Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 9: Bắt gian tại giường



DạNguyệt Sắc ngồi bên cạnh gian phòng Nguyệt Vô Thương, uống trà, ăn điểm tâm,nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh cách vách, cười vô cùng sung sướng. . . . . .

Chỉnghe cách vách truyền đến thanh âm thẹn thùng của cô nương kia: "Công tử,người nhẹ một chút nha, để ta tới hầu hạ công tử nha!”

"A.. . . . ." Ly trà của Dạ Nguyệt Sắc run lên, không nghĩ tới dáng vẻ lảlướt của Nguyệt Nguyệt kia lại có thể dữ dội như vậy, sau đó liền không cótiếng vang, Dạ Nguyệt Sắc nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ dã dần tối sầm,ngáp một cái, nàng muốn ở lại chờ trời sáng xem vẻ mặt như ăn phải gián củaNguyệt Vô Thương khi thấy mình cùng một nữ nhân vô cùng xấu xí trải qua đêmxuân.

DạNguyệt Sắc có chút buồn ngủ nằm sải tay trên giường ngủ say sưa!

DạNguyệt Sắc không biết là, tướng phủ lúc này có thể xem là đã lật ngược hết cảlên, gần như tất cả mọi người đều xuất động tìm Dạ Nguyệt Sắc suốt đêm không vềngủ khắp nơi!

"Tìmnhanh lên, dù lật ngược cả kinh thành này cũng phải đem tiểu thư tìm về chota!" Dạ Thiên mặt khẩn trương dọa người hướng về phía cửa, đây chính làđứa con duy nhất của ông đó!

"Lãogia, ông đừng vội mà, hôm nay Sắc Sắc không phải đi gặp công tử Vương Thượngthư sao? Chúng ta đến phủ Vương gia tìm đi!" Tứ nương tỉnh táo nói.

"Nếukhông tìm được Sắc Sắc, ta nhất định sẽ chém tên tiểu tử họ Vươngkia!"

Tamnương rút ra thanh kiếm đã cất mấy chục năm, khí thế hung hăng, dáng vẻ nữ kiệtanh thư, người già nhưng đao không già!

Mộtnhóm người binh chia hai lối, Dạ Thiên mang theo cả đám phu nhân đi đến Vươnggia, quản gia mang theo gia đinh đi xaó tung kinh thành lên.

Lúcnày Nguyệt Sắc ngủ cực ngon, liên tiếp nằm mộng đẹp, trong mộng có được vô sốmỹ nam, dưới chân tất cả đều là vàng bạc châu báu!

Bêntrong gian phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nguy hiểmcười một tiếng, bắt đầu chậm rãi cởi quần áo. . . . . .

Trờisáng rõ một chút, Dạ Nguyệt Sắc ôm lấy ôm gối to ấm áp ở bên cạnh, đầu khẽ cọcọ, lại chảy nước miếng, tiếp tục ngủ say sưa.

Lúcnày cửa đột nhiên bị đá tung ra, bên ngoài truyền đến thanh âm kinh hoảng củamụ tú bà: "Tướng gia, ta thật sự không hề lừa Dạ Đại Tiểu Thư đến đây!Không tin ngài cứ lục soát, bên trong chỉ có cô nương mang theo tình nhân tớitìm nơi ngủ trọ, tuyệt đối không phải là Dạ tiểu thư!"

Độngtĩnh lớn như thế trong nháy mắt đánh thức những người đến Ỷ Thúy các tầmhoa vấn liễu, ngoài cửa nhanh chóng tụ tập một đoàn người xem náo nhiệt!

"Tránhra!" Dạ Thiên vung tay lên, vội vàng chạy vào nhìn nhìn thử,đến khi thấy cảnh tượng trên giường thì Dạ Thiên nhất thời bối rối.

Lúcnày trên giường, nam nhân từ từ mở mắt, mặt mũi bình tĩnh liếc mắt nhìn ngườiđứng ở trước giường, tách Dạ Nguyệt Sắc quấn như bạch tuộc nằm ở trên người củahắn ra, nào biết Dạ Nguyệt Sắc thấy mỹ nam đang ôm muốn rời khỏi, Dạ Nguyệt Sắckhông đồng ý , kêu một tiếng: "Mỹ nhân đừng đi!"

Tấtcả chuyện trước mắt như thế không thể nói là dụ dỗ được rồi! Dạ Thiên chỉ tiếcrèn sắt không thành thép nhìn nữ nhi nhà mình, nhìn lại Nguyệt Vô Thương mặtbình tĩnh thong dong, này, này, sao lại trêu chọc tới hắn rồi, vậy phải làm saođây?

Khóemiệng Nguyệt Vô Thương cong cong, nhìn nữ nhân vẫn như cũ bắt lấy hắnkhông buông, cười đến yêu nghiệt vạn phần, đây phải chăng nên gọi là gieo giógặt bão ! Hắn ngược lại muốn nhìn thử nữ nhân này sẽ chút ứng phó như thế nào!Ngón tay khẽ cù nhẹ bên hông Dạ Nguyệt Sắc một chút, Dạ Nguyệt Sắc nhất thờibuông hắn ra ngồi dậy.

Mơ mơmàng màng nhìn một vòng, nhìn thấy sắc mặt tối sầm của cha nàng, cảm thấy kì lạlên tiếng: "Cha, sao cha ở phòng con!"

"SắcSắc, mau cùng cha về nhà!" Dạ Thiên nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc nói:"Cha tất nhiên sẽ lấy lại công đạo cho con!"

MặtDạ Nguyệt Sắc ngơ ngác, đột nhiên mới nhìn đến lúc này trên giường còn có mộtngười khác, hét to một tiếng: "Sao ngươi ở chỗ này!"

"Khôngphải là nàng dẫn ta tới sao?" Nguyệt Vô Thương cười đến mặt vô hại, bộdáng đáng ghét vô cùng!

"Nhưng,sao ngươi ở phòng ta!" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cúi đầu nhìn qua nhìn yphục của mình, cũng may, may quá. . . . . .

"Hômqua ta hôn mê, tỉnh lại chính là chỗ này!" Nguyệt Vô Thương mặt vô tộinhìn Dạ Nguyệt Sắc, "Nàng đã dẫn ta đến trên giường của nàng!"

DạThiên không nghe nổi nữa, vươn tay nắm lây Dạ Nguyệt Sắc, "Sắc Sắc, cùngcha về nhà!" Một tay kéo Dạ Nguyệt Sắc xuống giường, "Vương gia, hạquan lát nữa nhất định sẽ tới cửa viếng thăm!"

DạNguyệt Sắc thấy sắc mặt của cha mình không đúng, ý thức được tính chất nghiêmtrọng của chuyện này, ngoan ngoãn theo đám di nương bảo vệ về nhà.

VươngDuẫn đi theo Dạ Thiên tìm cả đêm, nhìn Nguyệt Vô Thương trên giường, nhìn lạiDạ Nguyệt Sắc xiêm áo không ngay ngắn, vẻ mặt cô đơn.

"Ainha, cha, cha đừng tức giận nha, chuyện không phải như cha nghĩ đâu á!" DạNguyệt Sắc vừa đi vừa hét lên. . . . . .

VươngDuẫn nhìn vẻ mặt lười biếng của Nguyệt Vô Thương ngồi ở trên giường,"Vương gia, chuẩn bị lúc nào thì mang sính lễ tới?"

Mộtcâu nói không đầu không đuôi, hỏi làm cho Nguyệt Vô Thương trong nháy mắt cóchút kinh ngạc, yêu nghiệt vuốt vuốt tóc: "Ai nói ta muốn mang sínhlễ tới!"

"Cácngười đã như vậy rồi, ngươi, ngươi. . . . . ." Vương Duẫn mặt tức giậnnhìn Nguyệt Vô Thương, ai có thể vô sỉ như vậy, cũng ăn sạch sành sanh, lạikhông có ý định đặt sính lễ cưới nàng.

"Chúngta ra sao?" Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, cười đến không có chúthảo ý nào.

"Chínhlà, chính là, chính là như thế này. . . . . ." Vương Duẫn kìm nén mặt đỏrần, rốt cuộc cũng thốt ra được mấy chữ. Nguyệt Vô Thương cười đến sung sướng,hắn khổ sở thật buồn cười hèn chi Dạ Nguyệt Sắc thích trêu chọc hắn.

"Ngươirốt cuộc có đến Tướng phủ hay không?" Vương Duẫn nhìn nụ cười trên mặt củaNguyệt Vô Thương, rốt cuộc trở lại vấn đề chính.

"Đươngnhiên là. . . . . ." Nguyệt Vô Thương nhếch môi, nụ cười trong mắt sâuhơn, ngay sau đó phun ra hai chữ, "Không đi!"

"Ngươi,dám làm không dám chịu, đâu phải là hành vi của Đại Trượng Phu!" VươngDuẫn mặt đầy tức giận nhìn Nguyệt Vô Thương.

"Talàm cái gì?" Nguyệt Vô Thương mặt vô tội.

"Ngươi,ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi không muốn đi thì ta đi!" Vương Duẫn chỉ vàoNguyệt Vô Thương lắp bắp ngươi nửa ngày, cuối cùng"Hừ" một tiếng,quay đi!

NguyệtVô Thương nhìn Vương Duẫn rời đi, ánh mắt có chút nguy hiểm, chuyện của hắn saođến lượt tên này quản chứ! Hai mắt hoa đào của Nguyệt Vô Thương nhíu lại, nhìntúi tiền thật to, khóe môi với đường cong duyên dáng hơi nhếch lên!

VươngDuẫn chạy thẳng về hướng Tướng phủ, hắn muốn đến gặp mặt nàng một chút, bịngười làm chuyện như vậy, khẳng định rất khổ sở! Chẳng qua là muốn nhìn thấycũng không phải dễ dàng gì!

"Chota vào đi, ta muốn gặp Dạ tiểu thư!" Vương Duẫn hướng về phía cửa gia đinhgiữ cửa nói.

"Lãogia nói rồi, không cho phép bất luận kẻ nào gặp mặt tiểu thư, cũng không chophép tiểu thư gặp bất luận kẻ nào, công tử hãy đi đi!" Gia đinh kia mặtkhông chút thay đổi nói.

"Chota vào đi, ta chỉ nói một câu thôi, nói xong câu đó ta sẽ ra ngoài liền!"Vương Duẫn gấp gáp xông vào bên trong, nào ngờ gia đinh kia ngăn lại, thếnào cũng không vào được.

VươngDuẫn vừa giùng giằng, vừa nhìn vào trong hét thật to: "Dạ tiểu thư, nếunhư nàng đồng ý, ta sẽ cưới nàng!"

Lờinày bị Dạ Thiên mới vừa từ bên trong ra ngoài nghe được, "Trước cửa Tướngphủ ta, há lại cho phép càn rỡ như thế!"

"Tướnggia, ta là thật lòng thích Dạ tiểu thư, ta nguyện ý cưới nàng!" Vương Duẫnthấy Dạ Thiên ra ngoài, vội vàng tỏ rõ lập trường của mình!

DạThiên híp ánh mắt hồ ly quan sát Vương Duẫn một cái, diện mạo không tệ, gia thếcũng vượt qua kiểm tra, việc Sắc Sắc náo loạn hôm nay, sợ rằng không ai dám tớicửa xin cưới, nếu như Cẩm Nguyệt Vương gia không đồng ý. . . . . . Dạ Thiên hípmắt suy nghĩ rồi nói: "Người đâu, mau mời Vương công tử tới thư phòng củata, chờ ta trở lại tiếp kiến sau!"