Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 5



__ Lãnh Gia Trang __

-Phu nhân,tiểu thư về rồi

Nàng vừa bước vào,Nhi Hoàn đã chạy đi gọi phu nhân,nàng quả thực không muốn đến nơi này,nhưng được trải nghiệm cổ trang..Quả thật cũng thú vị đấy chứ

-..Con....Yên Linh _Bà ta bước ra nhìn thấy nàng thì ôm chầm lấy,quả thực cảnh tượng cũng như khi nãy Nhi Hoàn ôm nàng,Chắc hẳn đây là mẹ của người tên Linh gì đó.nàng lại lần nữa suy nghĩ

-Bà..là..mẹ ta sao?

-Hả...??Yên...yên...Linh con không nhớ...ta là ai sao?

Bà dường như suy sụp,người con gái và mang nặng đẻ đau lại hỏi bà có phải mẹ của nàng không..Thật đau lòng

-Phu nhân,tiểu thư...bị mất trí nhớ

Đúng lúc đấy,Nhi Hoàn bưng trà ra,đỡ bà ngồi xuống rồi vuốt lưng và nhẹ nhàng để bà bình tĩnh rồi nói.

-Vậy...là con thực không nhớ ta sao?Yên Linh?

-Ta....nhưng...ta vẫn còn đây mà...ta sẽ cố gắng nhớ lại tất cả....

Nàng suy nghĩ đôi chút rồi chợt bật cười nhẹ nhàng,trấn an phu nhân trước mặt,cũng nhu có ý muốn ở lại đây để dung thân.

Bà ta mỉm cười nhẹ rồi ôm nàng,nàng cũng ôm đáp trả bà..một cách ấm áp đầy tình mẫu tử.

-Không sao,dù con mất trí nhớ...ta vẫn sẽ luôn yêu thương con,Yên Linh ngoan của ta...

-Mẫu...thân..vậy..cha đâu rồi?

-Hả...??

Đúng lúc nàng hỏi một câu thì bà ngớ ngẩn,sững người lại...Nỗi đau ấy hình như lại cào xé vết thương lòng của bà nữa rồi.

-Tiểu thư à...người đừng hỏi nữa...phu nhân sẽ đau lòng đấy?

-Tại sao...??