Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương

Chương 34: =3=



=3=

Được Phùng Quý Hiên lái xe đưa đến công ty, thẳng đến khi đi làm Thường Tiếu còn mơ mơ màng màng, cao hứng tìm không thấy đường.

Vừa vào bàn làm việc,cửa thủy tinh “phanh” một cái bị thô lỗ đẩy ra, một người mang giày cao gót hùng hổ đi vào chính là Thường Thu.

Thường Thu nhìn thấy Thường Tiếu nhẹ nhàng thở ra, khiến cho Thường Tiếu không hiểu ra sao. Sau đó chị hai nhà cậu liền xông lên nói:“Tiếu Tiếu, em muốn hù chết chị có phải không. Hôm nay vừa bước ra cửa, ông cụ ở tiểu khu nói em lên xe của nam nhân xa lạ, làm chị sợ muốn chết, nghĩ em bị bắt cóc chứ!”

Thường Tiếu biểu tình run rẩy, xa lạ nam nhân? Chẳng lẽ đang nói Phùng Quý Hiên? Nghĩ chị hai cũng thần kinh quá đi…… Cậu cũng không phải con nít, làm sao bị bắt cóc được.

– buổi sáng tại dưới lầu gặp được phó tổng, cho nên thuận đường đi ké đến công ty ……

Thường Tiếu kéo áo Thường Thu, trên máy tính đánh một dòng chữ, muốn cho chị ấy xem.

“Phùng Quý Hiên?” Thường Thu kinh ngạc, sao cô không biết Tiếu Tiếu và Phùng Quý Hiên lại thân như vậy. Nghĩ lại hôm đó cô không có ở đó hai người cũng cùng nhau ăn cơm. Trong lòng liền có cảnh báo.

“Em nói nha học tỷ, mới sáng sớm đã chạy sang đây.” Phùng Quý Hiên nghe được động tĩnh bên ngoài, mở cửa ra.

“Vừa lúc muốn tìm cậu.”

Thường Tiếu mạc danh kỳ diệu, liền nhìn chị hai một bộ dáng như muốn tra hỏi, cùng Phùng Quý Hiên vào trong văn phòng, còn đóng cửa lại.

“Tôi nói cậu có ý gì? Sáng sớm chạy tới đứng dưới nhà tôi chi vậy?” Thường Thu vừa vào phòng cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi.

Phùng Quý Hiên mắt cũng không thèm chớp, ngồi xuống nói:“Em đang theo đuổi Tiếu Tiếu, đi làm đón người tan tầm chở về nhà, rất bình thường mà.”

Thường Thu bị hắn nói trắng ra có chút hoảng sợ, mặt mày tái mét, tức giận nói:“Cậu đừng nói giỡn. Bây giờ cậu không quen tám mười con, nên tìm nam nhân phải không? Vậy cũng đừng đùa giỡn với Tiếu Tiếu.”

“Ấn tượng của em với học tỷ kém như vậy sao?” Phùng Quý Hiên bóp trán, nói:“Em bây giờ một người bạn gái cũng không có, hơn nữa trước giờ chưa từng kết giao với nam nhân.”

“Vậy cậu chỉ là thú vui nhất thời?” Thường Thu mắt trợn trắng, nói:“Vậy cũng đừng quấn quít lấy Tiếu Tiếu của tôi, Tiếu Tiếu không giống cậu, nó rất thật lòng.”

“Em cũng thật lòng mà.” Phùng Quý Hiên không nóng không lạnh, nói:“Em thật lòng, cảm thấy anh ấy rất đáng yêu. Hơn nữa làm sao học tỷ biết Tiếu Tiếu không thích em?”

Thường Thu cho hắn một ánh mắt sắc bén, Phùng Quý Hiên là học đệ của cô, Thường Tiếu và Phùng Quý Hiên tuổi cũng không cách nhau lắm, lúc nhỏ cũng coi như là bạn bè, thường xuyên chơi chung với nhau, nhưng sau đó cũng không còn gặp nhau nữa, đại học cũng không cùng xuất hiện.

Thường Tiếu chưa tốt nghiệp đại học đã bỏ học, còn chưa nói đến, tính cách của cậu rất hướng nội. Thường Thu rất lo cho cậu, sự tình đó vẫn không nhắc đến, cũng chưa nói với Phùng Quý Hiên, như vậy hai người làm sao có gì được.

“Em của tôi làm sao thích cậu được?”

Thường Thu còn chưa dứt lời, Phùng Quý Hiên không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, sau đó ấn vài cái đưa cho cô. Cô cảm thấy kỳ lạ cầm lấy, thấy một tin nhắn, thời gian là mười một giờ hơn đêm qua, người gửi rõ ràng là “Tiếu Tiếu”. Vừa thấy nội dung “Ngủ ngon =3=” Nhất thời không nói được gì.

Phùng Quý Hiên nhìn bộ dạng không tin của cô, liền đem chuyện gặp được Thường Tiếu trong trò chơi nói ra. Phùng tứ thiếu đương nhiên không biết Thường Tiếu vì thích hắn nên mới cố ý vào trò chơi. Khi đối phương đưa số điện thoại mới biết là gặp người quen còn là em của Thường Thu.

“Học tỷ chị không tin em.” Phùng Quý Hiên nói:“Em còn chuẩn bị cuối tuần này dẫn Tiếu Tiếu về nhà.”

“Về nhà cậu?” Thường Thu nói:“Cậu muốn dẫn nó về cho Phùng lão gia xem sao?”

“Đúng vậy.” Phùng Quý Hiên nói:“Lần này em thật lòng, không phải đùa giỡn. Hơn nữa em cũng đã muốn đem anh ấy về cho ba xem mắt, nếu dám chần chừ, không phải sẽ bị đánh gãy chân sao, vậy mà chị còn không tin?”

Thường Thu im lặng, nếu Phùng lão gia biết Phùng tứ thiếu thích nam nhân, không biết có đánh gãy chân hắn hay không…… Nhưng nhìn Phùng Quý Hiên nghiêm túc lại có điểm dao động.

“Kỳ thật tôi muốn tìm một người có thể chăm sóc cho Tiếu Tiếu ” Thường Thu nói:“Mang nó ra ngoài xem mắt hai lần, nhưng hình như nó không thích.”

Thường Thu nói một nửa bắt đầu đánh giá Phùng Quý Hiên từ trên xuống dưới, mắt giống như rađa, quét lên quét xuống, lại nói:“Tuy rằng cảm thấy Tiếu Tiếu nên cưới vợ, nhưng phát hiện ra cậu cũng có thể suy xét lại.”

Phùng Quý Hiên nghe cô nói:“Nữ nhân làm sao chăm sóc anh ấy được, chị tìm đối tượng xem mắt cho Tiếu Tiếu toàn là nũng nịu, rõ ràng Tiếu Tiếu phải chăm sóc cô ta. Tuy rằng lúc trước em có chút không đứng đắn, nhưng học tỷ yên tâm, em sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”

“Tôi chỉ biết cậu dụ dỗ người ta, tới tay rồi đá đi.” Thường Thu bên ngoài không cho mặt mũi, trong lòng vẫn tin tưởng. Phùng Quý Hiên cô nhìn hắn lớn lên, tuy tình tình không đứng đắn lại có bản chất đại thiếu gia, nhưng cách làm người và năng lực vẫn không sai.

Từ khi Thường Tiếu không thể nói chuyện cũng không học đại học, cô vẫn canh cánh trong lòng, cả ngày lo lắng. Tuy rằng Thường Tiếu làm như không có chuyện gì, vẫn cười nói như thường, nhưng làm chị nhìn quả thực muốn khóc. Hiện tại có thể làm cho Thường Tiếu vui vẻ, nếu cậu thích nam nhân, cũng không phải không thể.

“Cậu phải hiểu rõ, tìm người không biết chăm sóc Tiếu Tiếu tôi cũng không yên tâm. Nếu làm Tiếu Tiếu buồn, tôi liền cầm dao kiếm cậu hỏi tội đó.”

Thường Thu nói xong liền phất phất tay, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Phùng Quý Hiên nhìn cô ra ngoài, có chút không chân thật, năng lực tiếp thu của học tỷ không phải bình thường.

Thường Tiếu nhìn chằm chằm vào cửa văn phòng Phùng Quý Hiên, Thường Thu đi ra càng mở to hai mắt nhìn, nhưng hình như không có gì khác thường.

Khi tan tầm Thường Tiếu không có tăng ca, nhưng thần kỳ là chị hai không có lôi kéo cậu đi cùng. Thường Tiếu có điểm kỳ quái nghĩ hôm nay chị hai có vẻ không bình thường, chẳng lẽ chị hai về một mình? Hay hẹn hò?

Cậu lung tung nghĩ, liền có người vỗ vỗ bả vai.

“Tan tầm, tôi chở anh về.” Phùng Quý Hiên hữu mô hữu dạng, đúng giờ từ văn phòng đi ra, trong tay còn cầm một phần văn kiện, sau đó đi đến bên cạnh Thường Tiếu.

Thường Tiếu giật mình. Phùng Quý Hiên liền nói:“Chị anh bảo tôi đưa anh về nha, chị ấy có chuyện đi trước.”

Thường Tiếu gật đầu, nghĩ chị hai quả nhiên đi hẹn hò sao? Sau đó đi theo Phùng Quý Hiên.

Mùa đông trời tối sớm, hai người đi đến gara lấy xe. Trong gara có chút tối, Thường Tiếu thiếu chút nữa bước hụt bậc thang, may mắn Phùng Quý Hiên nhanh tay, ôm người cậu lại.

Thường Tiếu có điểm ngượng ngùng, cười cười với hắn. Phùng Quý Hiên nhìn cậu khi cười lộ ra má lún đồng tiền, không khỏi vươn tay sờ sờ.

Thường Tiếu sửng sốt, tưởng trên mặt mình có cái gì, cũng không để ý. Phùng Quý Hiên nữa ngày không chịu buông tay, cậu có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn hắn, như hỏi.

Vừa nhấc đầu chạm phải mắt đối phương, tựa tiếu phi tiếu, bỗng nhiên khiến tim cậu đập nhanh. Thường Tiếu vừa định dời ánh mắt, Phùng Quý Hiên một tay ôm eo cậu, cúi người xuống.

Trước mặt tối đen, cảm giác trên môi có vật gì đó mềm mại lại có chút lạnh áp lên.

….

Võng du chi cư tâm bất lương –