Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi

Chương 44: Ngoại truyện 6 (p2)



'' Thiên.....Ta có lỗi với ngươi... ''

Nghe hắn nóivậy,lòng nàng chợt xót xa đau đớn,....Tại nàng mà hắn hi sinh bản thânmình...Hắn chịu nhiều vết thương như vậy cũng vì nàng,sao nàng có thểphụ lòng hắn được?

Giờ đây,chắc tim nàng cũng có câu trả lời rồi...Nhưng...

Phải ! Điều quan trọng nhất là bôi thuốc cho hắn,để hắn nghỉ ngơi..Nếu không Nhược Thiên - Hắn sẽ không chịu được mà chết mất thôi...

'' Để ta tìm cách giúp ngươi bôi thuốc ! '' Nàng mở miệng ra thật quan tâm,ôm chặt hắn an ủi...

Lòng y lúc đó chợt thắt lại....Y đau....Chứng kiến nữ nhân của mình trongvòng tay với người khác như vậy...Quả thực y khó tránh khỏi,mặt y táixám lại.. Y muốn tách họ ra,chạy đến bên nàng :

- Nếu nàng muốn hắn được bôi thuốc,thì tầng 2 có đấy,có cả giườngngủ...Bây giờ chúng ta cùng nhau mở cửa tầng 2 đi.. - Giọng y có chútnghẹn ngào,đặt tay lên vai nàng,nhưng dù y nói mấy lời đi chăngnữa...nàng...vẫn không chịu xa lìa hắn...

- Nhưng...ai sẽ chăm sóc cho Thiên..? - Nàng ngẫm nghĩ một hồi,nhìn y hỏi lại...

- Hắn sẽ tự vượt qua thôi..Nàng yên tâm...

- Thật sao? - Nàng hơi nghi ngờ,ngước đôi mắt thùy mị ấy lên,lòng bây giờ có một cảm xúc khó tả...

Được ! Vậy nàng phải cùng y kết hợp mở cửa tầng 2 rồi,nhất định lấy thuốc và để hắn nghỉ ngơi...Còn không làm được,hắn chắc sẽ không qua mất...

Vũ Phong cùng Nguyệt Minh đi cùng nhau tới cánh cửa tầng 2,nhưng có vẻ ámkhí của nó đã lộ ra hết,vừa tới gần thì hai người họ đã cảm thấy hơi khó hô hấp,còn nếu là người thường...đã chết ngạt rồi.

Quan sát kỹ cánh cửa,nàng với tay cố mở ổ khóa,nhưng bỗng bị một ma lực vôhình đẩy ra xa,nàng ngã xuống đất,mặt nhăn nhó lại...:

- A...

- Nàng có sao không? - Y thấy vậy liền chạy nhanh tới,đỡ nàng rồi ôm eonàng hỏi han...Có vẻ...y lúc nào cũng có thể ''sờ xoạng '' người khác-.-

- Không...chỉ là...hơi...đau... - Nàng lắc đầu...

Rồi Vũ Phong đỡ nàng đứng dậy,hai người cùng tới gần cửa lần nữa...Bỗng một luồng sáng khác hiện ra,Vũ Phong dùng tấm thân to lớn của mình che chonàng,ôm chặt nàng để không thấy ánh sáng '' kỳ bí '' dễ làm hỏng mắtđó...

Một giọng nói to lớn,ồm ồm vang lên :

- Thử thách số 2 , Ngôi nhà kinh hoàng .Hãy ghép những bộ phận của conquỷ dữ máu me này lại với nhau,nếu làm được bạn sẽ vượt qua thử thách để mở khóa...!

- Dễ vậy sao? - Vũ Phongngạc nhiên,đầu hơi nghiêng hỏi trong kỳ lạ,bình thường không phải chỉ có ghép...Chắc chắn sau nó còn một trò gì đó ám sát người chơi,cần đề caocảnh giác !

- Bắt đầu đi - Nàng nói.Lòng đã nóng ran vì muốn cho hắn được nghỉ ngơi...

Thế rồi,một ánh sáng nhỏ lại xuất hiện,những thứ '' ghê tởm '' '' máu me''rơi từ trên không gian xuống ,đặt trước cánh cửa..Nào là...tay,chân,mắt,mũi,miệng...Tất cả,đều xù xì máu me,chưa nghĩ đến máu xanhđâu,mà còn trộn các loại máu đỏ tươi,máu đen..Thật gớm giếc....Mà...cácbộ phận..bọn nó đều cử động,không đứng yên,,,

Liệu người thanh cao như nàng và y có thể động vào thứ bẩn thỉu như vậy đểvượt qua thử thách không đây ?? Rất khó...Xác xuất 50 %.

- Nàng cẩn thận,có khi chúng tỏa ra ma lực,làm tay người chơi bị dính vào với bộ phận ấy đấy ! - Y sau khi xăm soi kỹ,phán ra một câu.

Nàng gật đầu,rồi nói tiếp :

- Nhưng...ta...sợ...đụng vào....ta...không thích máu me..cho lắm...

- Để ta làm trước..Mà...nàng cũng không cần làm đâu,sẽ hư bàn tay đẹp của nàng ! ( Nịnh hót ghê ~ )

Y nói,rồi tiến tới,và nhặt những thứ ngọ nguậy đó lên,đầu tiên y ghépmắt,ghép phần thân,ghép tay...Từng bàn tay cử động,cù léc y,làm y khóchịu,bực mình...

Y không thích những thứnày chút nào,rồi y vẫn cố vì nàng,lấy lòng nàng mà ghép tiếp,mùi xác bốc tanh nồng,nhưng may nàng đứng xa không nghe,vẫn cố nhìn y,tay hơi chemắt ...

Y cảm giác được mùi tanh đó,nhưng nhờ ngọc Long Yên,nên nó bớt đi phần nào ...

- Xong rồi !

Y mỉm cười,trước chiến công của mình....Y đứng dậy phủi tay,rồi nhìn lại bàn tay '' đầy máu '' của mình ...

- Ngươi giỏi quá - Nàng vỗ tay ,quả là một người...

Vũ Phong gật đầu,nhìn con quỷ dữ đang được hoàn chỉnh lại,bỗng nó phát ramột ánh sáng,chiếu thẳng vào người nàng,làm nàng giật bắn mình đơ ra...

Vũ Phong trợn mắt,dùng hết sức xô ngã nàng ra,nhưng chân y bị trúng cái thứ đó....ngã quỵ xuống...

Chính xác đây là đòn hiểm nhất y từng thấy...

Chân y bị tê cứng lại,cảm giác như có luồng điện chạy qua,nhưng mà xương khớp cảm thấy như gãy vụn....

- A...- Y cố kêu nhỏ lại,để nàng khỏi lo...

Nàng biết y đã liều mình cứu nàng,chạy qua , ôm tay y :

- Ngươi sao vậy? Có đau không ?

- Không sao...Chỉ là bị trúng ít ánh sáng độc,nên...chân...hơi...

- Thôi được rồi,mau cùng ta và Nhược thiên lên tầng 2 - Nàng nóixong,,mắt hơi hoen lệ,nhìn hắn,rồi quay ra nhìn y tiếp,đỡ cả hai ngườilên tầng 2 đã được mở cửa sẵn...

* * *

Sau khi mà nàng đỡ hai người đó lên,thì băng bó cho hắn,xong đến y,nhưng ykhông cần,vì y tự vận công sẽ hết...Nàng lại tiếp tục bôi thuốc chohắn...

Y nhìn cảnh đó cũng rất đau lòng..nhưng...cũng thương xót cho vết thương của hắn...

Đối mặt với hai nam nhân vì mình mà hi sinh,nàng không biết làm sao cho phải...

Nhưng... hazz....

- Để ta tìm cách lên tầng 3,chắc hai người đã đói rồi.. - Nàng mỉm cườinhìn y và hắn,lúc này,sự mạnh mẽ của nàng đã lên tới tột đỉnh,nàng muốntự mình vượt qua lần này...

Dựa vào y và hắn hoài...chả phải là quá làm khổ họ sao???