Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 85: Ngăn cơn sóng dữ —— phản kích



"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn tiến tới trước mặt Nguyệt VôThương , khuôn mặt tươi cườirạng rỡ như hoa, " Nếu ta đây làm Sơn Đại Vương, sẽ đi bắt vô số mỹ nhânvề làm áp trại !"

Lôngmày Nguyệt Vô Thương nhảy lên, vô số áp trại mỹ nhân? Trừ phi hắn chết !

Có lẽđầu lĩnh sơn tặc đánh xe bên ngoài vô cùng hưng phấn, đem xe ngựa bắtđược chạy thật nhanh, độtnhiên gia tăng tốc độ khiến Dạ Nguyệt Sắc nghiêng về phía trước, Nguyệt VôThương cưng chìu mà lại bất đắc dĩ đưa tay ôm người Dạ Nguyệt Sắc vào trongngực, thở dài, khẽ cắn lỗ tai Dạ Nguyệt Sắc, " Bụng ngươi lớn như vậy rồi,sắp làm mẹ, sao không để tâm một chút. . . . . ."

"NguyệtNguyệt của chúng ta quả thật là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Quốc SắcThiên Hương. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc không yên phận chút nào, tiếp nhạobáng Nguyệt Vô Thương, " Chàng nói xem người nào sẽ là áp trại phu nhâncủa chúng ta?"

NguyệtVô Thương đem người Dạ Nguyệt Sắc đặt ở vịtrí an toàn nhất trong ngực để bảo đảm bụng sẽ không bị tổn thương, vừa đáp lờiDạ Nguyệt Sắc nói: "Nàng làm Sơn Đại Vương, ta làm áp trại phu nhân, nhưthế nào?"

DạNguyệt Sắc nghe thấy Nguyệt Vô Thương phối hợp, tâm tình hưng phấn lên, đem đầuđến gần"Bẹp" một cái hôn ở trên mặt Nguyệt Vô Thương, rực rỡ cườinói: "Tốt lắm, để cho chàng làmbà lớn!"

NguyệtVô Thương lơ đễnh nghe Dạ Nguyệt Sắc hồngôn loạn ngữ, tâm không chỉ muốn làm bà lớn, mà còn muốn chỉ có thể có mộtmình hắn!

Đầulĩnh sơn tặc nhanh chóng lái xe ngựa, không bao lâu, xe ngựa rất nhanh đã tớiThanh Phong Trại! Màn xe bị vén lên, đầu lĩnh sơn tặc mặt hưng phấn, chuẩn bịhướng về phía mỹ nhân trong xe nói chuyện, chỉ thấy hai nữ tử ôm nhau thân mật,đây chính là chuyện chưa bao giờ nghe thấy a! Nghe thấy nhưng chưa thấy a! Toànthân lập tức sững sờ , một cánh tay chỉ vào Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt VôThương, "Ngươi, ngươi, các ngươi. . . . . ."

DạNguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương một tay ôm eo nàng, còn nàng nắm chặt cổ tayNguyệt Vô Thương, khóe miệng giật giật, tư tưởng của người cổ đại này cũng đitrước một bước đấy, rất phát triển phải không? Chỉ là ôm như vậy, cũng có đặcbiệt hơn người đấy!

DạNguyệt Sắc trong mắt đột nhiên thoáng qua một ý nghĩa đen tối, đưa một tay sờsờ ở ngực Nguyệt Vô Thương , hướng về phía đầu lĩnh sơn tặc nói: "Đại ca,nhanh như vậy đã đến?"

Sơntặc kia vừa thấy động tác củaDạ Nguyệt Sắc, mắt nhìn chằm chằm tựa như nhìnchuông đồng, cái này, hắn chỉ nghe nói qua nam luyến, con em quan gia nuôiluyến nam để sủng, ngược lại hắn lại gặp tiểu thư cũng có thể nuôi cả luyến nữ?

Tronglúc hắn đang kinh ngạc, Dạ Nguyệt Sắc lần nữa"Bẹp" một cái hôn ở trênmôi Nguyệt Vô Thương, sau đó nói : "Nguyệt Nguyệt, đến rồi a, chúng ta đixuống. . . . . ."

Đầulĩnh sơn tặc kia chỉ kém miệng không có sùi bọt mép mà ngã xuống đất bỏ mình,các nàng là bị bắt đến Thanh Phong Trại của hắn, sao hắn lại cảm giác cũnggiống như là khách du lịch đấy!

Trongkhi hắn mất hồn, Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc đã xuống xe ngựa. DạNguyệt Sắc đứng ở bên cạnh hắn, tay hướng Thanh Phong Trại chỉ chỉ chõ chõ ,"Cái chỗ này mặc dù hơi cũ nát một chút, trang trí bình thường, bất quácũng may là không khí mát mẻ. . . . . ."

Đầulĩnh sơn tặc kia nghe xong,nếu để cho các nàng nói tiếp như vậy, hắn đâu còn mặt mũi nào mà tồn tại,"Người đâu, đem hai mỹ nhân trói lại, Lão Tử hôm nay sẽ để cho bọn họ làmáp trại phu nhân. . . . . ."

Tiếngnói vừa dứt, liền có sơn tặc chuẩn bị tiến tới, chỉ là Tiểu Lục vừamới trói liền dùng sức vùng vẫy, làm đứt sợi dây trói, phi thân tiến tới ngăntrở những người muốn đến gần Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc, sơn tặc vừamới tiến lên liền bị ngã xuống đất không dậy nổi, bắt đầu oa oa la to.

"Ngườiđâu, lên cho Lão Tử, đem tiểu tử thúi này bắt cho Lão Tử, rồi mang đi làm phânbón!" Đầu lĩnh sơn tặc kia thấy Tiểu Lục đánh đâu thắng đó không gì cảnnổi, những người còn lại cũng không dám tiến tới, "Nếu bắt được , Lão Tửthưởng năm trăm lượng bạc, còn được ngắm một mỹ nhân!"

Phầnthưởng vừa ban xuống, những tên còn lại chỉ sợ chậm chuyện tốt không tới phiênmình, liền đồng loạt xông lên, chẳng qua cũng là trong chốc lát, tập thể sơntặc rối rít ngã xuống gào lên.

Đầulĩnh sơn tặc đến gần Tiểu Lục, giả bộ nói: "Vị đại gia này, ta có mắt màkhông biết Thái Sơn, xin ngài đại nhân bỏ qua cho tiểu. . . . . ."

DạNguyệt Sắc nhìn kia đầu lĩnh sơn tặc đôi mắt giảo hoạt chuyển động, chỉ thấychân hắn đá một cước phía trước, một mảng bùn đất lớn liền đánh về phía ánh mắtcủa Tiểu Lục, thừa cơ hội này, thân hình đi phía trước, cùi chỏ nhân cơ hộihướng đánh Tiểu Lục, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng hô tomột tiếng: "Tiểu Lục tử, cẩn thận. . . . . ."

NguyệtVô Thương xem thường vỗ tay Dạ Nguyệt Sắc, ý bảo nàng không cần phải lo, chỉthấy Tiểu Lục một tay bắt được khuỷu tay sơn tặc kia, hơi dùng lực một chút,liền nghe một tiếng gào khóc thảm thiết kêu la, sơn tặc kia té xuống đất, cánhtay rũ xuống vô lực, có thể thấy là bị trật khớp.

DạNguyệt Sắc hùng hổ đi đến trước mặt sơn tặc kia, nhặt lên một cái nhánh câytrên đất, chọc chọc đầu của sơn tặc kia, cười nói: "Bản tiểu thư màngươi cũng dám đánh, điều này ta có thể bỏ qua, nhưng Nguyệt Nguyệt nhà ta màngươi cũng dám đánh, đó là người của bản tiểu thư, thật là không muốn sống rồi.. . . . ."

"Cônãi nãi, tiểu nhân đã biết sai. . . . . ." Đầu lĩnh sơn tặc kia vẻ mặt cogiật, khuôn mặt đơn giản chỉ cần nặn ra nụ cười có mấy phần dữ tợn, "Tiểunhân hôm nay đã biết, vị cô nương kia là người của ngươi, cũng không dám nữa,cô nãi nãi tạm tha cho tiểu nhân . . . . . ."

DạNguyệt Sắc"Xì" một tiếng bật cười, cho tới bây giờ, hắn vẫn còn choNguyệt Nguyệt là nữ!

"Biếtlà tốt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc dùng nhánh cây tiếp tục đâm vào bụng củangười kia, trong mắt lóe tinh quang, hung hãn nói: "Nếu nói của đi thayngười, muốn ta thả ngươi thì cũng có thể. . . . . ."

Đầulĩnh sơn tặc kia vừa nghe của đi thay người, thái độ trở nên nhức nhối, hướngvề phía Dạ Nguyệt Sắc cò kè mặc cả nói: "Tiểu nhân cho ngài một ngàn lượngbạc!"

DạNguyệt Sắc cười cười xem thường, mở miệng nhẹ nhàng nói: "Mạng của ngươitrị giá chỉ có một ngàn lượng, hay là ta cùng Nguyệt Nguyệt nhà ta chỉ trị giámột ngàn lượng, theo ngươi vậy đem chúng ta bắt tới đây, chẳng lẽ cảm thấychúng ta chỉ trị giá một ngàn lượng?"

NguyệtVô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc tham tiền, trong ánh mắt đều là nụ cười cưng chìu,khóe miệng nhếch lên, hướng về tiểu Lưu đứng ở bên cạnh nói: "Đã như vậy,chặt thêm một cánh tay khác của hắn. . . . . ."

Ngườinọ vừa nghe, lập tức kêu lên: "Hai ngàn lượng. . . . . ."

"Khôngngoan. . . . . ." Nguyệt Vô Thương đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, đem DạNguyệt Sắc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất đỡ dậy , nhỏ giọng nói: "Ngồichồm hổm quá lâu sẽ làm bụng không thoải mái . . . . . ."

Sauđó quay đầu lại đối với sơn tặc kia nói: "Vậy thì thêm cái chân. . . . .."

DạNguyệt Sắc để Nguyệt Vô Thương đỡ dậy, ngồi vào một ghế đẩu, nhìn một bộ dángcướp núi của Nguyệt Vô Thương rất là mới lạ, Vương gia ở nơi này giống như sốngan nhàn sung sướng, ngược lại đi cướp của Hắc lão đại.

NguyệtVô Thương tựa hồ nhìn thấu ý nghĩa Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt hoa đào hướng về phíaDạ Nguyệt Sắc mang theo phong tình vạn chủng, âm thanh hút hồn phát ra mềm mạiđến tận xương, "Cái này gọi là thê hát phu theo. . . . . ."

TiểuLục thấy kia sơn tặc không nói lời nào, mặt rối rắm, tiến lên chuẩn bị thi hànhmệnh lệnh của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc ở một bên không hề sợ thiên hạkhông loạn nói: "Chờ một chút, trước đó ta nghe mọi người nói qua một cáchtra tấn thông thường, chính là bóc da người a, đầu tiên đào một cái hố, đemngười chôn ở trong hầm, treo hắn đầulên phía trên, sau đó khi mổ trên đầu hắn một vết thương, tiếp theo đổ thủyngân vào bên trong vết thương, thủy ngân thấm vào da ở bên trong, người nọ sẽđặc biệt đặc biệt khó chịu, ngay sau đó hắn liền hết sức giãy giụa, cuối cùnghắn nhảy lên, cả người từ trong đất nhảy ra, chẳng qua là da đã không còn

Lờinói này nói ra, đến nỗi ngay cả Tiểu Lục khắp người tóc gáy đều dựng lên khôngít, sơn tặc kia càng bị dọa thêm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từót rơi xuống, sau đó kêu to "Oa" mộttiếng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Cái chìa khóa ở ngang hông củata, tất cả bảo bối của chúng ta sơn trại đều nằm trong rương ở phòng ta. Cô nãinãi, ngươi hãy tha cho ta đi, ta sai lầm rồi, về sau không bao giờ nữa đi cướpcủa nữa !"

NguyệtVô Thương mặt không biến sắc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài,"Nương tử, phải chú ý dưỡng thai. . . . . ."

"Dùthế nào đi nữa, bọn hắn cũng không phải là người tốt, không biết đã hại baonhiêu người, bản tiểu thư lấy được bạc, chính là cướp của người giàu giúp ngườinghèo khó. . . . . ." , Dạ Nguyệt Sắc da mặt không đỏ không biết ngượng,quỷ biện nói: "Ta đây là dạy hài tử mở rộng về chính nghĩa."

Chỉbất quá, người ta thường nói trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, thì có nhiều bàmẹ thì sẽ có Bảo Bảo ác ma hơn.

TiểuLục nghe vậy, lấy chìa khóa ở bên hông của đầu lĩnh sơn tặc , cung kính giaocho Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc cầm chìa khóa cười vui vẻ, đây cũng là mộtkhoản thu vào!

Saukhi chế phục sơn tặc, thái độ Nguyệt Vô Thương khác thường, mang Dạ Nguyệt Sắcđến nơi nghỉ của Thanh Phong Trại, không một chút gấp gáp như thể bọn họ đangthật sự chạy trốn.

Hưngphấn Dạ Nguyệt Sắc qua đi, mệt mỏi nằm ởbên cạnh bàn, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Nguyệt Nguyệt, còn phảichạy trốn a, lúc nào thì chúng ta rời đi a. . . . . ."

"Tasợ nàng không chịu nổi, mấy ngày nữa lại phát. . . . . ." Nguyệt Vô Thươngnghịch nghịch tóc Dạ Nguyệt Sắc, mặc dù không minh bạch rõ ràng chạy trốn là ýgì, nhưng hôm nay ở tại Thanh Phong Trại, để bảo đảm xe ngựa và người còn phảian toàn, nên có ai nghĩ tới bọn họ núp ở hang ổ sơn tặc?

Hơnnữa đi đường xa đối với đứa trẻ không tốt, nghỉ ngơi mấy ngày cũng là tốt,chẳng qua là tiêu khiển như thế nào đây?

DạNguyệt Sắc nhìn lướt qua đầu lĩnh sơn tặc bước vào dâng trà, hôm nay áp dụngchế độ tố cáo, chính là để cho bọn họ giám sát lẫn nhau, phát hiện người nàochạy trốn thì được thưởng một trăm lượng bạc, còn trừng phạt đối với kẻ chạytrốn chính là lột da. Như vậy, sau này không có sơn tặc nào dám chạy.

"TiểuLục tử, đem quần áo của ta cho hắn một bộ, để hắn mặc khiêu vũ cho ta. . . . .." Dạ Nguyệt Sắc nhàm chán suy nghĩ, miễn cưỡng nói: "Lấy lòng đi,bản tiểu thư có phần thưởng, còn không tốt, đào hầm. . . . . ."

"Tanhảy, ta nhảy là được a, cô nãi nãi.. . . . ." Khuôn mặt đầu lĩnh sơn tặc kia khổ sở, bộ dáng bị ép buộc, đặttrà xuống, nhận lấy yphục cô gái mà Tiểu Lục đưa tới, yphục có phần hơi nhỏ, lúc ngườinọ đi ra mộtbộ dángtức cười.

Thânthể mập ú thô cứng giãy dụa trước mặt Dạ Nguyệt Sắc một cách tức cười, chẳngqua cái mông uốn éo quá thô bạo, làm cho quần áo hắn mặc đang căng "Rẹt"một tiếng, xuất hiện một vết rách lớn.

Đầulĩnh sơn tặc kia đang xoay tròn trên không trung, tay lập tức để phía sau checái mông, hai cánh tay để ở phía sau đột nhiên dùng sức, khiến cho phần ngực ởy phục rách toạt. Người nọ vội vàng để một tay che ở trước ngực.

Cảnhtrước mắt, bộ dáng kia thật tức cười. Hơn nữa,người nọ lại lúng túng, làm ra vẻ bộ dáng của một trinh nữ đang tiết liệt chốnglại, làm Dạ Nguyệt Sắc vui vẻ, "Ha ha ha, thật, thật là, quá buồn cười. .. . . . Ha ha

"Đixuống thay quần áo trước đi. . . . . ." Nguyệt Vô Thương ngồi ở bên cạnhthấy Dạ Nguyệt Sắc nhìn chằm chằm người ta, khẽ nhíu mày, một thân mập ú, cócái gì đẹp để nhìn chứ? Phất tay.

Ngườinọ như được đại xá, một tay che mông, một tay che ở trước ngực biến mất như mộtlàn khói.

"NguyệtNguyệt, thật buồn cười. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc một tay ôm bụng, một tayvỗ bàn, trên mặt cười giống như nở hoa, "Hắn ta tại sao có thể đáng yêunhư vậy?"

Đángyêu? ! Nguyệt Vô Thương xem thường, nhìn lướt qua còn nhìn thấy bóng lưng củađầu lĩnh sơn tặc, tựa hồ thoạt nhìn đáng yêu, Nguyệt Vô Thương ho nhẹ haitiếng, mặt nghiêm túc hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, nhìn hắnnhư thế sẽ bất lợi cho Bảo Bảo khi lớn lên?"

DạNguyệt Sắc ngưng cười, có chút không rõ nên nhìn Nguyệt Vô Thương, chỗ nàokhông có lợi cho Bảo Bảo khi lớn lên?

"Nếunói dưỡng thai. . . . . ." Nguyệt Vô Thương híp đôi mắt đẹp, miễn cưỡnghướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Nàng nên nhìn dáng dấp của người đẹp,tương lai Bảo Bảo mới có thể xinh đẹp, cho nên nàng nên xem ta nhiều hơn mớiphải."

DạNguyệt Sắc cảm thấy đỉnh đầu như có con ếch đang kêu, nàng bất quá chỉ là nóimột câu che giấu mình đang nhìn lén hắn bị phát hiện mà thôi, lại cảm thấygiống như có đá đập vào đầu một cái.

Haitròng mắt giảo hoạt đảo lòng vòng lóe ra tia sáng, ánh sắc Dạ Nguyệt Sắc chuyểnđộng nhìn trên mặt Nguyệt Vô Thương, giọng hết sức tà ác nói: "NguyệtNguyệt có ý muốn nhảy thoáty cho ta xem?" Dầu gì SơnĐại Vương mới vừa nhảy kia cũng được coi là múa thoát y!

NguyệtVô Thương vừa nghe xong, nụ cười trong mắt càng đậm hơn, âm thanh mất hồn càngthêm mềm mại đến tận xương, "Không bằng trở về phòng, nhảy cho một mìnhnàng xem?"

"Khôngcần. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc cười giả lả một tiếng, mặt đỏ lên, Tiểu lụcđang đứng ở ngoài cửa đột nhiên đi vào, phá vỡ vẻ lúng túng của Dạ Nguyệt Sắc.

TiểuLục nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang ngồi ở một bên một chút, cuối cùng đem ánh mắt hỏithăm dừng ở trên mặt Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương thấy thế, đại khái cũngbiết vì chuyện gì, nhẹ giọng hỏi: "Tới rồi?"

"Đúngvậy, ngày mai là có thể đến được Thanh Phong sơn. . . . . ." Tiểu Lụchướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"

"Nếuđến Thanh Phong Trại, tự nhiên cũng nên nhập gia thì tùy tục. . . . . ."Đôi mắt Nguyệt Vô Thương mỉm cười, miễn cưỡng nói: "Ngươi nói cho cái vịĐại đương gia trong trại kia, để cho hắn ngày mai đi làm chút buôn bán lớn. . .. . ."

"Nhậpgia tùy tục?" Dạ Nguyệt Sắc kích động, đứng lên chạy đến trước mặt NguyệtVô Thương , "Nguyệt Nguyệt, chàng hômnay quyết định muốn lên Lương Sơn làm hảo hán có phải không?" Vừa nghĩ tớidáng vẻ khiêng một đại đao sáng loáng, múa võ dương oai, đặc biệt là giống nhưmỹ nhân Nguyệt Nguyệt khi làm sơn tặc như thế, ha ha. . . . . .

NguyệtVô Thương nhìn lên Dạ Nguyệt Sắc đứng trước mặt cười khúc khích, vẻ mặt trướcsau như một đều là cưng chìu và bất đắc dĩ, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói:"Coi chừng một chút. . . . . ." Đừng cố cười khúc khích, trong bụngcòn có bảo bối.

Ngàythứ hai, Dạ Nguyệt Sắc chờ mong rất nhanh đi ra . Trong một ngày trời nắng ấm,đột nhiên tiết trời có chút ấm lại có chút lạnh, khiến những người khác chỉmuốn núp trong chăn không muốn rời giường.

Dướichân núi Thanh Phong, ý Nguyệt Vô Thương sai bảo đầu lĩnh đầu lĩnh sơn tặc ,sáng sớm ra chờ ở trên quan đạo, trên vaikhiêng một thanh đại đao, một đôi mắt lấp lánh nhìn phía trước, có thể nói mỏimắt chờ mong.

Đầulĩnh sơn tặc thấy phía trước một mảnh trắng xóa, nơi đó không thấy bộ dáng xengựa, kết quả là thần sắc trở nên uể oải . Đột nhiên truyền đến tiếngvó ngựa, cùng với một góc xe ngựa xuất hiện, làm cho ánh mắt của hắn nhất thờisáng lên.

"Cáchuynh đệ, tới rồi, tất cả đều lên tinh thần chuẩn bị cho Lão Tử. . . . .." Quát to một tiếng, tất cả sơn tặc cũng chuẩn bị sẵn sàng, sẽ chờ xengựa kia dâng tới cửa.

Xengựa nhanh đã chạy đến nơi mở đường, mườibinh lính mặc khôi giáp cỡi ngựa, đầu lĩnh sơn tặc kia vừa trông thấy, hướng vềphía bên cạnh Tiểu Lục nói: "Này, đây chính là xe ngựa quan phủ, ta khôngdám đánh cướp. . . . . ."

"Phunhân nhà ta nói, đánh cướp của nhà nghèo kêu là không có tiền đồ, chỉ có đánhcướp quan phủ mới là anh hùng hảo hán. . . . . ." Tiểu Lục lơ đễnh nói lờiDạ Nguyệt Sắc đã nói ra, "Nàng còn nói, không có tiền đồ cũng đào hố. . .. . ."

"Lãotử là anh hùng thật sự!" Vừa nghe thấy một chữ hố, hắn liền liên tưởng đếnnguyên cái da người kia bị lột, lại còn máu chảy đầm đìa khắp người, cả ngườirùng mình một cái.

Trongkhi nói chuyện, xe ngựa dừng ở trước mặt bọn họ, đầu lĩnh sơn tặc kia đem đạiđao vung lên, người của xe ngựa có chút trung khí chưa đủ, quát:"Đường này là ta. . . . . ." Nói đến một nửa đột nhiên chợt nhớ tớiDạ Nguyệt Sắc nói qua là không có lời mới mẻ mà nói, kết quả là dứt khoát hô:"Mẹ nó, lão tử muốn đánh cướp, đem tiền giao ra đây!"

Ngườingồi trên lưng ngựa ánh mắt khinh thường nhìn hắn, rút kiếm ra, hướng về thuộchạ phía sau lưng nói: "Người đâu, giết bọn hắn. . . . . ."

Saulưng mười mấy người rút thanh đao ra, khiến một đám sơn tặc co rụt cổ lại, Bọnhọ bình thường đánh cướp toàn là phụ nữ và trẻ con, chưa từng trải qua loạitrận chiến này, "Chúng ta có nên trốn hay không. . . . . ."

"Chạytrốn đào hầm chôn. . . . . ." Tiểu Lục vừa nói, rútđao dẫn đầu xông ra phía trước, kết quả là hai phe nhân mã giao chiến, Tiểu Lụcrất nhanh liền đi tới trước mặt xe ngựa, dùng đại đao đẩy màn xe ra, nhìn thấyngười đang ngồi bên trong, phát hiện không phải là Dạ Thiên, kết quả là đem đaokề trên cổ hắn, "Đem tiền giao ra đây, đại gia tha cho ngươi một mạng. . .. . ."

Ngườinọ chẳng qua dùng hai ngón tay kẹp lại thanh đao của Tiểu Lục , vừa dùng lực,đao gãy thành hai mảnh, Tiểu Lục cảkinh, vội vàng chạy đi, hướng về phía sơn tặc hô: " Chạy mau. . . . .."

Sauđó trên tay không mang một vết thương, một đám sơn tặc nhất thời chạy trốn mấtdạng.

"Bẩm,có muốn đuổi theo hay không?" Một người thị vệ dừng ở trước cửa kiệu hỏi.

Ngườitrong kiệu khẽ suy tư, cảm thấy đây chẳng qua là một đám sơn tặc không có tiềnđồ, kết quả nói: "Chúng ta có Hoàng mệnh trong người, lập tức lên đường. .. . . ." Phải tìm được hai cô gái mà hoàng thượng nói.

Mộtnhóm người trở lại Thanh Phong Trại , từng một người run sợ ở trong lòng, TiểuLục đi chờ đợi Nguyệt Vô Thương tới, nói: "Người tới không phải là. . . .. ."

NguyệtVô Thương vừa nghe liền biết thân phận Mặc Ly ở trong cung đã bị khám phá. Lầnnày tương kế tựu kế, lên Thanh Phong Trại không chỉ có nguyên nhân bởi vì DạNguyệt Sắc, chủ yếu đến đây còn là phán đoán xem Nguyệt Lưu Ảnh có phát hiệnhắn và Dạ Nguyệt Sắc đã ra khỏi kinh hay không.

Sơntặc đi đánh cướp lần này, nếu như trong xe ngựa là Dạ Thiên, đủ để nói rõ haivấn đề, một là Nguyệt Lưu Ảnh không có đoán được thân phận Mặc Ly, nghe lời MặcLy nói Dạ tướng gia đã được phái đi Lâm thành đốc chiến, chính là mượn cơ hộiDạ Tướng không kịp đến Thanh Phong Trại cùng bọn họ.

Xemra hôm nay, chỉ có thểthay đổi sách lược, nếu như chỉ có hắn trở về nhất định sẽ làm Dạ NguyệtSắc hoài nghi, nếu để choSắc Sắc biết đêm nay Tướng gia bị Nguyệt Lưu Ảnh nhốt ở kinh thành, nàng nhấtđịnh sẽ đi về , chẳng qua là dạo này bụng càng lúc càng lớn, ý nghĩa trở vềliền mang một phần nguy hiểm. Cho nên chỉ có thể đi BắcMạc trước, bất kể là vụng trộm cứu haylà chọn lựa chính sách ngoại giao, chỉ cần hắn và nàng trở về.

"NguyệtNguyệt, tại sao chàng khônggọi ta dậy. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc mơ mơ màng màng đi ra, nhìn sơn tặc ởbên ngoài nhe răng trợn mắt kêu đau, có người đang băng bó vết thương, DạNguyệt Sắc cũng biết nàng đã ngủ quên, bọn họ đi đánh cướp đã trở lại.

NguyệtVô Thương thu hồi con mắt sắc bén, đưa tay kéo thân người Dạ Nguyệt Sắc đến bêncạnh, vừa nói: "Ta thấy nàng ngủ rất ngon!”

"TiểuLục, chuẩn bị một chút, chúng ta đổi đi đường thủy. . . . . ." Nguyệt VôThương hướng về phía Tiểu Lục đang rũ đầu nói, Tiểu Lục dạ một tiếng, liền đichuẩn bị.

"Tạisao đột nhiên phải đi đường thủy?" Dạ Nguyệt Sắc ôm cổ Nguyệt Vô Thươngvừa ngồi ở trên đùi hắn, trên nước không có cái gì nhìn, có cái gì vui để chơia! Thân thể người nào đó đang mập ra đã quên bây giờ không phải là lúc chơi đùamà là đang chạy trốn!

"Đườngthủy vững vàng. . . . . ." Nguyệt Vô Thương lấy tay nhéo nhẹ chóp mũi DạNguyệt Sắc một cái, hướng về phíaDạ Nguyệt Sắc cưng chìu nói: "Giảm bớt lắc lư. . . . . ."

Kếtquả là, Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc không lên xe ngựa, đổi đi đường thủy.

Màlúc này ở trong hoàng cung Nguyệt quốc, Mặc Ly đột nhiên nhìn thị vệ bao vây,thầm nghĩ không tốt, không biết Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc đã đi tớiđâu!

NguyệtLưu Ảnh từng bước từng bước đi vào phía Mặc Ly, sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìnMặc Ly tựa hồ muốn đem hắn xé nát, không chỉ khiến Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt VôThương dễ dàng bỏ ra ngoài kinh thành, hơn nữa còn bị một cái tên ngu ngốc làmtức giận

"Người đâu, bắtlại cho ta!" Nguyệt Lưu Ảnh nhìn gương mặt đó, tức giận càng lớn, cứng rắndừng bước, phân phó thị vệ sau lưng đem Mặc Ly bắt lại.

MặcLy khinh thường cười một tiếng, thân hình lóe lên, xuyên qua vòng vây của thịvệ, đi tới bên người Nguyệt Lưu Ảnh, cười hì hì một tiếng, hướng về phía NguyệtLưu Ảnh nói: "Bản công tử cũng chơi với ngươi xong rồi, hẹn gặp lại. . . .. ." Nói xong trả lại một cái hôn ở trên môi Nguyệt Lưu Ảnh, sau đó thânảnh liền dần dần biến mất trong màn đêm.

NguyệtLưu Ảnh đứng tại chỗ kinh ngạc, Bản công tử! Nguyệt Lưu Ảnh hung hăng lau môi,không nghĩ tới hắn lại là đàn ông! Mà mình lại bị nam nhân đùa giỡn!

"Ngườitới, đuổi theo cho ta. . . . . ." Nguyệt Lưu Ảnh gầm lên một tiếng,"Trẫm muốn đem hắn chặt thành trăm mảnh!"

Thịvệ trong cung chạy đuổi theo phương hướng Mặc Ly vừa biến mất. . . . . .

NguyệtLưu Ảnh phẫn hận đứng tại chỗ, vốn muốn để cho người giả tin truyền ra Dạ Thiênđi về phía Lâm thành đốc chiến, bất quá là muốn dẫn dụ Nguyệt Vô Thương cùng DạNguyệt Sắc đi ra.

Hômđó mang Tần Khuynh ra khỏi ám thất xong, sai người mang bức họa của Dạ NguyệtSắc cùng Nguyệt Vô Thương đưa cho cửa thủ vệ thành bắc phân biệt, quả nhiên,hai người đã bỏ chạy, tự nhiên cảm thấy DạNguyệt Sắc giả không cần thiết phải giữ lại.

Hơnnữa, xem ra hôm nay, các loại nghi vấn xen lẫn vào nhau , vốn tưởng rằng BắcMạc tấn công Nguyệt quốc là bởi vì nguyên nhân là mẫu thân của Nguyệt VôThương. Hôm nay nghĩ đến, cũng là hai người đó đã sớm thương lượng với nhau,thừa dịp Bắc Mạc tấn công Nguyệt quốc, dời đi sự chú ý của hắn, để cho bọn họthuận lợi đào thoát.

NguyệtLưu Ảnh nắm chặt quả đấm, hắn đã cho Dạ Nguyệt Sắc cơ hội, nhưng hôm nay cũngđừng trách hắn ra tay độc ác, "Người đâu, mang Dạ Tướng vào cung !"

**************

NguyệtVô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc vẫn ngồi thuyền, càng ngày càng đến gần Lâm thành,tự nhiên cũng biết là lời đồn ở Nguyệt quốc nổi lên bốn phía, nội dung cụ thểchính là mẹ đẻ Nguyệt Vô Thương là Bắc Mạc công chúa có thai, hòa thân vớiNguyệt quốc, với ý đồ làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất của Nguyệt quốc. Mà lúcnày Bắc Mạc đột nhiên tấn công Nguyệt quốc, chính là quân chủ Bắc Mạc cùng CẩmNguyệt vương gia, Nguyệt Vô Thương trong ứng ngoài hợp, ý đồ cướp giang sơn xãtắc của Nguyệt quốc.

Tronglúc nhất thời, lời đồn bay đầy trời, đơn giản là Cẩm Nguyệt Vương, Nguyệt VôThương chính là con riêng của quân chủ Bắc Mạc cùng em gái.

Triềuđình lúc này bắt đầu lùng bắt Cẩm Nguyệt vương gia Nguyệt Vô Thương càng thêmtrắng trợn, vô luận là chết hay sống nếu bắt được Nguyệt Vô Thương thì phầnthưởng là ngàn vạn lượng.

Khắpcác nơi trên cả nước dán đầy bức họa Nguyệt Vô Thương, vô luận là người triềuđình quan viên cao cấp, hoặc là sơn tặc thảo khấu trong giang hồ, khắp nơi đềutìm kiếm tung tích Nguyệt Vô Thương. Nói trọng thưởng thì phải có dũng phu, cótiền có thể mua được ma quỷ quả nhiên không sai.

NguyệtVô Thương mang theo Dạ Nguyệt Sắc cùng Tiểu Lục đi đường cải trang, bởi vì bụngcủa Dạ Nguyệt Sắc đã năm tháng, bụng càng lớn nên dọc theo đường bước đi cũngthả chậm, rốt cuộc sau một tháng đã tới Lâm thành.

Khắpnơi ở Lâm thành bởi vì nguyên nhân đang giao chiến cùng Bắc Mạc, càng thêm đềphòng nghiêm ngặt, căn bản cách mỗi năm thước đều có binh lính tuần tra. Ngaytừ lúc Lâm thành chờ quân tiếp ứng, đã đợi chờ cách Lâm thành tại sông đào bảovệ thành, cách đó không xa trong một ngôi miếu đổ nát.

NguyệtVô Thương đã khôi phục thân nam trang mang theo Dạ Nguyệt Sắc đi vào ngôi miếuđổ nát, mặc dù đi đường núi bôn ba, không chút nào tẩy đi khí thế phong trần,ngược lại vẫn phong hoa như cũ, cử chỉ thong dong lạnh nhạt, thần sắc tự nhiênkhông lo, tựa hồ một chút cũng bị lời đồn gây đây làm cho khó khăn.

Xemxét trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, mặc dù có chút mệt mỏi, trên mặt còn có thần sắcbực tức, trong một tháng qua, bọn họ đi qua chỗ địa phương nào, sóng gió nổilên bốn phía, khắp nơi đều đàm luận về Nguyệt Vô Thương là kết quả cấm kỵ củaloạn luân, trên mặt Dạ Nguyệt Sắc có vẻ tức giận.

"Chủnhân. . . . . ." Trong miếu đổ nát, người của Nguyệt Vô Thương cùng DạNguyệt Sắc xuất hiện ở trước cửa, rối rít quỳ xuống, cúi đầu đập từng cái một,không dám nhìn lên phong hoa trên người Nguyệt Vô Thương, tựa hồ ngôi miếu đổnát cũng không làm mờ được ánh sáng rạng rỡ.

"Thuyềnđậu ở gần Lâm thành đã chuẩn bị tốt lắm, xin chủ nhân cùng phu nhân digiá!" tên cầm đầu đóng ở Lâm thành, quản sự ngân hàng thiên hạ tư nhânhướng về phía Nguyệt Vô Thương kính cẩn nói, "Chờ thuyền xong, đến lúc đólại truyền tin tức nói quân đội Bắc Mạc đánh tập kích Lâm thành, như thế tronglúc hỗn loạn hoành độ sông đào bảo vệ thành!"

NguyệtVô Thương vừa nghe xong, khẽ cau mày, liếc mắt nhìn bụng Dạ Nguyệt Sắc đang nhôlên, trong bụng khẽ suy tư, hướng về phía người kia nói: "Nói quân đội BắcMạc tập trung binh lực, tối nay tập kích Lâm thành, Đả Thảo Kinh Xà, trở vềđường cũ. . . . . . Liên tục bảy ngày ở cùng 1 thời điểm, không ngừng nghỉ. . .. .

Ngườinọ tuy có nghi ngờ, nhưng cũng dám không nhiều lời, lĩnh mệnh đi.

NguyệtVô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc buổi tối liền tiến vào ngôi nhà nông bên cạnh miếuđổ nát. Phòng ốc cũ rách, tựa hồ cũng có thể nghe tiếng gió lạnh gào thét bênngoài, ván giường thô ráp, tựa hồ vừa động cũng có thể phát ra tiếng kẽo kẹt.

NguyệtVô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc ôm nhau nằm ở trên giường, đêm đen có chút yêntĩnh, Dạ Nguyệt Sắc không ngủ được, xoay người đối mặt với Nguyệt Vô Thương,nhẹ giọng hỏi: "Nguyệt Nguyệt,chàng ngủchưa?"

NguyệtVô Thương đem một nửa chăn đệm che phía dưới Dạ Nguyệt Sắc, đưa tay thận trọngôm người trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Chưa. . . . . ."

"Vậychúng ta trò chuyện!" Dạ Nguyệt Sắc tựa đầu vào cổ Nguyệt Vô Thương cọxát, muốn đến gần một chút, nhưng bụng tròn làm gì để giữa hai người có khe hở,Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ đem mặt hướng đến gần cổ Nguyệt Vô Thương, vừa nóithầm : "Nguyệt Nguyệt, chàng khôngtức giận sao? Chúng ta nên bánh ít đi bánh quy lại, ăn miếng trả miếng, khiếnNguyệt Lưu Ảnh đẹp mắt mới phải, nói là hắn soán vị đi!"

NguyệtVô Thương đương nhiên hiểu Dạ Nguyệt Sắc đang nói tới chuyện gì, đột nhiên đôimắt mở ra, trong bóng tối đều có thể nhìn thấy như cóánh sao lấp lánh bên trong. Vốn dĩ là nghĩ tới Thái hậu đã chết rồi, hắn cũngkhông muốn chấp nhất với thù giết mẹ, không nghĩ tới Nguyệt Lưu Ảnh không đểcho mẫu thân hắn chết cũng không thể yên ổn, tội danh trên lưng như vậy, hắn cóthể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

"Takhông tức giận. . . . . ." Nguyệt Vô Thương chậm rãi vận công nội lực, đemnhiệt độ trong ngực lên cao tới mức thích hợp, vừa hướng Dạ Nguyệt Sắc nói:"Những chuyện này nàng đừng suy nghĩ nhiều, gần đây nàng cũng không cónghỉ ngơi tốt, ngủ sớm một chút thôi. . . . . ."

Khẽcúi đầu hôn lên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, hắn thật không có tức giận, chẳng qualà đối với thủ đoạn hèn hạ và thấp kém hôm nay của Nguyệt Lưu Ảnh, hận khôngchút không nghiến răng, lúc đầu định không tranh đoạt, nhưng hôm nay dù bất cứgiá nào cũng phải đòi lại cho mẹ hắn một công đạo.

DạNguyệt Sắc hướng bụng mềm mại của Nguyệt Vô Thương đụng đụng, đường dài mệtmỏi, câu được câu không cùng Nguyệt Vô Thươngvừa nói thế nào truyền bá lời đồn đãi sửa trị Nguyệt Lưu Ảnh, chỉ chốc lát liềnngủ thiếp đi.

NguyệtVô Thương cưng chìu hôn một cái ở đỉnh đầuDạ Nguyệt Sắc đỉnh, thì ra là nàngcũng là một người cực kỳ bao che.

Lúcnày ở thành tường Lâm thành, một người đứng chắp tay, cả người hết sức cứngngắc làm cho người ta có một cỗ cảm giác lạnh rùng mình, một đôi phượng mâu đensâu vô cùng, làm cho người ta không nhìn ra tâm tình , chẳng qua là chờ quânđội Bắc Mạc công thành ở dưới. Hôm nay bốn phía nổi lên lời đồn đãi, quân độiBắc Mạc vốn là vô cớ khởi binh, lúc này càng thêm làm cho lòng người trongthiên hạ lên án

NguyệtLưu Ảnh đi tới thành lâu, hôm nay hắn bí mật đi tới Lâm thành, chính là muốnxem Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc có chạy đằng trời, muốn đến xem Bắc Mạcnhư thế nào qua Lâm thành , hơn nữa mùa đông năm nay cơ hồ gần đã qua, băngtuyết cũng đang tan rã, thủy lực bão trên sông đào cũng thật lớn, muốn qua đượccũng nhất định khó khăn.

DạThiên bí mật bị giam ở kinh thành, cách này dùng để kiềm chế thế lực Vân thị,nếu như Dạ Thiên có hành động kì lạ, như vậy tên ám vệ hắn phái ở bên cạnh DạThiên nhất định sẽ tru diệt Dạ Tướng trướctiên.

NguyệtLưu Ảnh không chút để ý nhìn quân đội Bắc Mạc tập trung binh lực tập kích Lâmthành, thế trận thật lớn, quả thật làm cho quân Nguyệt quốc trở tay ứng phókhông kịp, hai quân giao chiến, một trận tiếng trống vang như muốn xông pha lênđến tận trời. Lính trên cổng thành bắn tên che chở, để cho một đội binh lính rakhỏi thành đối chiến, khí thế đánh nhau hừng hực càng cao lên, cơ hồ là sắp đếngiai đoạn gay cấn, tướng quân Bắc Mạc ralệnh một tiếng, "Thu binh!"

Sauđó trên mặt quân đội Nguyệt quốc có vẻ kinh ngạc, cả đội nhanh chóng rút lui,tốc độ quả thật so tiến công Lâm thành còn có phần nhanh hơn.

Binhlính Nguyệt quốc giết từng người thấy đỏ cả con mắt rồi, đột nhiên thấy địchnhân chạy trốn, đều tức há miệng mắng to!

NguyệtLưu Ảnh vẫn đứng ở trên cổng thành để xem cuộc chiến, thấy binh sĩ Bắc Mạc độtnhiên chạy, cũng không để ở trong lòng, phân phó người cẩn thận điều tra mấyngười gần đây ra vào Lâm thành, sau đó liền xuống thành lâu.

Liêntiếp ba ngày, quân đội Bắc Mạc tập kích Lâm thành, đều là đang giao chiến mộtnửa, tự động rút lui, khiến cho binhlính Nguyệt quốc mắng cha chửi má nó, đùng một cái mấy ngày nay nửa đêm đang saysưa mộng, đột nhiên quân đội Bắc Mạc đột kích, vội vã ra thành nghênh chiến,liên tiếp ba ngày, quân đội Bắc Mạc quân đội vẫn là như vậy tới, vội vã tớicũng vội vã đi.

Kếtquả là ngày thứ tư, ngày Thứ năm, ngày thứ sáu, binh sĩ Nguyệt quốc cũng mệt mỏikhông chịu nổi, vô tâm ứng phó, cộng thêm mấy ngày gần đây nhiệt độ chợt giảmxuống, gió lạnh gào thét, binh sĩ Nguyệt quốc càng thêm lười biếng.

Hơnnữa quan trọng nhất là ngày thứ bảy, một lời đồn về đại nghịch bất đạo nổi lên,từ kinh thành Nguyệt quốc thẳng đến biên cảnh Lâm thành, nội dung chính là:Nguyệt Lưu Ảnh cùng với nam nhân hiện đang là hoàng đế Tây Tử bí mật mưu đồ cấukết, dùng một loại cổ được có tên là"Mộc Ngẫu cổ", đem Chiêu Đức đếkhống chế, dùng để bức bách Chiêu Đức đế nhường ngôi.

Mộtphương thức phá hủy lời đồn không phải là giải thích rõ ràng, cũng không phảilà mặc kệ nó, mà là dùng một loại lời đồn có lực ảnh hưởng hơn đem bao trùmlại.

Tintức Nguyệt Lưu Ảnh soán vị dĩ nhiên là do Nguyệt Vô Thương sai người ta nói rangoài, hơn nữa, đêm trừ tịch hôm đó, lúc hoàng đế nhường ngôi vị, thần sắcChiêu Đức đế, hình dung theo lời đồn đãi cũng phải trông rất sống động, đó cũnglà triệu chứng trúng"Mộc Ngẫu cổ".

Còncó người tin lời đồn truyền ra, hôm nay được gọi là tĩnh dưỡng kì thực chính làChiêu Đức đế bị tạm giam có thể tùy thời tỉnh lại, Nguyệt Lưu Ảnh chính lànghịch tặc to gan không ngờ dám soán vị. Hôm nay quân đội đóng Lâm thành từngngười một lộ vẻ mặt hoài nghi, hôm nay theo lời Nguyệt Lưu Ảnh nói cùng Bắc Mạcgiao chiến, nếu như Chiêu đức đế tỉnh lại, đó chính là trợ ngược vi Trụ phá hưquan hệ hòa bình hai nước.

Mặcdù có phái Khâm sai tới đốc chiến, đối với việc giải thích lần này, nhưng bêntrong Lâm thành, quan dân vẫn là mang theo tâm tình hoài nghi như vậy tới ngàythứ bảy quân đội Bắc Mạc tập kích Lâm thành.

Quânđội Nguyệt quốc có chút sợ khi ném chuột vỡ bình, rồi hướng Bắc Mạc loại làmcho người ta chết không thoải mái, phương châm tác chiến hết sức kì lạ. Kết quảlà ngày thứ bảy, quân đội Bắc Mạc đánh Lâm thành, tất cả binh lính Nguyệt quốcnghe được tiếng ồn bên ngoài thành lâu vẫnnhư cũ không có chút phản ứng nào, vẫn như cũ đắp chăn nằm nghỉ. Ngay cả thị vệtuần tra cũng có chút không đểý, lơ lỏng ở cương vị công tác.

Tốinay tựa hồ là một ngày mùa đông lạnh nhất năm nay, bão tuyết đang bay, tựa hồcàng rơi xuống có khuynh hướng càng lớn.

Màlúc này ở cửa thành Lâm thành, tiếng ồn của trống vang lên, tiếng quân độiBắc Mạc hét lên, vậy mà quân đội Nguyệt quốc trừ mấy thị vệ thủ thành đang ngủgật trên cổng thành, cũng không có người ứng chiến.

Cùnglúc đó, ở cửa khẩu Kinh Giao, Nguyệt Vô Thương khoác một cái áo choàng trắngthật to, đem cả người Dạ Nguyệt Sắc cũng khép tại ở trong áo choàng, ở trongđêm tối đen đặc biệt làm bắt mắt.

"Chủnhân, hôm nay chính là thời cơ qua sông tốt nhất. . . . . ." Tiểu Lục nghetrống trận truyền tới từ cách đó không xa, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói:"Nếu không, chờ một lát nữa bị hắn biết được ý đồ của chúng ta, như vậy sẽkhông kịp

NguyệtVô Thương nhìn một vòng mặt hồ đang nước chảy xiết, những bông tuyết trắngthong thả bay xuống trên mặtsông, mà nước sông tựa hồ cũng có khuynh hướng chảy chậm lại, miệng không vộinói với Tiểu Lục: "Không vội, đợi thêm một trận nữa. . . . . ."

Giólạnh gào thét, tuyết trắng khuynh đảo, chỉ chốc lát trên đất liền có tảng tuyếtlớn đọng lại, đôi mắt Tiểu Lục nhìn chằm chằm mở lớn như chuông đồng, chỉ thấytrên mặt sông, nước chảy tựa hồ ngừng lại, một tầng trắng mỏng từ xa đếngần, lan tràn đến hướng bọnhọ.

Nhìnkỹ, là mặt sông chợt kết băng, Tiểu Lục ngạc nhiên nhìn mặt sông, nói chuyệncũng cà lăm, "Mặt sông đang, kết, kết băng. . . . . ."

DạNguyệt Sắc núp ở trước ngực Nguyệt Vô Thương để tránh tuyết vừa nghe thấy, ởtrong ngực Nguyệt Vô Thương cựa quậy, nhẹ giọng hét lên: "Ta muốn nhìn, tamuốn nhìn. . . . . ."

NguyệtVô Thương đem người đang cựa quậy trong ngực ôm lên, mắt nhìn mặt sông, thấymặt sông đã kết thành một tầng băng thật dầy, khóe môi cong lên, ôm lấy DạNguyệt Sắc phi thân lên mặt băng, cả người lướt đi.

TiểuLục nhìn Nguyệt Vô Thương ở trên mặt sông dần dần bay xa, không khỏi trong lòngthán phục, tốc độ như vậy tự nhiên so với nước trong sông chảy xiết vẫnbay đi, chẳng qua là gia chủ hắn thật là người thần kỳ, ngay cả chuyện bảy ngàysau nước sông kết băng cũng có thể tính đúng.

"Ê.. . . . . Chờ ta một chút. . . . . ." Một bóng người đột nhiên từ xa biếnvọt nhanh qua, một thân đỏ rực, người nọ khôngai xa lạ chính là Mặc Ly.

Dướicổng Lâm thành, Hướng Nhai thấy KinhGiao sáng lên một màu pháo hoa tímnhạt , đột nhiên vung kiếm chỉ huy vào lâuthành Lâm thành, "Công thành!"

Tronglúc nhất thời chia ra ba đường,tấn công vào cửa thành,một đường dùngsung bắn đá tiêu diệt thủvệ thành lâu , một đường bắt thangleo lên thành, nhận thấyquânđội Nguyệt quốc không có chút chuẩnbị nào, nênkhông lâu sau, cửa Lâmthànhđược mở ra, quânđội Bắc Mạc đánh vào Lâm thành.

Lúcnày thần sắc NguyệtLưu Ảnh nổi cơn thịnh nộ cuồn cuộn, nhìntên thủ thành Lâm thành đang quỳ gối trước mặt báo cáo,một cước đem người nọ gạt ngã, "Một đám phế vật!"

Trongmắt Nguyệt Lưu Ảnh lóe ra tia tức giận, mấy ngày nay hắn vì chuyện lời đồnhao hết tâm lực muốn sứt trán bể đầu, vừa đề phòng trong triều xảy ra biến đổilớn, vừa đề phòng Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc thoát rakhỏi Lâm thành, màđámphế vật này lại đang trong thời kỳ giaochiến, lại bìnhyên ngủ ngon.

"Rútlui khỏi Lâm thành trước,lui vềgiữ ven sông huyện!" NguyệtLưu Ảnh trầm giọng phân phó một tiếng, lúc này quân đội Bắc Mạc không có ở đây,lùi bước về phía sau, như vậy cũng đồng nghĩa với việc Nguyệt Vô Thương cùng DạNguyệt Sắc đã ra khỏi Lâm thành, nghĩ đến đây, tức giận trong lòng Nguyệt LưuẢnh càng thêm lửa nóng như muốn đốt phổi gan thận ngàn lần, lúc này lại khôngcó chỗ phát tiết.

"Cấpbáo. . . . . ." Bên ngoài đột nhiên có một binh sĩ phong trần mệt mỏi xôngtới, té bổ nhào ở trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh, thở không ra hơi nói: "Bẩm báohoàng thượng, kinh, kinh thành. . . . . ."

Vốnđang tức giận không có chỗ phát, Nguyệt Lưu Ảnh một cước đá người nọ té xuống,tức giận nói: "Chuyện gì!"

"Trongkinh, trong kinh đại biến. . . . . ." Người nọ đi đến trước mặt Nguyệt LưuẢnh, "Hoàng thượng, Thái thượng hoàng độtnhiên tỉnh, nói, nói ngài cố ýmuốn giết cha soán vị, dùng Mộc Ngẫu cổ đem ôngấykhống chế, cướp ngôi vị hoàng đế, đạinghịch bất đạo,hôm nay đã phái người tới lùng bắt ngài quy án!"

"Cáigì?" Nguyệt Lưu Ảnh kinh hãi, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, tronglòng không chịu nổi sau đó bắt đầu hối hận về lòng dạ đàn bà của mình, khôngdiệt cỏ tận gốc, quả nhiên nhất định sẽ gây họa sát thân mà! Lúc ấy nhất thờikhông đành lòng giết Chiêu Đức đế, hôm nay đã trở thành họa lớn!

Tướngquân thủ Lâm thành kiavừa mới bị Nguyệt Lưu Ảnh đá một cước ngã xuống,vừa nghe xong,trong mắt tinh quang chợt lóe, hôm nay Lâm thành bị thấtthủ, hoàng thượng nhất định sẽ trách tội, nếu như có thểdùng. . . . . . Nghĩđến nơi này, người nọ đột nhiên rút kiếm vọt tới trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh,"Loạn thần tặc tử, còn không đưa tay chịu trói!"

Tròngmắt Nguyệt Lưu Ảnh nhuộm đen mang vẻ giận dữ, xoay người tránh thoát công kíchcủa tướng quân kia, phá cửa sổ mà chạy!