Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 5



Đêm mê hoặc, vũ điệu của quần ma

Lam Minh dẫn Domi rời khỏi lầu hai, vừa tới trước cầu thang, thì thấy ánh sáng tắt dần… Hắn vô thức xoay mặt nhìn về phía sân khấu.

Bây giờ là màn hai của vũ kịch, theo bối cảnh, âm nhạc đổi thành giọng nữ cao xướng ca, tiết tấu cũng trở nên thanh thoát, âm nhạc được xử lý qua điện tử nghe như thanh âm của thiên nhiên, có vẻ hoa lệ mà yêu tà.

Lam Minh nhướng mi một cái… vịn vào lan can nhìn xuống, chỉ thấy trên sân khấu, từ múa đơn đã đổi thành múa nhóm, Miêu Tiêu Bắc vẫn như cũ đứng chính giữa múa dẫn đầu, đan xen vào ánh đèn, tiết tấu thác loạn, Lam Minh tuy rằng không quá hiểu biết, nhưng cảm giác thật đẹp.

Lại nhìn tâm tình của khán giả, dường như cũng có chút phấn khởi.

Đột nhiên, ánh đèn chiếu vào tấm màn lớn phía sau nhóm vũ giả, hiệu quả tạo ra khi bóng của họ xuất hiện trên tấm màn nọ, phối hợp với quang ảnh, khiến người khác vô cùng chấn động.

Tiếng vỗ tay cùng tiếng kinh hô của khán giả, phân nửa là dành cho màn múa đặc sắc dưới ánh đèn, còn có phân nửa, là dành cho Miêu Tiêu Bắc – người bắt mắt nhất trong những chiếc bóng, thiên phú hoàn mỹ khiến chiếc bóng của cậu có vẻ dị thường không thực, kết hợp giữa cái đẹp và cực hạn.

Mà giữa lúc khán giả hưởng thụ thịnh yến của thị giác, song song với nhóm vũ giả trên đài đang ra sức diễn xuất, Lam Minh lại chú ý tới, phía trên sân khấu, trên đỉnh chóp, xuất hiện một chút u quang màu đỏ…

Khẽ nhếch khóe miệng, Lam Minh cười lạnh một tiếng, vĩnh viễn không học được cách xuất hiện đúng trường hợp là bệnh chung của lũ ma quỷ.

Rất nhanh, trong bóng tối, xuất hiện vài bóng hình đen đúa như quỷ mị. Bọn chúng ngồi xổm trên ống thép trên đỉnh, dùng một đôi mắt đỏ tươi, nhìn chằm chằm nhóm vũ giả dưới đài.

Từ gương mặt xanh xám của chúng, cùng với đôi cánh mang theo móng vuốt sắc bén phía sau, Lam Minh nhận ra thân phận của chúng —— Dực Si.

Dực Si cũng không phải loài quỷ hung mãnh, bất quá chỉ là bầy tiểu quỷ thích đùa dai mà thôi, chúng nó thích vô góp vui, nhưng Lam Minh nhớ rõ… Đôi mắt của Dực Si không phải là màu đỏ.

Mắt của ma quỷ có rất nhiều loại, thông thường là màu đen, cấp bậc càng cao, thì càng có năng lực mạnh, có thể hiện ra màu hổ phách, màu lục, màu vàng thậm chí là màu trắng. Chỉ có ánh mắt của hung quỷ mới là màu đỏ, mà đỏ như máu mang theo ánh huỳnh quang lưu động, chính là ác quỷ đã ma hóa, loại ác quỷ này gọi chung là hung quỷ, bọn chúng không có bất luận năng lực nào để phân biệt năng lực và tư duy, chỉ biết giết chóc, hoàn toàn bị tính hung tàn chiếm đoạt, là chủng loại mà Khu Ma Nhân nhìn thấy sẽ giết không tha.

Lam Minh quay sang Domi chỉ chỉ góc tường, Domi chạy tới ngồi xổm xuống, hướng Lam Minh vẫy đuôi.

Lam Minh cười cười, nhẹ nhàng ung dung nhảy lên, đứng trên lan can, ngước mắt nhìn lũ Dực Si phía trên.

Vừa nhìn, hắn mới phát hiện, thì ra những Dực Si này đã biến dị, nói đúng hơn, là bị hung quỷ nào đó thao túng.

Tâm tình tàn bạo phẫn nộ của hung quỷ là có tính truyền nhiễm, đối với ác ma mà nói, đó giống như một loại virus. Loại virus này đối với nhân loại vô hại, nhưng quỷ quái cấp thấp một khi bị nhiễm phải, sẽ sản sinh biến dị. Mấy con Dực Si này phỏng chừng là bị ô nhiễm, không biết hung phạm là ai, có điều, loại mánh khóe ti tiện này, hầu như đều là loại yêu ma hút máu yêu thích sử dụng nhất. Lam Minh cười cười, thông qua một ít hiểu biết sai lầm từ sách vở, loài người vẫn cho rằng quỷ hút máu là có thể chế tạo, cũng như nói nhân loại bị cắn phải, lại uống máu của quỷ hút máu, có thể biến thành quỷ hút máu, thật ra đây là tuyệt đối không đúng sự thật. Quỷ hút máu là loài khá hiếm thấy, nhân loại muốn biến thành quỷ hút máu, vậy hầu như không có khả năng, trừ phi… Có một con người nào đó cùng quỷ hút máu trao đổi quả tim cùng tất cả máu trong cơ thể.

Lam Minh nhìn chằm chằm lũ Dực Si này hồi lâu, chỉ thấy chúng nó ban đầu mãi chòng chọc nhìn vào mọi người dưới đài, cuối cùng, ánh mắt tập trung tới trên người Miêu Tiêu Bắc, đây đó nhìn nhau, trong đó có một con, đột nhiên giương cánh.

Cánh của Dực Si rất dài, sau khi hoàn toàn mở ra đại khái dài gần hai mét, nó hoảng động đôi cánh, làm cho ánh đèn cũng lay động… Song song, quang ảnh trên bức màn phía sau sân khấu cũng trở nên dao động bất định.

Khán giả vẫn nghĩ đó là hiệu quả diễn xuất, đều kinh thán không ngớt, mà song song, Lam Minh chợt lóe… biến mất trên lan can, xuất hiện trên ụ đèn, bên cạnh một con Dực Si.

Lũ Dực Si phát hiện có người tới, đều nhao nhao quay sang, nhìn về phía Lam Minh, nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng rống cảnh cáo.

Tiếng rống không thấp, phối hợp với nền nhạc trong giọng nữ cao ngâm xướng kỳ ảo như có như không, lại dị thường phù hợp.

Lam Minh ngược lại nở nụ cười, “Một nghìn năm thay đổi không ít a, năng lực đề kháng của ma quỷ cấp thấp càng ngày càng yếu, một virus nho nhỏ liền đánh mất cả ý thức sao? Xem ra lũ ma quỷ đã cùng đường rồi, không biết chừng nào mới diệt vong toàn bộ.”

Lũ Dực Si đều phát hiện địch ý của Lam Minh, nhao nhao tụ lại, tư thế đó như muốn tập kích Lam Minh, hắn mỉm cười, giơ lên tay trái… Chiếc vòng trên cổ tay hơi rung động, rồi biến mất… Trong giây lát, thanh quỷ đao với hơi thở quỷ dị —— Minh, xuất hiện trong tay hắn.

Lam Minh nhẹ nhàng sờ sờ cằm, nói, “Giải trí với bọn mi một chút vậy.”

Lần nữa ngước mắt… Đôi mắt nguyên bản màu đen đã biến thành màu vàng.

Con ngươi màu vàng, từ trước đến nay tượng trương cho ma vật thượng đẳng, biểu thị trên người mình có ma lực vượt trên tất cả, trong thế giới ác ma đẳng cấp sâm nghiêm, màu mắt chính là tượng trưng cho sự kinh khủng.

Dực Si dù sao cũng chỉ là ma quỷ hạ đẳng, bản năng sản sinh cảm giác sợ hãi, đều lui về phía sau.

“Nga?” Lam Minh mỉm cười, “Còn chưa hoàn toàn bị mất phương hướng sao… Sợ à? Vậy cái kia thì sao?” Đang khi nói, Lam Minh khẽ nhắt mắt lại, lần nữa mở ra, một đôi mắt biến thành đỏ sẫm như màu máu.

Lũ Dực Si đều nhao nhao lui về sau, mở to hai mắt, há mồm phát ra tiếng tê rống đề phòng, đều là loại âm thanh tràn ngập cảm giác sợ hãi, chỉ bất quá vì nền nhạc hoa lệ kia, lại tăng thêm một ít trau chuốt cùng hiệu quả mà thôi.

.

Dưới đài, Miêu Tiêu Bắc múa rất tập trung, cậu đeo tai nghe, cũng không biết hiệu quả sân khấu là cái dạng gì nữa, chỉ dựa theo tiết tấu âm nhạc trong tai nghe mà múa, hết sức tập trung trên vũ đài là tập quán từ trước tới nay của cậu, dù một phút sau địa cầu bị hủy diệt, thì giờ phút này, cậu vẫn sẽ chìm đắm trong điệu múa.

Sự tập trung của vũ giả đương nhiên sẽ lây lan cho tất cả khán giả bên dưới, bầu không khí của toàn bộ nhà hát dần dần nóng lên, Miêu Tiêu Bắc biết, sắp đến cao trào của đoạn nhạc kế tiếp…

Quả nhiên, âm tiết cao vút lại tăng lên cung thứ tám, nếu như ban nãy là thanh âm của thiên nhiên, thì bây giờ đã trở thành tiếng cá heo có thể khiến người ta hoàn toàn chìm trong say mê. Khán giả đột nhiên có thể hiểu được vì sao tiếng hát của người cá lại có thể mê hoặc lòng người.

.

Mà trên đỉnh chóp, lũ Dực Si táo bạo đã từ tâm trạng sợ hãi chuyển biến sang luống cuống, chúng nó hướng Lam Minh rít gào, nhưng thủy chung không dám tới gần.

Lam Minh mặt không biểu tình nhìn nhìn bốn con Dực Si, có chút tiếc hận cũng có chút bất đắc dĩ nói, “Đáng tiếc, ma vật bị ô nhiễm phải thanh trừ…”

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên… Lam Minh mất hút không thấy đâu.

Lũ Dực Si đều khẩn trương mờ mịt nhìn xung quanh, nhưng lại song song cảm giác được phía sau nổi lên hàn khí… Quay đầu lại, chỉ thấy trên một chiếc đèn chiếu phía sau bọn chúng, Lam Minh đứng đó với thanh quỷ đao cự đại cầm bên tay phải.

Ý thức được sự uy hiếp, lũ Dực Si đồng loạt xông lên.

Lam Minh cười, lộ ra răng nhanh sắc nhọn cùng nụ cười quỷ mị, xoay cổ tay, hướng về từng con từng con đang lao tới vung quỷ đao trong tay… Một kích chém chết một con Dực Si vọt tới trước mắt.

Con Dực Si nọ gầm lên một tiếng, thối lui về phía sau một vài bước, rồi toàn thân biến đỏ… Sau đó, từng chút bị thiêu đốt sạch sẽ, hóa thành khói xanh phiêu tán.

Lam Minh khẽ nhíu mày, cười nhạt một tiếng, nói, “Ác ma so với người tiện lợi hơn… Chết đi ngay cả một hạt bụi cũng không lưu lại, ngày thường xấu xí, nhưng lại có một kết cục mỹ lệ.”

Lũ Dực Si đánh mất lý trí này dĩ nhiên không biết Lam Minh nói cái gì, ba con khác cũng vọt tới, song song… Tiếng vỗ tay của khán giả dưới đài như thủy triều bùng phát, Lam Minh cười, giơ tay, một đao chọc thủng một con Dực Si, cúi đầu, chỉ thấy Miêu Tiêu Bắc uyển chuyển xoay người về sau, trong nháy mắt khi đáp xuống đất, ngước mắt… Cùng đường nhìn của hắn đối nhau.

Trong ánh mắt của Miêu Tiêu Bắc hiện lên một tia kinh ngạc, khiến Lam Minh cảm thấy hưng phấn, hơi nheo mắt, Lam Minh dựng thẳng ngón trỏ trên môi “Suỵt” một tiếng, sau đó một đao chém bay con Dực Si thứ ba…

Trong đầu Miêu Tiêu Bắc trống rỗng, may là chỉ còn vài động tác cuối cùng… Nhờ vào kết quả của nhiều năm luyện tập, mỗi một động tác đều đã trở thành bản năng nào đó, cũng không cần dùng não bộ để chỉ huy thân thể.

.

Sau khi Lam Minh giết chết con Dực Si thứ ba, con Dực Si thứ tư đột nhiên bỏ cuộc không tập kích hắn nữa, ngược lại muốn nhằm về phía dưới đài, Lam Minh khẽ nhíu mày, giơ tay bổ một đao về phía nó, Dực Si giương cánh, tránh được phần đầu không bị chém… Nhưng phần eo vẫn bị một đao làm bị thương nặng.

Thân thể của nó nghiêng qua… Lảo đảo một cái trực tiếp từ trên giá đỡ ngã xuống.

Đồng thời, nền nhạc cuối cùng của đoạn kết ngừng lại ngay lúc đó, Miêu Tiêu Bắc đứng thẳng, tất cả những ngọn đèn ở bốn phía sân khấu đều bật sáng, chiếu rọi chiếc bóng của cậu trên bức màn sân khấu rộng lớn phía sau.

Con Dực Si kia hạ xuống, mắt thấy nó sẽ rơi trúng Miêu Tiêu Bắc, Lam Minh giơ tay nắm lại một chân của nó…

Mà đôi cánh đã giương ra thật lớn của Dực Si, cũng được ánh đèn chiếu rọi lên bức màn sân khấu, vừa khớp với chiếc bóng của Miêu Tiêu Bắc… Phảng phất như vũ giả trên đài, mọc ra một đôi cánh của quỷ ma.

Đồng thời, lúc tấm màn lớn dần khép lại… Con Dực Si nọ cũng tử vong, miệng vết thương bắt đầu bốc cháy… Đúng ngay lúc tấm màn lớn khép lại, khán giả liền thấy đôi cánh phía sau Miêu Tiêu Bắc bùng cháy tiêu tan… Vũ kịch kết thúc.



Lam Minh chen vào giúp cả màn ca vũ kịch trở nên cực kỳ thành công, khán giả phấn khích còn chưa hết, toàn thể đứng lên vỗ tay, tấm màn lớn lại lần nữa mở ra, toàn thể những người tham gia biểu diễn lần thứ ba cúi chào, khán giả vẫn đang không ngừng vỗ tay, bên tổ chức diễn xuất trước tiên đi tìm lão Dương trao đổi chuyện về đợt diễn xuất này.

Miêu Tiêu Bắc đứng trên đài, so với sự mừng rỡ của những vũ giả trẻ tuổi khác, cậu bình tĩnh hơn rất nhiều, ngẩng đầu… Phía trên đã trống không, nhìn nhìn bốn phía… Chỉ thấy trên cầu thang thông với dãy ghế VIP ở lầu hai, Lam Minh đứng dựa vào tường, bên cạnh, Domi vẫy vẫy đuôi với hắn.

Trên mặt Lam Minh vẫn như cũ như cười như không, nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu với hắn —— Cảm ơn anh đã giúp đỡ màn biểu diễn, nếu không lỡ như đang múa đến phân nửa lại hạ xuống một con ác ma, vậy sẽ rối loạn.

Lam Minh cũng cười cười, cúi đầu, nắm tay đặt trước ngực hơi khom người —— Nguyện ý cống hiến sức lực cho ngươi.

Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc, khán giả tan cuộc, nhóm diễn viên cũng đều xoay người đi tới hậu đài.

Lam Minh theo Domi đi tới hậu đài, khi tới tầng dưới, cũng ngước mắt nhìn nhìn ghế VIP trên lầu hai, nhìn Domi, “Ngửi thấy một mùi ghê tởm.”

Domi gâu gâu sủa hai tiếng, Lam Minh nhún nhún vai, nói, “Dù sao cũng không phải người tốt… Không đi lo cho hắn làm gì.” Nói xong, dẫn Domi đi tới hậu đài, Lam Minh có chút bất mãn lẩm bẩm, “Vừa vận động, bây giờ lại đói bụng rồi, cho nên mới nói thức ăn của nhân loại không đủ no.”



Trên ghế VIP ở lầu hai, Vệ Minh Á đứng bên cửa sổ, kích động đến thân thể còn có chút runrun.

Diễn xuất vừa nãy của Miêu Tiêu Bắc khiến hắn hưng phấn không ngớt, càng thêm mãnh liệt muốn đem chàng trai chỉ cần một cử động đơn giản là đủ để mê hoặc lòng người này thu nhận dưới trướng mình… Đây căn bản là một kho châu báu di động, vừa lúc có thể hóa giải nguy cơ trong khoảng thời gian này của hắn.

Đang suy nghĩ… chợt nghe được cánh cửa phía sau truyền đến tiếng kẽo kẹt, mở ra.

Vệ Minh Á khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn… Cửa tuy rằng mở, nhưng ngoài cửa lại không có ai.

Hắn có chút khó hiểu —— Gió sao?

Quay đầu lại…

“A!” Vệ Minh Á cả kinh kêu một tiếng, chỉ thấy bên cạnh không biết từ lúc nào, xuất hiện một người, người này mặc một thân tây trang màu xanh thẫm danh giá, ưu nhã mà thong dong. Tóc hơi dài, màu nâu, khuôn mặt thoạt nhìn như con lai, cực kỳ anh tuấn, tuổi tác đại khái xấp xỉ ba mươi, hắn quay sang, lễ phép cười với Vệ Minh Á.

Vệ Minh Á sửng sốt một lúc, thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Anh là ai?”

Người nọ nhìn chằm chằm Vệ Minh Á một hồi, cũng chỉ cười cười.

Vệ Minh Á chú ý tới, sắc mặt của người này trắng bệch, chắc hẳn là người da trắng? Còn nữa, con ngươi là màu lục, dễ nhìn, nhưng cảm giác có chút nguy hiểm.

Người nọ nhẹ nhàng sờ sờ mũi, cười hỏi, “Anh có hứng thú với vũ giả kia?”

Vệ Minh Á nghe xong, hồ nghi hỏi, “Sao anh biết? Anh là ai?”

Người nọ cầm qua ly rượu trong tay hắn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói, “Tôi cũng có hứng thú với cậu ta.”

Vệ Minh Á trong lòng khẽ động, nói, “Nga… Thì là đồng nghiệp à, nhưng thật ngại a, người này tôi không có ý muốn nhường.”

Người nọ cũng nở nụ cười, nói, “Cũng không cần anh phải nhường… Chúng ta có thể hợp tác.”

“Hơp tác?” Vệ Minh Á sửng sốt, hỏi, “Hợp tác thế nào?”

Người nọ nghĩ nghĩ, nói, “Hm… Nói chung là như thế này…”

Đang khi nói, Vệ Minh Á đột nhiên thấy người nọ há mồm… Hơn nữa càng há càng to, cho tới khi to bằng nửa khuôn mặt, hắn cả kinh trợn to hai mắt.

Nhưng không đợi hắn bật ra tiếng, người nọ đột nhiên nghiêng đầu bổ nhào tới phía trước… Một ngụm nuốt chửng hắn vào.



Cửa phòng VIP lại lần nữa bị mở ra.

Vệ Minh Á đứng trước cửa sổ, những bóng đèn bên ngoài đã tắt, toàn bộ cửa sổ thủy tinh trở nên đen bóng soi vào giống như cái gương, hắn vươn tay nhẹ nhàng ấn ấn lên mặt mình, nhếch miệng cười cười, “Bình thường phải chú trọng bảo dưỡng một chút chứ, da mặt thô ráp như vậy.”

Lúc này, bảo an của nhà hát mở cửa tiến vào kiểm tra, nói, “Thưa ngài, đã hạ màn rồi.”

“Nga, xin lỗi.” Vệ Minh Á lễ phép gật đầu với bảo an, xoay người rời đi, lúc ra cửa, còn không quên đút hai tờ một trăm vào túi áo anh ta, làm tiền boa.

Bảo an nọ có chút ngẩn ngơ, sau đó mới chú ý tới, trên mặt đất có một bộ quần áo, quần lót, còn có giầy… Vốn muốn gọi người kia lại, nhưng giương mắt vừa nhìn, xung quanh đã không ai.

Bảo an khó hiểu, làm sao đi nhanh như vậy? Lại nhìn nhìn bộ quần áo thì càng mờ mịt —— Ai lại cởi sạch quần áo như vậy? Chẳng phải là trần trụi mà đi ra ngoài sao?

.

Miêu Tiêu Bắc đến hậu đài rửa mặt, đến phòng thay đồ thay quần áo.

Phong Tiểu Vũ còn rất hưng phấn, quấn quýt lấy cậu mà ríu rít, “Bắc Bắc, anh cừ thật a, anh ký tên cho em đi!”

Miêu Tiêu Bắc vừa thay quần áo vừa đẩy đầu nó ra, lúc này, Lam Minh đi đến.

“Domi!” Phong Tiểu Vũ bổ nhào tới, ôm Domi đã lao tới bên nó vừa cọ vừa liếm, “Ba con có oách không a? Oách không a?”

Domi sủa gâu gâu, liều mạng vẫy đuôi.

Miêu Tiêu Bắc đã thay quần áo xong, đang mang giày, lúc này, lão Dương đi đến, nói, “Tiêu Bắc, chúc mừng.”

Tiêu Bắc ngước mắt, có chút dở khóc dở cười nhìn lão Dương, trong lòng nói, đã quen thuộc như vậy mà còn khách sáo chi nữa.

Lão Dương vừa nói với cậu, vừa nháy mắt ra hiệu, Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này, chỉ thấy ngoài cửa có một người đi tới.

Miêu Tiêu Bắc vừa nhìn thì có chút uể oải, là Vệ Minh Á vừa gặp hôm qua.

“Ngài Miêu, thực sự là diễn xuất gây chấn động.” Nói xong, Vệ Minh Á bước tới muốn bắt tay với cậu.

Miêu Tiêu Bắc thật sự không muốn để ý tới hắn, nhưng dù sao cũng là người có thân phận, hơn nữa còn có khả năng sau này sẽ hợp tác với lão Dương… Tay của người ta đã đưa đến trước mặt rồi, Miêu Tiêu Bắc cũng đành phải vươn tay ra…

Nhưng hai bàn tay còn chưa kịp chạm nhau, tay của người nọ đã bị Lam Minh nhẹ nhàng hất ra.

Vệ Minh Á sửng sốt, xoay mặt, chỉ thấy Lam Minh mỉm cười tới gần hắn, tập trung nhìn thẳng vào gương mặt của hắn.

Hai bên đối diện, Vệ Minh Á cười cười, nhìn Lam Minh hỏi, “Vị này chính là?”

Lam Minh thì vươn tay, cảm thấy rất hứng thú sờ sờ cằm, cười nói, “Da không tệ.”

.

.

______________________