Vương Gia, Nhà Của Em Chính Là Phủ Của Anh

Chương 3



"Không!"

Cô muốn giữ lấy ý chí còn lại cuối cùng, Lan Khang mặc kệ Nghênh Thu kháng nghị, khéo léo cầm hai chân cô đưa sang hai bên, đóa hoa kiều diễm hoàn toàn hiện ra trước mặt anh, làm cho anh có thể dễ dàng tiến vào hơn.

"A..." Cũng không phải lần đầu tiên cô bị anh xâm nhập, nhưng mỗi lần khi anhtiến vào thì lại gặp phải trở ngại, hoa huyệt như thế nào lại chặt chẽ, vẫn không ngăn cản được anh, rất nhanh, cô cảm giác được hạ thể bị ham muốn của anhmạnh mẽ lắp đầy.

Lan Khang bị hoa kính ấm áp kia bao vây xiết chặt, không kềm được thoải mái thở dài một hơi, sau đó ở môi của cô ấn xuống một nụ hôn, "Em quả thật quá tuyệt."

Nghênh Thu thẹn thùng quay mặt qua chỗ khác.

Không để cho cô có cơ hội nghĩ quá nhiều, ở trong cơ thể cô dục vọng anh đã bắt đầu co rúm, viền cánh hoa non mịn mềm mại lập tức ôm phủ lấy vật mạnh mẽ của anh, hòa cùng anh nhất tiến nhất xuất đem song phương đạt đến khoái cảm cực điểm.

Vừa mới bắt đầu cô còn thẹn thùng không dám lộn xộn, chính là nhu thuận nằm ở dưới thân anh thừa nhận nam tính của anh chuyển động theo quy luật tự nhiên, nhưng là rất nhanh, có một loại ham muốn rõ ràng dần dần bị dẫn phát đi ra, cô rốt cuộc không thể an tĩnh nằm im.

Da thịt tuyết nộn vì tình cảm mãnh liệt mà nóng như lửa, nổi lên một chút phấn hồng mê người, hô hấp cũng vì thế trở nên dồn dập hỗn loạn, nức nở uyển chuyển.

"A... Ưm..." Cái miệng nhỏ hồng nộn của cô vì vui sướng bật ra khoái cảm rên rỉ, thân hình mềm mại cũng không phân cao thấp hoàn toàn cùng anh phối hợp đung đưa, thừa nhận, một lần, lại một lần bị anh mạnh mẽ lấp kín.

Như sóng to gió lớn va đập vào nhau, cô mơ hồ cảm thấy cả người chìm nổi trong đại dương rộng lớn, anh mỗi khi luật động đều là tiến đến nơi sâu thẫm nhất của đóa hoa.

Thân thể cô gây cho anh khoái cảm mãnh liệt, anh giống như dã thú đói khát lâu ngày cuồng dã mạnh mẽ không ngừng tấn công, không ngừng đòi hỏi tư vị ngọt ngào của cô.

Nhịn không được Nghênh Thu vươn hai tay ôm lấy thắt lưng anh, theo vận độngcó quy luật mà đong đưa cùng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đỏ rừng rực, ánh mắt sương mù tiết lộ thừa nhận cô chính là dục tiên dục tử vui thích.

"Nhị vương gia..." Không tự chủ được cô kêu tên anh trong vô thức, bộ ngực sữa tuyết nộn dán sát vào vùng ngực rắn chắt của anh, cơ thể nóng rát của hai người quấn chặt triền miên, môi đỏ đáng yêu phát ra âm thanh dâm đãng dẫn dụ mê người càng thôi thúc anh cường hãn ham muốn cùng rên rỉ.

Lan Khang đột nhiên ôm lấy cô, đem lưng cô hướng về phía anh, như tiểu miêu đáng yêu nằm lười biếng trên giường, cặp mông tuyết trắng thập phần nhô cao.

"A.." Nghênh Thu cảm thấy cái tư thế này rất khó để yêu, còn không kịp nói không cần như vậy, hoa huyệt lại lại bị anh tiến vào, sau đó là một trận sóng cuồng lay động, đưa cô lạc vào cõi tiên.

Anh cúi đầu nhìn hai người mật ngọt hợp thể, nhìn dục vọng to lớn nóng như lửa đỏ không ngừng ra vào trong đóa hoa đẫm ướt của cô, hoa huyệt vì anh mà không ngừng tiết ra dịch mật, bên tai lại nghe được nhiều tiếng kêu vong tình phát ra từ cái miệng hồng nộn, làm cho anh càng thêm hưng phấn một lần lại một lần nữa tràn ngập trong cô.

Rất nhanh cùng anh tiến đến cao trào, Nghênh Thu cũng hiểu được cơ thể mình bị lửa nóng cuồng đốt, không ngừng kéo căng, có loại muốn xé toạt bứcphá.

"Tôi... Tôi... A..." Còn chưa kịp nói, thời khắc này khiến cô không thể không thừa nhận khoái cảm của mình dâng cao như nước thủy triều.

Lan Khang cũng đã phát hiện, anh nắm chắc cơ hội đem hai người hướng đến dục vọng cao nhất đưa cô và anh đến thiên đường, cuồng nhiệt luật động, sau đó chờ đợi thời điểm bùng nổ.

Cơn hoan ái qua đi cả hai gắt gao ôm chặt lấy cơ thể nhau, như là muốn dung nạp thân thể của đối phương, hợp lại làm một.

Cứ nghỡ rằng thế này là đủ rồi, cô có nghĩ cũng không nghĩ tới anh an phận không bao lâu lại bắt đầu vuốt ve mình.

"Đừng..." Nghênh Thu vô lực khẩn cầu. Cô đã không chịu được nữa rồi.

Vẫn sinh long hoạt hổ như cũ, Lan Khang lại không tính nghỉ ngơi lui binh, dù sao nhẫn nại đã lâu ham muốn cơ thể cô không phải một lần là có thể thỏa mãn.

Thấy thân thể tuyết trắng mềm mại của cô xụi lơ ở trước mắt, giữa hai chân còn lưu lại mật trắng của anh, tóc cô xổ tung rối loạn, thở dốc không thôi đầy vẻ mị thái, khắp nơi kích thích anh triển khai một đợt tấn công khác.

Anh đem bàn tay to ôm lấy cô, tách hai chân cô ra để cô giạng chân ở trên người của mình, sau đó chậm rãi để cô ngồi lên...

"Đừng...Tôi không được..." Nghênh Thu lắc đầu, đáng thương nói, nhưng người đàn ông ở trước mắt sẽ chịu bằng lòng.

Nam tính cứng rắn của anh không nói lời gì tiến nhập trong thân thể cô, đã phát tiết quá một lần cũng không hề giảm nhỏ, ngược lại, tựa hồ còn trở nên lớn hơn.

"Không được..."

"Còn có thể."

Nghênh Thu cả người bị anh áp chế, cô cảm giác được chính mình không thể chống đỡ.

"Bắt đầu." Anh tà ác cười.

"A!" Thắt lưng cô bị anh trụ lấy, bá đạo giữ lấy eo nhỏ của cô nâng lên.

Cứ nghĩ rằng mình sẽ không còn sức để phản ứng lại anh, nhưng cô sai lầm rồi.

Rất nhanh, cái miệng đáng yêu của cô lại bật ra khoái cảm rên rỉ, dục vọng một lần nữa như thủy triều dâng lên đánh úp cô...

* * *

Thân hình hai người quấn giao hồi lâu, một mặt là bởi vì Nghênh Thu đã mệt mỏi không thể cử động, về phương diện khác lại bởi vì Lan Khang không cho phép cô ly khai khỏi mình.

Cho nên, cô cứ như vậy bị anh gắt gao ôm trước ngực, hai mắt nhắm lại, cố gắng khôi phục cảm xúc, cô rất rõ ràng có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.

Vào lúc này cô hơi đắc ý, tâm tình có chút hoan hỉ, cô biết người đàn ông nằm dưới hiện tại bởi vì cô mà tim đập nhanh hơn.

Có lẽ toàn bộ tình cảm mãnh liệt trong quá trình ân ái, anh thủy chung đều sắm vai kẻ xâm lược, chinh phục, còn thực bá đạo, nhưng một khắc cuối cùng anhsụp đỗ, trở nên yếu ớt vô lực là vì cô.

Nhịp tim đập điên loạn, mồ hôi tuôn ướt đẫm, hô hấp trở nên gấp gáp vội vã, nhiệt độ cơ thể nóng lên đều là do cô.

Cô đem thân thể thỏa mãn anh, đồng thời cũng thỏa mãn chính mình.

Cô như vậy hết sức thuận theo, toàn lực phối hợp, này Nhị vương gia bá đạo hẳn là hài lòng chứ? Sẽ từ bỏ ý đồ với cô?

Toàn thân đau nhức Nghênh Thu lắng nghe thanh âm nhịp tim của anh, cô hốt hoảng nghĩ, bỗng nhiên cảm giác giường của mình tốt nhất là nên được thay đổi.

Nhị vương gia tôn quý dường như ngủ rất sâu, mí mắt của cô cũng sắp rớt xuống.

Ngay tại lúc cô đang đánh cờ với Chu Công, người đàn ông trên giường lúc này đã khôi phục hoàn toàn nguyên khí.

Con ngươi đen thâm thúy xinh đẹp của anh mở ra, nhìn chăm chú vào thân thể kiều nhỏ nằm trên ngực anh, tấm lưng tuyết trắng, cặp mông hoàn mỹ xinh xắn, còn có đôi chân không đạt tỉ lệ nhưng thật thon đẹp.

Cô vẫn là một thiếu nữ, cơ thể vẫn chưa phát triển toàn diện, không có khả năng làm tâm anh rung động.

Đúng vậy! Không dễ dàng lay động. Anh cũng không dễ dàng trêu chọc phụ nữ, hoặc đi gieo rắt tình cảm, chính vì từ nhỏ anh đã thấy quá nhiều gương mặt oán phụ ở chốn thâm cung.

Mẫu hậu anh tuy được phụ hoàng sủng ái nhất, nhưng cũng không tránh khỏioán hận trượng phu của mình có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần.

Điều đó cũng ảnh hưởng đến thời niên thiếu của anh, anh không hy vọng nhìn người mình yêu mến bởi vì tình cảm mà rơi lệ tổn thương, càng không hi vọng vì mình mà người đó khóc thầm.

Lớn lên càng phải như vậy, hơn nữa anh vẫn luôn nghĩ làm người phải thực tự tại, cuộc sống phức tạp một chút cũng không nên có, so với lão tam háo sắc, càng không hi vọng bản thân trở thành người đàn ông đùa bỡn phụ nữ.

Nhưng kể từ khi gặp đứa nhỏ ngây ngô này, toàn bộ hành vi của anh hoàn toàn không thể kiểm soát.

Chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia tròn tròn giống như quả táo chín ngọt không nhịn được, muốn không đùa bỡn cô cũng rất khó, thậm chí nhiều lần sắp nhịn không được liều lĩnh nhào tới, biến thành ác lang hổ báo chà đạp cô

Nhưng muốn chà đạp người ta thì phải có lý do, vạn nhất làm loạn, cho dù đang ở thế giới hiện đại có chế độ tự do dân chủ làm nền tảng, đại hoàng huynh vẫn có thể định tội bọn họ, vô luận là công hoặc tư, bọn họ không thể không nghe lời giáo huấn của đại hoàng huynh.

Không viện được cớ nào, anh chỉ có thể dùng hết mọi thủ đoạn trước tiên đem đứa ngốc này làm nha hoàn cho mình, đặt bên cạnh mình, đặt trong phạm vi mà mình có thể nhìn thấy được, như vậy mới an tâm.

Nếu đem cô sắp đặt bên người lão tam, sớm muộn gì cũng bị ăn.

Có lẽ là trời cao biết anh lần đầu tiên động tâm, cho nên nguyện ý thành toàn anh, hoàn thành nguyện vọng của anh. Vào một buổi tối, không uổng phí anhkiên trì nhẫn nại, một con cừu non vừa tròn vừa ngây thơ tự nguyện đưa đến trước mặt mình, sau đó tràn ngập lý do lấy cớ siêu cấp hoàn mỹ đã ra đời.

Nhớ rõ buổi tối ngày đó, bên ngoài sấm sét đùng đùng, mưa to gió dữ, một cảmgiác khủng bố tới trước ngày tận thế.

"Em đang làm gì ở đây?"

Một thanh âm uy nghiêm vang lên ở cửa, giọng nói như đến từ địa ngục sâu thẳm truyền đến người Nghênh Thu, chân cô lập tức cứng lại dán sát trên mặt đất, thân thể đông cứng như khối băng làm sao cũng đi không được, chỉ có thể chờ chết.

"Quay lại." Lan Khang lạnh lùng ra lệnh.

Toàn thân cô bị băng làm đông lại, tê dại, như thế nào cũng không động đậy được.

Vừa lúc đó, tay cô vô lực mở ra, tang vật kia liền rớt xuống nằm dưới chân cô, tiếp đó như có linh tính, càng giống như là nó cố ý muốn hãm hại cô, lăn tới chân của chủ nhân nó.

Như người máy Nghênh Thu chậm rãi xoay người, hé ra khuôn mặt hết sức hoảng sợ ngay cả miệng đều sợ tới mức không khép lại, mắt to vẫn nhìn Lan Khang cúi người đem Dạ Minh Châu dưới chân cầm lên.

Trên mặt anh, cái vẻ mặt làm người ta đoán như thế nào cũng đoán không ra, lại làm Nghênh Thu cảm giác được sợ hãi cùng bất an.

"Thật kỳ quái... Không biết tại sao... Vật này... Tôi chỉ tò mò... Lấy ra nhìn một chút... Tôi không có ý gì khác... Tôi ..." Cô ấp úng nói, không biết anh rốt cuộc có hể tin tưởng mình hay không.

"Dạ Minh Châu, bổn vương giấu ở một nơi cơ mật, nếu không phải em có tâm, không có khả năng vừa vặn nhìn thấy sau đó đem nó lấy ra ngắm một chút.".

Anh, vẻ mặt không chút thay đổi, bộ dáng so với ác lang phát cuồng phẫn nộ càng khiến người khiếp sợ.

A! Thảm! Bị bắt tại trận. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghênh Thu sợ tới mức trắng bệch.

Thật là vật nhỏ đáng thương, cuộc đời không có làm qua cái gì xấu, kết quả lần đầu tiên trộm đồ đã bị phát hiện. ( Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu bị hù đến không còn huyết sắc, anh đột nhiên cảm thấy thực đau lòng.

Tuy chính mình đau lòng, không có nghĩa là anh sẽ buông tha cho cơ hội tốt này, một lần có thể danh chính ngôn thuận đem cô thu lại làm người phụ nữ bên mình, cơ hội tốt như thế anh đâu có khờ mà bỏ qua.

"Đến sô pha bên kia ngồi xuống."

"Tôi còn có bài tập..."

"Ngồi xuống."

Giọng anh lãnh khốc làm cô sợ đến nỗi không dám lên tiếng, thần phách cô tiêu tán ở giữa không trung, rất nhanh, cô liền vọt tới sô pha bên kia ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng hỗn loạn thật sự, đầu lại trống rỗng

Thảm! Không biết anh sẽ xử mình thế nào? Dù sao viên Dạ Minh Châu này có thể nói là vô giá, mà chính mình lần đầu tiên trong đời làm kẻ trộm, trong lòng bất đắc dĩ cảm thấy tội lỗi khiến cô không biết phải làm sao, vừa rồi lại chọc giận

Nhị vương gia, nửa đời sau của cô sẽ biến thành hắc bạch.

Nghĩ đến đây... Chị Nghênh Hạ, là chị hại em! Làm sao bây giờ? Nghênh Thu nước mắt sắp rớt xuống.

Lan Khang chậm rãi đem cánh cửa phía sau đóng lại, ung dung tiêu sái đến trước tủ rượu tự mình chọn lựa một loại rượu thích hợp tối hôm nay để chúc mừng.

Uống chút champagne tốt lắm, bởi vì chúc mừng đều là uống champagne.

Nghênh Thu vụng trộm liếc mắt nhìn anh, khó hiểu, anh làm sao mở champagne? Muốn chúc mừng cái gì sao?

Nhất định là, có lẽ là chúc mừng anh bắt được kẻ trộm Dạ Minh Châu, cho nên mở champagne chúc mừng một phen.

Nhấm nháp hương vị champagne xong rồi, anh quay đầu, như con hắc báo, trong đôi mắt lóe ra tia thị huyết sắc bén.

"Hiện tại, bé con..." Anh hạ thấp thanh âm, giọng nói tràn ngập hơi rượu làm da đầu cô run lên, hơi thở anh tràn ngập sự nguy hiểm, "Bổn vương muốn nhìn xem, em muốn cầu xin bổn vương bỏ qua như thế nào?"

Cô nhịn không được hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra một hơi, khẽ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bày ra vẻ mặt nũng nịu, trước đây cô luôn dùng cách này để đối phó với mẹ cùng các chị vô cùng hữu hiệu, nhu thuận mềm mại nói: "Tôi thật sự chỉ là tò mò nhìn một cái thôi."

"Nói dối."

Âm thanh uy vũ.

"Là ai kêu em tới trộm Dạ Minh Châu của tôi?" Bắt đầu ép hỏi.

Dạ Minh Châu trên người huynh đệ bọn họ cũng chỉ có ba chị em của Quan gia biết mà thôi, mà Dạ Minh Châu của đại hoàng huynh đã sớm rơi vào trong tay

Nghênh Hạ, chẳng lẽ bé con này cũng muốn có một viên?

"Không có ai hết!"

"Nghĩa là chỉ mình em muốn?"

Cô không trả lời, đáp án cũng xem như đúng một nửa, trộm Dạ Minh Châu mặc dù là do Nghênh Hạ uy hiếp cưỡng bức đe dọa, nhưng mặt khác cô muốn thay Nghênh Hạ hoàn thành nguyện vọng của chị ấy.

Trên thực tế, cô nguyện ý thay các chị làm bất cứ chuyện gì, tuy rằng trộm đồ là không đúng.

"Nếu bổn vương đem chuyện này nói với Nghênh Xuân, cô ấy sẽ như thế nào?"

Chị nhất định sẽ trốn vào trong phòng rồi khóc một mình, cô rất sợ nước mắt của chị ấy. Nghênh Thu phiền toái nghĩ. Cho nên tuyệt đối không thể cho chị biết.

"Nếu bổn vương đem chuyện này nói cho mẹ em, bà sẽ như thế nào?"

Mẹ sẽ lập tức bay đến trước linh vị của ba mà khóc, thật thương tâm. Nghênh Thu đau lòng nghĩ. Cho nên tuyệt đối không thể để mẹ biết

"Nếu bổn vương đem chuyện này nói với Nghênh Hạ, cô ta sẽ như thế nào?"

Nghênh Hạ sẽ mắng cô đến thối đầu, nói cô tuyệt đối không hiểu ân tình, sau đó cô sẽ bị Nghênh Hạ mắng đến đau lòng, cho nên không thể để Nghênh Hạ biết mình đã thất bại.

"Tại thời đại của chúng ta, nô lệ nào to gan dám trộm đồ của chủ nhân, hơn nữa còn là Dạ Minh Châu vô giá, các nàng sẽ nhận được sự trừng trị đích đáng"

Huyết sắc trên mặt Nghênh Thu lập tức chuyển từ trắng bệch sang xanh tái đáng sợ.

"Anh muốn thế nào?" Cô rõ ràng nói rất lớn tiếng, vì sao nghe qua lại có chút yếu ớt giống như rên rỉ?

Trên thực tế, cô hiện tại toàn thân đều tê tê dại dại, không có sức lực để nói.

Lan Khang nhìn bé con trước mắt không thôi run rẩy, trong lòng biết con mồi này muốn trốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Rót một ly rượu, anh chậm rãi hướng về phía cô đi tới, mỗi một bước đều tao nhã, đồng thời cũng tiềm ẩn cảm giác uy hiếp.

"Em quá khẩn trương, uống chút rượu thả lỏng đi."

Cô đích xác là muốn thả lỏng toàn thân, cho nên run run tiếp nhận rượu từ trong tay anh, không chút suy nghĩ mở miệng uống hết một hơi.

Thứ chất lỏng cô vừa đưa vào miệng, vị cay nồng mãnh liệt xâm chiếm lắp đầy toàn bộ yết hầu cùng dạ dày cô, làm cho cô thiếu chút nữa phun ra.

Lúc này, bàn tay to lớn ôn nhu vỗ vỗ lưng cô, có chút mưu đồ lên tiếng, "Không cần uống vội vã như vậy!"

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, khó hiểu hỏi: "Champagne sao lại khó uống như vậy?" Trong trí nhớ của cô đây không phải là thứ rượu khó nuốt như vậy.

Anh khẽ nhếch mép cười quỷ dị, đầu cô rất nhanh bị rượu làm cho tê dại.

"Ai nói đây là champagne?"

"Không phải sao?"

"Thứ bổn vương uống là champagne, nhưng nhìn em khẩn trương như vậy, cho nên thêm một chút rượu mạnh, với khẩn trương của em mà nói thật rất có ích."

Anh nhấp nhẹ ly rượu của mình, "Người bình thường nếu không uống rượu, khi uống vào cam đoan lập tức sẽ bay bỗng, căng thẳng sẽ biến mất"

Lời anh chưa dứt, cô thật sự cảm giác được toàn thân mình nóng lên, tay chân bắt đầu trở nên vô lực, toàn bộ đầu óc cháng váng mờ mịt.

Rượu mạnh! Loại rượu này cô nghe nói đến rất nhiều, lại càng không muốn nói thứ rượu cao độ này tiến vào trong cơ thể của mình.

"Tôi hình như... Hơi say." Đầu óc trống rỗng cô mềm mại nằm trên ghế sa lon,hai má đỏ rừng rực nói.

Anh chậm rãi tới gần cô, ở bên tai cô thì thào nói nhỏ, "Phải không? Nhưng làm sao đây? Bổn vương còn chưa có trừng phạt em!"

"Anh muốn đánh tôi thì cứ đánh đi! Ngàn vạn lần không được đi nói cho mẹ cùng các chị của tôi, muốn đánh vài cái tùy anh, nhưng đừng đánh đau." Cô rất sợ đau.

Quan trọng giờ đầu cô rất choáng váng, không muốn nghĩ lộn xộn, bởi vì khẽ động sẽ choáng váng, càng thêm khó chịu hơn nữa.

"Đương nhiên, bổn vương sẽ cố gắng nhẹ một chút, sẽ không làm đau em."

Khi tay anh cởi bỏ cúc áo trên người cô thì cô có hơi hoang mang nhìn anh, khi cô rốt cục hiểu được dụng ý của anh thì đôi mắt đột nhiên trợn to.

"Không thể..." Cô lên tiếng kháng nghị, lời thốt ra giữa chừng môi cô đã bị anh bá đạo hôn xuống cho đến khi cô không thể phản kháng đành phải khuất phục.

Vì có rượu bờ môi anh trở nên mê hoặc nóng như lửa thiêu đốt môi cô, cô tan chảy trong nụ hôn bá đạo đó, anh bắt đầu trừng phạt cô.

Khi anh bá đạo công chiếm cô, hoa huyệt vì chưa trãi qua phong trần đau đớn kịch liệt khiến cô tỉnh hẳn rượu, nhưng cũng không còn kịp rồi.

Anh như dã thú đói khát lâu ngày trước mắt lại có con mồi ngon, nối tiếp lại nối tiếp vĩnh viễn không có chừng mực khát khao đòi hỏi ở bên trong cô, cô chính là viên Dạ Minh Châu vô giá.

Cô hồn nhiên khiến anh hạnh phúc.

Hồi tưởng đến ngày đó lần đầu chiếm hữu hương vị mê người của cô, lại quay về hiện thực, thì ra thân thể anh vẫn như cũ bởi vì cô mà xôn xao.

Ngắm nhìn người con gái ngọt ngào ngủ trên thân anh, mỗi lần tình cảm mãnh liệt qua đi, cô luôn mệt mỏi như mèo con bé nhỏ chơi đùa đến mệt. Nhẹ nhàng đem cô đặt xuống giường, nhìn cô vẫn còn yên giấc nồng, hoàn toàn không để ý tới bên người có một người đàn ông cứ khát vọng cô không thôi.

Lan Khang chậm rãi thay cô đắp kín chăn, lại thay cô vén vài sợi tóc còn vươn trên mặt, anh phát hiện lúc ngủ say cô thật sự như đứa bé, không hề ngoan ngoãn nằm yên.

Anh thực kinh ngạc chính mình cư nhiên không thèm để ý cô ở trên giường ba trăm sáu mươi độ xoay vòng xoay cho đến hừng đông, có thể nuông chiều phóng túng một người phụ nữ với anh mà nói, thật sự có nghĩ cũng không thể nghĩ tới.

Cứ cho là dạng này đi! Sau đó mới có thể hảo hảo ăn cô, vẫn là như vậy khó có thể thỏa mãn anh, thậm chí có một cảm giác càng ngày càng đói khát đau đớn hơn, vì thế thành lập điều kiện trao đổi cùng cô.

Một tháng cho anh một lần.

Thời gian do anh định, ngày do anh định, địa điểm cũng do anh định.

Nếu đồng ý, đưa Dạ Minh Châu cho cô vô điều kiện, hơn nữa cam đoan chuyện hai người sẽ không bị người nhà cô biết.

Muốn cho con mèo nhỏ ngốc nghếch này gật đầu không phải là vấn đề nan giải, một chút uy hiếp cộng thêm dụ dỗ, nhược điểm duy nhất của cô chính là người nhà.

Cho nên anh hiện tại mới có thể nằm ở cạnh cô, đảm đương giúp cô đắp chăn bông.

Nhẹ lấy điếu thuốc, anh cẩn thận mở cửa sổ ra, đặt giường bên cửa sổ là ý của cô, như thế mỗi buổi tối cô có thể ghé vào bên cửa ngắm sao.

Gió đêm mang theo hơi lạnh tạt vào phòng, liếc nhìn người con gái bên cạnh, anh vươn tay kéo chăn bông trên người cô cao lên một chút.

Xác định cô sẽ không bị lạnh, anh mới tiếp tục nhấm nháp điếu thuốc lá ở thời đại của cô, lúc trước vừa mới thử liền yêu loại cảm giác này, chỉ cần có lửa là có thể thưởng thức.

Sau khi ung dung hưởng thụ mùi vị thuốc lá, anh chậm rãi quay đầu nhìn cô gái bé nhỏ đang ngủ say trong mộng đẹp, trong ánh mắt thâm thúy lóe ra tia dục hỏa.

Một tháng mới có thể một lần tận tình phóng túng dục vọng của mình, làm sao có thể khinh địch như vậy mà buông tha cô?

Vươn tay xốc cái chăn ra khỏi người cô, thân mình trần trụi của anh lại đặt ở trên người cô, bàn tay to không an phận bắt đầu vuốt ve phần da thịt mềm mại trước ngực cô.

Trước mắt đem cô nàng đang mơ ngủ đánh thức, kế tiếp sẽ cho cô thấy tuyệt không có cơ hội nghỉ ngơi.

Một tháng mới một lần, đương nhiên phải đòi hỏi đủ mới được.