Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 45: Nguồn ô nhiễm đến từ ‘nơi trưng bày động vật dưới nước’ lớn nhất trên đời, siêu cấp nam vú em rất khó làm,



Lam Minh lại hung hăng đạp quỷ ảnh kia vài cái, quỷ ảnh ai ai kêu lên xin tha mạng, “Ta nói… Chuyện đó, nói thì không rõ, bằng không các ngươi theo ta đi xem?”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Khế Liêu giẫm hắn một cái, “Thằng này không phải đang làm trò quỷ đó chứ?”

“Không có.” Quỷ ảnh vội vã lắc đầu, “Làm sao ta dám chứ? Thực sự là bởi vì nói không rõ, ta đảm bảo chỉ cần các ngươi liếc nhìn một cái thì sẽ hiểu những bộ xương quái này là từ đâu tới.”

Cuối cùng, Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong theo quỷ ảnh đi, những người khác trở về biệt thự.

Quỷ ảnh dẫn bốn người đi tới ven một con đường cái ở ngoại ô, nơi đó có một ngọn núi hoang.

Lam Minh lái xe, quỷ ảnh nọ ngồi ở ghế phó lái chỉ đường, hồn phách đen như mực, ủy ủy khuất khuất ngồi kề sát bên cửa sổ xe, trong miệng liên miên lẩm bẩm, “Việc của ta chỉ là theo dõi và dẫn đường thôi, ta lại không có năng lực gì cường đại cả, cho nên không có cách nào phản kháng, các ngươi không thể trách ta a.”

Miêu Tiêu Bắc ngồi ở giữa ghế sau, Bạch Lâu ngồi bên trái còn Cảnh Diệu Phong ngồi ở bên phải. Bạch Lâu nhìn ra ngoài cửa, Cảnh Diệu Phong nhìn hắn, Miêu Tiêu Bắc ngồi ở giữa cảm thấy rất xấu hổ. Cảnh Diệu Phong này cũng thật là, nơi nào có Bạch Lâu nơi đó nhất định có anh ta, cũng không biết cái nghề cảnh sát trưởng này sao lại nhàn rỗi như vậy, không cần đi làm sao chứ?

“Cô kỷ ~” Lúc này, balo đặt trên đùi Miêu Tiêu Bắc phát ra tiếng kêu của Cổ Lỗ Y, còn có tiếng rôm rốp.

Miêu Tiêu Bắc mở balo ra nhìn một cái, chỉ thấy Cổ Lỗ Y ngồi ở trong, đang gặm một thanh bánh xốp chocolate, hai má phồng phồng vừa nhìn Miêu Tiêu Bắc vừa cười tủm tỉm.

Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy tâm tình an bình hẳn, vươn tay nâng nó ra khỏi balo, đột nhiên…

“A!”

Mọi người bị tiếng kêu của Miêu Tiêu Bắc làm cho giật mình, đều nhìn cậu.

“Chuyện gì vậy?” Bạch Lâu hỏi.

Ngay cả Cổ Lỗ Y trong tay Miêu Tiêu Bắc cũng sợ đến quên ăn, giương mắt nhìn cậu.

Miêu Tiêu Bắc kinh hãi nhìn chằm chằm Cổ Lỗ Y nửa ngày, giơ ngón tay nâng cằm Cổ Lỗ Y lên nhìn bên má của nó.

Cổ Lỗ Y khó hiểu, vươn cánh tay nhỏ bé bưng hai má, Miêu Tiêu Bắc nhanh chóng hất tay nó ra, mọi người tiến tới nhìn, chỉ thấy trên má Cổ Lỗ Y nổi lên một cái mụn nước nhỏ.

“A.” Bạch Lâu giơ tay chỉ vào cổ nó, nói, “Trên cổ cũng có kìa.”

Miêu Tiêu Bắc hoảng hốt, chỉ thấy Cổ Lỗ Y còn có chút ngứa, giơ tay gãi.

“Đừng gãi nha Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc nắm lấy tay nó, vẻ mặt của Cổ Lỗ Y vô cùng mờ mịt.

“Xảy ra chuyện gì?”

Lam Minh nhìn mọi người qua kính chiếu hậu.

“Sao lại có cái mụn?” Miêu Tiêu Bắc gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, “Có phải là bị nhiễm virus không? Hay là bị nhiễm cái gì đó? Hệ thống miễn dịch có vấn đề sao? Có nặng lắm không a, vừa nãy rõ ràng không có!”

Đang sốt ruột, chợt nghe Cảnh Diệu Phong thản nhiên nói, “Bị bệnh thủy đậu rồi.”



Mọi người trầm mặc một hồi, Bạch Lâu cũng phản ứng kịp, vươn tay nắm cổ tay Cổ Lỗ Y bắt mạch cho nó, một lát mới nói, “Ách… Chỉ là bị thủy đậu, ngốc thật!”

Miêu Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, giơ tay sờ trán Cổ Lỗ Y, hình như nóng hơn bình thường một chút, không biết có phải bị sốt hay không, nhưng Cổ Lỗ Y là hỏa long, hẳn là không sốt đâu.

Sau đó, Miêu Tiêu Bắc gọi điện cho Long Tước, Long Tước nói, tiểu long bị thủy đậu là hiện tượng bình thường, giống như trẻ con bị thủy đậu thôi, rất nhanh sẽ khỏi, chờ sau khi mang nó về nhà thì cho uống chút thuốc rồi nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ khỏe lại.

Miêu Tiêu Bắc cúp điện thoại, thấy Cổ Lỗ Y dường như bị ngứa muốn gãi, cậu vội đưa nó cầm bánh xốp tiếp tục gặm, còn mình thì nhẹ nhàng thổi cho nó.

Cổ Lỗ Y bị hơi gió lạnh lạnh thổi qua, lập tức không còn ngứa nữa, thoải mái mà rên hừ hừ.

.

Rất nhanh, xe đã dừng lại ở ven đường, dựa theo lời Huệ Tư Mẫn miêu tả, vùng này phỏng chừng chính là nơi cô nàng nhặt được cái đầu lâu.

Mọi người xuống xe, theo quỷ ảnh lên núi.

Quỷ ảnh đi một vòng, tới bên một hang núi, giơ tay chỉ chỉ mặt đất, ý bảo mọi người cẩn thận. Mọi người cúi đầu nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, từ trong hang núi có một dòng suối nhỏ chảy ra, hơn nữa nước trong đó là màu đen.

“Nước cống?” Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt.

“Là nguồn nước bị ô nhiễm.” Bạch Lâu nói, “Bên trong hẳn là có nguyên nhân gây ô nhiễm.”

“Hai ngày trước, có một người đàn ông mặc áo choàng đeo mặt nạ đến.” Quỷ ảnh nói, “Hắn vớt chút nước từ nơi này, bên trong hang núi kia có vài phần mộ trơ xương, người đàn ông đó dùng loại nước này rưới lên một đống xương trắng, xương trắng liền biến thành thú một sừng. Ta bất quá chỉ là đi dạo qua mà thôi, người nọ cho ta một ít vàng thuê ta, bảo ta theo dõi một cô gái, nói cô ta lấy đi đầu lâu thú một sừng.” Nói rồi quỷ ảnh tránh sang một bên, xoa vết thương trên mặt vừa bị Lam Minh và Khế Liêu dùng bạo lực đối xử, vẻ mặt uất ức.

Bạch Lâu hỏi tên của hắn, quỷ ảnh nhỏ giọng nói cho hắn, Bạch Lâu liền nói với mọi người, “Hắn quả thật không nói dối, là một quỷ ảnh thuần khiết.”

“Điều này làm sao tra ra được?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.

“Ở nơi của quỷ sư có bản ghi chép về hành vi phạm tội của quỷ quái.” Cảnh Diệu Phong giúp trả lời, “Ai làm chuyện xấu gì, hoặc bị xử phạt quỷ sư đều biết.”

Vừa nói vừa liếc nhìn Bạch Lâu, bị Bạch Lâu lườm một cái—— Ai cần ngươi xen vào!

Nhưng Cảnh Diệu Phong ‘được’ một cái liếc xéo này của Bạch Lâu làm cho mát lòng mát dạ, vui như mở cờ trong bụng, Tiểu Lâu chịu liếc anh rồi!

Lam Minh gật đầu, nói với quỷ ảnh nọ, “Ngươi đi đi, sau này đừng hoạt động ở vùng này nữa.”

“Dạ!” Quỷ ảnh vội bỏ chạy, nhanh như chớp đã biến mất tăm.

“Để chạy như vậy không lo sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Bạch Lâu cười cười lắc đầu, “Lá gan hắn có lớn hơn nữa cũng không dám trở lại, yên tâm.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, lại cảm thấy Cổ Lỗ Y trong tay bắt đầu giãy dụa, dường như muốn rút tay về, Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn nó, chỉ thấy nó bắt đầu náo loạn, hình như là khắp người đều ngứa, cô kỷ cô kỷ kêu liên tục.

“Hình như nó khó chịu.” Bạch Lâu cũng có chút lo lắng, cùng Miêu Tiêu Bắc ngồi ở một bên dỗ dành Cổ Lỗ Y.

Lam Minh một mình vào trong hang núi lấy nguồn ô nhiễm ra, Cảnh Diệu Phong chờ ngoài cửa hang, bảo vệ cho Bạch Lâu và Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y thổi a thổi, Cổ Lỗ Y lăn lăn trong lòng cậu dường như cực kỳ khó chịu.

“Trẻ con chính là thế này.” Bạch Lâu thấy Miêu Tiêu Bắc luống cuống tay chân, liền an ủi, “Về nhà uống chút thuốc là tốt rồi, ta có thuốc đặc chế, có thể trị ngứa.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, xoa xoa Cổ Lỗ Y để nó an tĩnh lại một chút, vừa không ngừng thổi gió cho nó.

Bạch Lâu vừa nói xong, ngước mắt lên thì thấy Cảnh Diệu Phong đang nhìn mình, ánh mắt đột ngột chạm nhau, Cảnh Diệu Phong dường như muốn nói gì đó, Bạch Lâu vội ngoảnh mặt đi, vẫn hờ hững với hắn như trước.

Miêu Tiêu Bắc xoa cho Cổ Lỗ Y, nhìn nhìn hai người, cũng có chút khó xử.

.

Không bao lâu, mọi người liền thấy màu nước suối thay đổi, màu đen rút đi, biến trở lại thành trong suốt.

Lam Minh cầm trong tay một thứ gì đó đi ra, đưa cho mọi người nhìn, “Là ma nhãn của thú một sừng.”

“Ma nhãn là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc phát hiện câu hôm nay cậu nói nhiều nhất chính là “vì sao?” Và “là cái gì?”

“Trên người ma vật đều có một thứ có tính truyền nhiễm rất cao.” Bạch Lâu trả lời, “Tỷ như con mắt, trái tim, hàm răng… đem những thứ này thả vào trong nước, sẽ xuất hiện khu vực ô nhiễm, phải tinh lọc mới được.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong có chút mờ mịt, “Phải tinh lọc như thế nào… A!”

Còn chưa nói dứt lời, liền cảm thấy một cánh tay của mình bị Lam Minh kéo lấy, sau đó trên ngón tay xuất hiện cảm giác đau nhói…

Lam Minh dúng móng tay nhẹ nhàng đâm vào ngón tay Miêu Tiêu Bắc, một giọt máu nhỏ xuống, rơi vào trong nước suối.

“Xong rồi.” Lam Minh nói xong, thả tay Miêu Tiêu Bắc ra, “Bệnh thủy đậu của Cổ Lỗ Y ngươi có thể trị, cho nó một hai giọt máu của ngươi sẽ khỏi rất nhanh.”

“Đúng!” Bạch Lâu cũng gật đầu.

“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc đưa ngón tay vừa bị chảy máu lúc nãy đến trước mặt Cổ Lỗ Y.

Cổ Lỗ Y chớp chớp mắt vài cái, quay đầu… Như là nói, không muốn!

Miêu Tiêu Bắc đưa ngón tay đến bên miệng nó, Cổ Lỗ Y mất hứng cô kỷ kêu lên một tiếng, không đề phòng Miêu Tiêu Bắc đút ngón tay vào miệng nó.

Cổ Lỗ Y cầm ngón tay cậu ngậm trong miệng, cuối cùng cũng chịu mút hai cái, Miêu Tiêu Bắc có cảm giác máu trong người bị hút ra, hơi nhói.

Sau đó, Cổ Lỗ Y chẹp chẹp miệng, ghé vào trong tay Miêu Tiêu Bắc không nhúc nhích, dường như rất thoải mái.

Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn ngón tay, đã cầm máu rồi, liền cùng mọi người trở về. Khởi động xe trở về biệt thự, Cảnh Diệu Phong ngồi ở ghế trước, cùng Lam Minh bàn về chuyện nguồn ô nhiễm và người thần bí kia.

Bạch Lâu ngồi trên nóc xe hóng gió.

Miêu Tiêu Bắc có lẽ do quá mệt mỏi, ôm Cổ Lỗ Y cùng nhau ngủ ở ghế sau.

Cho đến khi xe dừng lại Miêu Tiêu Bắc mới tỉnh dậy.

“Tới rồi, vào nhà đi ngủ.” Lam Minh gọi cậu.

“Ừm…” Miêu Tiêu Bắc mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy có gì đó lăn bên tay, cúi đầu nhìn, đó là một viên dạ minh châu tròn vo.

Miêu Tiêu Bắc giơ tay cầm lên nhìn, giống hệt viên mà lần trước Cổ Lỗ Y tiện tiện ra! Nhìn Cổ Lỗ Y trên đùi, chỉ thấy nó đã ngủ, hai bàn tay nhỏ bé cầm lấy áo sơ mi của cậu, khuôn mặt đỏ rực còn ngáy khò khò, hơn nữa, thủy đậu trên người đã biến mất!

.

Đêm đó, bởi vì Huệ Tư Mẫn sợ không dám ở nhà một mình… Đương nhiên, đây là cô nàng nói thế, tuy rằng có thể mời vệ sĩ. Cô nàng chai mặt ngủ ở phòng Phong Danh Vũ, hai người ban đầu là cãi nhau, sau đó lại không biết nghiên cứu tới vấn đề gì, một hồi manhua một hồi tranh ảnh thầm thì rầm rì, đến sau nửa đêm mới cãi nhau rồi ngủ.

Miêu Tiêu Bắc mệt rã rời, sau khi cùng Cổ Lỗ Y tắm rửa xong, một lớn một nhỏ ngủ thật say.

.

Trong phòng khách, Bạch Lâu ngồi trước máy vi tính, phía trước đặt ma nhãn lúc nãy.

Trên màn hình máy vi tính xuất hiện một hình ảnh, Bạch Lâu nhíu mày, “Con mắt này rất đặc biệt, trước đây chưa từng thấy.”

“Là loại thú một sừng nào, không tra ra được sao?” Long Tước tiến đến xem hình ảnh, “Lại nói, con mắt này có phải hơi lớn một chút hay không?”

“Đúng vậy.” Khế Liêu ngáp một cái, cầm bình sữa đút cho một đám sói con bữa thứ N trong ngày, “Hay là tìm ở loại động vật nào kích cỡ lớn một chút, voi nè, cá voi các loại…”

“A!”

Khế Liêu vừa dứt lời, Bạch Lâu liền chỉ vào màn hình, “Tìm được rồi!”

Mọi người tiến tới nhìn.

“Là con mắt của loài cá voi da báo một sừng hiếm có.” Bạch Lâu nói, phóng lớn hình ảnh.

Sesier vốn trong tay đang ôm một chú sói con nhỏ xíu phì đến độ bò không nổi vừa uống no sữa, đang ngồi ở sofa ngủ gật, nghe được Bạch Lâu nói liền sấn tới xem, “Cá voi da báo a?”

“Thứ này còn tồn tại sao? Ta còn tưởng tuyệt chủng rồi chứ.” Bạch Lâu hỏi, “Hơn ba trăm năm trước hình như tìm được một con ở Bắc Băng Dương, sau đó không còn thấy nữa.”

“Chỉ còn hai con thôi.” Sesier đột nhiên nói.

Mọi người nhìn nó, hỏi, “Sao ngươi biết?”

“Ta thấy ở chỗ Poseidon.” Sesier trả lời, “Trong thủy tinh cung của hắn nuôi hai con, rất đẹp.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lam Minh nhíu mày, “Cá voi một sừng hung hãn như thế, nuôi làm gì? Còn là thứ độc hại nữa.”

“Lucifer nói, bởi vì Poseidon là tên biến thái.” Sesier nói, “Hắn có một viện hải dương mãnh thú, nuôi rất nhiều vật hung dữ.”

“Chuyện này không phải do cá voi của Poseidon làm ra đó chứ?” Long Tước nói.

“Ngày mai đến đó chơi đi?” Sesier đột nhiên đề nghị, “Lần trước hắn đồng ý cho ta một con vua mực, lúc đó ta quên mang đi.”

Tất cả mọi người cau mày nhìn nó, Long Tước giật giật khóe miệng, “Vua mực… Ngươi mang về làm chi?”

“Nuôi a.” Sesier trả lời, “Thứ đó có thể đổi màu, Lucifer cũng nói sẽ tạo một thủy tinh tiểu cung ở địa ngục cho ta.”

Tất cả mọi người vẻ mặt phức tạp nhìn nó, ánh mắt như đang nhìn một thằng bé nhà giàu mới nổi.

“Không được nuôi!” Long Tước nói, “Thứ đó phí tiền.”

Sesier mím môi, vẻ mặt bất mãn nhìn Long Tước.

Long Tước nhướng mi một cái, “Sao? Muốn nuôi thì đi về mà nuôi.”

Tất cả mọi người nhìn Long Tước, thật nghiêm khắc.

Sesier từ bé đã được nuông chiều, chưa từng có ai dám nói chuyện với nó như vậy, giữa trán nhíu thật chặt, nói, “Long Tước, ngươi xấu xa!”

Long Tước nhìn nó, ta đây xấu xa vậy ngươi ngoan lắm sao.

Sesier đạp hắn, Long Tước né tránh, nói, “Ngươi là cái đồ nhóc con hư hỏng, ngươi có biết còn rất nhiều trẻ con không có cơm ăn, ngay cả con chó cũng nuôi không nổi mà ngươi dĩ nhiên đòi nuôi con vua mực khổng lồ, có tiền không biết đi làm từ thiện hả? Thằng bé hư hỏng!”

“Ngươi đáng ghét!” Sesier xoay người chạy lên lầu, tiếng đóng cửa rất lớn khiến lỗ tai mọi người vang ong ong.

Long Tước ngoáy lỗ tai, miệng lầm bầm, “Quỷ con chết tiệt, không gia giáo!”

Đang nói thì thấy mọi người đều nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy bội phục —— Quả nhiên siêu cấp vú em, vừa nuôi ăn vừa dạy đạo đức!

.

Sáng sớm hôm sau, Miêu Tiêu Bắc tỉnh dậy chợt nghe được bên ngoài có tiếng chim hót líu lo, dưới lầu truyền đến mùi bánh ngọt ngọt ngào, chắc chắn là Long Tước đang làm món bánh mà Sesier thích ăn.

“Hm…” Miêu Tiêu Bắc rướn thắt lưng, nghe được bên tai có tiếng “sột soạt”.

Mở mắt nhìn qua, Cổ Lỗ Y đang mặc một bộ quần áo thể thao hiệu Nike trắng tinh, quần lửng, lộ hai cẳng chân mập mạp nhỏ xíu, chân mang một đôi giày đỏ hiệu Jordan, hai chân đang lắc lư lắc lư, trong tay cầm một viên bánh xốp chocolate hình quả bóng rổ, gặm nghe rôm rốp rôm rốp.

“Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc vươn tay xoa mặt nó, hỏi, “Bệnh thủy đậu khỏi rồi sao?”

“Cô kỷ.” Cổ Lỗ Y gật đầu, hai chân lại lắc lắc.

Miêu Tiêu Bắc lúc này mới chú ý đến vật mà Cổ Lỗ Y đang ngồi lên, nhìn kỹ, chỉ thấy dưới cái mông của Cổ Lỗ Y, có một đống lớn tròn tròn, là sáu viên dạ minh châu nhỏ.

“Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc nhảy dựng lên, hỏi, “Tối hôm qua ngươi tiêu chảy sao?”

“A…”

Miêu Tiêu Bắc vừa dứt lời, chợt nghe phía sau có tiếng cười.

Quay đầu lại, chỉ thấy Lam Minh đang ngồi trên ghế dựa bên giường đọc báo, vẻ mặt bội phục nhìn cậu, “Suy nghĩ của các ngươi thật thú vị a.”

“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc bế Cổ Lỗ Y lên, nhìn ngày sản xuất của bao chocolate lớn mà nó đang ăn, là chủ nhật tuần trước, hạn sử dụng là mười hai tháng, không sợ bị đau bụng.

“Sáng nay thức dậy ta đã thấy nó sinh ra một đống trứng…” Lam Minh còn chưa nói xong đã bị gối đầu Miêu Tiêu Bắc ném tới đập trúng, “Trứng cái gì? Là tiện tiện!”

“Được rồi, tiện tiện.” Lam Minh ôm gối đầu, nói tiếp, “Vừa nãy có mấy người tới tham quan, Khế Liêu là nghiên cứu nhiều trứng như vậy làm sao sinh ra… Ách, không phải, là tiện tiện. Bạch Lâu thì khen công hiệu của máu ngươi rất tốt, Phong Tiểu Vũ thì nghiên cứu sinh thêm mấy quả nữa thì có thể dùng để chơi bóng bàn, Long Tước thì kêu la phát tài ầm ĩ.”

Miêu Tiêu Bắc bật cười, hỏi, “Vậy Sesier thì sao?”

“Sesier nói có tiền có thể đi làm từ thiện.” Lam Minh nhún nhún vai, “Tối hôm qua cãi nhau với Long Tước một trận, rồi sáng hôm nay dĩ nhiên lại ngoan ngoãn, nó là một đứa bé rất dễ dạy dỗ.”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, chọt chọt cái mông của Cổ Lỗ Y, nhìn xem nó có còn tiện ra nữa hay không, Cổ Lỗ Y xoa xoa mông, tiến vào trong lòng Miêu Tiêu Bắc, hình như rất hổ thẹn vì đã tiện ra nhiều như vậy.

“Vậy rốt cuộc vì sao nó lại tiện tiện?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.

“Ách… Nghe nói là thải độc.” Lam Minh dở khóc dở cười nói, “Máu của ngươi giúp nó giải độc, thủy đậu vốn sắp nổi lên lại biến thành tiện tiện thải ra ngoài, mặc khác… có lẽ nó nghĩ ngươi cung cấp máu cho nó, rất hạnh phúc, cho nên đã đẻ trứng… Ách, đi ngoài.”

Miêu Tiêu Bắc nhéo nhéo bụng Cổ Lỗ Y, đột nhiên cảm thấy không đúng, hỏi Lam Minh, “Anh đến đây hồi nào, không phải anh ở sát vách sao?”

Lam Minh nhún vai, “Khoảng thời gian này ta đều đồng sàng cộng chẩm với ngươi mà, để ngừa khi ngươi ngủ lại đạp chăn… Ngô.”

Còn chưa dứt lời, lại bị Miêu Tiêu Bắc dùng gối đầu đánh.

.

Rời giường, Miêu Tiêu Bắc vào toilet rửa mặt đánh răng.

Cổ Lỗ Y liên tục kêu “Bắc Bắc, Bắc Bắc”, vẫy cánh đi theo bên cậu.

Miêu Tiêu Bắc đánh răng, hỏi, “Cổ Lỗ Y, hôm nay sao lại mặc đồ thể thao a? Muốn đi chơi bóng sao?”

“Bắc Bắc.” Chợt nghe Lam Minh ở bên ngoài nói vọng vào, “Ngươi cũng mặt đồ gọn nhẹ một chút, hôm nay chúng ta phải đi xa đó.”

“Đi xa?” Miêu Tiêu Bắc rất thích dạng du lịch này bèn hỏi, “Tốt! Đi đâu?”

Lam Minh mỉm cười, “Một viện hải dương mà tới giờ ngươi chưa từng đến.”

“Viện hải dương?” Miêu Tiêu Bắc ngậm bàn chải đánh răng thắc mắc.

Lam Minh nhướng mi một cái, “Chân chân chính chính, viện hải dương.”

Tiếng vừa dứt, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng Long Tước kêu gào, “Ê! Quỷ con chết tiệt, đó là tiền nuôi dưỡng cha ngươi trả cho ta, ngươi muốn làm gì?”

Sesier cầm rương tiền chạy ra khỏi phòng, bị Long Tước ôm chầm lấy.

“Không cần tiền!” Sesier nói, “Ta muốn làm từ thiện! Để trẻ con không có cơm ăn có cơm ăn!”

“Chờ chút a, chúng ta từ từ giải thích về vấn đề từ thiện nha, ngươi không nên manh động!” Long Tước vội ngăn cản, hai người giằng co trong sân.

Những người khác vừa uống trà vừa xem náo nhiệt, buổi sáng an tĩnh biết bao nhiêu a.

Lam Minh nhướng mi với Miêu Tiêu Bắc —— Xem ra giáo dục vượt quá mức rồi.

Miêu Tiêu Bắc cười giơ tay chọt chọt bụng Cổ Lỗ Y, “Cũng phải, trẻ con rất khó dạy dỗ a.”

.

.

____________________________



________________________