Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 15: Luôn có người mơ ước vương phi



Trong phòng nhất thời yên tĩnh, tim Diệp Tử đập nhanh đến lợi hại, giống như là muốn phá ngực nhảy ra ngoài. Ánh mắt sâu sắc của Cố Yến nhìn thật sâu vào đôi mắt y, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng nhịn lại.

Không thể nóng vội, nếu như không cẩn thận doạ cho tiểu mơ hồ này bỏ chạy, thì quả thật là mất nhiều hơn là được.

Cố Yến không nói thêm cái gì nữa, ngồi xuống lẳng lặng uống trà. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, một nam tử mặc đồ đen ung dung bước vào.

Bùi qua đi đến trước mặt Cố Yến, hành lễ với hắn một cái: “ Vương gia, để ngài đợi lâu”

Cố Yến đáp một tiếng, quay đầu nói với Diệp Tử: “Em đi ra ngoài trước chờ ta.”

Hai mắt Diệp Tử sáng lên: “ Vậy có phải là ta có thể.....”

Vừa rồi y một đường đến đây, nhìn thấy rất nhiều thứ mới mẻ, dù sao hiện tại Cố Yến cũng đang bận rồi, còn mình thì nhàn rỗi không có gì làm, không bằng chạy ra ngoài xem một chút.

“Không___” Biết y muốn nói cái gì, Cố Yến không chút nghĩ ngợi liền muốn cự tuyệt.

Không đợi hắn nói hết câu, Diệp Tử mím đôi môi lại, dùng ánh mắt trông mông mà nhìn hắn.

Cố Yến dừng lại, lời nói sắp sửa thốt ea khỏi miệng ngay lập tức sửa lại: “ Được, cho em thời gian một nén nhang, chú ý an toàn”

Diệp Tử lập tức mặt mày hớn hở: “Thành giao!”

Diệp Tử cực kì vui vẻ ra khỏi cửa, đợi đến khi cửa phòng khép lại, Bùi Qua mới không nhịn được mà nhẹ giọng cười cười.



Cố Yến hỏi hắn: “Ngươi cười cái gì?”

Bùi Qua chẳng những không kiềm chế lại, ngược lại càng thêm càn rỡ: “ Đưong nhiên là cười Vương gia”

Cố Yến cau mày, Bùi Qua nói: “Trước kia nghe nói Vương gia muốn thành hôn, tại hạ còn không tin. Dù sao trong thành này mấy ngày gần đây đều có tin đồn, nói Vương gia thành hôn là giả, không muốn tiếp nhận thánh thượng tứ hôn mới là thật. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, nào có mấy chuyện quanh quanh quẫn quẫn đó, rõ ràng là Vương gia tự mình lún sâu, không thể kiềm chế”

“Tự mình lún sâu... Bùi Qua, ngươi thật là to gan, còn dám chê cười bản vương.” Cố Yến ý tứ không rõ ràng mà hừ lạnh một tiếng, nhưng đáy mắt lại không chó chút tức giận nào.

Bùi Qua vội vã xin tha: “Thảo dân không dám.”

Cố Yến nói: “ Được rồi, nói chuyện chính sự đi. Lúc trước giao cho ngươi làm chút chuyện, tiến triển thế nào rồi?”

Bùi Qua thu lại biểu tình cười giỡn, trả lời: “ Có liên quan đến đợt ôn dịch ở thành Trường An hai mươi năm trước, thông tin ghi chép cũng không còn nhiều lắm, thảo dân tìm được vài người may mắn sống sót trong trận dịch kia, cũng thu được một ít thông tin. Tuy nhiên, nếu muốn triệt để tra ra nguồn căn dịch bệnh cùng với phương pháp đối phó, thảo dân vẫn là phải cần thêm thời gian”

“Ngươi cần gì thì cứ mở miệng nói, mà ta không hy vọng phải chờ đợi quá lâu”

Bùi Qua trầm mặc một chút, đáp: “Vâng”

Cố Yến giương mắt nhìn hắn: “Ngươi còn muốn nói cái gì?”

Bùi Qua nói: “ Vương gia, ngài đang hoài nghi trận ôn dịch hai mươi năm trước.........là có người mưu tính từ trước?”

Cố Yến thu lại ánh mắt không đáp.

Hai mươi năm trước, trong thành Trường An từng lan tràn một trận dịch, ngay cả phụ thân của Cố Yến, là tiên thái tử điện hạ, cũng vì trận ôn dịch đó mà ốm chết. Nếu như trận ôn dịch kia quả thật là có người âm thầm tính kế, thì e là trong này sẽ liên lụy ra không ít chuyện.

Bùi Qua chần chờ chốc lát, nói: “Vương gia, có mấy lời có lẽ tại hạ không nên nói, nhưng mà..... Ngài nên rõ ràng, sự việc đã trôi qua hai mươi năm, mà hiện tại ngài lại điều tra chuyện này dưới mí mắt của hoàng thượng, coi như là tra ra được, ngài có thể làm được cái gì?"

“.......... có một số chuyện, thà là không biết gì so với biết rõ ràng còn tốt hơn”

Cố Yến liếc mắt nhìn hắn, sâu xa nói: “Ngươi lo xa rồi, bản vương không phải là cái này”

“Cái mà ta muốn, là nguồn gốc dịch bệnh và giải pháp”

🍀

Đầu đường thành Trường An, hiếm lắm Diệp Tử mới được ra ngoài hóng gió, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Chạy bên này xem quầy hàng bán mấy món đồ chơi nhỏ, lại qua bên kia nếm thử điểm tâm mới ra lò, chơi vui đến mức không biết trời đất.

Từ đầu đường chơi đến cuối đường, Diệp Tử liên tiếp nhìn vài cái quầy hàng, đều là bán son phấn, tơ lụa, nên cũng không có mấy thứ có thể lọt vào mắt y.

Cuối phố có những người hát rong khắp các con đường, ngõ hẻm, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường tập tụ lại, trong đám người thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chơi đùa, hoan hô. Thời điểm Diệp Tử đi đến, biểu diễn đã kết thúc, mấy người bán nghệ đang thu dọn đồ đạc.

Thấy Diệp Tử tới gần, con vẹt trong lồng chim bỗng nhiên gào to lên một tiếng: "Công tử cát tường!"

Mắt Diệp Tử sáng lên.

Con vẹt này toàn thân trắng như tuyết, chỉ có chỏm lông ở mào trên đỉnh đầu là có màu vàng nhạt, lông dài rũ xuống phía sau, một đôi con ngươi xanh thẳm nhìn thần thái sáng láng, đặc biệt đẹp đẽ.

Diệp Tử cùng với đôi mắt xanh thẳm kia nhìn nhau chốc lát, cách lồng chim sờ sờ lông của con vẹt, con vẹt mở miệng lần nữa: "Công tử như ý!"

Người bán nghệ cuối cùng cũng chú ý tới sự tồn tại của Diệp Tử: “ Đi đi đi, đừng có đụng dô nó, coi chừng nó mổ đó”

Diệp Tử càng xem con vẹt này thì càng thấy thích, hỏi: “Con vẹt này có được bán không?”

Người bán nghệ lườn y một cái, nói: “ Đem bán mịa nó rồi thì thấy gì kiếm tiền? không bán”

Diệp Tử vẫn kiên trì: "Ta sẽ trả giá cao, ngươi bán cho ta đi."

“Giá cao? Được thôi” Người bán nghệ trào phúng nở nụ cười, nói: “ Thời điểm ta mua con vẹt này bỏ ra mười lượng ảnh tử*, bao nhiêu năm qua huấn luyện, nuôi nấng, mỗi ngày nó nói mấy câu cũng có thể giúp ta kiếm hơn trăm đồng. Ngươi nếu muốn mua nó, được, hai trăm lượn, ta liền bán cho ngươi”.

“Sao hả tiểu công tử, ngươi mua được sao?”

Con vẹt đúng lúc la lên một tiếng: “Công tử ra tay xa hoa!”

Diệp Tử: “...”



Diệp Tử nhíu nhíu mày, bất mãn nói: “Một con vẹt hai trăm lượng, ngươi đây cũng quá

"—— chờ chút, ngươi đừng đi.”

Thấy người bán nghệ kia muốn đi, Diệp Tử vội vàng tiến lên ngăn người lại: “ Vị đại ca này, ta thật sự yêu thích tiểu tử, này, hai trăm lượng thì hai trăm lượng, nhưng hiện tại trong tay ta không có nhiều tiền như vậy, hay ngươi cho ta viết giấy nợ, sau đó ta đi lấy tiền rồi trả cho ngươi được không?”

Người bán nghệ lập tức thay đổi sắc mặt: “Mua không nổi thì lăn đi chỗ khác, còn muốn viết giấy nợ, ta thấy ngươi rõ ràng là muốn chạy, ta đi đâu tìm ngươi đòi nợ, đây? Cút cút cút, chớ có cản trở gia đi chợ”

“ Ơ này, huynh đài gì đó ơi—— “

Hai người tranh chấp thu hút không ít người qua đường chỉ trỏ, trên tửu lâu cách đó không xa, có hai nam tử ngồi đối diện nhau uống rượu.

Nghe thấy tiếng ồn ào trên đường, Tiêu Mân cụp mắt nhìn lại: “ Dưới đó xảy ra chuyện gì, sao lại ồn ào như vậy”

Hắn vừa dứt lời, liền sửng sốt một chút, lập tức nhận ra Diệp Tử ở trong đám người.

Cố Huyên hướng theo ánh mắt hắn nhìn sang: “ Người kia......hình như là sai vặt trong phủ hoàng huynh?”

Tiêu Mân đáp lại một tiếng, bên trong ánh mắt lộ ra mấy phần cảm xúc phức tạp.

Thời điểm ở Thụy Vương phủ, hắn đã xin Cố Yến cho hắn người này, khi đó hắn chỉ có ý muốn đùa vui một chút, lại không nghĩ rằng bị Cố Yến quăng cho cái sắc mặt không tốt.

Tiêu Mân là con trai độc nhất trong nhà, từ trước đến giờ muốn cái gì thì có cái đó. Nếu như hôm đó Cố Yến trực tiếp đem người giao cho hắn, thì có lẽ không tới hai ngày hắn đã chơi chán.

Nhưng người này lại không thể tới đây, ngược lại khiến cho hắn ghi nhớ.

Sau khi Tiêu Mân hồi phủ, trong đầu vẫn không tự chủ mà nghĩ đến người sai vặt ở Thụy Vương phủ, càng nghĩ thì càng yêu thích, cũng không còn hứng thú xem mấy tiểu quan trong câu lan viện nữa.

Hắn vốn là muốn đi tìm Cố Yến thăm dò ý tứ, không nghĩ tới hôm nay lạ trực tiếp đụng người trên đường.

Diệp Tử nói khô cả họng, nhưng người bán nghệ kia đến cuối cùng vẫn không chịu đem con vẹt kia bán cho y.

Người bán nghệ kia cũng không muốn dây dưa với y, đẩy mạnh y một cái. Hai chân Diệp Tử không đứng vững, lảo đảo một chút, bị một người từ phía sau ôn lấy eo y ổn định người lại.

Diệp Tử quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy gương mặt khoa trương của tên công tử Tiêu Mân kia.

Tiêu Mân hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Là ngươi?” Diệp Tử luống cuống tay chân đem người đẩy ra, thấp giọng nói: “Đa tạ Tiêu thế tử.”

Tiêu Mân không để ý, ngược lại hỏi người bán nghệ kia: “ Xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Mân mang theo người hầu đi trên phố, một đám người đi về phía bên này, thiếu điều muốn đem ba chữ Dự Vương phủ viết lên trên mặt.

Người bán nghệ nhận ra Tiêu Mân, lập tức xiêu lòng: “ Vị tiểu công tử này muốn mua con vẹt của tiểu nhân, mà trên người y lại không có tiền, cho nên lúc này chúng ta mới.....”

“Con vẹt?” Tiêu Mân ngoái đầu nhìn về phía Diệp Tử, ôn nhu hỏi: “ Ngươi muốn cái này?”

Diệp Tử bị ánh mắt của hắn nhìn đến phát lạnh, không đáp lời.

“ Chỉ là một con chim thôi mà, cần gì phải ồn ào” Tiêu Mân chẳng hề để ý cười cười, nói với người bán nghệ: “Con chim này ta mua, ngươi đi đến Dự Vương phủ lãnh năm trăm lượng bạc ròng”

Bán nghệ người lập tức mặt mày hớn hở: “Vâng, đa tạ thế tử.”

Diệp Tử có chút băn khoăn: “Thế tử, ngươi không cần như vậy.”

“Sao mà không cần được chứ” Tiêu Mân ám muội tiến đến trước mặt Diệp Tử: “ Năm trăm lượng thôi mà, Dự Vương phủ ta không thiếu tiền. Nếu ngươi muốn trả ơn, vậy theo ta uống rượu đi, coi như là đã trả ân”.

Giọng nói của hắn mang theo chút tùy tiện không khó phát hiện, lông mày Diệp Tử giật giật, sắp không nhịn được mà đem cái người này tẩn một trận.

Tiêu Mân đang định nắm lấy vai Diệp Tử, bỗng nhiên một cánh từ phía sau hai người duỗi ra, chặt chẽ tóm lấy cái tay không an phận của hắn, Tiêu Mân bị đau nên buông ra.

Diệp Tử còn chưa kịp phục hồi tinh thần, liền bị một lực đạo mạnh mẽ kéo một cái, trực tiếp bị kéo vào một cái trong ngực.



Tiêu Mân đau đến nhe răng trợn mắt, mắng to: “ Là tên khốn nào chán sống ___”

Hắn vừa ngẫn đầu lên, liền đối mặt với con ngươi lạnh lẽo của Cố Yến.

“.........Tử Thừa?”

Cố Yến lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Từ trong biến cố phục hồi lại tinh thần, Tiêu Mân xoa xoa cổ tay, phất tay xua đám người hầu sắp xông về phía này: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, đừng căng thẳng như vậy”

Hắn nhìn về phía Cố Yến, cà lơ phất phơ cười cười: “Tử Thừa à, nếu ngươi đã thấy rồi thì ta cũng không giấu giếm nữa. Ta chính là yêu thích y, ngươi đem y giao cho ta đi, ta sẽ đối đãi với y thật tốt”

Nhắc lại chuyện cũ, ý nghĩa của Tiêu Mân rất đơn giản.

Lần trước Cố Yến từ chối hắn, hơn phân nửa là vì không ưa cái bộ dạng cà lơ phất phơ trêu chọc người khác của hắn. Dù gì cũng chỉ là một hạ nhân trong phủ, bằng giao tình mười năm trời của hắn cùng với Cố Yến, không có thứ gì không thể buông tay.

Tiêu Mân nghĩ đến đây, thầm hạ quyết tâm: “Ta thực không dám giấu giếm, ta thật sự yêu thích y, từ lần gặp gỡ đầu tiên ở chỗ ngươi thì đã thích rồi. Ngươi xme giữa chúng ta thật có duyên, tùy ý đi dạo một vòng trên đường cũng có thể gặp gỡ đây là ông trời tác hợp cho, ngươi càng không thể gậy đánh uyên ương”

Mỗi khi hắn thốt ra một câu, cái tay đang ôm Diệp Tử của Cố Yến lại chặt thêm một phần, sự phẫn nộ trong đó không cần nói cũng biết.

Diệp Tử dùng ánh mắt thương xót mà nhìn về vị thế tử không tìm đường chết sẽ không phải chết này.

Đứa trẻ đáng thương, bây giờ hắn còn không biết người mà hắn muốn từ Cố Yến rốt cuộc là ai.

Quả nhiên, Cố Yến giận dữ cười, nhẹ giọng mở miệng: “ Yêu thích y? Lần đầu gặp gỡ đã thích? Ông trời tác hợp chi?”

“Phải.....đúng vậy” Tiêu Mân nghe ra được giọng điệu này của Cố Yến có chút không đúng, chột dạ đáp một tiếng, ánh mắt từ từ dời xuống dưới, lúc này mới chú ý tới cái tay Cố Yến đang ôm eo nhỏ của Diệp Tử.

Hắn ngẩn ra, mơ hồ ý thức được cái gì, trong lòng lạnh toát nói: "Ngươi ngươi ngươi —— các ngươi... Y là ai?”

Cố Yến nở nụ cười: “Ta sẽ cho ngươi biết y là ai.”

Dứt lời, hắn đưa tay nâng cằm Diệp Tử lên, cuối đầu tàn nhẫn hôn xuống.

🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Tử: Đây là đang nổi giận hay là nhân cơ hội chiếm tiện nghi?

Cố Yến: Đương nhiên là chiếm tiện nghi

Tiêu Mân: Ta đã phải gánh chịu sự tra tấn không chịu ở tuổi này [ oan ức ]