Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 37: Ô long tuyển mỹ đại tái? (hạ)



“Ta không mặc, tuyệt đối không mặc loại quần áo này!”

Nguyên Bảo ra sức đấu tranh, vì bản thân tranh thủ chút quyền lợi cùng lập trường, đáng tiếc thế đơn lực bạc.

Sáng sớm, Y Chức liền cùng nhóm bằng hữu của nàng, cũng chính là những nữ sinh đồn trú ở cổ thành này, ôm một đống lớn quần áo đến, kích động bắt hắn mặc thử cho các nàng xem. Mà Nguyên Bảo rốt cục cũng biết vì sao Y Chức hội cùng các nàng có thể trở thành bằng hữu, bởi vì đều là người cùng sở thích!

“Đến, Bảo Bảo, mặc vào xem, tất cả đều là chuyên môn làm cho ngươi, chúng ta suốt đêm không ngủ, mỗi người một bộ, Bảo Bảo đến!” Nữ sinh tên gọi Lang Nữ tươi cười chảy nước miếng, khuyến dụ Nguyên Bảo. Từ khi biết Bảo Bảo cùng Y Chức coi như là bằng hữu, các nàng lại càng hưng phấn, bằng hữu, còn không phải là dùng để giải buồn cùng trêu đùa sao! Đáng thương Bảo Bảo nhu thuận tiểu dương, xem như rơi vào lang oa(hang sói)!

“Tuyệt đối không cần!”

“Hảo Bảo Bảo, ngoan Bảo Bảo, tới thử xem, chỉ thử thôi, kỳ thật tất cả tuyển thủ đều mặc y phục như vậy nga!” Những nữ sinh bên cạnh cũng đồng dạng có biểu tình nhanh chảy nước miếng.

“Tuyệt đối gạt người!”

“Không có lừa ngươi a, bằng không ngươi thử nghĩ xem, tuyển thủ vì sao toàn bộ đều ở trong này, làm cho phòng ốc của chúng ta cũng không đủ dùng, bởi vì bọn họ cũng muốn mặc thử mấy bộ y phục này!” Lang Nữ vẻ mặt đứng đắn giải thích, kỳ thật ở sau lưng dùng sức kiềm chế.

Thật ra, cho bọn họ ở trong này, một phần là để tiện việc thử y phục, nhưng kỳ thật là để dễ dàng cho hệ thống quản lý, bởi vì chỉ có ở bên trong Ba Đế Lạc cung, nam tính ngoạn gia mới có thể mặc y phục nữ tính, hơn nữa chỉ hạn chế trong mấy ngày diễn ra cuộc thi! Nếu không, mọi người có thể tùy tiện loạn mặc y phục, trò chơi chẳng phải sẽ trở thành một mớ lộn xộn! ? Tuy rằng, chân chính nghĩ muốn mặc y phục của nữ hài tử chỉ có lác đác vài người!

“Ta… không tin!” Nguyên Bảo vừa nhìn thấy mấy bộ y phục, trên đầu mây đen bao phủ.

Mấy bộ siêu hoa lệ lễ phục cơ hồ toàn bộ dùng vải mỏng cùng tơ tằm bán trong suốt tạo thành, hơn nữa trên thân áo hở rất nhiều chỗ, không chỉ hở vai, toàn bộ phần lưng cũng không có gì che đậy! Nhìn hắn đã được mười chín tuổi, nhưng trừ bỏ lúc tắm rửa, không khi nào lộ ra nhiều da thịt như vậy, còn thân dưới thì là một loạt những kiểu quần dài váy ngắn, phiêu lượng bay phấp phới! Bảo Bảo một mực ôm cổ Mặc Mặc không chịu buông tay, dùng sức trừng mắt mấy bộ y phục kia.

Các nữ sinh cùng Y Chức ánh mắt giao nhau trao đổi, Y Chức tiến lên nói: “Tiểu bất điểm, ngươi thấy mấy bộ y phục này có chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể sửa lại!” Phương thức tác chiến đổi thành lấy lui làm tiến.

“… Toàn bộ!” Bảo Bảo liếc mắt nhìn mấy bộ y phục trong suốt kia.

“…” Lần này đổi lại là Y Chức các nàng không nói gì.

Nãy giờ vẫn thủy chung không phát biểu gì, Du Vân lúc này lên tiếng, “Y Chức, có thể thay đổi thành mấy loại vải dệt dành cho lễ phục như thông thường không, này đó đối với Bảo Nhi mà nói, hắn không thể chấp nhận rồi, còn nữa, sau lưng không cần khoét sâu như vậy, hình thức như bình thường là được!” Hắn tuy rằng cũng muốn xem Bảo Bảo mặc nữ trang, nhưng nếu như là loại này nữ trang, thì hắn tình nguyện không cần! Đương nhiên, nếu Bảo Nhi có thể để lúc không người mặc cho hắn xem thì là chuyện khác!(Thanh: fetish của anh ngày càng lộ nga)

Y Chức lần thứ hai cùng các bằng hữu nhìn nhau, sau khi tạm thời đạt thành hiệp nghị, các nàng cũng không tiếp tục làm phiền Tiểu Bảo Bảo!

“Du Vân ——” Nguyên Bảo thê thảm nhào vào ***g ngực quen thuộc, “Mấy nữ sinh này thật là đáng sợ, ta tuyệt đối không mặc mấy bộ y phục đó!”

“Hảo hảo, đều nghe Bảo Nhi, ta cũng sẽ giúp Bảo Nhi mà!” Du Vân vân vê tóc của hắn, cười khẽ.

“Ân!” Bảo Bảo vừa lòng gật đầu, nghe nói sủng vật tuyển mỹ bên kia cũng cần chuẩn bị y phục, nhưng hắn tuyệt đối không muốn để Mặc Mặc phải giả trang, sẽ làm mất đi Lang Vương phong phạm của nó, bản sắc diễn xuất là tốt rồi! Trên thực tế, hắn không muốn cho Mặc Mặc lên sân khấu, chỉ là mấy nữ sinh này nói linh tinh cái gì khó gặp, khiến cho người khác mở mang kiến thức vân vân…

“Không biết những tuyển thủ khác, bọn họ nghĩ thế nào lại đi tham gia cuộc thi này?” Nguyên Bảo nói nhỏ, thật sự nghĩ không ra.

“Vậy không cần suy nghĩ, nơi này có một vườn hoa hồng, cùng đi nhìn xem?”

“Hảo!” Nguyên Bảo đứng dậy, “Mặc Mặc, chúng ta đi xem hoa!”

Vì thế hai người thêm một con cự lang, đề huề cùng đi ngắm hoa, tạm thời đem chuyện tuyển mĩ đại tái ném tới sau đầu!

….

“Bảo Bảo, đến, lần này ngươi nhất định phải mặc!”

Lại tới nữa! Nguyên Bảo bất đắc dĩ thở dài, thân mình không tự chủ lui về phía sau.

Y phục lần này không hở hang như lần trước, nhưng vì cái gì kiểu dáng lại trở thành… đáng yêu? Thoạt nhìn thực thích hợp cho phấn nộn tiểu nữ sinh mười bốn mười lăm tuổi mặc, vấn đề ở đây hắn là nam sinh a, những nữ nhân này tại sao không chịu suy nghĩ gì mà cứ làm chứ? !(Tác giả: Bảo Bảo, đừng hoài nghi, các nàng chính là suy nghĩ phi thường tường tận mới làm!)

“Không thể không mặc sao?” Bảo Bảo nhỏ giọng nói.

“Không được!” Tấc cả nữ sinh có mặt nhất trí trả lời, thanh âm leng keng hữu lực.

“Tiểu bất điểm, y phục lần này toàn bộ đều dựa theo yêu cầu của ngươi nga, Bảo Bảo ngoan, không được phủ nhận thành quả lao động của mọi người a!” Y Chức đến gần Nguyên Bảo, hai tay đưa lên má Bảo Bảo sờ soạng một phen, trong lòng thầm than cảm giác thật sự rất tốt!

“Nhưng…” Nguyên Bảo dùng khóe mắt nghía nghía, muốn… chạy trốn quá!

“Đến đến, tỷ tỷ tự mình giúp ngươi đổi, sẽ không làm đau ngươi, đến đây đi!” Lang Nữ cũng tới gần Nguyên Bảo, xuất ra trảo thủ.

“Không cần, ta tự mình thay!” Nguyên Bảo lập tức đầu hàng , “Du Vân, giúp ta!” Hướng tình nhân vươn tay.

“Tốt lắm, mọi người vẫn nên ra ngoài trước đi.” Du Vân mỉm cười đem mấy nữ nhân đưa ra ngoài cửa, trở về cầm lấy nhất kiện y phục, tinh tế nhìn, ân, quả thật phi thường thích hợp Bảo Bảo, màu sắc chủ đạo là hồng nhạt, điểm thêm những đóa hoa nhỏ tinh tế, phong cách có chút giống váy công chúa nhưng có thêm chút biến tấu, trông càng đáng yêu hơn, hơn nữa tóc giả cũng chuẩn bị tốt, còn có một đôi giày thủy tinh.(Phong: toàn màu hồng, khiếp>< Ta chỉ thích màu đen thui) Cận Du Vân cười khẽ đem tất cả quần áo đều lật xem một lần, mỗi bộ đều có các loại phụ trang đặc biệt cùng giầy phối hợp, xem ra các nàng thật sự đã bỏ rất nhiều công sức. Cuối cùng, Du Vân chọn một bộ váy dài chạm đất thiển anh sắc(màu hoa anh đào), bộ này đại khái là mẫu đơn giản nhất trong số y phục kia! “Bảo Nhi, đến thử xem! Nếu không những người đó sẽ không bỏ qua cho ngươi nga!” Du Vân nâng cao bộ váy trong tay. Bảo Bảo bặm bặm cái miệng nhỏ, chầm chập bước qua, ghét bỏ nhìn thoáng qua một cái, sau đó cắn răng cởi y phục trên người! Sau khi được Du Vân giúp thay y phục, mang tóc giả, chỉnh trang lại trang phục, một cái phi thường kiều tiễu đáng yêu nữ sinh xuất hiện! Khuôn mặt xinh xắn do ngại ngùng mà ửng đỏ, đôi mắt to ngậm nước lóe lên vẻ e lệ, tựa như một nàng công chúa bị giam trong tòa tháp cao, đang chờ đợi hoàng tử của nàng!(Tác giả: Thực tế là Bảo Bảo do xấu hổ mà đỏ mặt, mắt lệ quang là do muốn khóc!) “Oa a, thật đáng yêu, hảo phiêu lượng! Tiểu Bảo Bảo quả nhiên thực thích hợp nữ trang!” Mấy vị nữ nhân từ ngoài cửa chui vào, chen chúc đến bên người Bảo Bảo, đem Bảo Bảo đáng thương vây hãm trong vòng tay của các nàng, mặc cho các nàng vân vê, xoa nắn. “A rồi rồi, Tiểu Bảo Bảo, ngày mốt khi chính thức tham gia trận đấu, không được mặc quần dài như vầy bên trong, không phải đã chuẩn bị vớ dài cho ngươi sao, còn có cả giày nga!” Một nữ sinh thực chủ động kéo mấy lớp váy lên, kết quả nhìn thấy Bảo Bảo còn mặc quần dài – trang bị của hệ thống! Mà Nguyên Bảo thì bị hành động kéo váy của nàng làm hoảng sợ, mặt đều đỏ lên, vội vàng đè xuống che lại, đồng thời phản bác: “Không cần, ta không muốn đi vớ dài, cùng lắm ta sẽ cẩn thận không để cho người khác nhìn đến quần dài bên trong là được!” “Sao có thể làm vậy được, dù sao đến lúc đó tất cả tuyển thủ đều phải mặc như vậy, Tiểu Bảo Bảo cũng không thể ngoại lệ!” Lang Nữ cười lắc lắc ngón tay nói, bác bỏ Nguyên Bảo kháng án. “Tiểu bất điểm, ta thật mong chờ cuộc thi ngày mốt a, hai ngày này chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng sửa chữa, nhất định sẽ làm cho tiểu bất điểm nổi tiếng!” Y Chức cũng là cười đến thoải mái, làm gương mặt xinh đẹp của nàng xinh đẹp càng thêm mị lực bức người! Ta cũng cần mà —— Nguyên Bảo ở trong lòng hô to, nhưng hết thảy đã thành kết cục định sẵn, hắn vô lực xoay Càn Khôn! Kỳ thật tuyển mỹ đại tái ‘có chút khác biệt’ lần này đã sớm gây oanh động lớn trên diễn đàn, Nguyên Bảo không phải người thích lang thang trên diễn dàn cho nên mới không biết cuộc thi lần này được hưởng ứng mãnh liệt cỡ nào; mà Du Vân cũng không phải người hay chú ý nhàn sự, bởi vậy mới có thể kỳ vãn nhất chiêu, một mực ở bên Bảo Bảo. Cũng cho nên, vào buổi sáng hôm diễn ra cuộc thi, Nguyên Bảo từ hậu đài nhìn thấy kịch trường hình tròn trong Ba Đế Lạc cung đầy ắp người, sợ tới mức chân mềm nhũn! Kịch trường vốn chỉ có thể chứa ba trăm người, lúc này lại chen lấn tới gần năm trăm người, trong đó đại bộ phận là nữ hài tử, Nguyên Bảo rốt cục biết được nguyên lại trong trò chơi lại có nhiều nữ ngoạn gia cùng sở thích đến vậy! Vừa thấy nét mặt hưng phấn của các nàng, Nguyên Bảo đã nghĩ phải rút lui có trật tự, nhân cơ hội chuồn êm.(Thanh: Ta nói nữ giới đều có máu fangirl ngầm) “Tiểu Bảo Bảo, đến đến, trang điểm một chút!” Lang Nữ bắt lấy Nguyên Bảo, kéo trở về phòng nghỉ. “Không cần! Hảo khổ sở!” Nguyên Bảo cự tuyệt. “Nhưng nếu không trang điểm, để đèn chiếu vào một lúc sẽ giống quỷ, như vậy càng khó coi!” “Ta đây thà rằng giống quỷ!” Vừa lúc có thể cùng Boss Quỷ đầu Mộ Thiên làm bạn! “Chỉ điểm thêm một ít son môi thôi!” Lang Nữ khuyến dụ. “Kia cũng không cần!” Bảo Bảo thực kiên quyết. Lại nói, những người khác đâu có ai trang điểm. “Lang Nữ, Bảo Nhi không muốn thì thôi, đừng miễn cưỡng hắn !” Du Vân hoà giải nói. “Được rồi, tha cho ngươi !” Lang Nữ phi thường tiếc nuối buông tay. Nàng thật sự rất muốn trang điểm cho Bảo Bảo, đáng tiếc! Lúc này, người chủ trì đã xuất hiện trên sân khấu, bắt đầu diễn thuyết mở màn đầy ngẫu hứng, khuấy động không khí tại hiện trường. Nghe được nữ hài tử dưới sân khấu la hét chói tai phối hợp, Nguyên Bảo liên tục lau mồ hôi đang chảy như mưa. Nghe nói, cuộc thi lần này, hệ thống đã quyết định truyền hình trực tiếp, nếu bị Ngạo Thiên đại ca cùng Phạm Thiên đại ca nhìn thấy, không biết biểu tình bọn họ sẽ như thế nào, có khi nào bị hắn dọa ngất không? Nguyên Bảo cảm giác tương lai là một mảnh đen tối, mặt trời hoàn toàn bị mây đen che phủ! Du Vân hôm nay mặc một thân thâm sắc kỵ sĩ trang, càng toát ra tư thế oai hùng, mái tóc đen dài không buộc lên, tùy ý thả tung, chỉ cố định bằng một chuỗi trang sức thủy tinh đơn giản trên đầu, giữa trán điểm một hạt châu tử sắc hình giọt nước, làm gương mặt thanh tú của hắn tăng thêm một phần lịch sự tao nhã cùng thần bí.(Thanh: Tác giả miêu tả làm mình nhớ tới Val trong Crimson Spell, tóc cũng thả dài, cũng cài trang sức trên tóc. Phong: Óe, Crimson Spell, yaoi, hoho, bà nghĩ tới em nó cảnh nào thế??? Thanh: Bà đen tối quá, tui chỉ là nói tạo hình của Val thui) “Du Vân, làm sao bây giờ, ta thật khẩn trương!” Nguyên Bảo nắm lấy tay Du Vân, tuy rằng rất muốn tán thưởng vẻ tuấn dật của hắn, nhưng hiện giờ cảm giác khẩn trương lo lắng đã hoàn toàn khống chế thân thể hắn, làm cho hắn khi nói liên tục đều có điểm run rẩy. “Không có việc gì, có ta cùng ngươi cùng lên, cho nên Bảo Nhi không cần khẩn trương, cứ coi bên dưới là phông nền TV là được!” Du Vân vuốt ve gương mặt có chút trắng bệch của Bảo Bảo, ân, xem ra Bảo Nhi quả thật thực khẩn trương mà. “…” Bảo Bảo chỉ gật đầu, phông nền TV, phông nền TV, cứ coi khán giả như phông nền là được, hắn miệng không ngừng niệm, vừa tới tới lui lui, không ngừng loạn chuyển ở sau hậu đài! Thế mà Y Chức bọn họ lại còn an bài hắn là người cuối cùng, chẳng lẽ các nàng không biết như vậy sẽ làm hắn càng thêm khẩn trương sao? Sớm một chút lên đài có thể sớm một chút chấm dứt, cứ thế này chờ đợi tới cuối cùng mới có thể lên đài, chẳng phải là muốn dày vò hắn sao? Ông trời, xin ông đó, làm cho thời gian qua nhanh nhanh lên đi! Bảo Bảo cố gắng cầu nguyện! Thời gian như từng hạt cát, từng hạt từng hạt chậm rãi chảy qua, ngay lúc Bảo Bảo sắp sửa liều mình phá vòng vây chạy trốn, rốt cục nghe thấy tin tốt từ người chủ trì, “Sau đây là tuyển thủ cuối cùng của cuộc thi lần này, NO. 86, hắn sẽ mang đến cho mọi người cảm giác hưởng thụ hoàn mỹ, sẽ không làm mọi người lãng phí hy vọng. Như vậy thỉnh mở to mắt, không nên bỏ qua, bây giờ mời tuyển thủ Nguyên Bảo lên sân khấu!” “Đi thôi!” Du Vân cười cười, ôn nhu dắt tay Nguyên Bảo, đi ra cánh gà, xuất hiện trên sân khấu. “Nha a ——” “Thật đáng yêu ——” dưới đài bạo phát! Đối mặt cảnh tượng trước mắt, Nguyên Bảo vốn đang thực khẩn trương, nhưng sau khi nghe Du Vân đối hắn nói một câu, hắn liền đem những người này quên hết. “Ta yêu ngươi, Bảo Nhi, cùng ta cả đời nhé!” Du Vân ôn nhu cười, dùng thanh âm chỉ có Bảo Nhi có thể nghe thấy, đối một mình Bảo Nhi nói. Tình cảnh này, làm cho hắn đột nhiên có xúc động hướng Bảo Bảo nói hết tiếng lòng, kìm lòng không đậu lời yêu đã thốt ra.(Phong: tỏ tình ở chốn thế này em nó khó từ chối, anh khôn quá) Nguyên Bảo ngây dại, nhưng là lại lập tức nở nụ cười, như là có ánh mặt trời từ trong tâm tỏa ra, cả người sinh động, lại mỹ lệ nhu hòa, càng làm cho người ta đẹp mắt! “Ta cũng yêu ngươi, Du Vân, tuy rằng ta không biết thực yêu thích có tính là yêu không!” Hắn ngửa đầu nhìn Du Vân, trong đôi mắt to trần đầy hạnh phúc cùng vui sướng! “Cám ơn!” Du Vân khuynh thân nhẹ nhàng hôn lên trán Nguyên Bảo, sau đó cùng hắn sóng mắt dây dưa. Dưới đài đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh , tất cả mọi người yên lặng nhìn hai người trên đài đối mắt đưa tình, không đành lòng phát ra một chút thanh âm phá hư không khí ngọt ngào lúc này. Cuối cùng, vẫn là Du Vân có phản ứng trước, hắn hướng mọi người dưới đài thản nhiên cười, sau đó khom người ôm lấy Nguyên Bảo, tiêu sái rời đi, phía sau nghe thấy một mảng tiếng thét chói tai vang trời!(Thanh: á á á, hú hú hú…Phong: bình tĩnh, bình tĩnh, hohoho) “Này này, im lặng! Im lặng! Vừa rồi chính là tuyển thủ cuối cùng của cuộc thi hôm nay! Như vậy các vị khán giả đã chọn ra được tuyển thủ yêu thích nhất chưa? Hiện tại, bắt đầu bỏ phiếu! Thời gian là mười phút!” Người chủ trì khàn cả giọng hô to, bởi vì âm thanh ở dưới đài so với hắn dùng microphone còn lớn hơn nhiều. Trên hai màn hình lớn, không ngừng chiếu đi chiếu lại ảnh chụp 86 tuyển thủ nữ trang, mà mấy *** phiếu cũng đang bận rộn tiến hành công tác thống kê. Giảm khảo của cuộc thi lần này chính là tất cả khán giả dưới đài và ở bên ngoài! Mỗi người chỉ được quyền bầu một phiếu, tuyển thủ đạt được số phiếu cao nhất là quán quân! Nguyên Bảo không để ý cuối cùng kết cục như thế nào, lúc này hắn đã cùng Du Vân dưới sự che dấu của Mặc Mặc, trộm ly khai Ba Đế Lạc cung, thuận tiện cho rơi cuộc thi của Mặc Mặc, dù sao hắn đã hoàn thành nhiệm vụ rồi; hắn cũng không biết giờ phút này ở Đế Thiên Thành, có một đám người, đang trừng to mắt, nghẹn họng trân trối nhìn kết quả công bố quán quân, sau đó toàn bộ hóa đá. Cứ như vậy, hành trình ở Tác Nhĩ Nặc thành của Bảo Bảo, Ô Long tuyển mỹ đại tái, xem như kết thúc viên mãn, ân, thật đáng mừng… phải không? !