Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 167: NÀNG PHẢI NHỊN, NÀNG ĐANG ĐÁNH CƯỢC



Trác Diệp bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thỏa hiệp nói: "Vậy được rồi, huynh mau đi."

"Được!" Phượng Lâm Sách gật đầu, đứng dậy nhanh chóng mặc ngoại bào rồi cùng Trác Diệp ra khỏi Thính Phong Cư.

Trên đường đi lại gặp đám hạ nhiên khiến họ được dịp mở to mắt! Vương gia đen mặt mạnh mẽ ôm Trác cô nương vừa la vừa đá tiến vào Thính Phong cư đâu rồi, tại sao mới một lát hai người lại vô cùng hòa hợp sóng vai đi ra vậy?

Mấy người nào đó có tư tưởng phức tạp xấu xa còn suy nghĩ: Cuối cùng vương gia có đắc thủ không vậy? Nhìn Trác cô nương đầu tóc mất trật tự, môi anh đào sưng đỏ, hình như là... bị Vương gia... Ăn rồi?

Thế nhưng mà... Vương gia cao lớn uy mãnh nhà bọn họ chắc sẽ không nhanh như vậy chứ?! Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Vương gia hình như là không đắc thủ nhỉ...

Đợi đã, đợi một tý, thất vọng?? Vẻ mặt này lại có thể hiện lên trên khuôn mặt lạnh vạn năm không thay đổi của vương gia bọn họ?! Thật không thể tin nổi!! Mọi người lập tức kinh ngạc...

Phượng Lâm Sách cảm nhận được những ánh mắt quanh mình hoặc ngạc nhiên hoặc kinh hãi, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, hắn mím môi, ánh mắt như dao, lạnh như băng quét qua một vòng. Mọi người lập tức giật nảy mình mấy cái, thân thể lập tức run rẩy thức thời dời ánh mắt đi...

Đến cửa ra vào Phong Lâm Uyển, Trác Diệp khẽ cúi đầu, thản nhiên nói: "Ta đến rồi, huynh quay về đi."

Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp chằm chằm chốc lát, dịu dàng nói: "Được rồi, ta nhìn nàng đi vào."

Trác Diệp nhấp nhẹ môi anh đào, nhấc chân tiến vào Phong Lâm Uyển, không quay đầu lại...

Phượng Lâm Sách chăm chú nhìn Trác Diệp, mãi đến khi nàng vào đến cửa phòng thì mới khẽ thở dài một tiếng, quay người rời đi...

Lại ba ngày trôi qua, mấy ngày nay, ban ngày Phượng Lâm Sách giống như bề bộn nhiều việc không ở quý phủ, nhưng chạng vạng tối mỗi ngày đều đến Phong Lâm Uyển nhìn Trác Diệp, mỗi lần đều dùng ánh mắt thâm tình nóng rực nhìn chằm chằm vào nàng, lại không chịu nhắc lại chuyện thả nàng đi, lúc Trác Diệp chủ động đề cập đều bị hắn nói lảng đi.

Trong lòng Trác Diệp tức giận không thôi, người này rõ là lật lọng! Hắn vốn không có ý định thả nàng đi!

Đến ngày thứ tư, Trác Diệp liền tự giam mình ở trong phòng, không nói một lời không ra khỏi cửa, cho cơm thì ăn, cấp nước thì uống, không để ý tới bất kì kẻ nào, cũng tuyệt không chịu rời khỏi phòng ngủ nửa bước! Hoàn toàn như biến thành một con rối búp bê.

Liên gia đưa thiếp mời tới, Trác Diệp cũng không màng. Trong lòng mặc dù nhớ Phượng Lâm Ca nhưng lại chịu đựng không tới gặp hắn. Về phần Phượng Lâm Sách, nàng đối với hắn lại càng lạnh lùng, không có biểu lộ sự chán ghét, nhưng tuyệt đối không có sắc mặt tốt.

"Bánh bao nhỏ" mỗi ngày đều tới, mặc kệ cậu nhóc kia nhao nhao như thế nào, nghịch như thế nào, nàng cũng không chơi với cậu bé.

Thật ra có nhiều lần gặp phải khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương tràn ngập chờ mong của "Bánh bao nhỏ", Trác Diệp đều thiếu chút nữa nhịn không được muốn tiến lên ôm cậu bé...

Nhưng nàng phải nhịn! Nàng đang đánh cược! Đánh cược trình độ quan tâm đến nàng của Phượng Lâm Sách!

Đã tới ngày rằm. Cách ngày từ Thính Phong cư đi ra đã qua tám ngày rồi...

"Tiểu Diệp Tử" tỷ đi xem pháo hoa với Huyễn nhi được không?" "Bánh bao nhỏ" hất cao khuôn mặt nhỏ nhắn, lôi kéo tay áo Trác Diệp.

Trác Diệp mấp máy môi, không mở miệng.

"Tiểu Diệp Tử" làm sao vậy? Vì sao không để ý Huyễn nhi vậy? Huyễn nhi làm sai cái gì, chọc cô tức giận sao?" "Bánh bao nhỏ" bẹp dẹp cái miệng nhỏ nhắn, giọng nói non nớt.

Trác Diệp áy náy quay mặt đi, không nhìn tới cặp mắt vừa tủi thân vừa cô đơn của "Bánh bao nhỏ".

"Tiểu Diệp Tử lâu lắm rồi không ôm Huyễn Nhi..." "Bánh bao nhỏ" buông tay áo Trác Diệp ra, giương hai cánh tay nhỏ với nàng: "Tiểu Diệp Tử, hôm nay Huyễn nhi cho cô hôn đến khi nào đủ được không? Cô làm trên mặt ta dính bao nhiêu nước miếng ta đều không chùi được không?"

Trong lòng Trác Diệp cực kỳ khổ sở, nàng cảm giác mình quá xấu xa rồi, vì đạt được mục đích lại nhẫn tâm lạnh nhạt với đứa trẻ thích mình như thế!

"Huyễn Nhi." Đang lúc Trác Diệp nhịn không được muốn kéo "Bánh bao nhỏ" vào trong ngực, một giọng nói thanh lãnh bỗng nhiên vang lên.

"Bánh bao nhỏ" nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn nơi Phượng Lâm Sách đứng, tủi thân chào một tiếng: "Phụ vương..."

Phượng Lâm Sách đi đến bên cạnh "Bánh bao nhỏ", đưa tay sờ đầu nhỏ, nhẹ giọng nói: "Phụ vương và Tiểu Diệp Tử có việc, Huyễn nhi đi ra ngoài chơi trước được không?"

"Bánh bao nhỏ" nhìn Trác Diệp, lại nhìn Phượng Lâm Sách rồi ngoan ngoãn khẽ gật đầu, lắc mình đi ra cửa, trong lòng lại âm thầm sốt ruột: aiz... Sao phụ vương còn không 'làm thịt' "Tiểu Diệp Tử" vậy! Thật sự là ngốc! Phụ vương, cha nhất định phải tiếp tục cố gắng nha! Huyễn nhi ủng hộ cha!

Phượng Lâm Sách đến bên cạnh Trác Diệp, ngồi xuống ghế, nhìn nàng thản nhiên nói: "Huyễn nhi vẫn còn nhỏ, nàng cần gì tuyệt tình như thế..."

Trác Diệp lạnh mặt không nói gì, không biểu lộ gì nhưng trong lòng thì chua xót không cách nào nói rõ, thật sự nàng không muốn như thế.

"Diệ Nhi, vì sao nàng phải tra tấn mình như vậy?" Phượng Lâm Sách than nhẹ một tiếng, đau lòng nói.

"Như huynh mong muốn!" Khóe miệng Trác Diệp nở nụ cười trào phúng, liếc qua Phượng Lâm Sách rồi lạnh lùng nói: "Ta an phận làm một con chim hoàng yến biết nghe lời, Vương gia mất hứng sao?"

Phượng Lâm Sách nghe vậy thì môi mỏng mím thành một đường, nhìn chằm chằm vào Trác Diệp một lúc lâu rồi mới trầm giọng nói: "Nàng muốn như thế sao?"

Trác Diệp không nhìn Phượng Lâm Sách, khẽ hừ một tiếng, bằng không thì nghĩ nàng muốn như thế nào?

Hai người im lặng một lúc lâu, Phượng Lâm Sách cho tay vào ngựa lấy một thứ được bọc trong khan lụa ra, đưa tới trước mặt Trác Diệp...

Trác Diệp cúi đầu nghi hoặc liếc qua nhưng không đưa tay ra nhận.

Phượng Lâm Sách đưa tay giật khăn lụa ra, lấy một quyển sách hình chữ nhật mỏng ra rồi lại đưa đến trước mặt Trác Diệp lần nữa, thanh lãnh nói: "Đây là hộ bằng nàng vẫn luôn muốn, không nhận sao?"

Trác Diệp nghe vậy thì lập tức kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, không thể tin ngẩng đầu nhìn xem Phượng Lâm Sách, nhất thời quên nhận đồ vật trên tay hắn.

Phượng Lâm Sách nhìn nàng thật lâu, khóe miệng chua chát cong lên, đồ vật cầm trên tay lại đưa về phía trước.

Hai tay Trác Diệp khẽ run nhận lấy hộ bằng, nhẹ nhàng mở ra, phía trên có viết tên của nàng, Trác Diệp, năm sinh, một số đặc thù về tướng mạo cũng có ghi lại kỹ càng, quê quán ở bên trên lại là "Người Thịnh kinh"!

Phượng Lâm Sách chú ý tới thần sắc Trác Diệp có hơi ngạc nhiên thì liền giải thích nói: "Ghi hộ tịch của nàng là Thịnh kinh để tiện cho việc làm hộ bằng, nếu nàng không thích thì đợi khi tìm được nơi đặt chân yêu thích, tùy thời có thể sửa lại."

Thật ra hắn tin tưởng có một ngày nàng sẽ trở về, cho nên ghi hộ tịch của nàng là Thịnh kinh...

"Cảm ơn." Trác Diệp cúi đầu nói.

"Mấy ngày nay, nàng có thể dọn dẹp một chút đồ đạc, tạm biệt Lâm Ca và Liên Cầm, chuẩn bị xong ta tiễn nàng đi." Phượng Lâm Sách dùng trầm thấp nói.

Trác Diệp gật đầu, không nói gì thêm.

"Lát nữa đi xem pháo hoa với Huyễn đi." Phượng Lâm Sách thở dài một tiếng, nói tiếp.

Trác Diệp nhẹ gật đầu lần nữa.

"Ta đi trước." Phượng Lâm Sách đứng dậy, cất bước rời đi...

Thật ra hộ bằng này đã ở trên người Phượng Lâm Sách bốn ngày rồi, hắn chỉ muốn ở cùng nàng thêm mấy ngày, nhìn nàng nhiều hơn vài lần mà thôi...