Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 48: , Tôi đau lòng



Lại nói Tô Lê sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, cậu ta liền cắm đầu cắm cổ chạy đi. Tạ Phi nhìn bóng lưng vội vàng chạy đi của cậu ta cảm thán, thiếu niên như gió, chờ đợi cậu sẽ là cái gì đây?

"Sao anh không tự mình đi lấy?" Tạ Phi vừa đi vừa nghi ngờ hỏi La Khanh.

La Khanh chớp chớp mắt, "Tôi không nỡ rời xa cậu mà."

"Nói tiếng người."

"Bởi vì tiếp theo chúng ta còn có việc quan trọng cần đi xử lý."

"Chúng ta?" Tạ Phi càng thêm nghi ngờ, cậu với La Khanh thì có chuyện gì để bàn bạc xử lý cơ chứ? Tên La Khanh này chắc không phải lại đưa ra cái chủ ý quái quỷ gì đó đi?

Dường như thấy được sự nghi ngờ của Tạ Phi, La Khanh cười hỏi: "Cậu không phát hiện ra gần đây Ngôn Nguyệt Bạch không đúng lắm hả?"

Bước chân Tạ Phi dừng lại, "Không đúng lắm?", nhắc mới nhớ, dường như mấy ngày hôm nay Ngôn Nguyệt Bạch thực sự có điểm không đúng lắm, ở trên công ty cũng không thấy bóng dáng cậu ta, mặc dù trước đây cậu ta cũng từng như vậy, nhưng sau khi nghe La Khanh nhắc nhở, Tạ Phi mới phát hiện điểm không hợp lí trong mấy ngày nay. Đã nhiều ngày Ngôn Nguyệt Bạch không có tới văn phòng làm phiền cậu rồi.

"Ý anh là....."

"Đi thôi, tôi chậm rãi nói với cậu."

Bên kia, Tô Lê dựa theo địa chỉ mà La Khanh đưa cho cuối cùng cũng tìm được vị trí cần tới, một nhà hát kịch ở góc phố nhỏ hẻo lánh, chỉ là Tô Lê còn chưa có tiến vào đã bị chặn lại. Đứng bên ngoài cửa là một người đàn ông cao to, đeo cặp mắt kính đen nghếch cằm nhìn Tô Lê, "Cậu định làm gì?"

Tô Lê thân cao 1m75 chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh ta, cậu chậm rãi nuốt ngụm nước miếng, "Tôi đến tìm......" ấy hể, tôi tới tìm ai vậy nè? Tô Lê sờ sau gáy mình, hình như La Khanh căn bản không có nói cho cậu ta biết cậu ta nên tới tìm ai a, "Cái này, chú à, Tôi đến tìm bạn của La Khanh."

"Gọi tôi bằng anh." Vị chú nọ bất mãn trừng cậu ta một cái.

"Hả?"

"Gọi bằng anh." người đối diện đẩy nhẹ mắt kính, giọng nói trầm xuống mang theo giọng mũi, làm người ta sợ hãi.



Trong lòng Tô Lê âm thầm rơi lệ, cậu không phải thấy sang bắt quàng làm họ đâu mà, thực đó, "Anh trai... ngài có thể nói cho tôi biết bạn của La Khanh có ở bên trong hay không?"

Anh giai nọ lại đánh giá Tô Lê một lượt, sau đó gật đầu nhường chỗ cho cậu chàng tiến vào, "Vào đi."

Bởi vì La Khanh có gọi điện báo trước nên Tô Lê cũng coi như thuận lợi tiến vào. Chỉ là không biết vì sao, bạn học Tô ẩm ương rõ ràng được quang minh chính đại mời vào trong nhà, nhưng sau khi qua ngưỡng cửa, bước đi của cậu lại ngày càng quỷ dị, càng ngày càng giống như ăn trộm đang bước từng bước vào vùng đất cấm. Cậu nấp vào bên cạnh một cái cột nhà, nhanh tay nhanh mắt kéo lấy một người đàn ông đang bưng trà qua đây.

Mẹ nó, sao lại là một người đàn ông nữa. Tô Lê trừng to mắt, chớp a chớp, "Xin hỏi......"

Người đàn ông xoay đầu nhìn cậu ta một cái, ánh mắt sắc bén như đao róc thịt làm dây thần kinh của Tô Lê tê dại, tới một đao, lại đến một đao, ngàn đao vạn đao bay qua xong mới trầm giọng nói một câu, nói xong liền xoay người bỏ đi, "Thiếu gia ở sau hậu đài."

"Hô...... thật nguy hiểm, đây rốt cuộc là nơi nào nha?" Tô Lê nhanh chóng chuồn đi, vỗ nhẹ lồng ngực tự mình lẩm nhẩm, 'Chắc không phải căn cứ của tổ chức tà ác nào đó chứ...... lẽ nào La Khanh đại nhân nhìn ra điểm này lên mới phái cậu tới hay sao?'

Trong nhà hát kịch, người ở lầu trên, lầu dưới hoặc đứng một chỗ hoặc đi qua đi lại, ánh mắt nhìn về phía 'vị khách từ trên trời rớt xuống' đang lấm lét di chuyển ở phía kia. Xoay qua nói vài câu với người bên cạnh, thấy người ta cũng nghi hoặc không kém.

"Ấy các người có biết cậu ta tới làm gì không?"

"Không biết......"

"Lẽ nào là đang muốn dùng chiêu thức thủ đoạn gì? Bằng không tôi đi thử cậu ta một cái xem sao?"

"Đừng có làm bậy, đó là người do La tiên sinh phái tới, động tới cậu ta không cẩn thận lại chọc giận thiếu gia đó."

"Không đúng, Thiếu gia khẳng định sẽ không tức giận....."

"Nhỡ thiếu gia tức giận thì biết làm sao?"

"Tự cầu nhiều phúc, tự đốt cho bản thân ba nén hương trước đi"

"Lại nói rốt cuộc là cậu ta đang làm cái gì thế? Hậu đài không phải ở hướng đằng kia sao."

"Aishhh cậu ta lại vòng trở về rồi, rốt cuộc cũng tìm đúng chỗ.

"Các người nói lúc này thiếu gia đang làm cái gì ở hậu đài nhỉ?"

"......"

"......"

"Đi nhanh, trời ạ! nếu không liền không kịp bây giờ! Nhất định phải chặn được cậu ta lại!" Bởi vậy, cả tầng lầu liền biến thành gà bay chó sủa, có người ba bước thành hai vội vàng chạy xuống dưới lầu, có người trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, còn có một đường đạp đổ vô số ghế ngồi lao xuống, nói chung là như một hồi nước lũ càn quét chảy qua.

Mà lúc này, Tô Lê đang đứng trước cửa hậu đài, trái tim nhỏ hiếu kì đập loạn đang nhảy tới nhảy lui trong lồng ngực. Hậu đài là ở đây đi, bạn của La Khanh ở bên trong à, tôi vào nha, tôi thực sự đi vào nha......

"Lách cách --" Cửa gỗ theo phong cách cổ xưa bị đẩy ra, Tô Lê từ ngoài cửa ngó đầu vào thăm dò, nhìn ngó bên trong, "Hallo, có ai không? Sách ký tên cậu có ở đây..... không....."

Trời ạ, tôi đang thấy cái gì vậy nè?!



......

"Cái gì? Anh nói Phong hạc cô nương là Hà Thấm?!" Tại một tiệm cà phê bên kia thành phố, Tạ Phi hai tay chống trên bàn đứng bật dậy, kinh ngạc trên mặt chậm chạp không chịu tan.

Khách hàng bốn xung quang đều bị Tạ Phi dọa tới lần lượt liếc nhìn về phía cậu ta một cái. Tạ Phi phát giác bản thân đã thất lễ, nhanh chóng ngồi trở lại vị trí, hai mắt lại nhìn chằm chằm về phía La Khanh, "Anh không phải là đang đùa với tôi đấy chứ?"

"Đây không phải là chuyện đùa, Tạ Phi." La Khanh cầm cái muỗng khuấy nhẹ cà phê trong cốc, "Ngôn Nguyệt Bạch không nói với cậu, chính vì sợ cậu nhất thời không có cách nào tiếp nhận nổi chuyện này. Dù sao năm đó người chút suýt nữa thì đính hôn cùng Hạ Thanh Hà chính là cô ấy."

Sao có thể như thế? Tạ Phi nghĩ không thông, tình huống trùng hợp đến cẩu huyết như vậy sao có thể phát sinh trên người cậu được cơ chứ? Mà Ngôn Nguyệt Bạch khó xử như vậy, chứng tỏ Phong hạc trong lòng cậu ta nhất định đã chiếm vị trí không hề nhỏ, nhưng là......

"Vậy...... Nguyệt Bạch cậu ấy nói sao?" Tạ Phi hít sâu một hơi, vực dậy tinh thần của bản thân.

"Cậu ta cũng không rõ." La Khanh nói: "Tôi cũng từng tìm Phong hạc nói chuyện, cô ấy nói sự việc năm đó cô ấy cảm thấy thực xin lỗi."

"Xin lỗi sao," Mười ngón tay của Tạ Phi nắm chặt, sắc mặt bình tĩnh, nhưng hai chân mày khẽ nhíu lại kia làm người khác cảm thấy đau lòng. Nhưng cậu vẫn mỉm cười nói, "Thực ra thì chuyện này vốn không phải lỗi của cô ấy, mặc dù nói chúng tôi có thể được coi như là tình địch của nhau, nhưng đến ngay cả bộ dáng cô ấy như thế nào tôi cũng chưa từng gặp qua. Sau đó tôi cũng từng nghĩ, người con gái có thê kết hôn với Hạ Thanh Hà chắc chắn phải là một người con gái rất tốt nhỉ."

Tạ Phi nói xong, chỉ thấy La Khanh giơ tay ra nắm chặt lấy tay cậu, đầu ngón tay lành lạnh nhận được hơi ấm truyền lại, làm cậu không muốn rời đi, "Nhưng hiên tại nghĩ lại, cuối cùng Hạ Thanh Hà lại hủy hôn với cô ấy, cô ấy cũng chỉ là một người bị hại mà thôi. Lúc mới bắt đầu cô ấy cũng không biết đến sự tồn tại của tôi đi, giống như tôi không biết tới sự tồn tại của cô ấy vậy, cho nên không cần thiết phải nói lời xin lỗi với tôi, thực sự."

"Vậy câu tính thành toàn cho tổng biên tập Ngôn cùng Phong hạc nhà anh ta sao?" Một bàn tay của La Khanh đang nắm chặt lấy tay Tạ Phi, một bàn tay khác chống dưới cằm, mỉm cười hỏi.

Tạ Phi giọng điệu không tốt đáp lời: "Cái gì mà thành toàn với không thành toàn, đây được gọi là không can thiệp vào tự do yêu đương của người khác."

"Phu nhân à, cậu đúng là quá tốt, vi phu rất tán thưởng, có muốn lĩnh thưởng không?"

Nói xong, La Khanh gãi nhẹ lòng bàn tay Tạ Phi, "Thật mềm......"

Lòng bàn tay bị gãi nhẹ, Tạ Phi vội rụt tay về, chỉ là La Khanh hơi dùng lực vào cánh tay.... nỗ lực của cậu hoàn toàn là vô ích, "Tôi đưa ra quyết định của tôi, cần phần thưởng gì của anh chứ, mau buông tay."

"Mềm thì đúng là mềm, chỉ là có vết chai." La Khanh vừa vuốt ve tay cậu, vừa có điều suy nghĩ nói.

"Không thích có thể đừng sờ." Mi mắt Tạ Phi không tự chủ được hơi sụp xuống, âm thanh cũng trở lên lạnh lùng hơn. Chỉ là không ngờ cánh tay còn lại của La Khanh cũng giơ qua, đem bàn tay đó của Tạ Phi nắm ở giữa, nhẹ nhàng hôn một cái.

Nụ cười trên môi Lạ Khanh không giống với thường ngày, nhàn nhạt mang theo chút đạm mạc nhưng đặc biệt ấm áp, anh ta nhẹ nhàng nói: "Tôi đau lòng."

Đúng thật là lời nói mật ngọt đều là độc dược chết người, Tạ Phi từng cho rằng bản thân đã mất đi dũng khí yêu một người, cũng không nguyện ý tin tưởng vào bất cứ lời hứa hẹn nào nữa. Nhưng tâm tình lúc này của cậu giống như lòng sông băng bắt đầu tan chảy, như dòng suối trong vắt bắt đầu róc rách chảy, chính vào khoảnh khắc này sự ngọt ngào lan tràn khắp trái tim, làm các đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu bắt đầu phát nhiệt.

Đôi tay này đã từng vì kiếm sống mà làm qua những công việc cực khổ nhất, mệt nhọc nhất, từng trải qua biết bao vết thương mài ra những vết chai sần khó có thể tiêu tan, nhưng chưa từng có ai trân trọng nâng niu tới nó, cho đến thời khắc này chưa từng có ai nói với cậu một câu 'tôi đau lòng'.

"Làm sao thế?" La Khanh nâng mắt nhìn qua, chỉ thấy đôi mắt sau cặp mắt kính của Tạ Phi đã mông lung mang theo một tầng hơi nước nhàn nhạt, nếu không nhìn kĩ rất dễ bỏ qua, nhưng La Khanh chỉ cần liếc một cái liền có thể nhìn ra cậu ấy đang khóc. Trái tim La Khanh thình thịch nảy lên một cái, nhanh chóng giơ tay muốn giúp cậu lau đi, nhưng trên mặt Tạ Phi hiện lên nét xấu hổ, cậu vội vàng chuyển rời tầm mắt, cực kì nhanh nhẹn rút khăn giấy rồi hủy thi diệt tích một cách nhanh gọn. Sau cùng còn giấu đầu lòi đuôi giải thích: "Tôi không sao."

Nhưng thực chất lúc này trái tim Tạ Phi đã loạn như mớ bòng bong, Tạ Phi ơi là Tạ Phi, khóc lóc như một đứa trẻ như vậy có đáng xấu hổ không cơ chứ, còn để cho anh ta thấy được nữa... Nhưng một giây sau đó, suy nghĩ của Tạ Phi không thể không bị cắt đứt, La Khanh bỗng kéo lấy tay cậu đứng lên, cười nói: "Đi, tôi dẫn cậu tới một nơi?"

"Đi đâu?" Tạ Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.

"Đừng hỏi, đến nơi khác biết." La Khanh không nói rõ, chỉ nắm lấy tay Tạ Phi kéo ra khỏi quán cà phê. La đại nhân chính là một người thuộc phái hành động nha.



Ở bên kia, cái đầu ngốc nghếch của Tô Lê đang thò vào bên trong hậu đài, một màn trước mắt thật làm người ta khó có thể khép nổi miệng. Bên trong phòng có một vị mỹ nhân lộ ra nửa bờ vai trần, ngồi xoay lưng về phía cậu ta, bộ bạch y trên người vẫn chưa mặc xong, lộ ra nửa tấm lưng trần tuyệt đẹp, bên trên là mái tóc đen dài xinh đẹp, cô ấy vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền giật mình xoay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, bờ mỗi hé mở, khuôn mặt được tỉ mỉ tô vẽ hóa trang theo nhân vật trong kịch đẹp tới không gì có thể so sánh.

Tô Lê nhìn tới đơ người, cậu ta vẫn luôn cho rằng mỹ nữ trong thế giới 2D giống với Cricklow của hành tinh m77 vẫn xa không có cách nào chạm tới, mà người trước mặt giống như bước ra từ trong tranh, làm cậu nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ngốc trệ nói một câu, "Thật xinh đẹp......"

Hình thức tự động khóa chặt cái đẹp trong tầm nhìn của mình làm cậu ta không có phát hiện, vị đại mỹ nữ trước mặt đã nhanh chóng mặc xong y phục, vẻ kinh hoảng trong mắt cũng đã tiêu tan hết, thay bằng nó là ánh mắt lạnh lùng làm người rét run đến tận xương tủy.

Mà đúng lúc này, những tên đàn ông cao to chạy như bay kia cũng vừa kịp tới nơi, giống như đàn ong thợ tập trung ngoài cửa, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười ngượng ngùng, trong lòng âm thầm gào thét: Thảm rồi, thảm rồi, lần này thiếu gia nhất định sẽ tức giận. Sao bọn họ lại không nhớ tới giờ này cũng chính là giờ thiếu gia đang thay y phục chứ! Ngài ấy đã ra mệnh lệnh nghiêm cấm không cho bất cứ ai tiến vào.

Cảm nhận được khí lạnh sắp biến hóa thành thực thể tản phát ra từ người Ninh Hàn, quần chúng tại hiện trường không khỏi run cầm cập, không một ai dám mở miệng. Sau đó bọn họ nghe thấy giọng nói lạnh lùng không chút nhịp điệu của Ninh Hàn truyền qua, "Còn không đi ra ngoài? Lẽ nào các người đều không muốn mắt mình nữa hả?"

"Vâng!" Nháy mắt, tất cả người - thú, chim muông đều lập tức tiêu tán hết, người tốt tính một chút, thì đồng tình vỗ vỗ vai Tô Lê một cái.

Nhưng Tô Lê vẫn như cũ ngẩn người nhìn Ninh Hàn, ánh nhìn chưa từng rời khỏi thân thể anh ta. Ninh Hà nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc của cậu ta, lại nghĩ tới câu nói 'thật xinh đẹp' vừa rồi của cậu ta, nhất thời cả mặt đen sì, hai bên mày nhíu lại, "Cậu là ai, đến đây làm gì?"

"Hả?" Tô Lê lúc này mới lấy lại được thần hồn, xoa xoa sau gáy không rõ ràng cho lắm.

"Tôi khuyên cậu trong vòng mười giây cho tôi câu trả lời thích đáng." Ninh Hàn ngồi xuống bàn hóa trang, lạnh lùng nhìn về phía Tô Lê.

Tô Lê bất giác giật mình, rốt cuộc cũng nghĩ tới chuyện chính khi tới đây, "La Khanh bảo tôi tới! Anh ta nói có đồ để ở đây cần lấy, tôi đến lấy có thể tặng cho tôi vài quyển sách có kèm chữ kí của anh ấy."

Nghe cậu ta nói như vậy, Ninh Hàn cũng nhớ tới, La Khanh xác thực có gọi điện thoại nói qua về chuyện này. Nếu là người do La Khanh phái tới, lại là bạn của La Khanh cùng Tạ Phi, thôi thì coi như mắt nhắm mắt mở tha cho cậu ta lần này đi. Ninh Hàn nghĩ vậy, khí lạnh trên người cũng giảm xuống một chút, chỉ là anh ta không muốn phí lời với tên ngu ngốc trước mặt nữa, cứ đuổi ra ngoài là được rồi.

"Cậu đi tới sảnh chính ngồi đợi, một lúc nữa sẽ có người đem đồ vật giao cho cậu." Lời vừa nói xong, Ninh Hàn cũng không thèm để ý tới cậu ta nữa, xoay người đi lấy một chiếc áo khoác trùm lên người. Chỉ có điều không nghĩ tới người đằng sau lưng không chỉ không rời đi, ngược lại còn tự mình nói.

"Cái kia... tôi là Tô Lê, giới tính nam, tộc Hán, năm nay hai mươi tuổi, thân cao 1m75, cân nặng 60kg, ba vòng không rõ! Tôi có thể biết cô tên là gì không?"

Ninh Hàn có hơi kinh ngạc, xoay đầu qua nhìn, chỉ thấy Tô Lê chớp chớp đôi mắt vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía anh ta. Cho nên hiện tại... rốt cuộc là tình huống gì đây?

Người dịch: Hana_Nguyen