Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 32: Trò chơi sinh tử (1)





- Vy Vy? - Lãnh Phong đứng ở cửa nhìn nàng. Nàng làm gì vậy? Đây là tầng 80. Không lẽ muốn nhảy xuống.

Tiểu Vy khẽ quay lại, ánh mắt đưa về phía hắn nhưng như thể không nhìn hắn.

- Vy Vy em sao vậy?

Chống lên thành cửa sổ, nàng đu người ngồi luôn lên đó. Đầu khẽ nghiêng nhìn hắn, ánh mắt vô hồn lạnh lẽo. Hắn rùng mình nói:

- Vy Vy! Xuống nhanh cho anh! Đây là tầng 80 đấy!

Tiểu Vy nhìn bộ dáng luống cuống của hắn, không thể nhịn cười được nữa. Ôm bụng cười lớn:

- Haha! Bộ dáng anh thật buồn cười quá đi!

Sắc mặt hắn đen lại vài phần. Nhìn cô ngốc kia cứ ôm bụng mà cười nói:

- Buồn cười lắm sao?

- Đúng! Buồn cười lắm! Ha ha! - Nàng vẫn ngồi trên thành cửa, ôm bụng cười.

Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi đột ngột, rút súng chĩa về phía nàng.

- Phong?

Nàng đang ngỡ ngàng nhìn hắn, bỗng một bàn tay to lớn túm lấy eo. Đằng sau một giọng nói vang lên:

- Phong ca, tạm thời chúng tôi mượn Bạch tiểu thư của ngài một chút!

Nàng trợn mắt nhìn người mặc áo đen kia. Không thể nào! Đây là tầng 80, sao hắn có thể?

Tên áo đen như biết nàng nhìn hắn, cười nói:

- Bạch tiểu thư! Nếu cô muốn sống tốt nhất hãy nghe theo lời tôi!

Nói rồi, hắn túm chặt eo nàng đu xuống. Ở bên dưới, mọi người kinh hô nhìn lên trên, cảnh hai người đu từ tầng 80 của Lạc thị sang tòa nhà đối diện.

Thanh âm của nàng pha tạp với tiếng súng đằng sau, khỏi nói đó chính là của Lãnh Phong. Nàng giãy nảy lên, gọi với theo:

- Phong!!

- Tiểu Vy! Chờ anh! - Lãnh Phong đứng đó, cắn răng nhìn bóng dáng nàng đã khuất ở tòa nhà đối diện.

- Rầm!! - Chiếc tủ bên đổ xuống, ánh mắt hắn hằn tia đỏ. Khải Bình cùng Lục Quân vừa vào im bặt, không dám hé một câu.

- Gọi Tiểu An cùng Đường Hi đến! Đêm nay chúng ta bắt đầu!

Hắn lại là một lần nữa mở cuộc truy sát...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiểu Vy bị tên áo đen đưa đến một căn nhà gỗ. Từ đầu đến cuối hắn đều không mở miệng, mặc cho nàng có vùng vẫy bao nhiêu.

- Anh định làm gì tôi? Thả tôi ra!

- Tiểu Vy! Là anh! - Tên áo đen tháo mặt nạ ra nhìn nàng.

Trong bóng tối, nghe rõ tiếng cười lạnh của nàng. Từng lời nói cay nghiệt vang lên:

- Từ Trí! Tôi phải sớm nhận ra giọng của anh mới phải.

- Tốt lắm Từ Trí! Anh làm rất tốt! - Hai người từ đằng sau hắn đi ra, vỗ vỗ vai hắn.

- Trói cô ta lại! - Nữ nhân kia quay ra với đám áo đen nói.

- Xem này! Selly và Sophie! Thật bất ngờ! - Cánh tay truyền đến một cỗ đau nhức, nàng cười mỉa.

- Chát!!! - Một cái tát cho nàng.

Selly giọng nói đầy căm phẫn:

- Tao không cho phép mày gọi tên tao!

- Các cô làm gì vậy? Đã hứa sẽ không làm tổn thương cô ấy! - Từ Trí ngăn cái tát thứ hai từ tay Selly.

- Anh bắt cóc tôi liệu có làm tổn thương tôi không? - Nàng cười gượng.

- Câm miệng! - Cái tát thứ hai nữa, từ tay Sophie.

- Những gì mày làm với tao, nay mày sẽ phải trả giá! Cứ đợi đấy! - Sophie bước đi, đám người còn lại cũng rời khỏi phòng.

Dựa vào cột, nàng nghe được tiếng Selly bên ngoài:

- Trông chừng cô ta tốt vào!

Thở dài. Một vài giọt nước nóng ấm chảy dài xuống khuôn mặt nàng, nàng khẽ nấc nhẹ:

- Phong... Anh ở đâu??

- Đoàng!! - Tiếng súng vang lên.

- Nói! - Lãnh Phong nhìn người mặc vest xanh đang quỳ gục dưới chân hắn.

- Tôi... Tôi thật sự không biết... Tôi chỉ..

- Theo ai? - Hắn nhíu mày thật chặt, như đã mất hết kiên nhẫn.

- Tôi... Tôi...

- Đoàng!!! - Lại một tiếng súng vang lên, viên đạn găm sâu vào cánh tay phải người kia.

- Nói ?!

- Tôi theo lệnh của cô Sophie! - Tên nam nhân run rẩy, thà chết dưới tay cô ả kia còn hơn chết dưới tay hắn.

Hắn tay nắm chặt súng, ánh mắt hằn tia đỏ ngày càng đậm bước ra khỏi phòng. Bỏ lại cho tên vệ sĩ một câu:

- Chăm sóc cho tốt!

Vài tên vệ sĩ ở lại, kéo tên nam nhân kia lên, dí họng súng vào hắn nói:

- Mày lên từ chối lời con ả đàn bà kia. Phong ca chúng tao có quen với Diêm Vương. Mày sẽ được hậu đãi đầy đủ. Thượng lộ bình an!

- Đoàng!! - Lại một phát súng nữa vang lên, tên vest xanh đổ gục xuống. Mi tâm trào ra một dòng máu đỏ tươi.

Khai hay không? Nếu tiếp tay gián tiếp giết người của Phong ca. Sớm muộn cũng chết! Nhưng chỉ là tùy theo thời gian.. Nhanh hay chậm? Sớm hay muộn? Nhẹ hay nặng ?

Cũng từ lúc nào, hắn đã trở thành một phần câu trả lời mà trước đây hắn thắc mắc về nàng..

Tại sao chỉ cần dựa vào biểu cảm của nàng cũng đoán được số phận sinh tử của mọi người?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Bộp!! - Vứt sợi dây thừng ra một góc, cuối cùng gân cốt của nàng mới được thả lỏng đôi chút.

Nàng bỏ ý nghĩ đợi Lãnh Phong sẽ đến cứu nàng đi, chi bằng cứ chạy khỏi đây đã, e rằng đợi hắn đến nàng đã thân tàn ma dại rồi. Cũng may nàng mặc quần sooc cùng đôi bốt bệt, chỉ có phần chiếc áo này rất khó cử động. Nhìn xung quanh chỉ có chiếc áo sơ mi của nam nhân.

- Thôi vậy! - Đành mặc thôi chứ còn hơn để chiếc áo bó sát này cản trở việc này. Nàng mặc áo vào, xắn tay áo lên cao. Bỏ tất cả những thứ vướng víu trên tóc xuống. Bây giờ nàng giống hệt như những diễn viên nữ đóng vai trong phim hành động.

Khẽ nhíu mày, nàng tóm lấy chiếc túi ở góc phòng. Bên trong chỉ toàn súng với đạn dược. Khẽ cười nàng nói:

- Cảm ơn đã để lại! - Xách túi đi, có lẽ nàng nên nghe theo lời Lãnh Phong nói. Đến lúc không có hắn, nàng phải tự thân một mình rồi.

Hiện tại đang là ban đêm. Mà căn nhà gỗ này lại nằm ngay trong rừng. Thỉnh thoảng nàng vẫn phải núp vào bụi cây để tránh đi ánh đèn rọi xuống. Rồi cũng không nhận ra mình đã mạnh bạo giống y hệt Tiểu An.

- Soạt! Soạt!! - Tiếng cỏ lá va chạm nhau. Thu hút sự chú ý của nàng.

- Bạch tiểu thư, cô có gan chạy trốn ư? - Năm tên to cao bước ra, đứng chắn trước mặt nàng.

- Xem này! Tôi đang ở đây chạy trốn, còn hỏi ư? - Nàng cười mỉa, ngữ điệu hoàn toàn thay đổi.

- Mày... - Tên to cao nhất tức giận rút súng ra.

- Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!! - Ba tên bên cạnh hắn gục xuống.

Chưa kịp định thần, hắn và tên còn lại đã bị họng súng chĩa vào đầu.

- Nghe đây! Tôi có phòng bị riêng mình, hơn nữa khẩu DE này sát thương rất cao. Muốn thử không?

- Ha! Bạch tiểu thư cô đúng là người của Phong ca có khác.

- Hai phát súng này ắt sẽ gây sự chú ý của đám kia. Tôi chạy cũng được, nhưng các anh muốn chứ? - Nàng cười ngọt, hoàn toàn bỏ qua câu nói của hắn.

Hai tên nuốt ngụm khí lạnh. Trông nàng bây giờ chẳng khác gì Phong ca trong giới ngầm, lạnh lùng nguy hiểm như vậy.

- Được! Tôi sẽ dẫn đường! - Hắn đổ mồ hôi, giọng nói có chút run rẩy.

- Tốt! Tai tôi có chút vấn đề! Vì vậy hãy nói to lên một chút! - Nàng quay đi.

Hai tên kia nhìn nhau cười, rồi đưa tay ra đằng sau lưng, bấm một vật nhỏ màu đỏ phát sáng. Vật nhỏ khẽ kêu tiếng "bíp" rồi nhấp nháy liên tục. Hai tên cười nhau rồi bình thản bước đi sau nàng. Đâu biết đằng trước nàng đã nghe được, miệng nở nụ cười lạnh.

" Ngu ngốc! Nghĩ ta không nghe được? "