Võng Du Chân Trời Góc Bể

Chương 37



Dưới sự trợ giúp của mọi người rốt cục cô vẫn có trang phục hợp với mìnhđứng trước biệt thự ngoại ô, trong lòng thổn thức một trận, chung quy cô và cậu không cùng một thế giới.

Nam Nam đi xe buýt cùng đám bạnđến đây, trừ bạn học còn có nhiều đứa bé tham gia party này, là con củanhững người giàu có quen với nhà Từ Dương. Vừa nhìn thấy tư gia này côliền hiểu được, đây chính là thế giới cô không thể với tới. May mắn cónhiều bạn cùng trường đến, nếu không cô chẳng chịu nổi bầu không khínày.

Từ Dương là nhân vật chính cho nên cậu bị mọi người vâyquanh, buổi tiệc tổ chức ngoài trời trong tiếng đàn du dương quanh quẩnbên tai.

“Hôm nay mới biết nhà cậu có tiền đến mức này.” Nam Namtrong lòng thổn thức, ngày thường ở trường học thường hay huênh hoangnhưng có tài lực hùng hậu đến mức này thì cũng khó trách.

TừDương ngồi ở bên cạnh cô, nhìn qua thực mỏi mệt, nói chuyện cũng khôngnhư trước kia có khí lực, thản nhiên nói: “Này, cậu cũng thấy đấy, đâylà cuộc sống của tớ, cậu thấy sao?”

“Tớ đương nhiên không biết,thế giới của cậu tớ không muốn dính vào.” Cô nói thẳng, người giàu xãgiao với nhau đúng là cô không dám khen tặng.

Cậu trầm mặc. NamNam rốt cục chịu không nổi loại không khí mất tự nhiên này, nói: “Nếumời tớ đến chơi, nhưng ở trong hoàn cảnh này thì chơi sao a, có phải hay không cậu có chuyện muốn nói. . . . . . Còn có, cậu thực không thíchhợp nghiêm túc, đừng giả bộ nữa.”

Từ Dương biết cô hay nói giỡn,cười cười: “Đương nhiên là có a, tớ muốn cậu nhìn cuộc sống của tớ, vậymới làm bạn lâu dài được chứ.”

“Kích thích đám bình dân này sao đại thiếu gia?”

“Đúng, tớ chính là có ý đó! Xem tớ này, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng lớn lên, học xong có cha mẹ trải đường sẵn cho, cậu nói xem có sướng không?” Cậu nói giọng trêu tức cùng bất đắc dĩ, cô than thở:

“Cuộc sống như vậy chẳng phải có khối người ao ước sao, cậu thực hạnh phúc.”

“Hạnh phúc? Dựa vào cha mẹ, không cần cố gắng, không cần lo lắng tương lai,ngay cả mục tiêu phấn đấu cũng không có, cuối cùng chỉ còn lại có tiền.Cậu có hiểu cái cảm giác hư không trống rỗng đó? Năm Lúc tớ thi vàotrường cao đẳng, cố cùng mọi người ở trong kí túc xá, cho dù hẹn hò cũng phải trong khuôn viên trường, không đi những nơi cao cấp. Làm thế chỉmuốn lấp đầy khoảng không trong lòng, những tưởng có thể thoát khỏi sựquản chế từ gia đình, nhưng xuất ngoại vẫn là xuất ngoại, con đường họchọn cho tớ tớ bắt buộc phải đi, nói không chừng phải kết hôn với ngườivợ họ thích.” Từ Dương một hơi nói xong, vẻ mặt rất là kích động làm côkhông thể chen vào, cô hơi hơi há mồm, đối với cuộc sống hàng ngàn người hâm mộ nhưng những lời cậu nói nghe thật là bi ai.

“Đừng bi quan quá, đây đâu phải thời phong kiến. . . . . . Huống hồ cậu không cần lolắng mỗi khi thất bại sẽ hết đường lui, không phải sao?”

Nhìn Từ Dương đã tạm thời bình ổn cô cười nói: “Cậu cũng đừng nghiêm túc, tớ thuận miệng nói thôi.”

“Sẵn tiện tớ nói luôn, cậu đẹp lắm a, tớ đang tự hỏi sao không chiếm lấy cậu sớm một chút, biết bao nữ sinh muốn tớ làm vậy lắm?” Nói xong cậu liềnmuốn vuốt tóc cô, cô nhanh tay ngăn lại:

“Lấy tay thúi của cậu ra nhanh! Đừng đánh trống lãng!”

Cô nói với cậu mà nhớ đến Mặc Vân, đứa nhỏ ấy cỡ nào cố gắng đâu? Đạo lýnày mỗi người đều tự hiểu, chỉ là cậu muốn phát tiết ra mà thôi. Sau đóhàn huyên vài câu cậu chở cô về trường. Đối những cảm xúc giấu kín nàyđủ để vài năm sau gặp lại cũng cảm thấy ấm lòng, như vậy là quá đủ.

Ngay sau đó cậu bận rộn cho việc xuất ngoại, còn Mặc Vân cũng chẳng thảnh thơi.

“Chị. . . . . .” Mặc Vân ở đầu dây bên kia giọng có chút run, hơn nữa vừa gọi đã kêu chị, ngày thường lúc vui đùa hắn mới gọi cô là Nam Nam.

Cô nghi hoặc, thấy hắn không thích hợp, lặng lẽ nói: “Tiểu trư, em làm sao vậy?”

“Em đang sợ. . . . . .” Giọng nói hoàn toàn giống một đứa nhỏ tỉnh dậy nửa đêm sau khi gặp ác mộng.

Nam Nam nhất thời không biết nguyên do, chỉ có thể lo lắng suông an ủi: “Đừng sợ, có chị ở đây, tiểu trư ngoan a. . . . . .”

“Ngày mai mẹ em mổ tim. Nhưng chỉ có 50% xác xuất thành công, em không thểmất mẹ a. . . . . .” Mặc Vân nói xong, thanh âm đã muốn tắc nghẽn, nướcmắt chảy xuống. Nam Nam đã muốn hoàn toàn thanh tỉnh, thầm nghĩ muốn bay qua gắt gao ôm hắn.

“Mặc tiểu trư, đừng sợ, dì nhất định khỏemạnh mà, bây giờ khoa học tiên tiến lắm, đừng lo lắng nhé? Chị tin mẹ em sẽ vượt qua, chị sẽ cầu nguyện dùm em, ngay mai có gì gọi cho chị đượckhông?”

Ngữ khí của cô giống như người mẹ dỗ dành đứa nhỏ, maymắn có cô nên tâm hắn bình tĩnh đi không ít. Hắn vì mẹ hắn nên mới cốchống cái nhà này. Nam Nam tất nhiên hiểu, ôn nhu an ủi hắn, cổ vũ hắn,hôn qua điện thoại với hắn.

Mặc Vân là đứa nhỏ tốt, ông trời sẽ mỉm cười với em ấy, nhất định.