[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 2 - Võ Lâm Minh Chủ

Chương 12



Tuy hai người đã nhanh chóng lên đường, nhưng vẫn bị trận mưa to đột ngột làm cho ướt sũng.

.

Vì một thời gian dài chưa cắt nên tóc của Giới Viện lúc này đã dài ra một chút. Tóc của hắn dựng đứng lên trông rất giống một con nhím, nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ anh tuấn bức người của hắn.

.

Một trận mưa này làm tiêu tan hết màn sương mù dày đặc lúc trước, trả lại sắc trời trong sáng vô cùng.

.

Hai người bọn họ đi thêm khoảng mười dặm nữa thì trời lại tối đen đi, lúc này mới thật sự là buổi tối a.

,

Nhìn ngọn đèn dầu mơ hồở phía xa, hai người không hẹn mà cùng thúc ngựa tăng tốc lên.

.

Tiểu trấn này chỉ có duy nhất một khách ***, khách trọ cũng không nhiều lắm, phòng hảo hạng cũng còn vài gian. Nhưng có người hết lần này tới lần khác chỉ muốn hai người bọn họ cùng ở trong một gian phòng mà thôi.

.

Đầu bếp cùng chưởng quỹ của khách *** đang ngồi nhàm chán muốn chết, ngồi suy đoán xem vị khách nhân mặc bạch y kia có phải là nữ phẫn nam trang hay không. Bọn họ cũng đi quá nửa đời người rồi mà chưa từng gặp qua khách nhân nào đẹp hơn người đó, mà ngay cả cái tên cũng rất nữ tính – Ngọc Như Hồng. Nếu nói nàng không phải là nữ tử, bọn họ ai cũng không tin.

.

Bất quá, mỹ nhân này cũng thật kỳ lạ. Nam nhân đi cùng đã nói muốn mỗi người một phòng, nàng lại kiên trì muốn hai người đồng sàng, mà lời nói cùng cử chỉ của nàng như thể việc đó là thiên kinh địa nghĩa. Nam nhân kia không lay chuyển được nàng đành phải hậm hực đồng ý. Xem ra hai người cũng không phải là phu thê.

.

Phòng hảo hạng chữ thiên, là gian phòng tốt nhất trong khách ***, đồ đạc thanh nhã,đệm chăn đều là hàng thượng đẳng, bên trong phòng còn đốt huân hương thoang thoảng, cho nên tiền trọn một đêm so với những gian phòng khác lại càng đắt hơn.

.

Cả người ướt đẫm nên hai người chỉ có thể đứng, buông bao quần áo ẩm ướt xuống, tiếp nhận khăn mặt tiểu nhị đưa tới để lau mặt.

.

Bởi vì ban ngày lên đường gấp gáp nên giờ cả hai đều rất đói bụng, bất chấp y phục trên người vẫn còn ẩm ướt, liền bảo tiểu nhị mang đồ ăn lên phòng. Giới Viện muốn ăn đồ chay, Ngọc Như Hồng cũng không có ý kiến gì. Đồ ăn tiểu nhị mang lên cũng được hai người bọn họ giải quyết rất nhanh chóng

.

Nửa khắc sau, hai tiểu nhị nhanh nhẹn bê một bồn tắm lớn đầy nước nóng. Ngọc Như Hồng cho bọn họ lui ra, đang muốn thoát y phục để tẩy rửa thì một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, y liền dừng lại, bảo Giới Viện tắm trước.

.

Giới Viện vốn đã có thói quen nhường nhịn, liếc mắt nhìn y nói: “Thân thể ngươi đơn bạc mới dễ cảm lạnh, vẫn nên để ngươi tắm trước thì hơn.”

.

Nga? Đây là hắn quan tâm tới mình sao? Ngọc Như Hồng dường như không để ý đến lời nói của Giới Viện rất giống như đang ám chỉ y lớn lên giống nữ nhân.

.

Ngọc Như Hồng cũng không tranh cãi với Giới Viện, nhanh chóng đi tới bên cạnh rồi thoát y phục của Giới Viện ra.

.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Giới Viện vội vàng đẩy y ra, chỉnh trang lại y phục của mình.

.

“Mặc y phục ẩm ướt rất dễ nhiễm phong hàn. Nếu hành trình của chúng ta chậm lại, ngươi nghĩ sẽ có thêm bao nhiêu người chết dưới *** uy của song ma?” Ngọc Như Hồng chăm chú nhìn Giới Viện rồi nói.

.

Nói vậy cũng không sai, Giới Viện do dự một chút, rốt cuộc quay lưng về phía Ngọc Như Hồng rồi tự thoát y phục của mình xuống. Rồi cảm thấy rõ ràng ánh mắt nóng rực của ai đó đang chiếu trên lưng nên thật sự không thể tiếp tục cởi đồ được nữa.

.

“Động tác chậm như vậy là đang muốn dụ dỗ ta sao?” Ngọc Như Hồng tà tà cười, cuối cùng lại vươn tay vuốt ve bờ vai rộng của Giới Viện.

.

Giới Viện nào có ý này? Vừa bị y chạm vào liền nhảy dựng lên như bị bỏng, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ bừng lên. Nhìn thấy nụ cười của Ngọc Như Hồng thì mặt hắn lại càng đỏ hơn, lúng túng nói: “Ngươi… quay mặt sang hướng khác đi.”

.

Là y nhìn nhầm sao? Hay là do ánh nến? Giới Viện là đang xấu hổ sao? Ngọc Như Hồng ha hả cười lớn nhưng vẫn xoay người sang hướng khác.

.

Nhân lúc này, Giới Viện cấp tốc cởi hết y phục trên người xuống rồi ngâm mình trong dục dũng. Lúc này hắn mới bình tĩnh lại một chút, cầm khăn lau thân thể, Giới Viện bỗng nhiên ngẩn người ra, bàn tay đang chà lau trước ngực cũng bất giác mà dừng lại.

.

Kỳ thực, Ngọc Như Hồng cũng là nam tử như hắn, cởi trần trước mặt nhau cũng không có quan hệ gì. Trước đây tại Thiếu Lâm tự không phải hắn vẫn tắm cùng các đệ tử trong chùa sao? Vì sao khi đối mặt với Ngọc Như Hồng hắn lại khẩn trương như vậy? Là sợ sao? Chuyện cũ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí hắn, nhưng hoàn cảnh hôm nay không giống lúc trước. Hôm nay hắn không bị mất đi công lực, võ công cũng có thể sánh ngang với Ngọc Như Hồng, cho dù có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hắn vẫn có thể địch lại được. Thế nhưng nỗi bất an trong lòng hắn vẫn thủy chung không thể dập tắt…

.

Mãi cho đến khi có một bàn tay cử động trên ngực hắn, Giới Viện mới hoàn hồn, lại bị dung mạo tuyệt sắc của Ngọc Như Hồng đang kề sát trên mặt hắn dọa cho kinh hách: “Ngươi…” Y tới đây từ bao giờa?

.

“Thấy ngươi vẫn không nhúc nhích, ta sợ ngươi ngủ gật nên mới đến giúp ngươi tắm a!” Bàn tay của Ngọc Như Hồng không an phận, cứ nhẹ nhàng chuyển động trên bờ ngực của Giới Viện.

.

Hừ, bản lĩnh nói dối của y quả là ngày càng cao minh a!

.

Giới Viện chế trụ cổ tay của y, trầm giọng nói: “Không dám làm phiền tiểu vương gia, bần tăng tự mình làm là được rồi.”

.

Không ngờ hắn lại ra tay nhanh như vậy, Ngọc Như Hồng bị khống chế không thể cử động, nhưng mà sau khi giật mình, y lại cười cười rồi nói: “Giới Viện, ngươi nghĩ rằng ta sẽ buông tay sao? Trước đây ta điều Tây Môn và Bắc Minh đi nơi khác, lại bỏ rơi đệ tử của Kim Long bang là vì cái gì chứ, nếu bỏ lỡ dịp này chẳng phải là quá lãng phí sao?”

.

Cái gì? Những… điều đó toàn là do y tính toán trước sao?

.

Giới Viện cứng họng, kinh ngạc nhìn y.

.

“Muốn ta nhìn thấy ngươi mỗi ngày mà không có tà niệm là rất khó a! Ta đây bắt đầu bội phục chính mình vì đã chịu đựng được lâu như vậy!” Ngọc Như Hồng cảm khái lắc đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên tiếu ý. Nhân lúc Giới Viện sững sờ mà lơi lỏng liền rút tay về rồi nghiêng người hôn lên môi Giới Viện. Đôi môi này thường ngày luôn điềm tĩnh ít nói, nhưng thật ra nó lại rất mềm mại nóng bỏng, chỉ một nụ hôn đơn thuần như vậy mà đã khiến dục vọng bị dồn nén nhiều ngày của y bùng lên nhanh chóng.

.

Thẳng cho đến khi bàn tay trắng nõn như ngọc của y đi xuống phía dưới tập kích bộ phận tối mẫn cảm của mình, Giới Viện vẫn còn đang trong tình trạng ngây ngẩn mới giật mình. Hắn bất giác xuất chiêu, tay trái bắt lấy bàn tay không an phận kia, tay phải đẩy lại tung ra một chưởng nữa, nhìn như bình thường nhưng kỳ thực vẫn có chút nội lực.

.

Ngọc Như Hồng cảm thấy có nguy hiểm liền rút tay để chống đỡ, thân mình hơi nghiêng đi để tránh một chưởng kia, trầm mặt xuống hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

.

Giới Viện lúc này mới thanh tỉnh, mặc dù trong lòng có chút hối hận không nên mạo muội xuất thủ, nhưng vẫn cố trấn tĩnh, bày ra vẻ mặt lạnh lùng rồi nói: “Ngọc minh chủ, cho dù có là đùa giỡn thì cũng hơi quá mức rồi.”

.

“Đùa giỡn?” Ngọc Như Hồng nheo mắt, vẻ mặt đầy tà khí. Khom người tới gần Giới Viện. Lúc này Giới Viện ngược lại rất tỉnh táo, nhưng lại không biết nên làm thế nào, lùi cũng không thể lùi, chỉ có thể dán sát người vào thành dục dũng rồi đề phòng nhìn Ngọc Như Hồng.

.

Bàn tay thon dài của Ngọc Như Hồng nâng cằm Giới Viện lên đối diện với y, dùng thanh âm lãnh tĩnh giống hệt như đêm ở Vũ Di sơn nói: “Ngươi cho là ta đang đùa giỡn thôi sao? Ngươi có gặp qua người nào đùa giỡn với người đồng giới chưa? Nếu không phải là Giới Viện ngươi, thì cho dù là thiên tiên mỹ nam tử, tiểu vương ta cũng sẽ không chạm vào hắn dù chỉ một ngón tay!”

.

Trừng mắt nhìn một hồi lâu, Giới Viện nhân cơ hội này lên tiếng hỏi: “Bần tăng là người xuất gia, cũng là nam tử, lẽ nào cùng người khác có gì bất đồng sao?”

.

Nhìn kỹ hắn một lát, Ngọc Như Hồng nói: “Ngươi… rất đặc biệt.”

.

“Nga?” Đối với kiểu đáp án trả lời cũng như không này, Giới Viện biết y sẽ không trả lời rõ ràng với mình. Lại nghĩ đến một số vấn đề có lẽ mình cũng không cần mình bạch, nên không hỏi nữa, bất chợt nở nụ cười tươi ngoài ý muốn khiến Ngọc Như Hồng chăm chú nhìn mãi không thôi, Giới Viện cười tự giễu mà nói: “Bần tăng là một kẻ ăn chay niệm phật, một hòa thượng chỉ biết luyện võ cường thân xác thực so với người khác đặc biệt, đặc biệt… không thú vị.”

.

Bàn tay đang nắm cằm hắn đột nhiên tăng thêm một chút lực, ánh mắt của Ngọc Như Hồng có chút trống rỗng, tức giận nói: “Giấc mộng làm hòa thượng ngươi còn chưa tỉnh sao? Ngươi xem dáng dấp ngươi hiện tại…” Bàn tay di nhẹ trên khuôn mặt hắn rồi chuyển đến mái tóc đen đang dài dần ra của hắn rồi tiếp tục quát: “Bộ dạng của ngươi hiện tại có một chút nào giống người xuất gia sao? Không nói đến việc ngươi đã để tóc, đừng quên rằng ngươi đã phá giới rồi! Huân giới, ngươi đã ăn thịt, tuy là để cứu một sinh linh nhưng rốt cuộc vẫn là phá giới! Còn có Sắc giới, cho dù là thân bất do kỷ, nhưng phá giới vẫn là phá giới. Ngươi là thủ tọa Giới luật đường của Thiếu Lâm tự, hẳn là rõ ràng, phàm là người phạm phải hai trọng giới này, nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị trục xuất khỏi sư môn… Thiếu Lâm phương trượng giao ngươi cho ta, chính là vì ngươi đã bị trục xuất khỏi sư môn, ngươi còn chưa rõ điều này hay sao?”

.

(Hôi mỗ thay Thiếu Lâm phương trượng kêu oan, hắn tuyệt đối không có ý này. Ngọc Như Hồng ngươi ít vu vạ sau lưng người khác đi!)

.

Giới Viện ngẩn người, thân thể bất giác cứng đờ từ lúc nào hắn cũng không biết.

.

Trục xuất khỏi sư môn? Hắn bị trục xuất rồi sao? Trục xuất khỏi nơi hắn lớn lên từ nhỏ chưa từng ly khai sao? Phương trượng sư huynh là thật sự muốn bỏ rơi hắn sao?

.

“Cho nên, ngươi đã được định trước là phải đi theo ta rồi.”

.

Thanh âm nhẹ nhàng của Ngọc Như Hồng giống như dội cho hắn một gão nước lã để gọi hắn tỉnh lại, thầm nghĩ xấu hổ, định lực của mình vẫn còn chưa đủ a! Thiếu Lâm tự giống như một cái vỏ vô cùng cứng rắn, ở trong đó thì không thể bị bất cứ cái gì xâm phạm, khiến hắn nghĩ rằng bản thân đã tu hành viên mãn rồi. Sự thực lại hoàn toàn khác, rời khỏi Thiếu Lâm tự, hắn giống như một con ốc sên chậm chạp, không có cái vỏ cứng kia bảo vệ liền hủy đi hơn hai mươi năm tu hành, trở thành nghiệt đồ xem thường nơi cửa phật… Cho dù như vậy, hắn vẫn một lòng hướng phật, chỉ vần kiên trì tâm ý này, mặc kệ là gặp bao nhiêu kiếp nạn, cho dù phải đấu tranh bằng mạng sống của mình hắn sẽ mãi mãi không thay đổi.

.

Nghĩ như thế, Giới Viện đã quyết định, mỉm cười nhìn y nói: “Chuyện cũ cũng như mây khói, bần tăng vẫn sẽ tuân theo phật pháp. Phạm vào giới luật là do tu hành của bần tăng còn thấp, sau này sẽ toàn lực tu hành. Về phần bị trục xuất khỏi sư môn…” Thanh âm của hắn bỗng nhỏ hẳn đi, thần tình buồn bã, đó là nơi hắn đã lớn lên, chẳng bao giờ nghĩ tới ngày mình phải rời đi. Lúc trước rời khỏi Thiếu Lâm tự vẫn luôn mong đến ngày trở lại, không phát giác ra điều gì khác thường. Nhưng hôm nay, nếu hắn thật sự bị trục xuất ra khỏi sư môn, đó là vĩnh viễn không được quay trở về Thiếu Lâm tự, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu…

.

“Cộc cộc…” Tiếng gõ cửa phòng vang lên, thanh âm của tiểu nhị từ bên ngoài truyền tới: “Nhị vị khách quan, các vị còn phân phó gì không?”

.

Nguyên lai là tiểu nhị cũng chưởng quỹ nghe thấy tiếng hô, sợ hai người gặp phải chuyện gì không may liền tiến lên hỏi thăm.

.

Cũng may tiểu nhị còn biết gõ cửa, Giới Viện vừa ngẩng lên đã thấy Ngọc Như Hồng nhíu mày, quát lớn lên: “Không phải việc của ngươi! Lần sau không được cho gọi thì không cho phép đến quấy rầy!”

.

Tiểu nhịở ngoài cửa tám phần mười là sợ đến cứng đờ cả người, đứng thêm một lúc nữa mới có thể rời đi.

.

“Ngươi cần gì phải giận chó đánh mèo với hắn?” Giới Viện than thở.

.

“Giận chó đánh mèo thì làm sao? Cáp, ta đã quên mất Giới Viện đại sư là người đại từ đại bi, dù chỉ là một con hắc ưng cũng rất thương xót huống gì là người. Bất quá, trước tiên ngươi hãy quan tâm đến chính mình trước đã…” Vừa dứt lời Ngọc Như Hồng liền động thủ giải khai y phục của bản thân.

.

“Ngươi làm cái gì vậy?”

.

“Bồn tắm này khá lớn, hai chúng ta cùng tắm cũng không có vấn đề gì.” Ngọc Như Hồng trở mặt như trở sách, mới một khắc trước còn tức giận vô cùng, một khắc sau đã cười đầy tà mị. Sau khi thoát y phục xong liền đi vào trong dục đũng, ngồi đối diện với Giới Viện. Không gian của dục đũng trong chốc lát bỗng trở nên chật hẹp.

.

“Ngươi chậm rãi tẩy đi.” Giới Viện vừa nói vừa vội vàng đứng lên, nhưng đang định bước ra khỏi dục đũng thì bị một bàn tay nắm lấy mắt cá chân rồi đột ngột kéo một cái, bị mất thăng bằng ngã ngồi trong lòng Ngọc Như Hồng.

.

“Ha hả… ngươi đã chủ động như vậy, ta đây cũng không khách khí đâu.” Ngọc Như Hồng vừa nói vừa siết chặt lấy thắt lưng của hắn, cúi đầu liếm lộng vành tai mềm mại của Giới Viện không ngừng.

.

Vành tai vốn đã là bộ phận mẫn cảm, nay lại bị hơi thở nóng bỏng của Ngọc Như Hồng phả vào, còn bị đầu lưỡi ẩm ướt liếm lộng ve vuốt không ngừng khiến cho Giới Viện tê dại cả người. Giới Viện chấn động, nhưng không thể thoát khỏi vòng vây của Ngọc Như Hồng, không khỏi tức giận nói: “Ngọc Như Hồng, ngươi còn không mau buông tay!”

.

.

Nghe thấy ngữ khí tức giận của hắn, Ngọc Như Hồng ha hả cười lớn, buông tay ra nhưng không rời đi mà liên tục vuốt ve khắp người hắn, ghé vào tai hắn như đang nũng nịu nói: “Thật vất vả ta mới có cơ hội này, làm sao có thể buông tay đơn giản như vậy được? Giới Viện ngươi phải hiểu rõ…”

.

Hiểu rõ rồi thì sao? Muốn hắn đi vào khuôn khổ sao? Giới Viện nhíu mày trầm mặc trong chốc lát. Lúc này Ngọc Như Hồng cũng không nhàn rỗi, liên tục giở trò, tận lực ăn đậu hũ của Giới Viện, khi liếm đến vành tai thì cảm thấy người trong lòng mình khẽ run rẩy một chút thì không khỏi cười thầm. Rốt cuộc hắn cũng có cảm giác rồi sao?

.

“A…” Vai trái đau đớn khiến Giới Viện bất giác kêu lớn, hơi cúi đầu nhìn xuống thì thấy nơi đó bị Ngọc Như Hồng cắn đến chảy máu! Lửa giận trong lòng rốt cuộc không áp chế nổi mà bạo phát quát lớn lên: “Ngọc Như Hồng, ngươi làm cái gì thế?”

.

Thật hiếm khi lại thấy hắn tức giận… Nhưng lại khiến Ngọc Như Hồng nhìn đến không chớp mắt.

.

Lần này Giới Viện thật sự tức giận, đôi mắt vốn trong suốt như gương, lúc này lại lóe sáng như mặt trời chói chang dưới ánh dương, vì tức giận mà hai hàng mày kiếm nhíu chặt vào nhau. Cái chính là nhãn thần này của hắn khiến Ngọc Như Hồng không thể dời mắt, thần thái của Giới Viện như vậy từ trước tới nay hắn vẫn chưa từng gặp qua a…

.

Ách?

.

Ngọc Như Hồng còn đang nhìn Giới Viện đến thất thần thì đột ngột bị điểm huyệt, đành phải trơ mắt nhìn Giới Viện rời khỏi vòng tay của hắn, khuôn mặt ôn hòa hiền hậu không che giấu một chút tiếu ý.

.

“Xin lỗi, ta đành phải điểm huyệt ngươi, một lúc nữa sẽ tự giải khai thôi.” Giới Viện áy náy cười: “Ngươi cần lãnh tĩnh một chút, bần tăng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thể lý giải chấp niệm của ngươi. Có lẽ là do ngươi tuổi trẻ khí thính, không chiếm được liền càng muốn đoạt lấy. Ngươi còn có tương lai rực rỡ đang chờở phía trước, trăm ngàn lần đừng hành động theo cảm tính.”

.

Hắn vừa nói xong thì Ngọc Như Hồng cũng trợn trừng mắt nhìn hắn. Hành động theo cảm tính sao? Nếu là như vậy, từ lúc chín năm trước y đã chạy ào vào cung giết chết cẩu hoàng đế hạ độc hại chết mẫu thân y rồi!

.

Cứ nghĩ Ngọc Như Hồng đã bị điểm huyệt thì không thể tiếp tục vũ nhục mình, Giới Viện liền đứng dậy lấy khăn kau khô thân thể.

.

“Tí tách…”

.

Âm thanh gì vậy? Giới Viện nghi hoặc cúi đầu, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú của hắn lại đỏ bừng lên.

.

Ngọc Như Hồng không thể cử động, thế nhưng vẫn có thể nói, liền tự tiếu phi tiếu nói: “Mỹ sắc trước mặt nhưng lại không thể chạm vào, chảy máu mũi là không thể tránh được.” Ánh mắt của y dán chặt trên người Giới Viện, một giọt máu đỏ sẫm vừa rơi vào nước liền tan ra.

.

Khuôn mặt Giới Viện giống như sắp xuất huyết, vội vàng nhảy ra khỏi dục đũng rồi lấy y phục trong bao mặc vào.

.

“Ai ai… đừng mặc vội như vậy chứ, ta còn chưa ngắm đủ a, chờ chút nữa thấy bịẩm ướt thì cũng đừng oán ta…”

.

Lúc này Giới Viện đang rất vội vàng, dĩ nhên là không nghe thấy những lời thì thào này của Ngọc Như Hồng. Hắn vừa mặc y phục xong liền nói: “Ta đi tìm chưởng quầy thuê thêm một phòng.”

.

“Cái này thì không cần đâu!” Ngọc Như Hồng nhẹ giọng nói. Giới Viện lúc này chưa bình tĩnh lại được, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ một mực đi thẳng ra cửa. Thế nhưng những lời của Ngọc Như Hồng đã níu chân hắn lại, “Chờ một chút… Ngươi không phải nói huyệt đạo của ta một lúc sau mới giải khai sao? Lúc đó nước đã lạnh lâu rồi, ngươi định để ta bị chết rét sao?”

.

Khụ khụ, dù thời tiết đang là tháng tư, nhưng bất luận nước có lạnh đến đâu cũng không thể lạnh chết người ta. nhưng mà gã đang bị điểm huyệt nên không thể vận công, nguy cơ bị nhiễm phong hàn cũng rất cao a.

.

Giới Viện nghe vậy thì dừng chân lại, do dự một chút rồi quay người đi về phía dục đũng, nhỏ giọng nói: “Vậy ta ôm người lên giường nằm vậy.”

.

Ngọc Như Hồng nghe thấy thế thì cười lớn: “Ta rất cao hứng khi ngươi chủ động ôm ta, bất quá…” Chưa nói dứt lới y liền xuất thủ điểm huyệt Giới Viện, sau đó ôm Giới Viện đang kinh ngạc không gì sánh được ngồi vào trong dục đũng. Y nhanh chóng thoát y phục của hắn xuống vừa thở dài nói: “Ai, không phải ta đã nói ngươi đừng mặc vào vội sao, bây giờ lại làm ướt hết y phục rồi.”

.

Giới Viện nghi hoặc đến mức không kịp để ý đến hành vi sắc ma của y, ngập ngừng hỏi: “Huyệt đạo của ngươi không phải…”

.

“Cái này thì lại phải cảm ơn ngươi rồi, nếu không phải ngươi bày ra một tấm mỹ nhân dục đồ như vậy khiến ta khí huyết hừng hực mà giải khai huyệt đạo thì chỉ sợ nhất thời nửa khắc ta cũng không thể nhúc nhích a!”

.

Đây là cái gọi là báo ứng a! Giới Viện thở dài, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đã chấp nhận: “Như Hồng, nữ tử tốt trong thiên hạ còn rất nhiều, vì sao ngươi cứ phải nghịch thiên như vậy a?”

.

Hắn nói thật là đúng a!

.

Ngọc Như Hồng đột nhiên phủ lấy môi hắn, khiến hắn có muốn tiếp tục nói gì cũng không được.

.

Hai bên giằng co một hồi, Giới Viện lùi lại không được, theo bản năng vươn đầu lưỡi đẩy lưỡi của đối phương ra. Cảm giác mềm mại kỳ lạ khiến hắn kinh hách mà tự rụt lưỡi lại, hơi kinh hoảng mà trợn to hai mắt.

.

Nương vào động tác của hắn, Ngọc Như Hồng cứ đơn giản như vậy mà tiến vào trong khoang miệng, quấn quýt giao triền không ngừng. Giới Viện chưa từng gặp phải sự việc như vậy, chẳng biết làm cách nào để chống đối, một lát sau thì đã để mặc đầu lưỡi nóng bỏng ẩm ướt kia ở trong miệng mình muốn làm gì thì làm.

.

( a a a…Ta muốn điên rồi! Ta sẽ không viết cảnh tình cảm, cũng sẽ không viết cảnh hôn, lại càng không muốn viết cảnh H…Ô ô…Ai tới cứu ta đi!)

.

Giới Viện chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, nếu không phải là đang bị điểm huyệt thì sợ là hắn đã xụi lơ trên người Ngọc Như Hồng rồi.

.

Bộ dạng ngây ngô của Giới Viện khiến Ngọc Như Hồng yêu thương vô cùng. Hạ thân vốn đã cương cứng nay lại trướng thêm một vòng, thầm nghĩ muốn hắn ngay lập tức, nhưng một chút lý trí còn sót lại khiến y buông lỏng Giới Viện ra một chút.

.

Giới Viện đương nhiên là nhân cơ hội này mà ra sức hít thở rồi. Tiếng hít thở ngắt quãng của hắn khiến không gian càng thêm mị hoặc. Hơi thở của hắn phả lên gương mặt của Ngọc Như Hồng khiến dục vọng của y lại càng tăng thêm vài phần. Lần thứ hai chiếm lấy đôi môi của đối phương, Ngọc Như Hồng gắt gao ôm lấy Giới Viện, mặc dù không thể ôm trọn tấm thân cường tráng dày rộng của người kia vào lòng, nhưng vẫn có cảm giác vô cùng an tâm…

.

Bàn tay khéo léo vuốt ve tấm lưng mềm nhẵn, theo xương sống đi dần xuống dưới, lưu luyến xung quanh bí huyệt đang đóng chặt. Cuối cùng không cách nào nhịn được nữa mà một ngón tay chậm rãi dò xét vào huyệt khẩu. May mà đang trong nước, ngón tay mang theo nước ấm đi vào, cũng không lộ vẻ khô khốc, vì vậy yên tâm mà xâm nhập.

.

Dị vật tiến vào khiến Giới Viện cứng ngắc lại, miệng bị phong kín cũng ô ô lên tiếng. Ngọc Như Hồng mới chịu rời đi dù lòng không muốn, mà Giới Viện chưa kịp thở đã quát: “Bỏ cái tay ngươi ra! Hỗn đản!”

.

Ngọc Như Hông giật mình một chút, chớp mắt nhìn hắn, lập tức không thể kìm được mà cười ra tiếng. Y hôn lên khuôn mặt tràn đầy tức giận của hắn, cười nói: “Không ngờ ngươi cũng biết mắng chửi người a?” Thấy hắn vội vàng ngậm miệng lại, như là đang hối hận vì bản thân vừa xúc động mắng người, không khỏi càng cảm thấy đáng yêu. Đệ tử phật môn từ nhỏ đã lớn lên trong giới quy điều luật này, bị người khi dễ còn hối hận vì đã mắng người, thật khiến cho người càng muốn khi dễ hắn. Cảm giác ngón tay tập kích trong cơ thể mình đang lui ra ngoài, Giới Viện thở phào một hơi. Hóa ra Ngọc Như Hồng cũng không phải là người không biết lý lẽ như vậy. Thẳng cho đến khi Ngọc Như Hồng quay lưng hắn áp vào ngực y thì mới cảm thấy bất an hỏi: “Ngươi đang làm cái gì…”

.

Một tay vuốt ve tấm lưng tráng kiện của hắn, một tay hắt nước lên lưng hắn, thoáng nhẹ thoáng mạnh xoa xoa xoa, thanh âm tràn đầy tà khí phả vào tai hắn: “Ta giúp ngươi chà lưng, rất thoải mái đi? Đây là lần đầu tiên ta hầu hạ người khác a…”

.

“Không dám làm phiền tiểu vương gia, bần tăng có thể tự lo được.” Cố ý nhấn mạnh ở cách xưng hô, mong y có thể một vừa hai phải.

.

Có thể bọn họ quen biết không lâu, thế nhưng Giới Viện hiểu rất rõ tính cách của Ngọc Như Hồng, y sẽ không thuần túy chỉ giúp hắn chà lưng đơn giản như vậy. Bàn tay trên lưng đột nhiên tăng thêm lực đạo, hẳn là y sinh khí rồi! Nhưng chỉ trong chốc lát lại nhẹ nhàng vuốt ve chà xát khiến kẻ khác không thể không thả lỏng. Chỉ là… y chà xát đến tận đâu vậy?

.

“Cưỡi ngựa vài ngày, ở đây nhất định cũng mệt mỏi rồi?” Hai tay nhẹ nhàng chạm vào địa phương mẫn cảm khiến kẻ khác phải ngứa ngáy, quả nhiên khiến Giới Viện run rẩy cả người, hừ nhẹ một tiếng. Lập tức vui mừng, đưa tay vuốt ve bắp đùi thon dài của hắn, rồi tiến dần lên hai đóa thù du trên ngực vì bị ma sát mà đứng thẳng, sau đó lại quay về vuốt ve tấm lưng ngày càng nhạy cảm của hắn. Bờ môi tự nhiên cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng lại liếm lên cần cổ cứng đờ của Giới Viện, cắn cắn vành tai mềm mại của hắn, chốc lát lại phả hơi thở nóng bỏng của mình vào tai hắn.

.

Tuy kỹ xảo của y không thành thạo đến mức mê hoặc, thế nhưng cũng đủ để khiến người có tu vi cao cường cũng không kiềm chế nổi chứ đừng nói đến người tuổi trẻ khí thịnh lại không am hiểu chuyện này như Giới Viện. Thế nhưng hiện tại hắn vẫn cố gắng chống đỡ để đè nén nhiệt khí trong lòng mình xuống.

.

Ngọc Như Hồng làm sao can tâm để hắn làm như vậy. Một tay y vuốt ve hai điểm nhỏ đang cứng dần lên trên ngực hắn, một tay kia thì không ngừng vuốt ve bắp đùi, rồi tiến dần lên eo hắn, cảm giác vô cùng nhẵn nhụi dẻo dai. Ngọc Như Hồng tinh tế mơn trớn, dò xét tới điểm giao nhau giữa hai bắp đùi hắn, rồi nhẹ nhàng cầm lấy phân thân vẫn còn hơi mềm của Giới Viện. Tâm trạng không khỏi có vài phần bội phục, đối mặt với mê hoặc như vậy mà hắn vẫn có thể khống chế được, có thể thấy là định lực của hắn rất tốt. Càng như vậy y lại càng muốn nhìn thấy bộ dáng không thể khống chế của đối phương. Chuyện phát sinh một tháng trước đều diễn ra khi y đã mất đi lý trí, tuy nhiên vẫn có một vài chi tiết vẫn khắc sâu trong tâm trí y.

.

Địa phương yếu ớt mẫn cảm nhất bị người khác đùa giỡn, cho dù định lực của ngươi có tốt tới đâu cũng không thể thờơ. Giới Viện chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn, một cỗ nhiệt khí quen thuộc bùng lên từ hạ phúc, phân thân bị Ngọc Như Hồng nắm trong tay cũng dần dần trướng đại.

.

“Ngọc Như Hồng, buông!” Giới Viện cuối cùng rống to hơn, thanh âm vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ.

.

“Hư… lớn tiếng như vậy sẽ khiến người khác chú ý, lẽ nào ngươi muốn để cho người khác thấy bộ dạng hiện tại của ngươi sao?” Nói xong liền xiết chặt tay hơn một chút, khiến Giới Viện không tự chủ được run rẩy một trận, rồi phát ra một tiếng rên khẽ.

.

Ngọc Như Hồng khẽ nâng eo của Giới Viện lên một chút, tay phải vẫn tiến nhập trong hậu huyệt của hắn, vẫn chặt như trước đây. Nước lạnh theo theo ngón tay của y tiến vào trong, càng kích thích nội bích mẫn cảm của hắn. Hai ngón tay chậm rãi đẩy vào rồi lại đột ngột rút ra khiến Giới Viện vô pháp khống chế mà rên rỉ lần thứ hai.

.

Cắn môi dưới, Giới Viện vô pháp tin tưởng, định lực của bản thân có phải càng ngày càng kém hay không?

.

Đầu ngón tay tiến vào càng sâu, nội bích lại càng thêm chặt chẽ. Ngọc Như Hồng ngang nhiên kề sát phân thân cực nóng vào hậu huyệt của Giới Viện, như muốn lập tức chạy ào vào bí huyệt y chờ mong đã lâu, nhưng vẫn như cũ cố gắng nhẫn nại chờ đợi thời cơ.

.

Cuối cùng, Ngọc Như Hồng nắm lấy dục vọng cương cứng của mình mà tiến thẳng vào huyệt khẩu. Dù đã trải qua mấy phen chuẩn bị, nhưng khi cực đại phân thân của y tiến vào, nơi đó vẫn chặt khít như cũ, ngăn cản y không thể thẳng tiến được. Thử ra một chút, nước liền thừa dịp chui vào nơi dũng đạo khiến người xấu hổ kia, Ngọc Như Hồng thuận thế thẳng tiến, quả nhiên xâm nhập được sâu hơn một chút. Cứ như thế, phân thân vốn đã cực đại càng thêm trướng to, chui vào mật huyệt chặt khít kia, kín mít không một khe hở…

.

Gắt gao bao lấy thứ cực nóng như lửa, nhiệt độ không thể tiêu tan mà như bị nội bích hấp thu, chuyển thành một trận khô nóng theo máu chảy khắp toàn thân. Mà Ngọc Như Hồng dần dần di chuyển đụng chạm vào nội bích mỏng manh của hắn. Thân thể không cách nào kháng cự được khoái cảm kích thích kia, nhưng lý trí lại khinh bỉ bản thân hạ tiện *** đãng, Giới Viện chỉ có thể cắn chặt răng không để tiếng rên rỉ xấu hổ tràn ra khỏi miệng.

.

Lửa nóng chậm rãi rời khỏi huyệt khẩu, nước ấm cuồn cuộn tiến vào dũng đạo hư không, mà không có thứ nóng rực cứng rắn kia, làm sao có thể thỏa mãn hắn. Huyệt đạo vốn có ý chí, mặc kệ chủ nhân ra lệnh thế nào, vẫn cố níu kéo lấy dục vọng đang vô tình thối lui kia. Ngọc Như Hồng ở phía sau hắn tươi cười, thân thể của hắn đúng là thành thật hơn. Vì vậy hai tay nắm lấy vòng eo hắn, cùng lúc, cự vật thũng trướng hướng mạnh vào trong, xuyên đến nơi tận cùng cũng chưa từng dừng lại, thẳng đến khi toàn bộ phân thân của y đều được nhét hẳn vào trong.

.

“A…” Giới Viện cũng không nhịn được nữa mà kêu lớn một tiếng, thân thể bị đẩy mạnh về phía trước, hai tay nắm chặt vào thành dục dũng…

.

Di? Ngọc Như Hồng mặc dù đang tiến nhập cao trào, nhưng thần trí vẫn rất thanh tỉnh. Hắn cư nhiên có thể động rồi? Vừa nghĩ lại vừa mỉm cười cười, nguyên nhân huyệt đạo của hắn có thể giải khai sợ là cũng giống chính mình đi.

.

Vươn tay nhẹ nhàng nâng mặt hắn lên, cảnh tượng đập vào mắt làm y nhìn đến ngây người. Khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn luôn duy trì ôn hòa sáng sủa lúc này lại vô cùng mê hoặc, đôi mắt mơ màng như đang say rượu, đôi môi bị Ngọc Như Hồng hôn đến mức đỏ hồng vô cùng câu nhân…

.

Ngọc Như Hồng cúi xuống chiếm lấy đôi môi đỏ mọng ướt át kia… Giới Viện nhíu mày, ánh mắt của hắn như bị thiêu cháy bởi dục hỏa, ý loạn tình mê từ lúc nào mà hắn cũng không biết.

.

Dưới ánh nến chập chờn, màn mưa bên ngoài vẫn chưa dừng lại, nước mưa tí tách chảy xuống mái hiên, che đậy một đêm triền miên của ai đó…