Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 14: Lại mặt (một)



Đột nhiên xe ngựa phanh một cái, Tống Ứng Diêu ngồi không vững liền ngã nhào tới phía trước, cũng may là Phương Đàn nhanh tay lẹ chân chặn lại kéo nàng vào trong ngực mới khiến nàng không ngã xuống. Tránh được một nạn, hai người không hẹn cùng thở phào, sau đó mới phát hiện tư thế hai người gần kề như vậy... Tống Ứng Diêu níu vạt áo của Phương Đàn lặng lẽ đỏ mặt, mà Phương Đàn càng thêm cứng ngắc. May là sau khi kết hôn nàng càng phòng hộ mình cẩn trọng hơn, không phải vậy lần này đã bị phát hiện rồi...

Phương Đàn bây giờ buông ra cũng không phải mà ôm vào lại càng không phải. Tống Ứng Diêu nào biết đến điều đó, Phương Đàn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục...ôm. Mãi đến khi xe ngựa đến trước cửa Tống phủ, nàng mới buông Tống Ứng Diêu ra, giả vờ bình tĩnh đi xuống xe.

Tống Ứng Diêu bị Phương Đàn ôm một đường, ngượng ngùng nhưng vẫn không có nói gì, sau khi được Phương Đàn buông ra, nàng chỉnh sửa quần áo cùng dung nhan có chút ngổn ngang ngay ngắn xong xuôi mới xuống xe ngựa.

Lúc hai người còn trên đường đến Tống phủ, quản gia của Tống phủ nhận được tin hôm nay tiểu thư sẽ về nhà, từ sáng sớm liền bắt đầu đợi ở cửa, không nghĩ đến khi xe ngựa dừng ở Tống phủ, từ trên xe bước xuống không chỉ có tiểu thư còn có Thành vương, liền nhanh trí gọi gã sai vặt mau mau chạy vào phủ thông báo cho lão gia.

Không lâu sau đó, Tống Trưng Chi nhận được tin tức mang theo Tống phu nhân ra cửa lớn nghênh tiếp Thành vương gia, Tống Trưng Chi vừa thấy Phương Đàn, lập tức quỳ xuống nói: “Không biết Vương Gia cũng tới, không thể nghênh đón xin Vương Gia thứ lỗi.”

Phương Đàn đỡ hắn đứng lên: “Nhạc phụ xin đứng lên, không cần đa lễ.”

“Đa tạ vương gia” Tống Trưng Chi thấy Thành vương cùng Tống Ứng Diêu trở về, hẳn là rất yêu thích con gái của mình, không khỏi vui mừng trong dạ, xem ra tương lai sắp tới mình sẽ thăng chức rất nhanh. Né thân mình qua một bên nói: “Vương Gia xin mời vào phủ.”

Phương Đàn gật đầu, cầm tay Tống Ứng Diêu dẫn đầu đi vào. Một số hạ nhân theo vào bên trong hầu hạ Vương gia và Vương phi, còn lại thì mang lễ vật đem vào Tống phủ.

Từ khi Tống phu nhân trông thấy Tống Ứng Diêu, đôi mắt chưa bao giờ nhìn qua nơi khác, bà vẫn chăm chú nhìn nàng, thấy nàng ngoại trừ trên mặt có chút nhợt nhạt, ngoài ra không có gì khác, có lẽ sống trong vương phủ rất tốt. Con bà giờ đây đã vấn tóc chứng tỏ mình đã thành gia lập thất, có dáng dấp phu nhân, chỉ là vầng trán vẫn còn rất trẻ trung. Tống Ứng Diêu nhìn về phía Tống phu nhân với ánh mắt ân cần, trong lòng có chút xót xa nhưng nét mặt không hiện ra, nàng hướng về phía Tống phu nhân mỉm cười ra hiệu chính mình rất tốt, Tống phu nhân lúc này mới yên tâm, theo mọi người vào phủ.

Tiến vào phòng khách, sau khi Tống phu nhân cùng Tống Trưng Chi hành lễ với Phương Đàn và Tống Ứng Diêu, Phương Đàn để Tống Ứng Diêu theo Tống phu nhân vào hậu viện trò chuyện ít lời riêng, còn nàng thì lại ở đại sảnh ngồi cùng Tống Trưng Chi thưởng thức trà, nói chuyện phiếm. Tống Ứng Diêu mặc dù đối với chuyện cha mẹ mình hành lễ trước mặt mình không dễ chịu gì cho mấy, thế nhưng cũng không có cách nào, hiện tại chính là địa vị chênh lệch.

Trong phòng hậu viện.

Vừa mới ngồi xuống Tống phu nhân liền liên tiếp hỏi ba câu: “Sống trong vương phủ có hợp không? Vương Gia đối đãi với con có tốt không? Thái phi sẽ không làm khó con chứ?”

Tống Ứng Diêu không biết trả lời câu nào trước, không thể làm gì hơn là dùng một câu nói khái quát trả lời hết mọi chuyện: “Dạ được, rất tốt, Thái phi người cũng hiền từ.”

Tống phu nhân đau lòng xoa mặt Tống Ứng Diêu: “Sắc mặt của con làm sao nhợt nhạt như vậy?”

Tống Ứng Diêu giải thích: “Con gái không có chuyện gì, chỉ là hai ngày nay có hơi sốt.”

“Làm sao ở nhà không xảy ra chuyện, vừa gả vào vương phủ liền bị sốt cơ chứ?” Tống phu nhân đưa bàn tay sờ trán Tống Ứng Diêu, cảm giác nhiệt độ trên người nàng.

Tống Ứng Diêu đem tay của Tống phu nhân cầm vào tay mình, an ủi: “Con không có chuyện gì “

“Đã xem đại phu chưa?”

“Đã xem.”

Tống phu nhân mừng đến khóc: “Vậy thì tốt.”

Tống Ứng Diêu khuyên lơn Tống phu nhân đang khóc lóc một hồi, sau đó nhìn chung quanh nói rằng: “Hôm nay con không thấy Bằng Trình? Đệ ấy thường ngày không phải thích nhất đến chơi với mẹ sao?”

“Phụ thân con đưa nó đến trường đi học.” Tống phu nhân lau khô nước mắt nói: “Con tìm nó có chuyện gì?”

Tống Ứng Diêu lắc đầu: “Không có chuyện gì, lần trước đáp ứng với đệ ấy lần sau trở lại phải cho đệ ấy ăn thật ngon.” Nói xong hướng ra phía ngoài hô: “Khởi Tú, đem lễ vật vào đi.”

Khởi Tú ở bên ngoài nghe được Vương phi gọi nàng, lập tức đem những lễ vật kia vào.

Tống phu nhân nhìn cái người xa lạ, nghi hoặc chỉ chỉ Khởi Tú: “Đây là? Miên Niên bên cạnh con đâu?”

Tống Ứng Diêu giải thích rằng Vương Gia thấy Miên Niên còn quá non kém, liền đem cánh tay đắc lực của ngài ấy sang phụ giúp nàng.

Tống phu nhân gật đầu hiểu ý.

Khởi Tú mang lễ vật vào xong liền lui ra ngoài, Tống phu nhân liếc mắt nhìn có tới hai hòm to. Tống Ứng Diêu chỉ vào trong một hòm khá lớn nói: “Hòm lớn này là cho Bằng Trình, bên trong không chỉ đồ chơi còn có thức ăn, mẫu thân nhớ đưa cho đệ ấy.” Lại chỉ vào hòm còn lại nói nhỏ: “Hòm này bên trong là thuốc bổ, đặc biệt mang cho mẫu thân.”

Tống phu nhân nhìn những lễ vật kia cười nói: “Con cứ cưng chiều Bằng Trình, vạn nhất làm hư nó thì sao bây giờ? Còn có a, chỗ của ta cần đâu cần những thứ này?”

Tống Ứng Diêu cười: “Những thứ này đều là Vương Gia chuẩn bị, con làm gì có những thứ đó.”

Tống phu nhân thở dài: “Vương Gia thật là có tâm.” Lại vui mừng tiếp lời: “Xem ra con gặp được người tốt, nếu không tại sao có thể có tâm tư chuẩn bị những thứ này.” Trong lòng đối với con rể càng ngày càng hài lòng.

“Mẫu thân mới vừa nói Bằng Trình đi học ở trường tư thục sao” Tống Ứng Diêu hỏi.

“Đúng vậy “

Tống Ứng Diêu nhíu mày: “Trường bên đó không phải là rất lộn xộn hay sao, phụ thân vì sao để cho đệ ấy đến đó học“.

Trường tư thục Cố Danh Tư chính là nơi con cháu quan lại đến đây học tập, nhưng bên trong cũng không phải chỉ có con cháu quan lại mà còn có những người dựa vào quan hệ mà được vào. Phẩm chất chênh lệch, không đồng đều, loại người gì cũng có, phu tử quản giáo lại không nghiêm, vì thế phi thường loạn, còn không bằng trường tư bình thường khác.

Tống phu nhân chỉ biết nói: “Ta cũng có khuyên giải lão gia, nhưng lão gia không nghe, ông ấy nói như vậy Bằng Trình mới có thể giao hảo cùng con cháu quan lại khác...” Dù Tống phu nhân không nói, Tống Ứng Diêu sớm biết đây là chủ ý của cha nàng.

“Con nếu có cơ hội sẽ thưa cùng Vương Gia, để Vương Gia sắp xếp xem Bằng Trình có thể hay không đến Quốc Tử Giám học.” Tống Ứng Diêu mím môi nghĩ đến, vì tương lai của Tống Bằng Trình, bất đắc dĩ nàng mới thỉnh cầu Vương Gia. Quốc Tử Giám là nơi chuyên bồi dưỡng thế hệ kế tục trụ cột của triều đình, ở đó lựa chọn học trò từ một trăm người mới được một người, phu tử cũng phi thường nghiêm khắc, Bằng Trình được vào đó học nhất định sẽ có tiền đồ. Về phía Vương Gia, có lẽ sẽ đồng ý.

Sau đó hai người trò chuyện thật lâu việc của Tống Bằng Trình. Tống phu nhân vừa đùa vừa nhắc đến chuyện con cái, Tống Ứng Diêu nhớ tới chuyện khi nãy xảy ra trên xe ngựa, mím môi cười: “Con sẽ tận lực.”

Mặt khác, Phương Đàn ngồi đại sảnh, Tống Trưng Chi liền bận bịu gọi hạ nhân: “Dâng trà, dâng trà, nhanh cho Vương Gia!”

Chỉ chốc lát trà liền mang đến, Phương Đàn bưng lên chén trà vừa mở nắp vừa nhíu lông mày, này trà cũng quá kém đi, nàng ở trong vương phủ từ trước đến giờ chỉ uống Vũ Di Đại Hồng Bào (loại trà cung đình).