Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Chương 36: Cuộc gặp gỡ mang tính lịch sử, tình ảo cuối cùng kết thúc



Khổng Tây lùa hết tô mì liền rời khỏi nhà Đông Dã, hoảng hốt một đường về nhà, nghĩ log game tìm Lantis nói chuyện gặp mặt.

Cậu sâu sắc cảm nhận được, nếu cậu còn không gặp Lantis, rất có thể không lâu sau sẽ bị Đông Dã bắt cóc.

Cậu không thích hai lòng, nhưng lại không phải người có định lực tốt, nếu như có một anh hàng xóm đẹp trai mỗi ngày đối tốt với bạn, còn luôn động tay động chân với bạn, cậu thật sự không biết ai sẽ có cái định lực chống đỡ kia, chứ như cậu là không có cách nào ╮( ̄▽ ̄” )╭

Chị hai đang ở phòng khách gọi điện, Khổng Tây không hứng thú nghe lén, trực tiếp đi ngang qua, rón ra rón rén lên lầu, lui vào phòng đọc sách, khóa cửa.

Khởi động máy… Khởi động máy… Khởi động máy…

Cái máy tính dỏm này làm gì khởi động chậm vậy !! (#‵′) Khỉ

Tiếp tục khởi động… Tiếp tục khởi động… Tiếp tục khởi động…

Buồn ngủ quá… =_=

Nằm sấp trên bàn chợp mắt một chút, nhân tiện đợi cái máy tính mất nết nó khởi động…

… Chợp mắt một chút

… Chợp mắt một chút

… Cứ thế chợp thẳng tới giờ cơm tối.

Chỉ chợp mắt một chút lại không dậy nổi, Khổng Tây dụi dụi mắt, mặt mờ mịt thẳng lưng trước bàn máy tính.

Sắc trời bên ngoài đã tối mờ, trên bàn đặt một dĩa sandwich cùng một ly sữa nguội lạnh, có lẽ lúc cậu ngủ chị hai vào. Cầm mắt kính để bên đeo lên, Khổng Tây tỉnh tỉnh mê mê nghĩ: may mà không ngủ thẳng đến triều Thanh, cậu buồn nôn nhất là mấy bạn cách cách a ca. Nghiêng đầu lại nghĩ nghĩ: rõ ràng cậu đã khóa cửa, chị hai lại lạm quyền cạy cửa lung tung!?

Động động chuột, khôi phục màn hình máy tính đã vào chế độ screensavers. Đăng nhập game.

Thông báo từ trò chơi nhảy ra. Khổng Tây chống cằm nghiên cứu một hồi.

—— Đại Hội Tỷ Văndiễn ra lúc 7 giờ tối trên toàn server, xin mời người chơi đến quan văn tại thành Eli báo danh tham gia hoạt động.

Rồi nhìn xuống đồng hồ ở góc phải, hiển thị 07:06 pm.

Mở khung bạn bè, Lantis không online.

Khổng Tây bĩu môi, điều khiển nhân vật đến chỗ quan văn báo danh, bắt đầu trả lời câu hỏi.

Câu hỏi của đại hội tỷ văn độ khó xấp xỉ câu hỏi ở phụ bản trước đây, nhưng nó thiết kế theo dạng độ khó tăng dần, mới đầu khá đơn giản, càng về sau thì càng khó. Song, đối với Khổng Tây mà nói, vẫn không khó đến mức không đáp được.

Mỗi câu chỉ có cơ hội 1 lần, sai sẽ không thể tiếp tục trả lời câu tiếp theo. Tổng số câu đáp đúng của người chơi cùng tổng thời gian tiêu tốn là căn cứ cuối cùng quyết định top 3.

Trả lời tất cả 100 câu, Khổng Tây tốn hết 20 phút.

Vì vậy, đợi Lantis login, thấy một Khổng Tây đội danh hiệu “Văn Trạng Nguyên Sama” sáng bóng, ngồi bên đường mọc lá.

Lantis: …

Khổng Tây vừa nhìn thấy thông báo Lantis login, lập tức tinh mắt phát hiện thân ảnh cách ngay trước đó không xa, tung tăng chạy tới, lấy lòng pm: Lantis~~~

Lantis không đếm xỉa cậu, bình tĩnh đứng tại chỗ chờ cậu chạy tới.

Khổng Tây sáp qua, phát giao dịch, đưa hết đống đồ vừa rồi trả lời ngẫu nhiên nhận được cho Lantis.

Lantis câm lặng nhìn đồ không ngừng tăng lên trong khung giao dịch, Tinh Thể Lam cao cấp, “Lantis” đã đến số 67, bản thiết kế quần áo, các loại trang bị, còn có 3 miếng ‘Mảnh Vỡ Huyết Ngọc Hồng Tinh’… Anh mới không gặp cậu ta bao lâu, mấy thứ này từ đâu ra = =#

[Mật] Tiểu Tây: Của hồi môn >3< [Mật] Lantis: … Quăng vào khung giao dịch “Giày Nữ Không Tỳ Vết” cùng “Đai Lưng Nữ Không Tỳ Vết” —— [Mật] Lantis: Phần sính lễ [Mật] Tiểu Tây: (⊙o⊙) ở đâu ra? [Mật] Lantis: Khi cậu không onl kiếm Tuy Lantis nói rất nhẹ nhàng, nhưng Khổng Tây biết mấy món trang bị này không một món nào dễ kiếm, sau khi mặc nguyên bộ, hiện ra khả năng có thể thăng cấp trang bị, nói cách khác, bộ đồ này có thể từ lam thăng lên tiếp, cụ thể thăng thế nào, có thể thăng tới cấp nào, cậu cũng không biết, song nếu là Lantis tặng, chắc chắn không kém. Khổng Tây vui mừng hớn hở xông lên, muốn cho Lantis một cái ôm. Kết quả nhảy nửa ngày vẫn không thấy hiệu quả, Khổng Tây khóc, cậu rất muốn nhào tới ~~o(>_<)o ~~ Lantis phối hợp phát qua lời mời ôm, Khổng Tây lệ rơi đầy mặt đồng ý. [Mật] Tiểu Tây: Lantis, cầu gặp mặt cầu ôm cầu lăn giường TOT [Mật] Lantis: … [Mật] Tiểu Tây: Tớ đã đưa hồi môn còn không được sao〒▽〒 [Mật] Lantis: Đồ này ở đâu ra? [Mật] Tiểu Tây: Cậu nói sang chuyện khác là muốn gì đây [Mật] Lantis: Ách [Mật] Tiểu Tây: Ức hự hự hự, tớ chắc chắn là đối tượng đáng thương nhất thế kỷ này [Mật] Lantis: Tiểu Tây =_= [Mật] Tiểu Tây: đại hội tỷ văn cho Đại hội tỷ văn trước đây Lantis cũng đã tham gia, tuy hoạt động này có ghi “Trong quá trình trả lời ngẫu nhiên tặng trang bị cao cấp, bảo thạch, tài liệu”, nhưng nếu thật sự có thể trả lời câu hỏi thì tỷ lệ nhận được phần thưởng cực kỳ thấp. Ngoại trừ lần đầu tiên được “Trường Bào Không Tỳ Vết”, sau đó anh không lấy được bất kỳ vật gì nữa, về sau cũng lười tham gia hoạt động này. Nhưng những điều đó tựa hồ không áp dụng được trên người Tiểu Tây. Tên này vẫn vận khí tốt trước sau như một, rất không thua kém thắng về một đống thứ. Bây giờ đã qua thời gian hoạt động, kế tiếp nên đi đâu làm gì? [Mật] Tiểu Tây: Lantis, WC đi! Voice đi!! YY đi!!! [Mật] Lantis: … Thật sự muốn gặp anh vậy sao… Đông Dã trước máy tính cau mày, nặn ra một chữ “Xuyên” (川) anh tuấn. Nếu gặp không biết cậu ta sẽ phản ứng thế nào. [Mật] Tiểu Tây: Gặp đi gặp đi gặp đi gặp đi gặp đi gặp đi! Chống cằm, Đông Dã buồn cười nhìn Khổng Tây còn đang lải nhải. Tên này thật là, vừa online lập tức luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác, thật không biết mình lúc trước tại sao thích cậu ta. [Mật] Tiểu Tây: A a a, cậu không để ý tớ là tại vì khỉ gì! 〒▽〒 [Mật] Lantis: Vậy gặp đi [Mật] Tiểu Tây: Cậu không đồng ý tớ là tại vì khỉ gì! 〒▽〒 [Mật] Tiểu Tây: Gì gì gì? (⊙o⊙) cậu đồng ý sao! [Mật] Lantis: Ừ [Mật] Tiểu Tây: Khi nào thì gặp khi nào thì gặp khi nào thì gặp khi nào thì gặp? [Mật] Lantis: Hỏi một lần được rồi [Mật] Tiểu Tây: Khi nào thì gặp ~(≧▽≦)/~ [Mật] Lantis: Cuối tuần [Mật] Tiểu Tây: Còn phải chờ lâu vậy sao QAQ [Mật] Lantis: … [Mật] Tiểu Tây: Giờ luôn đi giờ luôn đi giờ luôn đi! [Mật] Lantis: Tùy cậu [Mật] Tiểu Tây: Người ta hơi bị hồi hộp, voice trước đi, làm dịu không khí [Mật] Lantis: … lắm chuyện Tuy mắng Khổng Tây lắm chuyện, Đông Dã vẫn rất nể tình leo lên QQ, gắn tai nghe và mic, gửi yêu cầu voice. QQ giảm xóc một lúc mới kết nối hai bên. “…” “…” Một trận trầm mặc, không ai mở miệng nói. Cuối cùng, vẫn là Khổng Tây không nhịn được, khẽ gọi một tiếng, nhưng do căng thẳng mà lắp bắp: “Lan… Lantis” Đông Dã ung dung kéo mic lại gần, bình tĩnh đáp: “Ừ.” “Cậu Cậu Cậu Cậu Cậu…” Vẫn là âm thanh mềm mại, nhưng ngữ điệu rõ ràng đã quýnh lên. “Ừ?” “… Cậu.” “…” “Cậu” nửa ngày rồi vẫn không nặn ra được một câu, Khổng Tây rõ ràng rất căng thẳng, điều này khiến Đông Dã vui vẻ, khóe miệng cong cong không cách nào đè xuống. Mặt tên kia nhất định rất đỏ. Thật sự, rất muốn ôm. “Ách… Lantis cậu… ưm, đang làm gì thế?” Cuối cùng đã tìm về lại đầu lưỡi của mình, Khổng Tây lắp bắp tìm đề tài. “Trông cửa hàng.” “Ô, cửa hàng gì?” Tiếp tục tìm chuyện nói. “Siêu thị.” “A? Mở siêu thị sao?” “Ừ.” “Giống hàng xóm tớ…” Đông Dã nhíu mày, “Ừ?” “Với lại, đột nhiên phát hiện giọng nói cũng rất giống…” “…” “Quên đi, có lẽ không phải cùng một người. Lantis ở đâu?” “Ừm…” “Cậu thật sự không phải hàng xóm tớ chứ?” “Ách…” “Chắc là không phải đâu, nhưng mà cảm giác rất giống nha, thật sự không phải à?” “…” “Lại nói, hàng xóm nhà tớ hình như cũng cao hơn 1m8, hình thể cũng giống nữa.” “…” “Thật sự không phải?” Đông Dã hết chỗ nói, có thể tự mình lẩm bẩm lâu vậy hoàn toàn không cần anh phối hợp, anh thật không nên nghĩ Khổng Tây là một người thẹn thùng hướng nội. Nâng trán, thật sự đủ loại bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lại cũng thấy khá thú vị, liền không tiếng động cười cười. Khổng Tây còn đang tự mình xoắn xuýt, vòng tới vòng lui mãi không ra kết luận. Giọng nói cùng ngữ điệu mềm mại của cậu tràn ngập trong màng nhĩ Đông Dã, một cảm xúc kỳ lạ nhồi đầy ***g ngực anh, căng căng, không thoải mái, nhưng lại không nỡ để nó biến mất. “Lantis, mở webcam đi…” Thành công tự xoay vòng mình đến chóng cả mặt, Khổng Tây không muốn lăn qua lăn lại nữa, nhỏ giọng đề nghị, định nhìn trực tiếp người thật vật thật. “Ừ.” Đông Dã tắt voice, gửi WC. Không đợi Khổng Tây nhận, ngoài phòng làm việc vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Đông Dã nhíu mày, vừa dán mắt vào máy tính vừa lạnh nhạt nói: “Vào đi.” Cửa bị mở ra một khe nhỏ, để lộ gương mặt hồng hồng của nhân viên nào đó, người nọ ở cửa do dự một hồi, mới có chút căng thẳng nói: “Ông chủ, tôi tới lấy đơn nhập hàng ngày mai.” Đông Dã tùy ý nhìn cậu ta một cái, sau đó xoay người mở ngăn kéo cuối cùng tìm đơn nhập hàng. Đồ trong ngăn bình thường ít dọn dẹp, đã bừa bãi lung tung, Đông Dã lục nửa ngày cũng không lục ra thứ cần tìm. Nhân viên vốn đứng ở cửa kỳ quái đi tới, muốn nhìn xem có chuyện gì. Kết quả đúng lúc ngang qua WC vừa kết nối thành công, hình dáng cậu hơi cong người xuống vừa vặn bị Khổng Tây nhìn thấy. “A! Tiêu… Mặc Bạch!!??” Nhân viên Tiêu Mặc Bạch sợ tới mức nhảy dựng lên, cấp tốc thụt lui về cửa, còn lấy khuôn mặt sợ hãi nhìn xung quanh. Cuối cùng đã tìm được đơn nhập hàng, Đông Dã đang tính ngồi thẳng người lên bị tiếng hét của Khổng Tây dọa đụng trúng mép bàn, ót đau rát nóng bừng, đen mặt đập đơn lên bàn, đuổi Mặc Bạch, rồi mới quay đầu nhìn về phía màn hình. Vì vậy, gương mặt đen thui của Đông Dã cùng gương mặt khiếp sợ của Khổng Tây cứ thế làm một cuộc gặp gỡ đầy cách mạng.