Vũ Toái Hư Không

Chương 42: Yếu mệnh đích khiết phích (2)



Từ ánh mắt Trầm Côn tỏa ra vẻ tham lam.
Bấy giờ, Độc giác vương xà liên tục phát động độc dịch công kích, tốc độ dần dần chậm lại, tiếng rít cũng có vẻ không còn khí lực mấy.
Chính là lúc này !
Trong mắt ngoại hương nhân hiện lên một tia thần sắc thoải mái.
A la, con yêu thú này đã sắp thoát lực, chỉ cần thêm chút nữa thôi ngươi có thể chiến thắng !
"Súc sinh, lại đến đây !" ngoại hương nhân lắc mình chuyển đến phía sau Độc giác vương xà, vỏ kiếm khiêu khích chọc chọc.
Hí !
Độc giác vương xà chính là thủ lĩnh của cả xà tộc bộ lạc, sao chịu nổi loại vũ nhục này. Nó dùng sức ngẩng đầu lên, bắn mạnh ra hai luồng nọc độc to bằng ngón tay cái !
"Nguyệt luân, mê tung !" ngoại hương nhân dễ dàng trốn thoát :"Súc sinh, ngươi chỉ có chút bổn sự đó thôi sao ?"
Nói xong nàng đột nhiên rút kiếm khỏi võ, chỉ thấy hồng mang chợt lóe, kiếm phong đỏ như máu liền chém lên đầu Độc giác vương xà.
Có điều Độc giác vương xà chính là bạch nguyên yêu tông, có được đặc tính cường hóa tính chất thân thể, nháy mắt nó đã đem cường độ cơ thể của mình đề cao mười mấy lần, cứng rắn dùng đầu đỡ lấy luồng kiếm quang sắc bén !
Nếu nó tinh thông ngon ngữ nhân loại, nhất định sẽ lớn tiếng cười nhạo và chửi rủa :"Chỉ bằng một kiếm của vũ linh nhất cấp như ngươi mà cũng muốn chém đầu ta sao ? Ta chính là bạch nguyên yêu tông, cao hơn so với ngươi suốt một bậc a !"
Sinh tử chỉ trong nháy mắt này !
Ngoại hương nhân căn bản không để ý đến ánh mắt khinh miệt của Độc giác vương xà, một cước nàng dẫm trên thân Độc giác vương xà, hai tay đè chặt chuôi kiếm, hung hăng đẩy mạnh thanh kiếm….
Xuy ! Xuy !
Kiếm phong từ từ tiến vào da Độc giác vương xà, máu tươi phun ra, văng khắp người ngoại hương nhân !
Nha, máu thật bẩn !
Hai mắt ngoại hương nhân lập tức trợn lên !
Ngươi, ngươi dám làm bẩn quần áo của A la ta ?
Mấy phút trước ta vừa mới tắm qua a !
"Ngươi là đổ quỷ bẩn thỉu không thể tha thứ !"
Máu tươi đầy trên áo giáp, mấy giây trước ngoại hương nhân vẫn còn hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng đột nhiên như một con thỏ nổi điên, đôi mắt nàng đỏ lên, từ cái miệng nhỏ nhắn liên tục phát ra tiếng gầm phẫn nộ :"Quỷ bẩn, không thể tha thứ, vì sự dơ bẩn của ngươi, trừng phạt ngươi, trừng phạt ngươi, bổn tiểu thư nhất định phải hung hăng trừng phạt ngươi…"
Phốc
Lực lượng của nàng cũng như nổi điên, kiếm phong bình thường không có gì lạ, thế nhưng phát huy ra siêu việt cấp bậc lực lượng, vài nhát đã băm Độc Giác Vương xà thành thịt vụn !
"…"
Trầm côn nhìn đến choáng váng !
Kháo !
Vừa nãy bần tăng đã nhìn ra, nha đầu kia có tật thích sạch sẽ, thế mà bần tăng vẫn không ngờ, độ thích sạch sẽ của nàng lại nghiêm trọng đến tình trạng này, thế nhưng bởi vì quần áo bẩn mà tiến vào trạng thái mỹ nữ nổi điên trong truyền thuyết !
Thích sạch sẽ đến đáng sợ !
Một nữ nhân thật đáng sợ !
Thật đáng sợ…
Từ từ !
Mỹ nữ !
Ngươi muốn làm gì ??
Nhìn thấy hành động của ngoại hương nhân sau khi chém chết Độc Giác Vương xà, Trầm côn từ ngốc nghếch biến thành ngây ra, chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng, cơ thể cứng lại, mắt cũng suýt rơi xuống, hơi thở cũng suýt nghẹn lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ai nha, ai nha !"
Sau khi giết chết Độc Giác Vương xà, ngoại hương nhân vứt bỏ bội kiếm, giơ cao hai tay lên, chạy một vòng quanh rừng cây, giống như trên người có một con quái thú lớn muốn ăn thịt nàng !
"Bẩn chết mất, bẩn chết mất, làm sao bây giờ đây !"
Nàng muốn dùng tay phủi sạch vết máu trên người, có thể thấy máu bẩn ra sao…
Không được đâu !
Vết máu này thật là bẩn thỉu, A la không thể làm bẩn đôi tay a !
Năm phút trước A la vừa rửa tay xong !
Cái gì ?
Lần rửa tay trước đã cách đây năm phút rồi ?
Không thể tha thú được, A la ngươi đã suốt năm phút đồng hồ không rửa tay lại.
Không được, nhất định phải nhanh chóng rửa tay một chút…
Nghĩ tới đó, A la cố nén sự dơ bẩn, măt to vụt tỏa sáng, thật cẩn thận quan sát xung quanh một vòng !
"May quá, không có ai bên ngoài, hì hì !"
Nàng đắc ý cười, tìm một đống tuyết sạch, cởi bộ áo giáp ra, chỉ mặc áo trong rồi dùng tuyết rửa sạch bộ chiến giáp !
"Giặt giũ, giặt giữ, A la hạnh phúc giặt giũ…"
Tựa như một đứa trẻ đắc ý, vừa chà rửa bộ chiens giáp A la còn vừa bắt đầu hát một khúc, vui vẻ giống như vừa nhặt được mấy trăm vạn lượng bạc vậy.
"Da!"
Hai canh giờ sau, đúng vậy, nàng chà rửa tròn hai canh giờ, bốn tiêng ! A la hoan hô một tiếng, giơ lên bộ chiến giáp về phía ánh trăng thưởng thức, rồi hoan hỉ hô lên đôi tay của mình :"Giặt rất sạch, thưởng cho một chút !"
"Đúng rồi, còn cả áo trong nữa !"
Cẩn thận để chiến giáp dựa vào một gốc cây to sạch sẽ, A la nhanh chóng cởi bỏ nội y của mình…
Không có biện pháp, chiến giáp của nàng có hai mươi mấy chỗ thủng, máu rắn nhất định sẽ theo chỗ thủng mà thấm vào, làm bẩn áo trong a !
Vì thế, cả cái áo màu trắng bên trong cũng bị cởi hết…
Cởi cả cái quần trắng…
Trên người nàng chỉ còn lại đúng một cái yếm màu hồng, mặt trên còn thêu một nữ hài mũm mĩm đáng yêu !
Kháo !
Trầm côn không thể nhịn được nữa, máu mũi giàn giụa !
Phật tổ a !
Bần tăng nhìn thấy gì ? Thời gian bần tăng ở Thiếu lâm tự tuy rằng không phải là người tốt, thường xuyên mở phim cấp ba xem cùng mười tám đồng nhân, còn trộm bán đĩa s e x lậu hai năm trời, đối với Vũ đằng lan, Tiểu trạch, còn có Hạ mục, Nakamura…các nữ thí chủ đều rất quen thuộc ! Thế nhưng ! Bần tăng vẫn còn là một xử nam thực sự a !
Ngay dưới gốc cây Trầm côn ẩn thân, một cảnh tượng khiến người khác thần hồn điên đảo, máu mũi phun trào diễn ra…
"Giặt giũ, giặt giũ…"
A la khẽ hát, tay vò vò, cực kỳ nghiêm túc giặt bộ quần áo của mình, mỗi lần nàng vò đều khiến cái yếm trước ngực khẽ lộ ra một cái khe nhỏ khiến Trầm côn ở trên cao nhòm xuống thấy rõ hai vật gì đó trắng bóc, còn có hai điểm màu hồng, như ẩn như hiện…
Phật tổ a !
Người nói bần tăng nên làm gì bây giờ ? Nhảy xuống hì hì cười chào hỏi :"Mỹ nữ, ngươi lộ hàng kìa !" Hay là giả vờ tạo ra chút tiếng động để nha đầu kia tự phát hiện ?
Suy đi tính lại, Trầm côn cuối cùng chọn cách mà hắn cho là thông minh nhất…
Hắn giơ hai ngón giữa ra chặn máu mũi rồi tiếp tục mở to hai mắt nhìn, cẩn thận nhìn xuống dưới !
Đừng trách bần tăng đáng khinh, bần tăng chỉ là một nam nhân bình thường a ….
Đúng rồi, một việc cực kỳ kỳ lạ là A la bất kể trong lúc chiến đấu hay là trong khi giặt giũ đều chưa từng thấy nàng cởi chiếc mặt nạ vẫn che nửa khuân mặt nàng xuống bao giờ.

Hai canh giờ sau, phía đông cũng hừng sáng, A la cuối cùng cũng giặt xong quần áo !
Nàng mặc lại chỉnh tề, khôi phục bộ dáng lạnh lùng, trường kiếm dựng ở bên, ngồi xếp bằng trong đống tuyết sạch, yên lặng chờ đợi.
Nha đầu kia quả nhiên là một người ngốc !
Suốt một ngày, nàng vẫn đợi bần tăng đến lấy bảo kiếm tổ truyền của nàng !
Trầm côn tuy rằng không ủng hộ hành động của ngoại hương nhân này nhưng cũng có chút kính nể, người giữ tín như nàng trên đại lục này đã không còn mấy nữa a !
"Mỹ nữ, đã lâu không gặp nha !"
Trầm côn khẽ trốn ra phía ngoài rừng cây rồi giả vờ bước vào.
"Có chuyện gì vậy ? Nhiều rắn quá !" Trầm côn đá đá xác một con rắn.
"Ta bị một xà tộc bộ lạc tấn công ! " A la cũng không giải thích nhiều, nàng kinh ngạc nhìn sắc mặt Trầm côn :"Ngươi cũng làm sao thế? Chẳng những đến muộn cả ngày, sắc mặt còn tái nhợt, bị thương sao ?"
Trầm côn quẹt mũi rồi mập mờ nói :"Không sao, chỉ vì có chút trở ngại, chảy chút máu mũi …"