Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 39: Mỹ nam đi tắm



DạNguyệt Sắc vòng quanh tường viện Vương Phủ nhìn một lần, rồi lại một lần, vừacau mày vừa lắc đầu quá cao. . Đột nhiên linh cơ nhất động, chỗ ở của Nguyệt VôThương là ở hậu viện của Vương Phủ, nơi đó có rừng hoa đào, vì vậy rất làvui vẻ chạy về hướng hậu viện.

DạNguyệt Sắc vui sướng ngồi ở trên đầu tường, đem một thỏi bạc ném cho một lão báđẩy xe dưới chân tường. Ngồi ở trên tường, khẽ xoa xoa tay, mặt cười giannhìn một rừng cây trước mặt.

Lúcnày, hoa đã rơi hết, chỉ còn lại nững lá non mới nhú mơn mởn, đầu cành treonhững trái non nho nhỏ xanh mượt. Dạ Nguyệt Sắc từ cành đào ven tường, nhàn nhãtự tại bò đến dưới tàng cây.

Hưngphấn nhìn một rừng đào lớn, chậm rãi đi vào bên trong. Dưới đám râm che mát củarừng đào, Dạ Nguyệt Sắc không chút hoang mang đi ở trong rừng đào, tâm tình rấttốt nàng vẫn không hề phát hiện, đột nhiên lại trở về chốn cũ.

Điđến vòng thứ ba, Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lấy tay che kín mắt, nhìn mặt trờichói rực trên đỉnh đầu, Dạ Nguyệt Sắc nhìn quả đào non mơn mởn trên đầu cành, đột nhiên cảm thấy quả đào này nhìn quen quen. Sau đó nhìn bốn phía mộtchút, ngay cả bóng dáng lầu các Nguyệt Vô Thương ở cũng không nhìn thấy.

"NguyệtNguyệt, ta lạc đường!" Dạ Nguyệt Sắc dựa vào cây đào ngồi xuống, bộ dạngmệt mỏi, khiến Nam Uyên đang ẩn thân trong đám lá xanh tươi kia, không nhịnđược nhẹ nhàng bật cười. Chủ nhân thưởng thức thật khác người mà.

Sángsớm đã để cho hắn thủ tại chỗ này, không nghĩ tới chờ là một mỹ nhân trèotường !

"Aiđang cười?" Dạ Nguyệt Sắc "Cọ" một tiếng lập tức từ dướiđất ngồi dậy, khẩn trương nhìn quanh bốn phía, chỗ ở của Nguyệt Nguyệt sao lạigiống như mê cung thế này.

NamUyên che che miệng lại, nín thở, hái một quả đào từ trên cây xuống, bắt đầu némđến chỗ nào đó trên đất, những cây đào kia giống như có ý thức, tự động dời vịtrí đi một chút, trước mặt xuất hiện ra một con đường.

NamUyên cười nhìn quả đào trong tay một chút, đột nhiên cười đến có chút giảohoạt, sau đó quả đào trong tay đột nhiên từ trong tay bay ra ngoài, nệnvào trên đầu Dạ Nguyệt Sắc .

DạNguyệt Sắc tiếp được quả đào từ trên đầu rơi xuống, hận hận đem nó ném xuốngđất, hai chân hung hăng đạp đạp, ngay cả quả đào thối này cũng khi dễ nàng, nếunhư có cơ hội, nàng muốn đem cây đào nơi này toàn bộ chặt bỏ.

NamUyên che miệng cười cười, tâm tình rất tốt ở trên cây nhún mũi chân một chút,biến mất trong rừng đào.

DạNguyệt Sắc hung hăng trên mặt đất giẫm hai cái, tiếp tục đi về phíatrước, bất quá lần này tương đối thuận lợi, Dạ Nguyệt Sắc rốt cuộc thấy đượclầu các mà Nguyệt Vô Thương ở.

DạNguyệt Sắc hưng phấn chạy về phía trước, đột nhiên dừng lại, giảo hoạt cười mộttiếng, khẽ bước bước, từ từ hướng lầu các Nguyệt Vô Thương đi tới.

Chẳngqua là Dạ Nguyệt Sắc không biết, ngay từ lúc nàng xuất hiện trước cửa VươngPhủ, nhất cử nhất động toàn bộ nằm ở trong lòng bàn tay của ai kia.

DạNguyệt Sắc một đường không trở ngại bước lên lầu các, nhón chân lên, lén lúthướng phòng của Nguyệt Vô Thương đi tới. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi qua bìnhphong, lặng lẽ hướng đến gần giường của Nguyệt Vô Thương , đôi tay đặt ởtrên mặt giả trang một mặt quỷ, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời như đưa đám, không có ởtrên giường!

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc hô một tiếng, như cũ không nghe thấy cóngười đáp lại, nàng chạy vào phòng trong.

Loángthoáng truyền đến vài mùi thuốc, Dạ Nguyệt Sắc vừa đi vừa hơi nhíu mày. Hìnhảnh xuất hiện ở trước mắt, khiến Dạ Nguyệt Sắc nhất thời kinh hoảng.

Hơinước bốc lên thành lớp sương mù màu trắng, khói trắng lượn lờ, trong nhà có mộtbóng lưng đang lúc như ẩn như hiện, một mái tóc đen như mực bị hơi nước ướtnhẹp, dính vào sau lưng, chặn lại tảng lớn da thịt trắng như tuyết ở phần lưng.

Vunglên bọt nước theo cổ chảy xuống, cuối cùng rơi vào trong thùng, kích khởitiếng nước chảy linh đang. Mộtbóng lưng làm cho người ta mơ màng vô hạn, một cánh tay trắng như ngọc, DạNguyệt Sắc giống như cảm thấy đó là đang vẫy tay về phía nàng, không kìmhãm được dời bước qua đó.

DạNguyệt Sắc đương nhiên không nhìn thấy khóe miệng người nọ nâng lên mộtnụ cười, lúc Dạ Nguyệt Sắc đến gần, trong nháy mắt tóc xõa tại sau lưng bấtchợt được vén lên, đem trọn một tấm lưng trần lộ ra, trực tiếp khiêu chiến thầnkinh thị giác của người nào đó.

Tựahồ nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt người nào đó, nụ cười nơi khóe miệng NguyệtVô thương sâu hơn, chậm rãi đứng dậy, đột nhiên xoay người lại, sâu kín nói:"Sắc Sắc, nàng nhìn lén ta tắm rửa!"

"A!"Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên che kín mắt, xuyên thấu qua khe hở nhanh chóng hướngtrên người Nguyệt Vô Thương liếc một cái,tóc phủ xuống ngực đem ngực che đi hơnphân nửa , thùng nước tắm đến bên hông, căn bản cái gì đều nhìn không tới.

DạNguyệt Sắc trong lòng than một tiếng, trong lúc nàng nàng sửng sốt , Nguyệt VôThương đã nắm khăn tắm bên thùng , vây ở bên hông, chậm rãi từ trongthùng nhảy ra , thon dài trắng nõn ở trước mặt Dạ Nguyệt Sắc thoáng một cái,sau đó dừng ở trước mặt Dạ Nguyệt Sắc .

"SắcSắc ~" Thanh âm hơi có vẻ hư nhược đột nhiên vang lên bên của tai DạNguyệt Sắc , ôn nhu mị hoặc nói: "Nàng nhìn lén ta tắm rửa!"

DạNguyệt Sắc vội vàng lấy bàn tay bưng bít ở trên mặt ra, ở trước mặt của NguyệtVô Thương lắc lắc, "Không phải vậy, không phải vậy. . . . . ."

"Khôngđược. . . . . ." Nguyệt Vô Thương yêu nghiệt tựa đầu vào trên vai DạNguyệt Sắc , u oán nói: "Nàng đã nhìn cạn sạch, nàng phải phụ tráchvới người ta. . . . . ."

"Nàocó nhìn được hết. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thân thể cứng ngắc thừanhận sức nặng của Nguyệt Vô Thương , vội vàng phủ nhận nói. Không có nhìnđược hết lấy gì mà phụ trách chứ?

"Haha. . . . . ." Nguyệt Vô Thương ở trên bả vai Dạ Nguyệt Sắc cất tiếng cườiủ rũ, ngay sau đó mị hoặc nói: "Vậy có muốn nhìn tiếp hay không?Hửm?"

DạNguyệt Sắc kích động, nàng đối với loại ngữ điệu nâng cao này của hắn, thanh âmmềm mại đến tận xương này, không hề có sức miễn dịch nhất.

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng đẩy Nguyệt Vô Thương một cái,"Nguyệt Nguyệt, ngươi mặc quần áo vào trước, có được hay không?"

"Khôngđược!" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói, vừa nói vừa đem toàn bộ sức nặngtựa vào trên người của Dạ Nguyệt Sắc. Giọt nước trên người đem y phục Dạ NguyệtSắc thấm ướt, nhiệt độ theo dòng nước truyền đến trên người của Dạ NguyệtSắc, có chút lạnh.

"NguyệtNguyệt, ngươi rất lạnh a, mau mặc quần áo vào!" Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàngđẩy Nguyệt Vô Thương một cái.

"Khôngcòn sức lực!" Giọng nói miễn cưỡng, thanh âm hư nhược.Hết thảy đều khơidậy sự đồng cảm vô hạn của người nào đó, chống cả người Nguyệt Vô Thương lên ,nhìn thân thể trần trụi của hắn, tay chân có chút luống cuống mà lại không biếtđặt tay ở nơi nào!

"Vậylàm sao bây giờ?" Dạ Nguyệt Sắc theo lời nói của Nguyệt Vô Thương khẽ hỏi,khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong cong, "Vậy nàng giúp ta mặc!"

Cáigì? ! Dạ Nguyệt Sắc lại đẩy Nguyệt Vô Thương một cái, phát hiện làn da dưới taymình thật lạnh, sau đó đứng thẳng thân thể chống đỡ toàn bộ sức nặng của NguyệtVô Thương.

"SắcSắc. . . . . ." Một yêu nghiệt học thanh âm kéo dài giọng của Dạ NguyệtSắc ngày thường gọi hắn, yếu ớt ở bả vai Dạ Nguyệt Sắc nói.

DạNguyệt Sắc nhất thời mẫu tính đại phát, hướng về phía Nguyệt Vô Thương gật đầumột cái. Khóe miệng Nguyệt Vô Thương nhếch lên cao hơn. Hắn không hề lừa gạtnàng, hắn thật sự vô lực.