Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 19: Rốt cục thành công



Thú triều kéo dài cũng không lâu, trên đỉnh núi, Đỗ Thiếu Phủ nhìn một hung cầm vỗ cánh mà qua, kình phong làm gò má đau nhức, tim đập gia tốc.

Phi cầm khổng lồ kia như mây đen áp đỉnh, dễ dáng đánh bay một mảnh đại thụ che trời, quá mức bá đạo khủng bố.

- Xem ra bên kia rất náo nhiệt a.

Nhìn chỗ sâu trong thú triều, tố y phụ nhân lẩm bẩm nói.

Thú triều qua đi, Đỗ Thiếu Phủ tiếp tục nướng Xích Hỏa Thỏ, khi hương khí tỏa ra bốn phía, liền chủ động kéo xuống một cái chân thỏ đưa cho tố y phụ nhân.

Tố y phụ nhân không có từ chối, dùng khăn tay bao vây lấy bắt đầu nhấm nháp, như không phải đang ăn, mà là nhấm nháp kỷ niệm.

Đỗ Thiếu Phủ thì không giống, lang thôn hổ yết, ăn xong ợ một cái, tựa hồ còn chưa hết đói, lại nướng tiếp một con Huyền Băng Xà.

- Ta không ăn thịt rắn, thoạt nhìn buồn nôn.

Thời điểm thịt chín, Đỗ Thiếu Phủ muốn đưa cho tố y phụ nhân, nhưng nàng trực tiếp xoay đầu, nhìn cũng không nhìn một cái.

Đỗ Thiếu Phủ cũng không thèm để ý, tiếp tục lang thôn hổ yết, sau khi ăn no, tiếp tục lĩnh ngộ hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng.

Vừa rồi lĩnh ngộ cùng hoàn thiện, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện hoàn thiện Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng so với hoàn thiện Ba Động Quyền thì khó khăn hơn không ít, có chút địa phương sơ hở cùng lỗ hổng mình rõ ràng có thể cảm giác được, nhưng làm sao cũng khó có thể hoàn thiện, này cũng để Đỗ Thiếu Phủ lâm vào một loại bình cảnh.

Đúng lúc này, tiếng sáo lại từ từ truyền ra, tiếng sáo lọt vào tai, làm người ta say mê, gột rửa linh hồn.

Vừa rồi trong lĩnh ngộ gặp được bình cảnh, ở dưới tiếng sáo, Đỗ Thiếu Phủ như thông suốt, trở nên hiểu ra, ở trong tiếng sáo lĩnh ngộ, như cá gặp nước.

- Tiếng sáo thật kì diệu, có người nhanh chân đến trước sao.

Trong quần sơn, trên một ngọn núi, một lão giả tóc bạc nhìn sơn mạch phía trước, mày nhíu lại.

- Hạc trưởng lão, là mấy cổ thế lực kia sao?

Một trung niên hỏi.

- Không biết, nhưng chúng ta phải sớm một chút đi qua, không thể để cho người khác nhanh chân đến trước, đã qua hai làn thú triều, vị Vương giả kia nhất định đã xuất hiện biến cố, nên đang thanh tràng, sợ mình đến lúc đó xuất hiện ngoài ý muốn.

Lão giả tóc bạc nói.

Trên núi, trong tay Đỗ Thiếu Phủ ngưng kết từng đạo thủ ấn, huyền khí lưu động ở trong kinh mạch cùng huyệt khiếu, hành văn liền mạch lưu loát, cuối cùng hội tụ ở trong lòng bàn tay, trong nháy mắt, khí thế trên người Đỗ Thiếu Phủ trở nên khủng bố, lấy hắn làm trung tâm, khí lãng khủng bố không ngừng chấn động, trên đỉnh núi có vô số lực lượng Thiên Địa đang không ngừng chen chúc quán chú vào Đỗ Thiếu Phủ, cuối cùng làm không gian chung quanh giống như mặt nước sôi trào, thậm chí trong cơ thể giống như có quang phù bắt đầu khởi động, một cổ khí tức kinh khủng, như núi lửa đè nén muốn bùng nổ ra.

- Di, câu động Võ mạch, Mạch Động cảnh.

Tố y phụ nhân ở cách đó không xa, giờ phút này ánh mắt cũng dừng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, trong mắt nổi lên kinh ngạc, so với lần trước lớn hơn rất nhiều.

- Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng!

Đỗ Thiếu Phủ hét lớn một tiếng, sau đó đánh ra một chưởng, huyền khí khởi động, trên đỉnh núi truyền ra thanh âm giống như sấm rền, một cỗ kình phong không ngừng va chạm về phía trước.

- Oanh ầm ầm!

Nham thạch sụp đổ, sau đó phân liệt thành vô số khối rơi xuống núi, âm bạo không ngừng quanh quẩn, hồi âm vang vọng.

- Rốt cục thành công.

Nhìn một chưởng của mình tạo thành uy lực, trên khuông mặt của Đỗ Thiếu Phủ lộ ra ý cười, rốt cục hoàn thiện được Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, uy lực so với trong tưởng tượng thì cường hãn hơn không ít. Mà lúc này, Đỗ Thiếu Phủ còn cảm giác được có lẽ còn có thể tiếp tục tăng cường Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng thêm một ít, chẳng qua hiện tại đã đến cực hạn, nếu lại hoàn thiện, sẽ cảm giác lực bất tòng tâm.

- Ục ục.

Nhìn sắc trời, đã là hoàng hôn hôm sau, trong bụng lại bắt đầu kêu réo, Đỗ Thiếu Phủ phát hiện gần đây mình tựa hồ ăn rất nhiều, càng thêm kỳ quái là, gần đây rõ ràng không có tiếp tục lĩnh ngộ một thức thần bí kia, nhưng trên người không biết vì sao, huyền khí lại càng ngày càng no đủ, lại bắt đầu có cảm giác muốn nổ tung.

- Ta đi xuống núi tìm thức ăn.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn tố y phụ nhân nói một tiếng, sau đó rời đi, có lần kinh nghiệm trước, lúc này nhanh hơn không ít, đến dưới chân núi, không có đi xa lắm, liền tìm được mấy Yêu thú thể tích nhỏ, tính toán vác lên núi, miễn cho ở dưới chân núi đụng phải Yêu thú còn sống.

Chẳng qua Đỗ Thiếu Phủ không có gặp gỡ Yêu thú, lại gặp người, hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện ở trước Đỗ Thiếu Phủ, có già có trẻ, có nam có nữ, đầu lĩnh là một hắc y lão giả, tay cầm quải trượng đầu rắn, quải trượng gấp khúc, giống như có một con mãng xà quấn quanh ở phía trên.

- Tiểu tử, ngươi là người phương nào?

Một trung niên nhân nhìn Đỗ Thiếu Phủ, trong ánh mắt lộ ra kỳ quái, thiếu niên trước mắt này, hắn dĩ nhiên không cảm giác được khí tức chấn động, lại có huyền khí chấn động.

- Nơi này có Yêu thú rất lợi hại, các ngươi vẫn là sớm một chút rời đi a.

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn những người này, cả đám khí tức bất phàm, so với Đại bá Nhị bá của mình còn mạnh hơn, hẳn không phải là người bình thường, ngay cả các thiếu niên thiếu nữ kia cũng mạnh hơn đám đường ca đường muội ở trong gia tộc.

- Ngươi còn không có nói với ta, ngươi là người phương nào, chẳng lẽ ngươi không sợ Yêu thú sao?

Trung niên nghi hoặc, nhìn chung quanh, trừ thiếu niên này ra thì không có người khác, hai lần thú triều, một thiếu niên còn ở nơi này, rõ ràng là có chút không bình thường.

- Ta là người nào liên quan gì tới ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ có chút không vui, vốn gần đây trong lòng có chút nghẹn khuất, hơn nữa những người này còn vô lễ, tự nhiên sẽ không khách khí. Nếu dưới tình huống bình thường, đối mặt người bất phàm, Đỗ Thiếu Phủ sẽ không biểu hiện ra không khách khí như thế, nhưng hiện tại không giống, Đỗ Thiếu Phủ biết tố y phụ nhân ở trên đỉnh núi cũng là cường giả, ẩn ẩn, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được, tố y phụ nhân còn mạnh hơn những người này, nên tự nhiên là không sợ, dù sao tố y phụ nhân kia còn muốn ăn thịt nướng của mình, còn muốn bắt mình chờ lão hỗn đản Phục Nhất Bạch kia, hẳn là sẽ không nhìn mình chết.

- Sơn dã tiểu tử từ đâu đến, ngươi có biết chúng ta là người phương nào không, bất kính với chúng ta, là tự rước lấy đại họa.

Trung niên nhân sắc mặt âm trầm, ở bên ngoài hắn có thanh danh hiển hách, coi như tồn tại danh chấn nhất phương, không nghĩ tới bị một thiếu niên không nhìn cùng chống đối như thế.

- Thiên Xà Tông thật uy phong a, chạy đến Man Thú sơn mạch hù dọa người, thật sự là uy phong.

Một tiếng cười sang sảng truyền ra, Đỗ Thiếu Phủ nghe tiếng nhìn lại, chỗ sâu trong núi rừng, lại có hơn mười người bay đến, khí tức đều vô cùng hùng hậu, trong đó cũng có vài thiếu niên bất phàm, nói chuyện là một đại hán đầu trọc, trên đỉnh đầu có hoa văn kỳ dị màu xanh, như bí văn, tăng thêm vài phần khí tức sắc bén.