Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 116: Phiên ngoại 3



Từ sau buổi chiều quyên tiền, Muốn Chết Không Dám Nói cũng không thèm chủ động nói chuyện với Xin Theo Ta Đàm Tiền, ánh mắt luôn có chút như có như không đi theo chị họ của Lô Vượng Đạt – Lô Hiểu Hân, làm cho Xin Theo Ta Đàm Tiền rất có cảm giác nguy cơ.

Bởi vì Muốn Chết Không Dám Nói ngay từ đầu là dị tính luyến, tuy rằng đoạn tình ái trước kia khiến hắn chịu thương tổn rất lớn, nhưng Muốn Chết Không Dám Nói cũng không đến nỗi đột nhiên cải biên tính hướng, cho nên đoạn tình ái với Muốn Chết Không Dám Nói này luôn khiến Xin Theo Ta Đàm Tiền cảm thấy nó không thật.

Kỳ thật chẳng những Xin Theo Ta Đàm Tiền có cảm giác như vậy, Muốn Chết Không Dám Nói cũng có.

Cảm giác Xin Theo Ta Đàm Tiền cho Muốn Chết Không Dám Nói chính là trừ việc kiếm tiền thì không biết Xin Theo Ta Đàm Tiền rốt cuộc thích là nam hay là nữ, sợ là ngay cả Xin Theo Ta Đàm Tiền chính mình cũng không biết đi.

Hai người cùng bất an như nhau, một người thì muốn làm cho đối phương ghen thử một lần, một người lại nghĩ xem nên đem đối phương cột chặt như thế nào.

Mà bên phía Lô ba ba, trừ bỏ Lô ba ba cố ý không nhìn ra, còn có Lô mụ mụ náo loạn ầm ĩ, khiến Doãn Duệ không thể cùng Lô ba ba nói vài câu nghiêm chỉnh.

Thật vất vả thấy Lô ba ba từ phòng Lô mụ mụ đi ra, ông muốn chạy tới rồi lại gặp Lô mụ mụ vọt ra, bà nói muốn trần truồng khiến Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm vẫn ở trong phòng dỗ Lô mụ mụ ngủ sợ tới mức đã dùng chăn đem bà bao kín như cái bánh trưng.

Cuối cùng vẫn là Lô ba ba ra tay có hiệu nghiệm, một câu đừng nháo, nháo nữa sẽ không kể chuyện cổ tích cho bà nữa đâu. Lô mụ mụ liền im lặng.

Lô ba ba ngồi ở bên giường, nhìn ánh trăng che phủ ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ vì hồi ức ưu thương, ông như là sợ tình tự trong mắt sẽ ào ra mà nhắm nghiền mắt lại, sau đó nói với Doãn Duệ cùng Doãn Thịnh Sâm, còn có Lô Vượng Đạt:“Mấy người cũng ngồi xuống nghe đi.”

Doãn Thịnh Sâm cùng Lô Vượng Đạt liếc mắt nhìn nhau một cái liền hiểu, ai trong lòng chẳng giấu một câu chuyện xưa cũ, cho nên đều ngồi xuống.

Doãn Duệ nhìn Lô mụ mụ nằm trên giường, cuối cùng ông như là hiểu được cái gì đó, không có lưu lại mà là xoay người rời đi.

Lô ba ba không giữ ông lại, chỉnh đốn suy nghĩ rồi kể “Ngày xưa……” Sau đó ông dừng thật lâu, làm cho tim của Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm đều như bị bóp nghẹn “Ngày xưa có một con ong nhỏ cần cù siêng năng.”

“Sặc?” Doãn Thịnh Sâm khó có thể tự ức mà hô ra.

Mà ngoài cửa thì lại truyền đến một tiếng ngã sấp xuống trầm đục.

Lô Vượng Đạt thì trấn định nhiều lắm, chính là 囧 đến mức cằm không trở lại vị trí cũ được.

Lô mụ mụ thì hai mắt sáng ngời hữu thần nhìn Lô ba ba “Ừ.”

“Vì hái hoa mật nó bay đông rồi lại bay tây” Lô ba ba tiếp tục kể câu chuyện xưa của mình “Phi nha, phi nha, phi nha, phi nha……”

Doãn Thịnh Sâm 囧 囧 “……” Rốt cục cũng biết thầy dạy Lô Vượng Đạt những câu chuyện làm tâm thần người ta hỏng mất là ai.

Lô mụ mụ rốt cục ngủ ngoan, Doãn Thịnh Sâm cùng cha con họ Lô nhẹ nhàng rời khỏi phòng, chợt nghe cánh cửa sắt ngoài tiểu viện bị đập tới kêu “Bang bang”, còn có tiếng nói bối rối của phụ nữ “Quan Đình, Quan Đình cậu có ở nhà hay không, lão Doãn đã xảy ra chuyện, A Sâm có còn ở chỗ cậu không.”

Lô ba ba toàn thân cứng đờ “Sao có thể, anh ta không phải mới vừa còn……” Lời nói cuối cùng không ai còn nghe thấy.

Tiếng đập cửa đem mọi người trong nhà kinh động, đoàn người khoác quần áo chạy ra.

Vừa mở cửa, chỉ thấy đương nhiệm phu nhân Trần Tiểu Thanh của Doãn Duệ đang mất hồn mất vía, ánh mắt tan rã, thấy Lô ba ba bà liền kích động bắt lấy Lô ba ba “Quan Đình, lão Doãn ông …… ông…… ấy…… Đã chết, tự sát.” Cuối cùng khóc không thành tiếng.

“Hả?” Đoàn người cùng kêu lên, lại chỉnh tề nhìn về phía Doãn Duệ đi ra cuối cùng.

Doãn Duệ mờ mịt.

“Lão Doãn!” Trần Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn Doãn Duệ “Ông….. Ông không phải đã chết sao?”

Doãn Duệ chỉ vào cái mũi của mình “…… Vậy tôi hiện tại là cái gì chứ?”

“……”

Trần Tiểu Thanh lòng còn sợ hãi “Nhưng bên ủy ban thanh tra họ nói với tôi, nói lúc ông ở trong nhà tắm, một đầu đập……”

“Một đầu đập tường, đã chết?” Doãn Duệ nói tiếp lời của bà.

Trần Tiểu Thanh lắc đầu “Đập bồn cầu chết.”

“……”

Doãn Duệ khóe miệng run rẩy “…… Bọn họ sẽ không sợ tôi ngại bồn cầu rất thấp hay sao?”

“Cho nên lại có người nói ông vục đầu vào bồn cầu chết đuối.” Trần Tiểu Thanh tiếp tục nói.

“……”

“Còn có gì nữa?” Doãn Duệ nghiến răng hỏi.

Trần Tiểu Thanh có chút sợ hãi “Còn có người nói, ông là bị…… Nắp bồn cầu kẹp chết.”

Doãn Duệ giận dữ nở nụ cười “Bọn họ sẽ không thể để tôi cách bồn cầu xa một chút sao?”

Lô ba ba vỗ vỗ bờ vai của ông “Không phải thực gặp chuyện không may là được rồi.”

Trần Tiểu Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra, khả khí buông lỏng cả người thì lại quỵ xuống, may mắn Doãn Thịnh Sâm đúng lúc đỡ lấy “A Sâm, con cũng thật là, sao không bật di động cơ chứ, con không biết dì lúc ấy có bao nhiêu sợ hãi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy ai cả.”

Doãn Thịnh Sâm lấy ra di động, không biết nó đã tắt nguồn từ khi nào.

Mà Doãn Duệ để hoàn toàn tránh đi thị phi, nên không mang di động.

An trí xong Trần Tiểu Thanh, Lô ba ba cùng Doãn Duệ sóng vai đi ở trên con đường núi bị bóng đêm dày đặc bao phủ.

“Tuy rằng chị Thanh nói là vì bảo vệ anh, nhưng phần tâm của chị ấy đối với anh, anh hẳn rõ ràng hơn người khác nhiều lắm.” Lô ba ba nói.

Doãn Duệ lại sâu kín thở dài “Tôi biết, tôi vẫn đều biết, nhưng đời này… Tôi không thể đáp lại cô ấy, nhưng cô ấy là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ phụ trách tới cùng.”

Lô ba ba dừng bước lại nhìn ông, nói “Đời này, chúng ta có trách nhiệm bất đồng nhau, cho nên chúng ta cứ như vậy đi, làm người không thể quá tham lam.”

Doãn Duệ suy nghĩ thật lâu mới chậm rãi gật đầu “Tôi nghĩ lúc về tôi sẽ gửi một giấy xin về hưu sớm, sau đó mua một căn hộ, bốn người chúng ta cùng nhau dưỡng lão đi.”

Lô ba ba nở nụ cười “Ừ.”

Lo lắng cho hai người cha cho nên vụng trộm đi theo phía sau bọn họ, Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm nghe thấy chuyện này thì lặng lẽ đi trở về.

Nhà bác cả của Lô Vượng Đạt xây theo kiểu tam giác.

Chính giữa là nhà chính hai tầng, một nhà bác cả của Lô Vượng Đạt cùng vợ chồng Lô ba ba ở nhà chính, bên trái là nhà ngang hai tầng, bọn Hướng Thiên Nhất Tiếu ở bên đó.

Bên phải còn lại là chuồng bò, ổ chó, nông cụ và linh tinh.

Tuy rằng nhà bác cả của Lô Vượng Đạt che dấu rất khá, nhưng Doãn Thịnh Sâm vẫn có thể nhìn ra bọn họ đều sợ Lô Vượng Đạt, cho nên bọn họ đem Lô Vượng Đạt an bài ở trong căn phòng cách xa nhà chính.

Thân nhân đều đối đãi như vậy, có thể biết Lô Vượng Đạt từng ngày từng ngày trôi qua đã chịu kỳ thị cùng đãi ngộ bất công như thế nào.

Doãn Thịnh Sâm thực đau lòng, nhưng ở trong hoàn cảnh như thế mà Lô Vượng Đạt còn có thể khỏe mạnh lớn lên, tính cách lại không hề vặn vẹo, Doãn Thịnh Sâm lần nữa cảm tạ Lô ba ba, một lần lại một lần hôn cái trán Lô Vượng Đạt.

Lô Vượng Đạt không rõ tâm tình của Doãn Thịnh Sâm, nghĩ rằng hắn muốn nên tự nguyên dâng lên cái hôn, môi lưỡi giao triền.

Doãn Thịnh Sâm vốn cũng chỉ muốn hôn an ủi mà thôi, lại bị Lô Vượng Đạt nhiệt tình nên không khống chế được, xoay người muốn đặt Lô Vượng Đạt ở dưới thân, lại bị một tiếng “kẽo kẹt” rung động dọa đến.

Tại loại thời khắc đêm dài nhân tĩnh này, tiếng kẽo kẹt ám muội như thế, động tác không thể không dừng lại.

Doãn Thịnh Sâm nhìn xuống dưới thân, tên đã trên dây, dừng lại như vậy sẽ xảy ra mạng người.

Vì thế động tác tận lực nhẹ nhàng, tiếng ‘kẽo kẹt’ kia cũng không thường xuyên cho lắm, thanh âm cũng nhỏ đi không ít.

Nhưng được một lúc, tiếng ‘kẽo kẹt’ ở cách vách lại vang lên đều đều.

“Cách vách ai ở vậy em?” Doãn Thịnh Sâm hỏi.

Lô Vượng Đạt suy nghĩ rồi nói “Là Đừng Đối Ta Đạn Cầm cùng Liệp Vương.”

Doãn Thịnh Sâm mơ hồ chợt nghe đến cách vách có người nói chuyện “Chậm như vậy, không đủ mạnh nha.”

Vì thế tiếng vang cách vách cũng không hề ngừng lại, hơn nữa tần suất luôn nhanh hơn so với Doãn Thịnh Sâm.

Doãn Thịnh Sâm gia tốc, cách vách cũng gia tốc, cuối cùng giường lung lay sắp đổ, Doãn Thịnh Sâm không thể không ngừng.

Lô Vượng Đạt thì vẻ mặt sùng bái nói:“A Ngưu ca thật mãnh quá đi.”

Doãn Thịnh Sâm mặt đen, phủ thêm quần áo liền lao ra, nhưng mới vừa quẹo vào chỉ thấy Đừng Đối Ta Đạn Cầm mặc áo ngủ, tay ôm ngực tựa nghiêng vào cửa, mà tiếng kẽo kẹt quỷ dị vẫn còn tiếp tục.

“Hơn phân nửa đêm, anh đứng ở cửa làm cái gì?”

Đừng Đối Ta Đạn Cầm nghiêm túc “Đứng cửa để tiện giải thích cho người ta. Anh là người thứ ba đấy.”

“…… Anh ở đây, vậy trong đó là…?” Doãn Thịnh Sâm chỉ vào trong phòng.

“Liệp Vương.”

“Vậy tiếng ‘kẽo kẹt’ kia là…?”

Đừng Đối Ta Đạn Cầm nghiêng người để Doãn Thịnh Sâm nhìn vào bên trong “Hắn đang thể nghiệm cảm giác làm công.”

“……”

Chỉ thấy Liệp Vương ở trên giường lăn qua lăn lại đè nặng ván giường mà kẽo kẹt rung động.

Lúc này, Hướng Thiên Nhất Tiếu cùng Muốn Chết Không Dám Nói cũng đi ra.

Đừng Đối Ta Đạn Cầm vẫn như cũ mặt không đổi sắc mà nói “Liệp Vương đang giúp các anh đánh yểm trợ, các anh yên tâm ‘Chiến đấu hăng hái’ đến bình minh đi.”

Buổi sáng ngày hôm sau, dưới mắt mọi người đều xanh đen một vòng.