Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh

Chương 5



Bị một vật không nhỏ rớt xuống đất làm anh bừng tỉnh.

"Cái quái gì?"

Lan Khang đang chìm trong mộng đẹp, đột nhiên bị đánh thức, anh quay đầu nhìn trên giường vốn nên có một vật nhỏ nằm ở đây, giờ phút này lại trống rỗng.

"Bé con?" Anh tìm chung quanh, nhìn đến dưới giường có một vật nhỏ cuộn tròn như quả cầu.

Cô nhóc này, ngủ cũng còn có thể rớt xuống giường, mà ngã xuống lại còn có thể tiếp tục ngủ?

Thật sự là bị cô đánh bại.

Anh xuống giường thật cẩn thận ôm lấy cô, giống như ôm trân sủng bảo bối.

Thấy cô ngủ rất ngon, dưới hốc mắt còn có chút đen sẫm, giống gấu mèo đáng yêu, hại anh hai mắt trở nên thâm quầng!

Đưa cô đi xem mưa sao băng lãng mạn, lại nghe thấy tiếng rung lắc không ngừng của chiếc xe còn có tiếng rên rỉ dâm đãng bên tai, hại anh không nhịn được thú tính, hoả tốc lái xe về nhà, ngay cả để cô chậm rãi đi cũng không được, vội vã ôm lấy cô nhanh chóng đi vào phòng, đem cô vứt lên giường, tiếp theo anh cũng đi theo ngã xuống trên người cô.

Cứ như vậy, hai người dây dưa, anh mới bằng lòng để cô nghỉ ngơi.

Khó trách cô mệt đến rớt xuống giường cũng không biết.

Anh đau lòng hôn cô thật ôn nhu, nghĩ rằng, phải khống chế bản thân cho tốt,đừng làm cô mệt chết.

Chợt nghe cô nói mớ.

"Thầy... Đừng... Đừng... Em sẽ thẹn thùng..."

Sắc mặt anh biến đổi, lạnh giọng hỏi: "Ai là thầy?"

Cô nhóc này là đang mộng gì? Mặt đỏ hồng, còn cười không ngừng, chẳng lẽ mộng xuân?

"Là giáo viên dạy văn... Thơ của thầy, em rất thích... Thật lãng mạn... Em rất thích nha..."

Thầy giáo dạy văn?!

Anh đột nhiên buông tay, ném thân mình nhỏ nhắn của cô lên giường, cũng maylà giường êm, nếu không mông cô nhất định sẽ nở hoa.

"A!" Cô mở hai mắt đầy sương mù, nắm lấy cả hai tay, bản năng phòng vệ, "Là ai? Là ai? Là ai hả?"

"Đương nhiên là bổn vương rồi, chẳng lẽ còn có người nào sao?"

"Nhị vương gia?!"

"Nói, giáo viên dạy văn là ai?"

"Tôi..." Thảm, không phải là vừa mới nằm mộng liền không cẩn thận nói ra chứ, thảm hơn là còn bị người đàn ông thích ăn dấm chua này nghe được?

Phải giải thích với anh thế nào mới có thể qua ải bình an?

Nhìn thấy cô trầm mặc không nói, nghĩ rằng cô muốn tìm cớ có lệ với anh, bắt gặp tay phải cô đang vướng vào tấm chăn, giãy dụa, suy nghĩ muốn thoát ra.

Tâm tư anh chuyển biến, lập tức bắt lấy tay kia của cô, sau đó lấy thắt lưng của mình trói hai tay cô lại rồi đem cột ở đầu giường.

"Nhị vương gia, anh không được làm thế." Cô có chút kinh hoảng kêu. Làm sao có thể như vậy? Quá mất mặt.

"Nghiêm hình bức cung là như vậy."

"Tôi vừa rồi không có làm sai chuyện gì."

Áo ngủ màu hồng bằng ren vì hai tay của cô đưa lên mà bị kéo lên cao, lộ ra đôi chân nõn nà như ngọc.

"Nhị vương gia, tôi sẽ tức giận." Cô giận dữ thở phì phì, thân thể kiều mỵ không ngừng vặn vẹo, hai chân khép lại, chính là không cho anh xem.

Bộ dáng cô ngây thơ trộn lẫn khêu gợi làm cho anh tâm động.

Anh ban đầu không có ý định đem cô trói lại, nhưng thực sự là ngoài mong đợi, anh ngạc nhiên phát hiện ra cô lại hấp dẫn anh sâu đến thế.

"Người nên tức giận chính là bổn vương!" Hai tay anh cố ý bao phủ trên đùi cô, sau đó chậm rãi hướng nơi cấm địa thần bí của cô mà xâm nhập, bên tai nghe được hơi thở gấp rút của cô.

Thật đáng yêu.

"Nói, giáo viên dạy văn và em quan hệ là thế nào?"

"Thầy..... Dạy tôi môn văn." Cô trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội trả lời.

Cô lập tức bị anh đánh, tuy không dùng sức, nhưng ở trên da thịt non mịn vẫn lưu lại dấu tay to lớn..

"Nói dối."

"Thật!"

Đùi phải để lại dấu tay trừng phạt của anh, cô mắc cỡ đỏ mặt, không biết làm sao bây giờ.

"Nói thật."

Bàn tay to của anh lại nâng lên, làm bộ muốn đánh, cô gấp đến độ đành phải nói ra khỏi miệng, "Thật! Thầy ấy chỉ là giáo viên dạy văn của lớp chúng tôi, chuyện chỉ có thế."

"Đúng không?"

"Đúng, đúng! Có thể thả tôi?"

"Đương nhiên có thể, bất quá muốn em thành thật trả lời bổn vương vấn đề sau rồi mới thả được."

"Vấn đề gì... A... Đừng như vậy..."

Như một con dã thú đói khát anh không ngừng ở trên mặt cô ra sức bá đạo lưu lại ấn ký, cứ như thế đó đã trở thành thói quen của anh.

Lần trước anh xem trên TV thấy vai nam chính nói dấu hôn chính là ký hiệu anhđể lại, chứng minh nữ nhân vật chính thuộc về anh, anh lúc này là đang bắt chước nam chính kia để lại dấu hôn.

Hại cô đến trường đều chống đỡ những ánh mắt khác thường của bạn học và giáo viên, chỉ có thể nói nhà mình ở nông thôn, muỗi nhiều.

"Giáo viên đó mấy tuổi?"

"Tôi không biết... A... Không cần cởi..." Cô cho là anh sẽ công kích nửa người trên của mình như mấy lần trước, nhưng không ngờ anh tuyệt nhiên không có, ngược lại, anh cởi quần lót mỏng manh trên người cô ra, không thể che lấp cảnh xuân làm cô đỏ bừng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên càng thêm đỏ tươi, chỉ có thể hai mắt nhắm lại không nhìn, làm đà điểu trốn tránh sự thật.

"Nói."

"A!" Như điện giật, từ dưới bụng của cô lập tức truyền đến một trận khoái cảm, cô cúi đầu vừa thấy ngón tay của anh.

"Thầy... Ba mươi tuổi... Tôi không rõ lắm..." Cô thẹn thùng né tránh ngón tay như có lửa của anh, nhưng anh làm sao chịu bỏ qua.

"Đã kết hôn?"

"Tôi..." Ngón tay anh càn quấy trêu chọc gây ra một trận khiêu khích mất hồn, làm cô hô hấp hỗn loạn, đầu trống rỗng.

"Nói nhanh một chút! Chẳng lẽ là cố ý muốn hưởng thụ bổn vương sủng ái nên mới không chịu ngoan ngoãn nói?"

Mới không phải như vậy. Nghênh Thu nghĩ sắp bị anh làm cho tức chết, nhưng vẫn trả lời, "Thầy còn chưa có kết hôn."

"Vậy có bạn gái?"

Lần này anh gia tăng thêm lực đạo ở ngón tay, càng thêm kích thích điểm mẫn cảm của cô, cô khẩn trương nói nhanh: "Có có có, thầy ấy đang bàn chuyện hôn nhân với người yêu, tôi chỉ là tương tư đơn phương mà thôi."

A! Thảm.

Trong lòng giật mình, cô đã nói ra mấy chữ đáng sợ kia, lần này cô xác định vững chắc là sẽ bị anh xơi tái.

Quả nhiên, anh lộ ra mặt thối trước mắt cô, lạnh lùng ép hỏi, "Tương tư đơn phương?"

"Không có, không có, anh nghe lầm." Cô mặt mày thất sắc lắc đầu.

Nhưng Lan Khang bắt đầu triển khai hành động trả thù, "Bổn vương sẽ làm em quên hết thảy tất cả, khiến thân thể của em chỉ muốn một người đàn ông tên là Lý Lan Khang tôi."

"Đừng..."

Ngón tay anh đột nhiên ngừng vuốt ve, làm cho Nghênh Thu cảm giác được mình thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời lại có một loại cảm giác nồng đậm trống rỗng.

Lập tức, một vật ấm áp thăm dò đóa hoa của cô, cô cúi đầu nhìn đến, đã phát hiện một mái đầu đen giữa hai chân mình...

"Anh không thể.." Cô lập tức đỏ bừng mặt không biết làm sao, muốn khép chặt hai chân, lại sợ kẹp lấy đầu của anh.

Rất nhanh, cô đã quên mất kháng cự, bởi vì đầu lưỡi anh linh hoạt gây cho cô khoái cảm mất hồn, từng phút từng phút cắn nuốt tất cả lý trí cùng vẻ rụt rè xấu hổ của cô.

"A... A..." Tê tê dại dại vui thích hóa thành sung sướng, tiếng rên rỉ trong miệng nhỏ hồng nộn của cô truyền ra.

Cô nhắm chặt hai mắt, hô hấp dồn dập nhưng không cách nào giãy dụa, chỉ có thể mặc cho anh đem áo ngủ của cô kéo ra, không có nội y bao bọc bộ ngực sữa tức khắc hiện ra ở trước mặt anh.

Cô bản năng muốn né tránh, nhưng lại là uốn éo chuyển động, bầu ngực trơn mềm lay động lại khiêu khích cơ quan thị giác của người đàn ông, càng thêm kích thích bụng dưới anh khô nóng.

Ma chưởng của anh bá đạo phủ lấy bộ ngực sữa run rẩy của cô, sau đó làm càn vuốt ve, không ngừng trêu đùa đỉnh núi tuyết, thẳng đến đỉnh nhỏ rốt cục không chịu được kích thích, thẹn thùng đứng thẳng.

"Thầy giáo dạy văn tuấn mỹ, hay là bổn vương tuấn mỹ?"

"Cái gì? Hỏi vấn đề gì..." Phản bác anh, ngực cô đưa tới một trận đau nhỏ, thì ra anh dùng lực nhéo nhẹ cô.

Tuyết nhũ mềm mại làm sao có thể dùng sức quá mức mà nắm, đương nhiên sẽ đau.

" Thầy giáo dạy văn ..." Cô thở gấp nói ra bốn chữ này, lại đột nhiên cảm giác được ngực một trận kích thích, bị người cắn một cái.

Cúi đầu nhìn, phát hiện hàm răng của anh khẽ cắn cô, lập tức để lại một loạt dấu răng màu đỏ.

"Thầy ấy không tuấn mỹ như anh, đừng có cắn tôi, rất đau..." Cô vội vàng nói xong một hơi, sau đó khẩn cầu anh không nên có ý xấu bắt nạt cô.

"Phải không?"

"Đúng, anh tuấn mỹ nhất."

"Em thật sự đã nói như vậy, bổn vương đương nhiên ban thưởng cho em."

Khẽ liếm nụ hoa nhỏ bị cắn kia, Lan Khang tràn ngập thương tiếc há mồm ngậm, từ điểm nhỏ kia không ngừng âu yếm hạ xuống những nụ hôn yêu thương của anh, tay còn lại thì ôn nhu vuốt ve bên kia bộ ngực của cô.

Tuy bị đùa giỡn nhưng cô vẫn cảm nhận thân thể mình được anh ôn nhu yêu thương, cảm thụ được kích thích so với lúc trước cao hơn, trong phòng tiếng rên rỉ ám muội không ngừng tăng cao.

Lan Khang không ngừng hôn lấy đôi môi non mềm thơm mát của cô, thân thể mềm mại của cô, như cũ cô cố gắng kiềm nén tiếng rên rĩ nũng nịu nhưng mà không ngăn lại được, cái miệng hồng nộn phát ra âm thanh yêu kiều liên tục làm nũng ở bên tai anh, vô cùng mê người quyến rũ dục hỏa của anh, thân thể lửa nóng cũng khó kìm lòng nổi của anh ma sát bắp đùi cô.

"Ưm... A..."

Nhìn thấy hai mắt cô mờ mịt, thân thể thơm mềm uyển chuyển trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tình cảm mãnh liệt thoáng hiện nét ửng hồng, mái tóc rối loạn kết hợp với bộ dáng kiều mị của cô luôn làm anh yêu say đắm không thôi.

"Em đang nghĩ bổn vương chính là thầy giáo dạy văn?"

Lại là vấn đề kì quái gì? Đúng vậy, cô thích thầy ấy, nhưng cô căn bản không có nghĩ tới tình cảm nam nữ này, bởi vì mỗi lần đều ở trong ngực Nhị vương gia chính mình dâm đãng làm cho cô sợ hãi, làm sao còn có thể nghĩ đến cùng người đàn ông khác sẽ là như thế nào?

Thấy cô có vẻ chần chờ, Lan Khang tức giận ôm eo của cô, "Còn muốn nghĩ lâu như vậy sao?"

"Tôi... A!"

Anh cuồng dã xâm nhập, mãnh liệt giữ lấy, giống như cuồng phong bạo vũ tập kích cô, một chút cơ hội phản kháng cô đều không có, bị anh cuốn vào thế giới dục vọng đầy mạo hiểm, cái gì cũng không thể nhớ.

Muốn tranh thủ cơ hội thở dốc, nhưng hai tay bị trói chặt, cô căn bản không thể động đậy, anh dễ dàng hơn có thể làm càn xâm chiếm thân thể cô, nhấm nháp tư vị ngọt ngào của cô.

"Nhị vương gia... Đừng như vậy... Tôi... Tôi..." Đột nhiên, khoái cảm như trận hồng thuỷ không hề báo động trước tập kích cô, một tiếng kêu sợ hãi, thân hình một trận run rẩy kịch liệt, cô vô lực xụi lơ ngã xuống dưới.

Tuy dục vọng của cô dâng cao như thuỷ triều, nhưng Lan Khang không để ý, hai tay anh ôm cô, đem hai tay bị trói chặt của cô vòng qua cổ của mình, bá đạo ra ra vào vào ở nơi non mềm ẩm ướt kia.

Tay anh chậm rãi vuốt ve bộ ngực sữa đung đưa của cô, hưởng thụ tuyết nhũ nõn nà mềm mại trong tay, dưới bụng cảm thụ được hoa huyệt cô chặt chẽ bao trùm anh.

"Nhị vương gia... Anh nhanh chút đi ra..." Eo của cô cơ hồ bị đứt gãy, nhưng người đàn ông có tinh lực dư thừa này lại còn không muốn bỏ qua

"Không đơn giản như vậy." Anh nghiến răng nghiến lợi trả lời, một chút cũng không giảm lực tiến lên.

Rất nhanh, cô lại một lần nữa run rẩy thân mình, lĩnh hội được một phen khoái cảm

Rốt cục, anh cảm giác được sắp bùng nổ, ôm chặt lấy cô, co rút chống đỡ trong hoa tâm kia lần cuối cùng, sau đó đem tất cả dịch mật nóng bỏng phóng thật sâu vào trong cơ thể cô.

Kết thúc rồi sao? Cô thở gấp giống như vừa mới chạy marathon xong, trên mặt đỏ rừng rực vẻ mặt toát ra thỏa mãn cùng thẹn thùng, hai tay vẫn như cũ bị buộc chặt, trên da thịt tuyết trắng có điểm một vài dấu đỏ.

Đó là anh cố ý để lại ấn ký cho cô còn kích động lưu lại vài dấu ngón tay, làm cho cô thoạt nhìn như là bị người hung hăng chà đạp, anh thật đắc ý.

Người con gái này là của anh, không cho phép người đàn ông khác nhúng chàm, cho dù là giáo viên ngữ văn hoặc là giáo viên toán học, giáo viên lịch sử cũng không thể.

"Có thể giúp tôi mở trói?" Cô thẹn thùng cầu khẩn.

Cũng đã được ăn sạch sẽ rồi, người đàn ông bình thường cũng nên thỏa mãn, cô cũng có thể được giải thoát?

Mệt mỏi quá, cô còn chưa có ngủ đấy, ngày mai đến trường nhất định sẽ có họ hàng với bộ tộc gấu mèo.

Nhưng cô sai lầm, người đàn ông trước mắt không phải là người đàn ông bình thường, anh đường đường là Nhị vương gia, hư hư thực thực có tu luyện đế vương công.

Chỉ thấy dục vọng giữa hai chân anh chậm rãi thức tỉnh, sau đó hoạt động trở lại.

Ánh mắt Nghênh Thu mở lớn bằng trái long nhãn, cái miệng nhỏ nhắn há hốc kinh ngạc.

Không thể nào?

Anh thập phần thật sự nghiêm túc mở miệng hỏi: "Nếu bổn vương và giáo viên môn văn cùng rớt xuống biển, em sẽ cứu người nào?"

Lại vấn đề quái quỷ gì vậy?

Cô đâu biết rằng càng chần chờ lại đưa tới hậu quả càng nghiêm trọng.

Một lần nữa nam tính của người đàn ông tỉnh lại, ngay lập tức đánh về phía cô.

"Đừng..."

Tiếng thét chói tai của cô rất nhanh đã bị che lại, không bao lâu được thay thế bởi những thanh âm yêu kiều.

Cứ như vậy, không có đáp án làm anh vừa lòng, Nghênh Thu đáng thương bị anh dùng sức khảo tra ép hỏi đến hừng đông, từ đầu đến cuối cô không thể ngủ.

* * * * * *

Sáng sớm, cả người Nghênh Thu lười biếng gục xuống bàn, quầng thâm trên mắt tiết lộ cô đêm qua không ngoan ngoãn ngủ, nhất định đi ăn trộm lại là một kẻ trộm bí mật.

Kỳ thật nửa đoạn trước đúng, cô đích xác không có cách nào ngủ tốt, phần đoạn sau không phải làm kẻ trộm, mà là đang làm tiểu nô lệ khổ mệnh.

Tên Nhị vương gia bá đạo kia thể lực tốt làm cô kinh ngạc, một buổi tối ăn cô sạch sẽ, quả thực bao tử của anh giống như đại sảnh lớn có thể chứa tới một trăm chín mươi chín người cùng vào ăn, bộ dạng không ăn đủ chắc chắn không cam lòng, cho nên sáng sớm hôm nay hại cô thiếu chút nữa không thể rời khỏi giường.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Nghênh Thu lập tức tỉnh lại lên tinh thần, không chú ý đến ánh mắt mệt mỏi giống mắt gấu mèo, tâm trạng như thiếu nữ lần đầu yêu trở nên bất an, từ xa đi tới là một người đàn ông.

Đó là thầy giáo dạy văn.

Phong thái anh tao nhã, tri thức uyên bác, còn có nụ cười như làn gió êm dịu sớm đã quấn lấy trái tim non nớt của Nghênh Thu, anh tràn ngập ngôn ngữ thi ca cùng với chất giọng như gió xuân, càng giống nhà thơ Từ Chí Ma* tái thế.

[*: Từ Chí Ma là một trong những nhà thơ của Trung Quốc theo trường phái “Thơ mới”. Có thể vào đây tìm hiểu thêm: http://www.lyluanvanhoc.com/?p=925]

Cho nên mỗi khi cô chờ đợi thầy giáo lên lớp, tâm trạng của cô giống như những kẻ yêu nhau lần đầu tiên hẹn hò, vừa chờ mong lại vừa sợ bị tổn thương.

Quả nhiên không bao lâu, gặp được một người với bóng dáng cao lớn đi đến, Nghênh Thu vội vàng cúi đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra sách ngữ văn.

Ngay lập tức cô phát hiện không thích hợp, bên người tiếng líu ríu của các bạn nữ trong lớp đột nhiên im lặng, cô dừng lại động tác, tại sao ở phía sau cô cảm nhận được một cỗ áp lực rất quen thuộc?

Như gió xuân tràn đến bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi, trong phòng học trầm tĩnh làm cho người khác cảm thấy đáng sợ.

Lúc này, cô nghe được sau bàn giáo viên truyền đến một giọng trầm thấp dễ nghe, vả lại thanh âm vô cùng quen thuộc, "Chào mọi người, tôi là Lý Lan Khang sẽ tới dạy thay giáo viên của các bạn."

Phanh!

Sách ngữ văn trong tay Nghênh Thu lập tức rơi xuống đất, tạo thành một tiếng vang mạng thật lớn trong phòng.

Toàn bộ ánh mắt mọi người tập trung trên người cô, cũng làm cho người đàn ông vừa bước vào lớp tìm được mục tiêu, mang chính mình biến thành con mồi ngọt ngào cho anh.

Nghênh Thu mặt tái nhợt nhìn người đàn ông đứng ở sau bàn giáo viên, âu phục thẳng, tuấn mỹ tiêu sái không giống với các giáo viên nam thông thường khác, tương phản, anh cực kỳ giống vị thần bóng tối từ trên trời giáng xuống, dần dần dùng sức quyến rũ của mình mê hoặc bao vây lượng không khí bốn phía, khiến cô không thể thở nổi.

Nghênh Thu nhìn thấy khóe miệng anh gợi lên một nụ cười có chút tà ác, trong lòng không tự chủ được dâng lên một cỗ ý nghĩ làm cô sợ hãi.

Anh rốt cuộc đã ném thầy giáo dạy văn đến địa phương nào?