Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương

Chương 45: Offline 2…



Trong khi mọi người đùa giỡn đã qua hơn nữa tiếng, đúng 12 giờ mới gọi phục vụ đến chọn món ăn.

Quân Lâm Thiên Hạ lại nhìn di động, không có tin nhắn mới nào, Thập Niên nói nửa tiếng cũng đã sớm qua. Không nghĩ sẽ giống như mọi người nói, không đến đây đi? Nghĩ như vậy sắc mặt cậu có chút không tốt, cả người cực khó chịu.

Thích ăn chân dê nướng cười ha ha nói:“Hay cậu gọi điện thoại cho cậu ấy đi, tớ thấy chắc lạc đường rồi quá, ngốc còn hơn tớ nữa.”

Lời vừa dứt, di động Quân Lâm Thiên Hạ liền vang lên, hiển thị là Thập Niên, cậu lập tức ngồi thẳng lưng, do dự có nên nghe liền hay không. Cả một đống người “xoạt” một cái đồng loạt nhìn về phía cậu, bây giờ nói người gọi không phải Thập Niên cũng không ai tin đâu.

“Uy, sao anh còn chưa đến, không đến tụi tui ăn trước à, chừa xương lại cho anh gặm.” Quân Lâm Thiên Hạ nhận cuộc gọi, khẩu khí tuyệt đối không tốt chút nào.

“Tiểu Lâm,” Thập Niên bên kia chắc là đang ở ngoài đường, có thể nghe thấy tiếng gió nói:“Anh đang trên đường đến, lập tức tới nơi .”

“Vừa rồi cũng nói sắp tới vậy, gần 1 tiếng luôn rồi, quỷ mới tin anh đến liền.” Quân Lâm Thiên Hạ thấy mọi người nhìn mình, có chút mất tự nhiên, nhỏ giọng lại cầm điện thoại chạy ra ngoài. Rước lấy ở đằng sau một đống người cười gian.

“Tôi nói anh đã kéo đến hơn 1 tiếng rồi, không phải bị đông chết ở bên ngoài rồi chứ. Thật sự là gặp quang tử a, không dám tới gặp mặt cứ việc nói thẳng, tôi cũng chưa có ghét bỏ anh.” Quân Lâm Thiên Hạ đến bên ngoài lá gan liền buông ra, chế nhạo hai câu.

“Ừ……” Ai ngờ đối phương không có phản bác, ngược lại ngữ khí có chút nghiêm trang, khiến Quân Lâm Thiên Hạ nói đùa đều cười không nổi.

Giọng nói Thập Niên truyền từ điện thoại ra “Thật sự không dám gặp em, làm sao đây?”

“Tôi đi,” Quân Lâm Thiên Hạ bị hắn làm cho sửng sốt, kế tiếp nói:“Sao hôm nay anh lề mề vậy, nói chuyện như như sắp chết á, có cái gì mà không dám đến. Anh lớn lên có 1 con mắt hai cái mũi hay sao?” Nói xong cười cười, nghe thấy tiếng cười to trong phòng truyền ra, nghĩ chắc mọi người lại bắt đầu đùa giỡn “Đúng rồi, anh đừng nói với tôi là từ BL biến thành BG nha? Anh đột nhiên biến thành nữ thì nói tôi biết một tiếng, để tôi chuẩn bị.”

Thập Niên bên kia cười một tiếng,“Vây lát nữa thấy anh đừng lấy đĩa chén đập anh nha, hoặc là quay đầu chạy trốn.”

“Anh mới quay đầu bỏ chạy, tôi mà chạy tối chơi game lên thế giới phát 10 lần tôi là tổng thụ.” Quân Lâm Thiên Hạ phát hỏa, há mồm phi thường “Ác độc”.

Thập Niên tâm tình hiển nhiên tốt lên, cúp điện thoại nói lập tức đến, Quân Lâm Thiên Hạ mới chịu đẩy cửa trở về.

Mọi người vẫn ngóng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng cách âm quá tốt, đứt quãng nghe không rõ. Thường Tiếu cũng mở to hai mắt, bưng chén trà tựa như cũng muốn vào giúp vui.

Phùng Quý Hiên nhìn vươn tay vụng trộm xoa lưng cậu, đương nhiên cực kỳ cẩn thận không để Thường Thu phát hiện. Thường Tiếu cả kinh mở to mắt, trên mặt có chút hồng, cũng không dám để Thường Thu phát hiện khác thường.

Phùng Quý Hiên đùa không đủ, vì thế thực tự nhiên khoát tay lên lưng cậu. Lưng Thường Tiếu liền căng thẳng, tuy rằng mùa đông mặc rất nhiều quần áo, nhưng trong đây vẫn rất ấm, áo ấm đã cởi, bên trong chỉ mặc một cái áo lông, cảm giác vẫn rất rõ ràng .

“Tiểu Bạch cậu nóng hả?” Phỉ Tiểu Phong ngồi đối diện cậu, đương nhiên không thấy bọn họ làm gì, chỉ thấy mặt Thường Tiếu hồng hồng. Kỳ thật y có chút nóng, lúc rời khỏi nhà bị cưỡng chết mặt thêm một cái áo khoác, cho nên muốn trưng cầu ý kiến, sau đó chỉnh điều hòa thấp một chút.

“Tiểu Vũ, uống trà.”

Thường Tiếu bị cậu ấy nói, mặt còn đỏ hơn, nghĩ Phỉ Tiểu Phong chắc đã phát hiện. Cũng may Bất Chu Hầu đúng lúc rót trà cho Phỉ Tiểu Phong, sau đó hai người nói gì đó.

Thường Thu nhìn đương nhiên chú ý tới bộ dáng cười xấu xa của Phùng Quý Hiên, liếc hắn một cái, cũng không nói gì. Phùng Quý Hiên như được cổ vũ, sau đó dịch ghế sang bên cạnh Thường Tiếu, chính đại quang minh đưa tay khoát lên lưng cậu.

Quân Lâm Thiên Hạ trở về một phòng đầy người quay đầu nhìn lại, mắt nào mắt nấy sáng ngời ngời, nhìn đến cậu sợ hãi, nhẹ mắng một tiếng nói:“Thập Niên nói anh ta lập tức đến.”

“Quá tốt, tớ sắp chết đói rồi.” Lưu Thủy Không Hủ lập tức hoan hô.

Chờ phục vụ đem đồ ăn lên thì nghe bên ngoài có người nói chuyện, như dẫn ai đó đến đây. Rất nhanh phục vụ dẫn một nam nhân mặc âu phục áp sơ mi đi vào.

Quân Lâm Thiên Hạ có chút khẩn trương, người đến khẳng định là Thập Niên không thể nghi ngờ, cậu muốn mình trông tự nhiên một chút, khi người kia đi vào trước tiên phải chào hỏi đã. Nhưng khi nhìn rõ gương mặt của người nọ, cậu sửng sốt.

“Ngạch, đừng nói với tớ là người quen nha……”

Thích ăn chân dê nướng nhìn bộ dáng sững sờ của Quân Lâm Thiên Hạ cảm thấy không ổn. Loại này cảnh tượng này nhìn quen lắm, còn mới trình diễn nữa, vừa rồi khi Thường Thu đi vào, Thường Tiếu và Phùng Quý Hiên cũng là vẻ mặt này. Nhưng trên mặt Quân Lâm Thiên Hạ còn kèm theo chút nén giận, hận không thể xông lên cho đối phương một đấm.

“Tiểu Lâm,” Thập Niên thoạt nhìn rất thành thục, trên mặt mang theo tươi cười, hoàn toàn không giống bộ dáng do dự trong điện thoại, đi đến trước mặt Quân Lâm Thiên Hạ, nói:“Vừa rồi em nói sẽ không chạy trốn.”

“Fuck you!” Quân Lâm Thiên Hạ thật sự muốn đấm vào mặt anh một cái, nhưng vẫn kiêu ngạo, nghiến răng nghiến lợi nói:“Chạy cái rắm, ông muốn chém anh. Anh vẫn muốn gạt tôi sao?”

“Càng ngày càng vi diệu ……” Lưu Thủy Không Hủ rụt lui.

Thập Niên phản ứng rất nhanh, giữ chặt tay cậu không cho cậu đánh, sau đó nói:“Tôi là Thập Niên, xin lỗi đã tới trễ. Tôi và Tiểu Lâm là thanh mai trúc mã.”

= A =

Biểu tình của mọi người rất nhất trí, nhìn Thập Niên rồi lại nhìn Quân Lâm Thiên Hạ. Thường Tiếu cũng chưa phản ứng lại, hai người kia quen nhau? Nhưng không giống a, nhìn phản ứng của Quân Lâm Thiên Hạ khẳng định không biết Thập Niên là thanh mai trúc mã của cậu ấy. Vì thế thuyết minh……

“Tớ không nhìn lầm, cặp này quả nhiên là tàng sách……” Thích ăn chân dê nướng kẹt hơn mười giây rốt cục có thể lên tiếng,“Tiểu Lâm Tử khí tràng của cậu nhược bạo, vẫn phải bị ăn ……”

“Rốt cục biết vì sao Thập Niên đến muộn hơn một giờ ……”

“Phúc hắc công đúng không?”

“Vậy tiểu lâm tử là Tiểu Bạch thụ sao?”

“Cậu mới là Tiểu Bạch thụ!” Quân Lâm Thiên Hạ vốn muốn đánh người tay vẫn bị Thập Niên nắm không chịu buông, vốn đang bực mình, nghe hai người bên kia YY cậu là tiểu bạch thụ, lập tức tạc mao.

Cuối cùng Thập Niên kéo Quân Lâm Thiên Hạ ngồi xuống, Quân Lâm Thiên Hạ đặc biệt không được tự nhiên. Cậu và Thập Niên là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đã ở cùng nhau, chơi game một thời gian dài như vậy cũng không phát hiện ra anh. Mà làm cho cậu buồn bực chính là, người kia vẫn biết cậu là ai.

Hồi tưởng tên thanh mai trúc mã ở trò chơi “Ngẫu ngộ” với cậu, sau đó cùng nhau thăng cấp, rồi đến mạc danh kỳ diệu cãi nhau biến mất. Vốn tưởng người kia sẽ biến mất mãi mãi, nhưng mình lại ngốc ngếch nhận tiểu hào thanh mai trúc mã Giáng Tuyết Bạc Đầu làm đồ đệ. Sau đó người kia lại xuất hiện, thổ lộ, vậy mà cậu đã chấp nhận……

Quân Lâm Thiên Hạ càng nghĩ càng cảm thấy mình ngốc, để cho anh ta lừa gạt và đùa giỡn.

Thường Tiếu cảm thấy không khí quỷ dị, Thập Niên đối diện hiển nhiên có chút cao hứng, tuy rằng rất thành thục biểu tình không nhiều, nhưng khí tràng vẫn cảm giác được. Mà Quân Lâm Thiên Hạ bên cạnh anh ta, liếc mắt một cái liền biết phá lệ buồn bực.

“Đến ăn tôm nè, ăn cơm phải chuyên tâm.” Thấy Thường Tiếu nhìn chằm chằm Thập Niên, Phùng Quý Hiên liền không vui, gắp một con tôm lớn nhất cho Thường Tiếu, dời đi lực chú ý.

Thường Tiếu thực ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó đem cái đĩa nhỏ của mình đẩy qua bên hắn, nghĩ đối phương bỏ vào đĩa của mình vào được rồi, ai biết Phùng Quý Hiên hoàn toàn không muốn, hình như ……muốn đút cho cậu ăn.

Thường Tiếu ngượng ngùng, nhưng mấy người bên cạnh cũng không chú ý đến hai người bọn họ. Thường Thu, Thích ăn chân dê nướng và Lưu Thủy Không Hủ ba người không biết thảo luận cái gì, líu ríu rất chuyên chú. Vì thế cắn răng một cái, há mồm ngậm lấy con tôm trên đũa của Phùng Quý Hiên.

Phùng Quý Hiên rất vừa lòng, nếu bên cạnh không có người, có thể hôn môi một cái thì càng hoàn mỹ, nhưng bây giờ cũng được rồi. Liên tiếp gắp đồ ăn cho Thường Tiếu, cái đĩa trước mặt Thường Tiếu còn chưa ăn xong, đã mua thêm món khác.

“Quân gia chừng nào cậu đổi thành ôn nhu vậy.” Lưu Thủy Không Hủ ngẩng đầu trêu ghẹo nói.

Thích ăn chân dê nướng sửa đúng nói:“Này không phải là ôn nhu thuộc tính, ở đâu ra cái vụ tiểu công muốn tiểu thụ no chết mà là ôn nhu. Cái này rõ ràng là biểu hiện của dục vọng độc chiếm.”

Thường Tiếu chớp mắt nhìn 2 cái dĩa một cái chén trước mặt mình, bắt đầu ăn ……

Phùng Quý Hiên hoàn toàn không thèm để ý, nói với Thường Tiếu:“Đừng để ý mấy cô ấy, em cứ ăn đi. Mấy cổ là hâm mộ ghen tị thôi, không dám ăn nhiều, sợ ngày mai vừa mở mắt không có xương quai xanh.”

“Rất ác độc ……”

“Lần đầu tiên tớ thấy tiểu công nào miệng độc như vậy.”

“Tiểu Bạch cậu phải cố gắng áp đảo quân gia, tớ ủng hộ cậu.”

Nhược công…… Thường Tiếu ăn sườn xào chua ngọt, thiếu chút nữa nuốt luôn xương. Cậu cũng không có nói gì hết, tự nhiên bắt qua cậu. Nhược công gì đó, có thể sao……

“Kỳ thật tớ lo cho Tiểu Lâm Tử sáng mai thức dậy không có xương quai xanh……” Phỉ Tiểu Phong nhỏ giọng nói suy nghĩ của mình.

Kỳ thật là Quân Lâm Thiên Hạ ăn rất “Hung tợn”, giống như trút giận lên đó, từ lúc Thập Niên đi vào liền vùi đầu ăn, sức ăn rất kinh người……

“Chắc Tiểu Lâm Tử đói bụng.”

“Đúng vậy, chờ người chờ đến đói.”

“Tiểu lâm tử, bữa cơm này là quân gia mời, không phải Thập Niên……”

Quân Lâm Thiên Hạ bị bọn họ nói có chút ngượng ngùng, hơn nữa ăn nhiều như vậy đã no lắm rồi. Thập Niên bên cạnh thấp giọng nói câu,“Hay là cắn anh cho hả giận đi? Đừng cố quá.” Âm thanh của hắn rất thấp rất ôn nhu, nhưng lại nói tiếp một câu,“Có cắn thì cắn ở đây nà.” Nói còn chỉ chỉ miệng mình.

Quân Lâm Thiên Hạ trợn trắng mắt, kích động cắn trúng đũa, răng vừa đau vừa xót.

“Lại thêm một đôi ân ái.”

“Có sao đâu, mắt chó của tớ lại mù lần nữa.”

“Quân gia và Tiểu Bạch là quang minh chính đại ân ái, lão đại và Tiểu Phong bên kia thì yên lặng ân ái, đến giờ ngay cả Tiểu Lâm tử và Thập Niên cũng……”

“Đừng làm như bất đắc dĩ như vậy, không phải mấy cậu thích xem sao? Còn làm bộ thâm trầm.” Quân Lâm Thiên Hạ phi thường không cho mặt mũi chọc thủng.

Thích ăn chân dê nướng dùng sức gật đầu, nói:“Thích nghe ngóng, thỉnh tiếp tục ân ái! Đây là thức ăn tinh thần của chúng tớ, dù cậu ăn hết đồ ăn tụi tớ cũng không đói.”

“……”

Bọn họ vừa ăn vừa đùa, đương nhiên ăn là thứ yếu,thức ăn tinh thần quan trọng hơn. Vài người cười cười, nghe cửa phòng có người gõ cửa, phục vụ bên ngoài:“Phòng của Phùng tiên sinh ở đây.”

“Nha? Chúng ta còn thiếu người sao?”

“Có khi nào là Xá Sinh Nuốt Phật không?”

“Nhưng cậu ấy nói với tớ là không đến được, bây giờ chắc còn đang thi mà.”

Mọi người mặt đầy hiếu kỳ, liền thấy cửa bị đẩy mạnh ra, khí lực thật sự không nhỏ. Người đi vào là một cô gái, phục vụ ở đằng sau cũng bị giật mình, hoàn toàn không biết vì sao.

Thích ăn chân dê nướng và Lưu Thủy Không Hủ đã gặp qua Xá Sinh Nuốt Phật, người vào căn bản không phải Xá Sinh Nuốt Phật, không biết là ai. Nhưng người này Thường Tiếu lại biết. Cậu tuy gặp không nhiều lắm, chỉ gặp mấy lần, cô gái này không phải Tôn Mẫn thì là ai nữa? Thủy Tinh Đồng Thoại.

Thủy Tinh Đồng Thoại đi vào liền nhìn chằm chằm Phùng Quý Hiên, sau đó lại nhìn thẳng vào Thường Tiếu. Bước lại gần cậu, nâng tay muốn tát Thường Tiếu.

Phùng Quý Hiên nhìn tư thế cô ta liền biết không có gì tốt, lập tức nổi giận, đường nhiên không để cô ta làm được, đừng lên kéo Thường Tiếu ra sau lưng mình. Nhưng hắn chậm một bước, Thường Thu bên cạnh còn nhanh hơn.

Thường Thu lần này giống như đã nổi giận thật sự, bắt lấy cổ tay Tôn Mẫn, thiếu chút nữa đã tát một cái trở về.

Tôn Mẫn không đánh được Thường Tiếu, ngược lại như là bị người ta đánh, lập tức bắt đầu rớt nước mắt, gào lên:“Mày là hồ ly tinh, người thứ ba, thối tha không biết xấu hổ giật bạn trai của tao.”

Một phòng đầy người, nhìn thấy nhỏ điên này muốn đánh tiểu bạch của bọn họ, đã tức giận. Nhưng nghe cô ta hét lên, đều là run run. Phỉ Tiểu Phong càng là khoa trương, “Phốc” một cái cười văng lên, miếng thịt cậu cắn vào miệng còn chưa nuốt xuống, bây giờ đã dâng hiến cho sàn nhà……

“M* nó, cô nói cái gì, nói lại lần nửa coi.” Thường Thu khí chất nữ vương bình tĩnh hằng ngày đã biến mất, nổi giận có chút giống phụ nữ chanh chua, nhưng không thễ không nói thực sự rất hung dữ.

Tôn Mẫn bị dọa đến sửng sốt, lập tức tỏ ra ủy khuất, sợ hãi lại ương bướng, vừa khóc vừa nói,“Làm gì không dám nói? Nó chính là không biết xấu hổ……”

Phùng Quý Hiên bên này nhìn như thật sự sinh khí, bình thường đừng thấy Phùng Tứ thiếu cợt nhả, động đến hắn không dễ đâu. Hắn cầm tay Tôn Mẫn, kéo người ra cửa. Phục vụ sợ tới mức lùi lại mấy bước.

“Thất thần làm gì, gọi bảo an đến đây. Nơi này không có bảo an hả?” Phùng Quý Hiên nhìn lướt qua phục vụ,“Không có bảo an thì bấm 110 gọi cảnh sát đến.”

“Có, có, tôi lập tức đi gọi,” Phục vụ nhanh chóng chạy đi gọi bảo an.

Tôn Mẫn nghe nói Đoàn Diệt muốn offline hỏi địa chỉ, tính chạy đến náo loạn một chập, khiến cho Phùng Quý Hiên và thằng Giáng Tuyết Bạc Đầu kia mất mặt. Nhưng làm vậy, lại chọc trúng chỗ của Phùng Quý Hiên.

Tôn Mẫn sợ tới mức mở to hai mắt, cũng không dám khóc, càng đừng nói la hét. Phùng Quý Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, nói:“Nếu nói đến ai không biết xấu hổ cô làm ơn đi soi gương dùm trước. Là ai đề nghị chia tay? Bây giờ lại chạy tới đây gậy sự mới là không biết xấu hổ.”

Hắn nói xong “Phanh” một tiếng liền đóng cửa lại, Tôn Mẫn đứng ở bên ngoài chưa phục hồi lại tinh thần, dù sao trong phòng không nghe thấy bên ngoài nói gì .

Bị cô ta quậy như vậy, không khí trong phòng có chút kỳ quái, không phải là xấu hổ, mà là phản ứng không kịp. Thường Tiếu bị câu “Hồ ly tinh”,“Người thứ ba ” kia làm 囧. Nghĩ rằng thật sự là oan uổng quá, tuy rằng lúc trước mình chơi game có chút ý nghĩ xấu xa, nhưng cũng đâu có tính giật bồ người ta. Đầu năm nay thầm mến đều là phạm pháp ……

Võng du chi cư tâm bất lương –