Vương Gia Giá Lâm

Chương 2



“Chị cả, báo cảnh sát.” Nghênh Hạ đem quần áo đã gấp xong quăng vào ngăn kéo, lập tức lại làm cho rối loạn, bất quá không thể trách cô, bởi vì hiện tại cô đang có truyện suy nghĩ.

Thật vất vả đem ba vị Vương gia an bài trong phòng khách, có lẽ là bị kinh hách, cũng có thể là "lệch giờ”. Dù sao xuyên qua thời không cũng coi như là một lần di chuyển đường dài, cho nên toàn bộ đã ngủ mê man rồi. Bốn người có tài ăn nói nhà Quan gia ở trong phòng Quan mẹ thảo luận biện pháp.

“Phải nói với cảnh sát như thế nào?” Nghênh Xuân tiếp tục gấp lại y phục trên giường.

Nghênh Thu nhảy lên giường gia nhập hàng ngũ thảo luận “Nói máy thời gi¬an của cha chúng ta hút được ba cái Vương gia.”

“Cảnh sát sẽ nói các người điên rồi hay là chúng tôi điên rồi?”

Nghênh Hạ vừa nói xong, hiện trường lập tức lâm vào một loại không khí không có lời nào để nói. Các cô đều hiểu được, nếu thật hướng cảnh sát nói như vậy, nhất định sẽ bị cho rằng mắc bệnh thần kinh.

Loại cảm giác này giống như là câm điếc ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà nói không nên lời.

“Mẹ - ý kiến như thế nào?”

Ánh mắt của con gái đều chuyển hướng Quan mẹ đang nằm trên ghế quý phi uống trà hoa hưởng thụ, còn thấy bà thỏa mãn thở dài một hơi, bộ dáng một chút cũng không có lo lắng, làm hại ba người làm con các cô cũng nhịn không được lắc đầu thở dài.

Rõ ràng sự tình chính là mẹ gây ra, vậy mà mẹ còn tiêu diêu tự tại hơn những người khác. Nếu bà không phải là mẹ của mình, các cô đã sớm đem bà đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.

Bất quá các cô là sợ bị thiên lôi đánh xuống, cho nên vẫn là để cho bà ở nhà làm quý phu nhân.

“Các con gái a! Kỳ thật có cái gì phải lo lắng? Liền cứ đối chiếu như trước mà làm a!” Quan mẹ đã tỉnh táo lại, thoải mái nói “Ba các con thật là một thiên tài không phải sao? Nếu không phải trời cao đố kỵ anh tài, mẹ tin tưởng ba các con nhất định sẽ đem cái máy thời gi¬an chỉ biết hút đồ trở về kia thay đổi rất tốt, càng hoàn mỹ, trở thành một cái máy thời gi¬an có thể chân chính dẫn người Vượt Qua Thời Không. . .”

Vừa nghe đến mẹ lại đang ca ngợi người đàn ông của mình, cha của các cô, mọi người cơ hồ đều muốn nghe đến cả chai lỗ tai ra rồi, nhưng vẫn là nhất định phải nhẫn nại, bởi vì ai bảo bà là người thân duy nhất còn lại trên thế giới này của các cô.

“Mẹ, bọn họ là người nha! Cũng không phải đồ cổ không quan trọng lúc trước.” Nghênh Thu cảm giác mình sắp bị mẹ đánh bại.

“Huống chi đồ cổ còn có thể bán lấy tiền, ba người bọn họ là pho tượng lớn như vậy, muốn thỉnh đến trong miếu cung phụng sao?” Nghênh Hạ thật đúng là có cỗ xúc động tính làm như vậy.

“Nhà chúng ta lớn như vậy, phòng trống cũng nhiều, con phải biết rằng ở phong thuỷ học đã nói, phòng trống quá nhiều đối một căn nhà mà nói thật ra rất không tốt. Hơn nữa nhiều người thêm náo nhiệt a!” Quan mẹ càng nói càng cảm thấy không sai, nếu trong phòng đều có người ở, tuyệt đối là nhiều con nhiều cháu nhiều phúc khí . . . Ách! Hình dung như vậy giống như không đúng. . .

Bất kể, dù sao náo nhiệt là được rồi.

“Mẹ, người đồng ý muốn cho bọn họ lưu lại?” Nghênh Thu hỏi.

“Bằng không thì sao? Đuổi đi ra ngoài? Bọn họ là người cổ đại đó! Bước ra cửa nhà chúng ta một bước, bọn họ không phải sẽ bị hù chết sao? Phim truyền hình không phải đều diễn, người cổ đại thực bảo thủ lại rất sợ chết, sự tình gì đều ngạc nhiên. Nếu nhìn đến xe chạy tới chạy lui đầy đường, máy bay bay ngang bay dọc, nhất định sẽ té xỉu .”

Quan mẹ nói đến cao hứng phấn chấn, nhưng ba con gái Quan gia thực cao hứng không nổi.

Trong nhà xuất hiện ba người cổ đại tuyệt đối không thể bị người ngoài biết.

Thứ nhất là bởi vì hiện tại truyền thông sẽ giống như ong mật ngửi được phấn hoa liền theo đuổi không bỏ, các cô mới không muốn bị lên ti vi.

Thứ hai là bởi vì máy thời gi¬an cha để lại là một phát minh vĩ đại. Tuy rằng trước mắt nó đều chỉ tới cổ đại hút một ít kỳ quái gì đó trở về, còn không có thành công dẫn người trở về cổ đại, nhưng các cô cũng chưa muốn trải qua loại sự tình "vĩ đại" như vậy a.

Thứ ba là ba người này là cổ nhân, khó bảo toàn sẽ không bị chộp tới nhốt tại bảo tàng triển lãm, không có nhà, không có ai biết, bọn họ cũng đã thực đáng thương, lại còn phải như gấu mèo bị người đến chỉ chỉ trỏ trỏ, quả tàn nhẫn rồi.

“Uh. . . Dù sao cũng là máy thời gi¬an của cha cưỡng bách bắt người mang đến, chị nghĩ, chúng ta nên có trách nhiệm chiếu cố bọn họ thật tốt thẳng đến lúc bọn họ có thể trở về chứ?” Tuy rằng Nghênh Xuân cảm thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện ba người đàn ông rất không quen, nhưng giáo sư có nói, ta không giết người, người lại vì ta mà chết. . . Ách! Tuy rằng dùng từ có chút chẳng ra cái gì cả, nhưng là ý tứ giống nhau!

“Được rồi, được rồi!” Nghênh Hạ đột nhiên nhảy dựng lên lớn tiếng tuyên bố “Liền tạm thời để cho bọn họ ở lại, chúng ta cũng không muốn làm cho những người xương cốt đã sớm muốn đánh trống, nói người Quan gia chúng ta không chịu trách nhiệm.”

“Đúng vậy!” Nghênh Thu cũng gật gật đầu, nhảy dựng lên cùng Nghênh Hạ, đứng ở trên cùng trận tuyến.

Nghênh Xuân ngẩng đầu nhìn hai vị phá hoại dẫm nát quần áo cô vừa gấp gọn, dở khóc dở cười “Tốt! Không nghĩ tới ba chị em chúng ta còn có thể luân lạc tới một ngày nuôi tiểu bạch kiểm a!”

“Không phải tiểu bạch kiểm, em nghe nói người xưa có vẻ ngốc, cho nên chúng ta là vừa vặn nuôi nhiều ba cái nam nô thôi!” Nghênh Hạ vẫn đều mơ tưởng nếm thử một chút khoái cảm từ nam nô.

“Em không phải đã nô lệ nam đồng sự ở công ty từ lâu rồi sao?” Nghênh Xuân vỗ vỗ Nghênh Hạ, muốn em gái dời chân, để cho cô đem quần áo "trải qua tai nạn” an ổn thả vào trong tủ treo “Uh! Công việc hôm nay thế là xong.”

“Chị cả cực khổ.” Nghênh Hạ chạy tới ôm lấy chị gái của mình, ngửi hương vị ấm áp trên người chị, trong lòng có vô hạn cảm kích.

“Chị cả cự khổ.” Nghênh Thu cũng tiến lên ôm lấy Nghênh Xuân, làm nũng nói.

“Con gái cực khổ.”

Quan mẹ cũng muốn xông lại thì những người khác liền đồng thời tách ra, sau đó hướng cửa phòng bước “Mẹ đi ngủ sớm một chút a!”

Cả phòng lập tức khôi phục im lặng, chỉ còn lại có Quan mẹ vẻ mặt bị vứt bỏ khóc không ra nước mắt cùng Nghênh Xuân đứng ở cửa dở khóc dở cười.

“Mẹ, người ngoan ngoãn ngủ, con đi nhìn xem ba Vương gia kia có cái gì cần không.” Sau khi bỏ lại cái cớ này, Nghênh Xuân cũng vội chạy đi, thật cẩn thận đóng cửa phòng, sau đó mới buông lỏng thở phào một tiếng.

Nhưng rất nhanh, cô lại cảm thấy áp lực thật lớn, bởi vì cô cư nhiên nhìn thấy một người đàn ông toàn thân trống trơn ở gi-an phòng mình đi ra rồi lại đi vào.

Cô còn trẻ như vậy đã có ảo giác sao? Cô dùng hai tay nhỏ bé dụi mắt một cái, tiến thêm một bước nhìn cho rõ──

Cô phát hiện đối phương không phải thật sự không có mặc quần áo, mà là mặc một chiếc quần màu trắng thật mỏng. . . Vậy hẳn là quần lót người cổ đại mặc rồi?

Đột nhiên, cô nghe được có tiếng bước chân, như là có người đang tới.

Cô hung hăng hắt một miệng khí lớn, không chút nghĩ ngợi liền đem đồ điên này đẩy mạnh vào gi¬an phòng của mình.

“Anh rốt cuộc đang làm cái gì?”

“Bổn vương đang muốn tìm cô.”

“Tìm tôi? Anh nhanh chóng mặc y phục lên, một người đàn ông lõa lồ còn ra thể thống gì!”

Nghe được cô nói như vậy, Lan Tĩnh liền cúi đầu nhìn quần dài nửa người dưới của mình, có điểm hoang mang chính mình làm sao lại trần truồng rồi?

“Lộ chút cũng không được!”

“Lộ chút?” Anh không rõ ràng lắm cái gì gọi là lộ chút? Bất quá nhìn đến cô gái nhỏ trước mắt này đỏ mặt đến giống như đã muốn thiêu cháy, có thể thấy được cô đã bị kích thích rất lớn rồi, phản ứng như thế thật sự là rất đáng yêu.

“Bổn vương muốn đi tắm a! Kết quả địa phương nhỏ như vậy ngay cả cái hồ tắm cũng không có.”Vừa nói xong, anh lại muốn đi ra ngoài.

Nghênh Xuân lập tức một phát bắt được tay anh, sau đó liều mạng đem anh kéo trở về “Đi nơi nào?”

“Tìm hồ tắm.”

Nghênh Xuân nhìn một cái, nhịn không được thở dài một hơi. Chưa từng có đàn ông tiến vào gi¬an phòng của cô, nhưng vì không muốn hù dọa đến các em gái, đành phải làm như vậy.

Cô vọt tới trong phòng tắm của mình, sau đó thay anh mở nước ấm, lại từ trong tủ treo quần áo lấy ra sữa tắm và dầu gội đầu, chỉnh tề đặt ở trên bàn nhỏ cạnh bồn tắm hình tròn.

“Tốt lắm. . . A! Chờ một chút.” Cô lại xông tới trước một cái ngăn tủ khác trong phòng lấy khăn mặt và khăn tắm sạch, lại chạy đến trong phòng tắm đem chúng cùng nhau đặt ở trên bàn nhỏ.

Khi cô vội vàng chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, Lan Tĩnh chỉ mặc mỗt cái quần im lặng ngồi ở trên giường cô, nhìn cô giống con chim sẻ siêng năng bay tới bay lui.

Ở Vương Phủ chờ đợi nha hoàn chuẩn bị đồ tắm rửa với anh mà nói thật là chuyện bình thường, nhưng những người đó đều là đã chuẩn bị tốt từ trước, anh chưa từng tận mắt thấy qua quá trình này.

Anh phát hiện mình giờ còn rất ưa thích bộ dáng cô bận rộn vì anh.

“Chuẩn bị xong chưa?” Nhìn thấy cô thở hổn hển đứng ở trước mặt, Lan Tĩnh nhẹ nhàng hỏi.

“Uh!” Lúc này Nghênh Xuân mới phát hiện khí thế người đàn ông này hóa ra không phải do anh ta mặc quần áo Vương giả tạo thành. Hiện tại anh ta trần truồng nửa người trên, ngồi ở trên giường hình dâu tây màu đỏ của cô, vẫn có khí khái nam tử.

“Tốt lắm.” Anh đứng lên đi hướng phòng tắm, qua bên người Nghênh Xuân thì vươn một tay kéo cô hướng vào bên trong luôn.

“Anh muốn làm cái gì?”

“Đương nhiên là hầu hạ bổn vương đi tắm a!”

“Cái gì?”

“Đây chính là vinh hạnh của cô, thời điểm bình thường ai cũng đừng nghĩ chạm vào thân thể bổn vương.”

Trong phòng tắm bởi vì mở nước ấm, cho nên một mảnh sương mù mênh mông, có một loại cảm giác thực lãng mạn.

“Nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Bổn vương đương nhiên biết, chẳng qua điểm này cũng không làm bổn vương bối rối.”

“Vì sao?”

"Bởi vì bổn vương xem cô là nô lệ, không phải cô gái."

"Cái gì?"

Con mắt Nghênh Xuân mở thật to, bộ dáng kinh ngạc làm anh có loại xúc động muốn đem cô kéo đến hung hăng hôn lên.

Có ý nghĩ dã man lại mang bản năng nam tính như vậy trong đầu làm cho anh cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Bất quá rất nhanh anh liền đem loại ý tưởng hoang đường này ném lên chín tầng mây.

Anh chính là chợt đột nhiên có dục vọng, mà trước mắt vừa vặn chỉ có cô gái nhỏ này.

Chỉ là như vậy mà thôi.

Chính là tình dục mà thôi.

“Hơn nữa phụ nữ muốn bò lên trên giường bổn vương cũng phải qua chọn lựa, cô, không hợp tiêu chuẩn.”

Người đàn ông này thật sự là cuồng vọng tự đại đến cực điểm, da mặt đủ dày không biết xấu hổ. Nghênh Xuân oán hận nghĩ.

“Bất quá. . .” Bàn tay to của anh đột nhiên sờ lên ngực cô, làm càn vuốt ve “Nếu cô muốn quyến rũ bổn vương, bổn vương cũng không để ý ủy khuất chút nào mà hảo hảo thỏa mãn cô.”

“Cám ơn anh, Đại vương gia, bất quá nô tỳ không cần người ủy khuất chính mình như thế, cho nên buông, không cần để cho tôi ở trong này vướng mắt anh.” Cô vừa nói vừa muốn đem cái tay làm xằng làm bậy ở trước ngực lấy ra, nhưng anh lại cố ý chơi trốn tìm với cô.

Cô muốn ngăn cản anh ta không cần sờ bên phải, anh ta liền chuyển hướng xâm nhập bên trái, cô tức giận đẩy anh ra, sau đó hướng cửa phòng tắm xông tới.

Nhưng mà anh lại nhanh một bước, ở trước cửa phòng tắm bắt lấy cô, vặn qua thân thể của cô, hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng.

Anh chỉ là muốn chinh phục cô, muốn trêu chọc cô một chút, thật sự chỉ là như vậy mà thôi, nhưng tuyệt không nghĩ đến mới là một cái hôn, đã khiến cho anh cảm nhận được sự tuyệt vời của tình cảm nam nữ trong cuộc sống.

Đúng vậy! Là tình cảm nam nữ.

Anh không phải chưa từng có phụ nữ, nhưng cùng các cô đều là không có cảm tình, thậm chí các cô còn là do tổng quản bên người an bài, nói cho cùng không muốn cũng nên có phát tiết bình thường, như vậy mới có thể đầy đủ trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.

Cho nên sau lần đầu tiên anh chạm đến phụ nữ vào lúc mười sáu tuổi, thật sự rất thích thân thể mềm mại thơm phức của phụ nữ, đó là một loại khiêu chiến cuối cùng với tình dục của đàn ông.

Nhưng cuối cùng anh cũng sáng tỏ được hoan ái không có tình cảm cũng chỉ là đơn thuần phát tiết, đối với chính mình và đối phương đều là không công bằng, lại càng không phải là thứ anh muốn theo đuổi.

Vì thế anh rất nhanh liền quyết định chính mình phải theo đuổi một cảnh giới khác không phải tình yêu── quyền lực.

Nhưng bây giờ cô gái đang nằm trong lồng ngực lại làm cho anh nếm đến tư vị còn mãnh liệt hơn quyền lực, làm cho anh muốn ngừng mà không được.

Lúc này, sau lưng Nghênh Xuân truyền đến thanh âm của hai người đàn ông ──

“Đại hoàng huynh, anh ở nơi này sao?”

Lan Tĩnh dừng động tác lại, Nghênh Xuân liền thừa cơ hội này giãy khỏi ngực của anh, vội vàng nói “Hai vị Vương gia tìm người, nô tỳ cáo lui trước.”

Trời ạ! Cô cư nhiên cũng đi theo gọi mình nô tỳ rồi, thật sự là quá kinh khủng, tiếp qua một thời gi¬an nữa trong nhà hẳn thật sự sẽ trình diễn "Vương triều Khang Hi” mất.

“Không cần lo cho bọn họ. . . .”

Vừa nghe thấy anh nói như vậy, cô lại gia tăng bước chân vội vàng xoay người lao ra.

Nếu không thừa cơ hội này trốn thật tốt, chẳng lẽ còn thật sự ngoan ngoãn thay anh ta chà lưng, sau đó lau ngực, kết quả lau đến địa phương không nên lau?

Nếu cô ở cổ đại, dù sao cũng là một hoàng hoa khuê nữ!

Mặt Nghênh Xuân xấu hổ đến đỏ rực như táo chín mọng. Thật vất vả mới trốn được thế nhưng vừa ra khỏi phòng tắm lại đụng phải hai người đàn ông kia.

Lan Khang và Lan Ngọc đầu tiên là sửng sốt một chút, giống như đối với việc cô từ phòng tắm đi ra, cảm giác được có chút kinh ngạc.

“Đại hoàng huynh ở trong này làm cái gì?” Lan Khang hỏi.

“Đại vương gia muốn tôi giúp anh ta kì lưng.” Nghênh Xuân vội vàng trả lời, sau đó cúi đầu muốn rời khỏi lại bị lan Ngọc kéo trở về.

“Đợi chút.”

“Huh?”

“Cô xác định là đại hoàng huynh nói?”

“Uh!” Nghênh Xuân cung kính cúi đầu, rất lễ phép trả lời giống Đại Trường Kim (Dae Chang Kum, trong phim nàng Dae Chang Kum á =]]).

Mấy ngày nay cô xem phim truyền hình "Đại Trường Kim”, Lý Anh đều là dùng thái độ như thế trả lời mệnh lệnh của hoàng thượng. Cô làm như vậy có chọc giận hai vương gia kia không?

Lan Khang và Lan Ngọc nhìn nhau, trong lòng tràn ngập kinh ngạc, bởi vì đại hoàng huynh từ nhỏ đến giờ đều là tự mình tắm rửa, là quái nhân chết cũng không cho phép bất luận kẻ nào đụng tới mình.

Hiện tại cư nhiên yêu cầu đại a đầu bình thường như người qua đường này kỳ lưng cho anh?

Chẳng lẽ cô có kỹ xảo kỳ lưng đặc biệt sao?

Vậy cũng có thể nên suy nghĩ nếm thử xem.

Hai anh em dùng ánh mắt trao đổi lẫn nhau, rốt cục hạ quyết định này ── Tin tưởng ánh mắt đại hoàng huynh.

“Cô chờ một chút lại đây hầu hạ chúng tôi.” Lan Ngọc thực tiêu sái hạ lệnh, tuyệt không để ý tới miệng Nghênh Xuân kinh ngạc mở lớn, rất giống là cá trên bàn thờ.

Bọn họ đương nhiên sẽ không để ý phản ứng của cô, bởi vì bọn họ đang nổi điên.

Cái chỗ gọi là thế giới hiện đại này cả địa phương tắm rửa cũng tìm khắp không thấy, thật vất vả tìm được rồi, lại nhỏ như vậy, kém hơn hồ tắm lớn trong hoàng cung nhiều lắm. Hai người cầm khăn tắm chuẩn bị đi tìm đại hoàng huynh.

Không nghĩ tới đại hoàng huynh ở phòng đại nha hoàn Quan gia còn muốn cô kì lưng, bọn họ đều vui vẻ đến sắp khóc, bởi vì rốt cục cũng có người có thể giúp bọn họ kì lưng.

“Bổn vương nói qua nha đầu này là dành riêng cho anh.”

Một bàn tay to ướt đẫm một phen khoát lên trên vai Nghênh Xuân, lập tức đem y phục của cô làm ướt, vết nước không ngừng hướng lồng ngực của cô di động, mắt thấy cảnh xuân sẽ lộ hết ra ngoài. . .

Đôi mắt của Lan Khang và Lan Ngọc không khỏi lòe ra ánh sáng chờ mong lại hưng phấn.

Đột nhiên, một cái khăn mặt thật to thô lỗ bao ở nửa người trên của cô, cũng ngăn trở hình ảnh kiều diễm xuất hiện.

“Nhưng đại hoàng huynh, bây giờ chúng ta thân ở một chỗ khác thường, không phải hẳn là mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Hơn nữa anh làm đại ca, hẳn càng nên chiếu cố tốt cho em trai chứ.” Lan Ngọc kháng nghị nói, kiên trì muốn tranh giành Nghênh Xuân với Lan Tĩnh.

Lan Ngọc một phen bắt được bả vai bên phải của Nghênh Xuân, sau đó kéo đến bên cạnh mình.

“Các cậu đi tìm hai nha đầu khác không phải tốt sao.” Lan Tĩnh cũng không cam chịu yếu thế giữ chặt bả vai bên trái của Nghênh Xuân, đem cô kéo dài tới trước mặt mình, ôm cổ.

“Nhưng nha đầu này thoạt nhìn có vẻ nghe lời. . . Nhị ca, không nên kéo em!”

“Đại hoàng huynh cũng nói như vậy rồi, cậu còn không thức thời, cẩn thận đầu dưa khó giữ được.”

“Bây giờ là thời đại dân chủ. . .”

“Bổn vương có thể trở về rồi chém nữa.” Lan Tĩnh lạnh lùng nói.

Lan Ngọc sờ sờ cổ của mình, đành phải ngoan ngoãn theo Lan Khang đi ra ngoài.

“Chờ một chút. . .” Nghênh Xuân vội vàng muốn theo sau, lại bị một lồng ngực ướt đẫm ngăn trở.

“Đi nơi nào?” Sắc mặt Lan Tĩnh thật sự đã cực kỳ khó coi.

“Làm sao anh có thể dạy bọn họ đi tìm em gái của tôi?”

“Bổn vương đương nhiên có thể, chị em các cô vừa vặn mỗi người một cái làm nha hoàn bên người chúng tôi, ở trong đoạn thời gi¬an chúng tôi còn chưa trở về này, các cô tự nhiên phải chịu trách nhiệm.”

“Anh. . . Anh . . .” Cô tức giận đến nói không ra lời.

“Hơn nữa đây cũng là số mệnh các cô.”

“Số mệnh?”

“Không nên quên cô họ gì.”

“Tôi đương nhiên biết, nhưng anh . . . . .”

“Bổn vương như thế nào? Đúng rồi, nhanh chóng lấy quần áo cho bổn vương mặc, bằng không nếu bổn vương nhiễm phong hàn, cô sẽ đảm đương không nổi đâu.”

Nói xong, Vương gia lớn nhất này bước dài tiêu sái đến bên giường của cô, một bộ dạng tính nằm lên đó.

“Này! Tôi không cho phép anh ngủ ở giường của tôi, anh còn chưa lau khô thân thể!” Ngay tại thời điểm cô muốn ngăn cản anh, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng. Một giây sau, cả người cô bị anh ôm lấy, nhiệt độ cơ thể nam tính nóng như lửa che ở trên người cô. Hơi thở dương cương của đàn ông cũng bay vào trong mũi, làm cô không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Nếu như cô muốn giúp bổn vương làm chăn ấm, cùng nhau ngủ cũng không sao, có muốn không?” Bộ dáng của anh như sắc dục xông tâm, cúi đầu nói với cô.

“Đương nhiên là. . . Không cần.” Cô dùng sức giãy khỏi anh, sau đó trốn đến bên kia phòng, chỉ có thể tức giận lại không biết nên làm cái gì nhìn anh toàn thân ướt đẫm nằm trên giường của cô.

Cô đứng ở nơi đó trừng mắt anh, vốn cho là anh sẽ lương tâm bất an, kết quả cô cư nhiên nghe được một tiếng ngáy không nhỏ.

Người cổ đại này thật là, cô mới đi gần một bước liền lập tức dừng lại, một đôi mắt to thẳng tắp trừng hướng thân thể trơn bóng kia.

Xem cô tức giận đến độ quên người đàn ông này toàn thân trần trụi, cô vội vàng đem mặt quay qua.

Giống như thầy bói mù sờ voi, cô nhắm chặt hai mắt lục lọi cái chăn trên giường, sau đó phủ lên cả đầu và người của anh, thật giống như đang đắp thi thể.

Quản anh ta cái khỉ gió, quan trọng nhất là hiện tại cô cũng rất mệt mỏi, bị anh giằng co một đêm, cô lại luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, mí mắt đều đã muốn rơi xuống cả.

Nhưng lại tức giận, như thế nào vẫn phải tìm chỗ ngủ a!

Không thể làm gì, cô đành phải cầm lấy gối đầu chạy tới chen chúc với mẹ.

Không bao lâu sau, phòng Quan mẹ lại thêm hai người cùng nhau chen chúc.

Sau đó, Nghênh Xuân mới rốt cục hiểu được vừa rồi Đại vương gia kia nói họ các cô chú định số mệnh của các cô là có ý gì .

Quan, gặp được Vương, đương nhiên là phải cúi đầu cúi người, hết sức lấy lòng, ai bảo các cô là thần tử đây!

Ô ô! Thật sự sẽ là như vậy phải không?

Vậy tương lai chính mình thật sự phải làm nha hoàn của anh ta sao? Cô không phải có số khổ như vậy chứ?

Nghênh Xuân nhịn không được thở dài.

Sau đó liền nghe được hai em gái bên cạnh cũng một người tiếp một người thở dài một lượt.

Xem ra, trong lòng mọi người đều có loại ý tưởng bất đắc dĩ này.