Vương Bài Sủng Phi

Chương 6-2



Lời Liễu Chỉ Tuyết như chiếc gai đâm mạnh vào tim Liễu Chỉ Nguyệt, tim nàng đau muốn chết. Nhưng, đó là sự thật, sự thật mà nàng không muốn thừa nhận.

“Muội nhìn xem, cá của tỷ ngoan chưa. Tỷ nuôi hơn một tháng, chúng đều béo mẫm.” Liễu Chỉ Tuyết nhẹ nhàng nói, đặt gói thức ăn xuống, tao nhã trở về chỗ ngồi, mỉm cười nói tiếp: “Muội về điện Minh Nguyệt trước đi, việc này tỷ sẽ tự thu xếp.”

Liễu Chỉ Nguyệt mừng thầm, hỏi: “Tỷ cho phép ư?”

“Ta sẽ suy nghĩ, muội cứ về đi.” Liễu Chỉ Tuyết không trả lời thẳng câu hỏi.

“Đa tạ tỷ tỷ!” Liễu Chỉ Nguyệt gạt đi nỗi đau vừa rồi, hớn hở cúi chào, lui ra.

Liễu Chỉ Tuyết nhìn theo bóng tiểu muội khuất dần, mỉm cười. Trước hết làm cho cô ta bất an, sau đó lại vỗ về cho yên lòng. Mỗi lời nói, cử chỉ của mình đều nắm chắc tâm tư của Liễu Chỉ Nguyệt, vậy nên rất dễ dàng nắm yếu điểm của cô ta.

Liễu Chỉ Tuyết đứng lên, trở về bên bể cá vàng, cầm lên gói thức ăn cho cá, ung dung rắc vào bể, khuôn mặt đẹp chim sa cá lặn toát ra sự thấu triệt và trầm tĩnh đáng sợ.

Chỉ Nguyệt, đã nhớ nội quy trong cung tại sao không tuân thủ. Chỉ cần hành vi lơi lệch lạc, là ngươi đã có thể rơi xuống vực thẳm ngàn trượng. Ta muốn đợi xem, rốt cuộc đầu óc ngươi có bị tình cảm làm cho mê muội, chôn một ẩn họa cho Liễu gia. Ngươi đừng làm ta thất vọng.

Uyển nhi đi vào trong điện, Liễu Chỉ Tuyết đang thư thái nâng chén trà đã nguội, uống một ngụm. Vị đắng ngấm vào miệng, nàng chau mày, nhẹ nhàng đặt chén ngọc xuống, “Uyển nhi, đi báo Vương công công, hôm nay hoàng thượng cho vời Lệ phi vào hầu.”

“Hoàng hậu, vì sao để hoàng thượng vời Lệ phi vào hầu?”

Hầu hạ Liễu Chỉ Tuyết mười mấy năm, đến bây giờ Uyển nhi cũng không sao hiểu được tâm tư chủ nhân của mình. Theo lời đồn, trong các phi tần hậu cung, hoàng thượng sủng ái nhất chính là vị hoàng hậu được ông trời quá ưu ái này, nếu không có thông tri đặc biệt, ngay với phi tần nào cũng do hoàng hậu sắp đặt. Nguyệt quý phi do được thái hậu cưng sủng, trở thành mối uy hiếp không nhỏ đối với Hoàng hậu. Hậu cung cơ hồ là thiên hạ của nữ nhi Liễu gia.

Nhưng gần đây hoàng hậu lại liên tục để hoàng thượng triệu Lệ phi vào hầu, Uyển nhi hoàn toàn không hiểu tâm tư của chủ nhân hậu cung.

“Phải dính cả mưa lẫn sương mù mới là đạo bảo toàn bản thân. Một cái đỉnh, ba cái chân mới có thể đứng vững.” Một câu này của Liễu Chỉ Tuyết đã nói rõ quan hệ giữa hoàng thượng và phi tần hậu cung, nó thấm vào xương tủy.

Đang nói, một tiểu cung nữ nhẹ bước đi vào điện. Cung nữ vận váy dài màu xanh non, giày bông để trắng, trang điểm rất thanh thoát, nhẹ nhàng, cúi người hành lễ, thưa: “Hoàng hậu nương nương, Tả tướng đại nhân cầu kiến.”

Liễu Chỉ Tuyết gật đầu, mỉm cười.

Uyển nhi cúi đầu, cùng tiểu cung nữ đi ra ngoài.

Trước cửa đại điện, Tả tướng Nam Thư Văn thân vận quan bào màu xanh, đứng thẳng trang nghiêm. Người này dáng nho nhã, tuấn tú, dung mạo sáng sủa, có một vẻ trầm tĩnh bẩm sinh.

Uyển nhi mỉm cười, nói: “Đại nhân, nương nương mời đại nhân!”

Nam Thư Văn bước vào điện. Uyển nhi đóng cửa điện, cùng các cung nữ lặng lẽ đứng hầu ở một chỗ cách xa cửa điện.

“Trà Long Tỉnh hôm nay rất tuyệt. Mấy ngày trước Uyển nhi đã cùng các cung nữ thu lượm sương sớm trong ngự hoa viên, trà này pha bằng sương mai tinh khiết, có hương vị đặc biệt, là thượng phẩm nhân gian.” Liễu Chỉ Tuyết mỉm cười nhìn Nam Thư Văn.

Nam Thư Văn chỉ hành lễ đơn giản, ngồi ngay vào chiếc ghế mềm bên cạnh.

Sau đó, nâng chén ngọc, đưa lên ngang mũi hít nhẹ. Hương trà lan tỏa, ông nhếch mép cười, tán thưởng: “Đích thực là thượng phẩm.” Nói đoạn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, hương vị lan trong miệng, thấy dễ chịu vô cùng.

“Tối qua, Sử bộ và Công bộ thượng thư đột tử, Sử bộ thị lang và Công bộ lang trung tiền nhiệm thay thế, sẽ nhậm chức hôm nay.” Nam Thư Văn đặt chén trà xuống, âu yếm liếc nhìn nụ cuời đoan trang của Liễu Chỉ Tuyết, thong thả đáp lời nàng.

“Sử bộ và Công bộ đã thay người bao nhiêu lần rồi? Cách mấy tháng là có tân quan nhậm chức, người này không tốt. Sử bộ thị lang là môn sinh đắc ý của thân phụ ta, ta cũng mấy lần có duyên gặp mặt, con người ông ta phóng đãng, ham nữ sắc, không thể làm nên đại sự. Còn Công bộ lang trung là họ hàng của Liễu gia, mặc dù nói là người của thân phụ ta, nhưng đúng đắn, làm quan lâu năm, thanh liêm, chính trực, là quan viên tốt.”

“Chuyện này không phải là điềm hay. Tuyết Nhi, nàng có biết vương gia thân bại danh liệt là do bởi tay ai không?”

“Không phải do người Tả tướng làm ư?” Liễu Chỉ Tuyết tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Thấy Nam Thư Văn lặng lẽ lắc đầu nàng nhướn mày, “Còn có kẻ khác tham dự?”

Nam Thư Văn mỉm cười. Chuyện này chàng vẫn chưa nói với nàng, không biết, được tin này thái độ nàng thế nào. Chàng hơi tò mò.

“Tuyết nhi, chính là tiểu muội nàng thương nhất, Liễu Chỉ Tự gây ra. Tử Hoài cũng tham dự, nhưng hắn chỉ té nước theo mưa, đầu trò là tiểu muội của nàng.” Thoạt nghe tin này Nam Thư Văn vô cùng kinh ngạc, trong ấn tượng của chàng, Liễu Chỉ Tự chỉ là một bông hoa nhỏ cớm nắng, từ lúc nào nha đầu đó trở nên thủ đoạn như vậy?

Bàn tay cầm chén trà của Liễu Chỉ Tuyết không hề dao động khi nghe tin đó, Nam Thư Văn càng thấy hứng thú. Tuyết nhi của chàng, hầu như không hề bất ngờ trước bất cứ chuyện gì.

“Không thể!” Trong giọng điệu ung dung của nàng có một vẻ kiên định, nàng cười nhạt lắc đầu, “Tự nhi yếu đuối, chuyện này muội ấy tuyệt đối không làm được. Nếu tin của Tả tướng là chính xác, thì ta thật sự phải nhìn Tự nhi bằng con mắt khác.”

“Vệ Minh Hàn sắp hồi kinh, Liễu Chỉ Tự là quân cờ quan trọng, không ai từ chối, không sử dụng một quân cờ tốt như thế. Có điều đây vẫn là một ẩn số không nhỏ. Hiện giờ vương gia hận Liễu Chỉ Tự đến tận xương tủy, nhịp cầu giữa vương gia và Vệ Minh Hàn coi như đã bị Liễu Chỉ Tự chặt đứt.” Chàng không ngờ chuyện nhầm lẫn linh tinh đó, hóa ra lại có lợi cho phe của chàng.

“Vệ Minh Hàn và hai tiểu muội của ta đúng là nghiệp duyên vẫn còn nặng, tại sao dính dáng đến ông ta toàn là nữ nhi của Liễu gia?” Liễu Chỉ Tuyết giọng hơi lạnh nhạt, “Chỉ Nguyệt đã nôn nóng ngồi không yên, vừa rồi đến ta, xin về thăm thân. May mà trước đó Tả tướng đã dùng kế khiến thái hậu đến Ninh Anh tự lại mấy ngày, nếu không với sự tinh anh của thái hậu, sao không đoán ra mục đích của ta.”

“Tuyết nhi...” Nghe giọng nói của nàng có phần mệt mỏi, thất vọng, Nam Thư Văn thương xót gọi tên nàng. Cô cô, tiểu muội, họ hàng đều là người chí thân, trong cái chậu thuốc nhuộm của quyền lực và tham vọng, bọn họ chỗ nào cũng toan tính, đã sớm mất đi thân tình, chỉ còn lại tham vọng trần trụi.

“Ta đã sớm quen rồi, không sao!” Liễu Chỉ Tuyết đáp lại chàng một nụ cười ấm áp, “À, ta biết Tả tướng muốn tìm hoàng thượng, người vẫn ở chỗ cũ.”

Đó là một cung điện cực lớn, rất trống trải. Thiết kế hơi khác cung điện thông thường, ở đây có một bãi cỏ rộng thênh thang. Dưới bầu trời xanh mây trắng, cỏ xanh như tơ, trong làn gió tinh khiết thoảng hương cỏ tự nhiên.

Trên chiếc bàn trúc bày đầy những ngọc phẩm lớn nhỏ, có tượng người đã tạc xong, có trâm ngọc tinh xảo, châu hoa, mặt dây chuyền, chế tác tinh xảo tuyệt mỹ trong suốt, long lanh, như được bàn tay một đấng siêu phàm tạo nên.

Trên ghế nằm, một thân cao dỏng đang ngả mình một cách uể oải. Trường bào trắng tuyết bay nhè nhẹ, mái tóc dài đen như mun được cột chặt bằng dải tơ bạc, giữa dải tơ bạc gắn một miếng ngọc màu xanh lục. Khuôn mặt của người đàn ông trẻ, đẹp như ngọc, lông mày lười mác đen như mực, cặp môi hồng hào đầy đặn, đẹp nhất là đôi mắt đào hoa yêu mị mê hồn, toát ra vẻ ngây thơ thánh khiết, trong trẻo.

Người đàn ông này, có thể dùng từ “khuynh quốc khuynh thành” để mô tả.

Ấm và sáng như ngọc, phiêu lãng như mây, như thủy tinh ngưng kết từ sương đêm trên đỉnh núi, thanh cao như hoa mai trong tuyết. Khóe môi chàng hàm một nụ cười nho nhã trong trẻo, tư dung cao quý. Chàng đang chăm chú nhìn miếng ngọc phù trong tay.

“Vi thần tham kiến hoàng thượng.” Nhìn quen dung nhan tuyệt mỹ của Liễu Chỉ Tuyết, Nam Thư Văn cơ hồ tê liệt trước mỹ sắc. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Hiên Viên Triệt, lòng vẫn không khỏi âm thầm muôn phần cảm thán.

“Thư Văn đến rồi, ngồi đi, thấy miếng ngọc phù này thế nào? Hôm nay vừa mới tạc được một nửa.” Đôi mắt êm đềm đen láy của Hiên Viên Triệt thoáng vẻ đợi chờ, những ngón tay dài trắng muốt vuốt ve miếng ngọc, nụ cười dịu dàng êm ả.

“Kỹ thuật chạm khắc của hoàng thượng đã nâng lên một bậc. Lần này hoàng thượng tạc gì vậy?” Nam Thư Văn cười nhẹ, phất ống tay áo, cầm lên cây trâm ngọc trên bàn trúc. Cây trâm màu ngọc bích tạc một đóa hoa mai xinh xắn, gữa đóa hoa là một nụ hồng tạc rất khéo. Tất cả ngọc phẩm trên bàn đều là tinh phẩm.

“Lần này tạc người, mấy lần trước tạc không đẹp, đều bỏ rồi.” Hiên Viên Triệt cười nhẹ như xuân, giọng đầy tiếc nuối.

“Hoàng thượng, người ngọc này tạc là để tặng sao? Vi thần nhớ là sắp sinh nhật hoàng hậu nương nương, nhất định hoàng thượng phải tạc thật đẹp.”

“Tuyết nhi không thích những thứ đó, miếng ngọc điêu này, tạc không đẹp thì vứt, tạc đến khi đẹp mới thôi.” Giọng Hiên Viên Triệt dịu dàng như ánh trăng, trong trẻo như sương sớm.

“Vi thần thấy các tác phẩm khác cơ hồ đều rất đẹp.” Nam Thư Văn cầm lên mấy miếng ngọc tạc trên bàn, ngắm nghía, cảm thấy rất tinh sảo.

“Đều có vết Trẫm vừa tạc vừa nghĩ phải làm từ từ, có lúc chờ đợi cũng là một quá trình ngọt ngào, bức tượng người tạc ra cũng khiến trẫm có niềm vui bất ngờ.”

“Hoàng thượng nói chí phải, thần xin lĩnh giáo.”

Trên bãi cỏ rộng, hai người đàn ông luận đàm về tạc ngọc. Chuyện triều đình Nam Thư Văn vừa nói với Liễu Chỉ Tuyết, tuyệt nhiên không đả động với Hiên Viên Triệt.

“Trời đẹp quá, Thư Văn đã đến, thì cùng trẫm sưởi nắng chút đi, nếu không thì phụ sắc xuân đẹp thế này.” Chàng nói đoạn, uể oải nằm xuống ghế trúc, để mặt lộ hoàn toàn dưới ánh mặt trời. Hàng mi tao nhã ngả một cái bóng, che đi ánh mắt mê hồn, khuôn mặt ấm và sáng như ngọc. Trông chàng trong sáng như một nhã sỹ phong lưu thưởng ngoạn mỹ cảnh.

“Vi thần cung kính không bằng tuân mệnh.” Nam Thư Văn cười cũng nằm xuống chiếc ghế khác.

Hiên Viên Triệt, vị hoàng đế si mê điêu khắc, không bận tâm triều chính, cả ngày chìm trong đam mê, say sưa không biết chán.