Vợ Yêu Có Thời Hạn

Chương 6



Gió từ bên ngoài thổi vào nhẹ nhàng phất động rèm cửa sổ, mặt trời mùa thu tỏa ánh sáng ấm áp, một người đàn ông nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Có tiếng bước chân từ ngoài cửa phòng đi đến, Phí Lăng Sương đi vào đứng bên cạnh giường bệnh, thấy bên cạnh em trai mình là một cuốn album và một chiếc máy tính xách tay, cô không nhịn được thầm than nhẹ một tiếng.

Tiếng than thở nặng nề đó đã kéo lại tinh thần của Lăng Tuyên, đôi môi tái nhợt của anh cố cong lên thành một nụ cười với chị, cố hết sức mở miệng nói:“Chị, văn văn văn kiện em em muốn xem chị chị chị đã mang đến đây chưa?”

“Ừ.” Cô đưa tập văn kiện trên tay cho em trai.

Anh vươn tay muốn nhận lấy, nhưng không cách nào khắc chế sự run rẩy, khó có thể cầm được mấy tờ giấy mỏng manh kia.

Phí Lăng Sương vội vàng cầm tay anh, đặt nó lên tay anh.

“Chị, giúp giúp em lấy lấy lấy lấy một cái bút bút bút có được không?” Phí Lăng Tuyên xem qua một tờ giấy, lắp bắp ra tiếng.

“Được.” Cô khẽ cắn môi, nhéo nhéo cái mũi cay cay, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Tìm một cái bút ở ngăn tủ bên giường, cô trực tiếp đặt vào lòng bàn tay em trai, cho anh cầm lấy.

Tốc độ chuyển biến xấu của Lăng Tuyên vượt qua dự đoán của cô và các bác sĩ ở bệnh viện, còn không đến một năm, bây giờ ngay cả sức cầm một cây bút anh cũng không có.

Điều này xảy ra với bệnh nơ-ron vận động, [1] đến bây giờ vẫn chưa thể nghiên cứu và phát triển loại thuốc chữa trị đặc biệt, cô chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chân tay em mình chậm rãi cứng ngắc tê liệt, cuối cùng hô hấp suy kiệt mà chết.

Ngón tay cứng ngắc cố gắng cầm bút, rất khó khăn Phí Lăng Tuyên mới cầm được nó, rất chậm rất chậm ký tên mình vào tờ giấy đồng ý hiến tặng, chữ viết trước đây luôn luôn đoan chính, giờ phút này lại cong cong vẹo vẹo.

Thật vất vả viết xong, anh giống như đã phải làm mấy giờ lao động vất vả, hô hấp dồn dập thở hổn hển không ngớt, tiếp theo lại ho vài tiếng, tiếng ho khan thống khổ kịch liệt kia, dường như muốn đem cả tim phổi đều ho ra.

Phí Lăng Sương dìu anh nằm xuống, vội vàng hỏi người quản lý đặc biệt mời đến để chăm sóc em trai mình.

“Trương Di, hôm nay bác sĩ Vương có đến khám cho em tôi không?” Bác sĩ Vương là bác sĩ khoa tai mũi họng, sáng nay cô có việc phải đi, đã mời anh ấy đến khám cho Lăng Tuyên.

“Có, hơn một giờ trước bác sĩ có đến đây.”

“Anh ấy nói như thế nào?”

“Bác sĩ Vương nói Phí tiên sinh nhiễm lạnh nên bị cảm, phải cẩn thận một chút, để tránh chuyển thành viêm phổi.”

Thân là bác sĩ, Phí Lăng Sương tất nhiên biết rõ loại bệnh này chỉ cần bị cảm cúm thôi, chỉ cần một sai lầm nhỏ, cũng có thể dễ dàng dẫn đến biến chứng sang bệnh khác, hậu quả có thể rất nghiêm trọng.

Cô dặn dò quản lý, “Trương Di, mấy ngày nay nhờ anh cẩn thận chú ý đến em tôi hơn nhé.” Thấy cửa sổ mở ra, cô lập tức đi qua đóng lại, rồi nhắc thêm,“Cố gắng đừng để em ấy gặp phải gió, để tránh lại bị nhiễm lạnh.”

“Là Phí tiên sinh muốn tôi mở cửa sổ, tôi cũng đã khuyên anh ấy như vậy rồi.” Quản lý Trương Di vội vàng giải thích.

Phí Lăng Tuyên miễn cưỡng nở một nụ cười trấn an chị.“Em không sao, chị à, chị chị không không cần lo lắng quá đâu.” Trước đây anh có tài hùng biện giỏi như thế, ăn nói rõ ràng, cũng không cảm thấy nói chuyện có cái gì khó, thế mà bây giờ chỉ một câu đơn giản thôi, lại làm cho anh cảm thấy mất hết sức lực, gần như sắp không thể nói được nữa.

Không phải anh chưa từng oán trời trách đất, khi biết kết quả kiểm tra mình bị bệnh nơ-ron vận động, anh gần như phát điên mất rồi.

Anh vừa mới cưới được người con gái mình yêu thương về làm vợ, mới được hưởng hạnh phúc ngọt ngào chẳng bao lâu; Anh vừa mới được thăng chức tổng biên tập tạp chí Thương Tình, khi khát vọng đang mở ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, từ thiên đường hạnh phúc đã bị đẩy xuống địa ngục tuyệt vọng.

Anh oán hận trời cao sao có thể tàn nhẫn với mình như vậy, cũng nguyền rủa vận mệnh này quá tàn khốc, nhưng rất nhanh anh đã tỉnh ngộ, cho dù có oán hận giận dữ nhiều đến đâu, có năng lực như thế nào, thì cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Nếu đã không thể kháng cự, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy vận mệnh này, sau đó xử lý mọi chuyện một cách tốt nhất.

“Đúng rồi, chị chị à, chuyện em em hỏi chị ngày hôm qua, chị chị có……”

Không đợi em trai cố hết sức nói xong, Phí Lăng Sương đã hiểu được anh muốn nói cái gì, nhanh chóng tiếp lời.

“Hôm nay trước khi đến bệnh viện, chị đã vòng đến công ty của cô ấy, đã nhìn thấy cô ấy rồi.” Nói tới đây, thấy em mình đang mở miệng, nhưng nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh nào, cô nhẹ giọng nói tiếp:“Thoạt nhìn chị thấy Tình Hoan có vẻ tốt lắm, tựa như trước kia vậy.”

Vì ngày hôm qua Lăng Tuyên nhờ làm hộ, cho nên sáng nay cô đã lái xe đến tập đoàn Phi Diệu nơi Tình Hoan công tác từ rất sớm, đậu xe ở phía đối diện, vẫn đợi cho đến khi Tình Hoan xuất hiện ở cửa, cô mới rời đi.

Cô hiểu được, từ khi phát bệnh đến nay, điều khiến lòng em trai không yên nhất chính là Tình Hoan, thật vất vả cưới được cô ấy, vừa mới trải qua cuộc sống ngọt ngào được mấy tháng, đã bị buộc phải rời khỏi cô ấy, cô có thể tưởng tượng được em mình không cam lòng đến mức nào.

“Vậy vậy là tốt rồi.” Nghe thấy chị nói như thế, Phí Lăng Tuyên an tâm nhắm hai mắt mệt mỏi lại, hai tay ôm chặt cuốn album chụp ảnh hai người mặc áo cưới.

Phí Lăng Sương mở miệng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra câu gì.

Lúc trước cô đã từng khuyên em nên thẳng thắn nói với Tình Hoan về bệnh tình của mình, nhưng em trai không chỉ lựa chọn giấu giếm vợ, mà còn dùng cách ly hôn, cô biết em mình tâm cao khí ngạo như vậy, nhất định sẽ không muốn để Tình Hoan thấy được bộ dạng chật vật thê thảm của mình, lại càng không muốn liên lụy đến cô ấy.

Nhưng giờ phút này nếu là Tình Hoan có thể làm bạn bên cạnh em, có lẽ sẽ càng làm tăng thêm ý chí muốn được sống của em mình. Nhìn khuôn mặt em đã gầy đi rất nhiều, cô luôn cảm thấy em mình đang đợi cái chết, không có chút ý niệm muốn sống nào.

Thân là một bác sĩ, lúc này cô thấy rất đau đớn, cô hận mình bất lực.

Hôm nay không biết đã là lần thứ mấy đánh chữ sai rồi, trước kia cô chưa bao giờ từng như vậy, bắt đầu từ sáng sớm, tâm trạng của cô đã không yên, giống như có chuyện gì đã xảy ra vậy, Hứa Tình Hoan phiền chán đứng dậy, cầm lấy cái cốc, muốn pha cho mình một cốc cà phê.

Đi vào phòng trà nước, cô tùy tay cầm một gói cà phê ba trong một pha với nước nóng, đột nhiên tim cô nhói lên, nước nóng rớt ra tay cô, nhưng cô không quan tâm mình đã bị bỏng, mà nâng tay đè lên ngực trái, nơi đó đột nhiên đau đớn như bị bóp nghẹt, gần như muốn cô không thể hô hấp, cô thống khổ cúi gập thắt lưng.

“Tình Hoan, em làm sao vậy?” Có một nữ đồng nghiệp đi đến, thấy cô ấn ngực lộ ra vẻ mặt đau đớn, quan tâm hỏi.

“Không có gì ạ.” Cô miễn cưỡng lắc lắc đầu, rồi mới chậm rãi đứng thẳng người dậy.

“Nhưng vừa rồi chị nhìn thấy em giống như đang rất khó chịu, thân thể em có chỗ nào không thoải mái à?”

“Chỉ là đột nhiên em thấy đau ngực thôi, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”

“Chị nghĩ em đã quá mệt mỏi rồi, hơn nửa năm nay, hầu như ngày nào em cũng tăng ca tới khuya, thân thể sẽ không chịu nổi đâu, hôm nay em vẫn nên về nhà nghỉ sớm một chút đi.” Đồng nghiệp nữ cũng là thư ký như cô, quan tâm nói.

Vị trí trái tim cô không hiểu sao vẫn co rút đau đớn, có điều đã không nghiêm trọng như vừa rồi, xem ra đúng là cô đã quá mệt mỏi, ngay cả thân thể cũng đang kháng nghị. Hứa Tình Hoan miễn cưỡng cười nhẹ và nói:“Vâng, cám ơn chị.”

Cô bưng cái cốc trở về chỗ cũ ngồi xuống, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ. Cắn răng vẫy vẫy đầu, muốn đá đi gương mặt khiến cô cứ nghĩ đến là đau lòng đó.

Khuôn mặt và cái tên đó đã sớm bị cô chôn vùi, đã lâu rồi cô không muốn nghĩ đến nó. Cô không hiểu, vì sao bây giờ lại nghĩ đến anh ta một lần nữa?

Cô vừa nắm tay đấm lên ngực, nhìn vào tài liệu để quên đi cảm giác đó, vừa ép mình ném ra khỏi đầu bóng dáng đột nhiên xuất hiện kia.

Cùng thời gian ấy, trong một phòng bệnh của bệnh viện Hòa An.

Hốc mắt của Phí Lăng Sương đã hồng hồng, gắt gao cầm tay em trai, thời gian trước anh bị cảm đồng thời thành viêm phổi, làm cho hô hấp suy kiệt, một giây trước, anh đã hoàn thành cuộc hành trình cuối cùng trong thế giới này.

“Bác sĩ Phí, hãy nén bi thương, thời gian quý giá.” Một anh bác sĩ đứng cạnh nhẹ nhàng nhắc cô buông tay ra.

Cố nén nước mắt, cô bắt buộc phải buông tay em ra, trong nháy mắt, cô nhìn thấy có một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt em trai mình, trên khuôn mặt thanh thản kia vẫn lộ ra chút tiếc nuối thật sâu.

Nước mắt ẩn nhẫn của cô thoáng chốc đã sụp đổ, cô biết em mình luyến tiếc thế giới này, càng luyến tiếc Tình Hoan, cô nhẹ giọng nghẹn ngào hứa hẹn với em trai —

“Em hãy an tâm nhé, sau này chị sẽ thay em để ý tới Tình Hoan.”

Cám ơn chị.

Quanh quẩn trong không khí như không có tiếng động, không có bất luận kẻ nào nghe được.

Phí Lăng Tuyên, năm ba mươi tuổi, đã qua đời vào lúc 15 giờ 12 phút ngày 9 tháng 10.

Khi đã đến nơi, Hứa Tình Hoan vội vàng xuống xe.

Mấy ngày nay không biết vì sao, cô thường thường thấy tinh thần hoảng hốt, cho nên hôm nay cô đã xin nghỉ hai giờ, chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra.

Sau khi xuống xe, vừa nhấc đầu, đập vào mắt cô là tấm biển màu trắng treo bên ngoài tầng năm, trên đó viết — Tòa soạn Tạp chí Thương Tình.

Hứa Tình Hoan ngẩn ra, nơi này là tòa soạn mà Lăng Tuyên công tác!

Mím môi, cô đang nghĩ bước nhanh rời đi, cô không muốn tiếp xúc với những gì có liên quan đến anh nữa. Nhưng, cô mới đi chưa được mấy bước, đoạn đối thoại giữa hai người phụ nữ đi từ taxi ra, bỗng nhiên bay vào trong tai cô.

“Aizz! Không thể tưởng được Lăng Tuyên lại chết trẻ như vậy.”

“Lúc trước khi anh ấy đột nhiên rời đi, mọi người đều đoán anh ấy đã có công việc khác rồi, không nghĩ tới anh ấy lại mắc cái bệnh này, trách không được chủ tòa soạn lại đồng ý cho anh ấy từ chức như thế. Có điều ông ấy thật là biết giấu giếm, mãi đến hôm nay mới nói cho chúng ta biết chuyện này.”

“Nghe nói đây là ý của Lăng Tuyên. Hôm nay chúng ta cùng ông chủ đưa anh ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng đến nhà tang lễ, ngay cả người hào sảng rộng rãi như ông ấy mà cũng phải bật khóc.”

“Đó là đương nhiên, lúc trước Lăng Tuyên vào tòa soạn, ông ấy đã rất thích rồi, khi tổng biên tập Trần về hưu, còn đặc biệt đề bạt anh ấy làm tổng biên tập trẻ tuổi nhất của toàn soạn chúng ta từ trước đến nay mà, kết quả là mới làm không được mấy tháng liền —” Chị kia mới nói được một nửa, đột nhiên tay lại bị một người nào đó dùng lực bắt lấy.

“Điều các chị vừa nói đều là sự thật sao?”

“Cô là ai, sao lại nắm lấy tay tôi như vậy? Mau buông tay!” Người phụ nữ đó lắp bắp kinh hãi, dùng sức muốn thoát khỏi cô, nhưng Hứa Tình Hoan nắm rất chặt, làm cho chị kia không thể vùng ra được.

Một người phụ nữ khác nhận ra cô, khi Phí Lăng Tuyên mới quen cô ấy, chị này cũng đã từng gặp qua Hứa Tình Hoan vài lần, hôn lễ của họ chị cũng tham gia.“Cô không phải là vợ của Lăng Tuyên sao?”

Sắc mặt Hứa Tình Hoan khiếp sợ vội hỏi:“Nói cho tôi biết, điều các chị vừa nói có phải là sự thật không? Lăng Tuyên anh ấy…… anh ấy đã chết ư?!” Gạt người, chuyện này nhất định là gạt người rồi.

Người phụ nữ kia bị cô nắm tay đau quá, nhíu mày trả lời,“Đúng vậy, anh ấy đã qua đời, bây giờ cô có thể buông tay rồi chứ.”

Trong nháy mắt, máu như đã rút sạch trên mặt cô, sắc mặt Hứa Tình Hoan tái nhợt dọa người, run run buông tay ra.

“Không có khả năng, chị đang nói dối!” Cô dẩu môi, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó.

“Tôi không lừa cô.” Chị lập tức chỉ vào đồng nghiệp bên cạnh mình nói:“Hôm nay chúng tôi và ông chủ tòa soạn đã đi nhà tang lễ tiễn bước Lăng Tuyên, không tin cô hỏi chị ấy đi.” Tiếp theo chất vấn:“Cô không phải là vợ của Lăng Tuyên à? Chuyện này làm sao cô có thể không biết được?” Trong công ty không có ai biết chuyện bọn họ đã sớm ly hôn, đối với việc hôm nay cô không tham dự tang lễ của Lăng Tuyên, họ đều đã suy đoán rồi.

“Tôi không biết, tôi không biết……” Hứa Tình Hoan mờ mịt nhìn người phụ nữ bên cạnh,“Điều chị ấy nói là sự thật đúng không?”

“Đúng.” Chị kia cũng gật gật đầu, thấy toàn thân cô chấn động, lảo đảo lui về phía sau từng bước, vội vàng giơ tay muốn đỡ cô, lại bị cô vung ra.

Lùi được vài bước, Hứa Tình Hoan không khống chế được rống to —

“Tôi không tin, tôi không tin! Các chị nhất định là đang gạt tôi rồi, làm sao anh ấy có thể cứ chết như vậy được!”