Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 134: Sinh rồi, nhưng đau quá



Sở Diên ôm bụng đau đớn, y như muốn gào thét thật lớn, đứa không ngừng đạp mạnh y, từng giây phút như muốn phá nát da bụng.

Lý Thiên Thành hốt hoảng vội đỡ lấy Sở Diên, hắn ôm y vào lòng, đỡ lấy cả người hoàn toàn vô lực y, Sở Diên cảm nhận dưới chân hình như có gì đó ẩm ướt, y cau mày níu tay hắn, càng ngày càng nhiều, có lẽ đã vỡ ối rồi.

"Vỡ... vỡ ối rồi..." Sở Diên mệt mỏi thều thào, y đau quá, sắp không đứng vững.

Thấy vậy Lưu đại phu cũng rất nhanh đã giúp Lý Thiên Thành đỡ y lên giường, Lưu thái y có chút vui liền nói.

"Được rồi, có thể sinh rồi!"

Chưa bao giờ việc sinh đẻ lại trở nên vui vẻ như vậy, Lưu thái y rất mừng vì vỡ ối kịp, nếu vẫn không được thì buộc phải mổ kéo đứa bé ra.

"Hai người chờ một lát, thần đi lấy nước nóng, rất nhanh liền quay lại."

Không biết cung nữ kia trốn đâu mất, làm hại hiện tại không thể làm gì hơn ngoài tự thân vận động.

Lưu thái y vừa dứt lời thì chạy nhanh ra ngoài, lão già đã ngoài năm mươi vẫn phải chạy như vậy, thật là đau khổ.

...

Lý Thiên Thành thương yêu nắm tay y, hắn luôn miệng nói.

"Diên Diên cố lên, sắp rồi, chúng ta sắp gặp được hài tử rồi!"

Sở Diên nở một nụ cười, cả thân thể đã hoàn toàn vô lực, mồ hôi trên trán thay nhau trượt xuống, nó đua nhau trượt xuống xương quai xanh, từng giọt trĩu nặng nề rơi rớt, tuy vậy vẫn cố gắng mỉm cười nói với hắn.

"Ta hiểu mà... chốc lát liền có thể gặp... ưm..."

Một lần nữa bụng lại quặn đau, nước ối lần ra thật nhiều, chúng làm thấm ướt hết một mảnh.

Bây giờ rất gấp gáp, hắn không biết phải làm sao nữa, Lý Thiên Thành hoảng cực độ, hắn loay hoay không biết phải làm thế nào.

Hắn quay sang hướng cửa ra vào lại không thấy Lưu thái y trở về, nhìn Sở Diên đau đớn như thế, hắn rối lắm. Giờ đây không có Lưu thái y, hài tử của hắn phải làm sao đây?

Nước ối ngày một ra nhiều, hắn sợ nếu Lưu thái y còn không quay lại, nó sẽ nghẹn chết mất.

"Phải làm sao đây, Lưu thái y không trở lại, ngươi... ngươi ta... ta phải làm gì đây?" Hắn nói năng lộn xộn, cả từ ngữ đều hoàn toàn xáo trộn, khiến người nghe không thể nào hiểu được, nhất là trạng thái mệt nhọc của Sở Diên.

Không kịp rồi, y không thể chờ được nữa, nếu còn không mau rặn đẻ, đứa nhỏ sẽ chết mất.

Sở Diên đau đớn kéo Lý Thiên Thành sát vào người mình, y cắn răng nói với hắn.

"Không thể chờ nữa... A Thành... A Thành, mau... bây giờ... bây giờ cởi nó giúp ta đi, nếu không... nó sẽ nghẹt mất, chịu... không được, mau lên!" Sở Diên đánh hắn một cái nhẹ tênh, y không còn sức lực nào nên động tác vô cùng nhẹ.

Lý Thiên Thành do dự không biết có nên phối hợp cùng y, hắn sợ làm không đúng lại khiến y tổn hại.

"Nhưng mà... có ổn không?" Lý Thiên Thành vẫn khựng lại.

Sở Diên tiếp tục kéo hắn.

"Không phải là lúc do dự... nếu không cả ta và hài tử đều cùng... chết..."

Vừa nghe đến "chết", Lý Thiên Thành liền xanh mặt, không thể chết được, hắn không thể để bọn họ chết, dù có như thế nào cũng không thể.

"Được rồi, ta cởi, Diên Diên hứa với ta, cả hai phải an toàn."

Sở Diên gật đầu nói với hắn: "Ta hứa... mau lên!"

Nghe vậy hắn ngoan ngoãn cởi chiếc quần và tiết khố đã ướt đẫm kia ra, dịch thể từ bên trong liền ồ ạt theo đó chảy xuống, chất dịch màu trắng trắng lại nhớt nhớt đua nhau rơi xuống, khiến Lý Thiên Thành nhém xỉu giật mình.

Hồi phục lại tinh thần, rất nhanh hắn liền lấy một cái chăn, nhẹ nhàng cẩn thận phủ lên người Sở Diên, tránh y bị lạnh

"A Thành, ta đau quá!" Y mạnh mẽ ghim móng tay vào sâu da thịt hắn, cả người lên xuống, hét lên đau.

Lý Thiên Thành nhận thấy cánh tay ẩm ướt, nhìn lại thì thấy do móng tay y ghim vào quá sâu mà khiến tay hắn hõm xuống một lỗ. Máu xuyên qua lớp y phục mỏng, chậm rãi rơi xuống, còn loang lổ trông thấy đáng sợ.

Trán Sở Diên vẫn không ngừng tuôn mồ hôi, cơn đau mỗi lúc một mạnh hơn vây lấy đầu óc y, Sở Diên cố gắng rặn thật mạnh, song vẫn không thể đem đứa nhỏ tống xuống.

Thần trí đã bắt đầu mơ hồ rồi, y không thể giữ nổi tỉnh táo.

"A Thành, nếu chốc nữa... chốc nữa nếu ta không còn sức để tống nó xuống, vậy thì... vậy thì cứ mổ nó ra đi..."

"Không được, không thể làm thế, ta nhất quyết không cho, cả hai phụ tử ngươi đều sẽ an toàn, không có chuyện mổ đâu, ta sẽ không đồng ý!" Lý Thiên Thành không thể để chuyện đó tiếp diễn.

Hắn nhất quyết không để y phải chịu đau đớn, Lưu thái y, ông ta chết ở đâu rồi không biết, Lý Thiên Thành sắp điên rồi.

"A Thành..." Sở Diên nắm tay hắn, đau đớn nói.

Nhưng Lý Thiên Thành không để y nói liền gằn giọng.

"Không được nói những lời xúi quẩy như thế, có ta ở đây không cho phép ngươi nói những lời này. Nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta cũng không sống nổi, Diên nhi, ngoan ngoãn đi, đừng càn quấy!"

Bụng nhô lên rồi lại phập xuống, đứa nhỏ bên trong không ngừng di chuyển.

Xương chậu hết giãn ra rồi lại khép lại, không chịu phối hợp, chẳng thể rặn ra.

"Tới tới rồi, nào nào mau rặn đi!" Lưu thái y cuối cùng cũng chạy tới, ông vội trấn an y.

Sở Diên cố gắng rặn thật mạnh, dùng hết sức bình sinh chỉ muốn cho đứa nhỏ này chui ra ngoài, y cố gắng dùng sức rặn thật mạnh, thật mạnh.

Chỉ cần rặn thêm chốc nữa là ổn thôi, mặc dù y đã dùng gần hết sức, vẫn không khiến nó thuận lợi thoát ra.

Đây là lần thứ hai y mang thai, nhưng đây là lần đầu y sinh con, vẫn không biết làm thế nào để sinh cho ổn thỏa, chỉ biết là, mau ra sức rặn mạnh, càng cố bấu chặt đệm lót, dùng hết sức rặn nó thật mạnh.

Nhưng rồi vẫn không như ý, trạng thái ngày một bất ổn, y lim dim mắt, sắp ngủ rồi, nhưng lý trí không cho phép, y ra sức tát một cái vào mặt mình, trước sự chứng kiến của Lý Thiên Thành và Lưu thái y.

Chát một cái rõ lớn, Sở Diên đỏ mắt muốn tát mạnh nữa, nhưng vừa mới giơ tay lên đã bị hắn giữ lại không cho động đậy.

"Ngươi điên rồi, việc gì phải vậy?"

Sở Diên lắc đầu ra sức rặn xuống, y chỉ muốn đánh cho bản thân tỉnh táo, nếu không y sẽ thiếp đi, nếu như y thiếp đi thì sẽ không thể tiếp tục sinh nó.

"Ưm... a... không được rồi Lưu thái y!"

Lưu thái y vội kéo y nằm lên gối cao, ông vuốt nhẹ bụng y, lau đi mồ hôi trên trán.

Cơn đau dằn vặt mãi vẫn không chịu dứt điểm, nó đau một chút rồi lại ngừng, tiếp sẽ quặn loạn lên, như xáo trộn cá ruột gan.

"Nào nào, hít mạnh rồi thở ra đi, hít vào rồi thở ra!" Lưu thái y nhẹ giọng chỉ điểm.

Lý Thiên Thành nắm tay y, hắn lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt không còn chút máu, Sở Diên hít vào rồi thở ra, y nâng đôi mắt đỏ rực nhìn hắn.

Lắc đầu một cái nhẹ, y biết hắn muốn nói gì, từ sâu trong ánh mắt đó, y đã nhìn thấy hắn nói với y, muốn thay y chịu cực hình này.

"Ta..." Lý Thiên Thành như muốn nói gì đó, sau đó lại thấy Lưu thái y lấy thứ gì đem đến.

Là dao, ông ta mang theo dao và kéo để làm gì, hắn đã nói rồi mà không cho phép rạch bụng y.

Hắn vuốt ve vùng bụng cứng ngắt của Sở Diên, động tác cứng đờ, một giọt nước rơi xuống, là nước mắt của hắn, Lý Thiên Thành đang rất loạn.

Không thể, không thể mổ mà, hắn không muốn.

Lý Thiên Thành mếu máo nhìn Sở Diên mệt xỉu, y cũng quay sang nhìn hắn, y nói: "Đừng sợ, mạng ta lớn lắm... chết không được đâu!"

"Thật sao?" Hắn nghi hoặc nhìn y.

Nhìn cái bụng của y vẫn cứ mãi không chịu thôi, đứa nhỏ bên trong không chịu yên tĩnh vẫn cứ không thôi động đậy, chẳng trách đau đến vậy...

"Lưu thái y, nô tỳ mang nước đến rồi!"

"Được để đó đi!"

Lưu thái y thấy y không ổn liền tiếp một chút nước ấm, đem nước đổ vào miệng y. Vừa rồi vỡ ối, nước ối ra nhiều như vậy nếu không tiếp thêm nước sớm muộn gì cũng chết khô.

Lý Thiên Thành chỉ biết khóc lóc, ngoài ra chẳng biết suy tính, ông nhìn mà bức bối.

"Đã lấy lại sức chưa, như vậy liền ra sức sinh?"

Sở Diên nhíu nhíu mày, đầu óc quay cuồng, không nghe rõ, chỉ thấy Lưu thấy y múa tay, y liền gật gật.

"Nào lại lần nữa, từ từ đúng rồi... chậm chút, phải rồi thử hít sâu vào đi rồi thở nhẹ ra xem... hít vào thở ra... đúng rồi mau làm như vậy đi, phải rồi, sau đó rặn xuống!"

Sở Diên căn bản không nghe được hết, tai của y hoàn toàn ù đi, một chút cũng không nghe thấy gì, chỉ có thể thuận theo trực giác mà ra sức rặn, y nhắm mắt lại, nghĩ tới đứa bé khi sinh ra dễ thương biết nhường nào, nghĩ thế liền cố gắng, y nhất định phải sống sót.

Thế nhưng cơn đau cứ mãi tăng lên, y không trụ được, sẽ gục ngã mất. Nhưng y không thể buông xuôi, y còn quá trẻ, chỉ mới đi hơn nửa đời người, nửa đời còn lại còn chưa kịp tận hưởng.

Lý Thiên Thành đột nhiên nghĩ ra gì đó, hắn mau chóng đứng dậy, lấy thêm vài miếng đệm, đem nó kê xuống giúp y có thể thoải mái.

Lần đầu tiên trong đời hắn làm nên tích sự, là thông minh như lúc này đây!

"Được." Lý Thừa tiếp nhận tấm niệm rồi lót nó xuống cho y, kê thêm cái gối nữa.

Mồ hôi trên trán vẫn không ngừng rơi xuống hắn nhìn mà không ngừng đau lòng, đau đến không thở nổi.

Hắn nghẹn ngào nói: "Đừng bấu tay, xước da rồi, ta xót lắm, bấu ta đi, thịt ta nhiều lắm, mất một lớp vẫn còn có thể lành lại!"

Y gầy như thế, biết bao giờ lành nổi, da lại cực kỳ mỏng, cả thân thể ngoài da bọc xương hắn gần như không cảm nhận được tí thịt nào.

"Không được cắn lưỡi đâu đó, cắn tay ta đi." Hắn đưa một tay vào miệng y, mắt thẳng thừng không chớp.

Sở Diên không cắn lưỡi, càng không muốn cắn tay hắn, y ý thức được cánh tay này tuyệt đối không thể cắn mạnh, nếu không sẽ cắn trúng động mạch của hắn, trong lúc đau đớn nếu ngộ nhỡ cắn thật, hắn sẽ rất đau. Cứ như thế, y gắt gao không cắn xuống.

"Đừng sợ, cắn đi!"

"Không cắn, ngươi mau tránh... tránh đi, lấy tay ngươi... tránh ra đi..." Cho dù cơn đau có lớn như thế nào y cũng không muốn tổn hại hắn.

Trong lúc Lý Thiên Thành đang bàng hoàng, bỏng có gì đó không ổn, hắn cúi đầu xuống thì nhận ra, phía dưới đang ra máu.

"Không xong rồi, có máu kìa Lưu thái y!"

Lưu thái y nhìn kỹ chỗ đó, điều hòa lại ngôn ngữ: "Mở rộng rồi, mau mau rặn đi!"

"Dùng sức nào..."

Sở Diên ra sức cố gắng rặn mạnh ra, lần này đã mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều.

"Ưm... ra rồi..."

Sở Diên cảm giác phía dưới đã lộ ra đầu nhỏ rồi, hài tử đã ra được rồi.

"Thấy đầu rồi, nương nương đừng dừng lại mau rặn đi, thả lỏng rồi rặn ra!_

"Được... được rồi!" Sở Diên vui vẻ ra sức đem bé con tống ra, cuối cùng cũng có thể đoàn tựu rồi.

"A Thành, mệt quá!" Vừa dứt lời y lập tức ngất xỉu.

Lúc bấy giờ Lưu thái y đã cắt rốn xong xuôi, ông vui vẻ gợi Tần thái y ở bên ngoài vào trong.

"Mau mau lau người thái tử đi!"

Tần thái y tiếp nhận tiểu thái tử thì vui vẻ mang đi.

Lý Thiên Thành còn chưa nhìn con hắn, nhưng hắn đã không còn tâm trạng, hắn nắm tay Sở Diên không buông. Miệng lẩm bẩm không thể nào.

Nhưng giây sau đó.

"Hoàng thượng, nương nương chỉ quá sức mà ngất thôi, xin người chờ đau khổ!"

"Hả?"

"Người ra ngoài đi, để hạ thần xem xét!"

"À... nhưng mà..."

"Tiểu thái tử đang chờ hoàng thượng đến đó, người đành tâm không nhìn mặt sao?'

Nghe vậy Lý Thiên Thành mới chịu đứng lên.

Hắn quên mất đứa nhỏ vẫn còn chờ hắn đến nhìn, nhanh chóng phục hồi tinh thần, hắn lưu luyến nhìn Sở Diên nằm đó, cuối cùng vẫn phải rời khỏi.