Võng Du – T Bất Kiến T

Chương 47



Lý Kiêu nhìn Lộ Viễn, ánh mắt trừng thật lớn, còn trong lòng thì không ngừng hò hét, ai vậy a!

Lộ Viễn gặp Lý Kiêu nhìn mình như vậy, liền lấy tay sờ sờ tóc, ho khan một chút, nói: “Lần trước dọa mẹ của anh, lần này thay đổi kiểu tóc một chút, có phải dễ nhìn hơn hay không?”

Lý Kiêu vỗ chân đứng lên, kích động nói: “Tốt, thật tốt quá, quả thực là tốt nhiều lắm!”

Lộ Viễn đem một đầu tóc nhuộm đen trở về, mềm mại gọn gàng rủ xuống hai bên tai, hai bông tai hình đinh cũng đã lấy xuống, cậu mặc một kiện áo sơ mi cùng quần tây, khi cậu dùng đôi mắt đen nhánh của mình nhìn người khác thì nhu hòa nhẹ nhàng, quả thực tựa như nam hài tử nhà bên vậy.

Lý Kiêu ngửa mặt lên trời thét dài, đau khổ đầy mặt, nếu sớm biết rằng mẹ của hắn đến một lần có thể làm cho Lộ Viễn hoàn lương, hắn đã sớm gọi Bà đến từ mười tám đời rồi.

Lý Kiêu nhìn Lộ Viễn, càng xem càng yêu, nhưng là nữ nhân viên còn đứng bên cạnh, hắn cố làm ra bộ dáng bình tĩnh, đối nữ nhân viên cửa hàng nói: “Vậy nhờ cô, chúng tôi đi trước, buổi chiều phải dựa vào cô trông coi quán rồi.”

Cô nhân viên vẫn còn đang trầm mê trong mỹ mạo của Lộ Viễn, trả lời: “Có thể đem suất ca lưu lại không?”

Lý Kiêu một phen giữ chặt Lộ Viễn, thiêu thiêu mi: “Không được.” Suất ca là của tôi.

Lý Kiêu kéo Lộ Viễn lên lầu, Lộ Viễn cười đi theo hắn, vừa vào cửa, Lý Kiêu liền đem Lộ Viễn đè lên tường mà hôn.

Tình huống giống y như lần trước, có điều lần này Lộ Viễn lại không có chạy đi.

Nhắm mắt lại, cảm thụ bờ môi mềm mại đang cùng môi mình giao triền nghiền áp, Lộ Viễn trong lòng cảm thấy thật ngứa, cảm giác cùng Lý Kiêu hơi thở quấn quýt, thật sự là tốt đẹp đến mức làm cho người ta đều nhanh say.

Lý Kiêu sờ sờ mặt của Lộ Viễnt, vẻ mặt mê đắm mà tán thưởng: “Thật xinh đẹp a.”

Lộ Viễn ôm lấy Lý Kiêu, đem mặt gác ở trên vai hắn, nhẹ giọng nói vào tai Lý Kiêu: “Em chỉ biết là anh thích loại hình cấm dục này a.”

Hô hấp ấm áp phất qua lỗ tai, Lý Kiêu cảm thấy máu của mình đang sôi lên, một phen áp chặt Lộ Viễn lên tường, đem hai chân cậu tách ra, dùng sức chen chân của hắn vào mà cọ cọ.

Lộ Viễn đỡ lấy vai Lý Kiêu, thiếu chút nữa mất trọng tâm mà té nhào, miệng mắng: “kháo, anh muốn làm gì.”

Lý Kiêu cười nói: “Không phải nói hình tượng cấm dục sao? Không được nói chuyện thô tục.” Hắn vừa nói, một bên đỉnh lộng giữa hai chân Lộ Viễn, làm cậu rên rỉ ra tiếng.

Lý Kiêu bắt tay vói vào bên trong quần áo Lộ Viễn, sờ sờ thắt lưng của cậu, miệng thì cắn lấy cổ của cậu, càng sờ càng cảm thấy trên người thật nóng, như thế nào cũng không đủ.

Khi Lý Kiêu đem quần áo Lộ Viễn đẩy lên, lộ ra hai điểm hồng hồng trước ngực, Lý Kiêu rốt cục thỏa mãn mà thở dài.

“Uy, anh làm quần áo của em nhăn hết rồi.” Trước ngực cảm giác mát lạnh làm cho Lộ Viễn không thoải mái, cậu cau mày oán giận.

Lý Kiêu ngậm lấy điểm đỏ bên trái mà liếm.

Lộ Viễn kinh hô một tiếng: “Dừng…”

Lý Kiêu đè Lộ Viễn lại, từ dưới hướng lên trên nhìn cậu, cười nói: “Nếu sợ quần áo bị nhăn thì cỡi hết ra là tốt rồi.”

Lộ Viễn vỗ hắn một chút, nói “Ngu ngốc, lát nữa còn phải đến nhà anh.”

Lý Kiêu chẳng hề để ý: “Không có việc gì, còn thời gian.” Hắn hoàn toàn chen vào giữa hai chân Lộ Viễn, dùng một chút lực nắm lên đôi chân dài của cậu, quàng qua ngang hông mình.

Hai người đều hưng phấn mà ma xát địa phương nóng rực bên dưới vào nhau, Lộ Viễn kéo quần áo Lý Kiêu, kẹp chặt thắt lưng của hắn, cắn cắn lỗ tai của hắn: “Được rồi… Anh giúp em cỡi quần áo… Không cho phép đi vào…”

Lý Kiêu hô hấp lại ồ ồ vài phần, xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Lộ Viễn, nói: “Tuân mệnh.”

Ở trên giường lăn một vòng, Lộ Viễn nhấc đầu gối đụng đụng bụng Lý Kiêu, ai oán nói: “Em rõ ràng mang tâm tình nghiêm túc mà tới.”

Lý Kiêu cười xoa đầu của cậu: “Cho em thả lỏng một chút không tốt sao?”

Hắn cúi đầu hôn Lộ Viễn: “Bây giờ không phải đã cảm thấy có được tình yêu của anh, hết thảy cũng không còn gì đáng sợ nữa sao.”

Lộ Viễn giơ tay lên, một cái tát nhẹ nhàng hạ xuống mặt của Lý Kiêu: “Thật buồn nôn.”

Bất quá quả thật giống như không còn khẩn trương như thế… Lộ Viễn mặt đỏ, nhìn Lý Kiêu chẳng biết xấu hổ đang toét miệng cười, nghĩ thầm, chẳng lẽ “làm” thật có thể làm cho người ta sung sướng thoải mái sao…

Hai người lại lêu lổng một chút, Lý Kiêu rốt cục quyết định hướng “hổ sơn” tiến quân, Lộ Viễn mặc quần áo tử tế, đối với gương nhìn hồi lâu, nhịn không được hỏi Lý Kiêu: “Thoạt nhìn đã chỉnh tề chưa? Quần áo phía sau có bị nhăn hay không?”

Lý Kiêu cười nói: “Cũng không phải đi xem mắt, rất tốt.”

Lộ Viễn cảm thấy này so với đi xem mắt còn đáng sợ hơn.

Hai người thu thập một chút, Lý Kiêu đem một đóng đồ vật để vào tay Lộ Viễn, nói: “Em cầm.”

Lộ Viễn còn có chút chần chờ: “Rất giả tạo.”

“Lễ tiết mà thôi, bọn họ sẽ không quan tâm em tặng cái gì đâu.”

“…”

Chuyện trong nhà Lý Kiêu, Lộ Viễn đã muốn sớm biết hết, thân là người trưởng thành trong một gia đình bình thường như Lộ Viễn, cậu không quá hiểu được hoàn cảnh của Lý gia, bất quá tốt xấu gì từ nhỏ cũng đã xem trên tivi nhiều rồi… Cho nên cũng không tính là rất kỳ quái.

Lý Kiêu lái xe đưa Lộ Viễn về nhà, lúc Lộ Viễn xuống xe, nhìn thấy độc nhất một tòa tiểu lâu đứng sừng sững liền sửng sốt.

Cậu biết Lý Kiêu gia có tiền, nhưng không biết có nhiều tiền như vậy…

Tòa nhà này rõ ràng đã có từ lâu đời, Lộ Viễn vừa rồi lúc ngồi xe tiến vào còn giống như nhìn thấy nhiều loại bằng khen linh tinh này kia của chính phủ nữa…

Lộ Viễn thật sự là tâm tình phức tạp a.

Cậu mắt nhìn Lý Kiêu, nói: “Em không phải là người giàu có.”

Lý Kiêu hàm hồ nói: “Cứ bình tĩnh đi, phú bất quá tam đại (giàu có không vượt quá 3 đời), đến đời anh thì đã không được rồi, cho nên em không cần có áp lực.”

Lộ Viễn liếc cái xem thường: “Anh không cần trù ẻo gia đình mình như vậy chứ.” Cậu đột nhiên vỗ vỗ bả vai Lý Kiêu, nói, “Về sau em có cái gì mà anh dùng được thì cứ việc lấy đi.”

“…” Lý Kiêu dừng một chút, “Em thật là dễ nuôi.”

Lộ Viễn mang quà theo Lý Kiêu vào nhà, Lộ Viễn còn chưa kịp thưởng thức một chút kiến trúc cổ xưa của tòa nhà, liền nhìn thấy một lão nhân đang đứng giữa đại sảnh.

Lộ Viễn trong lòng lộp bộp một chút, quái nhỏ còn chưa có đánh đâu, nhanh như vậy boss cuối đã ra rồi sao.

Lý lão gia tử ánh mắt sáng ngời nhìn Lộ Viễn, Lý Kiêu vội vàng giới thiệu: “Ông ngoại, đây là Lộ Viễn.”

Lộ Viễn lập tức đổi sang kinh mạch phòng ngự, thay luôn trang bị phòng ngự, thanh máu nháy mắt tăng vọt, sau đó mới cười đối Lý lão gia tử nói: “Ông ngoại người khỏe.”

Lý gia gia theo thường lệ hừ một tiếng.

Lộ Viễn trong lòng ói ra một búng máu, ta sát a, công kích không có hiệu quả, lại không có vú em ở đây, chỉ có tự buff.

“Ông ngoại!” Lý Kiêu hô một tiếng.

Phải là Lý Kiêu trước tiên mở lời hô một tiếng, Lý gia gia trên mặt giãy dụa một chút, mới nghiêm mặt nói: “Ngồi trước, uống chút trà rồi ăn cơm.”

Lộ Viễn tự nhiên là không dám ngồi, chỉ dám nói: “Cảm ơn ông ngoại.”

Tiếp theo ba cùng mẹ của Lý Kiêu cũng đi ra.

Lộ Viễn đã gặp qua mẹ Lý Kiêu, nhưng là chưa từng thấy qua ba của hắn, nghe nói quan hệ giữa ba của Lý Kiêu cùng Lý gia không tốt lắm, hiện tại ba mẹ Lý Kiêu đã muốn ở riêng.

Ba cùng mẹ Lý Kiêu… Thật sự là giống nhau a.

Hai người thoạt nhìn đều lạnh như băng, trách không được quan hệ không tốt, hai tòa núi băng đụng nhau ra hỏa hoa là đây sao…

Lộ Viễn hướng ba mẹ Lý Kiêu mà vấn an, ba Lý Kiêu gật gật đầu, thái độ cũng rất hảo hữu.

Nhưng là mẹ Lý Kiêu khi thấy Lộ Viễn thì rất sửng sốt, vẻ mặt không giấu nỗi kinh ngạc.

Lộ Viễn cười cười, nói: “Dì, chúng ta lại gặp mặt.”

Lý phu nhân nhìn kỹ Lộ Viễn, sắc mặt chậm rãi nội liễm lại, hồi phục rụt rè nói: “Hiện tại phong cách của người trẻ tuổi thật sự là thay đổi thất thường, ta thiếu chút nữa cho là người Lý Kiêu mang đến lần này khác với người ta đã gặp lúc trước chứ.”

Lộ Viễn trong lòng trừu trừu, cậu đối Lý phu nhân vẫn còn có chút oán, dù sao ai cũng không thích bị người khác xem thường.

Vì thế cậu cười cười, từ trong túi lấy ra mấy món đồ, nói: “Lần trước tựa hồ có điểm hiểu lầm, đã làm dì chê cười.”

“Đây là giấy chứng minh của con cùng thẻ học sinh, sổ hộ khẩu còn để ở nhà nên không lấy ra được, thật ngại quá, còn có các loại giấy chứng nhận khác nữa.” Lộ Viễn đem một đống giấy tờ phóng lên bàn trà, cười tủm tỉm nói, “Thưa dì, không biết nhiêu đây có thể chứng minh con không phải là một tên côn đồ hay không?”

Lý phu nhân trừng mắt nhìn Lộ Viễn, Lộ Viễn tiếp tục tươi cười khả ái, cậu vốn có bộ dạng xinh đẹp, lúc này lại thay đổi kiểu ăn mặt sạch sẽ, tươi mát, cười rộ lên ngọt ngào giống như gió xuân, Lý Kiêu ở một bên nhìn mà muốn cười, lại cảm thấy bộ dạng này của Lộ Viễn thật sự là làm người ta thích muốn chết.

Ánh mắt Lý phu nhân vòng vo xoay chuyển, cuối cùng chỉ nói: “Người trẻ tuổi đứng đắn vẫn tốt hơn.”

Cũng không biết Lý gia gia cùng phụ thân Lý Kiêu có ý tứ gì, Lý gia gia phiêu mắt nhìn giấy chứng minh của Lộ Viễn nói: “Còn là sinh viên, rất xúc động!”

Ba Lý Kiêu nhưng thật ra lại nhìn kỹ các loại giấy chứng nhận của Lộ Viễn, sau đó ngẩng đầu, cư nhiên đối Lộ Viễn nói: “Thật không sai, tiền đồ vô lượng a.”

Đánh giá của Lộ Viễn đối với ba Lý Kiêu lập tức thăng lên vài bậc, cùng là băng sơn, nhưng nam băng sơn so nữ băng sơn có khí độ hơn.

Mọi người rốt cục ngồi xuống cùng nhau uống trà, không khí có điểm trầm mặc, Lý gia gia trừng mắt nhìn Lộ Viễn, khí thế bức người, phỏng chừng là đang rất nghẹn trong lòng, muốn mắng người, nhưng đối mặt với một thanh niên thanh tú như vậy với lại ông còn được Lý Kiêu làm công tác tư tưởng trước, cho nên không thể nào mắng ra miệng được.

Mà hai vị băng sơn bên kia vẫn giữ tư thái tao nhã uống trà, làm cho không người nào bên đây có thể phun trào được.

Thật vất vả mới tới lúc ăn cơm, Lý Kiêu tìm một cơ hội trấn an Lộ Viễn: “Ai, hôm nay thái độ của mọi người rất tốt, em không cần có gánh nặng tâm lý đâu.”

“Em có chuẩn bị tâm lý mà.” Lộ Viễn ngược lại an ủi Lý Kiêu, “Em cảm thấy như vậy đã thân thiện lắm rồi.”

“Nếu Lý Thiên Nhai có ở đây thì tốt rồi, ít nhất không khí sẽ không cương như vậy.” Lý Kiêu thở dài.

“Đúng rồi, anh ta đâu? Em mới vừa rồi còn thấy kỳ quái.” Lộ Viễn hỏi.

Lý Kiêu ngượng ngùng nói: “Mẹ anh nói đây là vấn đề của gia đình anh nên không cho hắn đến.”

Lộ Viễn không nói gì.

Lý Kiêu mang giọng có lỗi: “Mẹ anh quả thật có điểm cường thế…”

“Không có việc gì…” Lộ Viễn nói ra suy nghĩ thật trong lòng “Em chỉ suy nghĩ vì cái gì hai tòa băng sơn lại có thể sinh ra một người nói nhiều như anh.”

“…”

Sau khi vào bàn dùng cơm, không khí tốt hơn rất nhiều, nơi nào có nam nhân nơi đó liền có rượu, Lộ Viễn bình thường cũng thường cùng đàn anh và giáo sư ra ngoài chạy mấy cái đồ án thiết kế, có đôi khi cùng người ở địa phương đó cùng nhau uống rượu, cho nên tửu lượng coi như cũng khá đi.

Sau khi bốn vị lão, trung, thanh nam nhân uống rượu với nhau, nói chuyện cũng dần nhiều lên.

Ba Lý Kiêu hỏi Lộ Viễn vài vấn đề trong việc học của cậu, không nghĩ tới ba Lý Kiêu cũng biết một ít về thiết kế, Lộ Viễn thật cao hứng theo sát mà thảo luận. Lý phu nhân thấy Lộ Viễn cũng biết đạo lý, không giống như tên côn đồ, sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều.

Nhưng thật ra Lý gia gia luôn ngồi một bên uống rượu giải sầu nghe hai người nói chuyện, , đột nhiên, ông đặt chén rượu xuống, đối Lộ Viễn nói: “Đứa bé này! Còn trẻ như vậy! Như thế nào cũng đi lên con đường này rồi!”

Lộ Viễn sửng sốt.

A, rốt cục đã đến rùi, thuyết giáo trong truyền thuyết a.

__________________

Chương 48

Chương này phản công nha mn, mình nhắc trước rùi đó a~~~



(Tấm hình này là tình cờ mình thấy được, cũng không biết nó nằm trong cái dou nào nữa )

___________@___@___________