Vương Bài Sủng Phi

Chương 17-3



Đây đúng là một vấn đề uyên thâm, hoàng thượng, muội cũng không trả lời được, có lẽ là để chứng minh mình đã từng tồn tại.” Mạt Ca uể oải nói, với một chút buồn rầu.

Cô là Mạt Ca, đã từng đi qua cuộc đời của họ, sau này cho dù trở lại thế giới của mình, cũng có một bằng chứng từng tồn tại.

“Cười rất khó coi.” Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày, xoa nhẹ đầu cô. Có lẽ chính chàng cũng không biết, cử chỉ đó hàm ý sủng ái, bao bọc thế nào.

Mạt Ca trợn mắt lườm chàng, để chứng minh mình rất bực, “Hiên Viên Triệt, cho dù muội không đẹp đến mức gây tai họa như hoàng thượng, hoàng thượng cũng không nên đánh vào lòng tự tin của muội chứ? Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hoàng thượng ở trong cung đã lâu, e không hiểu thế nào là nhân ngôn khả úy, nếu hoàng không có chút hàng động gì, nói thật, hậu quả sẽ khôn lường. Đám đám thần đó còn chưa lôi hoàng thượng từ ngai vàng xuống, thì hoàng thượng vẫn thư nhàn tạc ngọc như một người nhàn rỗi.

Chàng đặt mảnh ngọc trong tay xuống, cười nói: “Mạt Ca, muội chỉ cần nhớ, Hiên Viên Triệt ta đời này sẽ không làm hai việc, một là không bao giờ làm việc gì mà chưa chắc chắn hai là...” Chàng dừng lại, “Yên tâm, chuyện này người ta sẽ quên rất nhanh thôi.”

“Hai là gì?” Mạt Ca cố hỏi.

“Tự nghĩ đi.” Chàng nói, lại cầm lên mảnh ngọc tiếp tục tạc, rất chuyên tâm.

Mạt Ca bất mãn lẩm bẩm, phản đối: “Hoàng thượng, làm người phải nhân đạo, những người nói năng dở chừng như thế là rất thiếu đạo đức.”

Hiên Viên Triệt chỉ liếc cô một cái, thong thả nói: “Muội chỉ cần biết, trẫm sẽ nhanh chóng để sự việc này lắng xuống là được, những cái khác, tự nghĩ đi.

À, Mạt Ca, trẫm tạc cho muội một tượng ngọc. Muội thích màu gì?”

“Tạc tượng ngọc cho muội? Thật không?” Mắt cô sáng lên. Hời rồi đây! Hiên Viên Triệt tạc rất đẹp, tạc cái gì cũng sinh động như thật, “Nhưng chẳng phải trước đây, hoàng thượng tạc tượng người đều thất bại sao?”

“Chính vì tạc tượng người thất bại, cho nên mới tạc muội, lấy muội làm vật tạc thử, để luyện tập.” Chàng cười nhạt.

Khuôn mặt phấn khởi của Mạt Ca lập tức ỉu xìu, tức giận lườm chàng. Thì ra, chàng đem cô ra làm vật luyện tập, thật vô vị khiến cô mừng hụt một phen.

Mạt Ca đang bực không nhận ra ánh mắt âu yếm của chàng.

Tháng Sáu năm Hựu Hiên thứ mười, hai nước Ngọc Phượng và Hiên Viên xảy ra chiến tranh biên giới. Ba nước sống hòa hảo chỉ là vỏ bề ngoài, biên giới thường xuyên xảy ra xung đột.

Ranh giới ba nước không thật rõ ràng, Hiên Viên và Ngọc Phượng lấy bình nguyên Cao Dương làm giới mốc. Nhưng, Hiên Viên ỷ thế binh cường mã
tráng, mấy năm nay đều đang mở rộng lãnh thổ, từng bước xâm lấn đất đai biên ải của Ngọc Phượng và Nữ Nhi quốc, mấy năm nay dẫn đến không ít cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.

Ngòi nổ dẫn đến chiến sự lần này là mục dân.

Trên bình nguyên Cao Dương, mục dân của hai nước thường thả dê ở biên giới của mỗi bên. Hôm đó không may, gặp đúng dịp Ngọc Phượng diễn tập chiến sự. Trong khi diễn tập, có người đề nghị lấy bầy dê làm bia luyện bắn cung tên, mọi người đồng ý. Bầy dê bị kinh động, chết và bi thương vô số. Mục dân phẫn nộ, ầm ầm phản đối. Nhưng binh sỹ bất chấp, cho là bắn chết mấy chục con dê chẳng là gì nhưng với mục dân, bầy dê lại là nguồn sống của họ.

Mục dân và binh lính đấu lý với nhau, vậy là mâu thuân xảy ra.

Binh sỹ Ngọc Phương xấu hổ tức tối, mấy binh sỹ nóng nảy không nhịn được, giương cung bắn vào đám mục dân. Mục dân tay không tấc sắt, đâu phải là đối thủ của binh sỹ, lập tức thương vong mười mấy người.

Ở biên giới những vụ xung đột thường rất nhiều, khi xử lý hai bên đều thận trọng, vì e ngại dẫn đến chiến tranh. Nhưng sự vụ như thế này đây là lần đầu tiên.

Tướng trấn giữ biên ải của Hiên Viên là Hàn Thanh Y lập tức yêu cầu Ngọc Phượng giao nộp toán binh sỹ kia, đó không những can hệ đến mười mấy nhân mạng, cũng can hệ đến tôn nghiêm và lợi ích của quốc gia. Hàn Thanh Y nhiều năm trấn thủ biên ải, đương nhiên đã thành thạo trong xử lý những vụ việc như thế. Ông cũng hiểu, lần này Ngọc Phượng sai, đồng nghĩa với đưa miếng thịt béo đến miệng ta, ăn bao nhiêu là quyền của ta.

Nhưng bất ngờ ngoài dự đoán là, lần này Ngọc Phượng không đồng ý điều kiện Hàn Thanh Y đưa ra, trái lại còn giết sứ giả. Có thể là do Vệ Minh Hàn không có ở biên ải, lại thêm Hiên Viên mấy năm luôn lấn chiếm đất đai khiến Ngọc Phượng càng oán hận, mong mãi một cớ có thể động binh, để sả hận một phen.

Lỗi sai vốn dĩ ở phía Ngọc Phượng, cho nên Hàn Thanh Y dù gì cũng không chịu nổi cơn giận này, đánh trận là chuyện một tướng quân không sợ nhất. Vậy là, hai nước bắt đầu giao chiến ở biên giới, hơn nữa tình hình ngày càng nghiêm trọng.

Tin ở biên giới lập tức cấp báo về kinh.

Trên triều, hai phái Tả, Hữu lại tranh cãi quyết liệt chuyện Hiên Viên Tiêu bị truy sát tạm lắng xuống.

Hai vị Tả, Hữu thừa tướng tranh giành gì? Tranh quyền, tranh vị, trước tiên là tranh quân quyền, tầm quan trọng của quân quyền rõ ràng lớn hơn nhiều so với những tranh cãi bóng gió vặt vãnh trên triều.

Chiến sự biên giới khẩn cấp, triều đình nhất định phải cử viện binh. Nhưng, ai cầm quân là vấn đề nan giải.

Mọi người đều biết, hai vị Tả, Hữu thừa tướng tranh đấu mấy năm, ai cũng muốn đè bẹp đối phương, hầu như mỗi lần thánh thượng có ý chỉ mới, họ đều cãi nhau. Hiên Viên Triệt thư nhàn ngồi trên long kỷ, như cười như không nhìn quần thần tranh cãi. Chàng nghĩ, nếu có ngày địch đánh vào cửa điện Kim Loan, có lẽ họ cũng nhất định tranh cãi xem ai ra nộp mạng trước.

Ngày 11 tháng Sáu là sinh nhật Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Tiêu. Chiến loạn ở biên giới khiến không ai có tâm trạng tổ chức mừng sinh nhật, Hiên Viên Triệt cũng có lệnh quốc khố giảm chi, cho nên quốc thọ năm nay lặng lẽ trôi qua. Đến 30 tháng Sáu, Mạt Ca biết đã qua sinh nhật của Hiên Viên Triệt.

Khi bức thư thứ hai cấp báo tin chiến sự biên cương, các đại thần vẫn còn tranh luận ai cầm quân ra trận.

Tại phủ tướng quân, Vệ Minh Hàn chau mày, ngồi trầm ngâm, chàng vốn đã quá thất vọng với trướng khí trong triều. Khói lửa biên cương vừa bùng lên, gánh chịu hoạn nạn là ngàn vạn lê dân bá tính vô tội. Còn bọn họ, vẫn nhàn rỗi gân cổ cãi vã ai cầm quân ra trận. Thật đáng hận tột cùng.

Dạo này, kẻ ăn người làm trong tướng phủ nhìn thấy tướng quân đều tránh xa, sợ bị vạ lây. Khuôn mặt nghiêm lạnh đó không thể đoán ra tâm trạng chàng, nhưng người hầu nhìn thấy đều ớn lạnh, không dám đến gần. Trước giông bão luôn yên tĩnh, đạo lý này ai cũng biết.

Vệ Minh Hàn đang luyện kiếm trong sân tướng phủ, đường kiếm tung hoành, dũng mãnh và phóng khoáng như giao long ra biển. Mặt không có biểu cảm, nhưng ra tay rất dữ dội, dường như đang trút mối hận gì, chiêu thức hơi loạn. Càng múa kiếm, lòng chàng càng không tĩnh tại, cuối cùng dừng tay, mắt lạnh tanh nhìn về phía hoàng cung.

Tự nhi...

Chàng đã thầm gọi cái tên đó không biết bao nhiêu lần, chàng nhớ đến nhức nhối lòng, nhưng lại không thể vào cung gặp nàng. Không biết nàng sống ra sao, Vệ đau khổ nghĩ. Chàng không hề biết, tương tư có thể khiến người ta phát điên.

Chiến sự khẩn cấp, thân là tướng quân, chàng nên lập tức ra chiến trường, dốc sức vì xã tắc, vì dân, nhưng chàng lại không muốn đi.

Chàng và Hàn Thanh Y tuổi ngang nhau, chàng hồi kinh, Hàn Thanh Y trở thành quan chỉ huy cao nhất ở biên cương. Vào sinh ra tử bao năm, chàng biết năng lực tác chiến và chỉ huy thiên phú của Hàn Thanh Y, lại thêm các tướng lĩnh thuộc cấp có nhiều kinh nghiệm phong phú, nếu triều đình chịu cử viện binh và tăng viện lương thảo, bọn họ có thể ngăn chặn kẻ địch tuyệt đối không khó.

Tuy vậy, tình hình chiến sự biên cương mỗi ngày một xấu, lòng chàng cũng đầy mâu thuẫn. Triều đình mà chàng phụng sự giờ đây hỗn loạn vì tranh quyền, đoạt vị bỏ mặc binh sỹ vào sinh ra tử trên chiến trường và bách tính nhà tan cửa nát.

Vệ Minh Hàn quá thất vọng.

Chàng mấy lần định vào cung xin ra chiến trường, nhưng lại không biết cuộc chiến này sẽ kéo dài bao lâu, bao giờ chàng mới có thể trở về gặp Tự nhi... Cho nên mấy ngày này chàng vô cùng buồn bã.

Ngày 19 tháng Sáu năm Hựu Hiên thư mười, bức thư thứ ba do quân báo phi ngựa tám trăm dặm đưa vào hoàng cung, Vệ Minh Hàn cuối cùng không thể ngồi yên.

Có lẽ là do sứ mệnh của một tướng quân, vì sứ mệnh này, họ nhất thiết đầu đội trời chân đạp đất, chống một khoảng trời cho bách tính, cũng nhất thiết phải lựa chọn giữa xã tắc và cá nhân. Có một thoáng, thậm chí chàng giận mình là một tướng quân.

Vệ Minh Hàn tự dâng tấu xin được cầm quân ra trận, bởi vì đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, biên cương hiện đã rơi vào hỗn loạn, chiến sự cũng không thể tiếp tục kéo dài. Liễu Tĩnh không còn cách nào khác, đành đồng ý. Để Vệ Minh Hàn cầm quân luôn tốt hơn để người của Nam Thư Văn làm soái.

“Vệ tướng quân!” Sau khi tan buổi triều sáng, bên ngoài Đại Hùng Bảo điện, Nam Thư Văn gọi Vệ Minh Hàn.

“Tả tướng đại nhân!” Vệ cung kính hành lễ. Chàng đã nhiều lần nghe nói đến vị thừa tướng tuổi trẻ tài cao này. Khắp hang cùng ngõ hẻm trong dân gian, vị thừa tướng này nổi tiếng là người mặt mũi hiền lành mà tâm địa hung dữ.

Tuy là quan cùng triều, Vệ Minh Hàn và Nam Thư Văn lại như người lạ, ngoài mấy lần nói chuyện riêng, họ hầu như không có tiếp xúc gì, nhưng Vệ đánh giá cao người này. Có thể cùng Liễu Tĩnh đấu lý ngang ngửa trên triều, chỉ riêng điều đó đã khiến chàng nhìn ông ta bằng con mắt khác.

Nam Thư Văn mặc dù không phải là bậc chính nhân quân tử gì, nhưng xem ra đường đường uy nghiêm, ánh mắt thông tuệ, không có vẻ sảo quyệt và tham vọng quyền lực đáng ghét.

Nam Thư Văn nói: “Vệ tướng quân ngày mai đã phải lãnh binh ra chiến trận, bản tướng chúc ngài phất cờ đắc thắng nhanh chóng khải hoàn hồi triều.”

“Tạ thừa tướng nói lời cát tường, mạt tướng nhất định dốc lòng dốc sức, đánh bại Ngọc Phượng!” Khuôn mặt lạnh tanh của Vệ không chút biểu cảm.

“Trận hỗn chiến ở biên cương lần này chắc sẽ nhanh chóng dẹp yên, nếu kịp, chưa biết chừng tướng quân có thể được xem một vở kịch hay.” Nam Thư Văn cười như gió xuân tháng Ba, nói với ẩn ý đặc biệt, đoạn quay người bỏ đi.

“Cung tiễn Tả tướng đại nhân!” Vệ cúi đầu, cặp mày chau chau, nhìn theo mãi bóng người xa dần đó, sắc mặt chợt u ám. Đứng một lát, chàng quay người định ra về, đi được mấy lại dừng, đi vòng về phía hậu cung.

Tuyết Dao cung.

“Hoàng hậu nương nương, Vệ tướng quân cầu kiến Cửu tiểu thư.” Uyển nhi vào điện bẩm báo. Hai chị em đang ganh đấu, qua mấy ngày rèn luyện, trình độ chơi cờ của Mạt Ca đã tiến bộ không nhỏ, mặc dù không thể sánh được với Liễu Chỉ Tuyết, nhưng cũng không đến nỗi thua quá thảm hại.

“Uyển nhi, ngươi vào rất đúng lúc, đang lúc quan trọng.”

Liễu Chỉ Tuyết đi một quân trắng, cười nói: “Đi đi, ta đoán chàng sẽ gặp muội rồi mới ra trận, muội đưa chàng ra hoa viên dạo một lát. À, đừng đến gần điện Minh Nguyệt, ngộ nhỡ Chỉ Nguyệt nhìn thấy, lại gây khó dễ.”

Mạt Ca gật đầu, ra ngoài điện.

Bên ngoài Tuyết Dao cung, một bóng người cương nghị đứng thẳng, ánh nắng phủ một sắc vàng kim rực rỡ lên mặt chàng.

Mạt Ca cười, chạy đến, “Vệ Minh Hàn!”


Vệ hơi chau mày, hình như không vui vì cô gọi cả họ cả tên chàng như thế.

Chàng hắng giọng, liếc cô một cái nói: “Gọi là Minh Hàn ca ca!”

“Minh Hàn ca ca, nghe nói ca sắp ra chiến trường, muội cũng muốn ra chiến trường xem đánh trận là thế nào.” Mạt Ca cười, nói vui, không bận tâm cách xưng hô.

Vệ không nói nhiều, hai người tản bộ mãi trong hoa viên. Mạt Ca thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn chàng đẹp trai lạnh lùng bên cạnh. Tiếc là chàng rất ít cười, thật phí của trời, nếu không đã làm xiêu lòng bao thiếu nữ.

Chàng cũng thật lạ, bảo là muốn gặp cô, có lẽ là đến cáo từ ra đi, nhưng nhìn chàng không có vẻ dùng dằng quyến luyến nào. Mãi không nói gì là sao?

Trên một cây cầu nhỏ, Vệ Minh Hàn dừng bước, lạnh lùng nhìn đám hoa sặc sỡ phía xa, đột nhiên hỏi: “Tự nhi, trong cung muội sống ra sao?”

Mạt Ca cười: “Rất tốt, ngày ngày ăn no, uống đủ, ngủ thừa.”

“Khi nào có thể ra đi?”

Mạt Ca lắc đầu, cười nói: “Người tính không bằng trời tính, cứ thuận theo tự nhiên, lúc nào có thể đi được thì đi.”

“Trong triều đã có dấu hiệu bất thường, có lẽ sắp nổi gió, muội ở trong cung, vạn sự nên cẩn trọng nhất định phải chú ý giữ mình, bất luận chuyện gì cũng không được can dự, biết không?” Chàng lo lắng dặn dò cô.

Mạt Ca gật đầu cười: “Ca không nói, muội cũng biết, muội sợ nhất dính vào chuyện gì bất lợi, trận bão cát này nếu nổi lên, muội có thể trốn bao xa thì trốn.

Đây không phải chuyện đùa, xem cho vui thì được, tham dự thì miễn, muội rất quý mạng sống của mình.”

Bây giờ nàng đã suy nghĩ rất thoáng, chàng mừng cho nàng, chỉ có chút hụt hẫng, nàng đã không còn dựa vào chàng như trước nữa. Vệ Minh Hàn nhìn vào mắt Mạt Ca, nói với ý tứ sâu sa: “Ta không ở kinh thành, Liễu Tĩnh sẽ không làm khó muội, cũng không chú ý nhiều đến muội, chưa biết chừng còn cho muội xuất cung.”

Mạt Ca chau mày, ngạc nhiên hỏi: “Không phải ca vì muội mà xin ra trận chứ?”

“Muội chỉ nói đúng một điểm, ta ra chiến trận đa phần là vì bách tính Hiên Viên. Không biết chiến cuộc này sẽ kéo dài bao lâu, ta hy vọng có thể dẹp yên, đến lúc đó ta sẽ sớm hồi kinh, thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn, lấy muội.”

Chàng nói với thái độ kiên quyết.

“Ca...” Mạt Ca cắn môi, có thể nói với chàng, cô không phải là Liễu Chỉ Tự không? Bây giờ cô chỉ muốn tìm miếng đậu phụ đập đầu mà chết, tự làm việc ác, không thể cứu.

“Đợi ta trở về, Tự nhi! Minh Hàn ca ca nhất định để muội xuất cung.”

Chàng nói. Mạt Ca rất muốn nói mình không phải là Liễu Chỉ Tự.

Vệ Minh Hàn xem ra rất quyết tâm nếu không nói rõ, sẽ làm lỡ chàng.

Nhưng bây giờ không phải là lúc giải thích, chàng sắp ra chiến trận, không thể khiến chàng phân tâm.

“Chuyện này, vẫn nên đợi ca trở về hãy nói.” Mạt Ca cười cố không để chàng nhận ra sự ngượng nghịu của mình.

Mặc dù cô rất muốn ra đi, lợi dụng người khác cũng không thấy áy náy, nhưng tuyệt đối không thể dùng tình cảm để lừa dối người khác.

Vệ Minh Hàn nắm tay cô, đôi mắt nghiêm lạnh thoáng hiện một tia đau khổ âm thầm.

Tự nhi...

Vì sao đã không còn nhìn thấy bóng ta trong mắt nàng?