Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 35: Cô là người của phủ ta



Quyển II: Mới Tới Kinh Đô

Thịnh kinh, kinh đô của Thiên Thạc quốc.

Đứng trước cửa phủ còn to hơn Tiêu Dật Cư ở Phong thành, Trác Diệp giương mắt nhìn phía trên cửa phủ. Ba chữ to “Cẩn Vương phủ” bất thình lình đập vào mắt Trác Diệp.

Mặc dù nhìn Trác Diệp như không có gì nhưng trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng, nàng vẫn không tránh được vòng xoáy này, vẫn đạp trúng phân chó! Cũng không biết lúc nào mới tìm được cơ hội thoát thân nữa đây…

Phượng Thất được Thanh Trúc dìu xuống xe, nhìn thần sắc phức tạp của Trác Diệp không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Trác cô nương đang trách chúng ta sao…?”

Trách các huynh cái gì? Trách các huynh bắt ta ở lại? Hay là trách các huynh dấu giếm thân phận? Trác Diệp cười khổ trong lòng, lắc đầu không nói gì.

Bọn hộ không phải đã sớm phát hiện ra là nàng đoán được thân phận của họ không tầm thường sao…

“Ta tên là Phượng Lâm Ca.” Phượng Thất nhu hòa nói, nhìn thoáng qua Phượng Tam đã vào cửa, lại nói: “Ca ca ta tên là Phượng Lâm Sách.”

Quả nhiên… Đều là con cháu hoàng tộc… Trong lòng Trác Diệp lại thở dài.

“Vương gia vẫn định đứng ngoài cửa nói chuyện cùng Trác Diệp sao?” Trác Diệp nhìn thoáng qua Thanh Trúc, người vẫn một mực trừng nàng vì tức giận, mở miệng nói.. Nàng biết nàng ta không đành lòng nhìn vương gia nhà mình đứng ở bên ngoài quá lâu.

Phượng Lâm Ca thở dài rất nhỏ nói: “Trác cô nương có thể gọi tên của ta.”

“Dân nữ không dám.” Trác Diệp xa cách mà nói.

Phượng Lâm Ca nhìn Trác Diệp với ánh mắt phức tạp, nói: “Ai, nếu cô không quen thì cứ gọi ta là Phượng Thất….” Nói xong liền xoay người tiến vào cửa phủ.

Trác Diệp không lên tiếng, chỉ yên lặng theo sát Phượng Lâm Ca tiến vào cửa phủ.

Mặc dù Cẩn vương phủ này có mặt ngoài trang trí trang trọng, nhưng bên trong cũng không phức tạp, hoa lệ, cũng không có người làm thành đàn như trong tưởng tượng của Trác Diệp. Ngược lại khắp nơi là biển hoa rừng trúc, rất đẹp và tĩnh mịch hợp lòng người, giống như chủ nhân của nhà này, lịch sự, tao nhã và tiêu dật.

Không có nhiều người làm, nhưng từng người đều có khí chất không tầm thường. Mặc dù trông thấy Phượng Lâm Ca trở về, ai cũng lộ vẻ mặt vui mùng, nhưng lại chỉ im lặng chào hỏi, sau đó ai cũng đều bận rộn.

Trác Diệp cho là mình sẽ ở lại Cẩn vương phủ này, không muốn theo Phượng Tam, không, bây giờ có lẽ gọi là Phượng Lâm Sách. Nhưng hắn dàn xếp tốt cho Phượng Lâm Ca, dặn dò Thanh Trúc về sau hầu hạ cho tốt, bỗng nhiên nói với Trác Diệp: “Cô theo ta về phủ của ta.”

Trác Diệp ngẩng đầu nhìn Phượng Lâm Sách, kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Phượng Lâm Sách lạnh nhạt lườm Trác Diệp, không trả lời vấn đề, chỉ thấp giọng nói: “Đi thôi.” Sau đó xoay người muốn đi ra ngoài.

“Ta có thể ở lại chỗ này không? Cẩn Vương gia vì ta mà bị thương, ta ở lại đây hầu hạ hắn cũng là việc nên làm.” Trác Diệp nhìn bóng lưng Phượng Lâm Sách, cố gắng nói. Tuy nói đều là vương phủ, nhưng nàng vẫn hi vọng ở lại chỗ của Phượng Lâm Ca, đối mặt với tính tình tốt Phượng Lâm Ca còn hơn cả ngày đối mặt với khuôn mặt băng sơn của Phượng Lâm Sách…

Phượng Lâm Sách nghe vậy quay đầu lại, nhíu mày nhìn Trác Diệp, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Đừng quên cô là người làm của phủ ta mà không phải người của Cẩn Vương phủ.”