Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 50: Không thể lựa chọn thân phận



“Bánh bao nhỏ” nặng nề nhào vào trên người Phượng Lâm Ca: “Huyễn Nhi đương nhiên là nhớ Thất hoàng thúc rồi.” Đây là vị hoàng thúc bé thích nhất, trên mặt luôn mang theo tươi cười khiến cho bé nhịn không được muốn hôn, chưa bao giờ hung dữ như phụ vương. Còn luôn dỗ dành bé chơi, trêu chọc cho bé vui vẻ, chỉ tiếc phụ vương không cho phép bé thường xuyên đến phiền Thất hoàng thúc…

Phượng Lâm Ca bị “Bánh bao nhỏ” nhào đầu vào người, bị thân thể nhỏ đâm vào kêu rên một tiếng, lung lay lùi về phía sau mới ổn định thân thể.

Thanh Trúc đi qua sau lưng rốt cục phản ứng, bước lên phía trước đỡ chủ tử của mình, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt, nhìn thoáng qua thấy “Bánh bao nhỏ”, ép buộc nuốt lời quát tháo sắp sửa tuột ra khỏi miệng vào.

Phượng Lâm Sách cất bước đi đến, sắc mặt xanh xám túm cổ áo “Bánh bao nhỏ”, xách bé lên, lạnh giọng quát: “Ai bảo con nhào đầu về phía trước? Không có quy củ gì hết, đi đường thế nào đều đã quên rồi sao?”

Tứ chi “Bánh bao nhỏ” rũ xuống, miệng trễ ra, ngậm lấy nước mắt, sợ hãi lại uất ức, không rõ mình sai ở đâu.

“Tam ca, đệ không sao, đừng trách mắng Huyễn Nhi.” Phượng Lâm Ca vội vàng nói.

“Vương gia, để ta ôm.” Trác Diệp tiến đến, thò tay giải cứu “Bánh bao nhỏ” trong tay Phượng Lâm Sách nói: “Tiểu thế tử cũng không phải cố ý, ngài đừng dọa bé.”

Phượng Lâm Sách nhíu mày trừng “Bánh bao nhỏ”, không nói gì.

“Huynh… huynh không sao chứ?” Trác Diệp vừa vỗ “Bánh bao nhỏ” trong ngực, vừa quay đầu nhìn về phía Phượng Lâm Ca lo lắng hỏi.

Mới vài ngày không thấy, thân thể của hắn sao đã suy yếu đến mức đứa bé cũng không đỡ nổi vậy rồi…

“Yên tâm, không có chuyện gì.” Phượng Lâm Ca nở nụ cười cho nàng an tâm, sau đó còn nói: “Sắp mưa tiếp rồi, mau vào đi thôi.”

Trong phòng khách.

Phượng Lâm Sách chỉ ngồi chốc lát rồi truyền đạt ánh mắt cho Thanh Trúc, rồi quay người đi ra ngoài.

Thanh Trúc nhìn thoáng qua Phượng Lâm Ca rồi đứng dậy cầm một cái ô, cũng bước nhanh ra ngoài.

Trên mặt Phượng Lâm Ca không có gì thay đổi, chỉ phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa tối cho phong phú.

“Bánh bao nhỏ” thấy phụ vương mình đi ra ngoài, từ “bánh bao ỉu xìu” khôi phục thành “bánh bao béo tròn”, tinh nghịch luồn cúi bò xuống từ bên trên, làm rất vui vẻ, mải mê đến nỗi quên cả trời đất, chỉ là không dám lại gần Phượng Lâm Ca.

Ánh mắt Phượng Lâm Ca nhu hòa nhìn Trác Diệp yên lặng bê lấy chén trà ngồi ở phía đối diện, nhẹ giọng hỏi: “Trác cô nương ở Thụy Vương phủ đã quen chưa?”

Trác Diệp gật gật đầu, khách sáo trả lời: “Đa tạ vương gia nhớ đến, Trác Diệp rất tốt.”

Phượng Lâm Ca nghe giọng nói cùng xưng hô của Trác Diệp, vẻ mặt không nén nổi buồn bã, thì thào nói: “Vậy là tốt rồi.”

Trác Diệp không nói tiếp, bầu không khí có chút nặng nề.

Phượng Lâm Ca than nhẹ một tiếng lại nói: “Trác cô nương thật muốn lạnh nhạt khách sáo như vậy sao?” Nhớ tới dọc con đường từ Phong Thành tới Thịnh Kinh này, thái độ Trác Diệp mặc dù ôn hòa, cũng không đến mức cung kính nhưng khách sáo, trầm tĩnh, nói năng cẩn thận….

Bờ môi Trác Diệp giật giật nhưng cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục im lặng.

“Thân phận của ta… nếu ta có thể lựa chọn, ta tình nguyện vứt bỏ…” Phượng Lâm Ca sâu kín thở dài một tiếng, trong giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ cùng buồn bã, hắn bị thân phận tôn quý làm phiền hà nhiều năm như vậy, thực sự rất chán ghét rồi…