Vọng Tưởng Cuồng

Chương 33: Chọc vào bệnh nhân



Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Trịnh Trạch Thi nhíu mày: “Không phải chứ, vừa mới gặp mặt chẳng bao lâu liền cãi nhau?”

Nói xong, cô đã đóng laptop lại, kéo La Phi còn đang hồi hộp ra cửa trước.

Cửa vừa mở ra, tiếng cãi vã trên hành lang liền rõ ràng hơn.

“Không phải rất có khí phách sao, đánh chết cũng sẽ không về nước mà, sao giờ lại vào Hằng Thiên? Sao tự mình lại vả miệng mình thế? Tao thấy mất mặt dùm mày đó!” Trịnh Thiên Dã giọng sắc lạnh, ở hành lang nghe có vẻ rất to.

“Hằng Thiên cũng không phải của họ Trịnh anh toàn bộ mà, ba tôi cũng có 10% cổ phần công ty dưới danh nghĩa của tôi, tôi là cổ đông của Hằng Thiên, muốn vào Hằng Thiên thì vào, vừa hợp tình lại hợp lý.” Đối nghịch lại, tiếng nói của Quách Tử Chính khá nhỏ, hơn nữa giọng điệu bình tĩnh, không nhanh không chậm.

“Đừng nghĩ tao không biết mày có ý đồ gì, chẳng qua chi là 10% cổ phần công ty thôi mà, chia huê hồng cho mày là được, còn chuyện khác thì đừng miễn bàn đi.”

“Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, tôi không thẹn với lòng là được.” Quách Tử Chính thản nhiên nói, có lẽ không muốn tranh cãi với Trịnh Thiên Dã nữa, bèn cất bước lướt qua anh.

Nhưng mà không ngờ Trịnh Thiên Dã ở đằng trước cũng dời bước, dùng thân người hung hăng húc anh: “Nhà mày là bên cạnh, còn đây là chỗ của họ Trịnh tao, vui lòng nhớ cho rõ.”

“Anh đừng khinh người quá đáng!” Chắc là không thể nhịn được nữa, trong giọng nói của Quách Tử Chính cuối cùng cũng mang theo chút phẫn nộ,

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc ở cuối hàng lang mở ra, Trịnh Gia Thăng bước ra, giọng nói mang theo giận dữ quát khẽ: “Thiên Dã, con là anh, cũng đã 30 tuổi rồi, đừng giở thói trẻ con nữa. Không dễ gì Tử Chính mới chịu từ nước ngoài trở về, con ít nói lại cho ba. Đều là người một nhà cả, con bớt xấu tính đi.”

“Đúng rồi, nó hiểu chuyện nhất chứ gì! Ba kêu nó làm con trai ba luôn đi.” Trịnh Thiên Dã nhìn ba mình, vẻ mặt bất mãn hỏi vặn lại, bước đến kéo La Phi đang đứng trước cửa phòng ngủ của anh, lại quay đầu hét lên với Trịnh Gia Thăng. “Tính con xấu lắm, không làm chướng mắt các người nữa.”

Nói xong liền kéo La Phi đi xuống lầu.

Anh đang cực kỳ tức giận, sức lực ở tay không có chừng mực, La Phi bất ngờ không kịp trở tay, thất tha thất thiểu suýt té ngã, xuống tới dưới đầu cầu thang mới đứng vững, không khỏi quay đầu lại nhìn người đứng phía sau.

Từ đầu đến cuối, Trịnh Trạch Thi ra vẻ như người đứng xem náo nhiệt, trên mặt còn cười hì hì. Trịnh Gia Thăng thì cau mày, vừa tức giận vừa đành chịu. Còn Quách Tử Chính thì im lặng, khi đối mắt với La Phi, ánh mắt anh hơi dao động, như muốn nói gì đó, nhưng môi vẫn không hé ra.

Lên xe rồi, cơn giận của Trịnh Thiên Dã vẫn còn chưa tan, toàn thân lạnh lẽo như trong động tuyết mới ra. Một bên căn dặn tài xế lái xe đi, một bên cả giận: “Đúng là ảnh hưởng tâm trạng ghê gớm, sớm biết vậy thì sẽ không về cái nhà này ăn cơm đâu.”

La Phi nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của anh, cuối cùng cũng có chút tò mò, cô cẩn thận hỏi: “Quách Tử Chính làm gì khiến anh ghét dữ vậy?”

“Thằng đó không cần làm gì hết, chỉ dòm mặt nó thôi thì người ta cũng đủ ghét rồi.”

La Phi đỡ trán, âm thầm tội nghiệp cho mấy anh đẹp trai trong xóm. Nhưng cô hỏi vấn đề này bỗng nhiên nhớ đến cuộc đối thoại lúc nãy với Trịnh Trạch Thi, vì thế lại thử hỏi dò: “Vậy anh thích người như thế nào? Ờ… ý của em là con gái đó.”

Trịnh Thiên Dã liếc cô trắng mắt: “Em bị hâm à? Em tự đi soi gương chẳng phải sẽ biết hay sao. Sao em lại không tự tin thế chứ? Tuy rằng em thương thầm anh hai năm, làm anh rất cảm động, nhưng khối cô thích anh như vậy, tại sao anh chỉ đón nhận mỗi em? Đương nhiên là sau khi bị em làm cho cảm động, cũng dần thích lại em. Đạo lý đơn giản như vậy mà em còn bắt anh phải giải thích à?!”

Anh nói như lẽ tự nhiên, La Phi lại nghe muốn lạnh sống lưng. Tuy rằng cô cảm thấy cái gọi là thích của người bị chướng ngại tinh thần có lẽ không giống với khái niệm của người bình thường, nhưng cô không thể không thừa nhận, với thân phận địa vị của Trịnh Thiên Dã, nếu không phải không có ý gì với cô, tuyệt đối sẽ không bởi vì cái gọi là “cuồng si” của một cô gái mà miễn cưỡng bản thân chấp nhận cô.

Cô không khỏi nhớ đến mấy tấm ảnh trong máy tinh của anh: “Ý của anh là, sau khi em thương thầm anh hai năm, cuối cùng bởi vì anh cảm động mới thích em. Còn trước kia anh không có ý gì với em đúng không?!”

Trịnh Thiên Dã nhìn cô hoài nghi, không đáp mà hỏi ngược lại cô: “Sao hôm nay em lại hỏi mấy vấn đề kỳ lạ vậy?” Anh ra chiều suy tư, “Có phải Trịnh Trạch Thi nói gì với em không?”

La Phi vội lắc đầu, nếu cho anh biết Trịnh Trạch Thi về nước là vì trị bệnh cho anh, không chừng bệnh cũng khỏi cần trị.

“Vậy em hỏi mấy cái này để làm gì?” Hiển nhiên Trịnh Thiên Dã cũng không muốn vướng vào mấy vấn đề này, không đợi LaPhi trả lời anh liền thay đổi đề tài, “Gặp mấy người đáng ghét, cơm chiều cũng ăn chưa no, về nhà em nấu mì cho anh ăn nha.”

“Ừm.” La Phi lúng túng đáp.

Trở về nhà trọ của hai người, có lẽ Trịnh Thiên Dã đói, nên cơn giận lúc nãy đã tan đi ít nhiều, chỉ giục La Phi nấu mì cho anh.

Trịnh Gia Thằng và Trương Cẩm Hoa đều đã nói chuyện với La Phi, kêu cô cố găng theo Trịnh Thiên Dã, để anh giữ tâm trạng tốt, như vậy sẽ có ích cho chuyện hồi phục từng bước một.

Cho nên, tuy rằng tối nay La Phi cảm thấy rất giận với mấy tấm ảnh chụp trong máy tính của anh, cũng chỉ có thể chịu đựng không nhắc đến. Anh muốn ăn mì, cô liền ngoan ngoãn nấu mì.

Khẩu vị Trịnh Thiên Dã khá tốt, ăn xong một tô rồi còn bảo không đủ, La Phi lại nấu cho anh thêm một tô nữa. Trịnh Thiên Dã có một thói quen xấu, tuy rằng chỉ có một mình anh ăn, nhưng La Phi phải ngồi đối diện nhìn anh ăn.

Động tác khi ăn của anh thật tao nhã đẹp mắt, vừa thấy là biết đến từ gia đình giàu có. Có như vậy trong một thoáng, La Phi nghĩ, ví dụ như bỏ qua vấn đề tâm lý và tính cách, một người đàn ông như vậy ở ngay trước mặt mình, cô có thể dễ dàng động lòng hay không?

Đương nhiên ví dụ như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, tình hình thực tế đã làm cô hết sức khó chịu rồi. Cũng may là Trịnh Thiên Dã ăn được một nửa, điện thoại của La Phi đổ chuông, cô như trút được gánh nặng, mau chóng rời khỏi bàn ăn để nhận điện thoại.

Là điện thoại của ba mẹ cô, vần đề gặp phải trong ngân hàng của ba cô đã được điều tra rõ, cũng không có vấn đề nữa rồi. Ba mẹ cô gọi báo để cô yên tâm.

La Phi đương nhiên biết ba mẹ không có chuyện gì rồi, nhưng nhận được cuộc điện thoại này vẫn nhẹ nhõm hẳn. Do đó tâm trạng cô tốt hơn, còn nói chuyện phiếm với ba mẹ nữa.

Khi đang nói chuyện thì có tiếng nói thình lình vang lên ở sau lưng: “Nói gì mà vui vậy?”

La phi hết hồn, nhanh chóng che điện thoại, quay đầu đè thấp giọng nói: “Anh nói nhỏ chút, ba mẹ em nghe thấy thì phiền lắm.”

Trịnh Thiên Dã nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, trên mặt vốn đang cười bỗng nhiên nghiêm lại, giọng nói cũng to hơn: “Anh đâu phải là gian phu của em chứ, em khẩn trương như vậy để làm gì?”

Ở đầu dây bên kia, có lẽ mẹ La Phi nghe thấy tiếng nói, vội hỏi vào điện thoại: “Phi Phi, không phải con đang ở nhà à? Sao có tiếng của đàn ông vậy?”

La Phi thấy sắc mặt Trịnh Thiên Dã không tốt, nhanh chóng cầm điện thoại xê ra xa xa một chút, trả lời: “Mẹ, mẹ nghe nhầm rồi, làm gì có giọng đàn ông chứ.”

CÔ đang giải thích, Trịnh Thiên Dã đã bay qua sô pha, đưa tay giật lấy điện thoại của cô: “Bộ anh không phải đàn ông à!? Đưa điện thoại đây, để anh nói với em.”

La Phi sợ xanh mặt, cũng không đợi mẹ cô bắt đầu sinh nghi, nắm chặt điện thoại, nhanh chóng tắt máy, vừa giãy nảy vừa giận dữ nói: “Anh điên à? Nếu biết nhanh như vậy em đã chung sống với người khác, ba mẹ em sẽ bị tức chết.”

Trịnh Thiên Dã không làm bừa nữa: “Sao vậy được? Cô chú mà biết em qua lại với người bạn trai tốt như anh, chắc chắn sẽ cười không khép miệng, sao lại tức chứ? Mau đưa điện thoại cho anh, để anh nói chuyện với họ.”

La Phi đau đầu đến giật tăng tăng, nhìn thấy điện thoại sắp bị anh giật đi, đầu bốc khỏi, tung một cú đá vào bụng anh, đá văng anh ra khỏi người mình, ngồi xuống sô pha, lại thở hì hục quát lên: “Anh được lắm! Em đều đã như vậy với anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Làm ơn đừng bức em đến đường cùng được không?”

Trịnh Thiên Dã bị cô đá một cú không hề nhẹ, lại bị cô gào rú một phen, đầu tiên là sửng sốt nhìn cô hồi lâu, tiếp đó sắc mặt từ từ tái mét, từ trên sàn đứng bật dậy, đi một mạch vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

La Phi sợ đến nỗi chấn động, mặt đau khổ ra sức hít thở sâu, cẩn thận cầm lấy điện thoại đang đổ chuông, lại làm bộ thoải mái giải thích với mẹ một hồi, rốt cuộc cũng lừa được mẹ.

Cúp máy, cô dám mắt vào cánh cửa phòng ngủ đóng lại, phiền não đi vào bếp, phát hiện thấy Trịnh Thiên Dã đã rửa chén xong rồi, trong lòng cũng thoáng dịu bớt.

Nhìn đồng hồ, cũng đã quá 10 giờ. Tuy rằng ngày mai không cần đi làm, nhưng tối nay đủ thứ chuyện xảy ra, La Phi cảm thấy có hơi mệt mỏi, cũng không thèm quan tâm xem Trịnh Thiên Dã còn giận hay không, đi thẳng ra ban công lấy quần áo đi tắm.

Từ phòng tắm đi ra, cửa phòng ngủ vẫn còn đóng. La Phi suy nghĩ, Dù sao mùa hè cũng chưa hết, thời tiết cũng không lạnh lắm, liền trải mền lên sô pha, ôm gối, chuẩn bị ngủ tạm một đêm.

Sô pha tuy nhỉ, nhưng bởi vì không có hơi thở của Trịnh Thiên Dã, La Phi cảm thấy vô cùng dễ chịu, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Ngủ mơ mơ màng màng không biết bao lâu, lờ mờ cảm thấy mền trên người rớt xuống, cơ thể có hơi lành lạnh, La Phi nhắm mắt sờ soạng kéo lên.

Không ngờ, sờ thấy mền rồi nhưng lại kéo không được, hai mắt nhập nhèm hé mở, chỉ thấy trong bóng tối có bóng người ngồi bên cạnh.

La Phi đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, bực bội nói: “Trả mền lại đây!”

Trịnh Thiên dã không thèm nói gì với cô, chỉ ném mền sang một bên, sau đó bế bổng cô khỏi sô pha, ôm cô về phòng ngủ. Đến cửa, mới giận dữ nói: “La Phi, lá gan của em càng lúc càng lớn, đá anh quát anh còn không ngủ chung với anh. Anh thấy em thèm ăn đòn lắm rồi!”

La Phi bị sự lạnh lẽo toát ra từ người anh làm cho hoảng sợ, cũng không biết anh muốn làm gì, còn chưa kịp phản kháng, người đã bị ném lên giường. Cho đến người Trịnh Thiên Dã áp người xuống, cô mới hoàn hồn.

Bản năng của cô muốn phản kháng nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Trịnh Thiên Dã, hơn nữa cô không biết hiện giờ có phải anh đang phát bệnh hay không, nên không dám tùy tiện chống cự.

Trong lúc phân vân, Trịnh Thiên Dã đã lột sạch quần áo trên người cô, bản thân cũng trần truồng sáp vào.

Loại quan hệ vớ vẩn này của hai người đã duy trì được một thời gian, Trịnh Thiên Dã giở trò này đương nhiên quá quen thuộc. Anh bắt lấy cổ tay đang vùng vẫy của La Phi, đặt ở bên sườn cô, vừa dùng sức chuyển động, vừa hung hăng nói: “Em nói anh ép em hả? Anh ép em thế nào? Ép giống vậy không?”

La Phi hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng, lại bởi vì căng thẳng sợ hãi, toàn thân cứng ngắc, nhưng trốn không thoát, chỉ có thể thở hồng hộc, giận dữ la hét: “Đồ khốn! Đau… đau quá, anh nhẹ thôi!”

“Nhẹ thì làm sao trị được em chứ! Tin anh khiến em khỏi xuống giường luôn không, để xem sau này em còn dám nổi giận với anh không.” La Phi càng la, anh càng làm mạnh, cực kỳ giận dữ khiến người khác sợ hãi.

La Phi bị anh làm vậy, sợ tới mức yểu xìu, cũng không dám chửi anh nữa, nhỏ giọng cầu xin: “Là em sai rồi, em không nên nổi giận với anh, anh nhẹ thôi.”

Lực dưới thân của Trịnh Thiên Dã cuối cùng cũng chậm lại, không đợi La Phi mở miệng, anh đã buông tay La Phi ra, cả người dán lên người cô, kề sát mặt cô, nói: “Không có thành ý gì hết, hôn anh đi!”

Vẻ mặt La Phi khổ sở, thoáng ngẩng đầu hôn anh lấy lệ.

“Đang dỗ con nít hả?” Hôn sơ sài như vậy, đương nhiên Trịnh Thiên Dã rất không hài lòng, dưới thân anh lại dùng sức.

La Phi đành phải ôm lấy cổ anh, hôn anh lần hai.

Sự thật chứng minh, sự nịnh nọt của La Phi cũng không có tác dụng quá lớn, tuy rằng Trịnh Thiên Dã không làm mạnh bạo nữa, nhưng lại quấn lấy cô làm tới nửa đêm.

Bài học xương máu sâu sắc này khiến La Phi về sau hiểu ra một đạo lý, kết cục chọc vào người bệnh tâm thần là cực kỳ bi thảm.