Vương Gia Muốn Xuất Giá

Chương 19: Sinh thần Tề Phượng Nữ Hoàng



Tề Phượng quốc.

Hôm nay là sinh thần của nữ hoàng bệ hạ, bao trùm khắp kinh thành là một không khí rộn ràng phấn khởi. Dường như tất cả người dân trong thành lúc này đều đổ xô xuống lòng đường, dần dạt sang hai phía tránh đường cho hàng ngũ kiệu xe rầm rộ đi qua.

Từng đoàn ngựa xe lớn sang trọng mang quốc kỳ đủ loại hoa văn, màu sắc của các nước, cùng với những đội quân mã oai vệ hộ tống tứ phía nối đuôi nhau hướng tới hoàng cung, phía sau còn có hàng chục xe kéo chở lễ vật từ ngoài cổng kinh thành rồng rắn đi vào.

Chốc chốc lại vang lên tiếng hò hét chói tai của những nhóm thiếu niên khi thấy vương tôn quý tộc xinh đẹp anh tuấn nào đó cưỡi tuấn mã đi qua. Sau đó là một màn mưa hoa cùng khăn tay bay tới tấp đánh úp tới.

Các hộ vệ giữ trật tự phải khó khăn lắm mới giữ được một số thành phần quá khích, ngăn không cho họ xông lên làm cản trở giao thông.

Trái ngược với hoàn cảnh náo nhiệt hân hoan phía dưới, không ai chú ý tới trên mái nhà cao cao lúc này có một bóng dáng nhỏ nhắn đang lẳng lặng đứng đó.

Vân Khinh dõi mắt quan sát cảnh vật phía dưới, miệng tặc lưỡi cảm thán, thật sự là hoành tráng không khác gì mấy buổi tiệc thảm đỏ của siêu sao thời hiện đại vậy. Vương tôn quý tộc chính là siêu sao màn ảnh, người dân là người hâm mộ, thị vệ là bảo vệ giữ an ninh,… chỉ còn thiếu ánh đèn flash của cánh nhà báo chớp nháy không ngừng nữa thôi.

Lại còn thêm xe chở lễ vật kéo dài từ tận ngoài cổng thành, ngước mắt cỡ nào cũng chưa thấy điểm cuối. Lần đầu tiên nàng được tận mắt chứng kiến sinh thần của một vị vua thời cổ đại, không ngờ thật khoa trương ngoài sức tưởng tượng.

Nếu một ít thùng lễ vật trong núi lễ vật kia biến mất chắc cũng chẳng ai phát hiện ra, Vân Khinh nghĩ thầm, trong mắt lóe lên tia tính toán.

Đùng lúc này, một con ưng từ đâu sà xuống đậu lên vai Vân Khinh, đầu thân thiết dụi dụi làm nũng cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.

Vân Khinh mỉm cười nhẹ vuốt bộ lông mềm mượt của Ha Ha, gỡ ống thư cột ở chân nó ra đọc. Là giấy mời dự sinh thần nữ hoàng do Phượng Thanh La chuyển đến cho nàng.

Ở kinh thành này người duy nhất nàng biết chỉ có một mình Phượng Thanh La. Với thân phận Thái nữ của nàng ấy có lẽ giờ này còn phải bận tiếp tân khách, lúc này nhập cung nàng biết làm gì bây giờ? Dù sao đến tối tiệc mới chính thức bắt đầu. Nàng cũng chỉ là một nhân vật vô danh, đến sớm hay muộn cũng chẳng ai bắt bẻ, cứ chờ đến giờ rồi nhập tiệc cũng không sao.

Vân Khinh lơ đãng nhìn, chợt thấy một tiểu hài tử tầm hai ba tuổi bị đám đông xô đẩy ngã lọt qua chân của thị vệ. Có lẽ do nó quá nhỏ không chạm đến tầm nhìn của người lớn nên không ai phát hiện ra. Đứa nhỏ còn đang loay hoay bò dậy, đầu nhỏ vừa ngẩng lên đã thấy một vó ngựa đen lớn đang dẫm xuống!

Đúng lúc này trước mắt nó bất chợt tối đen lại, cả thân thể được bao bọc bởi một vòng tay vô cùng mềm mại ấm áp.

Vân Khinh cúi đầu kiểm tra đứa nhỏ trong ngực hoàn hảo không sứt mẻ gì thì thở phào. Ánh mắt nó vẫn còn đang ngơ ngác mở to không động đậy, dường như bị dọa sợ ngốc luôn rồi.

Vân Khinh phì cười xoa lưng trấn an nó “Này tiểu bằng hữu, không sao chứ?”

Lúc này đứa nhỏ mới giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Vân Khinh. Mặt nhỏ vẫn ngốc trệ ngơ ngác, mấy giây sau dường như mới tiêu hóa được chuyện gì vừa diễn ra, người run bần bật, sau đó gào lên khóc.

Một người đàn ông dường như là phụ thân của đứa nhỏ đang cố chen vào trong mà không được. Giây phút nhìn hài tử của mình thiếu chút nữa là nát dưới vó ngựa, tim tưởng chừng nhảy ra khỏi lồng ngực. Thấy hài tử đã bình an thì mừng rớt nước mắt, một bên vẫn cố giằng co với thị vệ.

Thị vệ đang ngăn người đàn ông lúc này chợt nghe tiếng trẻ con khóc phía sau lưng mới quay lại nhìn. Phát hiện một thiếu nữ ôm một đứa nhỏ đang ‘ngồi bệt’ ngăn trước ngựa dẫn đầu của Thiên Vân Thái nữ thì mặt mày tái mét lại, vội đi đến cầm ngọn thương chĩa vào Vân Khinh quát.

“Điêu dân to gan, dám cả gan làm loạn!”

Không còn bị thị vệ cản trở, người đàn ông chạy đến ôm chặt hài tử vào lòng.

Đứa nhỏ nhận ra là phụ thân của nó, cũng ôm chặt lấy cổ phụ thân vừa khóc vừa gọi cha.

Thị vệ thấy lại có thêm người chạy đến quấy nhiễu, hoảng loạn giơ thương lên hướng hai phụ tử quát “Còn không mau cút khỏi đây!”

Thấy vậy, Vân Khinh trầm mặt lại, nhưng nàng còn chưa kịp động thì đã có giọng nói uy nghiêm vang lên.

“Dừng tay!”

Ả thị vệ giật bắn mình vội quỳ xuống “Thái nữ, bọn chúng mạo phạm…”

Vân Tuyết Cảnh hiển nhiên đã thông suốt sự việc, không thèm giải thích với một ả thị vệ nho nhỏ, nghiêm mặt ra lệnh “Thả họ đi!”

Ai mà không biết trong tam quốc mạnh nhất, tạm thời không kể đến Hoa Dạ vẫn còn bị tổn thương nặng do cuộc chiến với Tề Phượng năm năm trước. Hiện tại chỉ còn Tề Phượng quốc và Thiên Vân quốc.

Nếu không nhờ Vân Khinh, có lẽ đứa nhỏ kia đã là vong hồn dưới vó ngựa của Vân Tuyết Cảnh rồi. Mặc dù đứa nhỏ kia chỉ là một dân thường, nhưng nàng thân là Thiên Vân Thái nữ lại làm chuyện đổ máu này xảy ra trên quốc khách, lại đúng vào ngày sinh thần của nữ hoàng bệ hạ thật chẳng phải chuyện gì hay ho. Thậm chí có thể dẫn đến hậu quả không thể lường trước được…

Ả thị vệ không thể không tuân theo mệnh lệnh đưa hai phụ tử ra ngoài.

Người đàn ông lúc này mới hoàn hồn, dập đầu cảm tạ trước Vân Tuyết Cảnh, chợt nhớ tới ân nhân cứu mạng hài tử của mình, còn chưa kịp nói lời cảm tạ thì đã chẳng thấy người đâu, chỉ đành bế hài tử theo thị vệ tránh đường.

Vân Tuyết Cảnh cũng mới ý thức được thiếu nữ vừa rồi đã thần không biết quỷ không hay đi từ lúc nào. Mắt lơ đãng chợt nhìn thấy một vật gì đó đỏ chói nổi bật trên mặt đất, Vân Tuyết Cảnh bèn nhảy xuống ngựa nhặt lên nhìn.

Theo sau là một chiếc xe ngựa lớn sang trọng tinh xảo, lúc này rèm lụa khẽ hé, từ bên trong Vân Chi Duẫn hơi ló khuôn mặt xinh đẹp như hoa ra lên tiếng hỏi “Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại dừng lại? Chúng ta đến nơi rồi sao?”

“Không có gì. Chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Vân Tuyết Cảnh vừa nói vừa cất vật vừa nhặt được vào tay áo, đoạn lại leo lên lưng ngựa tiếp tục khởi hành.



“Vị tiểu thư này xin dừng bước. Thỉnh xuất giấy mời.”

Thị vệ nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mặt. Nàng làm thị vệ gần mười năm nay có thể nói đã nhớ mặt hết tất cả quan lại trong triều, cũng từng diện kiến qua nữ hoàng bệ hạ không ít lần. Hôm nay là sinh thần của nữ hoàng bệ hạ, quan viên có thể đưa theo gia quyến vào trong cung rất đông. Đương nhiên khuôn mặt của bọn họ chính là giấy mời rồi.

Còn sứ giả những nước khác cũng đã sớm nhận được giấy mời từ nữ hoàng bệ hạ diện kiến từ sớm. Từng quốc gia đi thành một đoàn rất đông.

Thiếu nữ nho nhỏ lạ mặt này ngược lại một mình đơn độc đi đến trông vô cùng khác biệt, có chút khả nghi.

“Ta làm mất rồi.” Vân Khinh thành thật trả lời.

Chỉ đến lúc Vân Khinh thay y phục tắm rửa mới phát hiện ra giấy mời không còn, có lẽ nàng đã làm rơi mất nó đâu rồi cũng nên.

“Vậy tiểu thư có quen biết vị đại nhân nào ở đây không?”

“Chuyện này…” Vân Khinh muốn nói là Thái nữ nhưng lại thôi. Nghĩ lại mấy ngày gần đây vì chuẩn bị cho sinh thần của nữ hoàng mà Phượng Thanh La còn chẳng có thời gian để gặp nàng, nàng không muốn ngay tại thời điểm này làm phiền đến nàng ấy.

Vân Khinh đau khổ suy nghĩ, nếu là bình thường nàng cũng lười đến những nơi như thế này, nhưng Phượng Thanh La đã đích thân viết thiếp mời cho nàng, nàng không thể không đến a.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của thị vệ, Vân Khinh biết hiện tại có muốn về cũng không thể bỏ về, có khi nàng bị thị vệ áp giải vào nhà lao mất. Không còn cách nào khác, Vân Khinh đành nói “Vậy xin nhờ ngươi giúp ta tìm Bạch… Bạch…”

Vân Khinh muốn tìm Bạch Mặc Ngôn nhờ nàng ta xác nhận đưa nàng vào. Nhưng khổ nỗi trí nhớ nghèo nàn của Vân Khinh hiện tại lại không nhớ ra tên của Bạch Mặc Ngôn. Vì vậy chữ ra đến miệng lại sửa thành “… Bạch Mộ Lan.”

“Là nam nhi của Bạch Hữu tướng ư?” Thị vệ có chút không tin hỏi lại.

Vân Khinh gật đầu “Đúng vậy.”

“Xin hỏi quý danh tiểu thư là…”

“Vân Khinh.”

“Được, tiểu thư chờ ta một lát.” Thị vệ đánh mắt ý trông chừng Vân Khinh cho mấy thị vệ khác gần đó, còn mình thì chạy vào trong.

Nhìn vẻ cảnh giác coi chừng của những thị vệ xung quanh, Vân Khinh thầm rủa trí nhớ chó gặm tồi tàn của mình, trong lòng thầm cầu nguyện Bạch Mộ Lan kia ngàn vạn lần không cần quên tên mình a.

“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Đúng lúc này một giọng nói chợt vang lên.

Vân Khinh quay người lại thì thấy một nữ tử trẻ tuổi, ngũ quan xinh đẹp đoan chính mười phần anh khí. Nàng quay trái quay phải, xác nhận chính xác là nàng ta đang nói chuyện với mình mới e dè nói “Xin lỗi, ngươi là…?”

“Xin tự giới thiệu, ta là Vân Tuyết Cảnh.” Vân Tuyết Cảnh chắp tay hào sảng nói.

“Ồ…” Vân Khinh thầm lục lọi trí nhớ nhưng một chút ấn tượng đối với cái tên này cũng không có, nhưng theo lễ vẫn phải giới thiệu danh tính của mình, nàng cũng chắp tay nói “Ta là Vân Khinh.”

“Ta đã biết, trong này có viết tên ngươi.” Nói đoạn Vân Tuyết Cảnh lấy ra một tờ giấy đỏ chót, chính là giấy mời của Phượng Thanh La gửi cho Vân Khinh.

“A! Làm sao mà ngươi giữ nó?” Vân Khinh ngạc nhiên nhận lấy.

“Là lúc ngươi cứu đứa nhỏ nên làm rơi.” Vân Tuyết Cảnh giải thích, nhìn khuôn mặt trẻ con mang vẻ ngạc nhiên sửng sốt của Vân Khinh khiến nàng có chút buồn cười.

“Ra vậy.” Thì ra nàng là người ngồi trên ngựa lúc ấy, Vân Khinh gật đầu hiểu rõ.

“Tỷ tỷ.” Lúc này, một người từ xa đi đến hướng Vân Tuyết Cảnh gọi.

Vừa nhìn thấy Vân Khinh, Vân Chi Duẫn đã trợn to mắt đẹp, ngón tay thon dài chỉ mặt nàng kinh ngạc thốt lên “Cái tên hái hoa tặc này tại sao lại ở đây a!”

Vân Tuyết Cảnh nghiêm mặt không vui, kéo tay Vân Chi Duẫn khiển trách “Duẫn nhi, không được vô lễ.”

Tề Phượng Thái nữ đích thân viết thiếp mời mời người này đến sinh thần nữ hoàng bệ hạ, có thể thấy thiếu nữ này chắc chắn không phải dạng a miêu a cẩu tầm thường rồi. Tại thời điểm nhạy cảm như thế này, tránh nên đắc tội với nàng ta.

Nhưng dường như không nhìn ra ẩn ý của Vân Tuyết Cảnh, Vân Chi Duẫn giằng tay ra khỏi tay Vân Tuyết Cảnh, một lần nữa lại chỉ tay vào mặt Vân Khinh tố cáo “Tỷ tỷ, nàng chính là hái hoa tặc mấy ngày trước trong nhà trọ ngoài kinh thành đó. Lúc ấy tỷ ra ngoài nên không biết, nhưng phòng của đệ ngay sát vách phòng của nam tử bị nàng ta hại. Đệ còn giao chiến với nàng ta mà, không thể nhầm được.” Chỉ có điều mấy chiêu võ công mèo cào của hắn không đấu lại được với Vân Khinh thôi.

“Ta không phải hái hoa tặc.” Vân Khinh phủ nhận.

“Ngươi còn chối, hôm đó có rất đông người đã chứng kiến. Hiện tại còn dám vào tận hoàng cung giở trò sao?”

“Duẫn nhi, đệ im miệng cho ta!” Vân Tuyết Cảnh khẽ rít lên, sau đó hướng Vân Khinh cười trừ “Vân tiểu thư đừng để ý, xá đệ còn nhỏ.”

“Nhưng nàng ta là hái hoa tặc. Ai mà biết nàng ta xâm nhập vào cung có ý đồ gì chứ.” Vân Chi Duẫn cự lại, hắn ghê tởm nhất chính là những loại nữ nhân háo sắc dâm uế như thế này.

“Ta có giấy mời.” Vân Khinh giơ ra một tờ giấy đỏ chót chứng minh.

“Ai biết được ngươi tùy tiện lấy tờ giấy nát nào đó ra rồi nói thành giấy mời?”

“Nàng ấy đi cùng với ta!” Đúng lúc này một giọng nói vang lên, chỉ thấy một nam tử một thân bạch sắc tuyệt luân từ trong bước ra. Có thể nghe thấy tiếng hít khí kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt xung quanh đây khi bắt gặp phong tư tựa thiên tiên của hắn.

“Ngươi chính là người lúc đó…” Hiển nhiên đối với dung mạo của Bạch Mộ Lan, Vân Chi Duẫn có ấn tượng rất sâu.

Nhận ra Vân Chi Duẫn lại bắt đầu sắp mở miệng nói loạn gì đó, Vân Khinh lên tiếng cắt ngang “Bạch công tử, chúng ta mau vào trong thôi.” Danh tiết của một nam tử vô cùng quan trọng trong thế giời này, nàng không thể để Bạch Mộ Lan bị người ngoài đàm tiếu được.

Bạch Mộ Lan nhìn bàn tay Vân Khinh nắm tay áo mình lôi kéo, khí thế hiên ngang vừa xuất hiện hoàn toàn tan biến, gương mặt khuynh thành nháy mắt liền nhiễm hồng, vội cúi đầu ‘ừm’ một tiếng lí nhí trong cổ họng.

Vân Khinh cũng lười giải thích gì thêm, không thèm để ý đến Vân Chi Duẫn nữa quay lưng đưa thiệp mời cho thị vệ xác nhận thân phận.

Thị vệ vừa nhìn thấy dấu ấn đặc biệt của riêng Thái nữ điện hạ thì giật mình sửng sốt, vội đưa tay dâng qua đầu trả lại thiệp mời, kính cẩn cúi người nói “Thuộc hạ có mắt không tròng, xin mời đại nhân nhập tiệc.” Suýt chút nữa đã đắc tội với thân tín của thái nữ điện hạ rồi, thị vệ lưng đổ mồ hôi lạnh nghĩ thầm.

Vân Chi Duẫn không thể tin nổi nhìn một màn trước mặt, lắp bắp trong miệng không thành lời.

Từ khi xuyên đến thế giới âm dương đảo lộn này, Vân Khinh không thể đối với nam tử ‘thượng cẳng tay hạ cẳng chân’. Nhưng cứ nhịn tức thế này thì nàng nội thương mất.

Vân Khinh đang định bước vào trong thì chợt khựng lại, nghĩ nghĩ gì đó, quay lại hướng Vân Chi Duẫn làm mặt quỷ trêu chọc, sau đó không đợi xem hắn phản ứng thế nào liền kéo tay áo Bạch Mộ Lan chạy nhanh vào trong.

Hiển nhiên Vân Chi Duẫn tức xì khói đầu kéo tay áo Vân Tuyết Cảnh cáo trạng “Tỷ tỷ, tỷ có thấy không? Tên hái hoa tặc chết dẫm đó dám chọc tức đệ. Tỷ phải trả thù cho đệ.”

Lúc đầu nhìn vẻ không vui trong mắt Vân Khinh, Vân Tuyết Cảnh còn có chút lo lắng, không muốn còn chưa gặp mặt đã đụng chạm tới Tề Phượng Thái nữ. Nhưng hiện tại nhìn đối phương tính tình trẻ con như vậy, có lẽ nàng ta cũng chẳng phải người lòng dạ hẹp hòi để bụng. Trong lòng Vân Tuyết Cảnh có chút thả lỏng.

“Đủ rồi! Đệ bớt náo loạn cho ta. Đệ có thấy thị vệ trong cung nào lại đi cung kính với hái hoa tặc như vậy không? Còn làm loạn nữa ta sã nhốt đệ lại cho đến khi trở về Thiên Vân quốc.” Vân Tuyết Cảnh chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói xong phất tay áo bỏ vào trước.

Nhìn bóng lưng Vân Tuyết Cảnh khuất dần, Vân Chi Duẫn vừa uất ức vừa tức giận. Tại sao không ai tin lời ta?

Tất cả là tại hái hoa tặc kia khiến tỷ tỷ giận mình.

Hái hoa tặc chết tiệt, ta và ngươi quyết không đội trời chung!