Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 19



Edit: Su ???

Đinh Kiệt cũng thử đi, nói với người chủ trì: "Cái thảm gai quá không có tính người rồi, thật sự là quá đau, không phải khoa trương, mới đi thôi đã như vậy, nếu mà chạy thì chỉ có tàn phế!"

Các nghệ sĩ khác thử thảm gai xong, cũng sôi nổi kêu rên.

Nhạc Thanh Dao, Đinh Kiệt, Sở Uy Ninh, Tôn Thụy một tổ, Nhạc Thanh Dao bị xếp ở cuối cùng.

Khi mọi người đang kêu rên và kháng nghị, MC nói: "Nếu ván này thắng có thể được gợi ý nơi tìm nước thánh, quy tắc trò chơi, ở trong quá trình tiếp sức, không thể chạy ra khỏi thảm gai, nếu không sẽ phải làm lại!"

"Đếm ngược bắt đầu!"

Đinh Kiệt là người đầu tiên, bưng hai bát tràn đầy nước, vừa kêu aaa vừa chạy, nhìn bộ dạng buồn cười của anh ta, mọi người ở đó cười đến thở hổn hển.

Đinh Kiệt chạy xong, giao cho Tôn Thụy, Tôn Thụy chân run một chút, hai chén nước rơi ra một nửa. Chạy chậm xong 50 mét, giao cho Sở Uy Ninh, Sở Uy Ninh chân dài, mỗi một bước rất lớn, nhưng mà mỗi một bước đều kêu đến cuồng loạn.

Nhạc Thanh Dao đã chuẩn bị xong từ trước, nhận nước, hai cái bát đều chỉ còn 1/3, cô bưng hai cái bát, bước nhanh trên thảm gai, đi cực kì vững vàng, cau mày, cắn môi, cũng chỉ là ngẫu nhiên kêu một tiếng đau.

Cuối cùng, một phần ba số nước còn lại không bị rơi giọt nào mà đều đổ vào cốc đong đo, đổ xong, Nhạc Thanh Dao cầm bát, lại chạy về!

Sở Uy Ninh nhìn bình tĩnh cô kêu, "Waoo, Thanh Dao, cô không đau sao?"

Nhạc Thanh Dao nói: "Không cảm giác! Bởi vì tôi cảm thấy chân tôi đã không còn là của chính mình nữa rồi!"

Đưa bát rỗng giao cho Sở Uy Ninh, Nhạc Thanh Dao chạy nhanh khỏi thảm gai, ngồi dưới đất để hai chân nghỉ một chút.

Đinh Kiệt hô to: "Thanh Dao, quá tuyệt vời!"

So sánh với tiếng thét chói tai dường như có thể làm hư camera của Diệp Tử Kỳ, nước trên tay cô ta từng chút bị văng rớt, đến đích thì không có mấy nữa.

Lần thứ hai đội Nhạc Thanh Dao tốt hơn so với lần đầu tiên, đến trên tay cô thì còn hơn một nửa. Vẫn như cũ không rơi ra ngoài tí.

Tám nghệ sĩ, chỉ có cô đi được vững vàng nhất.

Trận này kết thúc, đội Nhạc Thanh Dao nhiều hơn 1/3 so với đội bên kia. Sở Uy Ninh giơ ngón cái với Nhạc Thanh Dao, "Nữ hán tử!"

Đội thắng sẽ có được manh mối, Đinh Kiệt mở tờ giấy, mặt trên viết chữ: Bèo.

"Gần đây có nước không?" Nhạc Thanh Dao hỏi.

"Nước gì?"

"Hồ hoặc là sông." Nhạc Thanh Dao phân tích nói: "Bèo sống trong nước, mà bên trong chai nhỏ khả năng có manh mối."

"Thông minh!" Đinh Kiệt nói: "Hẳn là chỉ chai đựng manh mối."

Sở Uy Ninh nhìn bốn phía, "Gần đây có cái công viên, hẳn là có hồ nhân tạo."

Đinh Kiệt nói với đội viên: "Đi, chúng ta đi xem."

Quả nhiên, gần đây có hồ nhân tạo, cũng có một thuyền bè gỗ ngừng ở bờ biển, bờ biển còn có nhân viên công tác cung cấp cứu sinh, "Không sai, chắc là chai đựng manh mối ở trong hồ."

Bè gỗ rất dài, có thể ngồi bốn người, bè chập chềnh trôi. Người quay phim không đi theo xuống nước, chỉ có thể để camera nhỏ trên bè để ghi hình.

Trên mặt hồ khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng tìm được rồi chai nhỏ, bên trong là một tờ giấy màu vàng, mặt trên chỉ có một chữ: Đồng.

Bên trong còn có một tờ giấy: Chúc mừng mọi người nhận được manh mối đầu, chỉ cần gom đủ bốn manh mối, là có thể tìm được nơi có nước thánh.

Lúc này, nhân viên để trên mặt đất một phong thư, Tôn Thụy nhận, mở ra, thì thầm: "Manh mối sẽ do một người bảo quản, nhưng tên người bảo quản phải bí mật, không được để người khác biết."

Sở Uy Ninh ngẩng đầu, "Ai muốn giữ manh mối?"

"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nếu không thì cho Thanh Dao giữ." Đinh Kiệt hỏi: "Mọi người có ý kiến gì không?"

"Em không có ý kiến gì." Nhạc Thanh Dao nói.

Tôn Thụy nói: "Vậy quá mạo hiểm, nếu để bọn họ phát hiện, một cô gái như Thanh Dao không thể đối phó được."

Đinh Kiệt nói: "Đương nhiên không thể để Thanh Dao đi một mình, đợi lát nữa bốn người chúng ta vẫn đi cùng nhau, nếu như bị tách ra, nhất định phải có một người đi cùng Thanh Dao."

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Sở Uy Ninh hỏi.

Đinh Kiệt lại nhìn tờ manh mối màu vàng, ngẩng đầu hỏi nhân viên: "Manh mối còn lại ở đâu, sao lại không có hướng dẫn?"

Nhân viên: "Cũng ở công viên này."

Sở Uy Ninh ngửa mặt lên trời hô to, "Công viên lớn như vậy, sao mà tìm được!"

Nhạc Thanh Dao nói: "Để nhanh hơn thì chúng ta nên chia 2 nhóm."

Đinh Kiệt nói: "Anh và em một nhóm, hai người kia một nhóm, có gì sẽ liên hệ bằng điện thoại."

"OK."

Bốn người tách ra tìm kiếm manh mối còn lại ở công viên, Đinh Kiệt và Nhạc Thanh Dao vòng quanh hồ đi dạo một vòng, không thấy được manh mối nào, nhưng lại gặp được Quan Vĩ Hoành và La Cẩm Thiêm.

La Cẩm Thiêm từ xa đã thấy họ, hỏi: "Mọi người tìm được mấy manh mối?"

"Còn mọi người?" Đinh Kiệt hỏi lại.

Quan Vĩ Hoành giơ tay, "Một cái, chỉ là không ở trên người chúng tôi."

Nhạc Thanh Dao nói nhỏ bên tai Đinh Kiệt, "Xem ra bọn họ cũng phân công nhau hành động, hai người này là mạnh nhất trong nhóm, không lý nào lại giao manh mối cho hai thành viên yếu nhất."

Đinh Kiệt: "Vậy nên cướp hay không?"

Nhạc Thanh Dao: "Hai người chúng ta nhìn qua hơi yếu, nếu chúng ta không đoạt, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

Quan Vĩ Hoành và La Cẩm Thiêm tới gần, cười nham hiểm, Đinh Kiệt và Nhạc Thanh Dao lui về phía sau, "Bắt nạt kẻ yếu, không được hay lắm đâu."

"Kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu mới vui!"

Quan Vĩ Hoành và La Cẩm Thiêm bao vây lại gần, Đinh Kiệt phải đối phó hai người, cuối cùng bị đè ở trên mặt đất, Đinh Kiệt cố gắng bảo vệ bảng tên sau lưng, "Xé tôi cũng vô dụng, manh mối không ở trên người tôi!"

"Kẻ ngu mới tin!"

Nhạc Thanh Dao thừa dịp bọn họ đối phó Đinh Kiệt, nhanh chóng chạy đến phía sau, xé bảng tên của Quan Vĩ Hoành! Tiếng xé vang lên, Quan Vĩ Hoành ngơ ngác.

Không lâu sau, tiếng loa thông báo trong công viên vang lên: Quan Vĩ Hoành, out!

Quan Vĩ Hoành nằm ngã xuống đất, vô cùng đau đớn: "Thế mà tôi lại thua trong tay một người phụ nữ!"

Nhưng mà trên người Quan Vĩ Hoành cũng không có manh mối, manh mối ở trên người La Cẩm Thiêm. La Cẩm Thiêm thấy tình thế không ổn, nhanh chóng bỏ chạy!

Đinh Kiệt: "Đuổi theo!"

La Cẩm Thiêm chân dài, chạy rất nhanh, Đinh Kiệt và Nhạc Thanh Dao đuổi theo một lát liền hoàn toàn nhìn không tháy hình bóng đâu nữa.

Đi tới một chỗ có bóng râm, Đinh Kiệt và Nhạc Thanh Dao phát hiện có một cái rương, mở ra, bên trong lại là một mảnh giấy, mặt trên có một chữ: Thần.

Lúc này, tiếng loa truyền đến: Tôn Thụy, out!

Đinh Kiệt cùng Nhạc Thanh Dao kinh ngạc mà nhìn đối phương.

Nhạc Thanh Dao không thể tin được: "Không thể nào, Tôn Thụy và Sở Uy Ninh thế mà không đấu lại được Diệp Tử Kỳ và Lý Quế Tân."

Đinh Kiệt: "Còn may manh mối không ở trên người bọn họ."

Nhạc Thanh Dao dùng điện thoại liên hệ với Sở Uy Ninh, "Uy Ninh, anh ở đâu? Chúng ta tìm được manh mối thứ hai, anh đi một mình không an toàn, mau tới đây tập hợp cùng chúng tôi!"

Sau khi ba người tập hợp, Đinh Kiệt hỏi: "Tôn Thụy sao lại bị xé?"

Sở Uy Ninh chống eo thở phì phò, kể lại tình huống lúc đó, "Lúc ấy tôi đối phó Lý Quế Tân, Tôn Thụy nói không ra tay với phụ nữ, kết quả thua trong tay phụ nữ."

Nhạc Thanh Dao thở dài một hơi, "Cho nên, mọi người tuyệt đối không được coi khinh phụ nữ."

Sở Uy Ninh cười nguy hiểm, "Tôi chắc chắn là không, vừa rồi ở trên thảm gai, tôi thật sự rất khâm phục cô Nhạc đây!"

"Hiện tại chúng ta 3 vs 3, hơn nữa vừa rồi lại tìm được rồi một manh mối mới." Đinh Kiệt đưa manh mối vừa tìm được cho Sở Uy Ninh, "Bọn họ cho rằng manh mối ở chỗ tôi, nên cái này để anh cầm."

Nhạc Thanh Dao: "Mọi người tìm được gì không?"

"Tôi mới tìm ở công viên trò chơi bên kia không thấy manh mối nào." Sở Uy Ninh mở giấy nhìn "Thần? Cái gì vậy?"

Nhạc Thanh Dao: "Ghép với chữ đồng trên người tôi nữa sẽ là thần đồng."

"Chẳng lẽ muốn chúng ta tìm được thần đồng sao?" Sở Uy Ninh hỏi.

Đinh Kiệt: "Phỏng chừng không phải, vẫn còn manh mối chưa tìm được, đợi khi tìm được toàn bộ manh mối sẽ biết."

Đinh Kiệt chỉ chỉ bên kia, "Chúng ta đi bên này nhìn xem."

Đi tới lại thấy tiếng thông báo truyền ra: Quan Vĩ Hoành, sống lại.

Nhạc Thanh Dao sửng sốt, nhìn Sở Uy Ninh và Đinh Kiệt cũng sửng sốt, "Sao lại thế này?"

Đinh Kiệt quay người nhìn về phía nhân viên: "Không phải đã bị xé rồi sao?"

Nhân viên nhắc nhở: "Là đối phương tìm được thẻ sống lại."

Sở Uy Ninh: "Còn có thứ này?"

Đinh Kiệt: "Hiện tại bọn họ bốn người, chúng ta ba, đợi lát nữa phải cẩn thận, tốt nhất là ba người chúng ta ở cùng nhau, nếu gặp được 4 người bọn họ thì cũng không đến mức yếu thế."

Trước kia khi Nhạc Thanh Dao ở trường học, là kiện tướng thể dục thể thao, đại học thì thi chạy nước rút 100 mét và 1500m, giành quán quân và á quân. Sau khi đi làm, nếu không có việc gì thì cũng thường xuyên đi phòng tập thể thao, thể lực không hề yếu hơn đàn ông.

Đi đến một tòa nhà hình vòm thượng, vừa lúc chạm mặt bốn người kia.

Ba người quay đầu bỏ đi, bốn người kia lập tức đuổi theo, Đinh Kiệt hô to: "Tách ra hành động, tôi giữ manh mối, hai người đi tìm manh mối khác!"

Đối phương cho rằng manh mối ở trên người Đinh Kiệt, hai người đều đuổi theo Đinh Kiệt. Diệp Tử Kỳ đuổi theo Nhạc Thanh Dao, Nhạc Thanh Dao thấy chỉ có cô ta đuổi theo mình, chỉ chốc lát sau, hai người ôm chặt nhau, Diệp Tử Kỳ sức không bằng Nhạc Thanh Dao, ngã trên mặt đất giữ chặt bảng tên, Nhạc Thanh Dao kéo lấy một góc, xé bảng tên trên người Diệp Tử Kỳ xuống.

Diệp Tử Kỳ nằm trên mặt đất, thở hổn hển, Nhạc Thanh Dao qua kéo cô ta lên, "Không bị thương?"

Diệp Tử Kỳ tuy tức giận, nhưng mà đã chơi thì phải chịu thua, cũng chỉ có thể nhận thua, vỗ bụi trên người nói, "Không sao."

________

Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi. Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc. Nhớ nhấn ? cho mình nha❤