Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 3



Edit: Su ??? 31/10/2020

Nhạc Thanh Dao kéo khóe miệng:

"Những thứ này....thực sự đáng giá hơn trăm vạn?".

"Cậu từng giúp đỡ anh ta?" Lưu Mộng Kỳ hỏi

"Không phải".

Vu Tĩnh Lan hỏi tiếp: "Chị ngủ với anh ta?"

Nhạc Thanh Dao thở ra một hơi, "Tôi nói, hai ngươi có thể đừng tưởng tượng đi xa như vậy được không?".

Lưu Mộng Kỳ cùng Vu Tĩnh Lan trăm miệng một lời, "Không thể được!".

Nhạc Thanh Dao thành thành thật thật mà đem việc ngày đó cô cứu mạng Tiêu Chính Vũ kể cho bọn họ nghe.

Sau khi nghe xong, Lưu Mộng Kỳ càng thêm kinh ngạc, "Hóa ra cậu là người đã cứu Tiêu tổng!".

"Coi như là vậy đi".

"Khó trách buổi sáng hôm đó trên người chị có vết máu" Vu Tĩnh Lan cũng nhớ ra.

"Cậu cũng thật can đảm quá đi!" Lưu Mộng Kỳ ôm bả vai Nhạc Thanh Dao, "Thanh Dao, mình nói cho cậu biết, lần này cậu nhất định sẽ đại bạo".

"Hả?"

"Cậu đã cứu sống tổng giám đốc tập đoàn Truyền Kỳ đó! Cậu biết không, tập đoàn Truyền Kỳ hoàn toàn có khả năng nắm giữ vận mệnh và sự phát triển của nghệ sĩ đó. Bây giờ cậu là ân nhân cứu mạng của Tiêu Chính Vũ, cậu nói xem, anh ta là loại người sẽ không quan tâm tới ân nhân của mình ư?"

Nghe Lưu Mộng Kỳ nói vậy, Nhạc Thanh Dao bỗng dưng nhớ tới một chuyện.

Ở trong giới giải trí này, cô vốn dĩ vẫn luôn không nóng không lạnh, không mặn không nhạt, không phải bởi vì cô không đủ nỗ lực, mà chính là vì không có chống lưng đằng sau. Các nữ minh tinh trong giới, nếu không phải là lắm tiền nhiều của thì chính là có một người gọi là "cha nuôi" chống lưng. Mà Nhạc Thanh Dao thì khác, cô không có bất cứ thứ gì.

Sau khi cô sống lại, vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để có thể thoát khỏi vận mệnh. Có lẽ Tiêu Chính Vũ chính là quý nhân của cô.

"Thanh Dao, đúng lúc mình muốn mua một chiếc túi. Túi LV này hay là cậu tặng cho mình đi". Lưu Mộng Kỳ mân mê cái túi LV kia, yêu thích không buông tay.

Nhạc Thanh Dao lấy lại chiếc túi từ tay cô ấy "Không được, những thứ này mình muốn đem trả lại".

"Tại sao chứ? Người ta đem quà tới mà cậu lại mang trả lại, cậu có bị ngốc không hả?".

Khóe môi Nhạc Thanh Dao mỉm cười, cầm chiếc túi LV trên tay: "Bởi vì so với những vật ngoài thân như thế này thì mình còn có thứ quan trọng hơn muốn hỏi anh ta".

Ngày hôm sau, Nhạc Thanh Dao mang theo những món quà đó đi tới biệt thự Tiêu gia. Nghe nói Tiêu Chính Vũ dưỡng thương ở đó.

Nhạc Thanh Dao được người giúp việc mời vào phòng của Tiêu Chính Vũ.

Tiêu Chính Vũ nằm ở trên giường đọc sách, nhìn thấy cô bước vào, liền đặt sách xuống một bên, nhìn về phía cô: "Nhạc Thanh Dao? ".

Tâm trạng vừa rồi có chút khẩn trương của Nhạc Thanh Dao đột nhiên thả lỏng, hóa ra anh ta đã biết tên của mình. Cô gật gật đầu.

"Ừ".

"Ngồi đi."

Nhạc Thanh Dao nói câu cảm ơn, đem rương đựng đồ đặt qua một bên. Thấy tầm mắt Tiêu Chính Vũ dừng trên chiếc rương, Nhạc Thanh Dao giải thích: "Đây là quà tặng mà anh sai người đem tặng cho tôi ngày hôm qua. Hôm nay tôi mang tới là để trả lại. "

Tiêu Chính Vũ khó hiểu, " Cô không muốn những thứ này? "

"À, mấy thứ này tôi có nhận thì cũng vô tác dụng".

Anh nhìn túi xách, đồ trang điểm, trang sức, đây đều là đồ phụ nữ yêu thích. Thế mà cô lại nói chúng vô dụng?

" Vậy cô muốn nhận gì? "

Nếu Tiêu Chính Vũ đã mở miệng hỏi thì Nhạc Thanh Dao cũng không muốn quanh co lòng vòng, " Tôi muốn anh đồng ý với tôi 3 điều kiện".

Tiêu Chính Vũ do dự một lát, tiền nhiều ít có thể cho, nhưng không thể tùy tiện đáp ứng cô 3 điều kiện được.

Nhạc Thanh Dao thấy sự băn khoăn của anh, nói thêm: "Anh yên tâm, 3 việc này tuyệt đối không khiến anh khó xử, cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì".

Tiêu Chính Vũ cười nhẹ: " Ví dụ như?"

Nhạc Thanh Dao nói: "Ví dụ, việc thứ nhất chính là, tôi muốn diễn vai nữ phụ của《 Cung Ngọc 》."

"Vai nữ phụ?" Tiêu Chính Vũ có chút không hiểu được người con gái trước mặt, " Vì sao không phải là vai nữ chính?".

Nhạc Thanh Dao thản nhiên nói: "Nữ chính đã quyết định rồi, tôi cũng không miễn cưỡng, tôi nói rồi, sẽ không làm anh khó xử."

Tiêu Chính Vũ nhìn cô: "Vậy còn yêu cầu thứ hai?".

"Chuyện này tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ xong sẽ lại nói cho anh."

"Được."

Nhạc Thanh Dao cười cười, " Vậy ý anh là đồng ý với yêu cầu của tôi?".

"Ừ." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói.

Sau khi nói xong, bầu không khí trở nên im lặng, Nhạc Thanh Dao ngồi trên ghế sofa, cách Tiêu Chính Vũ một khoảng xa, không biết nên làm gì cho đúng.

Nhạc Thanh Dao nghĩ một lúc, tìm chủ đề nói chuyện: "Vết thương của anh, không sao chứ?".

"Ừ." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói.

"Vậy là tốt rồi."

"Ừ."

Nhạc Thanh Dao bị hai câu "Ừ" của anh làm cho xấu hổ, tuy rằng bọn họ đã cùng trải qua một kiếp nạn, nhưng cũng không có thân thiết. Đây mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt của bọn họ.

Nhạc Thanh Dao không nghĩ ra chuyện gì để nói với anh, bèn đứng lên: "Vậy tôi cũng không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa."

Nhạc Thanh Dao đứng lên, đang muốn quay người đi ra ngoài, phía sau vang lên một tiếng: "Cảm ơn!".

Nhạc Thanh Dao quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, mỉm cười đáp lại.

Ngày hôm sau, La Hương Di gọi điện thoại kêu cô tới công ty.

"Sáng sớm nay, chị nhận được điện thoại của đạo diễn Tạ, ông ấy muốn em diễn vai nữ phụ của "Cung ngọc"."

Bản thân La Hương Di cũng không biết vì sao đạo diễn Tạ lại đột nhiên muốn Nhạc Thanh Dao diễn vai nữ phụ này.

Nhạc Thanh Dao cố ý làm ra vẻ kinh ngạc: "Thật sao?"

"Ừ, chị đã cùng ông ấy xác nhận lại một lần, đúng là em."

"Oa, thật là tốt quá! " Đối với niềm vui đã biết từ trước này, Nhạc Thanh Dao cảm thấy sự vui vẻ hiện tại của mình có chút giả.

La Hương Di cầm ly cà phê, nhìn Nhạc Thanh Dao: "Em đi tìm ông ấy?".

Nhạc Thanh Dao lấy bừa một cái cớ: "Cứ coi như là vậy đi, hôm sinh nhật tổng giám đốc, em có kính ông ấy một ly rượu, khiến ông ấy nhận biết em. "

La Hương Di hiểu rõ gật gật đầu, "Đối với nhân vật này, kĩ thuật diễn yêu cầu cao, nếu em có thể diễn tốt, nhất định sẽ khiến mọi người ấn tượng. Em cố gắng một chút."

Nhạc Thanh Dao cười cười, "Nhất định rồi."

Nhạc Thanh Dao ra khỏi văn phòng của La Hương Di, vào thang máy vừa lúc gặp Diêu Mỹ Vân cũng đi tới.

Diêu Mỹ Vân mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, ôm hai tay, "Nghe nói đạo diễn Tạ muốn cô diễn nữ phụ của "Cung ngọc"."

"Ừ, tạm thời là vậy." Nhạc Thanh Dao nghe cô ta nhắc tới chuyện này thì có chút áy náy, bởi vì cô nghe nói nhân vật này vốn dĩ định giao cho Diêu Mỹ Vân.

"Chúc mừng" Diêu Mỹ Vân nói.

Không biết câu chúc mừng này của cô ta có bao nhiêu thành ý nhưng Nhạc Thanh Dao vẫn đáp lại: "Cảm ơn! ".

"Thực ra lúc nào cũng diễn vai phản diện đối với diễn viên không phải là một chuyện tốt." Diêu Mỹ Vân thường xuyên xuất hiện trên màn hình với hình tượng người phụ nữ độc ác, cho nên đối với những vai diễn kiểu này cô ta có rất nhiều kinh nghiệm. "Nếu diễn không tốt, bị đạo diễn trách mắng thì đến cơm cũng chẳng muốn ăn. Còn nếu diễn tốt thì khán giả lại mắng cô ngoan độc, coi như ôn thần mà chửi rủa."

"Đóng phim mà, chính là diễn thành người khác, mình vẫn là chính mình, không cần để ý quá nhiều." Nhạc Thanh Dao chính là nghĩ như vậy. Cô đã chết một lần, khoảnh khắc sinh mệnh của mình bị chấm dứt cũng đã trải qua, còn có cái gì mà phải sợ nữa.

Diêu Mỹ Vân cười cười, "Có muốn cùng đi tới phòng tập thể hình không?".

Nhạc Thanh Dao nghĩ tới gần đây trên người đã có chút thịt thừa, liền gật đầu đồng ý.

Phòng tập thể hình của công ty rất đẹp, thiết bị cũng đầy đủ. Chỉ tiếc có người cô không thích cũng ở đây.

Nhạc Thanh Dao cùng Diêu Mỹ Vân thay quần áo thể thao. Có tất cả 4 máy chạy bộ thì hai cái đã bị Dư Hân Khiết và Hoàng Tư Nhã dùng rồi.

Nhạc Thanh Dao mỉm cười chào hỏi Dư Hân Khiết và Hoàng Tư Nhã, sau đó đứng lên máy chạy bộ.

"Hân Khiết, nghe nói bộ phim cung đấu mà cậu nhận sắp khởi quay rồi hả?". Hoàng Tư Nhã vừa chạy vừa nói, cố ý nói thật to, như là muốn cho người khác nghe được.

"Tháng sau." Dư Hân Khiết trả lời.

Hoàng Tư Nhã nhìn về phía Nhạc Thanh Dao cách mình một máy chạy bộ, "Thanh Dao, hình như cô cũng diễn một vai phụ trong "Cung ngọc" thì phải?".

Nhạc Thanh Dao nói: "Tin tức của cô cũng nhanh thật."

"Nghe nói mà thôi." Hoàng Tư Nhã cười cười, " Cô nhất định phải nắm chắc cơ hội này đó, đất diễn của vai nữ phụ này hẳn là so với 5,6 bộ ngày trước cô diễn còn nhiều hơn."

Vẻ mặt Nhạc Thanh Dao lạnh nhạt.

Hoàng Tư Nhã thấy cô không lên tiếng, tiếp tục cùng Dư Hân Khiết châm chọc mỉa mai, "Nghe nói đạo diễn Tạ có tiếng là quỷ háo sắc, không biết có phải là sự thật hay không?." Dư Hân Khiết phụ họa, "Đạo diễn Tạ thích chính là loại phụ nữ giả bộ thuần khiết, mặt ngoài càng là thanh thuần, ông ta càng thích.". Hãy tìm đọc trang chính ở * trumtru yen.me *

"Hóa ra là vậy, khó trách."

Bản thân Nhạc Thanh Dao biết thừa bọn họ đang âm thầm hại người, nhưng là trò hay mới vừa bắt đầu, cô cũng không muốn bị lộ, nếu không sẽ rối loạn trình tự.

Nhưng Diêu Mỹ Vân ở bên cạnh thì lại không kiềm chế được, nói: "Thanh Dao, Hân Khiết đang truyền dạy kinh nghiệm quý giá mấy năm nay của cô ấy đó. Cô cố gắng mà học hỏi."

Nhạc Thanh Dao nghiêng nghiêng đầu, đúng lúc thấy được bộ dạng phẫn nộ của Dư Hân Khiết nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế biểu cảm. Tâm trạng của cô đột nhiên tốt hơn.

"Hân Khiết."

Âm thanh quen thuộc vang lên ở phía sau, Nhạc Thanh Dao không cần quay đầu lại cũng biết đó là Viên Hàng.

Dư Hân Khiết rời khỏi máy chạy bộ, Viên Hàng đưa khăn lông đã được chuẩn bị sẵn cho cô ta, mắt liếc nhìn bóng dáng Nhạc Thanh Dao, nói với Dư Hân Khiết, "Buổi chiều sẽ có thông báo, bây giờ đi ăn cơm trước đã."

Dư Hân Khiết cùng Viên Hàng ra khỏi phòng tập, lúc này cô ta mới phát giận, "Đạo diễn Tạ có phải bị hồ đồ không? Sao lại để cho Nhạc Thanh Dao diễn vai nữ phụ?".

Viên Hàng nói: "Nghe nói là ý của Tiêu tổng."

Dư Hân Khiết nhíu mày: "Tiêu Chính Vũ?"

"Ừm."

Dư Hân Khiết hoàn toàn không tin, cười lạnh: "Thật nực cười, làm sao có thể? Nhất định là đạo diễn Tạ dùng quy tắc ngầm với cô ta. Nói ra ngoài không hay lắm nên mới lấy Tiêu Chính Vũ ra làm lý do."

Cô ta đã từng tiếp xúc với Tiêu Chính Vũ, một người lãnh đạm như vậy, làm sao có thể coi Nhạc Thanh Dao là ngoại lệ?

"Cô ta cũng chỉ là diễn vai nữ phụ, cô cũng đừng quá để ý."

"Ai để ý." Dư Hân Khiết cật lực phủ nhận, "Một diễn viên tuyến 3 nho nhỏ, cô ta diễn vai nữ phụ thì sao chứ? Tôi chỉ là chướng mắt bộ dạng giả vờ thanh cao kia của cô ta thôi."

Viên Hàng không nói gì.

Dư Hân Khiết trợn trắng mắt: "Thật sự không biết anh coi trọng điểm gì ở cô ta nữa."

Viên Hàng thuận miệng nói: "Cũng chỉ là chơi đùa mà thôi."

Thay quần áo, rời khỏi công ty, có fans ở cửa chào đón mong được ký tên, Dư Hân Khiết mang theo khuôn mặt mỉm cười thân thiện, cầm bút ký tên, chụp ảnh cùng với họ.

________

Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi. Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc. Nhớ nhấn ? cho mình nha❤