Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 87: Đại kết cục



Saumột tiếng vang thật lớn, núi đá bắt đầu rung chuyển, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấydưới lòng bàn chân lung la lung lay giống như động đất, căn bản là chân đứngkhông vững, ngay tiếp theo đó đầu cũng bắt đầu choáng váng.

NguyệtVô Thương thấy thế một tay kéo Dạ Nguyệt Sắc vào trong ngực, một tay bắt lấy DạThiên đứng bên cạnh. Tầm mắt mọi người đồng thời hướng về nơi vừa phát ra âmthanh nhìn lại, chỉ thấy phía Bắc của ngọn Núi tuyết cứng rắn thế như lại nổtung sụp đổ, bọt tuyết phóng lên cao giống như một cây nấm mây trắng xóa, thẳnglên mây xanh, đem bầu trời vốn đầy mây đen xua tan đi không ít.

Nhìnbầu trời phun đầy bọt tuyết như thế, quancảnh cực kỳ vĩ đạ.. Bọttuyết vẫn bay lên đến chỗ cao nhất, ngừng nửa giây mới rối rít rơi xuống, tựanhư mưa tuyết, cực kỳ đẹp mắt, nhưng dị tượng như thế cũng làm cho lòng ngườicả kinh.

Chẳngqua là sau khi đến chỗ cao nhất thì bọt tuyết tan hết, không trung tựa hồthoáng hai bong người, sau đó liền phát ra một tiếng cười già nua rất xa xưa,song khi mọi người định thần nhìn lại chẳng qua là trong không trung chỉ còn cóbọt tuyết phiêu tán, chẳng nhìn thấy nửa bong người.

Quamột hồi lâu, mặt đất mới ngừng lay động, đôi mắt Nguyệt Vô Thương đột nhiênnhíu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy con đường sau lưng mới đi qua nháy mắt đãbị đất núi rung chuyển toàn bộ phong kín. Một đôi tròng mắt Nguyệt Vô thươngthoáng qua một tia sầu lo, loại cảm giác này từ khi đến cái địa phương này chotới bây giờ đều một mực nảy sinh trong lòng hắn, đến khi nhìn thấy núi Tuyếtkia vừa mới sụp xuống, càng làm cho bất an trong lòng hắn càng sâu hơn.

Đôi mắtcủa Nguyệt Vô Thương có chút sầu lo nhìn con đường bị phong kín, trải qua vụ nổtung vừa rồi, đem vài tòa núi tuyết thấp bé không chắc chắn phá tả tơi, khốivụn hỗn loạn chồng chất lên nhau, đem đầu đường gắt gao che lại. Xem như mộtmình hắn đi ra ngoài cũng khó khăn, hiện tại mang theo Dạ Nguyệt Sắc cùng DạThiên càng thêm bất khả thi.

Chẳngqua là không bao lâu sau, Mặc Ly đi từ hướng Bắc, đột nhiên trở lại. Mặc Lyluôn luôn cợt nhã, lúc này vẻ mặt có chút nghiêm túc, tựa hồ nguyên nhân bởi vìnúi tuyết vừa sụp xuống kia.

Thếnhưng khi ánh mắt Mặc Ly quét về đầu đường bị che lấp, đột nhiên sau đó khẽ mỉmcười, hiện tại hắn cũng không phải đang nghĩ cách muốn Dạ Nguyệt Sắc ở lại chỗnày sao, vì vậy rất là cao hứng, vui vẻ chạy đến trước mặt Nguyệt Nguyệt, trơmặt ra hô: “Tỉ tỉ, ta dẫn tỉ đi dạo một chút…”

MặcLy vừa nói vừa đưa tay kéo Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương hết sức không nể mặtvung tay đẩy bàn tay Mặc Ly đang duỗi ra, sắc mặt có chút không vui, chẳng qualà hiện tại cũng chỉ có thể ở lại chỗ này rồi từ từ tính tiếp.

NguyệtVô Thương nhìn khung cảnh một mảng lớn tuyết trắng xóa, trời lạnh như thế này,Nguyệt Vô Thương lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc ở trong lòng ngực lộ ra bên ngoài chópmũi đỏ ửng, ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong ngực, dùng áo khoác đem nàng che kín.Sau đó hướng về phía Mặc Ly nói: “Tất cả đều là núi tuyết rách nát có cái gìtốt để đi dạo chơi chứ!”

NguyệtVô Thương nhìn lướt qua tuyết ở khắp nơi, mặc dù thoạt nhìn trên mặt tuyết córất nhiều hoa cỏ kỳ quái, nhưng mà dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống lại khôngthấy rõ bóng dáng, rõ ràng chính huyễn tướng(tươngtự như ảo ảnh). Cái chỗ này ngược lại đến tột cùng là chỗ kỳ quáinào?

Thầnsắc Mặc Ly có chút chán nản nhìn những thứ kia chẳng biết tại sao lại huyễn hóara hoa cỏ, trong quá khứ linh tộc cũng bốn mùa rõ ràng, chẳng qua là hơn mườinăm trước trong tộc thánh vật bị mất tích mới xuất hiện hình dạng này. Hơn nữahiện tại có người ngoài đến Bắc Sơn động, mà còn đã đến sơn động kia, người bịbao vây bởi ở bên trong nên cũng đi ra, linh tộc sợ lại có một trận biến cố.

“Dùsao hiện tại cũng không ra được…” Mặc Ly có chút hả hê nhìn Nguyệt Vô Thươngnói: “Không bằng ta đưa mọi người đi nghỉ ngơi một chút?”

Lờinày vừa nói ra sắc mặt Nguyệt Vô Thương càng thêm khó coi, nếu không phải làMặc Ly giật dây Dạ Nguyệt Sắc, cộng thêm Dạ Nguyệt Sắc cũng muốn sớm ngày đểcho cha nàng nhìn thấy mẹ nàng trong truyền thuyết, mới liều mạng đang có mang,đường dài bôn ba đi tới nơi tồi tàn này. Chẳng qua là xem tình huống hiện nay,hắn chỉ có thể nửa bước cũng không thể để Dạ Nguyệt Sắc rời khỏi hắn.

MặcLy thấy mắt Nguyệt Vô Thương quét tới, ngượng ngùng cười, dẫn bọn họ hướng chỗsâu nhất của núi tuyết đi tới, Dạ Thiên nhìn biến hóa trước mắt, trong lòngcũng có chút bất an, chỉ có thể đi theo phía sau mà đi về hướng bên trong.

MặcLy dẫn ba người đi vào một tiểu lầu trước mặt, Dạ Thiên ở tại lầu dưới, DạNguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương ở lầu trên. Mặc Ly thấy Nguyệt Vô Thương mộtbộ dạng không hoan nghênh, lơ đễnh bỏ đi.

NguyệtVô Thương đem cửa sổ đóng lại, ngồi ở trên giường ôm Dạ Nguyệt Sắc cùng nhauđắp chăn, cũng không có nói chuyện, cho đến khi chăn dần dần ấm áp lên, DạNguyệt Sắc có chút buồn ngủ, nhưng mà cảm giác được lồng ngực ấm áp dánsau lưng kia lúc này cũng có chút cứng ngắc, cơn buồn ngủ của Dạ NguyệtSắc lập tức biến mất không thấy gì nữa, chuẩn bị xoay người, lại bị NguyệtVô Thương đưa tay ôm lấy, chỉ có thể yếu ớt mà hỏi: “Nguyệt Nguyệt, chàng tứcgiận à?”

NguyệtVô Thương bất đắc dĩ nhìn người đang ôm trước mặt, vốn định nói là chờ nàngsinh hạ hài tử xong mới theo nàng đến nơi này, chẳng qua là thấy bộ dạng nàngnôn nóng, cộng thêm Dạ Thiên sau khi hồi kinh sẽ rất khó trở ra, cho nên khôngmuốn cũng phải đi đến cái địa phương tồi tàn này.

DạNguyệt Sắc đương nhiên cũng biết Nguyệt Vô Thương tức giận, cũng biết hắn đangtức cái gì? Tay trong chăn yếu ớt thò ra ngoài để lên khóe miệng của Nguyệt VôThương, vẻ mặt dò hỏi nói: “Vậy chàng cắn ta đi! Cắn rồi thì đừng tức giận nữa!Có được hay không?”

NguyệtVô Thương cũng không khách khí một hớp ngậm lấy ngón tay của Dạ Nguyệt Sắc,dùng hàm răng cắn hai cái, chẳng qua là không dám dùng sức. Ngay sau đó buôngngười Dạ Nguyệt Sắc ra, nhưng mà không hề hả giận, chỉ có thể đặt tay lên bụngcủa Dạ Nguyệt Sắc, hung tợn tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói: “Xem sau này tathu thập nàng như thế nào?”

DạNguyệt Sắc vừa nghe, mặt đỏ lên. Ngay sau đó nghĩ đến gần đây, bộ dáng ngườikia chỉ có thể xem không thể ăn, vốn là công việc mạo hiểm củi khô lửa bốcnhưng mà trung gian ngăn cách chính là cái bụng tròn tròn kia, đã khiến choNguyệt Vô Thương rất là ủy khuất.

DạNguyệt Sắc vừa nghe nhất thời cảm thấy không phục, ở trong lòng Nguyệt VôThương cọ cọ, ngay sau đó lật người đôi tay ôm ở cổ của Nguyệt Vô Thương, trongmắt tràn đầy nụ cười ranh mãnh, một đôi ánh mắt sóng nước mênh mông nhìn đôimôi hồng nhuận của Nguyệt Vô Thương khẽ mở khẽ khép, Dạ Nguyệt Sắc lập tức quêný nguyện ban đầu muốn câu dẫn Nguyệt Vô Thương, đại não không kịp suy tư liềntiến tới trên môi Nguyệt Vô Thương, nhẹ nhàng khẽ cắn.

NguyệtVô Thương trầm giọng, vẫn ôn nhu như cũ nói: “Đừng làm rộn!”

Tronggiọng nói không khó nghe ra mấy phần cảnh cáo, chỉ là một khi mở miệng nóichuyện, vốn chỉ là là trò đùa dai trên môi, thì cái lưỡi thơm thuận thế hướng bêntrong trượt vào, không lưu loát cũng không có kĩ thuật ở bên trong làm loạn,thân thể Nguyệt Vô Thương căng thẳng, nhiệt huyết toàn thân nhanh chóng hướngcùng một chỗ tụ tập.

NguyệtVô Thương hướng Dạ Nguyệt Sắc trong ngực lôi kéo, tận lực không chạm đến cáibụng nhô cao kia, nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động. Chỉ đem Dạ Nguyệt Sắchôn đến chóng mặt hóa thành một vũng xuân thủy, tay như nhũn ra nằm ở trêngiường.

NguyệtVô Thương buông người Dạ Nguyệt Sắc ra, đem nàng ôm vào trong ngực, hô hấp đạiloạn, chẳng qua là người nào đó trong ngực đang thở, tựa hồ không cam lòng cứnhư vậy bị đánh ngã, tay nhỏ bé hướng vào trong chăn, sau đó nắm chặt gì đó,liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm hổn hển hít vào một trận,sau đó liền như dây cung bị kéo căng ra, căng thẳng khàn khàn gầm nhẹ: “Đừnglàm rộn!”

DạNguyệt Sắc lơ đễnh đem tay trượt động hai cái thành công nghe được người nào đókhẽ rên thoải mái, sau đó lại buông tay, tội nghiệp nói: “Chàng mắng ta…”

NguyệtVô Thương toàn thân huyết mạch căng phồng, một đôi mắt hoa đào đỏ ửngnhìn trongngực hất lên một đôi tròng mắt phiếm thủy quang, thật là một yêu tinh giày vò,biết rõ là nàng giả bộ đáng thương, nhưng mà giọng nói không khỏi mềm nhũn,thanh âm khàn khàn mang theo thương tiếc nghe có vẻ cực kỳ cảm động: “Ta khôngcó mắng nàng, nàng đừng lộn xộn, động lên ta khó chịu…”

Khuônmặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên phiếm phấn hồng, hướng vầ phía NguyệtVô Thương mong chờ nói: “Cái đó, Nguyệt Nguyệt… Thật ra thì, thật ra thì…” DạNguyệt Sắc đột nhiên rối rắm, thật ra thì chỉ cần khi mang thai lớn hơn batháng và nhỏ hơn tám tháng thì có thể làm cái kia.

Nhưngmà lời nói cầu hoan như vậy, làm sao nói ra khỏi miệng? Vì vậy Dạ Nguyệt Sắcchỉ có thể dùng hành động làm ám hiệu, tay nhỏ bé phía trước duỗi ra lần nữa,lại lần nữa cầm, chỉ thấy gân xanh nổi lên trên trán của Nguyệt Vô Thương, mộtđôi mắt hoa đào lúc này hiện ra tia sáng yêu dã, nhìn ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc tựahồ muốn đem nàng ăn đến tận xương nuốt vào trong bụng.

Ngườinọ quyết định lâm trận rút lui, đưa tay để xuống, yếu ớt nói: “Vẫn là đi ngủđi…”

NguyệtVô Thương nghe xong lời này, chỉ kém không có giận đến hộc máu, cả người căngthẳng cứng ngắc, cho đến một lúc sâu thì hỏa khí trong cơ thể mới bình phụcxuống, ngay khi cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, chỉ thấy người trong ngực đã khôngtim không phổi mà ngủ thiếp đi.

Nhìnmệt mỏi trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương thương tiếc cưng chìu cúi đầuhôn một cái lên trán của Dạ Nguyệt Sắc, đứng dậy đắp lại chăn cho Dạ NguyệtSắc, mở cửa phòng đi ra ngoài xuống dưới lầu vào phòng của Dạ Thiên, chỉ thấytrong phòng lúc này còn có Nam Uyên cùng Bắc Đường.

NguyệtVô Thương đóng kỹ cửa, đi tới bên trong nhà ngồi xuống, cùng Dạ Thiên khẽ gậtđầu ý bảo không cần nói nhảm nữa,nói thẳng vào vấn đề chính hỏi:“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

“Trongđộng Bắc Sơn đang giam cầm tộc trưởng tiền nhiệm của linh tộc, cũng không biếtlà phạm vào chuyện gì, chẳng qua là linh tộc quy định không cho phép tộc nhânđến gần Bắc Sơn động, hôm nay Bắc Sơn động bị sụp xuống, nói vậy người ở bêntrong đã đi ra ngoài!” Nam Uyên cau mày nói, bóng người trên bầu trời hôm nay,hắn đương nhiên cũng nhìn thấy, cảm giác được ở chỗ này có một sấm nhân.

NguyệtVô Thương nghe xong hai tròng mắt híp lại, hướng về phía Nam Uyên nói: “Chia raba đường, người từ bên ngoài đem đường bế tắc sớm ngày đả thông, sau đó tìm mộtchút có hay không mật đạo đi ra ngoài, cuối cùng cho người đi dò thám người bịnhốt…”

NguyệtVô Thương lời vừa mới rơi xuống, liền nghe bên ngoài cửa có tiếng bước chân,Nguyệt Vô Thương hướng về phía Nam Uyên cùng Bắc Đường khẽ bảo ý, hai ngườiliền ẩn vào trong phòng, chỉ còn lại Dạ Thiên cùng Nguyệt Vô Thương ngồi ở bêntrong nhà.

Chốclát, bởi vì Bắc Sơn động bị sụp đổ mà vợ chồng tộc trưởng linh tộc chạy tới,Mặc Ly cùng với tứ đại trưởng lão chờ trước lầu các trong viện. Mặc Ly nhìn mọingười một bộ dạng chờ đợi hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể tiến lên bắt đầu gõ cửa.

NguyệtVô Thương miễn cưỡng hô một tiếng: “Vào đi!”

Tròngmắt hoa đào tràn ngập an ủi nhìn Dạ Thiên một cái, ngay sau đó suy nghĩ mộtchút hai người bên ngoài kia cũng là cha mẹ ruột của Dạ Nguyệt Sắc, mặc dù lãobà nhà hắn còn chưa muốn nhận thân thích, hơn nữa Dạ Thiên đối tốt với DạNguyệt Sắc cũng không phải đột nhiên xuất hiện cha mẹ ruột mà có thể thay đổi.

ThấyDạ Thiên vui mừng gật đầu một cái. Nguyệt Vô Thương lại quay đầu nhìn Mặc Lyđẩy cửa đi vào, cùng với sau lưng là tộc trưởng linh tộc Mặc Hành, Nguyệt VôThương đứng dậy vẻ mặt tự nhiên, hướng về phía người mới vào nhà gật đầu mộtcái coi như là đã chào hỏi, không nhiệt tình cũng không xa lánh.

Ngượclại phụ nhân xinh đẹp kia vừa tiến vào nhà, một đôi mắt sáng quét một vòng bêntrong, vốn là ánh mắt tha thiết nhưng thấy không có Dạ Nguyệt Sắc nên dần dầnảm đạm xuống. Nguyệt Vô Thương có chút không nhịn được, đáng thương lòng cha mẹtrong thiên hạ, không có người mẫu thân nào nguyện ý để cho nữ nhi mình lưu lạcbên ngoài, vì vậy nhẹ giọng hướng về phía nàng nói: “Đi đường mệt nhọc, nươngtử nhà ta đang ngủ thiếp ở trên lầu, phu nhân nếu không yên tâm có thể đi xemmột chút!”

Phụnhân sau khi nghe được, nhìn Dạ Thiên một cái, hớn hở đi lên gian phòng trênlầu hai, tứ đại trưởng lão ở lại phòng ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lạiMặc Ly, Nguyệt Vô Thương, Dạ Thiên cùng Mặc Hành. Trong lúc nhất thời không khícó chút xấu hổ, cũng không có người nói lời nào, cũng không có ai hành động gì.Cho đến khi Mặc Hành đi tới trước mặt Dạ Thiên, khom lưng 90 độ hướng về phíaDạ Thiên làm một đại lễ, Mặc Ly cũng đi theo ở trước mặt Dạ Thiên thi lễ mộtcái.

NguyệtVô Thương hơi hí mắt ra nhìn Mặc Ly cùng Mặc Hành, không có nói gì. Ngược lạiDạ Thiên vừa thấy như thế, một đôi mắt hồ ly sáng quắc lúc này không khỏi ưuthương, thân hình già nua khẽ rung động, Nguyệt Vô Thương đi tới bên người DạThiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Dạ Thiên, nếu Dạ Nguyệt Sắc đã nói, Dạ Thiên làcha ruột của nàng thì như vậy chính là nhạc phụ của hắn.

“Đatạ ngài năm đó đã tương trợ phu nhân nhà ta, cũng đa tạ đã chiếu cố tiểu nữnhiều năm như vậy…” Mặc Hành bái một cái, hướng về phía Dạ Thiên nói: “Xin cáchạ lần nữa nhận của phụ tử ta một lạy!”

Nóixong liền cúi rạp người thật sâu, Nguyệt Vô Thương quan sát Mặc Hành, nhìn bêncạnh Mặc Hành là Mặc Ly vẫn đang giả gái, đây cũng là một hiện tượng kỳ quái.

“Nămđó bất quá là cơ duyên xảo hợp cứu phu nhân một mạng, nhưng mà Sắc Sắc đứa békia là ta thật lòng yêu thích, cũng ở bên ta nhiều năm rồi, xem như ta không bỏđược, dù sao máu mủ tình thâm, cha mẹ ruột của nàng cũng còn, ta cũng không thểích kỷ như vậy…” Dạ Thiên không khỏi cảm khái, hốc mắt ửng đỏ, nhìn tình hìnhnày sợ là phụ tử họ muốn cho Sắc Sắc nhận tổ quy tông, chẳng qua là máu mủ tìnhthâm, người ta cố ý như thế hắn cũng không tiện nói gì.

“Nhưvậy đa tạ các hạ thâm minh đại nghĩa (hiểu biếtđạo lý sâu sắc)!”Mặc Hành mang trên mặt nụ cười nhìn Dạ Thiên, tựa hồcũng không có nghĩ đến Dạ Thiên sẽ dễ nói chuyện như thế, nghe thấy tiếng đànbiết nhã ý, dễ dàng đáp ứng cho Dạ Nguyệt Sắc nhận tổ quy tông.

DạThiên chẳng qua là buồn bã cụp tròng mắt xuống. Mà Mặc Ly đã xoay người về phíaNguyệt Vô Thương, một đôi trong mắt không khỏi mang theo áp lực vô cùng kinh sợquan sát Nguyệt Vô Thương.

Chỉthấy Nguyệt Vô Thương ngọc thụ lâm phong đứng bên người Dạ Thiên, mặt mày nhưhọa, một đôi tròng mắt hoa đào mang theo nụ cười thản nhiên, không hề chớp mắtnhìn lại hắn, thần sắc trong mắt không thân thiết cũng không xa lánh. Chỉ nhìntướng mạo, quả thật là tác phong nhanh nhẹn, phong hoa vô hạn, là một cực phẩmnam tử.

Chẳngqua là hiện tại người trong động Bắc Sơn kia cũng thoát ra, sợ là trong tộc lạicó một kiếp nạn. Huống chi trong tộc tộc trưởng nhất mạch cũng chỉ có Dạ NguyệtSắc là nữ nhi, trong tộc không thể không có thần nữ, cho nên mới phải khiến MặcLy một nam tử giả trang thành cô gái nhiều năm như vậy, chỉ là vì trấn an lòngngười.

Hiệntại Dạ Nguyệt Sắc đã trở lại, còn mang theo thánh vật đã mất tích vài chục năm,chỉ cần mở ra thần điện, hết thảy đều tốt đẹp. Bất qua thần nữ vào thần điện,nhất định phải cả đời canh giữ ở bên trong không thể ra ngoài.

Ánhmắt Mặc Hành nhìn Nguyệt Vô Thương có chút phức tạp, nghĩ trong chốc lát mới từtừ mở miệng: “Ta xem công tử không phải vật trong ao, nhất định là vinh hoa phúquý khôn g thể nói hết…”

NguyệtVô Thương hơi cong môi một cái, tròng mắt hoa đào càng thêm yêu nghiệt, nhànnhạt quét Mặc Hành một cái. Lại làm cho Mặc Hành chấn động, vốn là nghe Mặc Lynói Nguyệt Vô Thương là một Vương gia bệnh hoạn, chưa từng nghĩ chỉ cần quétmắt qua một cái, thậm chí có một loại áp lực vô hình. Chẳng qua là lời nói cũngbắt đầu, tự nhiên muốn nói.

“Chẳngqua là tiểu nữ hôm nay đã trở lại, nói vậy công tử cũng không nhẫn tâm bắtngười nhà chúng ta cốt nhục chia lìa!” Mặc Hành có chút bất đắc dĩ nói, ông cũnglà bất đắc dĩ, hôm nay trong tộc một năm bốn mùa đều là đại tuyết phong sơn,cuộc sống tộc nhân đau khổ, làm tộc trưởng có một số việc cũng không thể theo ýcủa ông được, ôngcũngchỉ có thể làm như vậy.

NguyệtVô Thương vừa nghe, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, người ngày nói chuyện ngượclại cực kì quái dị, rõ ràng hiện tại cũng đã thấy Dạ Nguyệt Sắc bụng mang dạchửa hơn bảy tháng, rất rõ ràng hắn chính là phụ thân của hài tử. Hiện tạingược lại không biết xấu hổ nói như vậy, ông tamang Dạ Nguyệt Sắc đi chính là khiến một nhà hắn cốt nhục phân ly. Có từngnghĩ, nếu như ôngta cường ngạnh khiếnDạ Nguyệt Sắc bị ép ở nơi này, không phải là làm cho một nhà bọn họ cốt nhục lytán sao?

NguyệtVô Thương đè nén tức giận trong lòng, nhìn ông ta dùsao cũng là phụ thân của Dạ Nguyệt Sắc, không muốn làm khó dễ đối với ông ta,nhưng mà càng thêm kiên định ý nghĩa trong lòng, chỗ này quả nhiên là không thểở lâu. Nhất định phải mau chóng tìm được đường ra, mang theo một nhà già trẻrời khỏi đây.

“Nhạcphụ!” Nguyệt Vô Thương quay đầu hướng Dạ Thiên hô, quay đầu lại nhàn nhạt cườinhìn Mặc Hành, gọi Dạ Thiên nhạc phụ, đã tỏ rõ lập trường của hắn.

NguyệtVô Thương cười nhạt hướng về phía Mặc Hành nói: “Ta bất quá chỉ là đúng lúcmang theo nhạc phụ cùng nương tử đáp ứng lời mời của Mặc Ly đến thăm linh tộcmột phen, như vậy sẽ khiến cho một nhà tộc trưởng cốt nhục chia lìa sao?”

NguyệtVô Thương đôi mắt nguy hiểm nheo lại, hắn thừa nhận hắn cũng là một người hẹphòi, nếu người khác cũng không có coi hắn là người nhà của mình, như vậy hắncũng không cần khách khí. Huống chi người này vừa ra khỏi miệng chính là muốndùng gậy đánh vỡ uyên ương, đem hắn cùng Dạ Nguyệt Sắc cùng với hài tử chưa rađời tách ra, vậy càng không thể tha thứ được.

MặcHành vừa nghe, quả nhiên thần sắc biến đổi, chỉ cần Dạ Nguyệt Sắc một mình chịuở lại linh tộc, xem hai người này phản đối như thế nào, ông tacũng có biện pháp để cho bọn họ không thể mang nàng đi, đôi mắt nhìn lên lầumột chút, chỉ trông mong nương tử nhà mình có thể thuyết phục Dạ Nguyệt Sắc.

NguyệtVô Thương cũng có chút lo lắng cho Dạ Nguyệt Sắc phía trên, chẳng qua là cũngkhông có lo lắng an nguy của nàng, dù sao từ thần sắc của những người ở đây xemra cũng sẽ không tổn thương tới nàng.

Kếtquả mọi người ở phía dưới đang tính toán, đều có suy nghĩ riêng, đột nhiên nghethấy trên lầu truyền đến một trận tiếng kêu. Nguyệt Vô Thương cả kinh tronglòng, nhanh chóng lắc mình ra khỏi cửa phòng, bay lên lầu.

NguyệtVô Thương chỉ cảm thấy tâm khẩn cấp, một cước đá văng cửa phòng, chỉ thấy DạNguyệt Sắc đầu đầy mồ hôi, tóc ẩm ướt dính vào trên trán, hai tròng mắt đóngchặt, chau mày, hàm răng cắn thật chặt môi dưới. Vốn là đôi môi đỏ thắm, lúcnày có chút tái nhợt, Nguyệt Vô Thương trong lòng căng thẳng, hối hận mình đãđể cho nàng một mình cùng người xa lạ ở chung, vốn là muốn xem mẹ ruột nàng sẽmang nàng đi như thế nào, nhưng mà hiện tại xem ra chuyện ấy không xảy ra.

Ánhmắt Nguyệt Vô Thương bất mãn trợn mắt nhìn phụ nhân đứng trước giường tay châncó chút luống cuống, bước nhanh đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, ôm nàng vàongực, chau mày, ánh mắt nóng nảy. Nhẹ nhàng vỗ lưng Dạ Nguyệt Sắc, giống như dỗtiểu hài tử, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, ta ở đây…”

NguyệtVô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc hiện tại đã an tĩnh ngủ thiếp đi, đoán chừng là mơthấy ác mộng. Kết quả là Nguyệt Vô Thương không coi ai ra gì ở bên tai DạNguyệt Sắc ôn nhu an ủi: “Sắc Sắc, đừng sợ, ta ở chỗ này…”

Ngườiđứng ở trong phòng nhìn thấy Nguyệt Vô Thương cưng chìu che chở cho Dạ NguyệtSắc như thế, trên mặt tràn đầy vui mừng, cầm khăn tay lau hốc mắt hồng hồng êẩm, lặng lẽ thối lui ra khỏi cửa phòng.

Saukhi khép lại cửa, quay đầu nhìn người đứng dưới lầu, ánh mắt rơi xuống trênngười của Dạ Thiên, thật ra thì năm đó bà đương nhiên biết Dạ Thiên có ý đốivới bà, chỉ bất quá là năm đó bà đã lén chạy đi, lén trở về, cũng không có nóicho Dạ Thiên mọi chuyện về linh tộc. Hiện tại ông đemnữ nhi của mình nuôi dưỡng lớn như thế, gả nàng cho người nam nhân yêu nàng, từsâu trong nội tâm bà đối với Dạ Thiên rất cảm kích.

Hướngvề phía Mặc Hành cùng tứ đại trưởng lão lắc đầu một cái, ý bảo bọn họ bình tĩnhchớ nóng, sau đó đi tới trước mặt Dạ Thiên, nhẹ nói: “Đã lâu không gặp!”

MặcHành biết bọn họ có lời muốn nói, rộng lượng mang theo một nhóm người rời đi,đi tới cửa quay đầu lại nhìn phụ nhân kia, chỉ thấy trên khuôn mặt kia mang nụcười bình yên, liền an tâm bỏ đi.

“Đúngvậy , đã lâu không gặp…” Dạ Thiên nhìn nữ tử trước mặt đã khiến ôngtươngtư nhung nhớ gần hai mươi năm, hiện tại gặp lại tim đã ít đập thình thịch nhưnăm đó, chẳng qua là thật sự đã lâu không gặp, lúc này gặp mặt chính là giốngnhư bạn cũ lâu ngày gặp lại, để cho trong lòng ông sinhra một loại cảm giác cửu biệt trùng phùng, không liên quan đến cái khác, chỉliên quan đến cái loại tâm tình bình tĩnh khó hiểu.

Cảmgiác như thế ngược lại càng khiến Dạ Thiên cảm thấy hiện tại thật tốt, trên mặtDạ Thiên mang nụ cười nhàn nhạt, trong lòng cũng không có tiu nghỉu như mấtcủa. Không thể làm gì khác hơn là gặp mặt, ôngcũngxem như đã tròn tâm nguyện.

“Nhiềunăm như vậy, cám ơn ngài đã giúp ta chiếu cố nàng!” Phụ nhân kia nhẹ nói: “Tacó thể nhìn ra được, nàng quả thật rất hạnh phúc, đứa bé kia cũng rất thươngnàng…”

Nhưvậy thật tốt, năm đó vừa mới biết mình mang thai đã nghi ngờ là nữ nhi, bà bấtchấp tất cả chạy đi, không phải là hi vọng nàng có thể hạnh phúc sao, hiện tạinhư vậy chính là vừa vặn. Vừa nghĩ đến đây, nghĩ đến tròng mắt Nguyệt Vô Thươngtràn ngập thâm tình, bà chỉ cảm thấy rất vui mừng, quyết đinh năm đó là khônghề sai.

Ngướcmắt nhìn Dạ Thiên, trong lòng cảm kích càng sâu, vành mắt hồng, nói: “Cám ơnngài!”

Nóixong liền che mặt đi về hướng bên ngoài viện, Dạ Thiên nhìn bóng lưng Y Nhânrời đi, khẽ thở dài một cái, mới vừa nghe tiếng kêu Dạ Nguyệt Sắc, trong lòngcũng hết sức lo lắng, hiện tại người ngoài đều đi rồi. Vì vậy Dạ Thiên liềnbước nhanh lên lầu.

Lúcnày Dạ Nguyệt Sắc đã tỉnh dậy, nằm trong ngực Nguyệt Vô Thương, ánhmắt tràn đầy sợ hãi. Cho dù đang là mùa đông, trên trán và chóp mũivẫn không ngừng đổ mồ hôi. Trong ánh mắt nàng còn mang theo một chútkinh sợ.

“Khôngsao đâu Sắc Sắc. Chỉ là cơn ác mộng thôi. Hiện tại không sao đâu.”Nguyệt Vô Thương giọng nói ôn nhu mang theo chút đau lòng, vỗ về lưngDạ Nguyệt Sắc, ôn nhu an ủi, “Không sao đâu. Có ta ở đây.”

DạNguyệt Sắc vừa nghe liền hồi phục tinh thần. Đột nhiên nghiêng ngườiôm chặt lấy Nguyệt Vô Thương, khóc nức nở, kinh hoảng hướng Nguyệt VôThương nói, “Nguyệt Nguyệt, ta sợ.”

NguyệtVô Thương nhướng mày, nhẹ giọng nói, “Đừng sợ. Đó chỉ là mộng thôi.”

“Khôngphải mộng. Đó không phải là mộng.” Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nói,trong giọng tràn đầy kinh sợ, “Nguyệt Nguyệt. Đó không phải là mộng.Ta sợ lắm.”

DạThiên nhìn thấy hai người như vậy. Trong lòng mặc dù có chút lo lắng,nhưng vẫn khép cửa lại, tự mình rời đi. Lúc này chỉ có Nguyệt VôThương mới có thể an ủi Dạ Nguyệt Sắc.

“Vậynàng nói ta nghe xem, nàng mơ thấy gì?” Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày,ánh mắt ôn nhu tràn đầy lo lắng, thanh âm tuy nhẹ nhưng vẫn ôn nhu nhưcũ.

DạNguyệt Sắc nghĩ tới giấc mộng của mình, trong lòng liền thấy hốthoảng. Trong mộng nàng nhìn thấy Nguyệt Vô Thương đang nắm tay một cặpsong sinh giống nhau như đúc, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía xa. Nàngnhìn theo hướng của Nguyệt Vô Thương, thì thấy hắn đang nhìn mộtngười khác không phải là mình. Người đó lại đang nhìn mình với ánhmắt đầy khiêu khích. Dạ Nguyệt Sắc liền bắt đầu luống cuống, ômchặt lấy Nguyệt Vô Thương, mặt dán vào lòng hắn, yếu ớt nói,“Nguyệt Nguyệt, chàng là của ta. Chỉ có thể yêu thích ta.”

NguyệtVô Thương nghe thấy lời nói kỳ quái của Dạ Nguyệt Sắc, trong lòngliền đau. Hắn yêu nàng còn không đủ rõ ràng sao, sao lại khiến chonàng lo lắng như vậy chứ. Trong lòng nhất thời liền cảm thấy vừabực mình lại vừa buồn cười, vừa chua vừa ngọt.

DạNguyệt Sắc đột nhiên thấy Nguyệt Vô Thương không nói lời nào, tronglòng hoảng loạn. Đôi tay bắt lấy áo Nguyệt Vô Thương, trong giọng nóimang chút nước mắt, cố chấp nói, “Nguyệt Nguyệt. Chàng là của ta.Chỉ được yêu thích một mình ta.”

NguyệtVô Thương ôm chặt Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, nói khẽ bên tai nàng, “Đứangốc.” Nàng khi nào lạitrở nên bất an như vậy. Giọng nói của nàng khi nói những lời khi nãykhiến lòng hắn thấy ấm áp, nhưng đương nhiên cũng thấy được sự bấtan của nàng, an ủi, “Bất kể nàng nằm mơ thấy cái gì. Ta đều ở đây,mãi yêu thương nàng.”

DạNguyệt Sắc nghe thấy thế, trong lòng liền khẽ yên, nhưng đôi chân màylại không buông lỏng chút nào. Hơi cắn môi dưới, tay ôm chặt Nguyệt VôThương hơn, trong lòng chỉ sợ vừa buông tay, hắn liền biến mất.

NguyệtVô Thương nhẹ nhàng vuốt lưng Dạ Nguyệt Sắc, an ủi nàng. Trong lòngcũng đại khái đã rõ nàng mộng thấy gì. Chẳng qua nơi này không thểở lâu được, chỉ mong Nam Uyên có thể tìm được lối ra, nhanh chóng rờikhỏi nơi tồi tàn này.

“NguyệtNguyệt, chúng ta có đi khỏi đây được không?” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiênngẩng đầu lên, ánh mắt vội vàng nhìn Nguyệt Vô Thương, ngữ khí kiênđịnh nói, “Chúng ta không cần sống ở chỗ này. Chúng ta trở về nhàcó được không?”

Tinhthần của phụ nữ có thai tương đối nhạy cảm, cũng may là mặc dù tinhthần có chút không ổn định nhưng Dạ Nguyệt Sắc vẫn nhận ra được nơinày sắp xảy ra chuyện, liên tưởng tới giấc mộng của mình, nàng càngthêm hoảng loạn.

Tronglòng Dạ Nguyệt Sắc không phải lo lắng về giấc mơ cùa nàng, mà chínhlà bản thân nàng. Nàng vừa mới tính ôm Nguyệt Vô Thương ngăn cản khôngcho hắn đến gần cô gái đang cười khiêu khích kia, chẳng qua bản thânlại tựa như không khí, bước xuyên qua hắn. Vốn do cành ngọc đào kianàng mới bị đưa đến nơi này, chẳng lẽ cũng bởi vì nó mà quay về?Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cắn cắn môi dưới. Nàng khôngmuốn. Cũng không cam tâm bị như thế!

Chẳngqua là làm sao để nói với Nguyệt Vô Thương đây. Chỉ chuyện này thôicũng đủ khó khăn. Dạ Nguyệt Sắc thần sắc bối rối nhìn Nguyệt VôThương, kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra, nhìn gương mặt làm chomuốn hoa đều ghen tị kia, tronglòng càng thêm kiên định, Nguyệt Nguyệt là của nàng.

“NguyệtNguyệt. Nếu như ta… Nếu như ta…” Dạ Nguyệt Sắc nhìn đôi mắt sáng ngờitựa như có thể thiêu cháy hết thảy mọi thứ của Nguyệt Vô Thương, độtnhiên có chút luống cuống, lắp bắp nói, “Nếu như ta không còn là ta,hoặc là ta đột nhiên biến thành một người khác. Thì chàng sẽ làmsao?”

NguyệtVô Thương khẽ cau mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lời nói của nàng có chútrối loạn, nhưng trong đầu hắn lại có một suy nghĩ chợt lóe lên rấtnhanh, khiến hắn muốn nắm bắt cũng không thể nắm bắt được.

Trongđầu chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, những cánh hoa đàođang tung bay trong gió, nàng ôm trong ngực cành ngọc đào kia, đột nhiênmở mắt ra nhìn thấy Nguyệt Lưu Ảnh liền lập tức chửi mắng hắn. Sauđó lại nhớ đến câu nói thầm của nàng lúc Mặc Ly lấy cành ngọc đàora. Suy nghĩ của Nguyệt Vô Thương bắt đầu có chút rối loạn, khiếnhắn không thể suy nghĩ rõ được.

Nhìngương mặt hốt hoảng lo âu của Dạ Nguyệt Sắc, khẽ hướng nàng cườitrấn an, “Bất kể nàng trở thành ai, nàng đều là nương tử của ta.”

DạNguyệt Sắc liền kinh hoảng cùng khổ sở trong lòng, chỉ muốn đem bímật mình không phải là người của thế giới này nói ra cho Nguyệt VôThương biết. Cho hắn biết sẽ làm nàng yên tâm hơn.

Chẳngqua là nàng chưa kịp nói, đã nhìn thấy tộc trưởng Linh tộc Mặc Hànhcùng tứ đại trưởng lão đứng ở trong viện, thần sắc có chút nóngnảy. Dạ Thiên đứng ở trong viện nhìn bọn họ, khẽ cau mày, nhẹ giọnghỏi, “Các vị đến đây là có chuyện gì?”

MặcHành nóng nảy trong lòng, hôm nay Bắc Sơn động sụp đổ, vốn nghĩ làdo địa chấn, không nghĩ tới vừa rời khỏi căn nhà này không bao lâulại xuất hiện thiên hỏa. Mặc Hành trong lòng gấp gáp, nghĩ đến linhtộc sắp xảy ra đại loạn.

MặcHành nhìn Dạ Thiên, bình tĩnh nói, “Trong tộc xảy ra chuyện lớn. Nàngvốn là thần nữ của Linh tộc. Nay trong tộc có nạn…”

DạThiên nghe thấy lời nói của Mặc Hành, mặc dù còn không biết tại saonàng năm đó đang mang thai lại đến Nguyệt quốc xa xôi, nhưng ông tintưởng chắn chắn nàng sẽ không thương tổn Dạ Nguyệt Sắc. Nhưng ngườinam nhân trước mắt này thì lại không thể nào chắc chắn được.

DạThiên khẽ nheo mắt, nhìn gương mặt lo lắng của Mặc Hành, vừa nhìnchính là dạng người mở miệng là lấy đại cục làm trọng, hy sinh cáitôi vì tập thể. Dạ Thiên đột nhiên không muốn trả Dạ Nguyệt Sắc lạicho người mang nặng chủ nghĩ nam nhân như hắn ta.

Bảobối mà ông cưng chìu bao năm nay, vừa gặp mặt còn không có hỏi nhữngnăm qua nàng sống tốt hay không, có chịu cực khổ gì không. Không chỉkhông thực hiện trách nhiệm của một phụ thân, lại muốn hưởng thụquyền lợi sao?

DạThiên chưa kịp nói, Nguyệt Vô Thương từ trong nhà đã bước ra nhìnnhững người đang đứng trong viện. Mặc dù biết chuyện gì đang diễn ra,nhưng Dạ Nguyệt Sắc vừa mới mơ thấy ác mộng, tâm tình đã không đượcổn định, hắn không muốn để cho nàng chịu quá nhiều vất vả.

“Tộctrưởng, trong tộc đã xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Vô Thương nhẹ giọnghỏi, một chút cũng không có ý định đi đánh thức Dạ Nguyệt Sắc.

Bốnlão đầu râu ria đang đứng ở trong viện, nhìn thấy Nguyệt Vô Thươngliền mất bình tĩnh, lập tức quỳ gối xuống, hướng về phía lầu cáchô lớn, “Cầu xin thần nữ cứu Linh tộc.”

MặcHành nhìn bộ dáng không để tâm của Nguyệt Vô Thương, trong lòng cóchút tức giận. Dù gì ông ta cũnglà cha ruột của Dạ Nguyệt Sắc, nói thế nào cũng phải chừa cho ông ta chútmặt mũi chứ. Bất quá hôm nay là vì có việc cầu người, cho dù tứcgiận cũng chỉ có thể để trong lòng, hướng Nguyệt Vô Thương nói, “Đâylà chuyện của tộc chúng tôi, xin thứ lỗi không thể nói cho ngươibiết. Không cần biết nàng có đang nghỉ ngơi hay không, ta muốn nóichuyện riêng với nàng.” (Dạ em thú tội. Quảthật là em có sửa lời đôi chút, nhưng trong convert ý của nó vốn làthế. Em chỉ sửa lời là để thấy rõ sự đáng ghét của thèng cha MặcHành thôi. Đừng oánh em.)

Vốnđang thiêm thiếp ngủ, Dạ Nguyệt Sắc nghe được tiếng động bên ngoài,liền thức dậy ưỡng bụng đi ra. Nguyệt Vô Thương thấy thế liền khẽnhíu mày, bước nhanh tới bên Dạ Nguyệt Sắc khép chặt y phục củanàng lại, ôn nhu nói, “Ra ngoài này làm gì?”

DạNguyệt Sắc vỗ vỗ tay Nguyệt Vô Thương ý bảo nàng không sao. Sau đónhìn một chút người mang danh cha ruột nàng. Trong đôi mắt ông ta chỉthấy sự nóng vội, không hề có cái gì gọi là sự ân tình mà một phụthân nên có. Dạ Nguyệt Sắc lại nhìn đến Dạ Thiên đang đứng lo lắng ởmột bên, trong lòng liền thấy ấm áp.

Nếunhư có thể giúp ông ta thìcứ coi như là nàng đang làm trọn tình nghĩa cha con của bọn họ, vềsau hai người không còn liên quan gì nhau nữa. Dù sao Mặc Ly trăm phươngngàn kế dụ nàng đến nơi nàng cũng không phải là để chơi, cho nên DạNguyệt Sắc quyết định giải quyết tất cả mọi chuyện ở Linh tộc, đểnó không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của gia đình nàng.

“Khôngbiết tộc trưởng tìm ta có chuyện gì?” Dạ Nguyệt Sắc nhẹ giọng hỏiMặc Hành, ngữ điệu giống hệt Nguyệt Vô Thương, không thân thiết cũngkhông xa lánh.

MặcHành thấy Dạ Nguyệt Sắc không có ý muốn nói chuyện riêng với ông ta,đôi tay nắm chắt tay của Nguyệt Vô Thương. Nhìn cái bụng tròn tròncủa Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng chợt có chút áy náy.

Nămđó ông ta khôngbiết khi rời linh tộc mẹ nàng đã có thai nàng. Đợi đến khi ông ta đếnNguyệt quốc đón mẹ nàng trở về, mẹ nàng cũng không hề nói với ông ta làbà đã hạ sinh một nữ nhi.

Nếukhông phải khi sanh Mặc Ly, bà bị khó sanh, đại phu bảo nàng trước đóchắc cũng bị khó sanh. Ông ta đã không biết mình có một nữ nhi đanglưu lạc bên ngoài. Vậy mà mẹ nàng lại lấy cái chết uy hiếp ông ta,không cho ông ta mangDạ Nguyệt Sắc về. Mặc Ly là con trai, tộc trưởng Linh tộc nếu khôngsinh ra thần nữ, khó giữ được vị trí tộc trưởng là chuyện nhỏ. Quantrọng là linh tộc sẽ gặp đại loạn. Cho nên mới cho Mặc Ly giả trangthành con gái lâu như vậy.

Nămđó thánh vật mất tích. Hôm nay tộc trưởng đời trước, cũng chính làbá phụ của ông ta, vốn bị nhốt ởBắc Sơn động đã thoát ra ngoài. Việc mở cửa thần điện càng trở nêncấp bách. Khi trong tộc đại loạn, chỉ cần mở cửa thần điện, mới cóthể bảo vệ Linh tộc. Từ trước tới nay chỉ có tộc trưởng mới biếtđược chuyện này.

“Conngoan. Ta chỉ muốn con giúp linh tộc một chuyện.” Mặc Hành lúc nàyđã bỏ đi ý định cho Dạ Nguyệt Sắc ở lại Linh tộc làm người canhgiữ thần điện. Nếu Mặc Ly có hài tử, thì đứa bé sẽ trở thànhthần nữ đời kế. Vì thế kế hoạch hôm nay chính là mau chóng đem cửathần điện mở ra.

“Gấpcái gì chứ?” Một tay Dạ Nguyệt Sắc nắm lấy tay Nguyệt Vô Thương, mộttay đỡ eo. Đứng nói chuyện chính là đau thắt lưng mà. Cũng may làNguyệt Vô Thương hết lòng săn sóc đưa tay ôm hông Dạ Nguyệt Sắc, cơ hồđem toàn bộ sức nặng dựa vào người mình.

“Xinmời theo ta!” Mặc Hành liếc nhìn Nguyệt Vô Thương ở bên cạnh nàng, sauđó nói, “Công tử cũng cùng đi đi.”

NguyệtVô Thương lơ đễnh dẫn Dạ Nguyệt Sắc đi theo Mặc Hành cùng tứ đạitrưởng lão ra khỏi viện, Dạ Thiên theo ở phía sau. Đoàn người hùngdũng hướng trung tâm Linh tộc đi tới.

Dọctheo đường đi là tuyết trắng xóa bao phú. Rất khó tưởng tượng nơinày là nơi có bốn mùa rõ ràng, cũng có xuân về hoa nở, hạ dương caochiếu, gió thu cuốn bay lá vàng. Chẳng qua cảnh tưởng của ba mùa kia,đã bị tuyết trắng bao phủ toàn bộ, làm cho cả Linh tộc dừng lạitrong một thế giới trắng xóa.

Phíatrước mặt xuất hiện một góc to lớn của thần điện. Dần dần cả cungđiện đều hiện rõ trước mặt mọi người. Cả tòa cung điện to lớn, lầucao chót vót, cùng với những bức điêu khắc trên vách tường nhìn rấtgiống kiến trúc của cung đình Châu Âu thế kỉ 19. Kỳ quái nhất chínhlà thần điện không hề có một cái cửa sổ nào, cả kiến trúc hoàntoàn bị phong bế. Không trách được nhiều năm như vậy không một ngườinào trong Linh tộc có thể đi vào.

“Thầnđiện trừ tổ tiên của Linh tộc không ai có thể bước vào.” Mặc Hànhnhìn thần sắc kinh dị của Dạ Nguyệt Sắc, ở một bên giải thích, “Thầnnữ đời trước cũng không thể đi vào” Hôm nay chính là được ăn cả ngãvề không, toàn bộ hi vọng đều đặt trên người Dạ Nguyệt Sắc.

“Khôngai có thể mở ra sao?” Dạ Nguyệt Sắc không khỏi có chút tò mò hỏi,“Bên trong có gì thế?”

“Khôngbiết!” Mặc Hành bất đắc dĩ nói, truyền thuyết về thần điện có rấtnhiều. Truyền thuyết lưu truyền rộng rãi nhất chính là bên trong thầnđiện chứa rất nhiều của cải. Chính vì vậy mà bá phụ của hắn mới khôngmàn tộc huấn muốn đột nhập vào thánh điện, vì vậy mới bị trưởnglão bắt lại nhốt vào Bắc Sơn động.

Khôngbiết làm sao ông ta cóthể thoát ra ngoài, chỉ biết là có người bên ngoài vào Linh tộc. Điđến Bắc Sơn động mới khiến nó sụp đổ.

Vừađi vừa nói chuyện, trong chốc lát mọi người đã đi đến trước thầnđiện. Nguyệt Vô Thương vừa đỡ Dạ Nguyệt Sắc vừa quan sát, chỉ thấycung điện có hình trụ, sừng sững hướng thẳng trên mảnh đất trong lớnở trung tâm Linh tộc. Chung quanh không có cửa sổ, cũng không biết cáchnào để đi vào.

Hơnnữa, thần điện cùng thánh vật chính là tín ngưỡng của người Linhtộc, là một loại ký thác tinh thần của mọi người nên không ai dámđem nó cạy ra hoặc cho nổ tung. Chính vì vậy, bên trong thần điện cóvật gì hay không, đến nay không một ai biết rõ cả.

Toànbộ ánh mắt đều hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc tựavào bên người Nguyệt Vô Thương, quan sát tòa kiến trúc giống nhưlô-cốt này. Nàng không tin nơi này không có cơ quan mở ra.

Linhtộc thần điện cừng với thánh vật. Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ nghĩ tớichuyện gì, quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy hắn khẽ mỉmcười. Hai người tựa hồ như có cùng suy nghĩ, nhìn nhau cười mộttiếng.

“Khôngbiết thánh vật giờ đang ở chỗ nào?’ Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìnMặc Hành. Nếu nàng nghĩ không sai, thánh vật chính là chìa khóa mởcửa thần điện. Chẳng qua không biết chìa khóa giờ ở đâu thôi.

Ngườiđứng đầu tứ đại trưởng lão cung kính đưa ngọc đào tới trước mặt DạNguyệt Sắc. Nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc chưa kịp cầm lấy cành ngọc đào,Nguyệt Vô Thương đã đoạt lấy. Thần sắc trong mắt có chút không tựnhiên, giọng nói kiên định vạn phần hướng Dạ Nguyệt Sắc nói, “Thânthế nương tử có nhiều bất tiện. Để vi phu thay nàng làm cho.”

NguyệtVô Thương nhận lấy cành ngọc đào, liền đem Dạ Nguyệt Sắc an trí ởchỗ an toàn, sau đó phi thân tới trước thần điện. Trên không trung, bạchy bay bay, tay áo phiêu phiêu, thân hình nhẹ nhàng, tư thế như thiên tiênhạ phàm. Cả người ở giữa không trung, tay chạm nhẹ vào bức tường,có chỗ lồi chỗ lõm, liên tiếp dò xét trên mặt trường.

DạNguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương đang đứng dựa trên tường. Mặc dù bộdáng như con thằn lằn nhưng vẫn như cũ, phong tư hiên ngang, phong hoa vạnvạn. Dạ Nguyệt Sắc còn đang bị tư thế của Nguyệt Vô Thương hút hồnthì thấy trong nháy mắt hắn đã xoay người quay trở lại bên mình.Thần sắc an tĩnh ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, nhìn chỗ bức tường vừađược gắn cành đào ngọc kia.

Chỉthấy cành đào ngọc từ từ bị nuốt vào trong tường, sau đó mặt đấtliền chấn động. Thần điện từ từ nứt ra, một khe nhỏ dần dần mởrộng. Địa chấn tiếp tục kéo dài. Bởi vì thần diện nứt ra, bụi đấtliền tung bay khắp nơi.

Cátbụi vẫn tiếp tục tung bay, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được thân ảnhcủa một người đang phi thân vào thần điện.

DạNguyệt Sắc từ trong ngực Nguyệt Vô Thương nhìn ra, chỉ thấy khe nứttrên thần điện khi nãy vẫn còn rộng nay đang nhanh chóng khép lại, cólẽ người khi này đi vào thần điện đã vô tình ấn phải cơ quan gì đó.Chỉ trong chớp mắt, thần điện đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu củamình.

Tronglúc nhất thời, dư chấn tựa hồ dừng lại, khiến cho âm thanh bên trongthần điện cực kỳ rõ ràng. Tiếng hoảng sợ từ trong thần điện khôngngừng truyền ra, “Thả ta ra ngoài. Đây là nơi quái quỷ gì. Đây làquái vật gì. Thả ta ra ngoài.”

Tiếngkhóc kinh sợ liên tục truyền ra, mang theo hơi hướm tử vong. Khoảng mộtkhắc sau, tiếng chửi rủa liền biến thành tiếng kêu vang thảm thiết.Điều đó chứng minh thần điện khi nãy vừa mở ra, cũng chứng minh đượckhi nãy thật sự có người tiến vào trong.

Lúcnày cái chìa khóa ngọc đào kia không biết ở nơi nào xuất hiện, từkhông trung rơi xuống đất.

NguyệtVô Thương nhún người bay lên đón lấy cành ngọc đào. Tự nhiên có mộtbóng người bay ra, đoạt lấy cành ngọc đào, đồng thời phóng ám khívề phía Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc.

Tìnhhuống đột ngột xảy ra. Nguyệt Vô Thương chỉ có thể ôm Dạ Nguyệt Sắclui về sau tránh né. Cành ngọc đào liền rơi và tay của người kia.

Saukhi người kia vững vàng rơi xuống đất. Nguyệt Vô Thương liền nhíu mày.Bởi vì người đang đứng ở trước mắt chính là Nguyệt Lưu Ảnh. Hắnthật đúng là mạng lớn!!

NguyệtLưu Ảnh cẩn thận cầm cành ngọc đào ở torng tay, ánh mắt khẩn cấpnhìn Dạ Nguyệt Sắc, tay chẳng biết vì sao lại run rẩy.

MặcHành cùng tứ đại trưởng lão lo lắng nhìn thần điện đã khép lại.Chẳng qua trong lòng cũng khẽ yên. Hôm nay người nọ bị giam vào trongthần điện, tạm thời sẽ không có nguy hại gì.

Chẳngqua, tiếng hoảng sợ thảm thiết từ trong thần điện truyền tới, mộttiếng so với một tiếng lại càng thống khổ. Cuối cùng thanh âm gàothét kia biến mất, chỉ còn truyền tới tiếng rống của một con thúlớn. Vừa nghe đã khiến mọi người sợ run rẩy.

Xungquanh thần điện đột nhiên bốc khói trắng, có mùi lưu huỳnh thiêu đốt.Dạ Nguyệt Sắc vừa ngửi thấy, trong lòng liền có cảm giác ghê tởm,cố nén khó chịu trong lòng, hướng Nguyệt Vô Thương nói, “NguyệtNguyệt. Rời khỏi đây mau, có nguy hiểm.”

NguyệtVô Thương tựa hồ cũng ngửi được mùi lưu huỳnh, liền ôm lấy Dạ NguyệtSắc hướng Dạ Thiên nói, “Nơi này rất nguy hiểm. Mau rời đi.”

Nóixong liền ôm Dạ Nguyệt Sắc phi thân rời đi. Chẳng qua Nguyệt Lưu Ảnhlàm sao có thể dễ dàng để Nguyệt Vô Thương mang Dạ Nguyệt Sắc đi.Lập tức liền phi thân theo sát Nguyệt Vô Thương, muốn đoạt lấy DạNguyệt Sắc.

Lúcnày khói trắng từ trong thần điện tỏa ra càng lúc càng nhiều, mùilưu huỳnh thiêu đốt càng nặng, rõ ràng chính là mùi hỏa dược.

MặcHành cùng tứ đại trưởng lão trong lòng cả kinh, nghe Nguyệt Vô Thươngbảo nguy hiểm, liền chạy ra ngoài.

NguyệtVô Thương đang ôm Dạ Nguyệt Sắc, chỉ có thể vừa phòng thủ những đòncông kích của Nguyệt Lưu Ảnh, vừa chạy thật xa khỏi thần điện.Nguyệt Lưu Ảnh càng không cam lòng để Nguyệt Vô Thương mang Dạ NguyệtSắc đi, trên tay càng tăng thêm lực công kích.

Màlúc này mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, bên tai có thể nghe đượctiếng vang rầm rập. Dạ Nguyệt Sắc cả kinh, nàng nghĩ trong thần điệnnhất định chôn không ít thuốc nổ. Hiện tại đã bị thứ gì dẫn đốt,không bao lâu sẽ nổ tung. Hơn nữa từ thần điện còn truyền ra tiếng kêurên của dã thú, nghe hết sức kinh khủng.

NhìnNguyệt Lưu Ảnh trước mặt cứ quấn láy không chịu buông. Dạ Nguyệt Sắctrong lòng nóng nảy, thừa dịp Nguyệt Lưu Ảnh còn đang cùng Nguyệt VôThương giao chiêu, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh nói, “Đồ nhân yêu. Ngươi rốt cuộcmuốn gì?”

NguyệtLưu Ảnh nghe Dạ Nguyệt Sắc gọi như thế, trong lòng không hề thấy tứcgiận như lúc trước nữa, ngược lại lại cảm thấy rất thân thiết. Cóthể nói mặc dù bị coi thường, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấythoải mái, vừa vươn tay muốn đoạt lấy Dạ Nguyệt Sắc trong lòngNguyệt Vô Thương, vừa nói, “Ta muốn dẫn nàng đi. Đến nơi chỉ có haichúng ta.”

DạNguyệt Sắc nghe được liền cả kinh, ánh mắt thất kinh nhìn Nguyệt LưuẢnh. Sau đó liền miệng cọp gan thỏ, ngoài mạnh trong yếu nói vớiNguyệt Lưu Ảnh, “Ta sẽ không đi cùng ngươi. Ngươi đừng hi vọng nữa.”

Cảngười run rẩy bắt lấy vạt áo của Nguyệt Vô Thương. Giấc mộng đêm đógiống như điềm báo trước, nhắc nhở nàng rằng nàng không thuộcvề thế giới này. Một ngày kia có thể nàng sẽ rời đi, lưu lạiNguyệt Vô Thương cùng với hài tử của bọn họ. Để họ cùng một nữnhân khác hưởng cuộc sống hạnh phúc.

NguyệtVô Thương cau mày lắng nghe đối thoại của hai người. Vừa phải che chởDạ Nguyệt Sắc, vừa phải đề phòng Nguyệt Lưu Ảnh công kích, khiếnhắn chỉ có thể đánh ngang tay với Nguyệt Lưu Ảnh. Ba người dời trậnđịa, cách thật xa thần điện.

Chẳngqua là hai người đối thoại khiến trong lòng Nguyệt Vô Thương quýnh lên, từ lầntrước ở Hoa Đào Tự mới gặp gỡ Dạ Nguyệt Sắc, hoàn toàn muốn giải độc Thiên NhậtHồng, đem Dạ Nguyệt Sắc tra xét một lần, đơn giản đúng là con gái của Dạ tướnggia, nhưng cũng đã tìm đủ mọi tin tức, cũng không tra ra nhiều hơn tin tức.

Chođến khi Dạ Nguyệt Sắc mang thai tới nay nói lời nói kỳ kỳ quái quái cũng làmcho hắn sinh nghi, chẳng qua là hắn cảm thấy hắn nên tin tưởng nàng, vô luậnnàng là ai, đến từ nơi nào đều là kiếp này hắn ắt không thể thiếu nàng, đã muốnin ở xương máu trong người của hắn nên cũng không lại đi tra về tất cả về DạNguyệt Sắc.

Nếulà người sống bên nhau cả đời, Nguyệt Vô Thương sao lại có thể để cho NguyệtLưu Ảnh dẫn nàng đi, Nguyệt Vô Thương hơi híp tròng mắt, cả người tản mát rakhí thế nguy hiểm khiếp người, đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, thừa dịpNguyệt Lưu Ảnh cùng Dạ Nguyệt Sắc nói chuyện, trong nháy mắt, đem hết toàn lựcvung một chưởng chụp về hướng Nguyệt Lưu Ảnh.

NguyệtLưu Ảnh thấy tình huống không đúng, theo bản năng dùng cành ngọc hoa đào cầmtrong tay lên đỡ.

Nhấtthời có thanh âm núi sông băng liệt, thần điện sau lưng vang lên một tiếng thậtlớn, ầm ầm sụp đổ, toàn bộ mặt đất dao động càng thêm lợi hại, người đứng trênmặt đất căn bản không cách nào ở đứng thẳng. Cả thần điện nổ tung thành mảnhvụn, mang theo lực lượng cường đại, thật nhanh bắn ra bốn phía .

NguyệtLưu Ảnh nắm ngọc hoa đào bị Nguyệt Vô Thương dùng toàn lực đánh một chiêu này,đánh cho nát bấy, tiếng nứt nổ của ngọc thượng hạng vẫn có thể nghe rõ ràng nhưcũ. Sau khi phát ra ánh sáng trắng muốt lóng lánh, ánh sáng đó chiếu mạnh mẽtựa hồ có thể đem cả núi tuyết chiếu sáng.

NguyệtVô Thương cả kinh trong lòng, che chở Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nằmtrên mặt đất, cả người dùng tư thế bảo vệ ngănở trên người của Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng càng thêm tuyệt vọng cùng cực, chodù như thế, nhưng vẫn liều mạng dùng lực lượng cuối cùng cũng muốn bảo vệ nàngan toàn.

Thầnđiện nổ tung lấy tư thái hủy diệt, cơ hồ phá hủy cả Núi tuyết. Đất rung núichuyển, cơ hồ khiến cả Bắc Mạc cũng bắt đầu lắc lư kịch liệt. Tại phía xa BắcMạc, nơi kinh đô quốc quân Bắc Mạc tâm thần xốc xếch, hắn biết Nguyệt Vô Thươngmang theo Dạ Nguyệt Sắc đến ở linh tộc Núi tuyết, vẫn luôn luôn lo lắng khôngyên, mới vừa rồi cả hoàng cung bắt đầu lắc lư kịch liệt, đung đưa cơ hồ kéo dàihết một canh giờ mới dừng lại.

Vìvậy Bắc Mạc hoàng đế luôn luôn chững chạc, không thể ngồi yên, trong lòng mangtheo nồng đậm không yên bất an, phân phó người chuẩn bị xe ngựa, ra roi thúcngựa, ngày đêm kiên trì đi về hướng linh tộc ở Núi tuyết.

Lạinói trải qua một canh giờ sau chấn động, tất cả phòng ốc linh tộc toàn bộ sụpđổ, cả linh tộc bị bao phủ bởi một tầng thật dầy băng tuyết, Núi tuyếtmênh mông bát ngát lúc này bình tĩnh tựa như đứa trẻ vừa mới tỉnh ngũ, giống như chấn động vừa rồi chỉ là hư ảo mà không tồn tại.

Mộtmảnh bằng phẳng trong đống tuyết, cả người bị dìm ngập ở chỗ cạn, Tòng Tuyếtrối rít trong bọt nước bò dậy, vừa mới trải qua thời khắc sinh tử, tánh mạngtreo lơ lửng, lúc này ánh mắt mê mang nhìn băng tuyết mịt mờ, cho đến khicàng ngày càng có nhiều tộc nhân Tòng Tuyết trong bọt nước bò ra ngoài.

DạThiên lau một cái đắp lên trên mặt bọt tuyết, mạng mới vừa treo lơ lửng hếtsức, ông một lần suy nhược, tự nhiên không chạy nổi, thật may là đúng lúc quayđầu, Mặc Hành kéo ông chạy về phía trước, thời điểm tiếng nổ vang lên mà che chở ông. Mới làm cho ông còn mệnh từ trong bọt nước bò ra ngoài, cólẽ là bởi vì Mặc Hành đối với việc dưỡng dục Dạ Nguyệt Sắc cảm kích mới có thểra tay cứu giúp, nhưng là dù sao sinh tử một khắc chỉ thấy, ông có thể nghĩ đếncứu người, nói vậy cũng là bởi nguyên nhân vì yêu Dạ Nguyệt Sắc.

Vậymà, Dạ Thiên vươn tay ra, phát hiện mình cả ống tay áo cũng thấm đầy máu, vậymà toàn thân không có một chỗ đau đớn, cả kinh trong lòng, nhanh chóng bắt đầuđào bới bên cạnh bọt tuyết, cho đến thấy được một cái tay Mặc Hành, DạThiên đem Mặc Hành từ sâu trong tuyết bọt nước đào ra..., sắc áo xanh củangười nọ chỉ thấy tràn đầy loang lổ vết máu, bên cạnh băng tuyết đã bị nhuộm đỏ.

DạThiên thận trọng lấy tay thăm dò chút chóp mũi Mặc Hành , ngón tay đưa ra cóchút run rẩy, may mắn hơi thở tuy yếu nhưng vẫn còn. Dạ Thiên lòng lo lắng lơlửng trong không trung của rốt cuộc trở về thực tại . Lập tức bắt đầu lolắng cho Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, lo lắng hô: "Sắc Sắc, ANguyệt. . . . . ."

Chẳngqua là tìm kiếm thân nhân của tộc nhân quá nhiều, cho nên thanh âm củaông bị chôn vùi ở trong đông đảo tiếng ồn, Dạ Thiên thấy có người đem Mặc Hànhkhiêng đi, bước chân tập tễnh liền bắt đầu ngó khắp nơi tìm kiếm Dạ Nguyệt Sắccùng Nguyệt Vô Thương.

Bởivì vừa rồi Nguyệt Lưu Ảnh vẫn quấn Nguyệt Vô Thương, cho nên ba người họ cáchthần điện khoảng cách không xa, sau khi thần điện nổ tung , chỗ bọn họ lànơi bị bọt tuyết bùn đất bao trùm dầy nhất.

DạThiên nóng lòng kêu tên Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, vừa lảo đảonghiêng ngã hướng thần điện mà chạy đi, sau lưng là Mặc Ly mang theo mộtđám tộc nhân cũng lo lắng chay qua bên này .

DạThiên đang đi bỗng dừng lại khi thấy dưới đất có rất nhiều mảnh Ngọc vỡnát, Mặc Ly cũng biết đó là các mảnh vụn thánh vật của linh tộc, vì vậycho người bắt đầu đào ở nơi này.

Trong chốclát, Nguyệt Lưu Ảnh, Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương toàn bộ đều tìm đượctừ rất sâu dưới lớp băng tuyết, ba người cũng đã hôn mê, Dạ NguyệtSắc được Nguyệt Vô Thương bảo vệ tốt, toàn thân trên dưới cũng không có một vếtthương. Xem xét lại Nguyệt Vô Thương, trên người có rất nhiều chỗ bị đá bay gâynên vết thương, cũng may vết thương không quá sâu, Dạ Thiên mới khẽ yên tâm.

Tấtcả mọi người được cứu nhanh chóng được sắp đặt ở khoản trống cách xa thần điện.Nơi mà thần điện nổ tung bây giờ một tấc đất cũng không con, giống nhưtựa như cho tới bây giờ đều không hề tồn tại qua.

Nhữngngười còn sống, lòng đầy ưu tư nhìn thân nhân mình, mặc dù khôngcòn như lúc trước, cũng may số người chết không nhiều, trong lòng các tộc nhâncũng an ủi phần nào.

Vốnlà địa phương an tĩnh, đột nhiên có một người nam tử trung niên dáng dấpxấu xí, lớn tiếng hướng về phía trên đất trống nơi mọi người đang ở nói:"Linh tộc ta tồn tại hơn trăm năm , chưa bao giờ xảy ra qua chuyện nhưvậy, kể từ nữ tử này tới đây, đầu tiên là tù nhân ở Bắc Sơn động chạy trốnthoát, ngay sau đó là những ngôi nhà đột nhiên bị cháy, cuối cùng chính là thầnđiện linh tộc nổ tung, ngay cả thánh vật cũng bị hủy diệt, nữ nhân này chính làngười gieo họa!"

Nóixong vẫn không quên chỉ vào Dạ Nguyệt Sắc đã hôn mê ở trong đoàn người.

Nơimê tính , địa phương có tín ngưỡng tôn giáo mãnh liệt, mọi người vừa nghenhiều sự kiên ly kỳ như vậy rối rít cảm thấy lời người nọ nói không ngoa, nhìn Dạ Nguyệt Sắc hôn mê trong mắt biến vài phần địch ý.

"Hơnnữa, nữ nhân này lại là tộc trưởng nói láo là nữ nhi tộc trưởng , linh tộc thầnnữ, do tộc trưởng chi nữ Mặc Ly tự mình từ bên ngoài mang vào, bọn họ bụng làmdạ chịu!" Người nọ tiếp tục nói.

Làmcho vô số người gặp tai nạn một số còn đối mặt với việc mất đi thân nhân, cáctộc nhân bị khủng hoảng rối rít bắt đầu cùng chung mối thù, rối rít bắt đầu phụhọa.

"Yêunữ như thế, ta đề nghị đem Yêu nữ cùng với một nhà tộc trưởng xử lý áp dụng hoảthiêu, để làm nguôi cơn giận của thần linh!"

BắcĐường, Nam Uyên ẩn trong các tộc nhân lặng lẽ giúp Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt VôThương tiếp tục bắt mạch, chẳng qua là hôm nay Nguyệt Vô Thương bị nội thương,nhất thời nửa khắc cũng vẫn chưa tỉnh lại. Dạ Nguyệt Sắc ngược lại chỉ là hônmê, mẹ con bình an.

Nghethanh âm tức giận của mọi người, trong lòng Nam Uyên cùng Bắc Đường cũng cóchút nóng nảy, người bên ngoài đến nay đều không tìm được đầu đường đi vào, chỉbằng hai người bọn họ cũng không thể vừa mang theo Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt VôThuơng cùng với Dạ Thiên an toàn rời đi lúc này.

Vìvậy có người đã nhấc lên Mặc Hành cùng với tộc trưởng phu nhân tay trói gàkhông chặt. Mặc Ly ngăn ở trước mặt của cha mẹ hắn, trầm giọng nói: "Cácngươi muốn làm gì?"

"Xửtử hoả hình!" Người đứng đầu vừa mới hét lên một tiếng, tất cả tộc nhânliền bắt đầu kéo Mặc Hành vẫn còn hôn mê, hướng bên kia giàn hoả không biết đãđốt cháy từ lúc nào đi tới.

MặcLy tức giận muốn đi ngăn cản đoàn người bắt đi Mặc Hành, nhưng những người bêncạnh lại bắt đầu kéo mẫu thân hắn, chỉ có thể rút kiếm mà che ở mẫu thân hắn,trơ mắt nhìn Mặc Hành bị trói lên giàn hỏa.

NamUyên bảo hộ ở trước mặt Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc cùng Dạ Thiên, BắcĐường châm hướng trên người Nguyệt Vô Thương mà lay lay, Nguyệt Vô Thương sâukín tỉnh lại sau, chỉ cảm thấy bên cạnh có người chụp tới, cho đến khi cảm nhậnkia ôn hòa mà quen thuộc rơi vào trong ngực, trong lòng tâm tình bất anmới từ từ bình tĩnh.

Nhìnbên cạnh vây quanh là một đoàn người xuẩn ngốc đang kích động, vốn là tộc nhânrất thuần phát hôm nay lại dùng một loại ánh mắt cừu hận nhìn Nguyệt Vô Thươngcùng với Dạ Nguyệt Sắc trong ngực hắn. Nguyệt Vô Thương đem toàn bộ chuyện liêntưởng ở chung một chỗ, tự nhiên hiểu những người này vì cái gì, nhưng là thếnhưng hắn lại không coi ai ra gì hỏi Bắc Đường: "Phu nhân thế nào?"

BắcĐường đem sự tình bẩm báo: "Mẹ con bình an, cũng không khác thường,chẳng qua là hôm nay vẫn còn đang ngủ mê man!"

NguyệtVô Thương khẽ yên lòng, nhìn lên đám ngu dân trước mặt bắt đầu bạo động, nhìnMặc Hành hôn mê đã bị cột vào giàn hỏa lên, Mặc Ly không có cách phânthân cản trở những người muốn bắt mẫu thân hắn.

NguyệtVô Thương ý bảo Bắc Đường tiến lên chế trụ ở bên cạnh Mặc Ly khiêu chiến tộcnhân. Mặc Ly, Nam Uyên cùng Bắc Đường phòng hộ , đem Nguyệt Vô Thương bảohộ ở phía sau, một đám tộc nhân nhìn ba người ngăn trở trước mặt, bọn họcũng không thể làm được gì, chỉ có thể mắt trợn mắt cùng ba ngườinhìn thẳng vào mắt.

NguyệtVô Thương hướng Dạ Nguyệt Sắc che chở ở trong ngực, nhìn tộc nhân hung thần ácsát bên ngoài, nhàn nhạt hỏi: "Quốc thổ Bắc Mạc khi nào cho phép động tưhình rồi?"

Ngườimới vừa bạo động đưa người tới liền thấy tộc nhân bên này bất động, liền lớntiếng chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: "Chỉ có đem các người gieo họa xửlấy hoả hình, mới có thể làm thần nguôi giận, bảo vệ linh tộc ta bình an!"

NguyệtVô Thương nhìn cái nam nhân xấu xí đó, hướng về phía Nam Uyên khẽ ý bảo, NamUyên liền lắc mình một cái bay đến trước mặt người nọ, không chút lao lực đem người nọ chế trụ, dùng sức vung ném tới giàn hỏa lên, tên kiahốt hoảng la lớn, Nam Uyên nhân cơ hội tiến lên đem Mặc Hành đi xuống ,trở lại tại chỗ.

Mớivừa rơi xuống đất, ngọn lửa trên giàn hỏa bất ngờ liền bắt đầu tự cháy, tất cảtộc nhân hoảng sợ cách xa giàn hỏa.

Chodù ở bên trong Băng Thiên Tuyết Địa, lửa kia liền hừng hực thiêu đốt, chỉchốc lát người té trên giàn hỏa thượng không thể nhúc nhích người liền bị lửathiêu nuốt chửng, phát ra tiếng thét chói tai thê thảm, một trận khói bayđến mùi thịt khói.

Thanhâm nhàn nhạt của Nguyệt Vô Thương lúc này vang lên: "Nói nhảm mê hoặcngười khác như thế, mới phải phạm vào luật trời, trời cao dùng hoảhình trừng phạt hắn!"

Tấtcả mọi người Linh tộc nhìn người bị hoả hoạn thiêu đốt, tận mắt nhìn thấygiàn hỏa tự mình bốc cháy lên, rối rít lại không khỏi bắt đầu tin tưởng lời nóicủa Nguyệt Vô Thương. Nhưng kể từ ngày mấy người ngoại tộc bước chân đến đây,linh tộc liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cho bọn họ không thể không hoàinghi.

Chẳngqua là không cho bọn họ hoài nghi lâu, cách đó không xa liền truyền đếntiếng vó ngựa, từ xa chạy tới một nhóm người, cầm đầu chính là Bắc Mạc quốcvương.

Chođến đến sai nha nhanh chóng dừng ở trước mặt của Nguyệt Vô Thương, hắnbước nhanh từ trên ngựa nhảy xuống, mắt quét qua đám người, cho đến khi thấyđược Nguyệt Vô Thương mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Đilên phía trước mấy bước lo lắng hỏi: "Có bị thương tích không?"

NguyệtVô Thương lắc đầu một cái, Bắc Mạc quân vương thấy vậy mới yên lòng, ý bảo tùytùng đem tộc nhân Linh tộc an bày ổn thỏa.

Tươngtruyền rất lâu trước kia, trên lãnh thổ Bắc Mạc có rất nhiều rất nhiều quáithú, bọn họ trên lãnh thổ Bắc Mạc hoành hành ngang ngược, hại người vôsố, làm cho dân chúng lầm than. Cho đến khi có vị cao nhân đem bọn họ toàn bộxua đuổi đến linh tộc Núi tuyết, xây một thần điện đem toàn bộ bọn chúng nhốt ởbên trong. Về sau liền lưu lại người thay phiên trông chừng, mà trông chừngquái thú hết đời này qua đời khác sau này mới hình thành nên Linh tộc.

Màtrong thần điện đến rốt cuộc là vật gì cũng không ai biết được, chỉ cóhoàng thất Bắc Mạc biết, vì phòng ngừa người của Linh tộc sinh ra dị tâm đemquái thú thả ra, vì vậy hoàng thất Bắc Mạc cũng sẽ cưới nữ nhi tộc trưởng linhtộc.

Chonên, năm đó mẫu thân Dạ Nguyệt Sắc mới mang thai nàng, hoàng đế lãonhân Bắc Mạc đã gần đất xa trời , cũng chính là đang đảm nhiệmvai trò hoàng đế phụ thân của nàng, coi như là hiện đảm nhiệm hoàng đếchờ thời điểm Dạ Nguyệt Sắc có thể lập gia đình cũng có thể làm cha nàng,cho nên hắn mới có thể trăm phương ngàn kế chạy ra khỏi linh tộc chạy đếnNguyệt quốc, đem Dạ Nguyệt Sắc ở lại Nguyệt quốc không có mang về.

Hômnay xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nói vậy chính là thần điện bị mở ra, có ngườisau khi đi vào dẫm phải cơ quan trong thần điện dẫn đến thuốc nổ chôn ở trongthần điện toàn bộ bị dẫn nổ. Vì vậy quái vật bên trong chắc cũng là khôngmột con nào còn sống.

BắcMạc quân vương khẽ yên tâm, đã như vậy, linh tộc tồn tại cũng không còn cầnthiết.

NguyệtVô Thương nhìn Bắc Mạc quân vương, trên mặt cậu ruột của hắn không chút biểuhiện, dù sao cũng là chuyên nội bộ của Bắc Mạc, hắn cũng không tiện quản nhiều,nhìn hắn trong đội ngũ mang theo xe ngựa, không khách khí ôm lấy DạNguyệt Sắc mang theo đám người Dạ Thiên đi về hướng xe ngựa.

Vềphần Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Vô Thương liếc mắt nhìn, vừa rồi bởi vì hắn làm choDạ Nguyệt Sắc lâm vào tình cảnh nguy hiểm, cho nên quyết định để cho hắn ở chỗnày tự thân tự diệt.

NguyệtVô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc trên xe ngựa to lớn, nhìn Dạ Nguyệt Sắc ngủ được antường, hơi thở vững vàng, nhưng một chút cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại,Nguyệt Vô Thương có chút nóng vội, tự mình tra xét một phen sau, cũng khôngthấy trên người Dạ Nguyệt Sắc có nửa phần vết thương.

Vìvậy trong lòng có chút nóng nảy, vội vàng hướng về phía Bắc Đường nói:"Đây là thế nào, không có một chút ngoại thương, mạch tượng hô hấp cũngvững vàng, vì sao vẫn chưa tỉnh lại?”

BắcĐường vội vã rút ra một cây ngân châm, ghim ghim huyệt đạo trên người Dạ NguyệtSắc, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy lông mi Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu từ từ rungđộng, sau đó mở ra ánh mắt mê mang, liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương bên cạnh lolắng, ánh mắt nhàn nhạt, nói ra một câu cơ hồ khiến Nguyệt Vô Thương hộc máu màchết: "Ngươi là ai?"

NguyệtVô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc mở mắt, nháy mắt kia lại cảm thấy trong nội tâmrun lên, ánh mắt thật xa lạ, xa lạ đến khiến lòng hắn hoảng hốt.

Mà DạNguyệt Sắc ngồi dậy, nhìn một vòng tất cả mọi người trong xe ngựa, cho đến khithấy Dạ Thiên sau mới nhào qua"Oa" một tiếng khóc lên, lớn tiếngkêu lên nói: "Phụ thân!"

Đâylà một ngạc nhiên sự thật, Dạ Nguyệt Sắc chỉ nhận biết Dạ Thiên, không biếtNguyệt Vô Thương! Lòng của Nguyệt Vô Thương giống như là bị ngàn cái tay đồngthời xé rách, rất đau. Hắn thấy Dạ Nguyệt Sắc trước mắt tỉnh lại, liền chỉcảm thấy người trước mắt này không phải Sắc Sắc của hắn.

NguyệtVô Thương có chút thô lỗ vươn tay bắt lấy tay Dạ Nguyệt Sắc đang khóc thút thíttrong ngực Dạ Thiên, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

"Ngươilà ai? Buông ta ra!" Dạ Nguyệt Sắc hết sức phách lối hất tayNguyệt Vô Thương ra, lớn tiếng mắng: "Gã háo sắc này từ đâu tới, dám đốivới bản tiểu thư vô lễ, ta sẽ bảo cha ta cắt đứt chân chó của ngươi!"

NguyệtVô Thương thần sắc đau lòng nhìn lên người trước mặt rõ ràng mang hình dáng lànàng, nhưng cũng không phải là Sắc Sắc của hắn. Nguyệt Vô Thương có chút hồnbay phách lạt buông bàn tay vừa nắm lấy Dạ Nguyệt Sắc ra.

DạThiên cũng là tò mò nhìn Nguyệt Sắc, rõ ràng chính là Sắc Sắc cũng không phảilà Sắc Sắc. Không đợi Dạ Thiên tiếp tục hoài nghi, Dạ Nguyệt Sắc trongngực ngước mắt đẫm hết khuôn mặt, hướng về phía Dạ Thiên nói: "Phụthân, con hồ ly tinh Tần Khuynh kia lại khi dễ con, cha phải báo thù chocon!"

NguyệtVô Thương càng thêm cả kinh, Dạ Nguyệt Sắc này rõ ràng chính là Dạ Nguyệt Sắc ởHoa Đào Tự lúc trước, còn người kia rốt cuộc đi nơi nào? Nguyệt Vô Thương nghĩđến đây lần nữa bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc, vội vàng hỏi: "Ngươi từ đâutới?"

DạNguyệt Sắc tức giận nhìn Nguyệt Vô Thương trước mặt ,nhìn lên khuôngmặt diêm dúa lẳng lơ mặt hoa đào, vẻ mặt kia giống như là muốn ănluôn nàng, Dạ Nguyệt Sắc từ trong ngực Dạ Thiên tránh ra , vươn ngóntay chỉ mặt Nguyệt Vô Thương mắng to: "Đừng tưởng rằng mình dángdấp có mấy phần tuấn tú liền không biết gì quấn quít chặt lấy bản tiểu thư ta,ta cho ngươi biết, ta không thích ngươi, ta chỉ thích một người là Tứ hoàng tử!Muốn chết thì cứ tiếp tục dây dưa, ta sẽ cho người đem ngươi đánh không toànmạng! Con của Vương Thương Thư ở Kinh thành chính là ví dụ!"

DạNguyệt Sắc thấy trong ánh mắt Nguyệt Vô Thương thoáng qua một tia đau lòng, hơnnữa cầm cổ tay nàng tay cùng lúc dùng sức, trong lòng bắt đầu tức giận bấtbình, lớn tiếng mắng: "Ngươi buông ta ra!"

DạNguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương không chút nào có ý định buông nàng ra, cay cúnàng dùng hết sức hướng Nguyệt Vô Thương đánh tới, một mình ôm nỗi đau tronglúc thương tâm Nguyệt Vô Thương không ngờ rằng Dạ Nguyệt Sắc sẽ nhào vềhướng hắn, một chút cũng không phòng bị liền bị Dạ Nguyệt Sắc ténhào vào lập tức ván xe lên, mà Dạ Nguyệt Sắc mình là hung hăng đụng vào đầugối Nguyệt Vô Thương.

DạNguyệt Sắc nhất thời chỉ cảm thấy bụng đau nhói, sắc mặt bắt đầu trắng bệch,cúi đầu mà xem xét, chỉ thấy cái bụng căng tròn, còn chưa tới kịp lên tiếng hỏirốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong bụng liền truyền đến các cơn co thắt đauđến tê tâm liệt phế, để cho toàn bộ nghi ngờ trong lòng nàng lại biến thành mộttiếng rên rỉ đau đớn .

Hếtthảy biến cố xảy ra quá đột ngột, làm cho tất cả mọi người đang nghi ngờ DạNguyệt Sắc hôm nay tại sao lại biến thành bộ dạng như thế này, Dạ Nguyệt Sắcnhào lên va vào đầu gối của Nguyệt Vô Thương, lúc này che bụng bắt đầu yếu ớtrên rỉ.

NguyệtVô Thương kịp phản ứng trước hết, nhìn khuôn mặt giống nhau như đúc, cùng vớicái bụng kia có hài tử của hắn, trong lòng một trận co rút đau đớn lần nữa,nhưng là vẫn vội vàng ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc lập tức bế đến chỗ giường êmái trong xe, Bắc Đường cũng gấp rút phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đã quỳgối bên cạnh giường giúp Dạ Nguyệt Sắc bắt mạch, một đầu nhíu chặt, "Sợ làsắp sinh non rồi !"

Trongxe ngựa tất cả đều là một đám đại nam nhân, lập tức liền hoảng loạn.Bắc Đường coi như trấn định, bảo Nam Uyên tìm chút băng tuyết sạch sẽ nấu hóalấy nước, lúc này tình huống đặc thù, chỉ có thể đi tìm tộc trưởng phunhân linh tộc, cũng chính là mẹ ruột Dạ Nguyệt Sắc tới đỡ sinh.

Tấtcả những người không có nhiệm vụ toàn bộ bị đuổi ra bên ngoài xe ngựa, một chậunước đầy máu từ trong xe ngựa bưng ra, Nguyệt Vô Thương thấy liền kinh hãi,trong xe ngựa truyền đến tiếng kêu thống khổ một lần lại cứ một lầngiống như những vết đao cứ đâm vào lòng Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương thấtthần đứng ở bên ngoài xe ngựa, có chút cảm giác hồn phách thất lạc.

Lạinói ngọc hoa đào vừa mới bị Nguyệt Vô Thương một chưởng đánh nát sau, một luồngánh sang lạ thường phát ra, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng baybổng, cả người ở trong một cái Hỗn Độn, thế nào cũng không thoát được , cho đếnkhi có một cái cánh tay lôi nàng đến trên đất. Dạ Nguyệt Sắc vui mừng quay đầunhìn lại, nụ cười trên mặt nhất thời đọng lại thành vẻ thất vọng.

"Tạisao là ngươi?" Dạ Nguyệt Sắc tránh khỏi tay Nguyệt Lưu Ảnh, một bộdáng phòng bị lui về phía sau.

NguyệtLưu Ảnh cười khổ một tiếng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu, nói liên tụclời nói thanh âm cũng trở nên ôn nhu như nước, "Nguyệt Sắc, chúng ta đếnthế giới của nàng có được không? Chỉ có hai chúng ta!"

"Takhông cần!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng cự tuyệt yêu cầu của Nguyệt LưuẢnh, ở chổ đó nàng vô thân vô cố, thật vất vả tới đây mới có một nhà hoànchỉnh, có cha mẹ thương nàng, có trượng phu yêu nàng, còn có hài tử chưa chàođời.

"Nhưngnàng không phải thuộc về nơi này, hơn nữa Dạ Nguyệt Sắc thực sự đã trở lại,nàng nhất định phải trở về!" Nguyệt Lưu Ảnh vội vàng tiến lên bắt được tayDạ Nguyệt Sắc, lo lắng nói: "Nguyệt Sắc, ta đã cái gì cũng không còn, tacũng không trở về được, cho nên nàng theo ta đi có được hay không?"

NguyệtLưu Ảnh tràn ngập kỳ vọng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong động Bắc Sơnchính là Lão Quái Vật kia nói cho hắn biết, nếu nói linh tộc thánh vật chính làmột thứ có thể đem người từ một thế giới này mang tới một cái thế giới khác,hơn nữa ở nơi đó hắn cũng biết tất cả về Dạ Nguyệt Sắc, biết nàng không phải làngười nơi này. Hơn nữa ở chỗ này hắn cái gì cũng không có, chỉ có thể đi cùngnàng.

DạNguyệt Sắc vừa nghe là Dạ Nguyệt Sắc kia đã trởlại, nàng lại nghĩ tới giấc mộng đó, trong lòng bắt đầu nóng nảy, vốn dĩ chínhlà tu hú chiếm tổ chim nàng phải làm như thế nào mới có thể trở lại bênngười Nguyệt Nguyệt.

Đangtrong lúc Dạ Nguyệt Sắc trầm tư, Nguyệt Lưu Ảnh đi phía trước kéo Dạ NguyệtSắc, cho đến khi hai người dừng ở trước một cửa động đang xoay tròn, Dạ NguyệtSắc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong xe ngựa có một cô gái đang thống khổrên rỉ, những người bên cạnh không ngừng đến lo lắng không thôi. Dạ Nguyệt Sắcđưa tay sờ sờ trên bụng, chỉ cảm thấy nơi đó một cảm giác căng trĩu.

MàNguyệt Lưu Ảnh đang chuẩn bị bước tiếp cũng dừng bước, bởi vì hắn thấy đượctrong hoàng cung Nguyệt quốc, Vân Thanh Nghê thần sắc ôn nhu vuốt ve bụng nhôra. Sau đó cảnh tượng lại tiếp tục biến đổi, chỉ thấy một đứa trẻ mặc long bàongồi ở trên ghế rồng, dáng vẻ hiên ngang, bộ dáng kia rõ ràng cùng hắn chính làmột khuôn mẫu khắc ra ngoài. Nguyệt Lưu Ảnh thấy những hình ảnh này, trong lòngkinh hãi, mắt không tự chủ bắt đầu ở cung điện trống rỗng kia tìm kiếm, từ saucây cột thấy được kia một thân ảnh.

Chẳngbiết tại sao, thấy nàng sẽ làm lòng hắn đau? Nguyệt Lưu Ảnh che lồng ngực củamình, giống như thứ gì đột nhiên ở ngực bùng phát, còn không kịp nở rộ liền héotàn rồi, sau đó toàn bộ từ trong tim của hắn hút ra, một loại đau đớn của tráitim bị người từng mảnh từng mảnh xé toạt ra đau lan tràn đến toànthân.

Chẳngqua là có người giống như là củ hành, khi đem hắn từng mảnh từng mảnh lộtra, sau đó mới phát hiện thật ra thì hắn không có tâm, nhưng là quá trình nàylại làm cho ngươi đem nước mắt cả đời cũng toàn bộ chảy vào. Hoặc giả đối vớiVân Thanh Nghê mà nói, Nguyệt Lưu Ảnh chính là củ hành trong cuộc đời nàng đểcho nàng chảy hết nước mắt kia.

Chẳngqua là ở quá trình bóc củ hành, rơi lệ không chỉ là người bóc củ hành chính làcái kia, củ hành mặc dù không có tâm, nhưng là bị từng mảnh từng mảnh tróc rasau, hắn cũng sẽ đau.

NguyệtLưu Ảnh còn đang muốn nhìn cô gái, chẳng qua là cảnh tượng trước mắt đã hoàntoàn biến đổi, từ chỗ xe ngựa dập dìu bỗng chốc biến thành những tòa cao ốc, ởtrên đường xe hơi chạy ngược xuôi, Nguyệt Lưu Ảnh một trận ngạc nhiên, khôngphản ứng được gì, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại đem hắn hút vềhướng địa phương xa lạ đó.

Cảngười Nguyệt Lưu Ảnh hoàn toàn rơi cái nào trong động, mà bị hắnkéo Dạ Nguyệt Sắc cũng nhanh chóng rơi xuống, Dạ NguyệtSắc bất lực lớn tiếng hô một tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

Màtrong xe ngựa bởi vì kịch liệt đụng, vừa sinh non Dạ Nguyệt Sắc đãđau đến ngất đi, Bắc Đường ở một bên dùng ngân châm làm cho nàng tỉnh lại, mộtbên tộc trưởng phu nhân lo lắng hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Conngoan, con dùng sức a, sắp ra rồi, con dùng sức. . . . . ."

Nhìnhạ thân Dạ Nguyệt Sắc máu chảy không ngừng, đây đã là rong huyết rồi, may nhờBắc Đường ở một bên ghim kim đã không còn chảy máu, nhưng hôm nay nước ối vỡ,Dạ Nguyệt Sắc lại hôn mê, cho dù không phải là rong huyết mà chết, hài tử khôngsinh được cũng sẽ mất, người lớn lại càng nguy hiểm đến tính mạng.

BịBắc Đường dùng châm hồi tỉnh Dạ Nguyệt Sắc, đột nhiên hét to một tiếng:"Nguyệt Nguyệt!" Tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân, rốt cuộc ngheđược một tiếng khóc tiểu hài tử, đứa bé sanh đầu tiên là một công chúa an toànra đời rồi.

Ngoàixe ngựa Nguyệt Vô Thương chán nản đột nhiên nghe được trong xengựa la lên một tiếng, liều mạng vén lên xe ngựa rèm, lolắng hô: "Sắc Sắc, ta ở đây, ta ở đây. . . . . ."

NguyệtVô Thương trước còn giữ được tĩnh táo, lúc này nước mắt tràn mi, hai hàng nướcmắt trong suốt lướt qua trên mặt, bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ giọng nói:"Ta ở đây, nàng đừng sợ. . . . . ."

DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy bụng vẫn đau như cũ, lần nữa hô to một tiếng:"Nguyệt Nguyệt!" Sau đó liền hoàn toàn ngất đi. Cũng may tiếng la củanàng là dùng hết khí lực, khiến đứa nhỏ trong bụng thuận lợi sinh ra.

Trảiqua một chuyến đi linh tộc Núi tuyết, hoàng thất Bắc Mạc đã không cần tộc nhânlinh tộc giúp Bắc Mạc coi chừng thần điện, cho nên tộc nhân linh tộc đều đượchổ trợ một nơi sinh sống, toàn bộ đều có cuộc sống an bình. Mặc Hành mang theophu nhân đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, Mặc Ly là đi theo Dạ Nguyệt Sắc cùngNguyệt Vô Thương, tự giác làm bảo mẫu cho hai hài tử vừa mới chào đời.

MàNguyệt Lưu Ảnh là không hề tỉnh lại nữa, bất hạnh đã bị chết tại trận trong lúcnổ tung. Dạ Thiên mang theo phu nhân trở lại Nguyệt quốc, bởi vì ông đã hứa vớiVân Thanh Nghê, sẽ phụ trợ hoàng tử tương lai của Nguyệt quốc.

Màlúc này trong biệt viện của hoàng gia Bắc Mạc, bởi vì sinh non vừa khósanh Dạ Nguyệt Sắc ngủ mê bảy ngày sau đó, rốt cuộc mở mắt ra, nhìnNguyệt Vô Thương râu ria bẩn thỉu ngủ ở một bên, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên buồncười.

Khẽgiật giật ngón tay, cảm thấy bàn tay bị nắm ở trong một đôi tay ấm áp, chẳngqua là động tác hơi nhỏ, liền khiến người đang ngủ bên cạnh cảnhgiác mở mắt.

NguyệtVô Thương nhìn ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc nhìn hắn, nhiều ngày nay đau khổ trong nộitâm rốt cuộc bình tĩnh, liều mạng tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc hunghăng ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đặt vào trên cổ Dạ Nguyệt Sắc, không lâusau, Dạ Nguyệt Sắc liền cảm giác được cổ đang lúc ấm áp lại có gì đó ươn ướt,vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Nguyệt Vô Thương, thanh âm hơi khô khan,khàn khàn nói: "Nguyệt Nguyệt, ta đã trở về. . . . . ."

NguyệtVô Thương cũng là hung hăng cắn lên cổ của Dạ Nguyệt Sắc một ngụm, thanh âmcũng khàn khàn căng thẳng, buồn bực cố chấp nói: "Nàng hãy thề, nói vĩnhviễn không rời khỏi ta, nói mau!"

DạNguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương giống như tiểu hài tử không có cảm giác antoàn , nhất thời mũi đau xót, kiên định mà thốt lên: "Nguyệt Nguyệt,ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi chàng.. . . . ."

Ngheđược lời nói của Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương ngẩng mặt lên hung hăng hônlên trên môi, một nụ hôn không mang theo bấtkỳ tình dục , chỉ có đem tình yêu thật sâu cùng lửa nóng tồn tại muốn làmcho đối phương cảm giác được tình yêu , một nụ hôn muốn đem đốiphương cũng hòa tan vào thân mình, cả đời đều không tách ra.

Nụhôn này có thể sánh ngang đến cùng trời đất, cho đến khi ngoài cửa đột nhiêntruyền đến tiếng khóc của đứa trẻ, mới làm cho Dạ Nguyệt Sắc hết sức xinlỗi đem đầu Nguyệt Vô Thương nhập đè ở trên người đẩy ra.

Sauđó mị nhãn như tơ, cả đôi mắt sáng rực giống như nai con nhìn người đứng ở cửalà Mặc Ly một tay ôm một hài tử, dáng vẻ hết sức tức cười.

DạNguyệt Sắc đẩy người nào đó vẫn như cũ đè ở trên người không nhúc nhích chútnào -Nguyệt Vô Thương, bất đắc dĩ nói một tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . .. . ."

NguyệtVô Thương bất đắc dĩ từ trên người của Dạ Nguyệt Sắc bò dậy, xuốnggiường đỡ Dạ Nguyệt Sắc ngồi dậy, Mặc Ly thấy thế đem hai đứa bé ôm đến trướcgiường, chỉ thấy hai hài tử diện mạo cơ hồ giống nhau như đúc, phấn điêu ngọctrác, hết sức đáng yêu, chẳng qua là bất đồng chính là một há hốc mồm vẫn oa oakêu to, một đứa khác cực kỳ an tĩnh, đôi mắt tựa hồ đang quan sát cha ruột mẹruột trước mặt nhiều ngày như vậy cũng không có đi xem qua bọn chúng.

DạNguyệt Sắc nhận lấy cái hài tử đang khóc suốt kia, khuôn mặt tươi cười nhìn hàitử đang khóc đến nhăn nhúm, hết sức đau lòng, vừa nhẹ nhàng dụ dỗ, vừa nói:"Cái này là nữ nhi nha, nữ nhi đáng yêu làm nũng. . . . . .

MặcLy cảm thấy trên ót xuất hiện một hàng hắc tuyến, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắcnói: "Đây mới là nữ nhi!" Nói xong vẫn không quên chỉ chỉ tiểu cônương vẫn luôn an tĩnh nằm ở trong lòng mình, hắn cũng không hiểu, vì sao tínhtình tiểu hài tử này lại quái dị như thế, tiểu cô nương ra đời trừ cấttiếng khóc chào đời, khóc mấy tiếng, sau đó cũng không hề náo qua một tiếng,ngược lại tên tiểu tử này, mỗi ngày đều oa oa kêu to, ngày ngày đều khôngngừng, giống như như vậy mới có thể chứng minh sự hiện hữu của hắn.

DạNguyệt Sắc kỳ quái nhìn hài tử trong ngực, chỉ thấy khóc đến bộ dáng nước mắtnước mũi tèm nhem, đau lòng hôn rồi lại hôn, dỗ rồi lại dỗ. Đối vớihài tử tính tình kỳ quái trong lòng cũng lơ đễnh, quay đầu lại đốivới Nguyệt Vô Thương hỏi: "Đặt tên gì thế?"

NguyệtVô Thương lắc đầu một cái, thần sắc có chút không tự nhiên, kể từ khi Dạ NguyệtSắc kêu hắn hai tiếng, sau đó hôn mê. Hắn mang Dạ Nguyệt Sắc đến biệt việnhoàng cung Bắc Mạc, Dạ Nguyệt Sắc sinh xong cơ thể vẫn suy yếu, ngủ mê bảyngày, hắn túc trực ở nơi này bảy ngày, cũng không nhìn qua hài một chút tử, làmsao có thời gian mà đặt tên cho con..

Có lẽngọc hoa đào kia vỡ vụn, mình rất may mắn lần nữa được trở lại chỗ này, DạNguyệt Sắc kia cùng Nguyệt Lưu Ảnh có lẽ đã đi đến hiện đại, vốn là Dạ NguyệtSắc kia vô cùng thích Nguyệt Lưu Ảnh , mà cảm giác Nguyệt Lưu Ảnh đối với nàngấy cũng chỉ là một loại không có được đồ lại quá mức cố chấp mê luyến cùngchinh phục, nên không thấy được chính là không phải tình yêu.

Đốivới chuyện mình chiếm thân thể Dạ Nguyệt Sắc này, nàng chỉ hi vọng là Dạ NguyệtSắc có thể có được hạnh phúc ở trong một thế giới khác, cũng hi vọng Nguyệt LưuẢnh cũng có thể thấy rõ tim của mình, không cần tổn thương bất kỳ một cô gáinào yêu hắn nữa.

DạNguyệt Sắc ôn nhu khẽ vuốt ve tiểu hài tử đang khóc thút thít trong ngực, nụcười trên mặt cũng tản ra ánh sáng hạnh phúc.

"Vậythì gọi Không Rời cùng Không Xa nhé!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn tiểu hài tử trongngực, hướng về phía Nguyệt Vô Thương cười ôn nhu. Nụ cười của Dạ Nguyệt Sắc rấtkhông màng danh lợi, trên cái thế giới này đã không thể nào có cái ngọc hoa đàothứ hai mang nàng trở về chỗ đó rồi, nàng muốn cùng Nguyệt Nguyệt cả đời đềukhông hề xa cách, vĩnh viễn không chia cách đến bạc đầu.

Mùađông giá rét từ từ tan, ánh sáng mùa xuân chiếu vào ấm áp, chiếu rọicả cô gái đang ngồi ôm hài tử mang theo ôn nhu mà hiền lành, Nguyệt VôThương nhìn thấy trong lòng ấm áp, có lẽ là ngày đó Dạ Nguyệt Sắc kia chỉ làtrong thời gian ngắn ngủi hiện ra trong chốc lát, do khó sanh trong lúc đó đãlặng lẽ chết đi. Nhưng bất kể như thế nào, từ đó về sau, hắn cũng không muốn sẽcùng nàng chia lìa, bởi vì cái loại vô cùng thống khổ đó giống như là đangsống sờ sờ đem trái tim từ thân thể moi ra, hắn không muốn trải qua mộtlần nào nữa.

NguyệtVô Thương nhận lấy nữ nhi trong tay Mặc Ly, trong đôi mắt lần nữa nổi lên chuaxót và hạnh phúc ướt át, đem mẹ con ba người ôm trong ngực, cả nhà bọn họ vĩnhviễn không rời không xa, vĩnh viễn không chia cách!