Võng Du Chi Thúc Đẩy JQ

Chương 45: Thầy, em xin thề!



Tần suất Cổ Hiểu Tùng lên lầu ba tương đối cao.

Trên cơ bản một ngày ba lần, ngay cả khi hắn đang có tiết.

Mà mỗi lần đi ngang qua lớp 4 cũng đều chào hỏi với Khang Ninh Mông.

Thứ tư tiết thứ hai nghỉ giữa khóa không cần làm hoạt động tập thể dục, Khang Ninh Mông liền vui vẻ rộn ràng đi đến đầu bậc thang chặn Cổ Hiểu Tùng tán gẫu.

Ai ngờ sau khi trở về, không có nét mặt vui vẻ như dĩ vãng mà là mây mù che phủ, một màu âm u.

“Làm sao vậy?” Mạch Thiên Ngôn vẫn đang làm bài tập ngoại khóa tiếng anh lúc này mới chú ý tới, lo lắng hỏi.

Trên mặt Khang Ninh Mông càng trầm trọng, thê thảm đau đớn hơn, hai mắt cậu thẳng tắp nhìn Thanh Tiêu đang đứng trong văn phòng, quay qua nói với Mạch Thiên Ngôn: “Chúng ta bị lộ rồi.”

Diệp Linh Vận chiếm chỗ ngồi của Khang Ninh Mông, không ngừng biến hóa góc độ nhìn Thanh Tiêu, hy vọng có thể nhìn ra cái gì, “Chúng ta gia nhập đảng địa hạ lúc nào vậy? Cậu và Thiên Ngôn không phải con dân quốc gia Yuki tôi sao?”

Quốc gia Yuki tôi tên đầy đủ là Yuki tôi là vương đạo, Diệp Linh Vận YY [tự sướng] CP hoàng tử tennis Yukimura Seiichi X chính mình.

Năm đó lúc quốc gia này thành lập, còn có một quãng thời gian chiêu cáo thiên hạ: Năm 2013 hiện nay, Diệp Linh Vận ở Trung Z xưng đế, thành lập một vương triều mới, tên là Yuki tôi. Diệp Linh Vận tự phong Yuki và tôi đế, Trung Z bí sử xưng Yuki Thủy Hoàng. Phong Hạng Ưng lớp 7 là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Phong Khang Ninh Mông lớp 4 là thừa tướng, chưởng quản các loại quan lại. Phong Thạch Tuệ Liễm lớp 2 là Tây Bắc đại tướng quân, bảo vệ biên cương. Phong Mạch Thiên Ngôn lớp 4 là… Nha đầu rửa chân.

“Thầy Thanh Tiêu có thể đã biết thân phận của chúng ta rồi!” Khang Ninh Mông xoa mặt lo lắng, ngừng xoa mặt trong chốc lát lại tiếp tục.

Con mắt nhìn chằm chằm vào văn phòng, đợi Thanh Tiêu vừa ra tới, liền nhào tới gào thét, vừa giả bộ đáng thương vừa sỗ sàng, thận trọng ngẩng đầu nhìn Thanh Tiêu, yếu ớt giơ bốn ngón tay lên, “Thầy, em không có ý đồ gì khác, em xin thề!”

Thanh Tiêu nghi ngờ nhìn cậu.

Khang Ninh Mông xoắn lấy góc áo Thanh Tiêu, không biết nên nói như thế nào.

Cổ Hiểu Tùng đang định từ văn phòng đi xuống căn tin, đi tới, vỗ sau gáy Khang Ninh Mông một cái, nghiêm túc nói, “Nói gì thì nói đi, đừng lôi lôi kéo kéo.”

Thanh Tiêu cười khổ, lúc trò ấy kéo anh sao không thấy anh khiển trách trò ấy?

Thấy Khang Ninh Mông buông tay, đứng thẳng, Cổ Hiểu Tùng mới hài lòng đi mất.

“Thầy…” Khang Ninh Mông lại giơ bốn ngón tay lúc ẩn lúc hiện trước mắt Thanh Tiêu, “Lúc đó không phải em muốn từ chỗ thầy mò đề mục thi môn sinh vật đâu, em chỉ muốn hỏi coi có khó không… Em cũng là sau này mới biết thầy chính là Thư Vân Vong Xuyên…” Trong lòng Khang Ninh Mông âm thầm nhổ nước bọt: Như trình độ môn sinh vật của cậu dù có thấy đề mục cũng không biết đáp án!! Còn không bằng trực tiếp cho cậu đáp án!!

Thanh Tiêu cũng không nghĩ tới Khang Ninh Mông nói với anh chính là việc này.

Anh xác định Cổ Hiểu Tùng đã đi xa, mới sờ lên mái tóc quanh năm lộn xộn của Khang Ninh Mông, nhẹ nhàng nói “Thầy biết.”

Mặc dù ở trên QQ, Khang Ninh Mông xác thực có nói bóng gió về bài thi môn sinh vật, nhưng cũng là nói “Khó quá, em sẽ rất thê thảm.” “Thầy Tiêu Tiêu sẽ không có nhân tính như vậy chứ?” “Thầy ấy sẽ ra đơn giản thôi chứ?” Các loại ám chỉ Thanh Tiêu không nên ra độ khó quá BT [biến thái].

Diệp Linh Vận và Mạch Thiên Ngôn không nghe thấy Thanh Tiêu và Khang Ninh Mông đang nói cái gì, nhưng thấy tay Thanh Tiêu đặt trên đầu Khang Ninh Mông ngừng ba giây đồng hồ.

Kia là tay nam thần nhà bọn họ nha! Tay nam thần!

Lúc này, đột nhiên có người “Hừ” một tiếng, tràn đầy khinh thường cùng căm ghét.