Vương Gia, Ngài Quá Phận Rồi!

Chương 3: Thái tử bị phạt



Trong phủ thái tử, Tây Môn Triệt lười biếng tựa vào ghế quý phi, dáng vẻ nhàn nhã.

Trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra ý cười nhàn nhạt, đôi mắt sáng ngời, toát ra dáng vẻ tôn quý sẵn có, tỏa ra vẻ tao nhã làm say lòng người. Lúc này Tây Môn Triệt tin chắc mười phần, hắn không tin Lâm Hinh Nhân đối mặt với yêu khuyển của hắn còn có thể kiên trì đứng ngoài cửa phủ, hắn đang chờ nghe tin Lâm Hinh Nhân chật vật rời đi.

Nhưng hắn lại thấy được vẻ dấu giếm của hạ nhân trong đám người vây xem về bẩm báo, Tây Môn Triệt đứng lên, có vẻ mệt mỏi, ý cười đột nhiên biến mất, ánh mắt sáng ngời trở nên giận dữ, "Ở trước mặt bản thái tử mà đại tiểu thư phủ thái sư còn dám kiêu căng, là một phế nhân đã đành, tính tình còn điêu ngoa như vậy! Còn muốn bản thái tử đem kiệu tám người khiêng đi rước nàng, nằm mơ! Hôm nay nàng không vào được phủ thái tử, cả đời đừng có nghĩ vào được!"

Hắn tưởng rằng Lâm Hinh Nhân sẽ bị con chó dọa cho hoang mang lo sợ chạy trối chết, làm cho nàng trở thành trò cười cho thiên hạ, xấu hổ đến không ngóc đầu dậy nổi, vì nàng cố ý muốn gả vào phủ thái tử nên mới phải trả một cái giá đắt. Ai ngờ, Lâm Hinh Nhân kia lại không biết tốt xấu nói ra những lời như thế rồi quay đầu đi khỏi.

"Thái tử, sợ là sự tình hoàng thượng đã biết." Quản gia Triệu Chính im lặng một lát rồi tiến lên phía trước nói. Đem người ta cự tuyệt ở ngoài cửa, còn thả chó ra, tuy rằng lúc ấy đều nghe theo lệnh thái tử mà làm, nhưng hiện tại ngẫm lại, không khỏi lo lắng.

Triệu Chính hiểu ra thái tử đã gây họa thì đã quá muộn

Quả nhiên chưa tới một canh giờ trong cung đã phái người tới

Tây Môn Triệt bị gọi vào trong cung, trước mặt hắn là vẻ mặt âm trầm của hoàng thượng

"Chẳng qua chỉ là một sườn phi mà thôi, thú vào cửa tùy ngươi sắp xếp thế nào cũng được, ngay cả một người cũng không dung nạp được, về sau chịu được thiên hạ như thế nào? Thân là thái tử, không để ý đến quần thần, lỗ mãng làm việc, trẫm thấy ngươi nên đóng cửa tự ngẫm lại những việc mình đã làm vài ngày!" Tây Môn Tĩnh Liệt ở trước mặt thái tử tuyên bố

Bế môn sám hối, nghe thì tưởng như hời hợt, nhưng đối với thái tử mà nói, bị giam trong một căn phòng nhỏ, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đó là một loại xử phạt rất nguy hiểm. Dù sao các huynh đệ cũng đang dòm ngó vị trí của hắn, chỉ cần lơ là một chút là có thể bị đoạt đi ngay.

Lâm Bác nhanh chóng tiến cung, Tây Môn Triệt bị Tây Môn Tĩnh Liệt hạ lệnh bắt giam tới Bác Nhã các, thì phải là nơi cho hoàng tử chuyên tâm bế môn sám hối. Lâm Bác đi đến nửa đường nghe nói thái tử bởi vì cự hôn nên đã bị phạt, biết Tây Môn Tĩnh Liệt lần này công tư phân minh, vẫn là kiêng dè binh quyền nằm trong tay hắn, luôn kính nể hắn ba phần, không cần phải chính mình đứng ra, hoàng thượng sẽ thay hắn giải quyết êm đẹp hôn sự này, cho hắn một câu trả lời vừa lòng.

Cho nên, Lâm Bác dừng cước bộ vào cung, nửa đường trở lại phủ thái sư, suy xét lại tình hình

"Lão gia ta thấy chuyện này chính là chúng ta không đúng trước, biết rõ bộ dáng của Hinh Nhi như thế, lại còn để nàng làm càn, đừng nói là thái tử, đổi lại là nam nhân khác cũng không nguyện ý lấy nàng. Hiện giờ thái tử lại vì nàng mà bị phạt, nếu sau này kế vị, sợ là sẽ đêm chuyện này đến Lâm gia tính sổ." Buổi tối Liễu Tùy Hương đem lời nói cân nhắc cả một ngày nói cho Lâm Bác nghe.

"Kế vị, dễ dàng như vậy sao?" Lâm Bác nhấp một hớp trà, thản nhiên nói

Nếu sự cho Tây Môn Triệt tài trí bình thường như vậy làm hoàng đế thì Thanh Viên vương triều vừa mới tạo dựng không bao lâu này sẽ sụp đổ

"Người nào không biết sau lưng thái tử có Hiên vương ủng hộ? Tám năm liền Hiên vương trợ giúp hoàng thượng bình định nội loạn, người nào không biết quyền thế của Hiên vương cùng hoàng thượng gần như bằng nhau, mặc dù hoàng thượng có con nối dõi, nhưng nếu băng hà, thiên hạ kì thực rơi vào trong tay Hiên vương, Hiên vương trời sinh tính lãnh đạm, không muốn làm hoàng đế, như vậy giang sơn này cuối cùng chẳng phải rơi vào tay thái tử hay sao?" Liễu Tùy Hương cẩn thận nói xong những lời muốn nói, nàng cũng không phải người thông minh, nhưng đã chuẩn bị những lời này từ lâu.

"Hôm nay hắn như thế chẳng đem Lâm Bác ta để vào trong mắt, chẳng lẽ ta lại phải đến phủ của hắn bồi tội sao?" Lâm Bác hừ lạnh

"Đây cũng không phải hành động theo cảm tính." Liễu Tùy Hương nói, " Vì tương lai của Lâm gia chúng ta, tính tình lão gia ở chiến trường vẫn nên thu lại cho thỏa đáng."

"Ân?" Lâm Bác khẽ giương mắt nhìn Liễu Tùy Hương

"Lão gia!" nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bác, Liễu Tùy Hương không khỏi run rẩy một chút, nhưng vì những tính toán nhỏ nhặt của nàng nên kiên trì tiếp tục nói tiếp, "Thiếp thân nghĩ hay là chúng ta lùi một bước, cầu xin ý chỉ của hoàng thượng cho Khả Nhi thay Hinh Nhi gả cho thái tử, Khả Nhi chính là đệ nhất khuê tú trong kinh thành, thái tử nhất định sẽ vui. Như vậy chúng ta có thể tiếp tục làm hoàng thân quốc thích, có thể có quan hệ hòa hảo cùng thái tử, nếu hắn kính nể quyền uy của lão gia, ngày sau lập Khả Nhi làm hoàng hậu, chẳng phải Lâm gia lại vinh quang?"

"Nói đi nói lại, ngươi là muốn gả Khả Nhi cho thái tử sao?" Lâm Bác nói, những tính toán nhỏ nhặt này trong lòng Liễu Tùy Hương hắn đều biết rất rõ.

"Không sai, ta là nương của Khả Nhi, tự nhiên muốn nàng được gả vào chỗ tốt. Khả Nhi tốt như vậy, gả cho thái tử sau này có thể đi tranh thủ tình cảm, có thể đi đoạt vị trí chính phi, Hinh Nhi đâucó làm được? Ngay cả cánh cửa phủ thái tử còn không vào được, trừ bỏ làm mất mặt phủ thái sư, còn có thể vì phủ thái sư làm cái gì?" Liễu Tùy Hương chẳng ngại Lâm Bác, nói hết ra những lời uất hận trong lòng

"Việc đã đến nước này, cũng chẳng còn đường lui, chẳng lẽ hôm nay phủ thái sư không có bị Tây Môn Triệt vũ nhục? Còn muốn ta dâng Khả Nhi cho hắn?" Lâm Bác lạnh lùng nói, "Lâm Bác ta dẫn binh chinh chiến nhiều năm như vậy, có khi nào sợ hãi? Nếu hôm nay ta thật sự lùi một bước thì ngày sau Khả Nhi vào phủ thái tử có thể dễ dàng thượng vị sao? Ta đường đường là thái sư có thể làm như vậy trước mặt văn võ bá quan hay sao?"

Ngoài phòng, một cơn gió nhẹ thổi qua, hai bóng đen lặng yên không một tiếng động từ phủ thái sư bay vọt ra ở cây đại thụ trước phủ.

"Lâm Bác này, hắn rất cứng rắn." Một bóng đen nói

"Thái tử vì như vậy mới bị phạt, chẳng lẽ còn muốn ép cưới người đàn bà kia?" Bóng đen còn lại hỏi

"Bị phạt là do hoàng thượng muốn trấn an Lâm Bác, nếu Lâm Bác cương quyết muốn nổi dậy, hoàng thượng cũng nể vài phần, dù sao trong tay hăn cũng nắm giữ nửa phần binh lực, không thể khinh thường. Thanh Viên vương triều vừa mới thành lập, chỉ sợ không gượng dậy nổi."

"Chỉ là thái tử sao có thể cam tâm tình nguyện?"

"Muốn làm đại sự thì phải nhẫn nhịn, thái tử làm việc quá ngây thơ." Bóng đen mở miệng nói chuyện xong, ánh mắt chợt lóe lên, đứng ở trên cây, nhìn về phía góc phủ thái sư, đó là chỗ ở của Lâm Hinh Nhân.

"Đi về trước." Thanh âm hạ thấp, hai bóng đen lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng đêm.