[Vong Tiện] Quy Túc

Chương 9



Giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ vang lên, y nói: "Ta vẫn chưa có ý định gì."

Y thật sự không có bất cứ ý định gì, chỉ muốn Ngụy Anh của y được khỏe mạnh, bình bình an an là đủ rồi. Nhưng nguyện vọng nhỏ nhoi này, dường như vĩnh viễn không thể thực hiện được.

Ngụy Vô Tiện ồ một tiếng, nói: "Hoá ra là vậy."

Khóe mắt Lam Vong Cơ có chút đỏ lên, nhưng bởi vì Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy nên đương nhiên không biết, y nói: "Ngươi bình an khỏe mạnh đã là tốt rồi."

Ngụy Vô Tiện nghe xong nụ cười tươi trên khóe miệng chậm rãi biến mất, trong ánh mắt dường như hiện lên một tia bất lực, hắn nói: "Lam Trạm, ta mệt, muốn ngủ."

Lam Vong Cơ nghe vậy thì kéo Ngụy Vô Tiện từ cửa sổ đi đến giường, nhìn Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường, sau đó cẩn thận giúp Ngụy Vô Tiện chỉnh lại góc chăn.

Chờ khi Ngụy Vô Tiện đã thật sự ngủ say, Lam Vong Cơ đứng dậy ngồi xuống bàn bên cạnh, sau đó lấy ra Vong Cơ cầm thong thả đàn.

Những ngón tay thon dài mảnh khảnh trắng nõn lướt trên dây đàn, giống như một bức tranh đang chuyển động, nhưng âm thanh bỗng nhiên im bặt.

Lam Vong Cơ ngừng đàn, đột nhiên y mới nhớ tới, Ngụy Anh của y đã không nghe thấy, vô luận y đàn khúc gì, bất kể y nói gì, Ngụy Anh cũng không nghe thấy.

Có một chút cay đắng trong đôi mắt màu sáng, nhưng nhiều hơn là bất lực.

Trong ánh mắt màu lưu ly hiện lên một tia khổ, nhưng lại không biết phải làm sao.

"Cái gì! Đệ nói Ngụy công tử đã mù?" Khi Lam Hi Thần nghe được tin tức này, thật sự chấn động, tại sao lại như vậy.

Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Không chỉ như vậy, lúc sáng sớm Ngụy Anh đã mất đi thính giác."

Lần này Lam Hi Thần thực sự sửng sốt, hỏi: "Tại sao lại như vậy? Tại sao đang tốt đẹp lại...... Biến thành bộ dạng này?"

Lam Vong Cơ tiếp tục nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, không lâu sau Ngụy Anh sẽ lại mất đi khứu giác, vị giác cùng xúc giác, không còn cảm nhận được gì nữa."

Chuyện này Lam Hi Thần cũng không nghĩ tới, vì thế thử hỏi: "Là oán khí?"

Lam Vong Cơ nói: "Không sai, là oán khí. Oán khí từ từ ăn mòn thân thể Ngụy Anh, cho nên tay chân Ngụy Anh mới lạnh lẽo quanh năm."

Lần này rốt cuộc Lam Hi Thần cũng không còn cách nào khác, nói: "Oán khí hung hãn đến cỡ nào, thế này cũng không biết làm như thế nào cho phải."

Kỳ thật theo lý thuyết, oán khí cũng không phải không có cách nào áp chế, hoặc là hoàn toàn trị tận gốc, nhưng điều đầu tiên dưới tình huống phải có Kim Đan, mà Lam Vong Cơ nhiều đã lần truyền linh lực cho Ngụy Vô Tiện, phát hiện là dù y có truyền bao nhiêu linh lực vào người Ngụy Vô Tiện thì giống như đá chìm đáy biển, toàn bộ đều biến mất.

Việc này làm cho Lam Vong Cơ có chút hoài nghi Kim Đan của Ngụy Vô Tiện có bị tổn hại hay không.

Nhưng những lời này y cũng không mở miệng hỏi.

Trước mắt Lam Hi Thần không có manh mối, chỉ là nói tìm thêm nhiều sách cổ đọc thử xem có biện pháp trị tận gốc hay không.

Khi Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang nằm ngủ, khuôn mặt trầm tĩnh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt vì bệnh trạng, dường như không khác gì người bình thường.

Hiếm khi ngủ được yên ổn.

Đương nhiên là Lam Vong Cơ sẽ không đánh thức Ngụy Vô Tiện, nhìn Ngụy Vô Tiện nằm ngủ, y đi tới một bên nhìn, y thực sự gần như đã quên bộ dáng người này lúc trước cười thật lòng như thế nào.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Ngụy Anh của y từ phóng khoáng tùy ý tươi cười biến thành cười lạnh, hoặc là một nụ cười bên trong đều mang theo một nỗi đau thương cùng bi thương.

Khuôn mặt vốn dĩ trong sáng tuấn tiếu trở nên ảm đạm mà lạnh băng.

Lam Vong Cơ thực sự là ngoại trừ đau lòng thì không còn gì khác, y không dám nghĩ trong tương lai sẽ còn phát sinh những sự tình gì.

Ngụy Vô Tiện vẫn không thể ngủ an ổn, chỉ ngủ hơn hai canh giờ thì đã tỉnh, kỳ thật nhắm mắt cùng mở mắt không có gì khác nhau, dù sao cũng đều là một mảnh đen nhánh.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện đã tỉnh, đi tới đỡ Ngụy Vô Tiện từ trên giường dậy, viết vài chữ lên lòng bàn tay Ngụy Vô Tiện: "Tỉnh rồi?"

Ngụy Vô Tiện không nói gì, chỉ gật đầu.

Lam Vong Cơ lại viết: "Có muốn dùng bữa không?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu.

Lam Vong Cơ nhìn trời bên ngoài, vốn dĩ muốn đưa Ngụy Anh ra ngoài hít thở không khí, nhưng bên ngoài đã trở lạnh, Lam Vong Cơ sợ hắn bị cảm lạnh, nên đã gạt bỏ ý định này.

Ngụy Vô Tiện gãi đầu tóc mình, thấp giọng nói: "Muốn uống nước."

Lam Vong Cơ lấy cho Ngụy Vô Tiện một ly nước ấm, Ngụy Vô Tiện uống mấy ngụm thì không uống nữa, nhẹ ho khan một tiếng, Lam Vong Cơ vội vàng giúp Ngụy Vô Tiện thuận khí.

Ngụy Vô Tiện bình thường trở lại, nói: "Lam Trạm, ta không sao, vừa ngủ dậy có chút mệt."

Lam Vong Cơ nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện viết: "Sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ có thỏ con, ngươi có muốn đi xem một chút không?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: "Ta không đi, đừng đem một người bệnh đưa đến chỗ của mấy con vật nhỏ kia."

Lam Vong Cơ mím môi, lại viết lên tay Ngụy Vô Tiện: "Là hồi niên thiếu khi ngươi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, tặng hai con, hiện tại đã có rất nhiều."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì có chút kinh ngạc nhướng mày, nói: "Ngươi vẫn luôn nuôi!?"

Lam Vong Cơ viết: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện thật sự không biết nên nói những gì, khóe miệng cong lên một nụ cười nói: "Lam Trạm, ngươi không cần như vậy."

Lam Vong Cơ viết: "Không sao."

Ngụy Vô Tiện ngừng một chút, lại mở miệng, ngữ khí hiếm khi trở nên nghiêm túc: "Lam Trạm, rốt cuộc ngươi đối với ta là có ý gì? Ta rất nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi nhất định phải trả lời ta thật lòng."

Lam Vong Cơ không có động tĩnh.

Ngụy Vô Tiện còn nói thêm: "Nếu ngươi không chịu nói, ta đây cũng không có gì tư cách ở nơi này của ngươi dưỡng thương. Hơn nữa, ta không còn nhiều thời gian để sống, chuyện này ta thấy trong lòng ngươi chắc hẳn còn rõ hơn ta."

Trong lòng Lam Vong Cơ cảm thấy đau nhói.

Nhưng Ngụy Vô Tiện không biết hắn đang đâm một đao vào tim Lam Vong Cơ: "Ta là một người sắp chết, muốn nghe câu lời thật lòng không được sao?"

Lam Vong Cơ ngừng một lúc lâu mới ở trên tay Ngụy Vô Tiện viết: "Được."

Y biết Ngụy Anh của y không nghe thấy, cho nên y chậm rãi tới gần bên tai Ngụy Vô Tiện, sau đó mở miệng nói với hắn một câu: "Tâm duyệt ngươi."

Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy lỗ tai mình có chút ngứa, hắn cảm nhận được rõ ràng Lam Trạm đang ở gần đây, thân thể có chút cứng đờ, nhưng hắn cũng không nghe thấy gì.

Lúc này Lam Vong Cơ ở trên tay Ngụy Vô Tiện viết: "Ta nói rồi."

Ngụy Vô Tiện không buông tha: "Ta không nghe thấy, hơn nữa ta cũng không nghe được." Giọng điệu của hắn khi nói những lời này hơi cao lên, nhưng thực ra mang theo một tia ý vị nghịch ngợm.

Lỗ tai Lam Vong Cơ có chút đỏ lên, thật sự là không biết nên mở miệng như thế nào.

Ngụy Vô Tiện cũng không ép buộc Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ngươi ở đâu nha, ta muốn dựa vào ngươi một chút." Vừa dứt lời, Lam Vong Cơ đã nhích lại gần, Ngụy Vô Tiện vững vàng dựa vào trong lòng Lam Vong Cơ, thật ấm áp.

Sự yên bình cùng an nhàn khó có được, hai người ai cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này.

Ngụy Vô Tiện khép hờ đôi mắt mở miệng nói: "Lam Trạm, ta mệt."

Lam Vong Cơ không nói gì, y ôm Ngụy Vô Tiện lên, sau đó bế hắn đặt lên trên giường. Khi Ngụy Vô Tiện thoạt nhìn đã ngủ say, Lam Vong Cơ cũng không rời đi.

Y do dự hồi lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm viết lên trên mu bàn tay Ngụy Vô Tiện: "Tâm duyệt ngươi." Viết xong y nhanh chóng thu đầu ngón tay về, sau đó coi như không có việc gì ngồi ở một bên đọc sách.

Ngụy Vô Tiện trong lúc ngủ mơ ngón tay hơi co lại.

Tâm duyệt ngươi. Đó là tình yêu và cảm xúc mà Lam Vong Cơ không thể nói thành lời.