Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 83: Bởi vì ta yêu chàng



Tiếngpháo nổ vừa dứt, Mặc Ly liền từ ngoài cửa nhẹ nhàng bước vào,chạy vội đến nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, MặcLy liền thấy áy náy.

Nghetiếng lục soát của quan binh ở phía ngoài, Mặc Ly liền đứng dậy xôngra ngoài đánh lạc hướng quân binh. Nhìn thấy Mặc Ly từ trong cửa tiềntrang chạy ra ngoài, quân binh liền lập tức đuổi theo, ánh đuốc lậplòe từ phía ngoài truyền qua cửa sổ, thanh âm càng lúc càng xa, cảkhu vườn rốt cuộc an tĩnh trở lại.

BắcĐường thu ngân châm lại. Nằm ở trên giường, sắc mặt Dạ Nguyệt Sắcdần dần hồi phục. Thấy thế, Nguyệt Vô Thương mới cảm thấy an tâmđược đôi chút, tiến lên cầm tay Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ giọng hỏi, “Thếnào rồi?”

“Khôngcó gì đáng ngại nữa.” Bắc Đường xếp ngân châm vào thùng thuốc, tiếptục nói, “Chẳng qua là bị chút hoảng sợ. Bất quá, hôm nay không thểlên đường đi xa được.”

NguyệtVô Thương cụp mắt xuống, ánh sáng nhẹ chiếu lên đôi mi dài, lưu lạibóng đen trên gương mặt trắng nõn, khẽ suy tư. Sau đó Nguyệt Vô Thươngngước lên, nhìn Nam Uyên nói, “Đến Tướng phủ gặp Dạ tướng. Theo lộtuyến đã an bài trước, ngươi hộ tống Tướng gia cùng gia quyến, trongđêm nay lập tức rời khỏi đây đi tới Bắc Mạc.”

“Tuânlệnh.” Nam Uyên cung kính đáp, xoay người rời khỏi phòng.

Giólạnh cuốn theo bão tuyết, tạo ra tiếng gào thét ở khắp nơi. Đêm naynhất định là một đêm mất ngủ.

Saukhi Nguyệt Vô Thương đưa tay cho Bắc Đường băng bó kỹ, liền một mìnhlẳng lặng ngồi bên giường Dạ Nguyệt Sắc. Đôi mắt thâm tình, đầy khẩnthiết nhìn chằm chằm vào người đang ở trên giường. Bàn tay ấm ápcầm lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh buốt của nàng. Lẳng lặng chờnàng tỉnh lại.

Ngoàiphòng tuyết trắng rơi không ngừng. Trong phòng người ảnh thành đôi.

MiDạ Nguyệt Sắc khẽ run, giống như cánh bướm nhẹ nhàng mở ra, nhìnNguyệt Vô Thương đang ở bên giường. Vốn muốn nở nụ cười thật tươinhìn hắn, chẳng qua nụ cười vừa được một nửa liền ngừng. Khẽ giậtgiật bàn tay đang bị Nguyệt Vô Thương nắm, lại khiến hắn nắm lấythật chặt.

DạNguyệt Sắc chau mày, hôm nay nàng đáng lẽ nên giận hắn mới đúng.Giận hắn cái gì cũng gạt nàng. Còn có gì mà hắn không gạt nữa?Đột nhiên vang lên tiếng nói của Mặc Ly nhắc về chuyện Thiên Nhật Hồng,Dạ Nguyệt Sắc liền lật người ngồi dậy.

NguyệtVô Thương bất đắc dĩ thở dài, đem gối để sau lưng Dạ Nguyệt Sắc chonàng dựa vào, ôn nhu nói, “Cẩn thận một chút. Đã sắp làm mẹ rồi,sao mà còn hành động gấp gáp vậy chứ.”

DạNguyệt Sắc nhìn nụ cười ôn nhu của Nguyệt Vô Thương, hắn chính là nhưvậy, lúc nào cũng làm ra bộ dáng lười biếng cẩu thả, khiến nàngluôn cho rằng không có chuyện gì. Trong lòng đầy tức giận, thần sắcnóng nảy, lại không giấu được vẻ lo lắng hỏi, “Nguyệt Nguyệt, ngươicó sao không?”

Vừanói chuyện, Dạ Nguyệt Sắc vừa nhìn lướt qua khuôn mặt có chút táinhợt của Nguyệt Vô Thương, đưa tay đặt lên mặt hắn, có chút đau lòng,“Chàng chính là một tên đần độn.”

Ngốcđến nỗi ngay cả tính mệnh cũng không cần, Dạ Nguyệt Sắc cắn môidưới, chỉ cảm thấy một cỗ chua xót từ sâu trong nội tâm dâng tràn lênchóp mũi, hốc mắt. Khắp nơi đều có cảm giác chua xót, hết sức khóchịu. Trái tim nhỏ bé của nàng, càng lúc càng cảm thấy đau.

Khôngphải hưu nàng rồi thì còn có thể cưới nàng thêm một lần nữa sao.Tại sao có thể ngu ngốc chịu trúng độc Thiên Nhật Hồng thêm một lầnnữa chứ? Tên ngu ngốc này muốn chết có phải không?

Nướcmắt Dạ Nguyệt Sắc tuôn nhanh, ngón tay xoa gương mặt Nguyệt Vô Thương,đôi tay chuyển xuống ôm lấy cổ hắn, nghiêng người ngả vào lòng NguyệtVô Thương, trong lòng tức giận vạn phần, cắn lên cổ Nguyệt Vô Thươngmột cái, lại nghĩ tới hắn đang bị thương, không dám dùng sức quámạnh, đành dùng quai hàm của Nguyệt Vô Thương lau đi toàn bộ nướcmắt.

Nướcmắt nóng bỏng rơi trên mặt, trên cổ, từng giọt từng giọt rơi xuốngngực.

NguyệtVô Thương vừa khẽ vuốt lưng Dạ Nguyệt Sắc, vừa ôn nhu trấn an nàng,“Nàng xem, không phải ta vẫn khỏe mạnh ngồi đây sao?”

Khỏemạnh ngồi ở đây!! Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe thấy thế càng thêm tứcgiận, trúng Thiên Nhật Hồng,thì có thể thật tốt ngồi ở đây được bao lâu chứ? Một trăm ngày?Hoặc là ít hơn! Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc càng thêm bi phẫn, nhìnNguyệt Vô Thương nói, “Nhưng không có chàng,ai sẽ nuôi hài tử đây?”

DạNguyệt Sắc tiếp tục đem nước mắt nước mũi bôi lên cổ Nguyệt VôThương, nước mắt chảy ra, không những không giảm bớt cảm giác chua xótngược lại càng thêm đau đớn, trong lòng Dạ Nguyệt Sắc rối bời, nàngchỉ muốn hắn sống sót thật tốt mà thôi, giọng đầy nức nở nói,“Chàng chính là một tên lường gạt… Chàng nói hài tử sẽ do chàngnuôi… Vậy mà chàng lại trúng Thiên Nhật Hồng…”

NguyệtVô Thương cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng vuốt lưng Dạ NguyệtSắc. Mặc dù trong lòng biết rõ ý của nàng là gì, chẳng qua là ởbên cạnh nhau lâu như vậy, có đôi lời hắn luôn muốn được nghe chínhmiệng nàng nói. Nguyệt Vô Thương đặt cằm lên bả vai của Dạ NguyệtSắc, giọng đầy sâu kín nói, “Sắc Sắc, tài sản của ta đủ để nuôisống rất nhiều hài tử, bảo vệ chúng, khiến chúng không cần lo việccơm áo, vinh hoa cả đời.”

NguyệtVô Thương khẽ nghiêng người, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, “Tất cả điều nàycùng việc ta còn sống hay không không có quan hệ. Nàng có thể an tâm,sau này tất cả tài sản đều là của nàng.”

Saunày, đôi mắt đầy nước mắt của Dạ Nguyệt Sắc trừng lớn nhìn NguyệtVô Thương, ý hắn nói về sau hắn không có ở đây, tất cả tài sản đềulà của nàng. Nàng nên rất vui vẻ mới đúng a, vậy vì sao trong nộitâm lại tràn đầy cảm giác đau ê ẩm thế này? Đôi dòng lệ trên mặt làsao?

DạNguyệt Sắc cắn chặt môi dưới, cau mày, từ trong ngực Nguyệt Vô Thươngxích ra đôi chút, đôi tay bắt lấy hai vai Nguyệt Vô Thương, lớn tiếngquát, “Ta không cần, ai thèm tài sản của chàng chứ.”

Nướcmắt thấm ướt mi, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, thần sắc nghiêmtúc, đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn nàng, nhìn ở trong mắt Dạ NguyệtSắc lại là nỗi đau của chia ly, trong lòng càng thêm nôn nóng, nhìn NguyệtVô Thương lẩm bẩm nói, “Ta không cần. Ta càng không cho phép…”

NguyệtVô Thương nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, tâm khẽ nhói đau, kéo DạNguyệt Sắc ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi, “Vì sao không cần? Vìsao càng không cho phép?”

“Bởivì, bởi vì…” Dạ Nguyệt Sắc cau mày, sắc mặt rối rắm, cắn cắn môidưới, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói, “Bởi hài tử mồ côi cha sẽkhông hạnh phúc. Hài tử không thể không có phụ thân.”

“Vậycòn nàng?” Cằm Nguyệt Vô Thương đặt trên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, ônnhu hỏi nàng, “Còn nàng thì sao? Không có ta, nàng sẽ như thế nào?”

Đốivới những câu hỏi của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc càng thêm rốirắm, giọng nghẹn ngào, kỳ kỳ ngả ngả nói, “Ta, ta… Bởi vì ta, bởivì ta…”

“Bởivì nàng thế nào? Sắc Sắc.” Lời nói đầy ôn như của Nguyệt Vô Thươngtừ đỉnh đầu truyền xuống, giống như ngọn gió xuân, khiến người sayđắm. Dạ Nguyệt Sắc hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trànđầy nhu tình của Nguyệt Vô Thương, nước mắt của nàng càng chảy càngnhiều khiến thân ảnh của người trước mắt trở nên mơ hồ, gương mặtcàng lúc càng xa tựa như sắp biến mất, Dạ Nguyệt Sắc lo lắng nói,“Bởi vì ta yêu chàng, Nguyệt Nguyệt. Bởi vì ta yêu chàng.”

Chodù trong lòng đã sớm chuẩn bị, biết nàng vốn là yêu hắn, nhưng chỉcần ba chữ đơn giản đó, đã đánh thẳng vào lòng Nguyệt Vô Thương,khiến tâm hắn không ngừng run rẩy, thật lâu không thể yên bình trởlại. Thì ra cảm giác được nghe nàng nói thương hắn chính là như vậy,khiến tâm hắn cứ lơ lơ lửng lửng như ở trên mây, một loại cảm giácmang tên hạnh phúc dâng tràn lan tràn ra từng ngóc ngách trong cơ thể,khiến thân thể hắn cũng khẽ run.

Gươngmặt Dạ Nguyệt Sắc tràn đầy nước mắt, đôi tay bắt lấy vạt áo NguyệtVô Thương, đem toàn bộ nước mắt nước mũi chùi lên trên vạt áo, lúcnày một chút mỹ cảm cũng đều không có, vậy mà trong mắt Nguyệt VôThương, bộ dáng lúc này của nàng chính là đẹp nhất mà từ trướctới giờ hắn mới thấy được.

DạNguyệt Sắc lau một cái, nước mắt vẫn như cũ tràn đầy trên mặt. Vạnsự khởi đầu nan, câu nói khi nãy vừa nói xong, cũng khiến cho tâmnàng rung động, đem những thứ muốn nói đều nói ra hết, “NguyệtNguyệt. Bời vì ta yêu chàng, cho nên vềsauchàng cái gì cũng khôngthể gạt ta, không thể gạt ta. Không thể để cho ta cái gì cũng không biết,còn ngây ngốc cho rằng chàng khôngphải là yêu thích ta giống như trong tưởng tượng.”

NguyệtVô Thương liền giật mình trong lòng, hắn vốn cho rằng, yêu chính làkhông để cho nàng chịu đau khổ, không để cho nàng phải lo lắng, khôngđể cho nàng biết được những chuyện không tốt đẹp trên thế gian. Đểcho nàng bình yên đứng sau lưng mình, vì nàng chặn lại cuồng phongbạo vũ, chỉ để lại cho nàng một ngọn gió nhẹ, làm mát cả thiênđịa.

Thìra yêu không phải là một mình gánh vác, chịu đựng tất cả. Nó cầnchia sẻ, cần cùng hưởng, cần cùng nhau hợp tác. Đứng vị trí ngangnhau, kề vai sát cánh, chứ không phải đứng ở phía sau.

NguyệtVô Thương có chút kích động ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong lòng, khôngngừng trấn an nàng, giọng nói ôn nhu như ngọn gió thanh xuân của thánghai, “Là ta không đúng. Sau này sẽ không như thế nữa. Nàng đừng khóc.”

DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy trong lòng đầy ủy khuất, càng khóc cànghăng say, đem nước mắt nước mũi trả thù lên y phục của Nguyệt VôThương, “Chàng là tên lường gạt. Chàng chưa nói muốn chăm sóc cho ta,muốn cùng ta cả suốt đời suốt kiếp. Ta chính là đứa ngốc, chàng khôngnói gì ta đã gả cho chàng.”

“Tasẽ chăm sóc nàng, cùng với nàng suốt đời suốt kiếp.” Trong lòng NguyệtVô Thương tan chảy, chỉ còn lại dư âm nhộn nhạo, đôi môi thương tiếc hônlên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, hắn tuyệt đối không để nàng hối hậnvới quyết định gả cho hắn. Nguyệt Vô Thương ôn như an ủi nàng, “Đừngkhóc. Nếu không sau này hài tử sinhra sẽ thích khóc mất.”

“Chàngchính là tên lường gạt, mới vừa nói không gạt ta, vậy mà còn nóicái gì suốt đời suốt kiếp. Chàng đã trúng Thiên Nhật Hồng rồi, làm thếnào mà theo ta một đời một thế được?” Dạ Nguyệt Sắc vừa khóc vừahướng Nguyệt Vô Thương quát, sau đó nằm vào trong ngực Nguyệt VôThương, tấm lưng không ngừng run động, tiếng khóc buồn bã từ trongngực không ngừng truyền đến. Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy tâm củamình cũng run rấy theo bóng lưng bị khi dễ của nàng, cảm giác như tựnâng cục đá đập vào chân mình.

“SắcSắc.” Nguyệt Vô Thương đem hai tay đặt lên vai Dạ Nguyệt Sắc, nữ nhântrong ngực giương nanh múa vuốt vung tay lên đẩy cánh tay hắn ra, sau đóhai tay ôm chặt hông hắn khóc không ngừng. Tay Nguyệt Vô Thương nâng caoở không trung, bỏ xuống không được, mà ôm cũng không xong.

NguyệtVô Thương luống cuống giơ hai tay, ôm lấy thân thể đang khóc thút thítcủa Dạ Nguyệt Sắc. Cho dù là hình ảnh quái dị như thế, một ngườikhóc, một người ngồi ở tư thế quái dị, vẫn đẹp mắt như thế, giốngnhư bức tranh của hạnh phúc vĩnh viễn.

“SắcSắc.” Nguyệt Vô Thương nghe được tiếng khóc trong ngực càng lúc càngnhỏ, nhẹ giọng gọi, “Sắc Sắc.”

ThấyDạ Nguyệt Sắc không trả lời, Nguyệt Vô Thương khẽ nhúc nhích cánh taycó chút tê cứng của mình, đẩy nhẹ người đang nằm trong ngực ra, chỉthấy nước mắt trên mặt nàng vẫn chưa khô, khóc mệt nên đã ngủ thiếpđi. Cánh tay Nguyệt Vô Thương tệ dại, nụ cười trên mặt vẫn ôn nhu, đemDạ Nguyệt Sắc đặt nhẹ lên giường, đắp chăn lại cho nàng.

NguyệtVô Thương ngồi bên mép giường, thần sắc ôn nhu nhìn chămchú Dạ Nguyệt Sắc đang ngủ say, hắn còn nghĩ chuyện thẳng thắn sẽđược khoan hồng, chờ bọn họ được an toàn liền sẽ đem chân tướng nóicho nàng biết.

Saukhi đáp chăn cho nàng, ngoài cửa đột nhiên có trận gió thổi vào, MặcLy đứng tựa người bên bình phọng, sắc mặt nhìn Nguyệt Vô Thương đầychế nhạo, vỗ vỗ ngực nói, “Thật là cảm động nha. Báo hại ta đợi ởbên ngoài chịu gió tuyết, cũng không dám đi vào.”

NguyệtVô Thương lơ đễnh quay đầu, thản nhiên nói, “Linh tộc sống trong núituyết ở Bắc Mạc, có được một loại linh lực, khiến cho thân thể đaothương bất nhập. Tuy nhiên, nếu dùng lân phấn làm mồi dẫn lửa, chắcchắn sẽ phải chết.”

MặcLy đang dựa vào bình phong đột nhiên cứng lại, thái độ cũng cứngnhắc, sau đó lơ đễnh nhìn Nguyệt Vô Thương, “Kiến thức của Vương giathật rộng rãi.” Chẳng qua bây giờ là mùa đông, cho dù có dùng lânphấn, cũng không thể nào đốt cháy được.

“Tachỉ muốn biết, ngươi cùng Tướng phủ có quan hệ như thế nào?” Đôi mắtsáng như đuốc của Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua Mặc Ly, “Còn có, vìsao muốn đem nàng đi?”

Đôimắt khôi phục thần sắc diêm dúa lẳng lơ, khóe mắt tràn ngập ý cười,giọng nói mang chút lười biếng nói, “Ngươi không nói cũng không sao.Nếu ta đem chuyện lân phấn nói cho Nguyệt Lưu Ảnh, kể cả chuyện ngươiđem Dạ Nguyệt Sắc đi. Hắn nhất định sẽ rất vui lòng đem lân phấnchiêu đãi ngươi.”

MặcLy trừng mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, dù cho thông minh thế nào thì cũngchỉ là một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi, tự nhiên về mặt nào đóthì trình độ không thể nào theo kịp còn hồ ly đã thành tinh Nguyệt VôThương này. Mặc Ly chỉ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Nguyệt VôThương, sau đó quét qua nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang nằm trên giường, đôimắt đảo vòng.

“Đừngnghĩ ra chủ ý lệch lạc gì.” Nguyệt Vô Thương nhìn qua cánh cửa vừamới được Bắc Đường rải lân phấn, Mặc Ly đẩy cửa bước vào đã dínhkhông ít, dưới ánh đèn lờ mờ, mơ hồ có thể nhình thấy ánh bột trênmặt của Mặc Ly, “Ta tinh tưởng những chuyện khác là rất khó làm.Nhưng chuyện châm lửa đốt lân phấn đối với ta mà nói lại không hềkhó chút nào.”

MặcLy nhìn theo tầm mắt của Nguyệt Vô Thương, tựa hồ cũng phát hiện lênphấn dính trên người mình, thở hổn hển nhìn Nguyệt Vô Thương, “Ngươimuốn làm gì. Ta cũng không phải là cố ý.” Mặc Ly hướng đôi mắt đầytội nghiệp nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, hắn thật sự chỉmuốn dọa nàng một chút thôi, ai biểu nàng không tỏ chút sợ hãi nàochứ.

Ởmột trình độ nào đó, tính khí của Mặc Ly có một chút giống như DạNguyệt Sắc, co được dãn được,

NguyệtVô Thương thần sắc khoan thai tự đắc nhìn Mặc Ly nhanh chóng đem quầnáo cởi xuống, khóe miệng nhếch lên. Thừa dịp Mặc Ly còn đang cởiquần áo, trong nháy mắt lên vung tay một lần nữa đem lân phấn hất lênngười của Mặc Ly. Trong tay không biết lấy đâu ra diêm quẹt, đưa mắtnhìn Mặc Ly không ngừng dậm chân tức giận.

“Thếnào? Chúng ta làm giao dịch chứ?” Nguyệt Vô Thương nhìn dáng dấp cựckỳ giống Dạ Nguyệt Sắc của Mặc Ly, nếu là người không hiểu rõ DạNguyệt Sắc nhìn vào chắc chắn sẽ nhận nhầm. Nguyệt Vô Thương khóemiệng nhếch lên, “Ngươi hãy giả trang Dạ Nguyệt Sắc đánh lạc hướngNguyệt Lưu Ảnh, cho đến khi chúng ta an toàn rời khỏi đây mới thôi.Thế nào?”

MặcLy nhìn Dạ Nguyệt Sắc, bộ dáng suy yếu không thể chịu bôn ba, hắncũng không biết, nàng suy yếu đến vậy? Bất quá nếu mang nàng ra khỏiNguyệt quốc, một đường dài bị truy binh đuổi theo, chắc chắn sẽ khôngan toàn cho nàng. Nghĩ đến lời nói của Nguyệt Vô Thương cũng khôngphải không đúng, bằng bản lãnh của hắn, chỉ cần tới thời điểm liềncó thể dễ dàng rời khỏi Nguyệt quốc, sau đó liền trộm lại DạNguyệt Sắc là được rồi.

MặcLy gật đầu một cái, “Được!”

NguyệtVô Thương hài lòng cười một tiếng, dập tắt diêm quẹt đang cầm trongtay, hướng về phía Mặc Ly nói, “Cứ như thế đi. Nguyệt Lưu Ảnh chắclà tìm cũng muốn điên rồi. Để cho hắn tin tưởng, ngươi cứ nói thếnày…”

MặcLy chu mỏ, bực bội cởi bỏ y phục trên người, trần trụi đứng trước mặtNguyệt Vô Thương hỏi, “Y phục ở chỗ nào?”

Tronglúc Mặc Ly cởi y phục, Nguyệt Vô Thương thần sắc chán ghét quay đầulại, chỉ chỉ về phía bình phong.

Saukhi Mặc Ly rời đi, không bao lâu, tiếng bước chân cùng tiếng la ở phíangoài dần dần biến mất, ánh lửa ngoài cửa sổ cũng dần hạ xuống,rốt cuộc tất cả đều yên lặng trở lại.

NguyệtVô Thương nằm xuống bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, người bên cạnh tự giáclăn vào ngực hắn, tìm vị trí thích hợp, tiếp tục ngủ say sưa.

Sángsớm ngày hôm sau, gió tuyết ngừng lại. Ánh mặt trời xuyên thấu quacửa sổ, trọn căn phòng được chiếu sáng rực rỡ. Dạ Nguyệt Sắc cốgắng mở mắt ra nhưng cứ có cảm giác mắt như bị dán keo lại, cóchút khốn đốn khó khăn để mở mắt.

Ýthức được mình tối qua khóc mết đến mức ngủ thiếp đi, Dạ NguyệtSắc đưa tay muốn dụi mắt, Nguyệt Vô Thương liền giữ tay Dạ Nguyệt Sắclại. Đưa tay vuốt ve mí mắt sưng vù của Dạ Nguyệt Sắc, khẽ thở dài,“Về sau đừng khóc nữa. Ta sẽ đau lòng lắm.”

NguyệtVô Thương nâng tay trái lên, ống tay áo to lớn theo cánh tay chảy xuống,chỉ thấy cổ tay trái được băng bó, cánh tay có một đường màu tímbầm cùng vết kim nhỏ, Dạ Nguyệt Sắc thận trọng chạm vào tay NguyệtVô Thương, nhẹ giọng hỏi, “Chàng bị thương sao?”

NguyệtVô Thương hướng Dạ Nguyệt Sắc cười cười, ý bảo không sao, suy nghĩmột chút liền hướng về Dạ Nguyệt Sắc nói, “Hôm đó, Nguyệt Lưu Ảnhép ta tự tay hạ Thiên Nhật Hồng cho bản thân, ta trước đem cánh tay dùnggân bò ghìm chặt lại, sau đó Bắc Đường dùng kim châm che huyệt mạchlại. Sau khi trúng Thiên Nhật Hồng, chờ Nguyệt Lưu Ảnh rời đi, BắcĐường liền đem toàn bộ huyết dịch đã trúng Thiên Nhật Hồng thả ra.Chăm sóc một chút dư độc dĩ nhiên hoàn toàn vô hại.”

NguyệtVô Thương đưa tay vuốt ve mặt Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói, “Đã nói phảibồi nàng suốt đời suốt kiếp nên nàng đừng lo lắng, bây giờ đã không cóviệc gì rồi.”

“Chàngcó thể viết thư hưu ta.” Đầu Dạ Nguyệt Sắc tựa vào trước ngựcNguyệt Vô Thương, đột nhiên nhớ đến tối qua Nguyệt Vô Thương ép nàngnói ra câu kia, để cho nàng tưởng rằng hắn thật sự sống không đượcbao lâu, trong lòng lại không có chút tức giận nào, ngược lại lạixuất hiện một cỗ chua xót. Một giọng nói buồn buồn từ trong ngựcNguyệt Vô Thương cất lên, “Nguyệt Nguyệt. Chàng chính là một tên ngốc.Ngu ngốc.”

Cảmgiác được bộ ngực bị thấm ướt, Nguyệt Vô Thương khẽ thở dài, “Đừngkhóc.” Hắn dù thế nào cũng sẽ không hưu nàng, vốn lần đó gạt nàngchuyện đổi kiệu hoa, hắn biết nàng rất đau lòng. Chuyện lần này,Nguyệt Lưu Ảnh sẽ không vì một bức hưu thư mà để hắn sống yên ổn,cho dù không như thế, hắn cũng sẽ không viết.

Đầnthì liền đần đi, một đời thông minh tính toán, nay thành hồ đồ. Vìnàng mà đần, hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

Độtnhiệt một trận âm thanh không hài hòa vang lên, Dạ Nguyệt Sắc cọ xáttrước ngực Nguyệt Vô Thương. Đem nước mắt trên mặt lau khô, lúng túngngẩng đầu lên, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói, “Cho đứa nhỏ, bảobảo nói đói bụng.”

NguyệtVô Thương sửng sốt, hướng Dạ Nguyệt Sắc cưng chìu nói, “Chờ mộtchút. Ta lập tức trở lại.”

Nóixong liền vô cùng lo lắng từ trên giường bò dậy, giúp Dạ Nguyệt Sắcđắp lại chăn, cúi đầu hôn khẽ lên môi Dạ Nguyệt Sắc, “Chờ ta.”

Sauđó xoay người rời khỏi phòng, Dạ Nguyệt Sắc nhìn bóng lưng Nguyệt VôThương, khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt ve bụng nhô ra, cảm giác thật tốt,“Bảo bảo, con cũng cảm thấy như thế phải không?”

DạNguyệt Sắc tựa đầu vào giường, ánh sáng từ ngoài phòng chiếu vào,chiếu sáng cả gò má nàng, cả người phát ra một loại ánh sáng trànđầy hạnh phúc. Nụ cười trên mặt càng giống như một nụ hoa nở rộ,một nụ hoa nở mãi không tàn.

Thờiđiểm Nguyệt Vô Thương bưng khay tiến vào, đã nhìn thấy nàng tựa vàobên giường, mí mắt cụp xuống, một tay nhẹ nhàng khẽ vuốt ve bụng,thần sắc điềm nhiên. Nụ cười trên mặt Nguyệt Vô Thương càng thêm nhuhòa, bước nhanh về phía trước.

Đemcháo trắng cùng rau dưa đặt ở bàn nhỏ bên giường, màu xanh thức ăncó chút thanh thúy, sắc hương câu toàn, lập tức khiến Dạ Nguyệt Sắcmuốn ắn ngay. Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc muốn tự mình ăn,liền không tính chuyện đút nàng ăn nữa, tay đặt ở trên cái chén nhỏđựng một khối băng. Thần sắc ôn nhu nhìn Dạ Nguyệt Sắc dùng cơm.

DạNguyệt Sắc ăn xong, Nguyệt Vô Thương dùng khăn tay lau miệng cho DạNguyệt Sắc. Cầm khối băng lên, xác định nhiệt độ không quá lạnh,liền đem đặt lên mi mắt Dạ Nguyệt Sắc để tiêu sưng.

Dạ NguyệtSắc thần sắc sửng sốt, nghiêng người để Nguyệt Vô Thương ôm lấy, lẩmbẩm lên tiếng, “Nguyệt Nguyệt.”

“Thếnào?” Nguyệt Vô Thương ngẩng đầu, ngón tay đặt trên mi mắt Dạ NguyệtSắc, từ từ di động, thanh âm nhu hòa hỏi nàng.

Thấynhiệt độ ở tay cùng mi mắt Dạ Nguyệt Sắc không sai biết lắm, liềnthu tay lại chuẩn bị bỏ khối băng vào trong chén, liền bị tay DạNguyệt Sắc bắt lại. Đôi tay bao lấy ngón tay hơi lạnh của Nguyệt VôThương, trên mặt biểu tình vừa như muốn khóc lại vừa như muốn cười,nhẹ giọng nói, “Ngu ngốc.”

Hắnở một mức độ nào đó lừa gạt nàng, nhưng hôm nay nàng cảm thấy thậtthích, thật thích hắn. Đưa tay ôm lấy mặt Nguyệt Vô Thương, ngẩng đầuđem môi đặt lên môi Nguyệt Vô Thương, đôi môi đỏ mọng khẽ động, “Về sauchúng ta phải làm sau bây giờ?”

Nếubiết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nàng cũng không biếtNguyệt Lưu Ảnh rốt cuộc vì sao lại thích nàng, vì sao nhất định phảilà nàng? Nàng nửa điểm cũng nhìn không ra. Không thích nàng? Vậy tạisao còn nhất định phải tách nàng và Nguyệt Nguyệt ra, còn phải dồnNguyệt Nguyệt đến chỗ chết. Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc rối rắm,Nguyệt Lưu Ảnh thích nàng, nàng không muốn cũng không được sao?

“Đừnglo lắng.” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng hôn vào cánh môi anh đào củanàng, ôn nhu nói, “Ta dẫn nàng đi Bắc Mạc xem núi tuyết có chịukhông?”

Bấtkể sem cái gì cũng tốt, nàng đột nhiên không muốn sống nơi Nguyệtquốc đầy thị phi này, “Vậy cha mẹ phải làm sao bây giờ?”

“Tađã ra lệnh cho Nam Uyên mang bọn họ rời đi trước rồi.” Nguyệt Vô Thươngôn nhu nói, hôm nay Mặc Ly vào cung tìm Nguyệt Lưu Ảnh, một lát nữanếu Nguyệt Lưu Ảnh không phát hiện được Mặc Ly là Dạ Nguyệt Sắc,chẳng qua nếu Mặc Ly không chết, như vậy hắn cũng yên tam. Đợi qua vàingày, liền mang Dạ Nguyệt Sắc đi Bắc Mạc.

DạNguyệt Sắc yên lòng, tựa gò má lên bả vai Nguyệt Vô Thương, ngước mắtnhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ kia, nụ cười ôn nhu trên mặt. Vốn tronglòng nàng có hắn, chỉ là nàng không nhận ra hoặc không muốn nhận màthôi, hôm nay hắn yêu nàng đến độ bất kể cả sinh mạng, làm sao khôngkhiến nàng nhận rõ lòng mình, làm sao không yêu hắn được chứ.

Hômnay nhìn hắn như vậy, tâm đầy áy náy rối loạn.

MôiNguyệt Vô Thương hơi cong lên, đem áo choàng khoác lên người Dạ NguyệtSắc, nhẹ giọng hỏi, “Đẹp không?”

“Đẹplắm!” Nữ nhân vừa mới thông minh không được bao lâu liền ngây ngốc trảlời, phản xạ như thế khiến nàng biết việc mình rình coi đã bị pháthiện, kết quả liền nói xạo, “Nhìn mỹ nam, hài tử mới có được bộdáng xinh xắn, cái này gọi là dưỡng thai có biết không?”

Dưỡngthai? Nguyệt Vô Thương khẽ híp mắt, nàng là từ đâu mà biết đượcnhững từ ngữ kỳ quái này, miễn cưỡng hỏi, “Dưỡng thai là gì?”

DạNguyệt Sắc đắc ý cười trêu nói, “Chàng đã thành tâm muốn biết, taliền mở lòng từ bi nói cho chàng biết. Vì duy trì hòa bình của thếgiới, tiểu hài tử phải được giáo dục từ khi còn nhỏ. Hay nói cáchkhác chính là bắt đầu từ thời điểm còn nằm trong bụng mẹ. Đóchính là dưỡng thai.”

“Thậtsao?” Nguyệt Vô Thương một tay nâng đầu Dạ Nguyệt Sắc, đem Dạ NguyệtSắc ôm vào trước ngực, nâng cằm Dạ Nguyệt Sắc lên, nhẹ giọng hỏi, “Từđâu mà nàng biết những chuyện này?”

“Thếkỉ 21…” Dạ Nguyệt Sắc vừa nói một tiếng liền ngượng ngùng nhìnNguyệt Vô Thương, cảm giác được mình quá đắc ý nên? Đó là đồ chơigì, Nguyệt Vô Thương đã bất cẩn, “Tạpchí thế kỉ 21.”

Tạpchí thể kỉ 21? Đó là cái gì. Nguyệt Vô Thương tự nhận là mình cóhọc thức cũng phải cau mày, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ.Hướng Dạ Nguyệt Sắc nói, “Sắc Sắc trong quá khứ không thích xemsách. Đến nay cũng không thấy nàng xem qua.”

DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh, ý của Nguyệt Vô Thươngmuốn nói bọn họ ngày ngày ở chung cũng không thấy nàng lật sách,thì làm sao mà nàng xem được cái gọi là tạp chí thể kỉ 21 chứ?

DạNguyệt Sắc ngượng ngùng nhìn Nguyệt Vô Thương nói, “Đừng có trông mặtmà bắt hình dong, ai nói trước kia ta không thích đọc sách chứ? Chàngcó tận mắt nhìn thấy sao? Nếu không thì không thể nào nói ta khôngđọc sách được.” Tay Dạ Nguyệt Sắc bắt lấy mặt Nguyệt Vô Thương, hậnhận nói, “Nguyệt Nguyệt. Đều là chàng làm hư ta. Đi theo chàng sốngphóng túng, không học hành gì được. Nếu không, bản tiểu thư đây nói thếnào cũng có thể trở thành tài nữ của Nguyệt quốc này.”

Đâychính là đổi trắng thay đen, chứ không phải là quỷ biện nữa. NguyệtVô Thương bất đắc dĩ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, miễn cưỡng nói, “Vậy đểđền bù cho nàng. Sau nàng tự tay ta sẽ truyền thụ cầm kỳ thi họa chonàng.” Tay lần nữa nâng cằm của Dạ Nguyệt Sắc lên, khóe miệng nhếchlên, “Vi phu bảo đảm. Không chỉ là tài nữ Nguyệt quốc, mà nàng còncó thể trở thành thiên hạ đệ nhất tài nữ nữa.”

Nụcười trên mặt Dạ Nguyệt Sắc trở nên cứng đờ,. Nhớ lại chuyện NguyệtVô Thương dạy nàng khảy khúc “Phượng Cầu Hoàng”, khẽ đỏ mặt, khóemiệng rụt rụt, dùng đầu cọ cọ vào gò má Nguyệt Vô Thương, giọng kéo dàinói, “Nguyệt Nguyệt.”

Khóemiệng Nguyệt Vô Thương nhếch lên, hắn chính là thích cùng nàng cãinhau như tiểu hài tử, ôn nhu nói, “Thấy sao nào? Nương tử.”

DạNguyệt Sắc ngẩng đầu, mặt nghiêm nghị nhìn Nguyệt Vô Thương, giọngđầy nghiêm túc nói, “Nguyệt Nguyệt, quá trình dưỡng thai là hết sứcquan trọng.” Dạ Nguyệt Sắc tiến tới gần trước mặt Nguyệt Vô Thương,dụ dỗ nói, “Trước mặt hài tử phải cho ta chút mặt mũi chứ.”

NguyệtVô Thương ôn nhu cười một tiếng, nhìn mặt Dạ Nguyệt Sắc, thần sắcđầy ôn nhu, thanh âm càng thêm mềm nhẹ, “Được. Liền nghe theo lời nươngtử.”

DạNguyệt Sắc nằm trong ngực Nguyệt Vô Thương, thầm than nguy hiểm thật,bí mật của nàng thiếu chút nữa liền bị khám phá.

----

Tronghoàng cung, Mặc Ly nhàm chán nằm trên long sàng của hoàng đế, nhìnNguyệt Lưu Ảnh ở trước mặt nhìn ngắm hắn đã hai canh giờ, cái rắmgì cũng không làm, ngáp một cái, hỏi, “Ta nói, ngươi rốt cuộc làmuốn xem bao lâu đây?”

Trênhmặt Nguyệt Lưu Ảnh là nụ cười hòa thuận vui vẻ, nhìn Dạ Nguyệt Sắcđang ở gần ngay trước mặt, cười đến có chút ngu xuẩn, lẩm bẩm nói,“Ta muốn phong nàng làm hoàng hậu.”

MặcLy móc móc lỗ tay, hắn có thể nói không có hứng sao? Trong lòng nghĩvậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười giả lả, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, ônnhu nói, “Được.”

Đôimắt Nguyệt Lưu Ảnh nhíu lại, trong mắt có chút hồ nghi, lúc nàychẳng phải Dạ Nguyệt Sắc nên vừa khóc vừa nháo mắng hắn sao? Hôm naysao lại bình tĩnh nói chuyện như vậy. Thật kỳ quái.

Trênmặt Mặc Ly đầy vẻ mong mỏi, đôi mắt chăm chú nhìn Nguyệt Lưu Ảnh,thâm tình khẩn thiết nói, “Thật ra, ta vốn luôn thích chàng.”

NguyệtLưu Ảnh sửng sốt, Mặc Ly nghiêng người ôm lấy Nguyệt Lưu Ảnh, ôn nhunói, “Vẫn luôn thích chàng.”

Giọngnói mềm nhẹ, như nước vùng Giang Nam, cho dù là ai cũng sẽ bị mất đinăng lực suy nghĩ. Nguyệt Lưu Ảnh theo bản năng đưa tay ôm lấy ngườitrong ngực, nghi ngờ trong lòng tạm thời bị quẳng lên chín tầng mây.

Đôimắt Mặc Ly lóe lên nụ cười ôn nhu, dáng dấp Nguyệt Lưu Ảnh thật tốt,nếu không phải tại hắn muốn giành giật Dạ Nguyệt Sắc, Mặc Ly ngượclại sẽ có hứng thú cướp hắn trở về. Chẳng qua chỉ mong Nguyệt VôThương sớm mang Dạ Nguyệt Sắc đi Bắc Mạc, hắn có thể sớm chút thoátthân.

Bênngoài đại điện đột nhiên xuất hiện một bóng người. Mặc Ly ngước mắtnhìn thì thấy đó chính là Vân Thanh Nghê, liền hướng về nàng khẽmỉm cười. Vân Thanh Nghê sửng sốt, mặt tràn đầy hồ nghi. Vốn nàngnghe nhói Dạ Nguyệt Sắc bị Nguyệt Lưu Ảnh mang về hoàng cung, trongbụng lo lắng nên tới xem một chút.

Nhưngnhìn Dạ Nguyệt Sắc lúc này, nàng cảm thấy thật kỳ quái, vừa giốngnàng nhưng lại không giống nàng.

Ngướcmắt nhìn lại Dạ Nguyệt Sắc lần nữa, Vân Thanh Nghê chỉ thấy đượcgương mặt cùng diện mạo cực kỳ giống Dạ Nguyệt Sắc, nhưng cảm giáclại kém rất nhiều. Cho nên nàng dám khẳng định, người đó không phảilà Dạ Nguyệt Sắc!