Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

Chương 45: Phiên Ngoại: Chiếc Cà Vạt Hồng Tạo Ra Gian Tình (Thượng)





“Bằng ca ca, ba ba kêu lạnh”



Tô Tô theo cửa lớn chạy vào phòng bếp, nhìn Tô Bắc Bằng đứng xào thịt bò.



“Ờ”



Nghe được tiếng đáp lại của Tô Bắc Bằng, Tô Tô nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, nhìn ba ba run trong gió lạnh nói “Bằng ca ca nói ‘Ờ’.”



Lăng Quân Diệu rét run chà xát hai tay, hàm răng run rẩy. Rốt cuộc là anh đãtạo nghiệt gì rồi a…



Không phải chỉ là một cái ca-vát màu hồng nhạt thôi sao!! Anhhối hận, anh sai rồi còn không được sao? Cho anhvào mặc quần áo đi… Trời đang rất lạnh, chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi, anhcũng không phải là thú nuôi có lông mao a…



“Tô, Tô… Con vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh lắm. Hắt…” Lăng Quân Diệu sắp chết cóng rồi… Ôi, nhà có nghiêm phu!



“Vâng.” Tô Tô gật gật đầu, vừa định chạy về, chợt nghe thấy tiếng la của Bằng ca ca, “Tô Tô, đóng cửa lại.”



Mắt nhìn Bằng ca ca, lại nhìn nhìn ba ba, do dự… ‘Oành!’ đóng cửa!! Rõ ràng là ba ba ở bên yếu thế, bây giờ tốt nhất là ôm chặt đùi Bằng ca ca!! (Suỵt… Nói nhỏ với nhóc, kẹo đường năm mới đều nằm trong tay Bằng ca ca!)



Lăng Quân Diệu thật muốn chảy hai dòng nước mắt. Đã hơn một giờ rồi. Thỏ con xù lông thật nóng nảy mà…



Anh không nên từ chối chiếc ca-vát màu hồng nhạt kia, lúc trước trực tiếp mua cho rồi!! Giờ anh hối hận tới nỗi ruột trong bụng xanh hết cả rồi. Phải tìm biện pháp nào đó, bằng không thì… Bị đông thành cây băng mất. Ngày kia là giao thừa rồi, làm không tốt không thể vào nhà a!!



Giao thừa… Sắp bước sang năm mới rồi. Đúng rồi!! Tên cứng đầu kia ở nông thôn, dùng điều kiện “Mang Bằng Tử đi ăn Tết ở nông thôn” làm điều kiện trao đổi… Cậu chắc đồng ý đi? Vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm sốtrong nhật kí cuộc gọi.



“Không được gọi tôi là Vượng Tài!!”



Lăng Quân Diệu trợn trắng mắt, “Ngưu Tài!”



“Có! Lão đại có gì phân phó?”



“Tôimuốn cậu đi theo nhà tôivề quê mừng năm mới, có tiện không?”



“Không tiện!” Ngưu Tài rất kiên quyết cự tuyệt. Thôi đi, mang người thành thị về nông thôn ăn Tết? Kháo, mấy thứ lễ nghi rắc rối này, lão đại thật phiền, đáng ghét, còn không bằng trực tiếp đuổi việc hắn? Dạo này công việc không thuận lợi, cũng không thể cứ vậy mà ném đi.



“Tiền lương của cậu…”



“Tiện chứ tiện chứ, sao mà không tiện được!” Ngưu tài vội vàng cười làm lành, “Tăng bao nhiêu?”



“Tăng gấp đôi, chỉ cần chị dâu cậu vui vẻ!” Với lại để cho anhvào nhà nữa… Lăng Quân Diệu cắn răng.



“OK!! Cứ để đấy cho em. Em sẽ về trước ngày 30 ! Haha, lão đại, anh có xe phải không, hắc hắc… Em vẫn còn đang lo vụ vé xe. Vậy em tranh thủ thời gian sắp xếp chút, sáng ngày mai lên đường, nếu không sẽ muộn mất.”



“Được rồi. Nếu Bằng Tử không vui, tiền lương của chú…”



“Không đâu không đâu! Em đi trước chuẩn bị đây, bye bye!!” Sợ Lăng Quân Diệu lại nói đến việc khấu trừ tiền lương của mình, Ngưu Tài vội cúp máy.



Xong, Lăng Quân Diệu dùng tay sắp bị đông cứng ra sức gõ cửa, “Đại nhân, tiểu nhân muốn lập công chuộc tội!!”



“Lập công cái gì?” Thanh âm Tô Bắc Bằng không kiên nhẫn



“Đại nhân, cho tiểu nhân vào nhà rồi nói…” Lăng Quân Diệu cầu khẩn.



Đợi hơn mười giây, Lăng Quân Diệu nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là Tô Tô, cảm tạ Thượng Đế, à không, cảm tạ Bằng Tử, rốt cục cũng được vào trong nhà ấm. Uốn éo trên ghế salon, Lăng Quân Diệu tiếp tục run rẩy, “Chúng ta cùng với Ngưu Tài về quê hắn ăn Tết. Trải nghiệm năm mới náo nhiệt ở nông thôn. Hẳn là có tư vị khác.”



Tô Bắc Bằng khinh bỉ, “Cái này là cái anh gọi là lập công?”



“Vợ à… Đại nhân, tin tưởng tiểu nhân, anh tuyệt đối sẽ không để em thất vọng đâu!!”



“…” Tô Bắc Bằng liếc mắt nhìn anh, sắc mặt đều đã xanh rồi, bờ môi đang không ngừng run rẩy, trong lòngmềm nhũn, “Được rồi.” Đặtđĩa thịt bò tỏi trong tay lên bàn, Tô Bắc Bằng quay lại phòng bếp, mang ra một chén trà gừng nóng hổi, rất “không” tình nguyện mà đưa cho đối phương.



Lăng Quân Diệu hai mắt sáng lên, cầm lấy chén trà gừng, thâm tình mà nhìn qua Tô Bắc Bằng, “Cảm ơn em yêu.” Lại nhìn người yêu không được tự nhiên mà quay mặt đi.



Uống xong chén trà gừng, toàn thândần dầnấm lên, lúc này Tô Bắc Bằng cũng từ bi đưa cho anháo lông cừu và áo khoác, lại cho anhcùng ăn cơm.



Mặc dù anhthân mang tội, nhưng cũng không cần phải đứng ngoài kia cho gió lạnh thổi chết.







Ngồi trên xe, Tô Bắc Bằng ôm Tô Tô còn ngủ say như chết trong ngực, tình cảnh này có chút lạ lẫm——



Hai ba tòa nhà ngói có kiểu dáng cũ kỹ, hai bên đường là thửa ruộng mới thu hoạch không rộng lắm, phía trên đường ruộng còn có vài cây sơn trà đang nở hoa.



“Ở nông thôn thật không tệ.” Lãnh Phỉ Hạnh mở to mắt nhìn cảnh sắc ngoài xe.



“Ừ. Không khí nhất định rất tươi mát.” Tô Bắc Bằng bắt đầu thấy mong chờ năm mới sắp tới lần này rồi.



Lăng Quân Diệu đang lái xe quay đầu lại, “Ông xã đã nói nhất định không để em thất vọng rồi mà!” Thần sắc kiacứ như một đứa trẻ muốn được khích lệ.



Tô Bắc Bằng khinh bỉ—— Anh có thể thu liễm chút không?



“Đúng thế, em… Thôn chúng em so với nội thành còn tốt hơn nhiều! Tiền có thể không nhiều, nhưng người dân chất phác lắm! Đâu như người thành phố… Ai, cùng là người của một công ty, tập đoàn, lại lục đục, làm khó nhau. Ở chỗ này nha, anh đối tốt với bọn họ, bọn họ đối tốt lại với anh.”



Ngưu Tài thần sắc kiêu ngạo nói. “Ấy ấy, đến rồi đến rồi! Đến chỗ cái bình phía trước thì dừng nha lão đại.”



Rất xa, chỉ thấy một đám người, già trẻ lớn bé đứng ở cửa lối vào sân, một bộ biểu tình kinh ngạc—— Trời ơi… Chưa bao giờ thấy qua cái xe xa hoa nào như vậy vào trong thôn, có ai phát tài rồi hả?



Lăng Quân Diệu mở cửa xe, cả làng kinh hô—— Thần của tôi ơi… Giày da sáng lấp lánh, nhìn đã thấy là âu phục xa xỉ, trời ơi, người đàn ông này thật quá đẹp trai! Nhưng mà… Đây là ai vậy?



Lăng Quân Diệu mở cửa xe cho Tô Bắc Bằng, vươn tay, mỉm cười, “Mời.” Tô Bắc Bằng trong nháy mắt bị điện giật. Lãnh Phỉ Hạnh xuống xe, lại một mảnh kinh hô —— Xinh, nữ nhân này xinh quá!



Nếu như nói A Nhị đẹp nhất thôn xóm bọn họ làhỏa kê (gà tây), thì người này phải là phượng hoàng!



Còn thanh niên anh tuấn mặc áo lông kia cũng không tệ, tuấn tú lại mang vài phần đáng yêu, tiểu hài tử cậu ôm trong ngực càng đáng yêuchết người! Đến lúc Ngưu Tài xuống xe, mọi người mới thu hồi lại biểu lộ hoảng sợ, như ong vỡ tổ mà vây quanh Ngưu Tài:



“A Tài A Tài! Những người này là ai thế?”



A Tài ca! ~ Anh… Anh ấycó bạn gái hay không vậy? Ai nha, người ta muốn cùng anh ấyđi chăn trâu nha.”



(Lăng Quân Diệu hắc tuyến…)



“A Tài, tiểu tử cậu cũng không tệ nha! Nhanh anh em kết nghĩa mang thần mang thần nha (không hiểu ._.)!”







“Dừng lại!” Anhmột lời tôi một câu, Ngưu Tài chịu không nổi, làm thủ thế ngừng lại, “Chúng tôi vừa đi đường mấy tiếng đồng hồ, bây giờ về nhà nghỉ ngơi, có chuyện gì, ngày 30 nói sau!”



“Xí! Thành đạt rồi, giờ quên chúng ta. Không có lương tâm…”



“Xú tiểu tử, không có tiền đồ!”



“A Tài ca thật đáng ghét…”







Ngưu Tài bỏ ngoài tai hết tất cả những lời nói bất mãn vô lễ, chân chó mà cười dẫn đám Lăng Quân Diệu về nhà mình. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại quay đầu lại, quả nhiên, mặt mọi người đều đã dán lên cái xe kia rồi, “Không, được, chạm!”



Thấy bọn họ thu liễm, mới tiếp tục đi về phía trước.



“Ách…” Không ngờ, Lãnh Phỉ Hạnh trượt chân, suýt nữa thì ngã. May là không bị làm sao,thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu với Tô Bắc Bằng đang quay đầu lại, “Không sao hết.” Sau đó trừng mắt nhìn đống kia… Phân gà, nếu như không phải tránh nó, đôi giày 7.5cm cũng không đi tong?

Chương46 : Một cái cà vạt hồng gợi lên gian tình( trung )

Vào cửa chính, Ngưu đại thúc rất nhiệt tình mà dẫn dắt Ngưu tẩu ra đón chào, “Hoan nghênh mọi ngườitới chơi a!”

“Cám ơn Ngưu thúc, xin lỗi đã làm phiền. Mấy ngày nay phải quấy rầyhai vị .” Tô Bắc Bằng đem giỏ hoa quả trang trí tinh xảo đưa qua.

“Ôi chao, mọi ngườiđều là khách quý của nhà chúng ta a! Sao còn khách sáo như vậy.” Ngưu thúc đẩy lại, quà tặng này vừa nhìn liền thấy giá trị xa xỉ a.

Lăng Quân Diệu giao rượu đỏ cao cấp trong tay cho Ngưu Tài, “Cầm.”

Ngưu Tài trở mình mắt trợn trắng, nhận lấy giỏ hoa quả trong tay Tô Bắc Bằng, “Cha, mẹ, đâyđều là người một nhà , khỏi cần khách sáo”

“Tiểu tử này, thật không có lễ phép! Đã lớn như vậy rồi mà còn không hiểu biết gì cả.” Ngưu tẩu đánh một cái vòa ót của Ngưu Tài.”Lặn lội đường xa, A Tài, trước dẫn mọi người đi nghỉ ngơi. Lát nữa tới ăn cơm chiều.”

Ngưu Tài tiếp tục dẫn mọi người đếnmột gian nhà ngói khác. Gian phòng thứ nhất bố trí vô cùng… đáng yêu khiến cho Lãnh Phỉ Hạnhcó điểm bất đắc dĩ. Chiếc giường màu hồng nhạt, có thêm con gấu bông màu hồng đậm đặt ở đầu giường, dây màu hồng cánh sen lại tạo thành các ngọn đèn nhỏ lung linh và các cánh hoa, thậm chí còn treo đầy bong bóngmàu hồng tím …

“Ách… Lãnh tiểu thư, này là phòng của ngươi.” Ngưu Tài có chútxấu hổ. Hắn… Hắn chỉ nóivớiba mẹ trang trí sao cho nữ tính một chút, cũng không phải như vậy… Đốt tiền a! ! Người giànăng lực lý giải thật là tệ quá đi.

Tô Bắc Bằng trái lại rất kinh ngạc, nơi ở đơn sơ như vậy …sao lại có cái giường cao cấp ghê người thế này …

Gian thứ hai là phòng Ngưu Tài, có một cái giường tương đối nhỏ nhưng mới tinh , trên đó đổ đầy đồ chơi. Chính là…”Mấy món đồ chơi này thật là ngây thơ! !” Tô tT đặc biệt không nể mặt mà bĩu môi. Hiện tại ai còn chơi máy bay nhỏ xíu xiu, Ultraman nhỏ xíu xiu thế này a? Bé đều đã chuyển sang chơi xe lửa to thật to, người máy điều khiển từ xa to thật to rồi!

“Tô Tô, con xem , cùng chú ngủ ở đây nha.” Ngưu Tài không thèm để ý đến thằng nhóc, chỉ chỉ giường nhỏ của tô tô.

Gian thứ ba chính là phòng của Tô Bắc Bằng cùngLăng Quân Diệu, tính ra cũng bình thường. Có cái giường màu xanh da trời thật lớn, cái bàn tuy rằng vẫn là kiểu cũ, nhưng trang trí một bó hoa tươi thật to, bên cạnh có một giá sách, trưng đầy sách trên đó. Từ 《 Hồng Lâu Mộng 》 đến 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 vân vânđều có, tác phẩm nổi tiếng Trung Quốc cổ đại phỏng chừng đều có . Có một cái bàn, bên trên đặtnhiều báo chí, xếp thành chồng, bên cạnh là một cái tủ to màu xanh cùng loại với giường.

“Thế nào lão đại?” Ngưu Tài giống như là trẻ conlàm được chuyện tốt, chờ đợi thầy cô giáo khen ngợi, “Hôm qua sau khi em gọi điện xong, cha em vô cùng lo lắng mới mua cái giường này. Hắc hắc…”

Tô Bắc Bằng cười gật gật đầu, đem valy hành lý để ở một bên. Lấy ra quần áo vừa mới mua, một lần nữa xếp gọn, cho vào tủ. Cậuthì không có việc gì, nhưng âu phục của Lăng Quân Diệukhông để ý sẽ có nếp, đến lúc đó liền khó coi.

“Vậy mọi người nghỉ ngơi trước đi. Emphải đi hỗ trợ đây. Băm hành tây, bămthịt viên, tạc cá tạc đậu hủ, ăn tết thật phiền a! !” Ngưu Tài cảm khái một câu, lui ra.

Lăng Quân Diệuđóng cửa, mỉm cười đi về hướng Tô Bắc Bằng, giang hai tay, “Thân ái…”

Tô Bắc Bằng xoay người tránh ra.

Lăng Quân Diệunhanh chóng thay thành khuôn mặt ủy khuất, “Chúng ta đã cóvài ngày không ôm .”

“Tôicũng đã vài ngày không đánh anh.” Tô Bắc Bằng lạnh lùng liếc hắn một cái, “Tôicòn nhớ rõ những lời mà anh đã nói. Đời này đều không quên được .”

“Anh sai rồi … Anh sai rồi!” Lăng Quân Diệu còn thiếu chútnữa là quỳ xuống, chân chó chạy tớiđấm bóp tay chân Tô Bắc Bằng “Nhưng mà cà- vạt màu hồng thật sự…”

“Anh không sai vì chuyện cái cà- vạt!” Tô Bắc Bằng trợn mắt nhìn, hất tay anhđang đặt ở trên vai của mình, “Anhthậm chí còn không biết emtức giận vì cái gì ? !” Lần đầu tiên cậu cảm thấy Lăng Quân Diệuthật ngu ngốc. Rõ ràng trên thương trường là một người thôngminh như vậy, vì cái gì đối với… chuyện cảm tình lại ngốc đến thế?

“Ta…” Đôi mắt lúng túng của Lăng Quân Diệubán rẻ nội tâmđang khẩn trương cùng bất an của anh, “Bằng tử…” Nhìn người yêutức giận, anhbắt đầu sợ hãi… Sợ tình cảm của bọn họ so với trong tưởng tượng của anh còn mỏng manhhơn rất nhiều, có khi không chịu nổi một kích. Anh đãthật cẩn thận giữ gìn tình cảm này, thế mà vẫnxuất hiện rạn nứt, có thể hàn gắn lại hay không vẫn còn không biết được.

Tô Bắc Bằng nằm ở trên giường nhìn Lăng Quân Diệuliếc mắt một cái, dứt khoát đứng dậy ra ngoài.Cậuhiện tại cần bình tĩnh,cậu không phải là người hẹp hòi, mà là nguyên tắc củacậukhông cho phép dễ dàng tha thứ. . Trong lúc người yêu phạm sai lầm, cho tới khi nào anh chịucúi đầu, nhượng bộ, thừa nhận sai lầm, hơn nữa sửa lại, bồi thường đối phương, bằng không anhcàng sai càng càn rỡ, sẽ càng ngày càng không đem vợ để vào mắt .

Cậu chẳng là gì so với anh, bất luận là gia thế, năng lực, kiến thức, tính cách. Chỗ hợp nhaunhiều, chỗ không hợp nhau cũng rất nhiều. Cho nên cần chậm rãi dung hợp.



“Chị dâu,tôinghe lão đại nói anhđang giận anh ấy?” Ngưu Tài ngay từ đầu thấy Tô Bắc Bằng đến giúp chính mình băm hành tây còn có chút bất an, không chỉ có là lão đại, ngay cảcha mẹcũng sẽ có ý kiến. Nhưng cậukhăng khăng phải làm, hắncũng không còn cách nào. Việcbăm hành tây thực nhàm chán, chỉ phải tìm đề tài nói.

Tô Bắc Bằng dừng lại động tác một chút, ninh hạ mi mắt, mới nói, “Nhưng thật ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ.”

“?” Ngưu Tài nghi hoặc nhìn cậu.

“Hai ngày trước chúng ta cùng đi siêu thị, mua đồ tết. Lúc đang mua quần áo, chính anh ấybảo để cho tôichọn giúp, tôi liền không cho phép anh ấy chọn nữa, nói là chính mình toàn quyền quyết định, anh ấy cũng đáp ứng rồi. Sau đó tôi chọn một cái cà- vạt màu hồng nhạt, anh ấy không vui, tôi cũng không cao hứng . Liền giận lên như vậy thôi.” Tô Bắc Bằng nói vân đạm phong khinh, kỳ thật lòng mình vẫn là đau. ‘Em một chút cũng không hiểu anh! Ánh mắt của em quá kém. Anh mà đeo cà vạt hồng này, quả thực đúng là bôi tro vào mặt.’ có lẽ những lời này là Lăng Quân Diệulúc ấychỉvô tình nói ra, nhưng quả thật làm đau lòng cậu.

“Ai… Là người yêu của nhau, có cái gì không vừa lòng thì cùng nhau thương lượng a?” Ngưu Tài thở dài lắc đầu, “Tôicòn muốn có người yêu cãi nhau mà không có. Hai người các ngươi lại đang ở trong phúc mà chẳng biết.”

“Có lẽ vậy.” Tô Bắc Bằng tiếp tục trầm mặc lột hành.

Lại là bầu không khí quỷ dị mà Ngưu Tài ghét nhất.”Nông thôn ăn tết rấtđặc sắc. Ngày mai trời còn chưa sáng phải rời giường, nấu nước giết gà, sau đó đi Từ Đường. Đến lúc đó anhđừng ngủ quên.”

“…” Tô Bắc Bằng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Ngưu Tài, “Ăn có cái tết còn phiền toái như vậy…”

“Ân. Tổ tiên cũng muốn ăn tết, cho nên lấy Từ Đường gọi mọi người về a.”

“Ân.” Kỳ thật như vậy cũng rất tốt đi, mất đi còn có thể được con cháu nhớ tới. Tô Bắc Bằng đột nhiên ảo tưởng tương lai, mỗi khi đến tết Tô Tômang theo hài tử của nó vềxum họp, rót một chén rượu, đốt ba nén nhang, hoài niệm chính mình cùng Lăng Quân Diệu.

Ngưu Tài thật sự cảm thấy được chị dâu trầm mặc ít lời thực khủng bố… Đànhphải tiếp tục tìm đề tài, “Phụng hoàn tổ tiên cùng thần chi hậu ni, chính là phải dáncâu đối xuân .”

“Ờ.”

Ngưu Tài trong lòng rơi lệ… Chị dâu, anhcó thể hay không nói nhiều một câu a! ! Ngẫm lại nên nói cái gì sao? Linh quang chợt lóe, Ngưu Tài tiếp tục nói, “Hắc hắc, thứ làmcho bọn nhỏ vui vẻ chính là tiền mừng tuổi . Các anhcó chuẩn bị không a?” Cái đề tài này hảo! ! Tuyệt đối dễ được tán gẫu.

“QuânDiệu chuẩn bị.” Tô Bắc Bằng nghĩ nghĩ nói, “Thông thường mọi ngườiphát nhiều hay ít a?”

“Năm đồng mười đồng đi. Ở nông thôn mà nói, đã gọi là rất nhiều.” Ngưu Tài tiếp tục cảm khái, “Khi tôicòn nhỏ, đều chỉ có năm bạc một bao. Nơi này không giống thành thị, ở đó mọi người ra taythật hào phóng. Ở đây, tiểu hài tử đều đặc biệt quý trọng tiền mừng tuổi của mình, thậm chí có còn có thể tự mình đào một chỗ bí ẩn, chôn kín đáo, khi cần dùng mới đào ra.”

“… Thực đặc biệt. Nhưng màtiền mừng tuổi cũng chính là vật may mắn a, nhiều ít cũng không quá trọng yếu.” Ở nông thôn trẻ emquảthực chất phác, suy nghĩ rất non nớt. Tô Bắc Bằng thở dài, cảm thấy xấu hổ mà hồi tưởng lại chính mình trước đây đã tiêu xài tiền lì xì như thế nào. Hi vọng Quân Diệuphát đúng mực, bọn nhỏ sẽ không thấy tiền nhiều mà mua lung tung, còncó cái loại ý nghĩ đơn thuần như đem đichôn này.

“Ân. Nói cũng đúng. Buổi cơm tối trừ tịch này, người cả thônquây quần lại một chỗ cùng nhau ăn? Mỗi lần làm tiệc đó, thìbày ra một cái bàn lớn ở đây, các hộ gia đình bưng các món đồ ăn đã chuẩn bị tốt ra, để lên đó. Sau đó muốn ăn phải đi gắp. Tuy rằng các nhà khác nhau nấu sẽ ra những hương vị khác nhau, nhưng mọi người đều cảm thấy thích điều đó. Từ đó người dân trong thôn rất hòa thuận, năm trước còn đạt được danh hiệu “Thôn hòa thuận nhất” của huyện.” Ngưu Tài lại bắt đầu tự hào vì thôn của chính mình.

“Thế cơ à? Lần này thật sự đến đúng lúc rồi, thiệt nhiều điều đểtrải nghiệm qua.” Tô Bắc Bằng thực chờ mong trừ tịch đến .”Làm cả sủi cảo sao?”

“Đương nhiên!” Ngưu Tài ngẫm lại đều phải chảy nước miếng , “Có thiệt nhiều loại thức ăn lắm,tôithích nhất là bánh chẻo nhân hẹ . Ăn cơm xong xuôi, liền bắt tay vào làm chuẩn bị. Lúc mười một giờ đã làm xong bánh chẻo, sau đó mọi người vừa ăn vừa đón năm mới.”

“Quân Diệukhông thích hẹ. Đến lúc đó tôicũng sẽ hỗ trợ.” Tô Bắc Bằng tiếp tục tự tiến cử, dù thế nào đi nữa cậucũng sẽ cố gắng làm gì đó.



Tô Bắc Bằng vẫnlạnh lùng thờ ơ với Lăng Quân Diệu . Lúc ngủ, Lăng Quân Diệucảm lạnh quá… Không thể ôm vợ ngủ, loại cảm giác này chịu sao thấu! Mãi cho đến nửa đêm, chờ cậu ngủ say, mới cảm nhẹ nhàng mà ôm cậu ngủ.

Rạng sáng năm giờ năm mươi phút.

“Lão đại chị dâu, rời giường rời giường! ! Đã muộn!”

Tiếng đập cửa nặng nề vang lên, Lăng Quân Diệu vốn là ngủ không được tốt cho lắm, liền phát hỏa.”Ngưu Tài, cậuchán sống rồi phải không? Cẩn thận lão tử chôn sống cậu!”

“Trải nghiệm cảm giác ăn tết ở nông thôn a Lão Đại, chi tiết quan trọng như vậy anh quên rồi sao? ! Mau đứng lên, bằng không chốc nữa sẽ phải chờ ở Từ Đường thật lâu!” Tuy rằng lão đại thực dọa người, nhưng nếu để cho chị dâu bỏ lỡ cái tết nông thôn, mạng của mình lại thật sự là không bảo vệ nổi!

Lăng Quân Diệubất đắc dĩ, buồn bực gãi gãiđầu, “Đã biết!”

Đưa mắt nhìn người đang ngủ say chẳng biết gì thế này, lòng cầm thú củaLăng Quân Diệu liền nổi lên ác ý, ghé vào trên người Tô Bắc Bằng, sau khi chóp mũi hai người kề nhau, anhlè lưỡi, liếm đôi môi đối phương, tiếp tục cạy mở khớp hàm của cậu, liền trực tiếp lách đầu lưỡi tham tiến vào. Khoảnh khắc khi vừa đi vào, phảng phất nhưtrái timhai người cùng nhau đồng nhịp. Trằn trọc lưu luyến, ôn nhu khinh mút, lôi kéo đầu lưỡi của cậu cùng nhau nhảy múa, âm thanh sách sách vang lên, hơi thở cực nóng quấn quýt lưu luyến, làm Lăng Quân Diệukhông thể tự kềm chế. Chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ yêu một người sâu đậm như thế.

Ngay lúc anhđang say mê thì …

“A a! !” Niềm kiêu ngạo* của anhliền truyền đến một trận đau đớn, Lăng Quân Diệuthiếu chút nữa cắn tổn thương đầu lưỡi của vợ. Ai oán nhìn thấy Tô Bắc Bằng tỉnh lại, “Bà xã… Emhạ thủ nhẹ một chút được không? Tiểu đệ đệ của anhmà bị thương, ai cho emtính phúc a?”

“Đã là rất nhẹ .” Tô Bắc Bằng trừng mắt liếc anhmột cái, “Thừa dịp em ngủ đánh lén, lão tử không làm cho anhtuyệt tự đã là rấtnhân từ !” Thực ralà nhấc chân vô tình đụng phải. Rõ ràng nhiệt độ cùng độ cứng… làm cho cậucó chút, có chút… khụ, rungđộng? ! Phi! Bất quá… Bọn họthật sự thật sự đã lâu không gì kia gì kia nha .

“Ba ba, rời giường nào!” Ngoài cửa vang lên thanh âm của Tô Tô, Tô Bắc Bằng có cảm giác bị bắt gian tại trận, bối rối đẩy Lăng Quân Diệu ra, mặc quần áo rời giường.

“Còn dámloạn phát tình, hoạn!”

Lăng Quân Diệurun rẩy gật đầu lia lịa, “Tiểu nhân không dám!” Sợ tới mức mồ hôi lạnh ròng ròng a. Lần này là phúc lớn mạng lớn, không trêu chọc làm cậu tạc mao, bằng không cậu thật sự chuyện gì đều làm ra được a. Lăng Quân Diệu đem mồ hôi lạnh chùi chùi, chỉ có thể nói cậuthật quá ngon miệng, để cho anhhôn đến quên hết tất cả.

Mở cửa đi ra ngoài, Lãnh Phỉ Hạnhnắm tay Tô Tô đứng một chỗ chờhai người. Sắc trời vẫn là tối, hơn nữa đặc biệt lạnh. Lãnh đại tỷ thường ngày hay mặc váy ngắn thì bây giờ cũng biết điều mà chọn quần bò, lạikhoác thêm áo khoác thật dày. Tô Tôcàng không cần phải nói, nhìn y như một viên cầu lông.

“Chúng ta đi thôi.” Lãnh Phỉ Hạnhđối Tô Bắc Bằng nói một tiếng, “Ngưu Tài đang đợi .”

Lăng Quân Diệunhìn trời tối thui —— tất cả mọi người đều là người chăm chỉ cần cù thật a! Mới hơn sáu giờ, các gia các hộ đèn đều lóe lên, phỏng chừng đã bắt tay vào làm chuẩn bị cúng lễ .

Sau khi tụ họp đông đủ, Ngưu thúc cùng tất cả người trong nhà kèm theo bọn họ hướng Ngưu gia Từ Đường mà đi.

Không nghĩ tới còn có người tới sớm hơn, khi đi đến Từ Đường, cần xếp hàng chờ cho 3 nhóm người khác xong, mới đến phiên bọn họ.

Cúng bái tổ tiên cũng rất là đơn giản, cúng hoa quả, toàn bộ nước sôi thì nấu gà trống, hủ trúc phấn ti thì bày ra, thắp hương đốt nguyên bảo tiền giấy nhang đèn, sau khi làm xong hết, đốt một dây pháo là hoàn tất.

Tô Tô lần đầu nhìn thấy dây pháo thật dài nên rất tò mò, muốn dùng tay đi sờ, bị Tô Bắc Bằng ngăn cản, vừa định giải thích, thấy người khác đã chuẩn bị đốt lên, vội vàng ôm lấy Tô Tô chạy về phía Từ Đường.

Tiếng pháo nổ như sét đánh vang lên ầm ầm, Tô Tô nằm trong lòng bị dọa đến run lên, Lăng Quân Diệu nhanh chóng che lỗ tai của bé. Lãnh Phỉ Hạnhtrái lại rất tự nhiên —— thua cả tiếng súng, tiếng bánh pháo còn kém quá đi?

“Ba ba, này chính là pháo sao? ! Dương tỷ tỷ nói không cẩn thận sẽ bị nổ đau ác! Vừa nãy hảo nguy hiểm a! Dọa sợ Bằng ca ca .” Tô tô vội vàng vỗ ngực Tô Bắc Bằng. Tô Bắc Bằng rất muốn đảo cặp mắt trắng dã… thật sự chẳng biết nói gì, còn maylà động tác của mình mau, bằng không Tô Tôkhông bị nổ đau mới là lạ. Chính là Tô Tô à, chẳng lẽ em sẽ không bị hù sợ sao? !

“Ân. Cho nên nha, Tô Tôkhông thể chạy loạn, không thể loạn chơi lửa, rất nguy hiểm biết không?” Lăng Quân Diệumỉm cười sờ sờ đầu nhi tử.

“Chúng ta đến sớm như vậy , như thế nào còn có người so với chúng ta sớm hơn?” Ngưu Tài oán hận, “Lại phải đợi. Ở trong này lạnh quá a!” Lại còn âm u… Nghe nói phía sau chỗ để linh vị kia có một tiểu hắc ốc đặt tro cốt của người chết không đến bốn mươi chín ngày… Y ~~ hàng năm tới nơi này đều cảm thấy được vô cùng… dọa người.

Tô Bắc Bằng không nghĩ gì nhiều, nhưng cũng vừa liếc mắt nhìn thấy gian tiểu hắc ốc… Hơn nữa nhan đèn tiền vàng mã này nọ… Ách… Làm cậu nghi ngờ trong lúc này, thật có hay không trông thấy loại đồ vật quái dị này nọ đó! !

Nhưng … cậu vẫn là nên trốn sau lưngLăng Quân Diệu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thân nhóm, đã lâu Cập Nhật. Khụ… Thịt chẳng hạn, không sai biệt lắm nên lên ha. Cám ơn mọi người quan tâm cơ thể của ta khỏe mạnh, ta là nhánh khí quản viêm cần chậm rãi nuôi. Ai… Bi kịch đã chết ta. Mọi người ╭(╯3╰)╮ một cái.