Vòng Bảy Người

Chương 52



9:55 Mộ Quách Phác

Ngay khi ba người Diệp Vỹ sống chết không rõ, đám người Chu Quyết cũng bởi vì trùng ăn mòn bên trong bích họa, trên người hoặc nhiều hoặc ít đã bị ăn mòn. Ngay cả như vậy, họ cũng chỉ có thể chịu đựng đau đớn liều mạng hướng sâu bên trong mộ đạo chạy đi, mãi đến khi họ phát hiện trùng càng ngày càng thưa dần, mới dừng bước.

Chu Quyết thở phì phò nói: "Không phải nói Quách Phác để chúng ta vào sao, ông ta như vậy quả thực chính là muốn vây chết chúng ta. Làm gì có chuyện bật đèn xanh chứ?"

Trần Hạo nhìn bốn phía, nói: "Đám trùng này là cảm nhận được thứ phía sau chúng ta mới bị kích hoạt. Nếu không chúng ta vừa tiến đến, đám trùng này đã sớm cho chúng ta tan chảy rồi, là chúng ta trì hoãn thời gian quá dài."

Tam Béo khó xử nói: "Là tôi lắm miệng, mấy thứ kia đã chết chưa?"

Trần Hạo nhìn phía sau, nói: "Chưa đâu. Bản thân chúng đã không tồn tại sống và chết, hơn nữa . . . . . ."

Chu Quyết truy hỏi: "Hơn nữa cái gì?"

Trần Hạo bụm cánh tay, cắn răng nói: "Còn có thứ trà trộn vào."

Tam Béo thở phì phò nhìn phía sau nói: "Cái gì . . . . . .Là thứ gì?"

Trần Hạo bước trở về một bước, híp mắt nhìn sâu bên trong, nói: "Rất khó nói . . . . . . Nhưng mà, hắn cư nhiên không bị bảy người kia ảnh hưởng."

Chu Quyết nói: "Có thể là . . . . . Thúy Nương không?"

Trần Hạo quay đầu nhìn Chu Quyết, mất tự nhiên nói: "Không biết . . . . . ."

Tam Béo kéo Chu Quyết, cố gắng đứng lên: "Mặc kệ phía sau rốt cuộc là thứ gì đi theo, chúng ta vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nghi thức thần mã, sau đó tìm đường rút lui thôi. Tôi tuyệt đối sẽ không lắm miệng nữa."

Chu Quyết nhìn phía trước nói: "Nhưng phía trước không còn đường nữa."

Trần Hạo cầm cây đuốc đi tới đầu cuối, đầu cuối là một phiến đá xanh, phía trên phiến đá xanh điêu khắc một con rồng cuộn, mà trong móng vuốt của con rồng cuộn này cầm lấy một cái xương sọ. Anh tới trước phiến đá, ngồi xổm người xuống, chỉ vào phía dưới thông đạo nói: "Có đường, nơi này có một kết cấu kiểu vách ngăn, chúng ta cần xuống được bên dưới mới có thể tiến vào mộ thất, đây là tầng phòng hộ của mộ Quách Phác. Nếu phía trên sụp, ít nhất có thể cam đoan địa cung dưới đất nguyên vẹn không sứt mẻ."

Tam Béo hỏi: "Xuống thế nào?"

Trần Hạo lấy ra cuốc leo núi của mình, Chu Quyết và Tam Béo hai người nhìn theo kịp, ở đầu cuối quả nhiên có một hõm lõm cực kỳ sâu, hõm lõm nhiều nhất cũng rộng chưa đến ba thước, từ phía dưới không ngừng thổi ra hơi lạnh. Trần Hạo chậm rãi đem cuốc leo núi vói xuống phía dưới, sau đó nói với họ: "Năm đó Thúy Nương họ đi hẳn cũng là con đường này, phía dưới rất sâu, phỏng chừng là thông đạo." Nói xong, anh dùng cuốc leo núi làm chống đỡ cố định, cột chặt sợi dây, liền dọc theo thông đạo hẹp nọ trượt xuống.

Cũng không lâu lắm liền truyền đến thanh âm của Trần Hạo: "Các cậu mau xuống, tôi đoán đúng rồi."

Tam Béo vặn vẹo mặt nói: "Quá . . . . . .Quá hẹp đó."

Trần Hạo ở bên dưới nói: "Cậu nên giảm béo đi! Cậu bảo Chu Quyết đẩy cậu xuống. Mau, thứ quỷ này sẽ đến ngay thôi, cơ quan của Quách Phác không trói chân chúng được bao lâu đâu, nhiều nhất cho chúng ta tranh thủ thời gian mà thôi."

Tam Béo nhìn Chu Quyết một chút, Chu Quyết hướng mông hắn làm một động tác đá xéo, ra hiệu một chút nói: "Tự cậu xuống, hay là tớ giúp cậu?"

Tam Béo ai thán một tiếng, đem tất cả trang bị ném xuống dưới, sau đó hít sâu một hơi, hóp bụng đến xanh mặt. Hắn bùm một cái hướng hõm lõm kia nhảy xuống, ngay cả như vậy, bụng vẫn như cũ có chút kẹt bên mép. Tam Béo hít một hơi không dám lên tiếng, thống khổ nhìn về hướng Chu Quyết. Chu Quyết không nói hai lời, một cước giẫm lên vai hắn, trực tiếp đạp hắn xuống.

Tam Béo rốt cuộc dưới một cú đạp mãnh liệt của Chu Quyết, ngao một tiếng rớt xuống. Ngay khi Chu Quyết ném tất cả trang bị trên người xuống, cũng chuẩn bị nhảy xuống, phát hiện phía sau cư nhiên dư ra một cái bóng, cái bóng kia vô cùng nhỏ gầy.

Cái bóng kia chậm rãi đi về hướng cậu, bởi vì ánh lửa chập chờn, cho nên cái bóng kia hết sức vặn vẹo. Chu Quyết nuốt nước miếng, vừa định quay đầu lại, đột nhiên nghe được một tiếng chuông khó tả, trong đầu óc cậu lại một lần nữa xuất hiện khuôn mặt cô gái kia. Trên mặt cô gái kia tràn ngập hàn khí, bắt đầu biến thành một loại màu tro tàn. Cậu chợt cảm thấy một loại sợ hãi và uy hiếp vô cớ, cậu không dám quay đầu, trực tiếp nhảy xuống dưới.

May là cũng không cao lắm, hơn nữa Trần Hạo bên dưới tiếp được cậu. Sau khi cậu nhảy xuống, liền nói với hai người: "Phía trên hình như có một người . . . . . ."

Trần Hạo nói: "Nhỏ?"

Chu Quyết nói: "Đúng vậy, thân hình vô cùng nhỏ . . . . . ."

Tam Béo kéo hai người nói: "Mặc kệ, chạy trốn thôi."

Trần Hạo ngoảnh mặt lên trên nhìn một chút, bên trên một mảnh đen ngòm, nhưng Chu Quyết cảm thấy được trong bóng tối kia đích xác có một ánh mắt, xuyên qua khe hở nhìn họ chằm chằm, đôi mắt kia có một loại âm trầm nói không nên lời. Trong lòng Chu Quyết căng thẳng, vội vàng thúc giục hai người nói: "Đi, chúng ta đi mau. Khẳng định có người!"

Ánh mắt Trần Hạo lúc này cũng cổ quái nói không nên lời, anh ngừng lại nhìn khe hở vài giây, sau đó nói: "Đi!"

Lúc này, phía trước ba người là một con đường vô cùng dài, vô cùng hẹp, hơn nữa đây vẫn là một đoạn dốc trượt. Trần Hạo nhìn đồng hồ nói: "10strong0', thời gian chúng ta không còn nhiều nữa."

Tam Béo thở phì phò nói: "Con đường hẹp quanh co này phải chạy tới khi nào chứ?"

Trần Hạo nhìn phía trên, độ cao vốn không cao lắm, hiện giờ cơ hồ nhìn không thấy đỉnh, chỉ có không gian nhỏ hẹp này cùng thông đạo sâu thẳm, phần tình tự áp lực trong lòng họ bị kích thích vô hạn. Họ đều sợ hãi mấy thứ phía sau kia, cho nên chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, một hơi cũng không dám thở.

Tam Béo là trầy trật nhất trong đó, thể lực của hắn rõ ràng đã cạn kiệt. Hắn lung lay lảo đảo chạy ở giữa, ngay từ đầu còn chưa từ bỏ ý định truy hỏi Trần Hạo rất nhiều vấn đề, nhưng càng về sau hắn cũng không hỏi lại nữa, mà máy móc chạy theo, tóc đều bị mồ hôi thấm ướt. Chu Quyết bọc phía sau, cậu nghĩ loại đường này căn bản không giống một cái một huyệt, thậm chí hoài nghi nơi này căn bản không phải phần mộ của Quách Phác.

Chu Quyết chung quy cảm thấy phía sau có một thứ gì đó đi theo cậu, nhưng khi cậu quay đầu lại, phía sau vẫn là một mảnh đen nhánh. Trong con đường nhỏ hẹp dài dạng này, ba người, ba ngọn đuốc, những thứ khác đều không biết được.

Trần Hạo đột ngột dừng lại, đầu Tam Béo đi ở giữa va phải ba lô anh, hắn ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy? Đến cuối rồi?"

Trần Hạo chỉ vào bên cạnh nói: "Cửa mộ."

10:46 Mộ phần công chúa.

Khỉ Còi phát hiện thứ chuyển động nọ nguyên lai là một nắp gốm, bị đèn pin đánh bật ra, đã bể thành mấy mảnh. Lực chú ý của hắn bị lọ gốm này hấp dẫn, bởi vì ánh sáng kia quá mờ, hắn chỉ có thể cảm giác được nơi này đặt số lượng lọ gốm rất nhiều, mà đèn pin hắn chỉ đập trúng một cái trong đó mà thôi.

Khỉ Còi quay đầu lại gọi một tiếng Diệp Vỹ, nhưng Diệp Vỹ cũng không nhúc nhích tựa bên thông đạo. Hắn cảm thấy không đúng, vội vàng quay trở lại. Hắn sờ mặt Diệp Vỹ, trên mặt Diệp Vỹ đều là máu, máu sau khi khô vô cùng sần sùi. Khỉ Còi đẩy gã vài lần, nhưng gã không hề phản ứng. Khỉ Còi thoáng kinh hãi, thấp giọng hô: "Này, Diệp Vỹ? Thần côn? Tam bạch nhãn? Đồng tính?"

Khỉ Còi run rẩy sờ mạch đập và hơi thở của Diệp Vỹ, sợ đến cả người lui về sau, hắn phát hiện, Diệp Vỹ cư nhiên đã chết . . . . . .

Hắn chưa từng nghĩ tới Diệp Vỹ sẽ chết, hoặc nói, hắn chưa từng nghĩ Diệp Vỹ sẽ cứ như vậy chết đi. Nhìn một khối thi thể như vậy, hắn sợ đến không cách nào suy nghĩ nổi, phảng phất như giây tiếp theo hắn cũng sẽ chết.

Hắn điên cuồng vọt tới, túm lấy Diệp Vỹ quát: "Diệp Vỹ, anh tỉnh lại cho tôi! Con mẹ nó bây giờ anh không thể chết được!"

Diệp Vỹ không chút sinh khí té trên mặt đất, tùy ý Khỉ Còi lay gã như trống bỏi. Khỉ Còi quỳ gối bên cạnh gã, nhìn khối thi thể trước mắt này, hoàn toàn trợn tròn mắt. Vừa lúc đó, trong những cái bình này phát ra tiếng vang cực kỳ trầm đục, tựa như ném pháo trong bình thủy tinh vậy.

Khỉ Còi hoảng sợ nhìn những cái bình này, mà chùm sáng nọ đã biến sắc, thành một loại màu vàng nhạt vô cùng quái dị.

Khỉ Còi cảm thấy mình không có cửa nào tiến lui, bên người là một bộ thi thể vừa mới chết, mà đường phía trước cũng không biết có thứ gì đang chờ hắn, về phần phía sau, bảy quái vật nọ còn chắn đó, chờ cùng hắn "Hợp thể".

Hắn cắn răng, đem ba lô và đèn pin của Diệp Vỹ cầm đi hết. Hắn nhìn thi thể Diệp Vỹ một chút, nghĩ cứ thế ném ở đây không nhân đạo lắm, dù sao nhiều lần đều là người này cứu mình.

Khỉ Còi thở dài một hơi, kéo cánh tay Diệp Vỹ, thừa dịp người còn mềm, lột áo khoác gã xuống, sau đó phủ trên mặt gã. Khỉ Còi lại rút ra một gói thuốc lá cùng một bao diêm nói: "Aiz, mặc dù tôi nhìn anh rất không vừa mắt, nhưng dù sao chúng ta ở cùng lâu như vậy, anh cứ thế đã ngoẻo rồi. Tôi cũng không có gì tốt cho anh, bao thuốc này coi như cho anh dùng giải sầu dọc đường đi. . . . . . . "

Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: "Nếu tôi cũng ngoẻo, nhớ để dành cho tôi nửa gói nhé."

Khi hắn quay đầu muốn đi, chợt nghe một tiếng mắng hữu khí vô lực: "Lấy cái áo kia ra cho tôi."

Khỉ Còi cơ hồ là trong nháy mắt nhảy dựng lên. Diệp Vỹ ló đầu ra, lấy xuống bộ đồ trên mặt, vô cùng thống khổ nói: "Phải tìm được Lão Cửu, cậu ta có khả năng gặp nguy hiểm rồi." Nói xong gã còn không quên gói thuốc lá trên mặt đất kia, trực tiếp nhét vào trong túi.

Khỉ Còi thoáng sửng sốt, Diệp Vỹ thống khổ đứng dậy, gã nói: "Nếu không nhanh lên, sẽ bị hắn đắc thủ."

Khỉ Còi hỏi: "Ai hả?"

Diệp Vỹ bụm ngực đẩy Khỉ Còi ra, lảo đảo đi tới trước những lọ gốm kia, gã nói: "Cái bình kia là cậu ném bể?"

Khỉ Còi gật đầu, Diệp Vỹ cười lạnh nói: "Làm tốt lắm." Nói xong gã một cước giẫm lên một lọ gốm trong đó, tiếp theo Khỉ Còi chợt nghe được thanh âm càng thêm nặng nề. Diệp Vỹ nhìn chùm sáng nọ gọi: "Âm dương thuận nghịch diệu nan cùng, nhị chí hoàn quy nhất cửu cung, trận hà đồ, trận hay!"

Trong lòng Khỉ Còi vạn lần bối rối, Diệp Vỹ đích xác đã ngừng thở, tại sao lại sống, chẳng lẽ gã cũng là thi nhân? Hoàn hảo hiện giờ ít nhất hắn không cần một mình đối mặt, hơn nữa Diệp Vỹ coi như là một thần côn thạo nghề.

Diệp Vỹ liên tục giẫm lên vài bình nữa, cuối cùng chùm sáng kia đã biến thành màu đỏ phi thường yêu dị. Ngay khi Diệp Vỹ muốn tiếp tục giẫm lên, gã lại ho khan, chỉ vào lọ gốm trong cùng bên phải nói: "Cậu đi đập vỡ nó."

Lúc này phía sau cái loại mùi máu cổ quái kia lại một lần nữa xâm nhập, mắt Diệp Vỹ lại chảy máu. Khỉ Còi sợ tiếp tục như vậy, cho dù là một kho máu cũng không đủ cho gã chảy.

Khỉ Còi mạnh một cước, vì vậy tất cả lọ gốm đều xoảng một tiếng nát tan, mà chùm sáng nọ cư nhiên đã biến thành màu trắng, chiếu ra một con đường. Diệp Vỹ nói: "Đi, con đường này là chính xác."

Khỉ Còi nói: "Vậy Lão Cửu đâu?"

Diệp Vỹ bụm ngực, vừa đi vừa thở nói: "Không biết, có lẽ hiện giờ cậu ta đã ở trước vách đồng rồi. Nhưng tôi hy vọng cậu ta không có ở đó."

Khỉ Còi tiếp tục hỏi: "Con mèo kia là thế nào?"

Diệp Vỹ vịn lấy bả vai Khỉ Còi, nói: "Cậu tốt nhất đừng hỏi nhiều, hỏi nhiều chết càng nhanh."

Khỉ Còi nhìn vào mắt Diệp Vỹ, ánh mắt Diệp Vỹ vô cùng đáng sợ, Khỉ Còi không cách nào đem khuôn mặt này chồng lên cùng khuôn mặt bình thường cười đến mức như đứa đần kia. Diệp Vỹ tăng lực trên tay, sau đó nói: "Điện thoại di động của Trần Như Lan đâu?"

Khỉ Còi nhìn gã, cảnh giác nói: "Anh hỏi cái đó làm gì?"

Diệp Vỹ kéo Khỉ Còi đến gần, trong nháy mắt Khỉ Còi cảm giác được gã tản mát ra một cỗ mùi vị vô cùng kỳ quái, tựa như hương tro trộn lẫn huyết khí. Diệp Vỹ nói: "Tôi rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần nữa, cậu mới bằng lòng tin tưởng tôi, tôi đã nói, tôi sẽ không hại cậu."

Khỉ Còi cũng không quan tâm đến mặt mũi nữa, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động nọ. Diệp Vỹ cầm trong tay mở ra, nói: "Tin nhắn lưu lại, tin cuối cùng kia cậu đã nghe chưa?"

Khỉ Còi gật đầu, Diệp Vỹ nhịn không được bật cười, không nói gì nữa, gã kéo Khỉ Còi tiếp tục chạy về phía trước. Khỉ Còi không biết tại sao, nghĩ Diệp Vỹ này có điểm gì là lạ.

Sau khi đi tới nơi nhìn không thấy ánh sáng trắng, họ tới được mộ thất có bảy cây cột mà Lão Cửu nói.

Diệp Vỹ suy sụp ngã vào cửa, không ngừng ho khan, quả thực tựa như muốn đem nội tạng ho ra vậy. Gã nhìn bảy cây cột kia ngẩn người, nhẹ giọng nói với Khỉ Còi: "Tới nơi này trước, tôi đi không nổi nữa. Bảy thứ kia muốn đi qua được trận pháp đó, cần một thời gian ngắn nữa."

Khỉ Còi gật đầu, nghĩ Diệp Vỹ tiếp tục chống đỡ nữa, phỏng chừng cũng ngoẻo không sai biệt lắm, hắn cơ hồ ôm tâm tình nghe lời trăng trối ngồi bên cạnh gã.

Diệp Vỹ nhìn những cây cột nọ nói: "Bản bùn là làm từ cốt hài của bảy người, trong bảy người kia có một người chính là tổ tiên của Diệp gia chúng tôi, ông cũng là một trong bảy quỷ."

Khỉ Còi thoáng sửng sốt, nói: "Anh quả nhiên là . . . . ."

Diệp Vỹ từ trong túi móc ra gói thuốc lá kia của Khỉ Còi, lấy ra một điếu châm lửa, chỉ vào bích họa bên cạnh cây cột nói: "Công chúa kia, không đúng, là tộc mẫu, là thi nhân duy nhất dùng Cố Hồn Phách sống lại, những thi nhân khác đều thất bại."

Khỉ Còi hỏi: "Tại sao?"

Diệp Vỹ nhìn Khỉ Còi, nói: "Vốn dĩ tôi cũng không rõ lắm, về sau nhìn thấy Cố Hồn Phách tôi liền hiểu được. Bởi vì trùng mẹ bên trong Cố Hồn Phách chỉ có một, mặc dù nó sẽ di động, nhưng nếu nó vẫn ở lại trong thi thể kia, vậy Cố Hồn Phách sẽ không có cách nào tiếp tục sử dụng lần thứ hai. Chỉ cần là thi thể sau khi thông qua trùng mẹ sống lại, đều sở hữu tính chất đặc biệt những thi nhân khác không thể so sánh."

Khỉ Còi nói: "Vậy bảy thứ phía sau . . . . . . ."

Diệp Vỹ nói: "Bảy người kia hiển nhiên chưa từ bỏ ý định, họ cho rằng nhất định còn có những phương pháp khác có thể đạt tới hiệu quả giống Cố Hồn Phách, mà đối tượng họ lựa chọn lại khiến họ hơn một ngàn năm sau vạn kiếp bất phục."

Khỉ Còi nhìn Diệp Vỹ, Diệp Vỹ lại bắt đầu không nhịn được ho khan, gã một bên ho một bên cười lạnh nói: "Lưu Úc á, hắn chính là vật thí nghiệm của bảy người kia, nhưng rõ ràng cũng đã thất bại, hơn nữa thất bại đến thật sự triệt để."

Khỉ Còi không nêu câu hỏi nữa, chỉ yên lặng nghe Diệp Vỹ kể chuyện hơn một ngàn năm trước.

Diệp Vỹ thấp giọng nói: "Năm đó tiền phế đế Lưu Tử Nghiệp hoang dâm vô đạo, nhưng lòng nghi ngờ rất nặng, năm lần bảy lượt muốn giết chết Lưu Úc. Kỳ thật một lần trên bữa tiệc nhà, Lưu Úc đích xác uống phải rượu độc, trở về liền chết. Trong môn khách của Kiến An vương Lưu Hưu Nhân em ruột của Lưu Úc thì có phương sĩ Tương tộc, mà bảy đại tông chủ cần một vật thí nghiệm, vật thí nghiệm này phải có vương khí. Họ ăn nhịp với nhau, quả nhiên thành công khiến Lưu Úc sống lại, hơn nữa thông qua tộc mẫu, trợ giúp Lưu Úc giết Lưu Tử Nghiệp sau đó xưng đế. Nhưng mà, họ cũng đều biết Lưu Úc là một sản phẩm thất bại, sớm muộn gì cũng phải hồn phi phách tán, hơn nữa họ sở hữu năng lực khống chế sinh tử của hắn. Haha, thế giới này nào có cái gì tường không lọt gió chứ! Ngay khi Lưu Hưu Nhân được ban chết, Tương tộc liền trở thành kẻ xui xẻo đầu tiên, người toàn tộc bị giết hầu như không còn. Diệp gia chúng tôi bởi vì họ ngoại là hoàng tộc, cho nên để lại huyết mạch duy nhất, nhưng bị ép sửa họ, mà các tộc khác mọi người đều bị giết. Chúng tôi vốn không phải họ Diệp, chúng tôi họ Quách . . . . . ."

Khỉ Còi mở to hai mắt, nhìn Diệp Vỹ, Diệp Vỹ ho càng thêm dữ dội, Khỉ Còi nói: "Các anh . . . . . . . Anh là con cháu của Quách Phác?"

Diệp Vỹ cười khổ nói: "Chỉ là chi nhánh mà thôi, lại nói, chúng tôi xem như là một tộc có huyết thống gần nhất với ông, nhưng chúng tôi không thể họ Quách. Vốn sự tồn tại của tộc mẫu là bất tử, nhưng Lưu Úc kiêng kỵ năng lực của nàng, lại nghĩ rằng họ tùy thời tùy chỗ có thể khiến hắn chết, cho nên liền đem thân xác tộc mẫu niêm phong tại quan tài đồng bên trong hồ ngọc, do chuông trấn hồn canh giữ. . . . . . Mà bảy tông chủ nọ thì bị nghiền xương thành tro, cùng chết theo trong phần mộ này. Bởi vì sinh linh họ còn đó, mà chấp niệm chung chỉ có hoàn thành nghi lễ thất bại nọ, do đó họ muốn báo thù, lại muốn hoàn thành tâm nguyện vẫn chưa xong của tổ tiên. Trằn trọc đến nay, liền thành bộ dáng như vậy, chỉ đành theo những người từng đụng vào bản bùn, xem họ như vật thí nghiệm, giết đi giết lại nhiều lần, sau đó dung nhập vào trong huyết khí của mình, hóa thành chất dinh dưỡng của mình, tăng cường lệ khí cho bản thân. họ đã thành quái vật từ đầu đến đuôi, nhưng lại không cách nào hoàn thành cái gọi là nghi lễ, trong đó thì có tổ tiên của chúng tôi. Mà 'Di âm do ám hoán, nhân tôn phục cấm tuyệt' trên hốt bản trong tiểu thuyết nọ nói đó là chúng tôi."

Khỉ Còi nhìn Diệp Vỹ, hỏi: "Đây là bí mật anh che giấu?"

Diệp Vỹ bóp tắt đầu thuốc, một bên ho khan một bên thống khổ đứng dậy, nói: "Khi tôi nhìn thấy Cố Hồn Phách tôi liền hiểu được, trùng mẹ lại di động . . . . . . Nghi lễ hơn một ngàn năm trước chưa hoàn thành kia, mấy mươi năm trước đã thành công rồi!"

10:30 Mộ Quách Phác.

Chu Quyết theo tay Trần Hạo nhìn lại, họ phát hiện cuối thông đạo cực hẹp này cư nhiên là một cánh cửa cực kỳ cao, quan sát đám người nhỏ bé bọn họ.

Đầu lưỡi Tam Béo duỗi đến một chiều dài không tưởng nổi, hắn nói: "Đây . . . . . ."

Trần Hạo nói: "Đây mới là cửa mộ Quách Phác chân chính."

Chu Quyết lấy tay thử thử, nhưng làm thế nào cũng không thể mở, cậu hỏi: "Cái này mở làm sao? Dựa vào sức lực của ba chúng ta ngay cả một milimet cũng đẩy không ra được."

Trần Hạo ngồi xổm xuống, nói: "Không có khả năng, các cậu nhìn xem . . . . . ."

Ba người ngồi xổm xuống, Trần Hạo từ bên trong khe cửa kéo ra một đai lưng đỏ, nói: "Đây là Thúy Nương họ lưu lại, nếu ở bên trong, phỏng chừng họ đã tiến vào được."

Tam Béo khịt mũi khó chịu nói: "Họ đều là cao thủ, một Khất Nhi cũng đủ chọi ba chúng ta rồi."

Chu Quyết không phục nói: "Đó cũng chỉ là cao thủ, cậu cho rằng là Superman hay Ultraman hả. Cậu để cao thủ đẩy một chút thử xem, cậu cho rằng là phim của Từ Khắc hả, Bảo Điển trong tay, thiên hạ ta có?"

Tam Béo bị sặc đến hết đường phản đối, Trần Hạo phớt lờ họ, gắt gao nhìn cửa, nói: "Nguyên lý bánh răng. Trong tư liệu của Như Lan có đề cập tới, cửa mộ thất có một cơ quan vô cùng phức tạp, thứ gì đó khởi động lại có khả năng cực kỳ nhỏ, ví dụ một khối ngọc . . . . . ."

Tam Béo và Chu Quyết đều mù mờ, Trần Hạo ngẩng đầu nhìn cánh cửa, đi tới bên cạnh cửa, sau đó nói: "Tôi vẫn luôn không rõ, khối hốt bản bạch ngọc nọ tới cùng có tác dụng gì . . . . . . .Xem ra là như vậy."

Anh lấy hốt bản bạch ngọc ra, phía bên phải cánh cửa có một khe lõm gần kích cỡ của hốt bản, khi hốt bản đặt vào trong đó khe lõm liền đột ngột bắn lên, sau đó mặt sau khe lõm xuất hiện một sợi xích sắt cực kỳ thô.

Tam Béo nói: "Đây là cơ quan? Khối hốt bản nọ chính là chìa khóa mở cửa?"

Trong ánh mắt Trần Hạo lóe qua một tia kiên quyết, anh nói với hai người còn lại: "Cùng nhau kéo!"

Chu Quyết đẩy Tam Béo, Tam Béo nhìn cậu một cái, Chu Quyết nói: "Đến lúc cậu xuất lực rồi đó! Đông Phương Bất Bại."

Tam Béo còn muốn nói tiếp, nhưng Chu Quyết đã đẩy hắn qua, hắn trừng mắt liếc nói: "Cậu cũng đừng lười biếng, Nhạc Bất Quần!"

Vì vậy ba người dùng sức, như kéo thuyền mà di chuyển xích sắt, cánh cửa phát ra tiếng vang vô cùng khoa trương, bắt đầu chậm rãi bị đẩy ra.

Ngay khi cánh cổng bị đẩy ra một khe hở, Chu Quyết phát hiện bên trong cư nhiên có một người đang đứng ở cửa, mặt trắng bệch dữ tợn nhìn họ.

Tam Béo sợ đến buông xích sắt trong tay ra trước tiên, Chu Quyết mắng: "Mẹ nó ngay cả người chết cũng sợ hả, kéo mau đi! Bây giờ buông tay, tớ và Trần Hạo làm sao kéo dời được chứ."

Tam Béo nhìn kỹ, phát hiện đích thật là một người chết. Nhưng người chết này vô cùng trẻ tuổi, lúc hắn chết vẫn duy trì một loại sợ hãi cực độ, hơn nữa thời gian dài như vậy, thi thể cư nhiên không chút hư thối, vẫn như cũ duy trì tư thế vô cùng cổ quái. Chu Quyết cảm giác được khối thi thể này không phải vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở nơi này.

Trần Hạo nói: "Cậu ta hẳn là Lưu Phi."

Ba người không rảnh bận tâm, chỉ dùng hết toàn lực kéo xích sắt. Cánh cửa rốt cuộc được mở ra, ba người đối mặt khối thi thể này, trong lòng quái dị nói không nên lời. Mà tay Lưu Phi vẫn một mực che phía trước, như ngăn cản họ tiến đến vậy. Trong lòng Chu Quyết kỳ quái, cậu ta tới cùng tại sao lại bày ra tư thế này?

Mọi người ở đây sau khi tiến vào cánh cổng, thi thể Lưu Phi bỗng dưng hướng bọn họ ngã sang. Chu Quyết xông pha đi đầu, cậu vội vàng ngăn trở thi thể. Khi cậu sờ tới thi thể, cậu phát hiện khối thi thể này cư nhiên vẫn vô cùng mềm mại.

Chu Quyết nói: "Quá cổ quái, thi thể cư nhiên còn mới."

Tam Béo nghe không hiểu, a một tiếng. Chu Quyết vội nói: "Thi thể này đã chết mấy mươi năm rồi, nhưng cư nhiên còn chưa thối rữa, không thối rữa còn chưa tính, cư nhiên còn mềm như vậy. Người chết năm sáu giờ sau đã cứng đờ rồi nha, huống chi cậu ta? Đây không phải là cương thi chứ."

Trần Hạo đặt thi thể nằm ngang, nói: "Không biết, nhưng tại sao Lưu Phi cuối cùng lại chết trong cánh cửa này? Theo lý, dựa vào năng lực cậu ta, cậu ta hoàn toàn phải còn sống ra ngoài chứ."

Chu Quyết nhìn Trần Hạo, Trần Hạo nhìn thi thể kia ba giây, sau đó anh ngồi xổm xuống bắt đầu cởi quần áo Lưu Phi. Chu Quyết sững sờ hỏi: "Chúng ta cần quần áo của cậu ta?"

Trần Hạo nói: "Không, anh muốn xem cậu ta chết thế nào."

Chu Quyết cảm thấy có chút khó xử, nói: "Anh không phải muốn giải phẫu cậu ta chứ? Tốt xấu gì cũng là tiền bối mà, để toàn thây đi!"

Trần Hạo không trả lời, lúc này nửa người trên của Lưu Phi đã bị Trần Hạo lột sạch sẽ. Cậu ta cực kỳ gầy, da trắng đến đáng sợ, quả thực trắng như giấy vậy, có thể rõ ràng nhìn thấy mạch máu xanh.

Trần Hạo nói: "Kỳ quái, cậu ta không có dấu hiệu ngoại thương nào, cũng không có dấu hiệu trúng độc, tựa như vô duyên vô cớ mà tim ngừng đập, sau đó thì chết vậy . . . . . ."

Chu Quyết nói: "Cậu ta có thể là bị bảy quái vật nọ giết chết hay không?"

Trần Hạo hết sức khó xử lắc đầu, nhe răng nói: "Việc này rất khó nói. . . . . . . ."

Vào thời khắc này, Tam Béo hô: "Các anh em, mau tới đây!"

Trần Hạo nhanh chóng phủ quần áo lên người Lưu Phi, xoay người đi tìm Tam Béo, phát hiện Tam Béo cư nhiên đã chạy tới chỗ rất sâu. Xem chừng, hắn phát hiện thi thể Lưu Phi không có gì nguy hiểm, liền bắt đầu chú ý đến những đồ vật khác.

Tam Béo gọi một tiếng, hai người Chu Quyết lập tức bắt kịp. Hắn nói: "Các cậu nhìn xem, nơi này bích họa gì cũng không có, chỉ vẽ một cô gái, chẳng lẽ là vợ của Quách Phác?"

Chu Quyết và Trần Hạo liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nói: "Bức vẽ mỹ nữ bên trong từ đường?"

Tam Béo lần đó không đi theo, cho nên hắn không biết. Chu Quyết kể đại khái cho hắn biết một chút, hắn nghiêng đầu nói: "Vậy không đúng rồi, các cậu ngẫm lại, nếu như nói bức vẽ này là Thúy Nương, vậy các cậu không nghĩ tới sao? Mấy bà chị Thúy Nương này không tính là quá già chứ, hơn nữa họ tới đây, chẳng lẽ còn nhàn hạ thoải mái cho họ vẽ một bức tranh dán ở đây, còn vẽ tốt như vậy?"

Trần Hạo nhìn bích họa, vuốt bên mép nói: "Đây là. . . . . . . Tộc mẫu của Tương tộc, cũng chính là bức họa của công chúa kia. Mặt khác, còn có một khả năng."

Anh nhìn Chu Quyết nói: "Thúy Nương và nàng bộ dạng giống nhau như đúc."

Chu Quyết thoáng sửng sốt, nhìn Trần Hạo, Trần Hạo thì tiếp tục nhìn chăm chú vào bức vẽ mỹ nữ này. Cô gái trong bức vẽ cầm trong tay hốt bản bạch ngọc, vẻ mặt vô cùng cô đơn. Cậu đột nhiên nghĩ đến cô gái xuất hiện trong ảo giác kia, mặt mũi các nàng giống nhau như đúc.

Chu Quyết lẩm bẩm nói: "Tôi. . . . . . . Từng gặp nàng."

Trần Hạo và Tam Béo sửng sốt, Chu Quyết nói: "Tôi từng gặp nàng trong rừng."

Trần Hạo mất tự nhiên vuốt ba lô, nói: "Em từng gặp nàng?"

Chu Quyết yên lặng thì thầm với chính mình: "Chẳng lẽ nói, trùng mẹ vốn trong Cố Hồn Phách đã chuyển dời đến trong cơ thể của tộc mẫu, nàng có thể sống lại. Lúc đầu chúng ta cũng nhìn thấy, bên trong Cố Hồn Phách chỉ có một con trùng, cho nên tôi đoán chỉ có thể sống lại một người. Vậy tộc mẫu đã sống lại, Cố Hồn Phách kia khẳng định sẽ không dùng được nữa, ít nhất không có tác dụng phục sinh. Rồi sau đó Thúy Nương đã được sống lại, nàng thành tộc mẫu đời thứ hai, trong cơ thể nàng có tất cả ký ức của tộc mẫu bên trong mộ phần công chúa."

Tam Béo gõ đầu nói: "Đúng vậy, chính là như vậy. Nhưng có một vấn đề à, lão Nhị, Thúy Nương kia ngay từ đầu không giống lúc sau vậy. . . . . ."

Trần Hạo tiếp tục nói: "Họ tiến vào thôn hoang kia, từ sau lần đó Thúy Nương mới không bình thường. Mà bên trong thôn hoang kia, pháp thuật nam thi và nữ thi âm dương trao đổi, kỳ thật chính là pháp thuật sống lại thi nhân của Tương tộc, khiến cho trùng mẹ trong cơ thể Thúy Nương hoàn toàn thức tỉnh. Nàng dẫn Lâm Húc đi tới nơi ban đầu giấu Cố Hồn Phách, dẫn dắt ông ta tìm được Cố Hồn Phách cùng với mộ Quách Phác. Nhưng có lẽ chính cô ta cũng không biết nghi lễ kỳ thật chia làm hai nửa, cần đồng thời tiến hành."

Tam Béo nói: "Hóa ra là vậy. Thế thì kỳ thật chúng ta đi đến giờ, đều là tộc mẫu, cũng chính là cái gọi là trùng mẹ Tương trùng này giở trò quỷ?"

Trần Hạo không trả lời, chỉ nhìn Chu Quyết, chờ cậu tiếp tục nói.

Ai cũng không nghĩ đến, ngay khi bọn họ đang suy luận, thi thể Lưu Phi vốn đang nằm thình lình đứng dậy, lặng lẽ dừng phía sau Tam Béo.

Tam Béo quay đầu lại liền phát hiện thi thể kia trên đầu còn phủ quần áo nhìn về phía hắn, hắn sợ đến hét thảm một tiếng, khiến Chu Quyết và Trần Hạo giật nảy mình, Tam Béo há miệng hô: "Xác chết vùng dậy a . . . . . . ."

Tam Béo cơ hồ trong nháy mắt liền nhảy tránh ra, nhưng tốc độ Lưu Phi càng thêm khoa trương, cậu ta một tay đã bắt được ba lô Tam Béo, trực tiếp kéo lê hắn trên mặt đất. Tam Béo bị một cú quẳng ngã này, người liền gần như hồ đồ rồi.

Chu Quyết cũng chậm một nhịp, song cậu tốt xấu gì cũng bắt được chân Tam Béo. Nhưng Lưu Phi sức lớn đến thần kỳ, cơ hồ ngay cả Chu Quyết cũng bị kéo ra ngoài. Trần Hạo một tay kéo cánh tay Chu Quyết, Tam Béo bi ai quát: "Mau cứu tớ với, đừng buông tay nha!"

Chu Quyết cảm thấy mạch máu trên tay đều bị Lưu Phi xé đứt. Cậu chỉ có thể cắn răng nói: "Con mẹ nó cậu mau cởi ba lô ra đi, y chỉ bắt được ba lô của cậu thôi mà!"

Tam Béo phảng phất như mới nghĩ ra vấn đề mấu chốt vậy, hắn liên tục ngọ ngoạy vài cái cũng không thành công, cuối cùng dứt khoát hai tay co rụt lại, giống như súc cốt công mà lùi ra. Ngoại trừ Tam Béo, hai người còn lại đều vì quán tính mà bay ra ngoài.

Tam Béo lộn nhào kéo Chu Quyết, nói: "Xác chết vùng dậy rồi!"

Chu Quyết bị va đập như vậy, cả người đều đau đớn, mà Lưu Phi thì cả người bắn lên. Họ phát hiện, mắt Lưu Phi nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt kia cực kỳ hung thần, căn bản không giống như một người chết.

Trần Hạo ngăn cản hai người, nói: "Mọi người cẩn thận, cậu ta hình như . . . . . ."

Trần Hạo còn chưa nói xong, Lưu Phi lại muốn xông sang đây. Lúc này cửa truyền đến tiếng chuông cổ quái cùng với huyết khí, Tam Béo và Chu Quyết đồng thời hô: "Lại nữa rồi!"

Mà Lưu Phi cả người run lên, đứng thẳng, xoay người hướng cửa vào chạy đi. Tất cả mọi người nghe được trong miệng cậu ta kêu một tiếng: "Ngươi cuối cùng cũng tới rồi!"

Trần Hạo cau mày nói: "Lâu như vậy rồi, cậu ta cư nhiên không chết!"

Chu Quyết khiếp sợ nói: "Đã mấy mươi năm, còn duy trì như vậy không chết?"

Trần Hạo nói: "Cậu ta vừa rồi hình như hô một câu 'Ngươi cuối cùng cũng tới rồi', chẳng lẽ . . . . . ."

Tam Béo vội vàng ôm lấy ba lô, hướng hai người bên cạnh nói: "Kệ đi, chúng không có đứa nào dễ đối phó cả. Chạy mau! Anh Trần, đường tiếp theo ở đâu hả?"

Trần Hạo quay đầu nhìn bức bích họa nọ, nói: "Các cậu nhìn xem, nhân vật trong bích họa cầm trong tay hốt bản bạch ngọc, tư thế của nàng là chỉ bên phải. Chúng ta tiếp tục, hiện giờ thời gian đã không nhiều lắm, chúng ta trì hoãn tiếp phỏng chừng sẽ xong đời. Hơn nữa phía sau phỏng chừng so với Lưu Phi còn dữ tợn hơn."

Ngay khi ba người như ong vỡ tổ nhảy vào trong thông đạo bên phải, chợt nghe từ cửa truyền đến tiếng cười vô cùng khủng bố, thanh âm kia tựa như lưỡi cưa cứa trên sắt, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Giây tiếp theo, đầu thân Lưu Phi liền bị ném cả đến, Lưu Phi vẫn duy trì vẻ mặt phẫn nộ, gắt gao trừng mắt nhìn ba người. Ánh mắt cuối cùng của cậu ta rơi xuống trên người Trần Hạo, từ trong đầu người chỉ nặn ra một câu: "Chạy mau . . . . . . " Sau đó, cả người lẫn đầu đều bắt đầu biến thành màu đen, từ trong lỗ khí của cậu ta chảy ra rất nhiều chất lỏng và trùng.

Trần Hạo nhìn cửa, lo lắng thúc giục: "Mau! Chạy mau!"

Chu Quyết lúc này phát hiện, đôi mắt của cô gái trong bức tranh hình như thay đổi vị trí, vốn hướng bên phải ngưng mắt nhìn đột nhiên hướng về cửa trước. Khiến kẻ khác kinh ngạc nhất chính là, từ trong mắt nàng chảy ra rất nhiều trùng, trùng này như nổi điên hướng về cánh cổng chen chúc bò qua. Mà Chu Quyết sau khi phát hiện bích họa kia bò đầu trùng, tròng mắt của cô gái phảng phất như đang chuyển động, thật giống như còn sống vậy, không ngừng nhìn chằm chằm động tĩnh bốn phía.

Chu Quyết còn chưa kịp nhìn cẩn thận, Trần Hạo đã túm cậu kéo lại, anh kéo Chu Quyết liều mạng hướng cánh cổng bên phải chạy đi, một bên chạy một bên lẩm nhẩm gì đó trong miệng. Mà trong đầu Chu Quyết không cách nào xóa đi ánh mắt cuối cùng của người đàn bà trong bức họa kia, ánh mắt ấy phảng phất như đang thương xót vậy.

Cùng lúc đó, cánh tay Trần Hạo đã quấn đầy tóc, cơ hồ nhìn không thấy được bàn tay anh nữa.

Trần Hạo cuối cùng đau đến thật sự chịu không được nữa, rốt cuộc bắt không được tay Chu Quyết, anh cắn răng, phảng phất như khẩn cầu lẩm bẩm: "Chịu đựng thêm chút nữa, cầu xin ngươi chịu đựng thêm chút nữa . . . . . . Sắp tới rồi . . . . . . "

Chu Quyết trên đường điên cuồng chạy căn bản không có thời gian hỏi anh, chạy phía trước nhất là Tam Béo lại phát ra tiếng kêu tuyệt vọng: "Thế này làm sao đi qua hả?!"