Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 43: Sơ Vũ cắn chặt môi, nghẹn ngào nức nở



Sơ Vũ cắn chặt môi, nghẹn ngào nức nở. Từ sau hôm ấy, mỗi đêm cô đều gặp ác mộng lạnh đến run người, cô luôn mơ thấy cảnh ở bệnh viện hôm đó, anh cùng Tô Y hạnh phúc nắm tay nhau rời đi, để mặc cô dõi theo bóng hai người cho đến khi khuất dạng.

Trong lòng cô luôn nặng trịch những mối lo lắng, sợ hãi, hoài nghi.

Những ngày ở bệnh viện cô vẫn luôn chờ đợi một lời giải thích từ anh, thế nhưng cuối cùng cái cô nhận được chỉ là sự thương hại nhỏ nhặt len lỏi trong ánh mắt anh. Cô thật lòng không thể hiểu nổi rốt cuộc cái làm anh đau lòng kia là gì! Là vì cô? Hay là vì đứa nhỏ?

Nếu đã không yêu thì hà cớ gì phải ràng buộc lẫn nhau?

Cô đờ đẫn nhìn chăm chăm bức tường trước mặt, hai hàng nước mắt nóng bỏng lăn dài trên má, bi thương nhếch khóe miệng, lòng đau xót khôn nguôi.

“Em đã để lại cho anh một thứ ở bên trong khe hở bên phải sô pha phòng khách.” Sơ Vũ nhẹ nhàng nói, rồi liền tắt máy.

Tịch Hạo Trạch nắm chặt điện thoại, gắng gượng bước xuống giường, băng gạc trên chân trái đang từ từ rướm máu. Trên trán đã ướt đẫm mồ hôi nhưng anh dường như không cảm giác được sự đau đớn, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, đột nhiên cả người ngã sụp xuống, ngất đi.

Cô y tá đẩy cửa đi vào , nhìn thấy anh nằm bất tỉnh trên nền, cô sợ đến mức hồn bay phách lạc, khay dụng cụ trong tay cũng rơi xuống “loảng xoảng”, cô vội chạy đến ấn nút cấp cứu.

Tất cả bác sĩ trong tổng quân khu đều luống cuống chạy đến, nhìn thấy tình trạng của Tịch Hạo Trạch liền đến kiểm tra: “Sao lại thế này, ai cho phép cậu ấy xuống giường ! Thật là liều lĩnh!”

Cô y tá đứng khúm núm , uất ức muốn khóc.

“Chuẩn bị làm phẩu thuật.”

***

Tịch gia, cả nhà sáng trưng.

Tịch lão gia nghiêm nghị ngồi trên sô pha: “Thân thế của Tiểu Vũ ta đã biết cả rồi.”

Trần Lộ Hà ngẩn ra ngước mắt nhìn thẳng ông.

“Chuyện của người lớn đừng lôi bọn trẻ vào, Lộ Hà, con hãy nghĩ thoáng hơn một chút đi.”

“Ba.” Trần Lộ Hà đau xót gọi, Tịch Chính Hồng nhanh chóng giữ tay vợ lại.

“Con người của con bé ra sao không phải các người không biết.” ông cụ nhìn con dâu với ánh mắt xa xăm, giọng nói có phần thương cảm, và hơi trách cứ: “Lúc trước hai người cũng biết rõ Tịch Hạo Trạch tiếp cận với con bé vì mục đích gì nhưng hai người cũng không quan tâm. Nếu hai người là ba mẹ của Tiểu Vũ thì sẽ đồng ý để con bé kết hôn với Hạo Trạch sao?”

Tịch lão gia thở dài: “Bây giờ người sai là ai, chính là con của hai người. Tiểu Vũ có làm gì sai? Từ nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ, những ngày tháng qua nó đã phải trải qua như thế nào.”

“Lộ Hà” ông cụ hơi tức giận ho lên vài tiếng: “Lần này Tiểu Vũ bị sảy thai con có đi thăm con bé không? Bị chồng lừa dối, con lại không còn, mẹ chồng thì ghét bỏ, hai người có nghĩ đến cảm nghĩ của con bé không?”

Sắc mặt Trần Lộ Hà tái nhợt, mím môi, khuôn mặt ngày càng trở nên khó coi.

“Nếu Hạo Trạch không phải là cháu nội ta thì ta đã treo nó lên cột đánh chết rồi. Con gái của người ta không phải là báu vật sao, đâu dễ bị các người bắt nạt đến thế .”

Cả buổi Trần Lộ Hà cứ như mắc nghẹn, không nói ra được lời nào.

Cuối cùng ông cụ dứt khoát kết luận: “Cho dù lần này Tiểu Vũ quyết định như thế nào, ta cũng sẽ đồng ý.”

Đêm tĩnh lặng, điện thoại trong nhà Tịch gia dồn dập vang lên đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng.

Trần Lộ Hà hít sâu một hơi, đi đến bắt máy điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt bà trở nên trắng bệch .

Tịch Chính Hồng nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của vợ mình, lo lắng hỏi: “Ai gọi vậy? Có chuyện gì sao?”

Trần Lộ Hà như người mất hồn nhìn qua Tịch Chính Hồng: “Hạo Trạch bị thương rồi hiện tại đang ở trong bệnh viện.”

Vừa dứt lời, Tịch lão gia ngã quỵ xuống, mặt mày tím tái, tay đặt lên ngực không thở nổi.

Trần Lộ Hà nhìn thấy liền chạy đi lấy thuốc. Cũng may mà uống thuốc xong ông cụ đã đỡ hơn nhiều.

Lúc cả nhà đến bệnh viện thì Tịch Hạo Trạch vừa được làm phẩu thuật xong. Nhìn con nằm trên giường bệnh sắc mặt nhợt nhạt, Trần Lộ Hà đau lòng, nghiêng mặt qua nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.

Tại cuộc tập huấn, trên núi bị sạt lở đất, tất cả đều xảy ra quá nhanh. Trong lúc nguy khốn vì cứu một đồng đội mà anh cũng bị sảy chân ngã xuống. May mắn thay , phía dưới có mấy nhánh cây để bám víu nên anh chỉ bị gãy chân, nếu không hậu quả thế nào cũng không dám nghĩ đến.

Tâm trạng thấp thỏm của Tịch lão gia cuối cùng cũng được nhẹ nhõm hơn. Quả thật, cái thân thể già yếu của cụ đã bị đứa cháu nội này làm cho một phen bạc vía.

Tịch Chính Hồng đưa ba về nhà, Trần Lộ Hà ở lại chăm sóc Tịch Hạo Trạch. Thuốc giảm đau hết tác dụng, Tịch Hạo Trạch mê man được một lúc, vì cơn đau từ vết thương trên đùi mà tỉnh dậy .

Anh hoảng hốt mở mắt ra nhìn thấy một người nằm gục trên giường. Ánh sáng phòng bệnh yếu ớt, trước mắt anh mọi thứ đều mơ hồ, mông lung, anh nhìn chằm vào bóng dáng mờ nhạt kia, môi run run gọi: “Sơ Vũ.”

Anh cố gắng nâng người lên, dường như đã dùng hết sức lực, trong lúc nhất thời kiệt sức , tay trượt toàn thân ngã xuống.

Giường khẽ run lên, Trần Lộ Hà giật mình, ngạc nhiên vui mừng nhìn con, quay người đi bật đèn, trong chớp mắt căn phòng sáng trưng: “Hạo Trạch, con tỉnh rồi ư?” Bà hơi gấp gáp: “Con bị đau chỗ nào ư? Để mẹ đi gọi bác sĩ đến kiểm tra.”

Tịch Hạo Trạch im lặng nhìn Trần Lộ Hà, đôi môi khô khốc, thật lâu sau nuốt một ngụm: “Mẹ, con không sao.”

“Mẹ rót cho con cốc nước.” Trần Lộ Hà đứng dậy, Tịch Hạo Trạch vội vàng giữ tay mẹ lại.

“Mẹ, mẹ hãy về nhà con lấy giúp con một vật trong khe hở phía bên phải sô pha.”

Trần Lộ Hà cảm thấy tay mình rất đau, nhìn vẻ mặt gấp gáp của Tịch Hạo Trạch, bà bỗng dưng căng thẳng, đôi mắt đen như mực kia lóe lên một tia sáng: “Được, được, mẹ đi ngay bây giờ đây.” Tịch Hạo Trạch chậm rãi buông tay, nằm xuống.

Anh thật sự rất mệt nhưng vẫn muốn kiên trì đợi Trần Lộ Hà quay lại, Sơ Vũ đã để lại cái gì cho anh? Qua khe hở của rèm cửa sổ anh nhìn lên bầu trời đầy sao, những ký ức ngày trước lại ùa về. Lúc này đây cô đã ngủ chưa, không biết cô có lại đá chăn không, ban đêm lạnh cô thì vẫn còn chưa khỏe hẳn.

Chuyện tình cảm đôi khi rất kỳ diệu, xa nhau rồi mới nhận ra mình nhớ người kia đến dường nào.

Trần Lộ Hà quay lại, sắc mặt tĩnh mịch, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Tịch Hạo Trạch nghe thấy tiếng động liền quay đầu, nhìn thấy hai tay Trần Lộ Hạ trống trơn.

“Mẹ không tìm ra ư?” Anh trầm giọng hỏi.

Trần Lộ Hà không nói gì, bà ngước mắt nhìn con trai, do dự lấy tờ giấy trong túi ra.

Tịch Hạo Trạch vui mừng nhận lấy, nhưng chỉ trong chớp mắt niềm vui sướng kia đã hoàn toàn vụt tắt. Nhìn xuống dòng chữ chói mắt “thời gian khám thai” cả người anh như bị sét đánh. Cuối cùng anh cũng đã hiểu vì sao Sơ Vũ hết lần này đến lần khác đưa ra đề nghị ly hôn . Im lặng trong hồi lâu, rồi bỗng nhiên anh cười rộ lên, vết thương vì thế cũng trở nên tệ hơn nhưng cũng không thể nào so sánh được với nổi đau trong lòng anh.

“Hạo Trạch ” Trần Lộ Hà vội vàng giữ lấy tay con trai.

“Con đúng là một thằng khốn nạn.” Anh nghiến chặt răng, trông đôi mắt hằn lên vô số tia căm hờn, vô lực giơ tờ kết quả trong tay lên: “Lúc cô ấy đến bệnh viện kiểm tra biết mình đang mang thai, cô ấy đã gọi điện thoại cho con…” Nhưng khi ấy anh đang ở đâu, ngày đó anh lại ở bệnh viện cùng Tô Y, và để lại cho cô ấy một lời nói dối.

Tịch Hạo Trạch bỗng nhiên cảm thấy lòng quặn đau, tựa như ai đấy đang đào khoét. Anh không thể tưởng tượng được Sơ Vũ đã đau đớn như thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng đấy? Cho dù anh và Tô Y hoàn toàn không có gì, nhưng anh cũng đã làm cô tổn thương sâu sắc .

Giờ phút này Trần Lộ Hà cũng không biết nói gì? Bà hít một hơi, xoay mặt nhìn ra cửa sổ. Sau bình minh, tất cả sẽ lại tốt lên thôi

***

Cả đêm Sơ Vũ không thể ngủ ngon giấc, tựa như có gì luôn đè nén trong ngực. Lúc xuống giường, trước mắt cô tối mịt, cô choáng váng ngồi lại giường.

Trời vừa sáng Trần Lộ Hà liền lái xe đến Hàn gia. Sơ Vũ nghe tiếng gõ cửa, đặt bữa sáng xuống, mang dép vào đi ra mở. Cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày Trần Lộ Hà sẽ đến nhà cô. Cho dù lúc hai người kết hôn, người nhà Tịch gia cũng chưa từng đến nơi này bao giờ.

Cô vô cùng ngạc nhiên , định mở miệng gọi “Mẹ” nhưng từ vẫn chưa ra khỏi miệng thì đã im bặt , trầm mặc một lúc rồi nở một nụ cười chua chát.

Trần Lộ Hà dường như cũng nhìn ra: “Sơ Vũ.” Bà chậm rãi nói: “Hạo Trạch bị thương đang nằm viện .”

Ngay lúc ấy, Sơ Vũ như cảm thấy có tiếng sét đánh bên tai, đôi mắt trợn tròn không thể tin được. Cô không phải là hoài nghi Trần Lộ Hà, chỉ là cô đang hoảng loạn, muốn nói cho bản thân phải thật bình tĩnh nhưng thật khó.

Đến bệnh viện.

“Sơ Vũ, Hạo Trach đã nhìn thấy tờ giấy kết quả kia .” Trần Lộ Hà thở dài nói, Sơ Vũ lặng thinh không lên tiếng.

Rất nhanh, cô đã lấy lại được vẻ tự nhiên, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.

Ánh mặt trời như thác nước rọi xuống mọi ngõ ngách trong căn phòng, Sơ Vũ nhìn người trên giường đang lẳng lặng ngủ say, ngực đau nhói, cô bước từng bước đến gần.

Chỉ vừa mấy ngày thôi, không ngờ lại xảy ra sự tình như vậy. Cô nhìn qua những vết trầy xước nhỏ khắp mặt, chân trái phải bó bột, khóe mắt cô đã thấm ướt.

Lẳng lặng nhìn anh một hồi lâu, lúc cô định xoay người rời đi, đột nhiên cánh tay bị giữ lại.

“Sơ Vũ, em đến rồi ư.”

Cô ngẩn người, đứng tại chỗ.