[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 2 - Võ Lâm Minh Chủ

Chương 10



Bọn thổ phỉ bắt được Ngọc Như Hồng, đang định đưa về làm áp trại phu nhân thì lại nghe hòa thượng này nói mỹ nhân này là một nam tử, không khỏi ngây ngẩn cả người.

.

Nhân cơ hội này, Giới Viện đột nhiên xông tới, nhanh như chớp đã lao tới bên cạnh lão tam, điểm huyệt, đoạt kiếm, cứu người, hành động liền mạch lưu loát. Đợi đến khi bọn thổ phỉ tỉnh ngộ thì thân ảnh bạch sắc của Ngọc Như Hồng đã nằm trong lòng Giới Viện.

.

Tranh đấu lại một lần nữa bắt đầu, nhưng lần này không phải là bọn thổ phỉ còn muốn đoạt mỹ nhân, mà là mấy người trong Kim Long bang muốn cướp lại tài vật vừa bị bọn thổ phỉ đoạt đi. Tây Môn thì vẫn nhàn rỗi, ngoại trừ đoạt lại đồ vật của mình và Bắc Minh, còn lại thì chỉ đánh những tên vẫn cố xông tới chỗ hắn mà thôi. Mà Bắc Minh thì vẫn đứng ở một bên quan sát chứ không tham chiến nữa.

.

“Ngươi… không có việc gì chứ?” Thấy người đang đứng trong lòng mình vẫn không nhúc nhích, Giới Viện không khỏi có chút lo lắng.

.

“Ta có việc…” Ngọc Như Hồng rầu rĩ trả lời: “Bị người ta buộc lại như bánh chưng, ngươi nghĩ xem có thể không có việc gì sao?”

.

Ách, cái này là do hắn nhất thời quên mất. Giới Viện áy náy cười, sau đó lập tức cởi trói cho hắn.

.

Ngọc Như Hồng được cởi trói xong vẫn không rời ra mà còn ôm chặt lấy Giới Viện, đôi mắt đẹp mang theo tiếu ý chăm chú nhìn hắn: “Ngươi kỳ thực là rất quan tâm tới ta đúng không?” Thấy biểu hiện vội vã giải cứu mình của Giới Viện, y chính là hy vọng một ngày nào đó Giới Viện sẽ tự nguyện ở lại bên cạnh y chứ không cần dùng đến thủ đoạn hay uy hiếp.

.

Giới Viện cũng không biết Ngọc Như Hồng đang suy nghĩ cái gì, chỉ nhíu mày nói: “Bất luận là ai ta cũng sẽ làm như vậy.”

.

Tựa như để chứng minh những lời này, khi thấy một tên thổ phỉ sắp bị đệ tử của Kim Long bang chém tới, Giới Viện vội vàng phi thân tới đánh văng một đao này của đệ tử Kim Long bang đi.

.

“Giới Viện đại sư, ngươi làm gì vậy?” Đệ tử Kim Long bang bị đẩy lui lại mấy bước, khó hiểu nhìn Giới Viện.

.

“A di đà phật, thí chủ, làm người phải có lòng khoan dung a.” Ngọc Như Hồng ở một bên tâm tình rất không tốt, Giới Viện cư nhiên đánh đồng gã với những người khác. Ánh mắt của Ngọc Như Hồng chuyển từ trên người Giới Viện đến những người khác đang đấu đá, bỗng nhiên nở một nụ cười tà mị. Sau đó y nhảy vọt lên, tìm đúng mục tiêu rồi thì liên tục xuất chưởng. Trong lúc nhất thời chưởng ảnh tung bay, khí lưu lộn xộn, bàn tay trắng nõn của y tung ra vô số chưởng ảnh, tựa như lạc vào trong sương mù, mê hoặc ánh mắt của mọi người.

.

Chỉ nghe mấy tiếng “Bang bang”, sau đó là vài tiếng kêu thảm thiết, có vài bóng người phân tán bốn phía ngã trên mặt đất thống khổ rên rỉ.

.

Ngọc Như Hồng khoanh tay đứng giữa đám người, một thân bạch y không nhiễm một hạt bụi theo gió tung bay tựa như thần tiên giáng trần khiến cho mọi người đều ngây người mà dừng lại.

.

Nhưng mà, gương mặt tuyệt mỹ của hắn lại hiện lên một nụ cười tà mị, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.

.

Bọn thổ phỉ bây giờ mới hoàn hồn, thấy năm huynh đệ ngã xuống đất không đứng dậy nổi, liền vội vàng nâng bọn họ dậy rồi hỏi: “Các ngươi thế nào rồi?”

.

“Bất quá chỉ gãy ba cái xương sườn, trật khớp hai tay, nội tạng bị thương mà thôi, không chết được.” Ngọc Như Hồng trả lời thay cho bọn hắn, thanh âm mềm nhẹ êm tai, tựa như gió thoảng qua tai nhưng lại khiến người nghe phải rùng mình.

.

Thực sự nhìn không ra, thiếu niên nhìn có vẻ vô hại như một nữ nhân này không chỉ võ công cao cường, hơn nữa lại xuất thủ tàn nhẫn, chỉ mới nửa khắc mà đã làm năm người huynh đệ của bọn họ bị thương nặng như vậy.

.

“Minh chủ, võ công của ngươi thật cao cường a!” Hiện tại chỉ có hai thiếu nữ kia nhịn không được mà tán thưởng, một tả một hữu đi tới bên cạnh Ngọc Như Hồng, dịu dàng nói: “Chúng ta đánh lâu như vậy mà cũng không thể phân thắng bại, minh chủ chỉ dùng vài chưởng đã đánh ngã bọn họ. Có thể dạy chúng ta mấy chiêu được không?” Sau đó có thể tranh thủ cơ hội để xây dựng tình cảm trong lúc học a.

.

Giới Viện nhìn Ngọc Như Hồng bị hai thiếu nữ kia bao vây, khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện lên tiếu ý. Nam nữ âm dương, thuận theo tự nhiên, có thể Ngọc Như Hồng ở chung với hai vị cô nương kia một thời gian nữa thì sẽ minh bạch. Mọi chuyện Ngọc Như Hồng làm lúc trước đều là do lệch lạc mà thôi, nếu hắn có thể được giải thoát thì hắn có thể quay về Thiếu Lâm tự rồi.

.

Cùng lúc đó, Tây Môn cười cười nói với hai vị cô nương đó: “Võ công của minh chủ tất nhiên là rất cao cường rồi, bằng không các ngươi nghĩ làm sao hắn có thể đảm nhiệm ngôi vị võ lâm minh chủ chứ?” Cho dù hai người này có bị Ngọc Như Hồng mê hoặc cũng không nên nói những lời nực cười như vậy chứ?

.

“Võ, võ lâm minh chủ?” Bọn thổ phỉ đều bị dọa sợ tới mức trợn trừng hai mắt. Thiếu niên giống như nữ nhân này lại chính là võ lâm minh chủ? Đầu năm nay thực sự là không thiếu chuyện lạ. Ngay cả một hài tử cũng có thể làm võ lâm minh chủ sao?

.

“Tây Môn, bắt được tội phạm thì phải đưa đi đâu?” Ngọc Như Hồng cong mày cười hỏi.

.

“Nói chung, nên đưa đến quan phủ để trừng phạt nghiêm khắc…”

.

Ngọc Như Hồng đột ngột xuất ra một chưởng, xoay người đưa lưng về phía mọi người, quả nhiên tiêu sái không gì sánh được, thanh âm lãnh liệt nói: “Vậy đem đến giao cho quan phủ!”

.

Vừa nghe nói thế, bọn thổ phỉ đều rống lên: “Cái đồẻo lả nhà ngươi, cư nhiên lại cấu kết với quan phủ, võ lâm minh chủ cái chó má gì chứ! Chúng ta không đánh lại ngươi, nhưng cũng không sợ chết! Có giỏi thì giết hết chúng ta đi, chúng ta dù sao cũng là hảo hán!”

.

Nghe thấy tiếng chửi rủa, Ngọc Như Hồng nhíu mày. Bản thân y chính là hoàng thân, sao có thể nói là cấu kết với quan phủ chứ? Bất quá, dám chửi y ẻo lả… cái này nên hồi báo bọn họ như nào đây? Ngọc Như Hồng phân vân, bắt bọn chúng dùng phân cân thác cốt hay là bôi mật ong vàng lên người rồi treo bọn chúng lên bảy ngày? Không không không, có lẽ nên cho mỗi người vài đao rồi mới bôi mật thì tốt hơn a.

.

Sự im lặng của Ngọc Như Hồng với người khác thì chưa có gì khác lạ, chỉ có Tây Môn cùng Bắc Minh biết y đang suy nghĩ biện pháp khiến bọn thổ phỉ này muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

.

“Minh chủ, ta nghĩ đối với người trong giang hồ mà nói thì không cần thiết phải giao cho quan phủ.” Tây Môn có chút thương hại cho bọn thổ phỉ này, cho nên hảo tâm bổ sung.

.

Ngọc Như Hồng quay người lại, trừng mắt nhìn Tây Môn: “Sao ngươi không nói sớm! Thế những người trong giang hồ thì thường làm thế nào?”

.

“Cái này…” Hắn chỉ nghe người khác nói, bản thân cũng là lần đầu tiên đụng phải loại tình huống này. Tây Môn lâm nạn tới nơi rồi, vội vàng cầu cứu nhìn về phía Bắc Minh. Bắc Minh tặng cho hắn một mụ cười rất nhanh, rất nhanh, người khác có lẽ không thể nhận ra, nhưng lại một câu cũng không nói. Tây Môn tức giận trừng mắt, không ngờ lúc này mà tên kia vẫn giả câm giả điếc. Cuối cùng, Tây Môn đành lên tiếng: “Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cũng không quy định không nên làm như thế nào, chỉ là tùy theo tình huống mà quyết định thôi. Việc này liền do minh chủ tự mình định đoạt, tại hạ tuyệt không có ý kiến.”

.

“Đã như vậy…” Ngọc Như Hồng liên tục cười tà, ánh mắt không có hảo ý nhìn bọn thổ phỉ, đang muốn ra quyết định thì hắc ưng đột ngột xuất hiện, khiến mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn.

.

Hắc ưng từ trên trời giáng xuống, đáp lên vai của Giới Viện, đôi mắt đen nhánh của nó không có một tia tạp trần.

.

Ngọc Như Hồng lập tức thay đổi chủ ý, nói: “Sử viết Phật tổ cắt thịt uy ưng, hôm nay các ngươi chặt một cánh tay phải để uy ưng, lấy đó để tự răn đe bản thân.”

.

.

Gã vừa dứt lời thì mọi người đều biến sắc, chặt tay uy ưng thì bọn họ đều trở thành người tàn phế sao? Giới Viện cũng vô cùng kinh hãi, lắc mình tới bên cạnh Ngọc Như Hồng để ngăn cản hắn: “Ngươi chỉ cần để bọn họ tự hối lỗi sửa sai, từ nay về sau không làm chuyện xấu là được, cần gì phải bắt bọn họ tự hại mình như vậy?”

.

“Hừ! Cái đồ nhân yêu bất nam bất nữ nhà ngươi? Có giỏi thì giết chúng ta luôn đi!” Lão nhị đứng dậy hô lớn, dùng đao chỉ thẳng vào Ngọc Như Hồng.

.

“Chỉ một đao thì chẳng phải là quá tiện nghi cho các ngươi sao?” Dám chửi ta là nhân yêu? Ngọc Như Hồng ánh mắt lạnh lẽo, ngón tay khẽ động, hai đầu ngón tay kẹp lấy cây kiếm mỏng manh như cánh ve màu bạc, ôn nhuận như ngọc – Xuất Vân kiếm, nghiêng người nhìn kiếp phỉ, lạnh nhạt nói: “Không bằng tạo vài vết thương trên người các ngươi, rồi dùng muối ớt ta đặc chế xát lên để trừng trị các ngươi một phen không phải là thú vị hơn sao?”

.

Giới Viện hoảng hốt, Ngọc Như Hồng sẽ làm thật mất. Vì vậy đứng lên che ở trước người y, vội la lên: “Như Hồng, không thể!”

.

Cách gọi này của hắn làm cho Ngọc Như Hồng sửng sốt, khóe miệng cong lên, mâu trung lạnh lùng hiện lên một tia tiếu ý: “Giới Viện, cuối cùng ngươi cũng chủ động gọi tên ta rồi.”

.

Lúc này Giới Viện mới nhận ra chính mình dưới tình huống cấp bách đã gọi tên y. Nhưng hắn chỉ không rõ, bất quá cũng chỉ là gọi tên y mà thôi, y vì sao lại vui vẻ như vậy?

.

Lão nhị có chút phiền toái, còn lão tam thì càu nhàu: “Ngang cũng tử mà dọc cũng tử, sớm biết thế này liền bám trụở trong trại đi, quản cái gì mà song ma *** ma. Nếu bị tiểu tử bất nam bất nữ này lăn qua lăn lại, con mẹ nó chúng ta cứ phong lưu khoái hoạt một đêm rồi chết còn sướng hơn.”

.

Còn dám nói? Ngọc Như Hồng nhấc tay lên, giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua, trên gương mặt tuấn lãng của lão nhị đã xuất hiện thêm một vết thương, máu chậm rãi chảy xuống.

.

“Đừng giết người!” Giới Viện thấy hắn xuất kiếm mà không kịp ngăn cản, may mà chỉ là bị thương da thịt chứ không phải tai nạn chết người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhân tính bản thiện, bọn họ có lẽ là do bất đắc dĩ nên mới phải làm thế này, chúng ta hãy cho bọn họ cơ hội sửa đổi đi.”

.

“Võ lâm song ma…” Hiếm khi Bắc Minh chủ động mở miệng nhắc nhở, miễn cho Ngọc Như Hồng giết sạch bọn họ lại chặt đứt đầu mối.

.

Ngọc Như Hồng nhíu mày, thong thả cầm Xuất Vân kiếm lên, rồi lại thong thả nhìn ngắm như đang kiểm tra lại thân kiếm xem có tổn hao gì không mới cười cười nhét vào trong vỏ.

.

Võ lâm song ma sao? Nếu như không nghe thấy cái tên này, một kiếm vừa rồi của gã chắc chắn đã đoạt lấy mạng chó của tên kia rồi, chứ không đơn giản là bị một vết thương nhẹ như vậy đâu.

.

Ngọc Như Hồng quay sang ra hiệu cho Tây Môn, Tây Môn hiểu ý liền đi ra trước mặt đám thổ phỉ, ôn hòa hỏi: “Song ma các vị vừa nhắc đến chính là Hoan Hỉ song ma đúng không?”

.

“Nếu không phải bọn họ ra thì còn có thể là ai. Cư nhiên xông tới chiếm lấy sơn trại của bọn ta, hại các đại gia phải rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn để làm cái nghề này.”

.

“Chính là như thế, chiếm nhà chúng ta còn không chịu trả tiền thuê nhà, hại chúng ta phải chịu rét vài ngày.”

.

Bọn thổ phỉ như vừa tìm được tri kỷ, liên tục kể khổ.

.

Tây Môn thương hại nhìn bọn họ, đầu năm nay ngay cả thổ phỉ cũng không dễ làm a! “Sơn trại của các ngươi ở đâu?”

.

“Các ngươi không phải là lại muốn chiếm đoạt của chúng ta đi?” Lão đại đột nhiên cảnh giác hỏi.

.

Đệ tử Kim Long bang phì cười: “Võ lâm minh chủ chiếm đoạt sào huyệt của thổ phỉ? Cái này chỉ sợ là trò cười lớn nhất trong năm a!”

.

Mấy tên thổ phỉ nói không ra lời, nhìn chằm chằm vào nhóm người của Ngọc Như Hồng. Dáng dấp của bọn chúng lúc này thật sự là vừa đáng thương vừa thập phần ngây thơ.

.

Giới Viện tiến lên thoải mái nói: “Mọi người không cần phải sợ, lần này chúng ta chính là vì diệt trừ song ma mà truy tới nơi này. Các ngươi chỉ cần báo địa điểm lại cho chúng ta thì minh chủ sẽ không làm khó các ngươi đâu.”

.

Ngọc Như Hồng diện vô biểu tình đứng ở một bên không nói lời nào, giống như không nghe thấy Giới Viện vừa tự ý thay y quyết định.

.

Mấy tên thổ phỉ nhìn nhau, rồi thảo luận với nhau một chút, nghĩ rằng sống chết gì cũng phải làm một lần. Huống hồ tiểu tử kia là minh chủ, không đến mức nói không giữ lời. Vì vậy, lão đại cao giọng nói: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, chúng ta tin ngươi một lần. Huynh đệ chúng ta là đến từ đoạn đường giao thương quan trọng từ An Huy tới Chiết Giang. Mọi người qua lại con đường này rất đông đúc. Khoảng mười ngày trước song ma đã chiếm mất địa bàn của chúng ta, hôm nay chúng còn ở đó hay không thì chúng ta không biết.”

.

“Đa tạ!” Giới Viện thi lễ, rồi không kìm được mà khuyên bảo: “Các vị đều thanh niên cường tráng khỏe mạnh, nên tìm một công việc đàng hoàng để sống. Nếu cứ tiếp tục… làm những việc thương thiên hại lý như vậy, sớm muộn gì cũng có báo ứng. Mong các ngươi có thể suy nghĩ về việc này.”

.

“Đã biết, chúng ta sẽ thay đổi.” Lão đại thận trọng gật đầu.

.

“Đại ca, ngươi không phải thật muốn cải tà quy chính mặc kệ chúng ta đấy chứ?” Chúng huynh đệ kinh ngạc nhìn hắn.

.

Lão đại gật đầu, vẻ mặt vẫn hung ác như cũ, nhưng thần tình cũng có chút nhu hòa: “Từ khi bị ép tới mức phải làm cái nghề này, ta vẫn một mực suy nghĩ. Các huynh đệ thì mỗi ngày đều có thêm vài vết đao, bây giờ chỗ dung thân duy nhất lại bị cướp đi, chúng ta có nỗ lực thế nào cũng không có tương lai. Có lẽ chúng ta cũng nên thay đổi.”

.

Tây Môn tỉ mỉ quan sát bọn họ một phen, dung mạo cũng không có vẻ nham hiểm tàn ác, ngược lại còn có vài phần kiên cường chính trực, tin tưởng là bọn họ không có ác tâm. Quan sát một hồi thì cũng có tính toán: “Tại hạ tin tưởng các vị là thật tình muốn sửa đổi, cũng muốn cho các vị một lối ra, chẳng hay ý các vị thế nào?”

.

“Lối ra thế nào?”

.

“Các ngươi tìm đến Tây Môn thế gia tại Hoài Nam, nói là Tây Môn thiếu gia giới thiệu tới, đến lúc đó sẽ có người an bài cho các ngươi. Nếu như các ngươi cho rằng công việc quá khổ cực không đáng để làm, muốn rời đi thì cũng không có ai miễn cưỡng các ngươi.”

.

Tây Môn nói rất thành thật, đám thổ phỉ kia cũng đồng ý, Tây Môn liền cho bọn họ một túi bạc: “Đi đến Hoài Nam cũng phải mất một ngày đường, các ngươi đến Hoài Nam rồi, nếu như công việc ta đề cử không hợp ý các ngươi, có thể dùng tạm số tiền này để lo sinh ý.”

.

“Đa tạ Tây Môn đại hiệp!” Tiếp nhận bạc xong, đám người kia cảm động không ngớt, thực sự là người tốt a!

.

“A di đà phật! Thiện tai thiện tai!” Giới Viện rốt cuộc cũng có thể yên lòng.

.

Sự tình ngoài dự đoán của mọi người, cứ như vậy đã được giải quyết xong.

.

Ngọc Như Hồng bị bỏ qua một bên nhưng cũng không lên tiếng, tựa hồ cũng không có gì phật ý với việc làm của Giới Viện và Tây Môn, chỉ là y lại âm thầm nở một nụ cười kỳ quái.

.

Sau đó, đoàn người lại lên ngựa, tiếp tục cuộc hành trình.