Vô Ý Vi Chi

Chương 43



Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng hẹn mấy ông lớn của giới kinh doanh đi ăn cơm, cũng trong lúc đó, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng gặp mặt riêng với vài lão gia tử khác. Trong giới kinh doanh, nhân mạch và mạng lưới quan hệ đều hết sức quan trọng. Là gia tộc lớn thứ hai ở Hongkong, việc xã giao của Lâm gia tất nhiên không thể thiếu. Chẳng qua hôm nay, người cầm quyền của hai thế hệ ăn cơm cùng người khác ở hai nơi khác nhau đều cùng vì một mục đích chung.

Lâm Vô Ý sang Pháp du học từ năm mười tám tuổi, sau đó định cư ở Pháp, hầu như mười mấy năm đều ở nước ngoài, ngoại trừ vụ tai tiếng mà cậu cố ý bày ra kia, gần như Lâm Vô Ý không hề có liên quan đến truyền thông. Hiện tại xem ra, Lâm lão tiên sinh bảo vệ con trai nhỏ của mình có thể nói là tỉ mỉ chu đáo, nếu Lâm lão tiên sinh còn tại thế, chuyện Lâm Vô Ý lên báo như vậy nhất định sẽ làm ông tức giận. Nếu như nói, Lâm Vô Ý kín tiếng là một trong những nguyên nhân khiến cậu không có liên quan đến truyền thông, như vậy việc Lâm lão tiên sinh bảo vệ cậu chính là cái quan trọng còn lại. Hiện giờ lão gia tử vừa mất, Lâm Vô Ý đã lên báo, cho dù là vì thể diện hay vì áy náy và trân trọng Lâm Vô Ý, mọi người của Lâm gia đều phải có hành động, nếu không, cứ chờ bị lão gia tử quở trách trong mộng đi.

Lâm gia là một gia đình giàu có, trong hoàn cảnh tự do về tin tức này, khó tránh khỏi sẽ bị đăng lên báo. Người của Lâm gia cũng sẽ không làm khó bạn bè bên truyền thông, chỉ cần họ không chú ý nhiều đến Lâm Vô Ý là được. Không ai định nói chuyện này với Lâm Vô Ý, cũng không để Lâm Vu Chu nói. Thẩm Văn là ông tổng của xí nghiệp Thẩm Thị cũng tham dự cùng Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ. Ảnh hưởng của Thẩm Tiếu Vi trong giới kinh doanh còn chưa đủ, sau khi tan tầm anh về nhà trước, không đi cùng hai anh họ.

Tâm tình của Thẩm Tiếu Vi không được tốt, buổi tối còn chưa ăn hết một bát cơm. Lâm Chiếu Trinh lo lắng con trai bị bệnh, Thẩm Tiếu Vi chỉ nói là chuyện công việc có chút phiền lòng. Con trai không muốn nói, Lâm Chiếu Trinh cũng không hỏi nhiều, ăn cơm xong bà để con gái Như Vi đi hỏi con trai xem xảy ra chuyện gì. Tình cảm của hai anh em Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như Vi rất tốt, nhưng Thẩm Tiếu Vi cũng không nói nguyên nhân thực sự làm tâm tình anh không tốt cho em gái, bởi vì rất mất mặt.

Đêm nay, hai anh họ đều đi làm chút chuyện cho cậu nhỏ, còn anh lại không làm được gì cả, còn phải cần đến ba mình ra mặt. Chuyện này đả kích rất lớn đến anh. Lâm Vu Chu là nhiếp ảnh gia, không đi cùng một con đường giống họ, không ra mặt cũng được. Nhưng bản thân là người thừa kế duy nhất của xí nghiệp Thẩm Thị, lúc thực sự có chuyện xảy ra anh lại bất lực, Thẩm Tiếu Vi rất ấm ức. Còn một chuyện khác khiến tâm tình anh không vui chính là việc Lâm Vô Ý nấu cơm cho hai anh họ Vu Hồng và Vu Chu.

Trước khi ăn cơm, nhìn thấy lời nhắn trên facebook của anh họ Vu Chu, nói có người làm một bữa tối thịnh soạn cho anh. Tuy rằng anh họ Vu Chu không nói người kia là ai, nhưng anh biết đó là cậu nhỏ. Tối nay cậu nhỏ không về ăn cơm, chính là để nấu cơm cho anh họ Vu Chu. Tối qua cậu nhỏ cũng làm bữa sáng và cơm trưa tiện lợi cho anh họ Vu Hồng. Thẩm Tiếu Vi rất bi thương. Trong lòng cậu nhỏ, mình không quan trọng bằng hai anh họ. Lại nghĩ đến năng lực của mình còn kém rất nhiều so với anh họ Vu Chi và anh họ Vu Hồng, anh họ Vu Chu cũng có công ty riêng, lần đầu tiên Thẩm Tiếu Vi cảm nhận được một loại áp lực đến từ gia tộc, mặc dù anh mang họ Thẩm, không phải họ Lâm.

Nghĩ đến việc địa vị của mình trong lòng cậu nhỏ không giống anh họ Vu Hồng và Vu Chu, Thẩm Tiếu chẳng thể vui nổi. Lại nhớ lại đêm cuối cùng ở trên biển, vốn dĩ cậu nhỏ sẽ ngủ cùng anh, kết quả là chạy sang phòng anh họ Vu Chu. Tuy rằng lý do là tâm tình anh họ Vu Chu không tốt, nhưng có thể nhìn ra được cậu thiên vị anh họ Vu Chu hơn. Thẩm Tiếu Vĩ càng nghĩ càng buồn, chẳng lẽ vì mình không mang họ Lâm sao? Nhoài người ra ban công, Thẩm Tiếu Vi buồn bã hút thuốc, có lẽ, đêm nay cậu nhỏ sẽ không về. Thật là khó chịu quá… Ngẫm lại mình không có tòa núi lớn là xí nghiệp Thẩm Thị chống đỡ sẽ vô dụng thế nào, Thẩm Tiếu Vi liền khó chịu, bực bội đến cực độ, đúng là bất lực mà. Nếu mình cũng lợi hại giống anh họ cả và anh họ Vu Hồng, chắc mình cũng có địa vị quan trọng hơn trong lòng cậu nhỏ.

Từ nhỏ đã sống trong một gia tộc lớn, Thẩm Tiếu Vi biết rõ địa vị và tiếng nói trong gia đình có quan hệ mật thiết đến năng lực của bản thân. Cũng giống như mấy chuyện lớn trong nhà, tiếng nói của anh họ cả và anh họ Vu Hồng rất có trọng lượng, đây là do người làm xã hội quyết định, không có liên quan đến huyết thống tình thân. Cũng giống như chị dâu họ, lời chị ta nói tuyệt đối trong nhà không có ai nghe. Hít mạnh vài hơi thuốc, Thẩm Tiếu Vi cảm thấy mình phải làm chút gì đó.

10 rưỡi, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng mang hơi rượu đầy người được tài xế đưa về nhà chính. Kết quả của buổi xã giao đêm nay coi như không tồi. Mấy ông tổng của bên truyền thông Hongkong đều đáp ứng sẽ không để nhân viên dưới tay mình chú ý quá nhiều đến Lâm Vô Ý, ít nhất thì trước khi được người của Lâm gia cho phép, không được đăng hình của Lâm Vô Ý. Đương nhiên Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng phải có sự nhượng bộ nhất định. Thân là người trong nhà giàu, bản thân họ đã là tiêu điểm chú ý của truyền thông. Dùng một tiểu thiếu gia Lâm gia không phải người ngoài ai cũng biết để đổi lấy tin tức của Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, nhà truyền thông nào cũng đồng ý. Còn như mấy tờ báo nhỏ đầu đường, họ chỉ chú ý nhiều đến cuộc sống cá nhân của minh tinh, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không hề lo lắng.

Trên bàn cơm, Lâm Vu Chi đã lấy được số ảnh chụp của đám săn ảnh và phòng viên thuộc ba nhà truyền thông. Tháng sau vừa vặn là sinh nhật của một ông tổng, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều đồng ý tham dự. Bữa cơm này, xem như chủ khách cùng vui, người được mời cũng biết không cần vì một thiếu gia của Lâm gia mà đối địch với tập đoàn Lâm Thị. Tuy rằng Lâm Thị là nhà giàu số hai của Hongkong, nhưng khác hẳn với nhà giàu nhất là Bàng Thị, quan hệ giữa những thành viên trong gia tộc Lâm Thị rất sâu đậm, chặt chẽ. Hơn nữa, Lâm Thị có hai tập đoàn, tiềm lực rất mạnh, trong một thời gian ngắn sắp tới tổng tài sản của cả hai tập đoàn này vượt qua Bàng Thị là điều rất có khả năng. Người sáng lập ra Bàng Thị, Bàng Đồng Hưng có bốn bà vợ, con cái cũng phải đến mười bốn người, lợi ích trong gia tộc rắc rối phức tạp, mấy năm gần đây xí nghiệp Bàng Thị đã có dấu hiệu trượt dốc vì việc tranh đoạt gia sản, so sánh ra, Lâm Thị đang phát triển không ngừng. Không thể không nói, Lâm lão gia tử xử lý mối quan hệ trong gia tộc vô cùng biết nhìn xa trông rộng.

Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều đưa vợ mình đến tham dự. Đàn ông có phạm vi của đàn ông, phụ nữ cũng có phạm vi của phụ nữ. Đối với chủ nhân của một nhà giàu mà nói, vợ của họ cũng phải có những bản lĩnh giao thiệp nhất định. So với bên Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, ở phía Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ càng thuận lợi hơn. Hai người lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, tất nhiên uy vọng phải khác hẳn. Ăn xong bữa cơm này, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều không lo sẽ bị ba mình trách mắng trong mộng, trong mộng ba đã dặn họ phải chăm sóc thật tốt cho em trai, đừng để em trai chịu ủy khuất, nếu không ông ở trên trời cũng không an lòng. Cả hai đều là những người lớn tuổi, luôn tin tưởng vào mấy chuyện như báo mộng, họ cũng không muốn sau khi trăm năm lại không có mặt mũi nào để gặp ba.

Lâm Vu Chi vừa về nhà đã gọi cho trợ lý một cuộc điện thoại, tình trạng anh thế này, sáng mai rất khó để đi làm đúng giờ. Nghĩ đến ngày mai Lâm Vô Ý muốn con trai mình đi không biết định làm gì, Lâm Vu Chi nói luôn mai anh không đến công ty. Uống xong bát canh giải rượu mà người hầu đã chuẩn bị từ trước, sau khi hơi rượu lui được một ít, Lâm Vu Chi lảo đảo lên lầu. Tuy là con trưởng của Lâm gia, vậy mà khi say rượu về cũng chẳng có người vợ ôn nhu nào đến chăm sóc anh. Lâm Chiếu Đông và vợ về nhà sớm hơn Lâm Vu Chi nửa giờ, đã đi nghỉ trước. Lâm Vu Chi về phòng anh và con trai, không thấy con mình đâu, chắc là đang ở chỗ ba mẹ, anh lấy quần áo từ trong tủ rồi đi tắm. Đứng dưới vòi tắm hoa sen, đột nhiên Lâm Vu Chi nhớ đến một chuyện – Đêm nay Vô Ý có kể chuyện cho con mình không? Hình như hôm nay Vô Ý muốn đến chỗ Vu Chu. Lắc đầu, Lâm Vu Chi tắm rất nhanh, sấy khô tóc liền lên giường ngủ. Đêm nay uống không ít, gần như đầu vừa chạm gối anh đã ngủ.

Lâm Vu Hồng cũng say khướt. Bất quá, trước khi ngủ anh vẫn cố chống đỡ để nhìn qua facebook một lát. Thấy được ảnh chụp của bữa cơm chiều mà người nào đó đăng lên, Lâm Vu Hồng không chút nghĩ ngợi, gọi điện thoại cho một người.

“Hello, Vu Hồng?”

“Uhm, là tôi.”

Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái: “Chuyện gì vậy?” Giọng nói của Vu Hồng không giống bình thường.

“Không có gì, buổi tối ra ngoài xã giao với Vu Chi, uống không ít.”

Lâm Vô Ý vừa nghe, lập tức hỏi: “Hiện tại các cậu ở đâu? Vẫn ở bên ngoài?”

“Đã về rồi. Chắc Vu Chi cũng ở nhà.”

“Cậu về rồi? Một mình?”

“Tôi về nhà ba mẹ.”

Lâm Vô Ý thở nhẹ ra, vậy là tốt rồi.

“Uống canh giải rượu chưa? Khó chịu lắm không?”

“Uống rồi. Không sao. Cậu ở đâu?”

“Trên xe Vu Chu. Vu Chu đưa tôi về nhà cô cậu.”

Lâm Vu Hồng nhìn đồng hồ, nhíu mi: “Muộn thế này mới về?” Sắp 12 giờ rồi.

“Chỗ của Vu Chu rất loạn, dọn dẹp với cậu ấy một chút. Cũng sắp về đến nơi rồi. Cậu uống rượu, ngủ sớm một chút, mai còn phải đi làm sao?”

“Ngủ dậy rồi nói. Không nói với cậu nữa, cậu cũng ngủ sớm một chút.”

“Uhm. Ngủ ngon. Nếu không thoải mái phải gọi người khác, đừng nhẫn nại.”

“Yên tâm.”

Cúp điện thoại, Lâm Vô Ý nhìn sang người đang lái xe: “Đêm nay Vu Chi và Vu Hồng uống nhiều rượu lắm.”

Lâm Vu Chu biết hai người vừa làm gì, bất quá anh trai không muốn anh nói, anh cũng không để lộ, chỉ nói: “Họ đều về nhà chính, có người chăm sóc. Trở về thì ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá. Buổi sáng có thể dậy sớm được bao nhiêu thì cứ dậy, không ăn sáng mãi cũng không tốt.”

“Tôi sẽ cố.”

Cô và dượng đều đã ngủ, Lâm Vu Chu đưa người vào nhà xong liền lái xe về, không ngủ lại. Vốn dĩ anh có thể đưa Lâm Vô Ý về sớm một chút, kết quả Lâm Vô Ý thấy anh thu dọn phòng ở liền giúp anh thu dọn, đương nhiên, anh cũng là có chút tư tâm. Nhìn Vu Chu lái xe ra ngoài, Lâm Vô Ý xoay người vào nhà. Về hơi muộn, không biết Tiếu Vi đã dậy chưa. Nếu Tiếu Vi ngủ rồi, cậu sẽ đến phòng khách ngủ, cậu còn muốn viết nhật ký và tùy bút, làm ồn đến Tiếu Vi sẽ không tốt.

Nào biết, Lâm Vô Ý vừa mới chuẩn bị lên lầu, đã có một người gọi: “Cậu nhỏ.”

Lâm Vô Ý ngẩng đầu, kinh ngạc: “Như Vi? Cháu còn chưa ngủ?”

“Suỵt ~~~” Ra hiệu nhỏ giọng, Thẩm Như Vi đi từ trên lầu xuống, ôm cánh tay cậu nhỏ kéo đến phòng khách. “Cháu đang đợi cậu nhỏ về.”

“Chuyện gì thế?” Lâm Vô Ý lập tức hỏi.

Thẩm Như Vi than thở một tiếng, nói: “Là anh cháu. Hôm nay anh ấy về, tâm tình không tốt, hỏi anh ấy có chuyện gì anh ấy không nói, chỉ có là công việc có chuyện phiền lòng. Nhưng ba cháu nói gần đây mấy công việc công ty giao cho anh ấy đều rất thuận lợi. Cậu nhỏ, anh cháu rất ít khi như vậy, cháu và mẹ đều lo lắng, cậu đi hỏi anh ấy chuyện gì đi, anh ấy nghe lời cậu nhất.”

Lâm Vô Ý lo lắng: “Có phải thân thể không thoải mái không?”

“Không phải. Bất quá anh cháu còn không ăn hết một bát cơm, khẩu vị kém lắm.”

“Cậu ấy ngủ chưa?”

“Vừa rồi lúc cháu xuống lầu, phòng anh ấy vẫn bật đèn, chắc đang đợi cậu.”

“Cậu lên đây. Cậu sẽ hỏi ra. Cháu mau ngủ đi.”

“Vậy nhờ cậu nhỏ nha.”

Tiếu Vi bị bệnh sao? Lâm Vô Ý lo lắng lên lầu.



Thẩm Tiếu Vi biết Lâm Vô Ý đã về, bất quá đợi mãi vẫn không thấy đối phương đi lên, anh đợi không được. Nhưng không muốn người kia cảm thấy mình không đủ chín chắn, anh cố kìm nén vẻ nôn nóng trong lòng, nằm lên giường. Cuối cùng cửa phòng ngủ cũng mở, Thẩm Tiếu Vi lập tức xuống giường: “Cậu nhỏ, sao muộn thế này mới về?”

Nhìn vẻ mặt cháu trai ngoại vẫn tươi cười như bình thường, ngược lại Lâm Vô Ý càng không yên lòng. Đóng cửa, cậu đi tới, nói: “Giúp Vu Chu dọn nhà một chút.”

“À.” Nụ cười trên mặt Thẩm Tiếu Vi có chút miễn cưỡng.

Quả nhiên là có chuyện. Lâm Vô Ý xoa xoa mái tóc mềm mại của cháu trai ngoại, cười nói: “Tôi đi tắm.”

“Đi đi.”

Lâm Vô Ý cầm quần ngủ áo ngủ vào phòng tắm, Thẩm Tiếu Vi mang tâm tình buồn bực quay về giường. Anh vốn đã nghĩ thế nào đến 10 giờ cậu nhỏ cũng về, ngờ đâu 12 giờ mới về. Cậu nhỏ không chỉ nấu cơm cho anh họ Vu Chu, còn giúp anh ấy dọn dẹp phòng, cái khó chịu trong lòng Thẩm Tiếu Vi càng lúc càng đậm.

Tẩy rửa cả người đầy mồ hôi, Lâm Vô Ý thay quần ngủ áo ngủ, lau tóc rồi đi ra ngoài. Lên giường, thấy Tiếu Vi đã nằm chuẩn bị ngủ, cậu sờ mặt đối phương: “Tiếu Vi, Như Vi nói hôm nay tâm tình cậu không tốt, chuyện gì vậy?”

“Như Vi?”

“Lúc tôi vừa về Như Vi liền nói với tôi. Có chuyện gì?”

Khó trách người này mãi mới lên phòng. Không tức giận vì em gái nhiều chuyện, Thẩm Tiếu Vi đang mang một trạng thái mâu thuẫn vẫn có chút hy vọng đối phương biết mình khó chịu. Bất quá anh vẫn coi như không có chuyện gì, nói: “Không có gì, công việc có chút chuyện, cháu có thể giải quyết.”

Ngón tay Lâm Vô Ý xoa mặt đối phương, giọng nói ôn nhu: “Nói cho cậu nhỏ được không? Có thể cậu nhỏ không giúp được cháu, nhưng có đủ tư cách để làm một người nghe. Cho dù có giải quyết được hay không, cũng không thể trong lòng khó chịu.” Lời nói giống vậy, cậu đã từng nói với Vu Chu, lúc đó đối phương thỏa hiệp. Còn Thẩm Tiếu Vi đối mặt với vẻ ôn nhu của Lâm Vô Ý, vốn là cố át đi lại lập tức buông tha cho chống cự.

Thẩm Tiếu Vi xốc chăn của mình lên, Lâm Vô Ý chui vào, nằm xuống, ôm lấy cháu trai ngoại rõ ràng đang mất hứng.

“Xảy ra chuyện gì?”

“…” Trầm mặc hơn mười giây, ngửi thấy mùi sữa tắm cũng giống mình trên người đối phương,Thẩm Tiếu Vi vươn tay ôm đối phương, tăng thêm sức: “Cậu nhỏ, cậu bất công.”

Uhm? Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, giọng nói lập tức ôn nhu hơn vài phần: “Là cậu nhỏ làm cháu khó chịu à?”

“Uhm.”

Đúng là mình! Cái đầu tiên Lâm Vô Ý nghĩ đến chính là: “Thực xin lỗi, đêm nay cậu nhỏ về muộn, cũng không gọi điện thoại cho cháu biết.”

“Không chỉ có vậy.”

“… Thực xin lỗi.”

“Cậu nhỏ làm bữa sáng và cơm trưa tiện lợi cho anh họ Vu Hồng, lại làm cơm chiều cho anh họ Vu Chu, còn hầm canh nữa, cậu nhỏ đều không nghĩ đến cháu. Chắc là anh họ Vu Hồng và anh họ Vu Chu rất quan trọng trong lòng cậu nhỏ. Ở trên thuyền cũng vậy. Đêm cuối cùng vốn dĩ cậu nhỏ ngủ với cháu, kết quả lại sang ngủ với anh họ Vu Chu. Cháu sống ở nhà, nhưng cháu cũng muốn ăn sandwich và cơm trưa tiện lợi cậu nhỏ làm.”

Bản thân mình trong lúc vô ý đã làm tổn thương đến Tiếu Vi! Nhìn vẻ bi thương và mất mác rõ ràng trên mặt cháu trai ngoại, Lâm Vô Ý đau đớn trong lòng. Không, không phải. Cho dù là Vu Hồng Vu Chu, hay là Tiếu Vi Vu Chi, tất cả đều quan trọng trong lòng cậu, họ là người thân của cậu, là người thân đã cổ vũ cậu, ở bên cạnh cậu vào lúc cậu thống khổ nhất, bi thương nhất. Tuy rằng thời gian ở chung với họ không lâu, nhưng họ đã trở thành người thân mà cậu không thể buông bỏ được.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt ủy khuất của Tiếu Vi, Lâm Vô Ý áy náy vô cùng, ngẩng đầu, tiếp đó hôn nhẹ vào mi tâm cháu trai ngoại: “Thực xin lỗi, Tiếu Vi, là cậu nhỏ sơ ý.”

Hôm nay Vu Chu cũng biểu đạt bất mãn giống vậy, cậu thật là sơ ý.

Thân thể Thẩm Tiếu Vi rõ ràng chấn động khi nụ hôn kia hạ xuống, ngay lập tức trái tim đập không theo quy luật, còn không chờ anh hoàn hồn, một nụ hôn lại được hạ xuống trên má anh.

“Cậu nhỏ cam đoan, nhất định không có lần sau.”

Thẩm Tiếu Vi đâu còn bất mãn, ủy khuất nào nữa. Tiếp đó, anh chợt nghe thấy người trong ***g ngực hỏi: “Muốn ăn khuya không?”

Thẩm Tiếu Vi cười: “Muốn.”

Lâm Vô Ý dùng sức xoa loạn mái tóc cháu trai ngoại, ngồi dậy: “Vào bếp xem có thể làm gì được.”

Thẩm Tiếu Vi dậy cùng, tươi cười sáng lạn, thỏa mãn sờ vào nơi vừa được hôn.