Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 42: Quỷ thần kỳ nguyện



Tử Vong Cốc?

Nghe đến ba từ này, mọi người đang nhíu mày càng nhíu chặt hơn, kinh ngạc há hốc miệng, nói chung là gương mặt hoàn toàn bị biến dạng, phải dùng tay xoa bóp để cơ mặt khôi phục lại như bình thường! Tử Vong Cốc, có ai mà không biết chứ, nơi đó là cấm địa nha!

“Du Vân, nơi đó thực khủng bố sao?” Nguyên Bảo khó hiểu, túm túm tình nhân ống tay áo, những nơi hắn từng đi qua thực sự quá ít, dù hắn từng nói sẽ lên diễn đàn để xem qua, nhưng đáng tiếc làm như vậy không hiệu quả chút nào, bởi vì trên bản đồ của hệ thống có không ít nơi hắn chưa từng biết tới nói chi đến việc đi đến đó!

“Ân.” Du Vân gật đầu, bản thân hắn cũng chỉ được nghe nói qua, cũng chưa từng đến đó, bởi vì không phải ai cũng rảnh rỗi, ăn no rửng mỡ chạy đến mấy chỗ đó tận tình tìm hiểu!

“Nghe nói quái trong Tử Vong Cốc cấp bậc thấp nhất là 150, đại đa số là hắc ám hệ, địa hình phức tạp, quanh năm sương mù dày đặc bao phủ, hiếm có lúc nhìn thấy mặt trời, bởi vậy tạm thời bị tất cả ngoạn gia liệt vào địa phương nguy hiểm khủng bố bậc nhất!” Phần Thiên thay Bảo Bảo giải thích một chút, sau đó hướng Thanh Phong Phất Diện nói: “Ta nói có đúng không, anh dũng đại hiệp?”(Thanh: mùi dấm nồng quá, anh mở đại lý bán được rùi đó)

Thanh Phong Phất Diện cười khổ, gật đầu, “Chúng ta lần đó cũng là lầm lẫn xông vào, cuối cùng hứng chịu đại giới toàn quân bị diệt mới trốn thoát!” Lần đó thật là lầm xông, vốn dĩ đến phụ cận Tử Vong Cốc tìm nhiệm vụ vật phẩm, nhưng không ngờ xunh quanh dần nổi lên sương mù dày đặc, làm cho bọn họ bị lạc phương hướng, đợi đến khi phát hiện ra thì đã xâm nhập vào lãnh thổ Tử Vong Cốc.

Bọn họ ba lần bốn lượt tao hộ quái đẳng cấp cao tập kích, cuối cùng cân nhắc, sử dụng chiến thuật toàn thể tử vong đào thoát, bởi vì trong Tử Vong Cốc không thể sử dụng Truyền Tống Phù hay Hồi Thành Phù, đây là đặc thù của nơi này, bởi vậy mới có thể làm cho ngoạn gia kiêng kị, bị liệt vào khu vực nguy hiểm nhất trên toàn bộ hệ thống.

Đến nay vẫn không ai biết, hệ thống sớm như vậy mở ra khu vực tụ tập đầy quái đẳng cấp cao là có dụng ý gì, trong lúc ngoạn gia bình quân còn chưa tới trăm cấp như hiện tại, cơ hồ không ai ngu gì chạy tới địa phương kia chịu chết! Chẳng lẽ chỉ làm ra cho vui thôi sao?

“Bảo Bảo!”

Hai thân ảnh thon dài hiện ra trong tiểu viện, là Ngạo Thiên cùng Phạm Thiên sau khi nhận được tin tức vội vàng chạy tới, phía sau còn có Nhất Tiếu, Thập Bộ, cơ hồ toàn bộ thành viên đều đến đông đủ .

Thanh Phong Phất Diện ở trong lòng thở dài một tiếng, hai nam nhân này vừa nhìn thấy Nguyên Bảo liền tiến lên ôm lấy, hắn không chút nghi ngờ nếu như vừa rồi mình hướng Nguyên Bảo thổ lộ, tổng hội bị bọn họ tru sát, ai kêu hắn dám “Lang thị đam đam”(nhìn chằm chằm với con mắt lang sói)với bảo bối nhà bọn họ ? Giờ phút này ngẫm lại, thật đúng là may mắn không mở miệng thổ lộ.

“Ngạo Thiên đại ca, Phạm Thiên đại ca!” Nguyên Bảo vẫn theo thói quen kêu Ngạo Thiên đại ca.

“Bảo Bảo, ngươi muốn làm nhiệm vụ chuyển chức sao không gọi chúng ta ? Bảo Bảo không thích chúng ta sao?” Phạm Thiên ai oán cọ cọ Nguyên Bảo, giả khóc, sau đó lại nghiêng đầu đối Phần Thiên phát ra tia laser ghen tị. Cái tên này, dám bỏ bê công việc, chạy tới bám lấy Bảo Bảo, da mặt thật dầy a, không được, hắn cũng không thể chịu thua!

“Bảo Bảo, Tử Vong Cốc rất nguy hiểm!” Ngạo Thiên trầm giọng nói, bọn họ đã hiểu rõ đại khái sự tình.

“Ta cũng vừa mới biết thôi, nhưng nếu là ta một mình đi vào thì không có gì nguy hiểm cả!” Nguyên Bảo nói, bởi vì nếu hắn không chủ động công kích, quái vật chắc cũng sẽ không tập kích hắn.

Ách —— mọi người toàn bộ bị nghẹn, bọn họ đều quên Bảo Bảo còn có đãi ngộ này so với siêu cấp phòng hộ đều không thể bằng. Nếu nói như vậy, bọn họ muốn đi theo, cuối cùng lại trở thành trói buộc cho Bảo Bảo! Làm sao bây giờ? Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, chỉ có Thanh Phong Phất Diện là không hiểu đang có chuyện gì, vì sao Nguyên Bảo vừa nói xong, bọn họ đều thay đổi sắc mặt? Chẳng lẽ Nguyên Bảo còn có đặc thù kỹ năng nào sao?

Sau một lúc lâu.

“Bảo Nhi, ta sẽ không trở thành phiền toán cho ngươi! Tin tưởng ta!” Du Vân cầm tay Nguyên Bảo, kiên định nói, tuy rằng biết rõ Bảo Bảo một người đi là an toàn nhất đích, nhưng hắn vẫn không thể trơ mắt nhìn Bảo Bảo một mình xông vào nơi đó, bọn họ đã từng có lời nói từ đây về sau cùng nhau sấm thiên sơn thiệp vạn thủy!

“Ta chưa từng có nghĩ Du Vân sẽ là phiền toái của ta, nhưng ta sẽ lo lắng cho ngươi!” Nguyên Bảo không buông tâm nói, nghe thấy Tử Vong Cốc nguy hiểm trùng trùng, mà nam tử trước mắt lại muốn đi theo hắn mạo hiểm, hắn cảm động rất nhiều nhưng cũng tràn đầy lo lắng.

“Còn có ta!” Ngạo Thiên cũng lên tiếng, hắn sẽ không lần nữa buông tay, đừng nói đây chỉ là trò chơi, sao có thể để cho Bảo Bảo một mình độc xông vào nơi nguy hiểm chứ?! Như vậy, hắn còn gọi là ca ca sao?

“Đừng quên chúng ta nha!” Phần Thiên bá vai Phạm Thiên, cười cười nhìn Nguyên Bảo, bọn họ cũng sẽ không lui bước, cho dù phía trước là hung hiểm tột cùng.

“Đúng vậy, Bảo Bảo không được từ chối nha!” Phạm Thiên xoa mặt Nguyên Bảo, cảm giác đã lâu không được nhéo, cảm xúc rất tốt!

“Không được, ta cũng lo lắng, ta cũng nhất định phải đi!” Oa Oa Ngư nhấc tay nói, “Ta cũng sẽ cố gắng không níu chân mọi người, cho nên đừng bỏ ta lại!”

“Còn có ta!” Phi Thiên Ngư.

“Ta!”

“Đừng quên chúng ta a!”

Kết quả, toàn bộ thành viên đều nhấc tay phải tham dự.

Nguyên Bảo cảm động, hốc mắt có điểm ướt át, mọi người rõ ràng biết nơi đó cỡ nào khủng bố cỡ nào nguy hiểm, nhưng vẫn muốn bồi hắn cùng nhau, hắn thật sự thực cảm động, dù vậy, hắn vẫn không thể nhận ý tốt của mọi người, cũng không sợ làm bọn họ tức giận! Vì thế Nguyên Bảo lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, vẫn là ta một người đi thì hơn!” Hắn chỉ là đi làm nhiệm vụ, không phải đi quyết đấu sinh tử, bọn họ không cần khẩn trương như vậy!

“Không được!” Bảo Bảo vừa lên tiếng lập tức bị bác bỏ.

Du Vân dùng sức nắm thật chặt hai tay Nguyên Bảo, thấp giọng nói: “Bảo nhi, ta sẽ không để cho ngươi bỏ lại ta một mình mà đi, cho dù ngươi có đồng ý hay không!”

“Du Vân…” Bảo Bảo bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn hắn, biết người nam nhân này là nói được thì làm được.

“Cận nói rất đúng, Bảo Bảo, ngươi đấu không lại chúng ta đâu!” Phạm Thiên cũng cười nói, lần đầu cùng Du Vân ở một phương chiến tuyến.

Ngạo Thiên cũng là ánh mắt long lanh nhìn thẳng Nguyên Bảo, Phần Thiên cũng không ngoại lệ.

“Các ngươi…” Nguyên Bảo bất đắc dĩ lại vô lực thở dài.

Bất quá cân nhắc một chút sau, cuối cùng tổng kết lại Du Vân, ba vị bang chủ đại nhân, Nhất Tiếu, Thập Bộ, Thản Khắc, Thiển Xuyên, Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư tạo thành đội hộ vệ mười người! Nãi Trà Lưu Ly bọn họ bởi vì cấp bậc không đủ trăm cấp nên Nguyên Bảo không muốn bọn họ đi theo, lý do là nguy hiểm dễ bị rụng cấp, còn lại là do đội hộ về này hắn muốn khuyên cũng khuyên không được, nên đành ưng thuận!

Sau đó, đang lúc mọi người tin tưởng tràn đầy hưng phấn lâng lâng, lại vì một câu của Thanh Phong Phất Diện đả kích đánh bay trở về mặt đất, Thanh Phong chỉ hỏi: “Các ngươi tìm được Quỷ thần kỳ nguyện ?”



Đúng vậy, vật phẩm mấu chốt của nhiệm vụ “Quỷ thần kỳ nguyện” trước mắt còn vô tung vô ảnh, vậy nhóm bọn hắn khí thế nhất trời chuẩn bị hướng Tử Vong Cốc xuất phát là đi làm cái gì, đến đó để tự ngược sao?

Bọn họ đều do nhất thời hứng khởi, hoàn toàn quên mất còn chưa tìm được tin tức của vật phẩm nhiệm vụ, còn nghĩ đi làm bảo tiêu cho Nguyên Bảo, ân, phải kiểm điểm a kiểm điểm, không thể lại để cho ngoại nhân chê cười! Mọi người buồn bực tuột xuống tận đáy, Phần Thiên còn không khách khí trừng mắt nhìn Thanh Phong Phất Diện liếc một cái, người ta thực vô tội thầm nghĩ, hắn chỉ là hỏi một một vấn đề thôi mà, làm sao lại trừng hắn! ?

Bảo Bảo nhìn đến mọi người đích biểu tình, rất muốn cười, chỉ là sợ nếu thật sự bật cười sẽ làm bị thương lòng tự tôn của mọi người, đành phải giấu ở trong lòng, bất quá, bằng hữu của hắn thật sự đều rất tốt!

Sau đó, Thanh Phong Phất Diện cáo từ , tuy rằng hắn rất muốn ở lại ngây ngốc thêm một chút, nhưng là không chịu nổi luôn có băng kiếm sương đao hướng trên người hắn khảm, đành phải lui lại, còn nhiều thời gian mà, Nguyên Bảo chắc là không cự tuyệt kết bằng hữu, đúng vậy, cũng chỉ có thể làm bằng hữu!

Nhiều người dễ làm việc, trải qua trên mọi phương diện toàn bộ tra tìm, rốt cục đã có tin tức “Quỷ thần kỳ nguyện”.

“Chính là nơi này?” Nguyên Bảo chỉa chỉa tiểu viện trước mặt. Là một tiểu viện hai gian nửa làm từ cây cỏ, phía trước có đủ loại cây cỏ hoa lá mang tới cảm giác đạm mạc.

Nghe nói đây là nơi ở của chủ nhân “Quỷ thần kỳ nguyện “, thật hay giả thì không có ai biết được, bởi vì chủ nhân nơi này không dễ dàng tiếp kiến khách nhân, thật là một vị lão nhân NPC cổ quái!

Tất cả mọi người nhìn Nguyên Bảo gật đầu, Bảo Bảo đành phải tiến lên gõ cửa, “Thực xin lỗi, có người ở nhà không?”

Không chút độn tĩnh, Nguyên Bảo lại hỏi một lần.

Một lát sau.

Cửa tiểu ốc đột nhiên mở ra, xuất hiện một vị lão nhân gầy gò, tóc hoa râm, khoảng sáu mươi tuổi, gương mặt thoạt nhìn rất hợp ái, không biết người cung cấp tin vì sao nói lão đầu này cổ quái!

“Lão gia gia, người khỏe!” Nguyên Bảo lễ phép nói.

Lão nhân không nói chuyện, nhìn thấy Nguyên Bảo xong vô cùng sửng sốt, rồi lại nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt hơn rũ xuống, trong mắt hiện lên lưu quang thần bí, nhưng với những người khác thì lại không thèm liếc mắt một cái, cứ như là nhà hắn đột nhiên dư ra thêm mấy cây cột mà thôi.”Có việc?” Hắn chỉ hỏi Nguyên Bảo.

“Lão gia gia, ngài nghe nói qua ‘Quỷ thần kỳ nguyện’ không?” Nguyên Bảo hỏi.

Lão nhân ánh mắt chợt lóe, trở lại vào nhà, “Một mình ngươi vào, những người khác ở ngoài cửa chờ!”

Nguyên Bảo quay đầu lại nhìn mọi người, nhẹ nhàng gật đầu một cái, đi theo vào, đóng cửa lại.

Quả nhiên đủ quái, bất quá, vận khí của Bảo Bảo cũng thật tốt quá đi, nghe nói lão đầu này bình thường ai cũng không nhìn. Mọi người bị ngăn lại ở bên ngoài thầm nghĩ, chẳng lẽ là do cái gì “Thiện nhân” có tác dụng sao? Bảo Bảo hẳn là không có gì đi? Lão đầu kia chắc sẽ không gây rối đi?(Tác giả: Uy uy, các ngươi đang nghĩ cái gì hả? )

Trong khi đội hộ vệ Nguyên Bảo đang ở bên ngoài miên man suy nghĩ, liền nhìn thấy Nguyên Bảo đã trở ra, sau đó nhìn thấy trong lòng bàn tay đang cầm một viên đá bóng loáng, lớn cỡ trứng chim bồ câu, màu sắc mờ mịt, nhìn qua giống như một viên bảo thạch bị che dấu đã lâu, lộ ra một cỗ đau thương cùng bi thương không biết là từ đâu.

Mọi người lắc đầu, đem loại mạc minh kỳ diệu suy nghĩ này để trong đầu, “Bảo Bảo, đây chính là ‘Quỷ thần đích kỳ nguyện’?” Phần Thiên hỏi, có điểm không thể tin được, hắn còn tưởng rằng phải là thứ gì vĩ đại lắm, không ngờ lại chỉ là một cục đá bình thường, cũng không phải bảo thạch gì.

Nguyên Bảo gật đầu, cũng đoán biết được suy nghĩ của mọi người, hắn từ lần đầu nhìn thấy cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là sau khi cầm trên tay, lại phát hiện mình cảm nhận được một cỗ đâu thương từ phiến đá truyền tới, là bởi vì lưu lạc bên ngoài, không thể trở lại thần điện cho nên mới bi ai sao? Nguyên Bảo cũng không biết, nhưng có một điều chắc chắn, viên đá này chính là “Quỷ thần kỳ nguyện” mà bọn họ muốn tìm.

“Đi thôi, đến Tử Vong Cốc!” Hắn đối mọi người nói.

Lúc bọn họ đi rồi, cánh cửa tiểu ốc lần thứ hai mở ra, vị lão nhân cổ quái kia ở cửa, yên lặng ngóng theo thân ảnh Nguyên Bảo đi xa dần, đột nhiên thở dài một tiếng, nói nhỏ: “Quả là rất giống! Thật sự là ngoài ý muốn a, Như Lan…” Thanh âm dần dần thấp, bóng người cũng phút chốc biến mất, nói đúng hơn là ly tuyến(logout)!

Về phần Nguyên Bảo bọn họ tự nhiên không biết phía sau xảy ra chuyện gì, bọn họ đang chạy tới Tử Vong Cốc, hy vọng có thể mau chóng đích hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì chỉ còn bảy ngày nữa là đến kì quái vật công thành chiến tiếp theo!