Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 61





Tại Lạc thị, trong phòng họp, hai dãy bàn được xếp đối diện nhau, một dãy là Lạc Lãnh Phong, Khải Bình cùng Tiểu An. Do gần đây Lục Quân cùng Đường Hi đi hưởng tuần trăng mật nên tạm thời ghế Lục Quân sẽ do Tiểu An đảm nhiệm. Dãy đối diện bọn họ là những người được tuyển chọn làm nhân viên.

Tiểu Vy thân hình nhỏ bé nằm trong lòng Lãnh Phong bị che khuất, trong lòng nóng rực khó chịu nhưng vẫn lộ ra ánh mắt bất mãn nhìn nữ nhân đối diện mình không xa.

Cô ta rốt cuộc có phải từ quán bar đi ra không a? Quần áo rõ là có ý định phô cho người ta xem. Hơn nữa, từ lúc cô ta đi vào, luôn luôn lườm nàng nha!

Tiểu Vy hai tay ôm chặt cánh tay hắn, mắt cũng trừng trừng nhìn về phía cô ta.

Lúc này nữ nhân đối diện trong lòng càng bất mãn.

Hừ! Tiểu nữ nhân kia cao chỉ bằng 1m60, ngoài cái mặt ra còn có cái gì hơn cô đâu!

Cô từ lâu đã dự định sẵn Lãnh Phong là của mình, đâu có cửa cho con bé kia làm càn?!

Lãnh Phong phát hiện ánh mắt cô ta tỏ vẻ khó chịu cùng đe dọa nhìn nữ nhân của mình, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, nghiêm giọng nói:

- Cô Tiêu, đến lượt cô!

Cô ta giật mình, vội đứng dậy, nở nụ cười mị hoặc với Lãnh Phong và Khải Bình:

- Xin chào, tôi là Tiêu Ly, rất cảm ơn các vị đã cho tôi một cơ hội.

Khải Bình nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.

Cô ta rốt cuộc dài dòng cái gì?

Hắn thở dài, cầm bút gạch một đường lên tờ giấy.

Tiểu An ngồi cạnh hắn, để ý cô ta vừa cười với Khải Bình, không do dự cầm bút gạch đường lớn thật đậm, nhân thể.. gạch thêm mấy phát nữa.

- Tôi không thích cô.. – Bỗng một giọng nói mềm mại vang lên.

- Cái gì? – Tiêu Ly kia trừng mắt nhìn nàng.

Chỉ là một con nhỏ, sao dám nói như thế?

- Một phần là tôi không thích cô, là do cô từ đầu có ý định chen giữa tôi và Phong. Phần hai cũng từ phần một, là do cô có ý định vậy nên chắc hẳn cô không có chút kinh nghiệm nào, có thể cô qua được mắt hội kiểm duyệt, cũng không thể qua được mắt tổng tài. – Tiểu Vy chu môi bất mãn, nói những lời hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài của cô bây giờ.

- Cô là cái gì chứ? – Tiêu Ly lúc này đã đến giới hạn, không để ý Lãnh Phong, khuôn mặt tức giận méo xệch chỉ vào nàng nói.

Chỉ là một con nhóc, sao có thể kênh kiệu như vậy? Thật không phục!

- Cút! – Lãnh Phong khẽ rống.

- Đem cô ta ra khỏi đây! – Tiểu An xoay người, lãnh đạm nói với hai tên bảo vệ.

- Gạch tên cô ta đi! – Khải Bình đẩy mắt kính nói thêm vào.

Xem ra Tiêu Ly này bị gạch tên cấm vĩnh viễn ở Lạc thị còn tốt chán.

May rằng cô ta không bị đày ra đảo như mấy người trước kia.

Tiểu Vy lúc này mới ló đầu ra, mái tóc dài theo đó buông xuống, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười tươi.

Nhìn theo bóng lưng nóng bỏng của nữ nhân bị lôi đi không thương tiếc, trong lòng dù khó chịu nhưng vẫn cười thỏa mãn.

Hắc hắc! Dám liếc xéo nàng a!

- Bạch Tiểu Vy! – Giọng đàn ông trầm thấp vang lên.

Lãnh Phong trừng mắt nhìn nàng. Chết tiệt! Đã dặn nàng ở yên một chỗ, lại không thèm nghe lời hắn.

Tiểu Vy le lưỡi, nhìn mấy nam nhân ngồi bàn đối diện nhìn chằm chằm mình, bất giác cảm thấy mặt mình một mảng đỏ ửng.

Ách, nàng hoàn toàn quên.. Lãnh Phong rất khó chịu khi phải mặc mấy thứ váy rườm rà cho nàng, lên sáng nay.. hắn lệnh nàng mặc áo váy.

Lãnh Phong khẽ nheo mắt tức giận nhìn đám nam nhân:

- Còn nhìn nữa, tôi liền tống các người đi!

Nói đoạn, hắn đưa tay kéo nữ nhân đang ngơ ngác trở lại lòng mình, dùng lực siết chặt nói:

- Anh đã nói em như thế nào? Lại không nghe lời?!

- Anh! Là anh ép em mặc thứ này! – Tiểu Vy giọng đầy ủy khuất.

Hắn nói, nói cái gì a! Cái gì mà mặc rất dễ cởi, cởi làm gì a, rõ lừa đảo!

- Nếu em không mặc thế này họ cũng sẽ nhìn! – Hắn nghiến răng.

Nàng chu môi, không phục thu lại vào trong lòng hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, miệng nhỏ cong cong lẩm bẩm, ánh mắt to tròn xìu xuống, hiển nhiên nàng đang tức giận.

Hắn thở dài, lưng dài hơi khom xuống, hôn nhẹ lên má phấn nộn như trẻ em của nàng dụ dỗ:

- Ngoan, đừng giận…

Tiểu Vy như bỏ lời hắn qua tai, miệng khẽ nhếch, nhưng vài giây sau lại bụm lại, nàng không trả lời.

Hết cách nhìn nàng, xoay người đối với thư ký ngoắc tay vài cái.

Thư ký Trần hiểu ý tổng tài, lịch sự bước lên nói:

- Tổng tài phu nhân mệt rồi, mọi người kết thúc ở đây. Nếu còn ai thắc mắc xin cứ liên hệ với tôi!

Nàng từ khi nhân viên rời đi đến khi căn phòng trở lại yên tĩnh cũng không nói câu gì. Đang thắc mắc, cơ thể mình rốt cuộc có phải bị ốm không?

Cơ thể mình hôm qua còn rất tốt, nàng cũng không có đi mưa hay mở máy lạnh lâu. Sao hôm nay cảm giác khó chịu vậy a?

Lãnh Phong đưa đĩa bánh ngọt cho nàng, bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Cho dù nàng có giận ghê gớm đến đấu, hắn chỉ cần đưa bánh cho nàng ăn, bánh ngọt là thứ nàng thích ăn nhất, tại sao hôm nay lại im lặng như vậy?

- Ngoan, em không phải thích ăn sao?

Tiểu Vy giật mình, mắt đăm đăm nhìn đĩa bánh ngọt trên bàn, tự dưng cảm thấy cổ họng mình chảy ra chất lỏng đắng ngắt.

Qua lớp áo mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ nữ nhân trong lòng thay đổi đột ngột, hắn đưa tay xoay người nàng lại hỏi:

- Em ổn chứ?

Tiểu Vy cổ họng nghẹn lại, ánh mắt trở nên nặng trĩu, nàng gật đầu, nhưng chốc lát lại lắc đầu.

- Sao nóng vậy?

Hắn sờ đầu nàng cau mày nói, nhưng chỉ được vài phút rồi bỗng nhiên rút tay ra, khuôn mặt nghiêm trọng nói lớn.

- Gọi bác sĩ tới đây!

* * *

Trên xe, Tiểu Vy mệt mỏi dựa đầu vào ngực hắn, cánh môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên:

- Phong, bác sĩ nói em bị sao vậy?

Hắn ôm cơ thể nàng từ nóng rực chuyển sang lạnh ngắt, hướng nàng cười:

- Em chỉ bị sốt thôi.

Nàng bị sốt, nhưng là sốt.. không đơn giản.

Mới nửa tiếng trước, hắn nhìn nàng đang tốt thì đột nhiên bị bệnh, cơ thể nóng lạnh không nhất quán, bác sĩ không thể làm gì khiến hắn phải đưa nàng tới bệnh viện.

- Ngoan, đi ngủ đi! – Lãnh Phong nói, đồng thời kéo hai chân nàng nhấc ngồi lên đùi mình, tìm tư thế thoải mái nhất cho nàng.

- Lạnh, không thể ngủ.. – Tiểu Vy mệt mỏi nhắm mắt.

Tài xế lúc này phản xạ nhanh hơn Lãnh Phong, lần thứ ba mở lại máy sưởi lên.

- Được rồi, ngoan, ngủ đi..

Hắn ôm chặt nữ nhân đang ngủ ngoan ngoãn chôn sâu vào lòng mình, cố gắng sưởi ấm cho cơ thể lạnh băng của nàng.

- Ngài Lạc, ta đến nơi rồi! – Tài xế đằng trước nhắc nhở.

- Được!

Lãnh Phong bế nàng lên, tìm cho nàng tư thế ngủ thoải mái nhất, quan sát một hồi mới yên tâm mở cửa xe.

Khải Bình từ xa nhìn thấy xe hắn dừng lại trước cổng bệnh viện liền cấp tốc đi tới.

- Cô ấy bị sao vậy?

- Nếu tôi biết thì đã không cần ở nơi quỷ quái này. – Lãnh Phong nhìn hắn lãnh đạm.

Tiểu An bên cạnh ngay lập tức quắc mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt nói: “Anh không suy nghĩ!”

Khải Bình cười cười, âm hiểm chỉ vào bụng nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ đe dọa.

Tiểu An ngay lập tức hiểu ra, đưa tay ôm bụng mình, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Chết tiệt! Hắn là biết điểm yếu của cô a!

- Cô ấy sao rồi? – Lãnh Phong nhìn vị bác sĩ mở cửa ra, đứng dậy nói.

Vốn là vị bác sĩ kia chiều cao chỉ tầm gần 1m80, nay hắn đứng dậy, với chiều cao 1m90 kia không khỏi khủng bố tâm lý người khác.

- Cô ấy sau khi tiêm đã ổn rồi, qua ngày mai nghỉ ngơi có thể xuất viện.

- Được rồi, tôi vào thăm cô ấy! – Hắn đẩy vai vị bác sĩ.

- Khoan đã, tiên sinh, hiện tại cô ấy vẫn chưa tỉnh.

- Nói cái gì? – Lãnh Phong trừng mắt tức giận xoay người lại.

- Đi đi! – Khải Bình sau khi nhìn Tiểu An đủ mới đứng dậy, vỗ vỗ vai vị bác sĩ đã thất kinh kia.

Lãnh Phong đứng trước cửa, đẩy “cạch” một cái bước vào. Ánh mắt lập tức dừng lại ở người con gái đang nằm trên giường bệnh.

Nàng lúc này làn da đã hồng lên một chút, dù ngủ nhưng vẫn nhận thấy nàng đang khó chịu, trở mình như muốn tìm kiếm gì đó.

Hắn khẽ nhếch môi cười mê hoặc, tới bên giường bệnh nàng, không bận tâm nàng đang ngủ, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen xinh đẹp.

- Ưm..

Tiểu Vy cười thỏa mãn, đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, cọ cọ hai má vào ống tay áo hắn.

Hiển nhiên hắn là người nàng đang tìm.

Xét cho cùng, hắn vẫn là uất hận cái nhà trị bệnh màu trắng gọi là bệnh viện này!

Tình cảnh hiện tại, nhìn đi!

Tiểu mỹ nhân thoải mái ôm tay hắn ngủ ngon lành trên giường bệnh. Cũng không bận tâm đến hắn đang ngồi cạnh giường, hai mắt long sòng sọc nhìn cánh tay mình chôn sâu vào lòng Tiểu Vy.

Muốn bức chết hắn sao?

Hắn còn không thể trèo lên giường ôm nàng được, đó là giường quá nhỏ!!

Lãnh Phong đưa tay ôm trán, cố kìm nén dục vọng lầm bầm vài câu gì đó.

Hắn lần sau đưa nàng đến đây, nhất định phải cho giường lớn hơn một chút! ="=

Khi Lãnh Phong đang ôm đầu đau khổ ngồi trong phòng bệnh, tình cảnh bên ngoài bệnh viện xảy ra hỗn chiến điên cuồng..

- Anh là cái thá gì mà tôi phải nghe theo? Tôi nói, đứa con này căn bản không phải của anh! – Tiểu An tức giận chỉ mặt hắn.

- Ngoài tôi ra, còn thằng đàn ông nào dám lại gần em? – Khải Bình khoanh tay trước ngực dựa vào mui xe.

- Còn! Đó là.. – Tiểu An vừa mở miệng ngay lập tức lại im bặt, á khẩu nhìn người đàn ông trước mắt.

- Còn ai? – Khải Bình nghiến răng, giọng nói đi vào băng lãnh.

Tiểu An hai tay chắp đằng sau, ngón tay mảnh khảnh vân vê vạt áo.

Quyết định á khẩu toàn diện!

Lần này thảm rồi! Cô lại không cẩn thận nhắc đến tên đó trước mặt hắn.

Khải Bình trợn mắt, đứng bật dậy đi đến nắm bả vai cô bóp mạnh.

- Là hắn ta? Em vẫn dây dưa với hắn?!

- Không! Daniel có bạn gái rồi! – Tiểu An thân hình bị lắc mạnh, thành thật khai báo.

- Nói dối!

- Đúng! Là đúng! – Tiểu An hoa đầu chóng mặt mơ hồ gật đầu.

- Nói thật, nếu không tôi liền nói tôi là cha đứa bé! – Khải Bình ấn mạnh vai nàng.

- Đê tiện! Anh bức người quá đáng! – Tiểu An tức giận, vung tay.

“Chát!”

Trong vài giây im lặng, Tiểu An đang vui vẻ cũng phải im bặt trở về sợ hãi.

Nhìn thành quả của mình trên khuôn mặt hắn, càng thêm sợ hãi thêm.

Xong! Lần này, cô thảm!

Khải Bình cảm nhận khuôn mặt đau rát, má có vết xước dài ứa máu, tức giận rống to:

- Bạch Tiểu An, em dám đánh tôi?