Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Chương 9



"Ty chức cứu giá chậm trễ, kính xin Hoàng thượng, Vương gia thứ tội." Bên cạnh, Lâu Tây và Hộ vệ cuối cùng cũng phá được vòng vây, nhanh chóng chạy tới bên ngườiHoàng Phủ Hạo Nguyệt.

Chỉ thấy sắc mặt hai người trầm trọng, lấythân mình che chắn cho ba người Hoàng Phủ Hạo Nguyệt phía sau, một đường cảnh giác thối lui vào rừng cây ẩn mật.

"Xem ra thích khách đãtrà trộn vào đoàn khách." Nhìn mấy tên mặc áo xanh đang đấu với nhóm Hộvệ bên ngoài rừng cây, ngoài mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bình thản, nhưngánh mắt lại vô cùng lãnh khốc. Những tên này mặc dù có kế hoạch chu đáo, nhưng dù sao nhân số cũng có hạn, dưới thế công của Thị vệ trong phủ,phần lớn thích khách đã bị trọng thương, mặc dù còn mấy tên cá lọt lướinúp trong bóng tối phóng ra ám khí, nhưng có thể trốn được nhất thời,không tránh khỏi một đời.

Người dám can đảm động thủ trước mặthắn, hẳn phải có quyết tâm liều chết! "Là người tộc Miêu, có vẻ muốn lợi dụng yến tiệc này để ám sát Hoàng thượng." Lâu Tây nói ra kết quả quansát được, nhân tiện đá ngất một tên áo xanh có ý đồ đánh lén. "Đúng làthời cơ tốt." Giọng điệu Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn lạnh nhạt, nhưng ẤnHoan lại nhạy bén nghe ra sát ý ẩn giấu trong lời nói ấy. Trong lòngchấn động, nàng không nén được mà ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện hắnvẫn ôn hòa, cặp mắt đen thâm thúy kia vẫn đang tỉ mỉ ngắm nhìn nàng,giống như muốn xác nhận xem nàng có bị thương hay không. Cảm giác đượcngười che chở ấy, khiến hai gò má nàng đỏ bừng, trái tim cũng nóng lên.

"Bảo vệ Hoàng thượng và phu nhân rời khỏi Trạc Xuân Viên." Hoàng Phủ HạoNguyệt lại mở miệng, tiếng “Phu nhân” kia, đã chứng minh thân phận củanàng thêm một lần nữa, mặc dù Hoàng Phủ Thao cảm thấy chói tai, nhưngngại tình thế hỗn loạn trước mắt, nhất thời hắn cảm thấy không có sứclực để phản đối, nhưng Ấn Hoan bên cạnh lại lên tiếng kháng nghị."Không, ta muốn ở lại." Nàng kiên quyết lắc đầu.

Sư phụ bói toánthật linh nghiệm, năm nay quả nhiên hắn gặp phải kiếp nạn, làm sao nàngcó thể rời bỏ hắn trong lúc mấu chốt này? Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nở nụcười trấn an. "Đừng lo lắng, thế cục gần như đã được khống chế, nơi nàyrất loạn, nàng đi cùng Lâu Tây đến Di Phẩm Lâu trước đi, chỉ chốc látnữa ——"

"Ta muốn ở lại bảo vệ chàng, dù sao đi chăng nữa, tatuyệt đối sẽ không rời khỏi." Lần đầu tiên, nàng không để ý lễ nghi màcắt ngang lời hắn.

Thái độ cứng rắn này, khiến Hoàng Phủ Thao và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đều sững sờ.

"Chàng đã nói, sẽ không buông ta ra, ta cũng thế." Dẫu mặt nhỏ nóng đến mứcmuốn bốc cháy, nhưng từ đầu đến cuối Ấn Hoan vẫn kiên định nhìn thẳngHoàng Phủ Hạo Nguyệt. "Ta sẽ không rời khỏi chàng, vĩnh viễn sẽ không."

"Cho dù phải đánh đổi tính mạng ư?" Hoàng Phủ Thao cũng không biết tại saomình lại thốt ra câu hỏi này, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy Ấn Hoantrước mặt, cũng không còn chướng mắt nữa.

Ấn Hoan không để ý đến hắn, chỉ đưa tay nhỏ bé ra nắm lấy tay Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.

Cặp mắt tràn đầy hứa hẹn kia, không khỏi khiến Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nở nụcười dịu dàng. Nhưng tiếng chém giết bên tai, lại không cho phép hắnquên đi tình cảnh trước mắt, chỉ thấy hắn thu tay lại, nhanh chóng kéonàng vào ngực, cũng dứt khoát đưa ra quyết định.

"Các ngươi bảo vệ Hoàng thượng đi trước, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt đối không được để Hoàng thượng bị thương!"

"Hoàng thúc, không được, nếu phải đi thì cùng đi." Hoàng Phủ Thao lập tức phản đối.

"Hoàng thượng, vì an toàn của ngài, xin ngài hãy theo ty chức rời khỏi đâythôi." Lâu Tây và một tên Hộ vệ khác không cho Hoàng Phủ Thao có quánhiều thời gian do dự, hai người không để ý đến sự phản đối của y, cóđược chỉ thị của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, lập tức vây quanh y xông về tiểuđình ở hướng Đông.

Nhưng vừa mới bước được vài bước, thì một cô gái mảnh mai đã lảo đảo xông vào rừng cây.

Chỉ thấy gương mặt dịu dàng ướt đẫm lệ, tái nhợt và tràn đầy kinh hoảng của nàng, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thao thì trên lập tức thoáng nét vuimừng.

"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, xin cứu, cứu mạng, có người muốn giết tôi. . . . . ."

Chỉ cần liếc một cái, Hoàng Phủ Thao đã nhận ra thân phận nàng.

"Nhược Tuyền công chúa? Sao nàng lại ở đây?" Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức xoay người đi về phía cô gái kia, muốn nâng nàng dậy, nhưng bị Lâu Tâycảnh giác lôi lại.

Thấy thế, ánh mắt cô gái chợt lóe lên, bỗngnhiên loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất, mà ngay lúc ấy, Ấn Hoan mơ hồcảm thấy khác thường nên nhanh chóng xoay người, nhạy cảm ngửi thấy mộtmùi thơm lạ lùng bay tới từ trong không trung, đầu óc bỗng choáng váng,nếu không phải Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhanh nhẹn dùng tay áo che mũi nàng, chỉ sợ nàng đã sớm ngã xụi lơ trên mặt đất.

Chỉ là, mặc dù Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lo được nàng, lại không lo được cho Hoàng Phủ Thao.

Trong lúc Lâu Tây và Thị vệ vì trúng phải mê hương mà cả binh khí cũng khôngcầm nổi, cô gái bất ngờ rút nhuyễn kiếm bên hông, đâm về phía Hoàng PhủThao đang bất tỉnh ——"Cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!"

"Lớn mật!" Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lập tức nhào đến đánh một chưởng lên lưng nàng.

Một chưởng long trời lở đất kia, không chỉ đánh cô gái bay ra xa, nặng nềva vào thân một cây đại thụ, mà còn chấn thương lục phủ ngũ tạng củanàng, đôi môi đỏ mọng lập tức phun ra một lượng máu tươi lớn.

Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cũng biến sắc.

Chỉ thấy hắn cấp tốc rút tay về, cặp mắt âm trầm híp lại, nhanh chóng tự điểm mấy huyệt đạo trên người.

"Ngươi bôi độc dược lên y phục." Hắn sa sầm mặt nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức biến sắc.

Bình ổn được hơi thở, Lâu Tây và một tên Hộ vệ khác, vội vã hợp lực che chởHoàng Phủ Thao thối lui đến một tiểu đình cách đấy sáu thước, Ấn Hoanlại nhanh nhẹn đá thanh nhuyễn kiếm cô gái đánh rơi lên, cách ống tay áo tiếp lấy.

"Giao thuốc giải ra, nếu không ngươi sẽ chết!" Nàngkhông chút sợ hãi, cầm nhuyễn kiếm chỉa vào cổ họng cô gái, mũi kiếm sắc bén, cứa ra vết thương trên chiếc cổ trắng ngần.

"Ha ha! Nếu tasợ chết, thì. . . . . . đã không tới ám sát cẩu hoàng đế rồi." Cô gáivừa ho ra máu, vừa cười ngông cuồng. "Ta chỉ không ngờ. . . . . . Cáiphủ Vương gia này lại ngọa hổ tàng long, ngay cả tên Hoàng tộc đáng chết này, cũng là cao thủ!"

Cô gái thở yếu ớt, dựa vào gốc cây, ánhmắt căm hận nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hạo Nguyệt. "Nhưng không sao, trúng kịch độc của ta, ngươi cũng chỉ còn sống được ba ngày, ha ha. . . . . . Khụ!"

"Hãy bớt xàm ngôn đi, mau giao thuốc giải ra!" Nghe cô gái ác độc nguyền rủa, đáy mắt Ấn Hoan thoáng nét hốt hoảng, nhưng nàng cốgắng tự trấn định. Chịu đựng cảm giác khó chịu mà mê hương gây ra, taycầm nhuyễn kiếm dùng sức hơn, vài giọt máu lập tức rơi xuống từ cổ côgái.

"Nằm mơ!" Cô gái thở hổn hển cự tuyệt.

"Yêu nữ đángchết! Mau giao thuốc giải ra, nếu không đừng trách bổn Vương giết toàntộc ngươi!" Hoàng Phủ Thao cách sáu trượng tức giận gào thét.

Hắn thật không thể tin được yến tiệc mình tỉ mỉ sắp xếp, lại là dẫn sói vào nhà, chẳng những làm người vô tội bị thương, còn liên lụy Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trúng độc, nếu Hoàng thúc có chuyện gì, y sẽ không tha thứ chochính mình! "Nếu sống không có gì vui vẻ, thì chết có gì phải sợ?" Côgái cười to dữ tợn, sắc mặt tái nhợt càng tôn lên ánh mắt oán hận tànđộc. "Năm đó cẩu Hoàng đế ngươi vì. . . . . . thu phục tộc ta, sát hạivô số tộc nhân, còn hại cha, anh ta chết trận sa trường, thù này khôngđội trời chung, dù cho………… tộc ta chiến đấu đến người cuối cùng, cũngthề không đầu hàng!"

"Ngươi ——"

"Vì giờ khắc này, tộc ta. . . . . . phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, giả vờ hàng phụcnhiều năm, thật không ngờ, cuối cùng vẫn không thể giết chết cẩu Hoàngđế ngươi. . . . . ." Vừa nói, cô gái vừa âm thầm sờ ống tay áo, dườngnhư lại muốn dùng độc.

Ấn Hoan hết sức cảnh giác, nhuyễn kiếmtrong tay không chút do dự quét về phía tay phải của nàng, nhưng độngtác Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lại nhanh hơn, chỉ thấy hắn bắt được một chiếclá, nhanh chóng tụ khí vào ngón tay.

"Không! Nàng còn chưa giao ra thuốc giải ——"

Cảm nhận được sát khí của hắn, Ấn Hoan muốn xoay người ngăn cản, nhưng đã quá trễ.

Lá cây mỏng manh, lóe lên một cái, trong nháy mắt đã xuyên qua mi tâm cô gái.

"Toàn thân nàng ta đều là kịch độc, để lâu chỉ tăng thêm thương vong." HoàngPhủ Hạo Nguyệt lạnh nhạt giấu cánh tay phải nhiễm độc sau lưng, tay trái lại dịu dàng vòng quanh hông nàng, dắt nàng rời khỏi tàng cây tràn đầymùi hương kì dị, đến bên đoàn người Hoàng Phủ Thao.

"Nhưng chấtđộc trên người chàng, có lẽ chỉ có nàng mới giải được." nàng cực kì căng thẳng đỡ lấy cánh tay hắn. Mặc dù hắn cố ra vẻ như không có chuyện gìxảy ra, nhưng sắc mặt tái nhợt và hơi thở rối loạn kia, vẫn tiết lộ sựsuy yếu của hắn.

Cắn môi dưới, nàng vô cùng tự trách nắm chặt xiêm y mình, hối hận mình đã sơ ý lơ là.

Nếu như nàng có thể phát hiện bất thường sớm hơn, hắn cũng không cần vì bảo vệ nàng và Hoàng thượng mà dính phải kịch độc. "Ta tự có chừng mực,nàng đừng lo lắng." Hắn khẽ mỉm cười, dùng đầu ngón tay xoa giãn mi tâmđang nhíu chặt của nàng, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn tràn đầy bình tĩnhtự tin.

"Nhưng. . . . . ."

"Hoàng thượng!" Đằng xa, mấytên thị vệ vội vàng chạy tới. "Khởi bẩm Hoàng thượng, Vương gia, phầnlớn thích khách đều đã bị khống chế, các tân khách cũng được đưa đến nơi an toàn, xin hỏi nên xử lý người sống như thế nào?"

"Việc này. . . . . ." Một lòng lo lắng cho thương thế của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt,trong lúc nhất thời Hoàng Phủ Thao cũng không biết nên làm thế nào chophải. "Giải người sống vào địa lao, đợi Hoàng thượng xử lý sau." HoàngPhủ Hạo Nguyệt tỉnh táo lên tiếng chỉ thị, vừa lúc ấy lại cảm thấy trong người dâng lên một cơn đau đớn.

Nhìn những người mặc áo xanh trà trộn thành tôi tớ trong phủ ở đằng xa, hắn khẽ hút khí, cố đè xuống sựđau đớn, tiếp tục cẩn thận bổ sung: "Tăng cường cảnh giác toàn phủ,trước tiên đừng để khách khứa rời đi, đợi sau khi người của Hình bộ vàHộ bộ thẩm tra đối chiếu thân phận, rồi mới đưa khách về. Còn nữa, khixử lí thi thể phải đặc biệt chú ý, nếu trong tay thích khách có độc, cần phải thu hồi toàn bộ, không được để sót ."

"Dạ!"

Nhận được mệnh lệnh, đám thị vệ lập tức tản ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng thi hành mệnh lệnh.

Thấy sự việc rốt cuộc cũng được khống chế, Hoàng Phủ Thao vì hít chút mêhương mà có chút choáng váng, lúc này mới thả lỏng tâm trạng.

"Hoàng thúc, người không sao chứ?" Dựa vào Lâu Tây đỡ, Hoàng Phủ Thao chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, cẩn thận xem xét sắc mặt củahắn.

"Xin Hoàng thượng đừng lo lắng, vi thần còn chịu đựng được." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhấc khóe môi lên, đang muốn mỉm cười, cơn đau đớn bên trong lại thình lình đánh úp lên ngực, làm hắn bất ngờ ho lớn.

Đau đớn đào tim móc phổi, khiến hắn khổ sở cúi người, trong lúc mọi người còn đang kinh hoảng, hắn lại phun ra một ngụm máu đen.

Trong lúc mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy trong mắt Ấn Hoan thoáng có nướcmắt, hắn muốn đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhưng chỉ có thể vô lựcchìm vào trong bóng tối.

Trong Di Phẩm Lâu, Hoàng Phủ Thao cơ hồmuốn đạp nát sàn nhà dưới chân, thật vất vả mới chờ được Ngự y bắt mạchxong, hắn lập tức tiến lên níu lấy cổ áo Ngự y.

"Sao rồi, rốt cuộc là Duệ Vương gia xảy ra chuyện gì?"

"Hoàng thượng, Duệ Vương gia ngài. . . . . ."

"Người như thế nào? Ngươi nói mau!"

"Vi thần: . . . •"

"Ngươi là danh y đệ nhất triều ta, nếu ngươi không trị khỏi cho người, có tin Trẫm một đao chém đầu ngươi không?"

"Hoàng, Hoàng thượng tha mạng a, vi thần thề. . . . . ."

"Đáng ghét! Ngươi nói mau! Chẳng lẽ Duệ Vương gia thật sự không thể cứu?"

"Hoàng thượng. . . . . . Bớt giận, vi thần. . . . . . Vi thần. . . . . ."

Ngay vào lúc Ngự y sợ đến muốn té xỉu, thì Ấn Hoan đang ngồi đợi ở phòngkhách vì kiêng dè, mới vội vàng chạy tới nội sảnh, ngăn cản hành độngđiên cuồng của Hoàng Phủ Thao.

Xoay cổ tay có chút đau đớn, Hoàng Phủ Thao không dám tin nhìn chằm chằm gương mặt trầm tĩnh của Ấn Hoan."Ngươi. . . . . . Ngươi lại dám đánh trẫm?"

"Ngươi nắm đại phunhư vậy, muốn đại phu mở miệng nói chuyện bằng cách nào." Nàng lạnh lùng liếc nhìn y, đồng thời nhanh chóng giúp đỡ Ngự y thoát khỏi ma trảo của y.

"Ặc!" Nghe Ấn Hoan nói như thế, Hoàng Phủ Thao mới phát hiệnra, mình thiếu chút nữa đã siết cho Ngự y ngất xỉu, nhất thời lúng túngkhông nói nên lời.

Liếc nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt sắc mặt táinhợt nằm trên giường, dù trong lòng cũng như lửa đốt, nhưng Ấn Hoan vẫngiữ bình tĩnh mà nhẹ giọng hỏi.

"Đại phu, ở đây nói không tiện,chúng ta ra ngoài mà nói đi." Nàng săn sóc, để lại cho Hoàng Phủ HạoNguyệt một không gian yên tĩnh.

"Được. . . . . ." Chưa bao giờthấy qua nữ tử mỹ lệ như thế, lão Ngự y trong nháy mắt bị choáng váng,quên mất luôn sự tồn tại của Hoàng thượng, thật sự ngoan ngoãn đi theoẤn Hoan ra phòng khách.

Mắt thấy hai người cứ làm như không thấyai vòng qua trước mắt y, Hoàng Phủ Thao giận đến thiếu chút nữa phunlửa, nhưng nhớ tới tình trạng Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, cũng chỉ có thểngượng ngùng đi theo ra ngoài.

"Xin hỏi đại phu, chàng. . . . .." Cắn cắn môi dưới, Ấn Hoan lại hít một hơi, lúc này mới có dũng khí mở miệng: "Tình trạng Vương gia rốt cuộc ra sao?"

"Ấn cô nương đừng lo lắng, tình trạng trúng độc của Vương gia cũng không quá nghiêmtrọng." Lão Ngự y cười ha hả, có ấn tượng rất tốt đối với Ấn Hoan dịudàng uyển chuyển trước mắt.

Chuyện Vương phủ bị tấn công, đãtruyền khắp Hoàng cung, hiện giờ không ít trọng thần đang bận rộn khắcphục hậu quả. Nghe bọn thị vệ báo cáo, nhờ cô nương trước mắt và DuệVương gia một đường bảo vệ Hoàng thượng, Hoàng thượng mới có thể lôngtóc vô thương, toàn thân rút lui. "Có thật không?" Hoàng Phủ Thao vừamừng vừa sợ chạy tới trước mắt Ngự y.

Nhìn Hoàng Phủ Thao, đầu óc lão Ngự y lập tức trống rỗng, giờ này mới đột nhiên nhớ tới sự hiện hữu của hắn, sợ đến nỗi vội vàng từ trên ghế đứng dậy.

"Vi thần đáng chết, lại quên Hoàng thượng ——"

"Hãy bớt xàm ngôn đi!" Hoàng Phủ Thao dùng sức đè người ngồi lại ghế. "Ngươi bảo đảm, Duệ Vương gia thật sự không có việc gì?"

"Dạ! Dạ!" Ngự y gật đầu liên tục. "May nhờ khi vừa nhiễm độc, Vương gia đãtự điểm mấy huyệt đạo, ngăn cản kịch độc lan tràn, mặc dù độc đã vào cơthể, nhưng cũng không tổn thương tới lục phủ ngũ tạng."

"Thật tốt quá!" Hoàng Phủ Thao mừng rỡ, nhưng chợt nhớ ra có điều không đúng."Nếu Duệ Vương gia không có việc gì, sao lúc ấy người lại phun máu đen,rồi bất tỉnh tới giờ?" Hắn nghiêm túc hỏi lại.

"Đó là do nội lựcVương gia thâm hậu, vẫn dùng nội lực bảo vệ tâm mạch, hơn nữa đại huyệtbốn phía đều bị chặn kín, độc tính không có đường đi, mới có thể theomáu nghịch lưu tới miệng, hết thảy đều bình thường. Về phần Vương gialâm vào hôn mê. . . . . . , vi thần đoán, có thể là trong cơ thể Vươnggia vẫn còn tồn đọng chất độc." Lão Ngự y vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh."Nhưng vi thần đã xem qua độc mà Vương gia thu được, phát hiện được mấythứ độc dược tương tự, chỉ cần Hoàng thượng chịu cho vi thần một chútthời gian, vi thần nhất định có thể điều chế ra thuốc giải, ép tàn độctrong cơ thể Vương gia ra ngoài."

"Một khi đã như vậy, thì ngươi còn ở lại chỗ này làm cái gì?"

"À? Đó là bởi vì Hoàng thượng ngài. . . . . ."

"Trẫm như thế nào? Còn không mau đi chế thuốc giải! Nếu là Duệ Vương gia có sơ xuất gì, trẫm hỏi tội ngươi!"

"Dạ! Dạ! Vi thần sẽ đi ngay." Trong tiếng rống giận dữ của Hoàng Phủ Thaolão Ngự y vội vàng từ trên ghế nhảy lên, thiếu chút nữa đã va phải Hoàng Phủ Thao.

May nhờ y phản ứng mau, vội vàng lui về phía sau, lãoNgự y lúc này mới trộm nhìn y một cái, rồi lộn nhào về phía trước, tôngcửa chạy đi.

Ngoài cửa, Lâu Tây vẫn yên lặng ôm cánh tay chờ lệnh như thường, Hoàng Phủ Thao nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi thongthả trở vào nội sảnh.

Không ngoài dự liệu, Ấn Hoan lại ngồi bên giường, lúc này đang vắt khô khăn lông, lau mồ hôi trên trán cho Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.

Dưới ngọn đèn, ánh mắt nàng chứa đầy tự trách và đau lòng, bộ dáng điềm đạmđáng yêu này, khiến y nhìn thấy cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Thật ra thì việc Hoàng thúc trúng độc ngất xỉu, y nhìn ra được nàng còn gấpgáp khổ sở hơn bất cứ ai, nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn không rơi mộtgiọt lệ.

Trong nháy mắt Hoàng thúc phát độc ngất xỉu, nếu khôngphải nàng dũng cảm quên mình, ôm lấy thân thể nhiễm độc của hắn, sử dụng nội lực bức ra nhiều máu độc hơn, sợ rằng tình trạng Hoàng thúc cũngkhông được lạc quan như thế.

Cho đến tận khi Ngự y tới, nàng đềukhông rời một tấc, dù cho Hoàng thúc vô thức nôn máu độc lên người nàng, hay là không chịu nổi đau đớn mà điên cuồng giãy dụa, nàng vẫn khôngbuông tay, dẫu đôi tay ấy có bị Hoàng thúc nắm đến bị thương, cũng không hề lộ ra vẻ mặt đau đớn. . . . . .

"Tối nay phiền ngươi ở lại chăm sóc hoàng thúc."

Không ngờ rằng Hoàng Phủ Thao sẽ nói như vậy, Ấn Hoan đầu tiên là sửng sốtmột chút, sau mới chậm rãi quay đầu lại. "Vậy còn ngài?" "Trẫm mệt mỏi,phải hồi cung nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lâm triều thương nghị chuyệnMiêu tộc, nhiều việc đến nỗi vội vàng không xong. . . . . ." Dừng mộtchút, nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt trên giường, Hoàng Phủ Thao hơi khôngđược tự nhiên, nói tiếp: "Nói tóm lại, trẫm chỉ là tạm thời để Hoàngthúc lại cho ngươi chăm sóc, ngươi cũng đừng cho là trẫm đồng ý cái gì,đợi xử lí xong chuyện Miêu tộc, trẫm sẽ lập tức trở lại."

NhìnHoàng Phủ Thao lúng túng, Ấn Hoan hiểu y đây là có ý tốt để nàng vàHoàng Phủ Hạo Nguyệt được ở cùng một chỗ, không khỏi nở nụ cười cảmkích. "Ta hiểu rồi, cám ơn ngài."

"Cảm. . . . . . Cám ơn cái gì!" Nhìn Ấn Hoan mỉm cười xinh tươi như hoa Sen mới nở, tim Hoàng Phủ Thaođập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.

Nguy hiểm! Y đã sớm biết côgái này xinh đẹp như yêu tinh, sao y vẫn còn mặt đỏ tim đập? Nàng lạisắp trở thành Hoàng thẩm của y đấy! Y thà rằng nàng lạnh lùng, không để y vào mắt như lúc trước, ít nhất y sẽ không như thế. . . . . . Ặc, đợiđã, y mới vừa nghĩ cái gì thế? Nàng? Hoàng thẩm? Không hiểu sao y lại tự mình nhận định thân phận của nàng? Y, y, y rốt cuộc là đang suy nghĩcái quái gì chứ! Hoàng Phủ Thao chợt quát to một tiếng, rồi hốt hoảngchạy ra khỏi nội sảnh. "Thời, thời gian không còn sớm nữa, trẫm cũng nên đi." Hắn không quay đầu lại mà chạy thẳng tới cửa chính, giống như đang trốn tránh điều gì đó.

"Hoàng thượng, ty chức đưa ngài đi." Lâu Tây ngoài cửa bỗng nhiên tiến lên.

"Oa!" Hoàng Phủ Thao không khỏi lại kêu lớn một tiếng nữa, hiển nhiên là bịLâu Tây im hơi lặng tiếng dọa sợ. "Không, không cần, hôm nay tất cả đềumệt mỏi, có rảnh rỗi, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi." Cúi đầu, HoàngPhủ Thao khoát tay áo, sau đó liền vội vã rời khỏi Di Phẩm Lâu.

Nhìn bóng lưng vội vàng chạy đi kia, Lâu Tây im lặng một hồi, tiếp theo mớixoay người đóng cánh cửa rộng mở sau lưng lại, sau đó cũng yên lặng rờiđi.