Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 86: Đời người như câu đố – âu lo ẩn giấu



Lâmthành, tướng quân đóng ở Nguyệt Quốc chẳng những cuối cùng không có nghe theolời của Nguyệt Lưu Ảnh phân phó, lui giữ các huyện ven sông, ngược lại còn tậpkết hàng loạt binh mã đuổi bắt Nguyệt Lưu Ảnh. Kết quả là, quân đội Bắc Mạc đếnchiếm lĩnh thành, đại quân thế như chẻ tre công hướng một thành trì khác củaBắc Mạc.

Nguyệt LưuẢnh cầm một thanh trường kiếm bị nhiều binh lính vây công, ứng phó có chút cốhết sức, chỉ chốc lát toàn thân ngày càng nhiều vết thương hơn. Hổ xuống đồngbằng bị chó khinh, quả thật không tệ, đôi mắt phượng của Nguyệt Lưu Ảnh, thầnsắc tràn đầy khắc nghiệt, huy kiếm xoay một vòng tròn, đem bọt tuyết trên đấtxung quanh quét tung bay, một mảng lớn bọt tuyết trắng xóa bị quét, cản trở tầmmắt của bọn thị vệ, đợi tất cả bọt tuyết rơi xuống đất, trên mặt tuyết chỉ cómột chút điểm đỏ thẳm của vết máu, không còn lấy chút bóng dáng của Nguyệt LưuẢnh.

“Cáctướng sĩ, hôm nay chúng ta nghe theo lời của loạn thần tặc tử Tứ hoàng tửNguyệt Lưu Ảnh, cùng Bắc Mạc giao chiến đã là hành động trợ Trụ vi ngược, gâythành sai lầm lớn, vì thế hôm nay chỉ có thể đem Nguyệt Lưu Ảnh bắt đến trướcmặt hoàng thượng chuộc tội!”. Tướng quân dẫn đầu trung khí mười phần nói: “Tínhmạng của bản thân chúng ta toàn bộ thắt ở trên một sợi thừng, thề không bắtđược Nguyệt Lưu Ảnh thề không trở về!”

Mộtnhóm đại binh theo vết máu Nguyệt Lưu ảnh lưu lại, bắt đầu tìm kiếm tung tíchcủa Nguyệt Lưu Ảnh. Theo quán tính đượcsống sung sướng an nhàn, đầu lại không dùngđược, một đám ngu ngốc không đi ngăn cản đội quân Bắc Mạc, ngược lại đấu tranhnội bộ đi bắt sống Nguyệt Lưu Ảnh, ngược lại lẫn lộn đầu đuôi.

NguyệtLưu Ảnh lấy tay che trên eo,một đường theo hướng Nguyệt Vô Thương cùng DạNguyệt Sắc vừa mới vượt qua cửa sông để chạy trốn, chẳng qua là hôm nay băngvừa mới đóng trên mặt sông vừa mỏng hơn rất nhiều.

NguyệtLưu Ảnh vừa thấy cảnh tượng lúc này, liền hiểu đại khái, hoàng thúc hắn, lúctrước quả thật là đoán hắn quá thấp, liêntiếp bảy ngày tập kích ban đêm quấy nhiễu, thậm chí ngay cả khí trời cũng đãxem chính xác trước, quả nhiên là hướng vềphía Thiên Đô của hắn!

Saulưng tiếng bước chân đuổi bắt càng ngày càng gần, Nguyệt Lưu Ảnh nhìn mặt sôngđóng băng, phi thân trên mặt nước lướt đi.

Saulưng người đuổi theo thấy thế, liền biết được Nguyệt Lưu Ảnh từ trên mặt sôngđóng băng đã trốn tới Bắc Mạc, rối rít đem tầm mắt hỏi về phía tướng quân đầulĩnh kia.

Tướngquân kia khẽ suy tư, hiện tại sợ rằng trở về cũng rơi vào trong tay quân BắcMạc, cũng xem như chết, không bằng mặc kệ hiểmnguy đến Bắc Mạc đem Nguyệt Lưu Ảnh tróc nã quy án!

“Vượtqua sông đào bảo vệ thành, tróc nã loạn tặc Nguyệt Lưu Ảnh quy án!” Ra lệnh mộttiếng, tất cả binh lính rối rít bước lên mặt sông đã kết băng, bắt đầu hướngphía đối diện tìm kiếm.

Chẳngqua là lúc này gió tuyết giảm đi, phía trước sông đào bảo vệ thành chảyxuống dòng nước, dần dần trung hòa nhiệt độ đoạn nước sông này, binh lính chỉlo đuổi theo Nguyệt Lưu Ảnh đương nhiên không có phát hiện mặt băng càng ngàycàng mỏng.

NguyệtLưu Ảnh đi tới trước một nửa, nhìn mặt băng trước mắt càng ngày càng mỏng,không khỏi kinh hãi, chẳng qua là lúc này cách bờ bên kia ít nhất hơn 10m, chodù nếu không không bị thương đều không nhất định có thể bay qua, mà lúc nàythân đang bị thương càng thêm không thể nào, Nguyệt Lưu Ảnh dừng trên mặt băng,cảm giác xúc cảm dưới chân càng ngày càng ấm áp, cuối cùng hóa thành một vùngnước mềm mại, Nguyệt Lưu Ảnh ngước cổ khẽ nhìn chân trời trắng bệch, quả nhiênlà trời muốn hắn chết!

Đêmnay, trong nước sông đào bảo vệ thành đã chôn cất Nguyệt Lưu Ảnh cùng với mấyngàn quan binh đuổi theo.

Bênkia sông đào bảo vệ thành, lúc này Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc đang ởbiên thùy Bắc Mạc, trong một huyện thành tên gọi là Vu thành, là một trongnhững chi nhánh của Thiên hạ tiền trang, mà lúc này ở chỗ này còn có Nhị Nương,Tam Nương, Tứ Nương, Ngũ Nương của Dạ Nguyệt Sắc, nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc cùngNguyệt Vô Thương phong trần mệt mỏi, trên mặt cũng không ngừng có chút hưngphấn, ngay sau đó nhìn về phía sau của hai người một chút, nghi ngờ hỏi: “SắcSắc, lão gia đâu?”

DạNguyệt Sắc nhìn bốn vị mẫu thân, trong lòng cũng là vô cùng kích động, kết quảlà ở trong lòng Nguyệt Vô Thương còn chưa có bất kỳ cử động nào lớn tiếng nói:“Phụ thân không phải ở chung với mọi người sao?”

Thầnsắc hưng phấn cao độ của Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên dừng lại, nụ cười liền từ trênmặt biến mất, ngay sau đó quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương, vội vàng hỏi: “NguyệtNguyệt, không phải chàng nói là phụ thân cùng các mẫu thân ở cùng nhau sao?”

Bốnvị mẫu thân vừa nghe, liền biết Dạ Thiên hiện tại vẫn còn một mình ở Nguyệtquốc, niềm vui sướng trong lòng khi gặp lại lặp tức biến mất, hướng về phía DạNguyệt Sắc nói: “Hôm đó lão gia nghe nói, con vẫn còn ở trong kinh, nên đểchúng ta đi trước, nói trở về tìm con rồi cùng đi a… Hiện tại là sao?”

NguyệtVô Thương nhìn thấy mấy người bọ họ dừng lại không nói tiếp, mới chậm rãi mởmiệng an ủi: “Ta nghĩ nhạc phụ đại nhân sẽ bình yên vô sự…”

NguyệtVô Thương nghĩ tới mới vừa vào Vu Thành thì khắp nơi đều là bình thường, cảnhtượng bình yên, nói vậy quân Bắc Mạc đại thắng quân Nguyệt quốc. Mà khi nàyNguyệt Lưu Ảnh lại đang ở Lâm thành, theo loại tình huống này chỉ có thể có mộtkết quả, đó chính là trong kinh đại loạn, Nguyệt Lưu Ảnh đã không rảnh để bậntâm đến chiến sự. Như vậy vừa nghĩ, liền tự nhiên có thể biết, Chiêu Đức đế đãtỉnh, Dạ tướng có công, tự nhiên tạm thời bình yên vô sự.

“Làmsao chàng biết?” Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía Nguyệt Vô Thương hỏi, ngay sau đóđi ra ngoài, vừa đi vừa hét lên: “Không được, phụ thân là muốn đi tìm ta mớirơi vào tay Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cha,không được, không được, ta muốn trở về xem thử!”

NguyệtVô Thương có chút bất đắc dĩ lại có chút nôn nóng kéo Dạ Nguyệt Sắc lại, chậmrãi nói: “Đừng lo lắng, Nguyệt Lưu Ảnh hôm nay bản thân khó bảo toàn, làm saocó thời gian đi tìm nhạc phụ gây phiền phức!”

DạNguyệt Sắc quay đầu nhìn thần sắc lạnh nhạt khẳng định của Nguyệt Vô Thương,nếu Nguyệt Nguyệt đã nói như vậy, Dạ Nguyệt Sắc liền buông xuống lo lắng tronglòng, sau đó rất tò mò, lại rất nghi ngờ: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Nươngtử không phải nói muốn dĩ nha hoàn nha (bị cắn thìcắn trả), đầu đào báo lí(lấy đào đáp lại mận) sao?” (cảhai câu này đều là thành ngữ nên muội để nguyên,

NguyệtVô Thương kéo người Dạ Nguyệt Sắc đến bên ghế ngồi xuống, từ từ nói với nàng:“Vi phu nghe theo lời nương tử, đem tin tức Nguyệt Lưu Ảnh soán vị truyền ra,hắn lúc này dù có thuật phân thân cũng không chạy trốn được, tự nhiên sẽ khôngtrở về kinh thành!”

“Thậtsao?” Dạ Nguyệt Sắc vẫn còn có chút kì quái, dù sao Nguyệt Lưu Ảnh một giâytrước còn là hoàng thương, một giây kế tiếp lại biến thành đào phạm, sự việcphát triển có chút nhanh, nhất thời khó có thể tiếp nhận.

“Đươngnhiên là thật!” Thần sắc Nguyệt Vô Thương khẳng định nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắcnói: “Đã lâu không gặp các vị nhạc mẫu, nên hảo hảo ôn chuyện mới phải, nhạcphụ đại nhân không lâu sẽ đến Nguyệt quốc gặp chúng ta!”

“Khôngđược, chàng hãy nói cho ta nghe thử đã xảy ra chuyện gì? Nếukhông ta không an lòng!” Tam Nương nôn nóng ngồi ở trên ghế, nhìn Nguyệt VôThương, còn lại ba vị mẫu thân mỗi người cũng một bộ dạng đập nồi thành cát,muốn hỏi cho đến cùng, hôm nay lão gia không có ở đây, nào có tâm tình mà ônchuyện a!

NguyệtVô Thương có chút bất đắc dĩ nhìn mười đôi mắt trong suốt trước mặt theo dõiánh mắt của hắn, vốn tưởng Sắc Sắc hiện tại gần một đêm không ngủ, cảm giác tấtnhiên là mệt mỏi, nhưng nhìn thần sắc của nàng, nói lên rằng nếu không biết rõcũng không ngủ được, kết quả là liền quyết định nói cho các nàng biết.

“TiệcTrừ tịch hôm đó còn nhớ rõ không?” Nguyệt Vô Thương hướng về phía Dạ Nguyệt Sắcnói, Dạ Nguyệt Sắc gật đầu một cái, liền tiếp tục nói: “Vốn tiệc Trừ tịch làtrước lễ Vạn Thọ, Nguyệt Lưu Ảnh đã lén lút cùng Tây Tử Dặc cấu kết, lấy đượcmột loại cổ độc có tên là Mộc Ngẫu cổ, ý đồ là đợi thời cơ thích hợp dùng đểkhống chế Chiêu Đức đế để cướp ngôi vị hoàng đế. Mà lúc trước ta cũng biết đượctất cả tính toán của Nguyệt Lưu Ảnh, vì vậy đã chuẩn bị tại tiệc Trừ tịch trênđiện vạch trần Nguyệt Lưu Ảnh…”

“Vậytại sao cuối cùng lại không vạch trần hắn?” Dạ Nguyệt Sắc hết sức tò mò chenvào nói, sớm một chút vạch trần hắn cũng không có ngày hôm nay, vừa bôn ba vừaphiền toái.

NguyệtVô Thương bất đắc dĩ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, dĩ nhiên là vì Nguyệt Lưu Ảnh dùnggiải cổ của Phá kén cổ uy hiếp hắn. Bốn vị mẫu thân thấy Dạ Nguyệt Sắc cắt lờicủa Nguyệt Vô Thương, mọi người đồng tâm hiệp lực nói: “Sắc Sắc, chớ xen mồm!”

DạNguyệt Sắc mím mím môi, nàng sớm đã biết, hiện tại có Nguyệt Vô Thương thì địavị của nàng quả nhiên là “Phi lưu trực hạ tam thiên xích”! (Nướcbay thẳng xuống ba nghìn thước – một câu trong bài thơ Xa ngắm thác núi Lư củaLý Bạch, muội nghĩ Sắc Sắc muốn chỉ địa vị của tỉ ấy từ trên cao mà bay vèoxuống dưới đất ấy!)

“Chonên ta dẫn nàng trở về Tướng phủ, ngay đêm đó sẽ đem cái bí mật này nói chonhạc phụ nghe!” Nguyệt Vô Thương lướt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nghĩ đến hôm đó nàngbởi vì nghe lén bị hắn hù mà động thai khí, hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi,Nguyệt Vô Thương thu liễm thần sắc, tiếp tục nói: “Ta liền đem Mộc Ngẫu cổ giaocho nhạc phụ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào!”

DạNguyệt Sắc vừa nghe, liền nhớ đến ngày đó ở ngoài cửa thư phòng, nghe được haingười nói cái gì “cổ độc, rời đi”… Thì ra chính là ý này!

“Hiệntại Nguyệt Lưu Ảnh trốn đến Lâm thành, muốn ra tay đem chúng ta bắt trở về,nhạc phụ đại nhân muốn lợi dụng cơ hội này ở tại kinh thành, giải trừ cổ độccủa Chiêu Đức đế, cho nên lúc này Nguyệt Lưu Ảnh không có ở trong kinh thành,chính là trúng kế, hiện tại bị người trong thiên hạ đuổi bắt, đã là vô lực hồithiên rồi!(không còn khả năng quay lại ban đầu)”Nguyệt Vô Thương chậm rãi nói xong, thần sắc có chút không hiểu, hắn khôngbiết, A Ảnh vì sao có thể biến thành như vậy! (Chomuội bình luận tí: Vì vợ anh chứ ai!)

Hiệntại ngẫm nghĩ, Dạ tướng gia đột nhiên hồi kinh nhất định muốn nhân cơ hội tìmChiêu Đức đế, nếu không bọn họ làm sao chạy thoát Nguyệt quốc, nhất định cũngmang tội danh tư thông với địch bán nước. Hiện tại xem ra, hồ ly không phảicũng chỉ một mình hắn, lão hồ ly Dạ tướng gia kia cũng không kém, hơn nữa còncó thể lợi dụng chính hắn. Tỷ như, Nguyệt Lưu Ảnh thích Dạ Nguyệt Sắc, nhấtđịnh sẽ không động đến ông ta.

Hơnnữa nói vậy Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên tới Lâm thành chắc cũng là một tay ông takhuyến khích đây!

Đanglúc mọi người hết sức trầm mặc, một thân hồng y chạy vào, đi tới trước mặt củaDạ Nguyệt Sắc, mặt hưng phấn nói: “Quả nhiên là nàng, quả nhiên là nàng…”

Mọingười thấy đột nhiên có người tiến vào, trên mặt đều là vẻ mặt kinh dị, sắc mặtNguyệt Vô Thương trầm xuống vọt đến chính giữa Dạ Nguyệt Sắc và Mặc Ly, ánh mắtkhông nhìn qua Mặc Ly, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Sắc Sắc, một đêm khôngcó nghỉ ngơi, đi nghỉ ngơi sớm một chút…”

Bốnvị mẫu thân bên trong phòng vừa nghe thấy, nhìn lướt qua bụng Dạ Nguyệt Sắc đãto ra, trăm miệng một lời bắt đầu phụ họa Nguyệt Vô Thương nói: “Cũng đã nămtháng rồi, nhanh nghỉ ngơi đi…”

DạNguyệt Sắc vừa nghe nói cha nàng không sao, cũng yên lòng, đột nhiên cảm thấybuồn ngủ, da mắt liền bắt đầu tìm mí mắt dưới đánh nhau, Nguyệt Vô Thương khôngđể ý phản ứng của Dạ Nguyệt Sắc, một tay ôm lấy ngang người Dạ Nguyệt Sắc hướnggian phòng đã sớm chuẩn bị xong, sải chân bước đi.

MặcLy nhìn phản ứng của Nguyệt Vô Thương có chút mang địch ý, có chút kinh ngạc,lại có chút ủy khuất: “Ta còn chưa nói xong!”

MặcLy nhìn linh tộc thánh vật trong ngực, hắn vốn đang bị Nguyệt Lưu Ảnh đuổitheo, trong lúc vô tình phát hiện trong Tướng phủ lóe kỳ quang, vừa đi vào liềnphát hiện thánh vật linh tộc đã biến mất gần 20 năm, liền vội vã chạy tới nóicho Dạ Nguyệt Sắc a, làm sao lại không người chào đón như vậy a.

Bốnvị mẫu thân nhìn người trước mặt cùng Dạ Nguyệt Sắc dáng dấp cơ hồ giống nhaunhư đúc, chẳng qua là lúc này đổi một thân áo khác, liền có chút kinh ngạc hỏi:“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai, vì sao dáng dấp cùng Sắc Sắc nhà ta giống nhaunhư thế?”

MặcLy thấy rốt cuộc cũng có người chú ý đến hắn rồi, liền đi đến trước mặt NhịNương nói chuyện, lập tức thay một bộ mắt người gặp người thích, hoa gặp hoanở, mặt vui vẻ nói: “Ta tên là Mặc Ly… Ta cùng nàng dáng dấp rất giống, cái nàyphải hỏi lão gia nhà các người mới biết a!”

Bốnvị mẫu thân ngạc nhiên nhìn Mặc Ly trước mắt, nghe câu nói của hắn có điều ngụý, vì vậy liền đương nhiên suy nghĩ sai lệch, đây là lão gia bên ngoài có conriêng? Mà xem xét Mặc Ly lại, chẳng qua là mới đại khái 15, 16 tuổi, cũng khôngcó nghe nói lão gia ở bên ngoài còn có nữ nhân a? Năm đó thời điểm họ đến Tướngphủ, Dạ Nguyệt Sắc cũng chỉ mới ba tuổi, cho nên bọn họ chưa từng nhìn thấy quamẹ ruột của Dạ Nguyệt Sắc, đều là nữ nhân số khổ, bản thân không có hài tử, tựnhiên biến Dạ Nguyệt Sắc thành khuê nữ ruột.

Chonên Mặc Ly không thể nào là con riêng của Dạ Thiên, vậy duy nhất chính là DạNguyệt Sắc không phải là con của Dạ Thiên! Bốn vị mẫu thân nghĩ đến đây, rốirít cả kinh. Nhưng ngay sau đó liền bình thường trở lại, phải hay không thìcưng chiều cũng đã vài chục năm rồi, đâu vì thế này mà giảm đi mấy phần cưngchiều.

Vìvậy, đoàn người liền dừng ở Vu thành, đợi đêm xuống, sau khi xử lý hết tất cảsự việc, sẽ cùng nhau đi.

Kinhthành Nguyệt quốc, trong Hoàng cung.

ChiêuĐức đế ngồi ở trên long án, nhìn tin tức do khoái mã gửi về, Lâm thành thấtthủ, đại quân Bắc Mạc tiến nhanh vào liên tiếp đánh hạ ba tòa thành trì, mà đứacon bất hiếu cùng quân giữ Lâm thành toàn bộ tống táng ở sông đào bảo vệ thành.

ChiêuĐức đế một ngụm máu tươi phun trên điện. Vốn là trúng “Mộc Ngẫu cổ” đã là cựckỳ hại thân, hiện tại thân thể Chiêu Đức đế đã là nỏ mạnh hết đà.

Lúcnày Tần Khuynh vẫn bị trông coi ở một chỗ vắng vẻ trong cung, thấyNguyệt Lưu Ảnh hồi lâu cũng không đến xem qua nàng ta, nàng ta hiện tại mơthấy một giấc mộng khủng khiếp, mơ thấy Nguyệt Lưu Ảnh rơi vào trong nước, sauđó toàn bộ nước đóng thành băng, Nguyệt Lưu Ảnh chết không nhắm mắt, mở to haimắt, xuyên thấu qua từng tầng băng, cặp mắt kia mang theo vẻ không cam lòng,khiến trong đầu Tần Khuynh hiện tại cũng không trở về được. Vì vậy liền bắt đầula lối om sòm, chạy đến Cần Chính điện nơi xử lý công vụ.

“Cácngươi đừng cản ta, ta muốn gặp Hoàng thượng!” Tần Khuynh một tay vươn ra ngăn ởtrước mặt thái giám, hướng bên trong hô: “Ảnh, Ảnh, chàng ra đây gặp ta!”

TầnKhuynh vừa giãy dụa, vừa hướng bên trong kêu: “Ảnh, chàng ra đây gặp ta đi!”

ChiêuĐức đế ở bên trong, dùng chiếc khăn tay màu vàng sạch sẽ lau máu tươi bên khóemiệng, hướng về phía ngoài điện trầm giọng nói: “Để cho ả ta đi vào!”

TầnKhuynh vừa nghe đến thanh âm bên trong truyền đến, cũng không phải là củaNguyệt Lưu Ảnh, trong lòng nghĩ về việc Nguyệt Lưu Ảnh xảy ra chuyện cảm giáccàng nồng đậm, mang theo tâm tình bất an, gian nan bước tiếp bước hướng trongđiện đi đến.

Đitới trong điện nhìn thấy, Chiêu Đức đế đang ngồi trong điện thì thần sắc nhấtthời đại biến!

“Ngươilà con gái của Thái phó Tần Viễn Trung?” Chiêu Đức hoàng đế sáng như đuốc nhìnTần Khuynh mặt mũi xấu xí đứng trong điện, những thứ này thiết nghĩ đều khônglà thứ ả ta nên nhận!

ChiêuĐức đế đột nhiên lại nghĩ đến Nguyệt Lưu Ảnh rơi xuống sông đào bảo vệ thành,một chút tin tức cũng không có. Nói lòng hắn hung ác, hắn đã giết nhị hoàng tử,hôm nay thân mình đã táng vào sông đào bảo vệ thành, để cho huyết mạch duy nhấtNguyệt quốc của ông ta không còn người nối nghiệp, quả nhiên là lòng dạ độc ác!

“Nôtỳ, nô tỳ…” Tần Khuynh nhìn Chiêu Đức đế trong mắt bị thống đan vào nhau, tronglòng đoán không ra ý nghĩ của hắn, ả ta là con gái của tội thần, vốn nên sống ởThiên Hương lâu. Nhưng mà hiện tại khuôn mặt đã bị hủy, Chiêu Đức đế đáng lẽkhông thể nhận ra ả ta mới phải, vốn định giấu giếm, nhưng nhìn thấy thần sắcChiêu Đức đế tựa hồ có thể thấy rõ tất cả, chỉ có thể lắp bắp trong miệng nói:“Dân nữ, đúng vậy…”

ChiêuĐức đế đột nhiên nhớ đến Nguyệt Lưu Ảnh quỳ gối trước ông ta, vì Tần Khuynhmuốn thỉnh cầu ông ta tha cho Tần Viễn, hôm nay người và vật không còn, NguyệtLưu Ảnh đột nhiên không thương ả ta nữa, hơn nữa nữ nhân này! Chiêu Đức đế nhìnTần Khuynh trong mắt lóe tinh quang, chỉ cảm thấy ả ta là một nữ nhân sinh sự,hoặc giả ban đầu không phải là ả ta lang chạ muốn gả cho Nguyệt Vô Thương,Nguyệt Lưu Ảnh đương nhiên cũng không có đưa mắt chuyển dời đến trên người củaDạ Nguyệt Sắc, vì vậy mà gây thành sai lầm lớn.

Hômnay nhìn chỗ sâu trong tròng mắt của Tần Khuynh có sự không cam lòng, loại nữnhân này ở lại trên đời nhất định là gây sóng gió gieo họa! Sát ý trong mắtchợt lóe lên.

TầnKhuynh cụp mắt, nhìn sát ý không chút nào che giấu trong mắt Chiêu Đức đế,trong lòng chợt lạnh, chẳng lẽ hôm nay phải bỏ mạng ở chỗ này?

Đúngvào lúc này! Ngoài cửa thái giám cầu kiến, nói Tứ hoàng tử phi Vân Thanh Nghêcầu kiến!

ChiêuĐức đế ra lệnh cho người dẫn Vân Thanh Nghê vào, Vân Thanh Nghê nhìn người đứngtrong điện, mặc dù đã hoàn toàn thay đổi, nhưng mà dựa vào sự chú ý của nàngđối với Nguyệt Lưu Ảnh, tự nhiên có thể dễ dàng nhận ra người này chính là TầnKhuynh.

VânThanh Nghê mặc dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng mà không biến sắc tiến lên quỳ gốitrước điện hướng Chiêu Đức đế xin tội: “Hoàng thượng, hôm nay chàng đã tángthân trong nước sông, xin hoàng thượng có thể tha thứ cho chàng!”

ChiêuĐức đế nhìn Vân Thanh Nghê quỳ trên mặt đất, trong lòng rất thích nữ tử này,chẳng qua đáng tiếc là hiện tại Vân thị nhất tộc trợ giúp Nguyệt Lưu Ảnh đoạtvị, khí diễm càng thêm phách lối! Vốn dĩ chính là làm cho người ta kiêng kỵngoại thích, hôm nay thừa dịp Nguyệt Lưu Ảnh soán vị càng thêm muốn tiêu diệt,nếu không hậu hoạn vô cùng!

“Nghịchtử như thế! Trẫm xem như không có đứa con trai như thế!” Chiêu Đức đế tức giận,huyết khí xông lên ngực, ngữ khí cứng rắn.

“Nếunhư, tội thiếp nói tội thiếp đã mang thai hơn một tháng, kính xin hoàng thượngtha thứ cho chàng!” Vân Thanh Nghê quỳ trên mặt đất không kiêu ngạo không tự tinói, hôm đó bởi vì Nguyệt Lưu Ảnh phát hiện Mặc Ly không phải là Dạ Nguyệt Sắc,sau khi đến cung của nàng, uống nhiều rượu, tự nhiên rượu vào thì có thể mất đilý trí.

ChiêuĐức đế vừa nghe, trên mặt vui mừng! Trời cao quả nhiên không tệ! Chẳng qua làhài tử của Vân gia, khiến cho nụ cười trên mặt Chiêu Đức đế dừng lại.

VânThanh Nghê thấy thế, không nhanh không chậm nói: “Chỉ cần hoàng thượng nguyện ýtha thứ cho chàng, tha cho Vân thị nhất tộc tội chết, Vân thị nhất tộc từ nayvề sau sẽ rời khỏi kinh thành, trọn đời không vào triều làm quan!” Lời như vậynhất định có thể đánh tiêu tất cả sự băn khoăn của Chiêu Đức đế, cũng tìm đượcgiải pháp cho việc khẩn cấp tìm người nối nghiệp, nhưng mà nàng cũng không nghĩqua để cho nàng cùng hài tử của hắn có thể đi lên ngai rồng, chỉ là muốn dùngđiều này để cầu xin cho hắn sau khi chết, vong linh có thể an tâm.

Hơnnữa quan trọng nhất là, đến nay cũng không biết là nam hay nữ!

TầnKhuynh một bên vừa nghe, trong lòng cũng cả kinh, hắn đã chết! Hơn nữa hắn cùngnàng ta đã có hài tử! Thần sắc ác độc chợt lóe lên trong mắt, bọn họ không phảicũng muốn để cho ả ta chết sao? Ả ta muốn tìm một người có thân phận trân quýnhất cùng chôn theo!

TầnKhuynh thừa dịp hai người ở trong thời điểm giằng co, từ từ đến gần Vân ThanhNghê đang quỳ trên mặt đất, nụ cười trong mắt chợt lóe, hắn chỉ có thể có hàitử cùng ả ta, chỉ có thế!

Cảngười đột nhiên hướng trên người Vân Thanh Nghê bổ nhào về phía trước, ChiêuĐức đế phát hiện thì đã muộn! Tần Khuynh cả người lấy động tác áp đảo đem VânThanh Nghê nặng nề té nhào xuống đất, Vân Thanh Nghê nhất thời thần sắc trắngbệch, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ cái trán, chóp mũi tràn ra.

ChiêuĐức đế vội vàng tiến lên một cước đem Tần Khuynh đá văng, đỡ Vân Thanh Nghê đauđến co giật dậy, hướng về phía ngoài điện lớn tiếng hô: “Người đâu truyền tháiy, truyền thái y…”

Tháigiám chờ ngoài điện, ứng tiếng chạy vào, Chiêu Đức đế hướng về phía thị vệ tiếnvào đau xót hô: “Người đâu đem ác phụ này bắt lại cho ta!”

“Hahaha…”Tần Khuynh cười điên cuồng, cả người điên vô cùng, trên mặt giăng đầy sẹo tạonên một thần sắc điên cuồng, cực kỳ dữ tợn! Trong miệng càng thêm không biếtsống chết nói: “Giết ta đi, dù sao ta đây dáng vẻ như quỷ cũng là nỗi khổ,hahaha… Hôm nay có Ảnh, còn có hài tử của chàng, chúng ta ở hoàng tuyền cũng cóthể làm một nhà hạnh phúc. Hahaha…”

Tháiy nhanh chóng chạy vào, nhìn Vân Thanh Nghê vẻ mặt trắng bệch che bụng, nhanhchóng tiến lên đem Vân Thanh Nghê đỡ đến một bên trên giường êm nằm xuống, đặttay ở trên cổ tay Vân Thanh Nghê, thần sắc biến đổi, trong miệng vững vàng nói:“Bị đụng mãnh liệt, thai khí đại động…”

“Trẫmmuốn biết thai nhi như thế nào!” Chiêu Đức đế ở một bên chau mày lại, đầy lolắng nói: “Trẫm muốn các ngươi phải giữ được đứa bé này, nếu như không may cảThái y viện chôn theo!”

“Dạ!”Viện thủ Thái y viện vội vàng lên tiếng, bắt đầu châm cứu giữ lấy thai nhi,hiện tại tình hình của bọn họ cũng có thể biết, hôm nay trong bụng Tứ hoàng tửphi là hoàng tự duy nhất, nếu như có gì bất trắc, chỉ sợ phải tru di cửu tộc!

Thờigian trôi qua từ từ, y đồng bên cạnh xoa xoa mồ hôi trên trán thái y, lúc nàyan tĩnh tựa hồ cũng có thể nghe được tiếng tim đập hết sức rõ ràng.

Ngoàiđiện, nụ cười điên cuồng của Tần Khuynh lớn tiếng vang lên, còn có trong miệngđiên khùng nói lời loạn ngữ: “Hắn chỉ có thể có hài tử cùng ta, còn lại đềuphải chết! Đều phải chết!”

Haicanh giờ qua đi, Vân Thanh Nghê đau đến ngất đi, thái y rốt cuộc thở hổn hểnmột hơn thật to, quỳ trên mặt đất hướng về phía Chiêu Đức đế nói: “Hồi bẩmHoàng thượng, thai nhi trong bụng Tứ hoàng tử phi đã bình yên vô sự, sau nàychỉ cần nằm trên giường tịnh dưỡng tới khi lâm bồn!”

ChiêuĐức đế vừa nghe, trái tim treo ở cổ họng mới trở về chỗ cũ! Nghe bên ngoài TầnKhuynh điên khùng cười, điên khùng nói loạn ngữ! Sắc mặt biến thành cực kỳ khócoi, hướng về phía người bên ngoài phân phó nói:

“Ngườiđâu, đem ả điên khùng kia lăng trì xử tử, sau khi chết đập gãy tro cốt!” ChiêuĐức đế vốn là trước khi Vân Thanh Nghê tiến vào đã chuẩn bị tìm lý do đem TầnKhuynh xử lý! Chẳng qua là không nghĩ đến ác phụ này, lại dám hành hung ở trướcmặt ông ta!

Tháigiám chờ một bên lĩnh mệnh đi, địa điểm hành hình chọn ở một mảnh đất trống bênngoài Cần Chính điện, khiến cho tất cả mọi người trong cung đến xem, giết gàdọa khỉ, răn đe!

TầnKhuynh bị bắt trói đến trên cột hành hình, lăng trì chính là cực hình, tục xưnglà “róc xương lóc thịt”, thời điểm trước khi hành hình, đao phủ dùng tay nắmmiệng Tần Khuynh vẫn như cũ, hung hăng nguyền rủa hoàng tôn, bóp một cái, bứcbách đem miệng ả ta há mở, sau đó trợ thủ một bên đem một tiểu đao tinh xảo đưatới, đao phủ kia động tác tay thuần thục thật nhanh đem đầu lưỡi Tần Khuynh cắtđi, nếu để cho ả ta tiếp tục mắng, nhất định mặt rồng sẽ giận dữ! Như vậy cũngcó thể phòng ngừa ả ta không chịu nổi cắn lưỡi tự sát!

Cảđôi mắt nhẹ nhàng kịch liệt co rút lại, muốn thống khổ gọi ra tiếng, chỉ phátra mấy tiếng gầm nhẹ mang theo máu tươi.

Xétthấy Tần Khuynh là nữ tử, cho nên thời điểm hành hình cũng không có theo quy củlà đem ả ta lột trần trụi, đao phủ tay cầm lưỡi dao sắc bén, lần thứ nhấtcắt lấy một khối thịt lớn nhỏ như một đồng tiền, sau đó giơ ra biểu diễn chomọi người xem, sau đó để ở trên một cái khay được trợ thủ bên cạnh chuẩn bịsẵn.

Trongchốc lát, cả người Tần Khuynh liền bị máu tươi nhuộm đỏ, máu đổđầm đìa, lúc này đã không còn động đậy gì nữa. Kết quả là y theothường lệ, cho Tần Khuynh đội một thùng nước đá có thả muối. Để cho ảtađột nhiên giật mình, phong bế huyệt đạo, để cho đao phủ tiếp tụchành hình.

Cảngười Tần Khuynh lúc này co quắp lại, toàn bộ dây thần kinh bị nướcmuối kích thích co rúc lại, từng trận đau đớn trước nay chưa từng có,mãnh liệt truyền tới cơ thể ả ta.Giống như hỏa thiêu, giống như than nướng, khiến ả ta cảmthấy cả người đau rát. Giống như bị đặt trong hàn băng ngàn năm, khắpnơi đều co giật đau đớn.

Từngđao từng đao cắt ờ trên người, đau đớn đến mất đi cảm giác, linh hồnTần Khuynh tựa hồ như bị rút ra khỏi cơ thể, cả người phiêu phiêu,không khỏi bắt đầu suy tư lại cuộc đời của mình. Tần Khuynh đột nhiênmuốn cười to, chẳng qua là như thế nào cũng không thể phát ra tiếngđược. Quá thông minh tính toán, cuối cùng lại hại chết Khanh Khanh.

Cungnữ, thái giám cùng các phi tần trong cung đứng ở một bên xem dụnghình. Nhìn thấy một trận khốc hình (cựchình tàn khốc) máu chảy đầm đìatrước mắt, người nhát gan đã bị dọa cho ngất, còn lại đều cúi đầukhom lưng bắt đầu cảm thấy ghê tởm.

Mộtlát sau, trong mâm máu thịt đã chất thành một núi nhỏ, Tần Khuynh cảngười máu me đầm đìa bị treo lên cột, đầu nghiêng qua một bên, đoánchừng cũng chỉ còn chút hơi tàn.

Saukhi hành hình, đao phủ sẽ đem Tần Khuy ra thiêu đốt. Thân xác của ả ta sẽlập tức bị thiêu cháy chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng đối với TầnKhuynh mà nói, xử phạt như thế, đối với ả ta chínhlà một giải thoát!

Trongđiện, Vân Thanh Nghê đã tỉnh lại, nhẹ nhàng vuốt bụng. Nghe tiếng vangngoài điện, vẻ mặt nàng lãnh đạm, đôi mắt ôn nhu, có chút đau thương,có chút hoài cảm, nhưng nhiều hơn chính là kiên định. Chuyện hắnkhông hoàn thành, nàng sẽ vì hắn mà hoàn thành!

ChiêuĐức Đế thấy Vân Thanh Nghê đã tỉnh lại, liền ra lệnh cho người mangnàng hồi cung tịnh dưỡng. Vân Thanh Nghê nằm trên giường êm, đôi mắtphượng lạnh lùng nhìn quét qua Tần Khuynh. Nữ nhân này mở miệng ra lànói yêu Nguyệt Lưu Ảnh, nhưng trong quá khứ lại đáp ứng giúp NguyệtVô Thương, hôm nay còn có ý tưởng hại chết huyết mạch duy nhất củahắn. Nàng ta chết không có gì đáng tiếc.

Sắcmặt Vân Thanh Nghê lạnh lùng, bình tĩnh, không nhìn ra chút bất thườnggì, chẳng qua nỗi đau sâu trong đôi mắt kia, ai có thể hiểu? Cũng khôngcó người tiếc thương! Vân Thanh Nghê đặt tay lên ngực, cố gắng kìm chếlại, tựa hồ muốn đem toàn bộ bi thống đang muốn thoát ra kia cầm tùtrở lại.

Cuốicùng nàng rũ mắt xuống, đôi mi dài che dấu đi nỗi đau thương khôngmuốn người khác biết, một giọt lệ nhẹ nhàng từ khóe mi cháy xuống,gió lạnh thổi xào xạt đem giọt nước mắt kia cuốn đi, xé thành từngmảnh vụn trong không trung.

Saukhi Vân Thanh Nghê đi rồi, Dạ Thiên liền tới Cần Chính điện chào từgiả. Dạ Thiên quỳ gối trong điện, hướng Chiêu Đức Đế thi lễ, hắnggiọng nói, “Thần tuổi tác đã cao, muốn cáo lão hồi hương. Xin bệ hạđáp ứng.”

ChiêuĐức Đế nhẹ nhàng ho hai tiếng, cố ý hạ thấp giọng, mặc dù vậy vẫnho đến đỏ mặt tía tai, xem ra không còn sống được bao lâu nữa.

ChiêuĐức Đế vất vả ngừng cơn ho lại, nhìn Dạ Thiên hôm nay có công cứugiá. Vốn gia tộc Vân thị đã bị định tội bắt giam, lúc này Dạ Thiênở Nguyệt quốc chính là mối lo lớn nhất, quyền khuynh triều dã, hômnay cáo lão là có ý gì? Chiêu Đức Đế đối với Dạ Thiên là muốn coitrọng, nhưng cuối cùng vẫn tồn tại cố kỵ, thân thể của ôngta có thể đợi đến lúc Vân ThanhNghê lâm bồn đã là cực hạn. Ông ta vừa xuôi tay, trong triều tất sẽđại loạn.

“Hômnay là lúc quốc gia cần người, ái khanh cũng không thể chỉ muốn thanhtịnh. Tuổi của Trẫm đã đến lúc cầm kẹo đùa vui cùng cháu. Việc Tứhoàng phi có hỉ, sau này còn phải nhờ ái khanh chiếu cố nhiều hơnmới phải.” Chiêu Đức Đế lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ,muốn dùng chiêu bài thân tình.

“Chẳngqua, đứa nữ nhi không có tiền đồ nhà hạ thần cũng đang có thai, đãđược năm tháng. Bây giờ không biết đang ở nơi nào, thần rất là lolắng.” Dạ Thiên mặt bất đắc dĩ, giọng nói mang chút trách cứ.

ChiêuĐức Đế tự nhiên nghe hiểu được ý của Dạ Thiên. Thân thế Nguyệt VôThương bị Nguyệt Lưu Ảnh truyền ra, khiến cho quan phủ khắp nơi dánhình truy bắt Nguyệt Vô Thương. Ý tứ của Dạ Thiên chính là Dạ NguyệtSắc không biết đã cùng Nguyệt Vô Thương bôn ba đến nơi nào. Chiêu ĐứcĐế nhìn lão hồ ly Dạ Thiên, mặc dù kiêng kỵ, nhưng quả thật cũngkhông còn cách nào, “Nghịch tử của ta đã làm ra chuyện như thế, trẫmnhất định phải trả lại cho Nguyệt Vô Thương một cái công đạo.”

“Ngườiđâu. Lập tức hạ chỉ, phong cho mẫu thân của Cẩm Nguyệt vương gia làmHiếu Nhân Thái hậu. Chiêu cáo toàn thiên hạ.” Chiêu Đức Đế hướng vềphía thái giám đứng ở cửa ra lệnh, làm như vậy không chỉ vì DạThiên, mà còn muốn được hưởng lợi từ cuộc hôn nhân của Nguyệt VôThương và Dạ Nguyệt Sắc. Thiên Hạ tiền trang vì muồn chúc mừng đámcưới của Vương gia, đã tặng cho quốc khố một triệu lượng bạc.

Hơnnữa ở thời điểm kiệu hoa bị đổi, quốc khố trống không, ôngta vừa nói thái giám đã truyền saithánh chỉ rồi, chính là để giữ thể diện cho hoàng gia. Nhưng nguyênnhân chủ yếu chính là do vào lúc đó Thiên Hạ tiềng trang đã góp rấtnhiều bạc.

Nếukhông có Thiên Hạ tiền trang của đệ đệ luôn ra vẻ bệnh hoạn ốm yếukia của hắn, Nguyệt quốc hôm nay đã không thể dẹp loạn được. NguyệtVô Thương lại là cháu ngoại của Bắc Mạc quân chủ, Bắc Mạc quân chủhiện giờ không có con cháu nối dỗi, chuyện Nguyệt Vô Thương thừa kếngôi vị quân chũ Bắc Mạc là hoàn toàn có thể xảy ra. Nếu như khôngchiêu cáo thiên hạ trả cho Nguyệt Vô Thương một cái công đạo, sợ rằngnghị hòa với Bắc Mạc cũng sẽ không thể thực hiện được.

DạThiên khẽ cúi đầu, không nhìn thần sắc của Chiêu Đức Đế. Hôm nay hạchỉ phong mẫu thân Nguyệt Vô Thương làm Thái hậu, chuyện của Nguyệt VôThương sẽ tự động được giải quyết. Cho dù không đau lòng Nguyệt VôThương, ông cũng đau lòng kim tôn bảo bối còn chưa ra đời của ông.

Thấytư thái của Chiêu Đức Đế, Dạ Thiên liền không chậm trễ nói, “Hôm nayBắc Mạc đã liên tục đánh hạ bốn thành trì của Nguyệt quốc. Thần xinbệ hạ nghị hòa.”

ChiêuĐức Đế cũng có ý tưởng như thế, vì vậy hướng Dạ Thiên nói, “Trẫmphong ái khanh làm Khâm sai đại thần. Đi trước nghị hòa.”

----

LâmThành được chọn làm địa điểm nghị hòa. Lúc Dạ Thiên chạy tới LâmThành, Nguyệt Vô Thương đã mang theo Dạ Nguyệt Sắc chờ sẵn ở đó từlâu.

DạThiên nhìn thấy bụng đã nhô cao của Dạ Nguyệt Sắc, trên mặt liền lộra nụ cười vui mừng. Nhìn lại bốn vị phu nhân đã bầu bạn với mìnhnhiều năm, mọi người đều đã đỏ hốc mắt. Dạ Thiên thiếu chút nữacũng đã lệ rơi thành hàng.

Vộivã ôn chuyện trong chốc lát, Dạ Thiên liền một mình vào thư phòngcùng Nguyệt Vô Thương. Hai người đều là hiểu chuyện, tự nhiên cái gìcũng đều ngầm hiểu nhau.

Mọichuyện trong kinh thành, Nguyệt Vô Thương đều rõ như lòng bàn tay. DạThiên nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, cũng không nhiều lời liền trựctiếp nói thẳng vào vấn đề, “Ngươi có nghĩ tới chuyện muốn ngôi vịhoàng đế kia hay không?”

NguyệtVô Thương nhìn thấy vẻ mặt thần thần bí bí kia của Dạ Thiên, đươngnhiên cũng biết ông muốn nói gì, trên mặt không có một chút kinhngạc. Nếu như hắn có suy nghĩ như lời Dạ Thiên nói thì không chỉNguyệt quốc cả Bắc Mạc đều là của hắn. Bất quá nghĩ đến lời củathê tử nhà hắn, vừa nhìn nàng thì đã thấy không thích hợp với cuộcsống trong cung, để cho nàng ngày ngày đoan đoan chính chính ngồi,sống tù túng trong cung, nhìn bốn góc trời bao la, không bị bệnh mớilà lạ.

NguyệtVô Thương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, không thể không nghĩ tới quákhứ, nhưng kể từ ngày gặp được Dạ Nguyệt Sắc, hắn mới hiểu rõhạnh phúc đơn giản là như thế nào, cần phải nắm chặt nó. Nếu khôngcho dù có được quyền lực chí cao vô thượng, mọi sự lại đều phảithân bất do kỷ, cuộc sống đúng là một bi kịch. Hắn không phải thánhnhân, đương nhiên cũng không quan tâm mọi chuyện thay cho thiên hạ.

DạThiên thấy Nguyệt Vô Thương lắc đầu, khẽ thở dài một cái, nhẹ giọngnói, “Cũng được, cũng được.”

Độtnhiên thần sắc của Dạ Thiên có chút nghiêm túc, vẻ mặt cũng thayđổi,đứng đó chìm trong suy nghĩ. Nguyệt Vô Thương đứng một bên cũngkhông nhiều lời, hắn nhìn thần sắc Dạ Thiên lúc này, chỉ sợ là đangmuốn nói ra thân thế của Dạ Nguyệt Sắc.

Haingười ngồi trng thư phòng, một người thần sắc tiu nghỉu, một ngườinét mặt vẫn luôn mang nụ cười nhàn nhạt. Cho đến khi một thân ảnh mặtáo xanh nhạt, bộ dáng tròn trịa xuất hiện trước mặt hai người. Biểutình không đồng nhất của hai người liền biến mất, cùng nở ra nụcười vui vẻ hòa thuận.

NguyệtVô Thương đứng dậy ôn nhu đỡ Dạ Nguyệt Sắc đến chỗ ngồi ngồi xuống,thần sắc cưng chìu thương tiếc khiến Dạ Thiên yên tâm. Xem ra, bọn họtrải qua cuộc sống đơn giản như vậy mà thật tốt. Ít nhất họ cóđược hạnh phúc.

“Cha.Cha kêu con tới có chuyện gì không?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn thần sắc caohứng nhưng lại pha chút ưu thương của Dạ Thiên, có chút khó hiểu, nhẹgiọng hướng Dạ Thiên hỏi.

“SắcSắc. Thân thể hôm nay có tốt không?” Dạ Thiên không có trực tiếp trảlời câu hỏi của Dạ Nguyệt Sắc, ngược lại hỏi thân thể nàng thế nào.

DạNguyệt Sắc vừa nghe, liền mặt mi phi vũ nói cho Dạ Thiên biết chuyệnsáng nay Bắc Đường vừa nói với nàng, “Tốt lắm. Sáng sớm nay bảobảo ở trong bụng con đã đá một cái.”

DạThiên vừa nghe, thái độ liền rất vui mừng, đứa con bảo bối mình yêuthương nươi dưỡng hơn mười năm, giờ sắp làm mẹ rồi.

“Cònnữa… còn nữa… Bắc Đường nói cho con biết, hôm này hài tử đã thànhhình rồi. Bắc Đường còn nói con mang là long phụng thai nữa đó nha.”Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn nói, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, “Cha à. Sau nàycon sẽ để cho hài tử theo họ của con.”

DạThiên nghe xong liền biết Dạ Nguyệt Sắc là đau lòng vì ông, thương Dạgia ông không có người nối nghiệp hương khói. Trong lòng cảm động vạnphần, khóe mắt lập tức trở nên hồng hồng. Dùng tay xoa xoa khóe mắt, hài tửcủa Nguyệt Vô Thương nói thế nào cũng là thuộc về hoàng tộc, làm sao liền cóthể nói để nó làm còn thừa tự là có thể làm.

"Vậycũng tốt." Nguyệt Vô Thương ở một bên bảo vệ Dạ Nguyệt Sắc đang lộn xộn,hướng Dạ Thiên cười nói, "Ta và Dạ Nguyệt Sắc cũng không có ý định quay vềNguyệt quốc. Về sau để cho nó hiếu kính với nhạc phụ vậy."

Vừanghe nói việc họ không muốn trở về, ánh mắt Dạ Thiên vốn đã đỏ nay lại mang nétsầu biệt ly. Nhìn thấy bộ dáng của Dạ Thiên, Dạ Nguyệt Sắc liền tiến lên an ủi,"Cha à. Sau này chúng con nhất định sẽ thường xuyên về thăm cha mà. Chờcho chúng con đi chơi đã rồi sẽ trở về phụng dưỡng cha mà."

"SắcSắc." Thần sắc Dạ Thiên thay đổi, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, "Cha cóchuyện muốn nói với con."

DạNguyệt Sắc nhìn bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của Dạ Thiên, liền thông minh ngồiyên chờ đợi, chờ cho Dạ Thiên bắt đầu. Thật ra thì từ khi nàng đến thế giớinày, Dạ Thiên luôn đối xử tốt với nàng, cơ hồ ngậm trong miệng sợ tan, cầmtrong tay sợ vỡ. Mà nàng cũng thật lòng muốn hiếu thuận với lão nhân gia ngài.

"SắcSắc. Thật ra thì... Thật ra thì..." Dạ Thiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc. Cuối cùngliền quyết định đem bí mật giấu kín vài chục năm nói ra, "Thật ra thì takhông phải là cha ruột của con."

DạNguyệt Sắc vừa nghe, liền lập tức mất hồn, sau khó khôi phục thần sắc, nhìn DạThiên nở nụ cười chân thành, "Ở trong mắt của con, cha chính là charuột."

DạNguyệt Sắc nhìn Mạc Ly có dáng dấp giống nàng. Tuy nói thần kinh có chút choángvàng, nhưng dù sau cũng là người hiện đại, hiểu được làm sao lại có người giốngngười nhiều như thế. Kia chỉ có thể là sinh đôi hoặc có cùng cha mẹ.

DạThiên cố chấp nói, "Năm đó, không biết tại sao mẹ con lại tới Nguyệt quốc.Lúc đó nàng đã có thai bảy tám tháng. Diện mạo nàng rất đẹp, khiến cho vô sốngười mơ ước. Cơ duyên xảo hợp chúng ta đã gặp nhau. Cha đón bà ấy vào phủ ở.Ngày thứ hai sau khi con ra đời, bà ấy đã biến mất không thấy tông hơi."

"Ngườiđược kêu là Mặc Ly nhất định là em con. Nàng nhất định là muốn tìm con."Dạ Thiên tiếp tục nói, "Nếu có thể, cha cũng muốn được gặp con bé một lần."

DạNguyệt Sắc nhìn thần sắc buồn bã của Dạ Thiên, trong lòng khẽ cảm thái. Nghĩtới chuyện Mặc Ly vẫn luôn cổ động nàng đi đến Bắc Mạn linh tộc, nói rằng nơiđó chơi rất vui. Nói vậy thì ra đó là nơi mẹ nàng đang ở.

Đócũng chính là một trong những nguyên nhân mà Dạ Thiên muốn nhân cơ hôi nghị hòanày để đến gặp nàng.

"Chaà, cha yên tâm." Dạ Nguyệt Sắc hướng về Dạ Thiên nói, "Con sẽ lập tứcđi tìm Mặc Ly hỏi cách để đi đến linh tộc."

NguyệtVô Thương nhìn bộ dáng hấp tấp nói là làm ngay của Dạ Nguyệt Sắc, liền bướcnhanh theo sau nàng ra ngoài. Nàng thật ngốc, bị cha nàng bố trí vậy mà mặt còncao hứng, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ thở dài.

-----

Cảbầu trời trắng xóa, một đám người nhốn nháo, trên mặt họ toàn bộ đều mang nétthật thà chất phác. Đặc biệt là những đứa bé, nhìn giống như tiểu thiên sứ rơilạc trần gian. Cả một thế giới trắng noãn tinh khiết, nơi này không có tranhđấu, không có âm mưu quỷ kế. Chỉ có sự thanh bình thuần dã.

Nơinày chính là linh tộc, người ở đây ai cũng có linh lực. Sinh hoạt của địaphương càng thêm xa hoa, núi Núi tuyết to lớn, một bông tuyết trắng từ phíatrên núi rơi xuống nhè nhẹ. Tạo thành cảm giác hoa rơi từ trên núi, vô cùnglãng mạn.

Từnggốc mai đứng nghênh ngang đón gió tuyết. Di thế độc lập, rễ mạnh mẽ quấn quanh.Nhìn giống như những vị trí giả hiền tài, đứng ở nơi này chịu đựng phong sươngmưa tuyết, khám phá thế sự hồng trần.

Mộtnam tử mang thần sắc bệnh hoạn bước chân tập tễnh đi tới rừng mai, gương mặt cóchút nghi ngờ nhìn quét qua mọi thứ. Khắp nơi đều là một mảng trắng xóa, đây lànơi nào?

NguyệtLưu Ảnh đảo mắt nhìn quanh, từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy thân ảnh củangười nào, nhìn lại bản thân trên cơ thể đã không còn chút vết thương nào,không khỏi có chút kì quái. Chẳng lẽ mình đã chết rồi, như thế mới có thể ở nơikì quái này.

Thờiđiểm vừa mở mắt ra, thấy mình nằm trong một căn nhà đơn giản, chung quanh lạikhông có bóng người, Nguyệt Lưu Ảnh đã tự mình bước ra ngoài, đi hồi lâu cũngkhông phát hiện có người ở. Nơi này là tiên cảnh hay địa ngục?

"Uy."

LúcNguyệt Lưu Ảnh còn đang suy tư, liền nghe có tiếng la ở sau lưng. Nguyệt LưuẢnh hơi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổihướng hắn chạy đến, vừa chạy vừa hô, "Ta nói ngươi sao mà vừa mới tỉnh lạiđã đi lung tung."

NguyệtLưu Ảnh kinh ngạc nhìn nàng, đây là đang nói chuyện với hắn sao? Ánh lửa nóngnảy trong đôi mắt phượng ngày xưa nay đã giảm bớt, chỉ còn lại tia mờ mịt nhìncô gái kia. Cô gái kia vốn dĩ rất ít khi gặp nam tử, nay lại bị hắn nhìn chằmchằm như vậy, không khỏi có chút đỏ mặt. Đôi mắt nhất thời trở nên ươn ướt, nhỏgiọng nói, "Hôm nay Tộc trưởng cùng tứ đại trưởng lão đều đã mang người điđón khách quý. Ngươi không thể chạy loạn a."

Nóixong nàng liền vung nhẹ tay lên, cảnh tượng chung quang lập tức liền thay đổi.Nguyệt Lưu Ảnh kinh ngạc nhìn nơi hôm qua hắn tỉnh lại, trong lòng càng thêm kìquái vạn phần, không tự chủ hỏi, "Đây là tiên thuật sao?" Hay là yêupháp?

"Đâykhông phải là tiên thuật." Cô gái kia ngây thơ cười một tiếng, nói,"Đây là linh lực. Người Linh tộc ai cũng có."

Ánhmắt Nguyệt Lưu Ảnh lóe lên, sau đó lơ đãng nói, "Không phải là người linhtộc có thể học cái này không?"

Thầnsắc cô gái kia khẽ biến, vẻ mặt đầy khổ sở. Sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh không thayđổi, thản nhiên nói, "Ta chỉ là tùy tiện hỏi, cô nương không trả lời cũngkhông sao."

Nàngkia vừa nhìn thấy thần sắc nhàn nhạt của Nguyệt Lưu Ảnh, bộ dáng không để ý đếnnàng nữa, liền cắn răng nghĩ. Dù sao người ngoài đều phải rời đi, nếu như hắn biếtlinh lực nói không chừng sẽ ở lại chỗ này, vì vậy cao hứng nói, "Ta biết ởBắc Sơn động có một vị trưởng lão. Nghe noí chỉ cần dùng một kiện đồ vật là cóthể trao đổi linh lực."(TN: Thêm một cháu mêtrai bị trai dụ nữa rồi)

NguyệtLưu Ảnh vừa nghe xong, trong lòng liền động, nhưng thần sắc trên mặt lại tỏ vẻnhàn nhạt, không có lập tức yêu cầu thiếu nữ dẫn đi Bắc Sơn động. Ra bộ khôngchút để ý hỏi, "Khách quý hôm nay đến thăm tộc của cô nương là aithế?"

"Nghenói là thần nữ được thánh vật lựa chọn. Hôm nay nàng trở lại linh tộc, phù hộcho linh tộc chúng ta." Nói đến chuyện thánh vật cùng thánh nữ, thần sắccủa thiếu nữ liền trở nên cung kính và sùng bái, "Vốn tưởng là con của tộctrưởng, công tử Mặc Ly. Nhưng không biết tại sao hắn lại không thể mở cửa củaThánh điện được. Cho nên các trưởng lão rất là lo lắng. Hôm nay thánh nữ đemthánh vật quay về đây. Mọi chuyện tất cả đều sẽ tốt."

MặcLy?! Nguyệt Lưu Ảnh vừa nghe đến cái tên này, trong mắt liền hiện lên một tiasát ý. Không nghĩ tới lại oan gia ngõ hẹp, gặp được hắn ta ở nơi này.

"Bấtquá, thần nữ cuối cùng vẫn phải gả cho hoàng thượng." Thiếu nữ còn chưakịp nói hết, đột nhiên liền dừng lại, hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh lo lắng nói,"Ngươi không thể chạy loạn khắp nơi được. Nếu để cho tộc trưởng phát hiệncó người ngoài ở đây, ta nhất định sẽ bị phạt."

NguyệtLưu Ảnh gật đầu một cái, đôi mắt kín bưng, thâm sâu như biển rộng.

Lúcnày Dạ Nguyệt Sắc bị Mặc Ly dẫn đi khắp Núi tuyết, nơi khó có thể xác địnhphương hướng này chính là thánh địa trong truyền thuyết sao? Dạ Nguyệt Sắc cóchút hối hận. Chẳng qua nhìn đến cha và Nguyệt Vô Thương đang ở bên cạnh, đànhmím mím môi không lên tiếng.

Lúcnhìn thấy mấy người đang đứng đón ở đàng xa, có một mỹ phụ nhân dáng dấp cực kỳxinh đẹp cùng một nam tử trung niên anh tuấn. Phía sau là bốn vị lão gia râubạc. Phía sau nữa là một đám tộc nhân thuần phác.

DạNguyệt Sắc nhìn thấy cảnh này, cứ cảm thấy đây chẳng phải là đang nghênh đónTổng thống sao? Dạ Nguyệt Sắc đứng thẳng lưng lên, cái bụng to lớn đẩy về phíatrước, rất là khí thế!

NguyệtVô Thương ở một bên đỡ Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt cưng chìu. Bụng nàng đang mang haibảo bối, khiến bụng có vẻ lớn hơn bình thường. Nguyệt Vô Thương nhìn dáng vẻưỡn bụng thẳng người của Dạ Nguyệt Sắc, thấy có chút kinh hồn tán đảm.

DạThiên đứng xa xa nhìn sắc đẹp không hề suy giảm của người xưa, thần sắc mênhmông. Trong lòng không có áy náy cùng kíchđộng, ngược lại lại có cảm giác nhìn thấy cố nhân từ biệt mấy năm.

Đoànngười dần dần đến gần. Phụ nhân dẫn đầu đoàn người kia, vừa nhìn thấy Dạ NguyệtSắc, vành mắt liền phiếm hồng, thân hình không ngừng run rẩy, bước chân liền cólúc chập choạng. Trung niên nam tử ở bên cạnh thần sắc ôn như đỡ lấy cánh taycủa phụ nhân, hai người từ từ đi đến. Thần sắc nhìn Dạ Nguyệt Sắc cũng là ônhòa ân cần. Nhưng khi hai tầm mắt của hai người rơi đến bụng của Dạ Nguyệt Sắc,thần sắc liền biến đổi.

Sắcmặt Dạ Nguyệt Sắc vẫn không thay đổi. Chẳng qua Mặc Ly ở bên cạnh dù gì cũngchỉ là một cậu nhóc mười bốn mười lăm tuổi, vì vậy vừa nhìn thấy cha mẹ liềnchạy thật hanh về phía trước, làm nũng kêu lên, "Phụ thân, mẫu thân."

Trungniên nam tử kia chính là Linh tộc tộc trưởng Mặc Hành. Đem Mặc Ly kéo đến bêncạnh, ánh mắt tỏ ý hỏi bụng Dạ Nguyệt Sắc là sao?

MặcLy vô tội lắc đầu, "Chuyện không liên quan tới con." Khiến cho NguyệtVô Thương hung hăng trợn mắt nhìn hắn ta, chẳng lẽ tự nhiên liên quan đến hắn.

"Thầnnữ vừa mang về. Tại sao lại thành như vậy." Người đứng đầu tứ đại trưởnglão bước ra hỏi, "Mặc Ly."

MặcLy bất đắc dĩ đem thánh vật giấu trong ngực ra giao cho trưởng lão, ủy khuấtnói, "Là chỉ thị của thánh vật."

Trưởnglão vừa nhìn thấy cành đào bằng ngọc trong tay Mặc Ly, liền lập tức quỳ xuống,giơ tay lên nhận lấy cành ngọc đào trong tay Mặc Ly.

DạNguyệt Sắc nhìn ngọc đào đã nện vào mình khi mình vừa mới xuyên qua, không ngờnó lại là thánh vật của Linh tộc. Dạ Nguyệt Sắc hỏi thầm, "Chẳng lẽ cái đồchơi kia chính là thứ dẫn ta tới nơi này sao?"

NguyệtVô Thương ở một bên vừa nghe thấy, khẽ nhíu mày, nhìn về phía cành ngọc đào,sắc mặt khẽ biến.

Tứđại trưởng lão nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng không khỏi nghi ngờ,chẳng lẽ hài tử trong bụng kia mới chính là thánh nữ.

Tronglúc ấy, đột nhiên ở Bắc Sơn động xuất hiện ánh sáng màu đen xông thẳng lêntrời, dần dần lan tỏa khiến bàu trời phía bắc cũng trở nên xám xịt. Tứ đạitrưởng lão vừa nhìn thấy, thần sắc liền cả kinh, hổn hoảng hô lên, "Khôngxong. Lại có người đang trao đổi linh lực."

Ngườicủa Linh tộc không được tự tiện đến gần Bắc Sơn động. Quy định này mọi ngườiđều biết, hôm nay ai dám to gan như vậy, lại dám làm ra chuyện tày trời nhưthế.

Vừamới gặp mặt thân nhân lại không thể ôn chuyện. Tứ đại trưởng lão cùng vợ chồngtộc trưởng liền hướng phía Bắc Sơn động chạy đi. Một đoàn tộc nhân cũng rối ríttheo sau.

DạNguyệt Sắc kì quái nhìn đám người kia, hướng về phía Nguyệt Vô Thương hỏi,"Nguyệt Nguyệt, chàng thấy thế nào?"

NguyệtVô Thương nhìn đám mây đen đang dần tụ lại đó, cùng với thần sắc kinh dị củanhững lão đầu râu bạc kia, nghĩ thầm nhất định là chuyện lớn. Khẽ cau mày, bụngDạ Nguyệt Sắc giờ đã lớn như vậy, làm sao có thể lội qua vụng nước đục này.

"SắcSắc, nhạc phụ. Người muốn gặp cũng đã gặp, không bằng chúng ta lên đường trởvề?" Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Thiên hỏi.

"Nhưthế cũng được." Dạ Thiên thở dài một cái, hướng Nguyệt Vô Thương gật đồngđồng ý.

Đanglúc họ chuẩn bị đi, đột nhiên nghe một tiếng vang thật lớn.