Vụ Bí Ẩn: Chiếc Đồng Hồ La Hét

Chương 10: Bất ngờ không hay!



Trên danh sách những người bạn mà ông Théodule Tick thường gởi thiệp mừng Giáng Sinh, có đến ba bà tên Martha. Cả ba đều sống trong khu Pasadena. Hannibal và Peter gọi thử hai bà rồi mới gặp được đúng người. Đó là bà Martha Harris, một bà góa mập mạp, xưa kia làm diễn viên đài phát thanh đã về hưu.

Bà nuôi rất nhiều mèo, tất cả đều là mèo giống Thái; lũ mèo đi qua đi lại trong phòng khách. Có hai chú mè trèo lên tay cầm ghế bành. Bà vừa vuốt mèo vừa nói:

- Tất nhiên là tôi có biết Théodule Tick! Thật là lạ, vì các cháu đến gặp dì để hỏi về ông ấy. Nhưng mà không, thật ra, cũng không có gì lạ. Dì cũng đang chờ các cháu đến. Ông ấy có gửi cho các cháu một bức thư, nhờ dì trao lại.

- Thưa dì, chú ấy gửi thư khi nào ạ? Hannibal hỏi.

- Để dì nhớ xem. Cách đây khoảng hai tuần. Trong thư, ông ấy nói: "Nếu có người đến nhà chị và hỏi tôi có gửi gì không, thì nhờ chị trao cho người ấy phong bì này. Chị hãy cho tôi gửi lời thăm người ấy và chúc người ấy chơi vui".

Để giải thoát cánh tay phải, bà xua một chú mèo ra, rồi thọc tay vào ngăn kéo, rút ra một phong bì trao cho Hannibal.

- Anh bạn Théodule thế nào rồi? Bà hỏi. Lần cuối cùng dì có tin ông ấy là cách đây vài năm. Ông ấy vừa mới thừa kế gia tài và dường như quyết định không làm việc nữa. Đúng là lúc ấy, ngành đài phát thanh đang xuống vì chẳng còn việc gì cho một nghệ sĩ la hét.

- Tụi cháu biết rất ít về chú ấy - Hannibal trả lời. Nghe nói chú ấy đã biến mất cách đây mấy tháng...

- Sao bí ẩn thế? Bà Harris thốt lên. Nhưng dì không lấy làm ngạc nhiên. Théodule là một con người khá kỳ dị. Người ta không bao giờ biết được anh ấy nghĩ gì. Anh ấy kết bạn với những loại người lạ lùng.

Hai thám tử đứng dậy:

- Tụi cháu xin phép, tụi cháu phải đi - Hannibal nói. Cám ơn dì đã giữ giúp phong bì.

Để lại bà Harris cùng lũ mèo, hai cậu ra tìm chú Warrington đang chờ trong xe.

Peter nóng lòng muốn biết chuyện.

- Bọn mình đọc thử đi - Peter đề nghị.

- Đọc, nhưng lên xe đã - Hannibal quyết định.

Khi đã ngồi trên yên xe, Hannibal mở phong bì ra và tìm thấy một dải giấy giống cái mà Bob và Harry đang giữ.

Tuy nhiên, bức thông điệp càng tối tăm hơn nữa, không có từ nào, chỉ toàn là số:

3-27-4-36 5-19 48-12 7-11 15-9

101-25-16 45-37 98-98 20-135 84-9

Và còn sáu bảy hàng số như thế!

- Cậu nghĩ là có này có nghĩa à? Peter chưng hửng hỏi.

- Rõ ràng là một mật mã nào đó - Hannihal nói. Khi ta giải rõ được, thì ta sẽ hiểu các bức thông điệp rõ hơn, hay ít nhất một trong hai cái. Nhưng để sau - Hannibal nói thêm và nhét dải giấy vào trong túi. Trước mắt ta phải tìm ra Gérald. Trên danh sách bạn bè của Théodule Tick có hai Gérald. Người ở gần đây nhất là Gérald Cramer. Vậy ta sẽ đi tìm gặp ông này trước.

Hannibal đưa địa chỉ cho chú Warringlon. Chiếc Rolls Roye lăn bánh. Trong khi xe chạy, Hannibal véo môi suy nghĩ dữ dội. Còn Peter thì nghĩ bụng: "Bọn mình có tiến triển không đó! Sao mình nghi quá. Hy vọng bức thông điệp tiếp theo sẽ giúp bọn mình thấy rõ hơn".

Xe dừng bên lề đường một khu phố khá nghèo nàn. Hannibal và Peter bước xuống xe, đi về hướng ngôi nhà của Gérald Cramer.

Khi bấm chuông Hannibal nhận xét:

- Dĩ nhiên là do có đến hai Gérald trên danh sách, ta chỉ có một cơ may trên hai để gặp đúng người. Tuy nhiên...

Tiếng nói the thé ngắt lời cậu:

- Các cậu cần gì?

Một gã đàn ông gầy, chân khoèo, thấp đến nỗi đầu chỉ đến ngang vai Hannibal, vừa mới mở cửa. Ông đa nghi nhìn hai vị khách trẻ. Nhưng Hannibal không sợ.

- Xin lỗi chú - Hannibal bắt đầu nói. Nếu tụi cháu được thông tin đúng, thì chú có quen với chú Théodule Tick phải không ạ?

- Théodule Tick à? Ai nói vậy? Nói láo. Tôi không biết Théodule Tick nào hết. Cút đi chỗ khác chơi.

Một giọng nói khác vang lên. Lần này giọng điệu gần như quá kiểu cách:

- Khoan đã, Gérald à.

Một gã đàn ông thứ nhì xuất hiện phía sau gã thứ nhất. Dáng vẻ thanh nhã, mái tóc đen bóng. Kẻ mới đến nói chuyện có pha giọng Tây Ban Nha:

- Các cậu quan tâm đến Théodule Tick để làm gì?

Ông mỉm cười nói thêm:

- Chắc các cậu không phải là thám tử chứ?

Pete đáp:

- Thật ra, đúng...

Hannibal thúc cùi chỏ để ngắt lời bạn:

- Tụi cháu đang tìm các bức thông điệp mà ông Tick đã gửi cho vài người bạn - Hannibal giải thích. Một người tên Gérald đang giữ một bức thông điệp. Tụi cháu nghĩ có thể người đó chính là Gérald Cramer. Trên một danh sách do chính ông Tick viết, có cái tên này.

- Hay quá! Người đàn ông giọng Tây Ban Nha thốt lên. Mời các cậu vào nhà. Anh bạn tôi đây đúng là tên Gérald Cramer. Tôi xin lỗi vì anh ấy hơi thô lỗ khi tiếp khách. Anh ấy đã gặp nhiều trắc trở trong cuộc sống.

Hannibal và Peter bước qua cửa, vào một gian phòng bừa bộn, ngồi xuống ghế.

Gà đàn ông nhỏ chân khoèo càu nhàu:

- Carlos à, tôi không hiểu chúng nó muốn gì. Nhưng tôi thấy không ổn!

- Cứ để tôi lo - gã đàn ông tên Carlos đáp.

Rồi hắn nói với Hannibal:

- Chúng tôi rất ngạc nhiên khi nghe Théodule Tick mất tích và khi biết ông ấy gửi bức thông điệp cho Gérald. Các cậu hãy nói cho tôi biết tất cả những gì mình biết về vấn đề này. Các cậu có biết ông ấy đang ở đâu không?

- Dạ không - Hannibal đáp. Tụi cháu chỉ lo các bức thông điệp. Lúc đầu tụi cháu tình cờ tìm ra một chiếc đồng hồ kỳ lạ mà có lẽ ông ấy đã gửi cho một ai đó...

- Đồng hồ hả? Carlos ngắt lời. Các cậu có mang theo không!

Đồng thời tìm nhìn chăm chăm cái túi mà Hannibal đang ôm trên dùi.

Hannibal mở túi ra, lấy đồng hồ... Chỉ là một cái giống đồng hồ la hét.

- Bức thông điệp đầu tiên dán dưới đáy - thám tử trưởng giải thích.

Carlos cầm và xem xét đồng hồ.

- Kiểu thông thường thôi - hắn nói. Bức thông điệp đầu tiên ấy nói gì?

- Nó không rõ lắm - Hannibal trả lời. Đại loại là: hỏi Martha, hỏi Gérald... Nhưng không hướng dẫn là phải hỏi gì? Tụi cháu đã tìm ra một bà tên là Martha, bà có nhận được thư của ông Tick và một phong bì mà ông nhờ bà trao lại cho người đến tự xưng là do ông phái đến. Tụi cháu đến đây, là vì có một tên khác, tên Gérald Cramer nằm trên danh sách của ông Tick - ý cháu nói danh sách bạn bè mà ông Tick gửi thiệp chúc Giáng Sinh. Ông Cramer có bức thông điệp cho tụi cháu không ạ?

- Thật vậy, có bức thông điệp... nhưng có điều kiện khác là ông Cramer chỉ được phép trao bức thông điệp ấy, nếu trước đó được đọc bức thông diệp đã lấy được từ tay cái bà tên Martha. Xin các cậu vui lòng cho chúng tôi đọc.

Hannibal phân vân:

- Thật ra… Chú thông cảm cho...

Nhưng khi thấy Carlos ngoan cố đưa tay, thám tử trưởng rút ra khỏi lúi dải giấy và đưa cho hắn. Carlos nhíu mày.

- Toàn là số - hắn thất vọng nói. Trông giống mật mã. Nghĩa là sao đây?

Hannibal lắc dầu:

- Cháu không biết. Hy vọng sẽ biết được nhiều hơn qua thông điệp kế tiếp, là bức thông điệp gửi cho ông Gérald.

- Có thể - Carlos thừa nhận. Tuy nhiên, tôi báo với các cậu rằng từ nay, tôi sẽ đảm nhận vụ này. Đồng hồ không gửi cho các cậu. Các bức thông điệp cũng vậy. Các cậu hãy đưa cho tôi hai cái mà các cậu đang giữ. Chuyện bình thường thôi, bởi vì từ nay tôi sẽ chỉ đạo mọi chuyện.

Hắn nói những lời cuối cùng bằng giọng điệu khá dữ dằn. Hannibal tái mặt.

- Tụi cháu không còn cái nào khác! Cậu phản đối. Hãy trả cho chúng tôi đồng hồ và mẩu giấy. Chúng tôi cần điều tra và để...

Carlos đột ngột quyết định:

- Gérald à, ta sẽ lục soát người hai cậu bé này. Chắc chắn bọn chúng giữ những lài liệu bổ ích trong túi áo!

- Mày đứng yên! Gérald Cramer đe dọa.

Hắn lao đến Peter và trong vài giây vô hiệu hóa Peter bằng vòng tay dài gân guốc.

° ° °

Cũng lúc đó, cách đó và cây số, Bob và Harry cũng đang gặp rắc rối.

Sau khi đến nhà bà Roy - vợ của Rex - hai bạn đi tiếp trên đường về Rocky trong xe của Harry. Xe chạy trên vùng đồi Santa Monica và chỉ còn cách đích có hai cây số thì Bob phát hiện trong kính hậu một chiếc xe đang theo mình.

Một chiếc xe xanh dương sậm mui trắng. Bob đã thấy xe này rồi, nhưng cách xa hơn. Bây giờ xe tiến đến gần càng lúc càng nhanh.

- Anh Harry ơi - Bob lo lắng nói - ta đang bị theo dõi. Có chiếc xe chạy theo ta từ nãy giờ. Em có cảm giác nó đang muốn bắt kịp ta.

- Để xem sao! Harry tuyên bố.

Rồi Harry đạp tăng tốc. Chiếc xe cũ phóng lên, quẹo gắt rồi bắt đầu xuống dốc. Bob liếc nhìn kính hậu nữa. Chiếc xe xanh mui trắng đã tiến gần hơn, chỉ còn cách khoảng một trăm mét.

Mặc dù chiếc xe cũ chạy với tốc độ nguy hiểm, nhưng chẳng bao lâu sẽ bị xe xanh bắt kịp. Đến khúc cua thứ nhì, Harry quẹo gắt đến nỗi xe xém bị văng đến mép đường chạy dốc theo vách đá chỗ đó.

- Trên vùng đồi này, ta cần một người lái giỏi hơn anh - Harry nói với Bob. Ai theo ta vậy? Không biết ai, nhưng kẻ đó sắp bắt kịp ta rồi!

- Cũng còn hy vọng - Bob trả lời - Nếu ta đến được Rocky, thì nó sẽ không rượt tiếp nữa.

- Anh sẽ chạy ngay giữa đường - Harry quyết định - như vậy nó sẽ không vượt qua mặt ta.

Thế là Hary kiên trì giữ xe ngay giữa đường... Bây giờ chiếc xe xanh mui trắng chạy gần như chạm sát vào chiếc xe cũ. Trong kính hậu, Bob nhìn bóng người cúi xuống tay lái. Cậu có cảm giác là đã thấy người đàn ông này rồi. Nhưng thấy ở đâu? Và lúc nào?

Harry nóng lòng chờ đợi giây phút sẽ thấy trước mặt đoạn dốc cuối cùng, phía dưới có thành phố Rocky trải dài ra. Đột nhiên, để tránh ổ gà, Harry buộc phải lái sang phải. Chiếc xe xanh mui trắng chớp lấy cơ hội ngay. Nó tiến lên từ phía bên trái, nhưng ép sát chiếc xe cũ đến nỗi Harry buộc phải càng lúc càng chạy sát ven đường. Rồi đột nhiên Harry lên:

- Anh phải dừng! Nếu không là tiêu!

Harry thắng lại. Bây giờ chiếc xe xanh mui trắng nằm ngang tầm xe cũ. Nó cũng chạy chậm lại. Bob cố nhận dạng người đang lái xe. Tài xế mang kính râm. Tức mình, Bob nghĩ bụng: "Mình biết người này. Nhưng đó là ai? Ai vậy?"

Harry dừng xe. Người đàn ông đeo kính râm cũng dừng theo. Rồi trước sự kinh ngạc của Harry và Bob, người đàn ông đột ngột tăng tốc và biến mất ở khúc quẹo.

- Trời đất! Harry thốt lên chưng hửng. Bám sát ta trong suốt mười phút. Rồi đúng lúc bắt kịp thì chuồn mất!

Nhưng chẳng bao lâu hai anh em hiểu ra nguyên nhân bỏ chạy. Hai anh em nghe tiếng còi hụ, lúc đầu nhỏ, nhưng lớn dần. Rồi chẳng bao lâu một chiếc xe cảnh sát Rocky dừng lại bên cạnh. Tiếng còi hụ chấm dứt. Cảnh sát mặc đồng phục bước xuống xe. Ông nhíu mày bước đến chỗ Harry, rồi nạt:

- Anh cho tôi xem bằng lái! Tôi đã từng thấy nhiều người liều mạng, nhưng chưa bao giờ trên đoạn đường như thế này. Dù có bằng lái đi nữa, anh sẽ phải trả giá đắt đấy!